12 00 Binh Minh Hoang Hon
Từ khi trận đấu kia kết thúc, một lần nữa đối mặt với thất bại ở Chung kết thế giới, Choi Hyeonjoon đón nhận một kỳ nghỉ sau mùa giải khó khăn nhất từ trước đến nay, cậu mang theo vali của mình về đến nhà, mẹ chỉ xoa xoa mái tóc cậu, nói Hyeonjoon vất vả rồi. Cậu nuốt một ngụm nước bọt không nói nên lời nào, chỉ nhẹ gật đầu rồi về phòng mình.Điện thoại để trên bàn vẫn không thấy sáng lên, lúc cậu về trụ sở Jeong Jihoon đã rời đi từ trước, tâm tình của mọi người đều rất phức tạp, thậm chí ngay cả Han Wangho cũng chỉ bình tĩnh đứng ở hành lang, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào phòng huấn luyện. Choi Hyeonjoon lúc nào cũng chậm nhiệt hơn mọi người, lúc trước đối mặt với thất bại cậu cũng chỉ thấy tiếc nuối, nhưng theo thời gian cậu càng ngày càng cảm thấy khó chịu, giống như những người khác, cậu luôn trốn tránh khi phải đối mặt với mọi thứ liên quan đến sự nghiệp của mình.Mẹ đã bỏ chuột với bàn phím vào trong ngăn tủ, trên mặt bàn chỉ đặt một tấm ảnh được chụp trong một lần đi ăn mừng của cả đội. Choi Hyeonjoon đi đến lau đi bụi mờ phủ lên gương mặt của mỗi người trong bức ảnh, ánh mắt cậu lướt qua từng người, ngón tay cách khung ảnh chạm vào Jeong Jihoon ngồi bên cạnh cậu trong ảnh, sau đó úp tấm ảnh xuống mặt bàn.Hôm đó cậu đã suy nghĩ rất lâu, đi đến bên cạnh Han Wangho, nhưng lại không thốt lên lời nào an ủi anh. Lần nào cũng vậy, vị đội trưởng nhỏ gầy của bọn họ lúc nào cũng phải đứng ra gánh chịu sức nặng dư luận cùng kỳ vọng của mọi người đặt lên đội, cậu lại không thể làm gì cho Han Wangho. Có lẽ là ánh mắt của Choi Hyeonjoon quá mức buồn bã, Han Wangho lấy lại tinh thần muốn cùng cậu nói chuyện, cậu lại chặn trước Han Wangho, nói ra một lời xin lỗi."Hyeonjoon à, sao phải xin lỗi anh, em đâu có làm gì sai." Han Wangho bỏ đi ngữ điệu nhàn nhã thường ngày, bình thản nói ra một câu "Có lẽ lúc này cả thế giới đều bàn tán về chúng ta, ai đang muốn nói xin lỗi ai nhưng mà chúng ta cũng không có làm gì sai. Anh tính toán sai lầm, kỹ năng sai hướng, tướng cũng sẽ chết, nhưng Han Wangho anh thì không đâu." Choi Hyeonjoon nhìn thấy điện thoại Han Wangho sáng lên hiển thị xe đã đến đón, cậu hướng Han Wangho giang hai tay ra.Han Wangho ngẩn người, xác nhận ánh mắt Choi Hyeonjoon, cuối cùng vẫn là mỉm cười tiến đến ôm lấy Choi Hyeonjoon. "Anh chưa từng cảm thấy anh đã làm gì sai trong suốt sự nghiệp của mình, có vẻ như anh đang bắt nạt bản thân lúc trẻ. Hyeonjoon à, đừng quá lo lắng đến chuyện này, em chỉ mới bắt đầu thôi." Bất giác nhận ra Choi Hyeonjoon cũng đã cao như vậy rồi, lần đầu tiên gặp, em ấy cũng là một đứa trẻ như Soohwan, mỗi lần cười lên đều rất vui vẻ hạnh phúc."Tạm biệt Hyeonjoon, chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta hẹn Siwoo ra ngoài ăn cơm." Han Wangho không quay đầu lại, nhưng Choi Hyeonjoon biết Han Wangho sẽ làm gì. Cậu yên lặng đứng ở nơi hai người vừa ôm nhau, đưa mắt nhìn Han Wangho bước lên chiếc xe kia, cúi đầu xuống, là những giọt nước mắt chưa kịp rơi trên sân đấu hôm nọ.Thoát khỏi hồi ức cũng là lúc hoàng hôn, gian phòng của Choi Hyeonjoon có thể nhìn thấy mặt trời lặn, ánh nắng mặt trời có thể đốt cháy làn da của chúng ta đang bị đường chân trời chậm rãi che khuất. Choi Hyeonjoon tựa đầu lên cửa sổ, hai tay so lại thành một khẩu súng, hướng về mặt trời đang lặn kia. Khi còn nhỏ cậu rất thích nô đùa dưới ánh mặt trời, sau khi lớn lên mẹ cậu nói lúc nhỏ cậu bị rám nắng, hiện tại mỗi ngày đều ở trong phòng huấn luyện muốn đen cũng không đen nổi.Nhưng cậu thích mặt trời, cũng thích Jeong Jihoon.Muốn gặp hắn, hắn có ổn không, tại sao lại không liên lạc với cậu.Chúng ta sẽ tách ra à, giống như năm 21, khi cậu quay đầu sẽ không thể nhìn thấy Jeong Jihoon nữa.Mẹ ở dưới lầu gọi cậu xuống ăn cơm, tâm trạng buồn bã tạm thời bị mùi thức ăn thơm ngon che lấp. "Thực sự không được, mình phải đến gặp Jihoon, mang theo bánh donut mà em ấy thích ăn nhất." Choi Hyeonjoon đã nghĩ như thế trong lúc dùng cơm.Nhưng ông trời dường như muốn chống đối cậu, không chỉ ban cho cậu thất bại còn muốn cướp đi may mắn của cậu. Nhà cậu không xa nhà của Jeong Jihoon lắm nhưng nếu có thêm một trận mưa thì lại rất xa, Choi Hyeonjoon nắm chặt túi giấy đóng gói cẩn thận đứng ở cửa hàng bánