12 Chom Sao 12 Chom Sao Va Lop Hoc Zodiac
Khu nhà ma...ST và NM tiến vào trong.Bên trong được thiết kế trông rất thực, khắp nơi có ánh xanh ánh tím, đầu lâu, xương sọ vương vãi khắp nơi.NM phấn khích kéo ST đi.- Khoan đã, có cái gì viết trên tường nè!_ST nắm dây kéo NM lại, chỉ chỉ vào bức tường đá kia.NM ngó đầu qua nhìn.Chào mừng đến với địa ngục của trần gian! Hãy cùng nắm tay nhau đi hết đoạn đường này!!!Là vậy đấy!- Gì thế này?_ST nhíu mày chả hiểu cái mô tê gì. NM thì thản nhiên hơn:- Ôi dào, quan tâm làm gì, đi thôi!Con ngựa và mèo đi sâu vào, càng đi càng chật hẹp, đến cuối cùng NM như muốn dính chặt lấy ST luôn vậy.Trong lòng ST thầm chửi rủa: Mẹ nó! Thiết kế kiểu quái gì thế này?Nhưng không phủ nhận, ST lại có chút vui vui...Trên đoạn đường, ma quỷ cải trang hù doạ nhiều lần nhưng đây là hai anh chị gan dạ mà, làm sao mà sợ được chớ!Không những thế, bạn Mã của chúng ta còn khen mấy con ma này trang điểm đẹp, diễn xuất tốt khiến mấy "bạn ma" ôm gối ngồi khóc không ra nước mắt...Đang đi, ST và NM đụng phải bức tường.- Ủa? Sao lại có tường?_NM nhìn xung quanh nhưng chẳng có lối nào khác. ST phát hiện rồi kéo NM qua nhìn:- Ở đây...có cái gì nè?NM cùng ST cùng nhìn vào một góc trên tường, ở đó có một dòng chữ được viết bằng mực đỏ như máu: Hell of the...- The fuck! Tiếng anh?_Cả ST và NM trợn mắt hét lên. Bé ngựa và bé mèo nhìn nhau, hoang mang vô cùng. Hai bé này đều ham chơi, coi học hành là kẻ thù. Mà bây giờ còn hỏi câu này thì đúng là muốn giết họ mà...- Hell? Hell là cái quái gì cô biết không?_ST nhíu mày vò đầu bứt tai hỏi NM, NM bó tay thở dài:- Biết thế quái nào được, tôi chúa dốt tiếng anh!Hai đứa cứ đứng đó nhìn nhau...- ...- Không lẽ bỏ cuộc?_ST chán nản nói. NM nhíu nhíu mày, vắt óc suy nghĩ:- Hell...hell..hình như tôi có biết từ này...- Gì? Cô biết, vậy là cái gì?_ST lắc lắc vai NM. NM lại càng nhíu mày:- Hell...địa ngục? Là địa ngục!!!!- Woa~ Cô giỏi lắm Nhân Mã!_ST vuốt tóc NM khiến chị nổi sùng lên:- Tôi không phải cún!Tiếp theo đó...- Rồi làm gì nữa?_ST hỏi. NM ngây ra nhìn ST:- Sao tôi biết!- ...Hai người lại nhìn dòng chữ: Hell of the...- Hình như phải điền thêm từ vào chỗ trống!_ST giật giật khóe miệng nói, NM đen mặt chửi thề:- Fuck! Đi chơi mà còn thử thách dữ~- Địa ngục của...?_ST sờ sờ cằm, nhớ lại câu nói ở cửa ra vào:- Là trần gian!- Trần gian? Trần gian tiếng anh là gì?_NM lại hỏi.- ..._ST nào có biết đâu. Thế là hai đứa đứng chôn chân tại chỗ.- Trời ơi ngu quá! Sao không dùng google dịch, đứng đây nghĩ cho hại não vậy!_NM đánh vào đùi đen đét. ST cũng gật đầu lia lịa bật ngón tay cái.Thế là hai đứa đó thuận lợi qua cửa khi nói đáp án ra, máy thu âm sẽ nhận dạng rồi mở cửa thông qua. Cả ST và NM chửi thề như điên trong lòng, đứa nào rảnh rỗi cho thử thách ngu *** vậy cà?..Tại trò chơi đu quay dây văng...XN chống tay xuống gối thở phì phò. MK trông vẫn rất điềm tĩnh vuốt vuốt lưng XN:- Không sao chứ?XN ôm tim xua xua tay:- Kh...Không sao... tớ không ngờ... ghê tới vậy!Cao muốn chết luôn a~- Đợi tớ, tớ đi mua nước cho cậu!_MK nói rồi chạy đi. XN đành ngồi chờ ở băng ghế đá. - Này cô em, đi một mình sao?Từ đâu ra có 4 người mặt mũi không phải dạng hiền lành gì xuất hiện, bọn chúng nở nụ cười gian tà nhìn ghê không chịu nổi.XN liếc nhìn xung quanh, bình tĩnh nói:- Tôi đi với bạn. - Thế sao? Nhìn em có vẻ chán, đi với bọn anh đi! Anh biết chỗ này rất hay!_Một người trong đó nói.XN thầm thấy không ổn, cô không biết võ, làm sao đây, chỗ này sao lại không có ai vậy?- Xin lỗi tôi không đi đâu!_XN che giấu lo sợ mà điềm nhiên nói. - Á à, làm kiêu quá nhỉ? Nhìn xinh quá đó chứ! Yên tâm bọn anh không ngược đãi em đâu!_Một tên trong đó như là đầu đàn, lấy bàn tay chai sần của hắn vuốt má cô khiến XN nổi da gà. - Không đi!_XN vụt bỏ chạy, lại bị hắn kéo ngược lại ôm chặt trong lòng không cho dãy giụa.- XỬ NỮ!!!!!_Có tiếng hét gọi tên XN. XN quay đầu, liền mừng ra mặt nhìn MK:- Ma Kết...- Mẹ kiếp! Buông cô ấy ra!!!!_MK chạy như bay đến, đá mấy tên râu ria kia ngã sõng soài ra đất.- Mày...mày dám đánh đàn em tao?_Tên đó trợn mắt quát lớn. MK lạnh mặt, quẹt môi một cái nói:- Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi cô ấy ngay!- Con này là của tao!_Hắn ta ôm chặt hơn XN khiến cô đau đớn rên khẽ lên.- MÀY MUỐN CHẾT!Chỉ thấy MK lao đến nhanh đấm thẳng vào mặt của tên đó. Hắn không ngờ lại chọc phải người giỏi võ như vậy.Tên đầu đàn bị đấm đau phải lùi lại đằng sau, tay ôm XN của hắn hơi lỏng ra, MK liền kéo lấy XN ra khỏi hắn, ngẩng mặt cô lên hỏi:- Có sao không?- Ừm...không sao...cảm ơn cậu!_XN lắp bắp nói. Được ôm trong lòng của MK, thật ấm...- Mày...hai đứa mày..._Cả 4 người lồm cồm bò dậy, cầm gậy gộc lao đến như điên như dại.- Ma Kết..._XN lo lắng gần như khóc đến nơi, MK kéo XN ra sau lưng bảo vệ, anh nói nhỏ nhưng XN vẫn nghe rất rõ ràng:- Đừng lo, dù có chuyện gì, tớ vẫn sẽ bảo vệ cậu!Đúng lúc này...*Đoàng*.
.
.Tại khu trượt băng...CG phấn khích trượt băng vèo vèo. Mái tóc màu hồng bay nhẹ trong không trung theo từng bước cô trượt băng, cộng thêm vẻ ngoài đáng yêu và tự tin như thế, CG nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người.TY mặc áo lông dành riêng cho môn trượt băng nghệ thuật này, anh ngồi trong hàng ghế chờ nhìn người con gái có vẻ ngoài thuần khiết, trong sáng kia đang vui vẻ trượt băng.Nói ra thì có chút ngượng...Một lão đại băng lãnh không sợ trời, không sợ đất như anh đây, được biết đến là cái gì cũng giỏi, vậy mà không biết...hm.. trượt băng!TY nhìn quanh thấy có rất nhiều người con trai, thậm chí là đàn ông đang nhìn chằm chằm vào CG của anh.TY chậc lưỡi một cái, lập tức đứng dậy bước đến khu vực trượt băng.- Cự Giải!_TY gọi một tiếng, CG nghe thấy liền vội vàng trượt đến rồi phanh kít lại. - Hửm?_CG nghiêng đầu. TY liếc mắt qua lại không nhìn thẳng, hơi có chút không tự nhiên nói:- Dạy tớ đi!- Sao cơ?_CG chớp mắt không hiểu.- Trượt băng ấy! Tớ không biết..._TY vứt bỏ sĩ diện luôn, dù sao đây là CG, không phải ai xa lạ.CG chớp chớp mắt, trong lòng lại cảm thấy lão đại băng lãnh này cũng có những nét đáng yêu đấy chứ! Nếu ai mà cái gì cũng biết thì đúng là không phải người nữa rồi! - Được! Đây, nắm tay tớ!_CG xoè tay ra, nở nụ cười rạng rỡ nhìn TY.TY ngây người trong phút chốc, sau đó ho khan lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, đặt bàn tay to lớn của mình vào bàn tay bé nhỏ của CG. Dù là cách hai lớp găng tay, TY vẫn cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp đó...- Từ từ...đừng sợ hãi! Bước theo tớ!_CG trượt nhẹ về đằng sau, nắm tay TY kéo đi. TY không phải dạng nhát gan, cũng lập tức bước theo CG. Sàn băng trơn trượt khiến TY di chuyển rất khó. TY dù có nghiêm túc đến cỡ nào cũng không tránh khỏi bối rối sau nhiều lần trượt chân.- Phì...bình tĩnh, rồi cậu sẽ làm được thôi!_CG vẫn nắm tay TY thật chặt giữ cho anh không té ngã. TY sau vài lần kiên trì cũng dần đứng vững trên sàn băng, dù không lướt đi nhanh được nhưng trên hết anh đã có thể từ từ bước đi mà không cần nhờ ai giúp.- Woa~ cậu đúng là cái gì cũng giỏi!_CG không tiếc lời vỗ tay khen ngợi. TY cũng không nhịn nổi mà buông ra một nụ cười nhẹ nhàng đến cong cả khoé mắt:- Nhờ cậu đấy!*Thịch...thịch...thịch*CG bỗng chốc đỏ mặt khi nhìn thấy nụ cười đó của TY. Anh ít khi cười, nhưng nụ cười của anh rất đẹp, nó rạng rỡ như ánh dương vậy, khiến cái lạnh trên sàn băng lúc này như muốn biến mất.TY lúc này đang tập bước tiếp trên sàn băng, nếu lúc này đàn em của anh mà nhìn thấy chắc sẽ nghĩ là mình bị đui mất tiêu rồi... TY lão đại băng lãnh, lại có lúc như thế này sao?CG vẫn bước đi trước dẫn đường, tiện thể đỡ anh nếu anh ngã...Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra, TY có chút nóng vội tăng nhanh tốc độ. Chân TY bước hụt, bị trượt ngã về phía trước.CG phát hiện ra, hoảng hồn chạy đến đỡ nhưng lực ngã của anh có chút lớn, CG cũng không sao giữ vững thăng bằng.Thế là cả hai người ngã sõng soài trên sàn băng.TY nhíu mày mở mắt ra, liền nhìn thấy CG nằm dưới thân mình, nhỏ bé như một chú mèo con cần được bảo vệ...CG cũng run run khoé mi hé mắt ra nhìn, lại ngẩn người nhìn người đang nằm đè trên người mình...Hai người nhìn nhau chăm chú. TY sầm mặt, môi mỏng khẽ gọi:- Cự...Giải...CG mím môi, tim đập tranh như trống, khuôn mặt dần đỏ lên, môi run run muốn nói nhưng không biết phải nói gì.Cô chỉ nhìn thấy, TY đang cúi thấp người xuống, hơi thở của anh thậm chí phải vào mặt cô ngưa ngứa, môi anh... dường như sắp chạm vào môi cô... CG loạn quá nhắm tịt mắt lại...Đầu óc TY giống như đình trệ ngay lúc này, trong mắt anh chỉ có CG, thậm chí anh còn không làm chủ được bản thân.Nhưng trực giác nhạy bén vẫn mách bảo TY khiến anh ngẩng đầu nhìn sang lỗ thông gió trên cao của khu trượt băng.TY trừng mắt, vội vàng ôm CG lăn sang một bên.Chỉ một khắc sau, một viên đạn xé gió lao vút đến....
.
.Tại khu vực tàu lượn siêu tốc...Tàu đã khởi hành, xong lần này nữa là đến nhóm BD. - Ây da~ cuối cùng cũng tới, đợi muốn gãy cả chân..._BD than thở nói. BB thờ ơ chọc ngoáy:- Ai bảo cô thích tự làm khó mình không à!- Bộ không chọc điên tôi anh chết à? Im ngay nhà bác học điên nhà anh!_BD ngẩng đầu quát lên, BB không thua kém cãi lại khiến nhân viên đứng gần đó nhìn mà muốn rớt con mắt ra ngoài.- Ôi mẹ ơi...hai cái đứa này..._SN lắc đầu vuốt trán, bó tay với hai cái đứa như trẻ con trước mặt. KN sau lưng vẫn đứng nhai liên mồm, mà hình như, bạn trâu của chúng ta đã quên cái gì đó rồi.- Ê bà Bình, lát nữa cô c...Thiên Bình?_SoT đằng trước quay đầu lại nhìn, định nói cái gì đó với TB thì phát hiện chẳng thấy người đâu.SoT hoảng hốt lách người ra đằng sau, nắm vai KN lắc lắc:- Này! Thiên Bình đâu rồi? Cô ấy đâu?BD nghe SoT nói thế cũng ngưng cãi cọ với BB, lập tức hỏi:- Cái gì? Không thấy Thiên Bình?SN và BB cũng ngó nhìn xung quanh.Giữa một đống người, không thấy mái tóc màu bạch kim đó đâu...- Sao thế này? Cậu ấy đi đâu được chứ?_BB - Hay Bình nhi đi lạc rồi?_SN lo lắng nói.- Chết tiệt thật! Đã bảo đừng đi lung tung rồi mà!_SoT lẩm bẩm rồi gọi thật lớn:- THIÊN BÌNH! CÔ Ở ĐÂU????Mấy người khác quay sang nhìn về hướng này nhưng SoT không quan tâm. Không thấy TB đâu...KN ngẫm nghĩ, xanh mặt lắp bắp:- Tớ...tớ nhớ ra rồi...- Cái gì?_SN khó hiểu.- Thiên Bình cậu ấy...nói đi mua nước bên kia ..._KN chỉ về tiệm trà sữa.SoT tức quá gằn giọng:- Mua nước mà sao chưa chịu về? BD cùng SoT tức tốc đi tìm, nhưng vẫn không thấy...- Thiên Bình...rốt cuộc cô đang ở đâu? HẢ????_SoT bất chấp hét lên..
.
.- HẮT XÌÌÌ~~~TB hắt xì một cái, tiếp tục đi đi tìm lối ra. Nhưng mà tại sao cô không tìm thấy được một bóng người nào vậy, mà khung cảnh dần lạ lẫm...Cô chưa từng đến đây, cô cũng không quen ai.TB liếc nhìn cái điện thoại đen thui đã tắt nguồn, cô thầm than mình đúng là xui xẻo mà...Dần dần, khung cảnh thay đổi, trước mắt TB là một khu vườn cực kỳ rộng lớn với đầy đủ các loại hoa, trái cây...Là một nhà kính.Mà cái nhà kính này thiết kế như một cái mê cung, thêm bé TB của chúng ta mù đường bẩm sinh nên bước vài bước là coi như lạc luôn.Lạc càng thêm lạc...TB đen mặt nghĩ. Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống một cái bồn cây.Đơ ra vài giây, TB vò đầu bứt tai chẳng biết phải làm sao.Trong lúc vô tình nhìn sang một gốc cây lớn đằng kia, TB thấy chân ai đó... Gì thế kia? Có người sao?TB thầm cảm tạ trời đất! Amen~Cô lén lén lút lút lại gần, sau đó nhìn trộm người kia. Thì ra là đang ngủ, một người con trai...Giây phút nhìn thấy người này, TB đơ cả người.Đẹp...đẹp trai quá! Ôi mẹ ơi! Thật sự cực kỳ đẹp trai a~Người này có mái tóc màu đỏ như máu, ăn mặc vô cùng phong cách. Anh ta gác tay ra sau gáy, dựa lưng vào thân cây ngủ, cái dáng ngủ cũng rất đẹp nữa. Khuôn mặt như điêu khắc, phảng phất có chút lạnh lùng... Nhìn chung tuổi của anh ta còn trẻ, TB suy đoán chắc cũng xấp xỉ tuổi mình...TB thừa nhận mình không mê trai, nhưng cô yêu cái đẹp a~ TB sau phút "mê trai", cô giật mình lấy tay đánh bốp vào má mình một cái, lẩm bẩm:- Giờ không phải lúc như thế!Sau đó, TB dè dặt như kẻ trộm đưa một ngón tay, cẩn thận chọt chọt vai anh ta.Cô cứ nghĩ sẽ không có hiệu quả, ai ngờ anh ta mở trừng mắt ra, một đôi mắt màu đỏ như rượu.TB chưa kịp phản ứng, cô có cảm giác mình xoay một vòng. TB sợ hãi nhắm tịt mắt, đến lúc dừng lại, cô hé mở mắt ra.Khuôn mặt người kia đang gần trong gang tấc... TB phát hiện cô đang bị anh ta ép vào cây, tư thế kabe-don trong truyền thuyết O.ONhưng mà không hề lãng mạn chút nào đâu! Anh ta dùng đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào TB khiến cô có chút run rẩy. Bỗng nhiên anh ta cất giọng trầm khàn nói:- Cô là ai?TB chớp chớp mắt, xác định anh ta đúng là đang hỏi mình, bèn dè dặt nói:- Tô...tôi thật ra bị lạc...ừm... Người kia nhìn cô không chớp mắt khiến TB không nói dối mà vẫn chột dạ. TB run run đưa tay ra làm dấu thề thốt, nói lí nhí:- Th...thật đấy! T...tôi bị lạc với bạn...Anh ta không nói gì, đứng thẳng dậy giải thoát cho TB của chúng ta. TB nuốt nuốt nước bọt, không hiểu sao khi nhìn anh ta, cô lại có một áp lực vô hình khó hiểu.Nhưng dù có là gì thì điều quan trọng nhất lúc này là phải hỏi đường về.- À anh gì đó ơi! Ừm...có thể giúp tôi không?_TB dè dặt hỏi. Anh ta liếc nhìn TB, khuôn mặt vẫn lạnh tanh. Trong phút chốc, TB có cảm giác khí chất của anh ta và TY có chút giống nhau.- Cô lạc ở đâu?_Anh ta hỏi.- A...à là chỗ tàu lượn siêu tốc!_TB mừng quýnh trong lòng, cuối cùng cũng tìm được đường ra rồi.Không hiểu tại sao, TB lại cảm thấy người này không phải người xấu gì...- Tôi dẫn cô đi!_Anh ta buông một câu rồi bước đi. TB hơi ngẩn ra, không ngờ người này lại dễ dàng giúp cô như vậy.- Cảm ơn anh!_TB lịch sự nói.TB thở hắt ra một hơi rồi bước theo anh ta. Nếu người này có ý đồ bất chính, TB rất tự tin cô sẽ không sao.Người con trai với mái tóc màu đỏ máu ấy vừa đi vừa liếc mắt nhìn về người con gái phía sau. Trong đầu lại hiện ra một tờ giấy sơ yếu lý lịch:Lâm Thiên Bình! Nhị tiểu thư của A&L!.
.
.TO BE CONTINUED ....
.
.Tại khu trượt băng...CG phấn khích trượt băng vèo vèo. Mái tóc màu hồng bay nhẹ trong không trung theo từng bước cô trượt băng, cộng thêm vẻ ngoài đáng yêu và tự tin như thế, CG nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người.TY mặc áo lông dành riêng cho môn trượt băng nghệ thuật này, anh ngồi trong hàng ghế chờ nhìn người con gái có vẻ ngoài thuần khiết, trong sáng kia đang vui vẻ trượt băng.Nói ra thì có chút ngượng...Một lão đại băng lãnh không sợ trời, không sợ đất như anh đây, được biết đến là cái gì cũng giỏi, vậy mà không biết...hm.. trượt băng!TY nhìn quanh thấy có rất nhiều người con trai, thậm chí là đàn ông đang nhìn chằm chằm vào CG của anh.TY chậc lưỡi một cái, lập tức đứng dậy bước đến khu vực trượt băng.- Cự Giải!_TY gọi một tiếng, CG nghe thấy liền vội vàng trượt đến rồi phanh kít lại. - Hửm?_CG nghiêng đầu. TY liếc mắt qua lại không nhìn thẳng, hơi có chút không tự nhiên nói:- Dạy tớ đi!- Sao cơ?_CG chớp mắt không hiểu.- Trượt băng ấy! Tớ không biết..._TY vứt bỏ sĩ diện luôn, dù sao đây là CG, không phải ai xa lạ.CG chớp chớp mắt, trong lòng lại cảm thấy lão đại băng lãnh này cũng có những nét đáng yêu đấy chứ! Nếu ai mà cái gì cũng biết thì đúng là không phải người nữa rồi! - Được! Đây, nắm tay tớ!_CG xoè tay ra, nở nụ cười rạng rỡ nhìn TY.TY ngây người trong phút chốc, sau đó ho khan lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, đặt bàn tay to lớn của mình vào bàn tay bé nhỏ của CG. Dù là cách hai lớp găng tay, TY vẫn cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp đó...- Từ từ...đừng sợ hãi! Bước theo tớ!_CG trượt nhẹ về đằng sau, nắm tay TY kéo đi. TY không phải dạng nhát gan, cũng lập tức bước theo CG. Sàn băng trơn trượt khiến TY di chuyển rất khó. TY dù có nghiêm túc đến cỡ nào cũng không tránh khỏi bối rối sau nhiều lần trượt chân.- Phì...bình tĩnh, rồi cậu sẽ làm được thôi!_CG vẫn nắm tay TY thật chặt giữ cho anh không té ngã. TY sau vài lần kiên trì cũng dần đứng vững trên sàn băng, dù không lướt đi nhanh được nhưng trên hết anh đã có thể từ từ bước đi mà không cần nhờ ai giúp.- Woa~ cậu đúng là cái gì cũng giỏi!_CG không tiếc lời vỗ tay khen ngợi. TY cũng không nhịn nổi mà buông ra một nụ cười nhẹ nhàng đến cong cả khoé mắt:- Nhờ cậu đấy!*Thịch...thịch...thịch*CG bỗng chốc đỏ mặt khi nhìn thấy nụ cười đó của TY. Anh ít khi cười, nhưng nụ cười của anh rất đẹp, nó rạng rỡ như ánh dương vậy, khiến cái lạnh trên sàn băng lúc này như muốn biến mất.TY lúc này đang tập bước tiếp trên sàn băng, nếu lúc này đàn em của anh mà nhìn thấy chắc sẽ nghĩ là mình bị đui mất tiêu rồi... TY lão đại băng lãnh, lại có lúc như thế này sao?CG vẫn bước đi trước dẫn đường, tiện thể đỡ anh nếu anh ngã...Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra, TY có chút nóng vội tăng nhanh tốc độ. Chân TY bước hụt, bị trượt ngã về phía trước.CG phát hiện ra, hoảng hồn chạy đến đỡ nhưng lực ngã của anh có chút lớn, CG cũng không sao giữ vững thăng bằng.Thế là cả hai người ngã sõng soài trên sàn băng.TY nhíu mày mở mắt ra, liền nhìn thấy CG nằm dưới thân mình, nhỏ bé như một chú mèo con cần được bảo vệ...CG cũng run run khoé mi hé mắt ra nhìn, lại ngẩn người nhìn người đang nằm đè trên người mình...Hai người nhìn nhau chăm chú. TY sầm mặt, môi mỏng khẽ gọi:- Cự...Giải...CG mím môi, tim đập tranh như trống, khuôn mặt dần đỏ lên, môi run run muốn nói nhưng không biết phải nói gì.Cô chỉ nhìn thấy, TY đang cúi thấp người xuống, hơi thở của anh thậm chí phải vào mặt cô ngưa ngứa, môi anh... dường như sắp chạm vào môi cô... CG loạn quá nhắm tịt mắt lại...Đầu óc TY giống như đình trệ ngay lúc này, trong mắt anh chỉ có CG, thậm chí anh còn không làm chủ được bản thân.Nhưng trực giác nhạy bén vẫn mách bảo TY khiến anh ngẩng đầu nhìn sang lỗ thông gió trên cao của khu trượt băng.TY trừng mắt, vội vàng ôm CG lăn sang một bên.Chỉ một khắc sau, một viên đạn xé gió lao vút đến....
.
.Tại khu vực tàu lượn siêu tốc...Tàu đã khởi hành, xong lần này nữa là đến nhóm BD. - Ây da~ cuối cùng cũng tới, đợi muốn gãy cả chân..._BD than thở nói. BB thờ ơ chọc ngoáy:- Ai bảo cô thích tự làm khó mình không à!- Bộ không chọc điên tôi anh chết à? Im ngay nhà bác học điên nhà anh!_BD ngẩng đầu quát lên, BB không thua kém cãi lại khiến nhân viên đứng gần đó nhìn mà muốn rớt con mắt ra ngoài.- Ôi mẹ ơi...hai cái đứa này..._SN lắc đầu vuốt trán, bó tay với hai cái đứa như trẻ con trước mặt. KN sau lưng vẫn đứng nhai liên mồm, mà hình như, bạn trâu của chúng ta đã quên cái gì đó rồi.- Ê bà Bình, lát nữa cô c...Thiên Bình?_SoT đằng trước quay đầu lại nhìn, định nói cái gì đó với TB thì phát hiện chẳng thấy người đâu.SoT hoảng hốt lách người ra đằng sau, nắm vai KN lắc lắc:- Này! Thiên Bình đâu rồi? Cô ấy đâu?BD nghe SoT nói thế cũng ngưng cãi cọ với BB, lập tức hỏi:- Cái gì? Không thấy Thiên Bình?SN và BB cũng ngó nhìn xung quanh.Giữa một đống người, không thấy mái tóc màu bạch kim đó đâu...- Sao thế này? Cậu ấy đi đâu được chứ?_BB - Hay Bình nhi đi lạc rồi?_SN lo lắng nói.- Chết tiệt thật! Đã bảo đừng đi lung tung rồi mà!_SoT lẩm bẩm rồi gọi thật lớn:- THIÊN BÌNH! CÔ Ở ĐÂU????Mấy người khác quay sang nhìn về hướng này nhưng SoT không quan tâm. Không thấy TB đâu...KN ngẫm nghĩ, xanh mặt lắp bắp:- Tớ...tớ nhớ ra rồi...- Cái gì?_SN khó hiểu.- Thiên Bình cậu ấy...nói đi mua nước bên kia ..._KN chỉ về tiệm trà sữa.SoT tức quá gằn giọng:- Mua nước mà sao chưa chịu về? BD cùng SoT tức tốc đi tìm, nhưng vẫn không thấy...- Thiên Bình...rốt cuộc cô đang ở đâu? HẢ????_SoT bất chấp hét lên..
.
.- HẮT XÌÌÌ~~~TB hắt xì một cái, tiếp tục đi đi tìm lối ra. Nhưng mà tại sao cô không tìm thấy được một bóng người nào vậy, mà khung cảnh dần lạ lẫm...Cô chưa từng đến đây, cô cũng không quen ai.TB liếc nhìn cái điện thoại đen thui đã tắt nguồn, cô thầm than mình đúng là xui xẻo mà...Dần dần, khung cảnh thay đổi, trước mắt TB là một khu vườn cực kỳ rộng lớn với đầy đủ các loại hoa, trái cây...Là một nhà kính.Mà cái nhà kính này thiết kế như một cái mê cung, thêm bé TB của chúng ta mù đường bẩm sinh nên bước vài bước là coi như lạc luôn.Lạc càng thêm lạc...TB đen mặt nghĩ. Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống một cái bồn cây.Đơ ra vài giây, TB vò đầu bứt tai chẳng biết phải làm sao.Trong lúc vô tình nhìn sang một gốc cây lớn đằng kia, TB thấy chân ai đó... Gì thế kia? Có người sao?TB thầm cảm tạ trời đất! Amen~Cô lén lén lút lút lại gần, sau đó nhìn trộm người kia. Thì ra là đang ngủ, một người con trai...Giây phút nhìn thấy người này, TB đơ cả người.Đẹp...đẹp trai quá! Ôi mẹ ơi! Thật sự cực kỳ đẹp trai a~Người này có mái tóc màu đỏ như máu, ăn mặc vô cùng phong cách. Anh ta gác tay ra sau gáy, dựa lưng vào thân cây ngủ, cái dáng ngủ cũng rất đẹp nữa. Khuôn mặt như điêu khắc, phảng phất có chút lạnh lùng... Nhìn chung tuổi của anh ta còn trẻ, TB suy đoán chắc cũng xấp xỉ tuổi mình...TB thừa nhận mình không mê trai, nhưng cô yêu cái đẹp a~ TB sau phút "mê trai", cô giật mình lấy tay đánh bốp vào má mình một cái, lẩm bẩm:- Giờ không phải lúc như thế!Sau đó, TB dè dặt như kẻ trộm đưa một ngón tay, cẩn thận chọt chọt vai anh ta.Cô cứ nghĩ sẽ không có hiệu quả, ai ngờ anh ta mở trừng mắt ra, một đôi mắt màu đỏ như rượu.TB chưa kịp phản ứng, cô có cảm giác mình xoay một vòng. TB sợ hãi nhắm tịt mắt, đến lúc dừng lại, cô hé mở mắt ra.Khuôn mặt người kia đang gần trong gang tấc... TB phát hiện cô đang bị anh ta ép vào cây, tư thế kabe-don trong truyền thuyết O.ONhưng mà không hề lãng mạn chút nào đâu! Anh ta dùng đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào TB khiến cô có chút run rẩy. Bỗng nhiên anh ta cất giọng trầm khàn nói:- Cô là ai?TB chớp chớp mắt, xác định anh ta đúng là đang hỏi mình, bèn dè dặt nói:- Tô...tôi thật ra bị lạc...ừm... Người kia nhìn cô không chớp mắt khiến TB không nói dối mà vẫn chột dạ. TB run run đưa tay ra làm dấu thề thốt, nói lí nhí:- Th...thật đấy! T...tôi bị lạc với bạn...Anh ta không nói gì, đứng thẳng dậy giải thoát cho TB của chúng ta. TB nuốt nuốt nước bọt, không hiểu sao khi nhìn anh ta, cô lại có một áp lực vô hình khó hiểu.Nhưng dù có là gì thì điều quan trọng nhất lúc này là phải hỏi đường về.- À anh gì đó ơi! Ừm...có thể giúp tôi không?_TB dè dặt hỏi. Anh ta liếc nhìn TB, khuôn mặt vẫn lạnh tanh. Trong phút chốc, TB có cảm giác khí chất của anh ta và TY có chút giống nhau.- Cô lạc ở đâu?_Anh ta hỏi.- A...à là chỗ tàu lượn siêu tốc!_TB mừng quýnh trong lòng, cuối cùng cũng tìm được đường ra rồi.Không hiểu tại sao, TB lại cảm thấy người này không phải người xấu gì...- Tôi dẫn cô đi!_Anh ta buông một câu rồi bước đi. TB hơi ngẩn ra, không ngờ người này lại dễ dàng giúp cô như vậy.- Cảm ơn anh!_TB lịch sự nói.TB thở hắt ra một hơi rồi bước theo anh ta. Nếu người này có ý đồ bất chính, TB rất tự tin cô sẽ không sao.Người con trai với mái tóc màu đỏ máu ấy vừa đi vừa liếc mắt nhìn về người con gái phía sau. Trong đầu lại hiện ra một tờ giấy sơ yếu lý lịch:Lâm Thiên Bình! Nhị tiểu thư của A&L!.
.
.TO BE CONTINUED ....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz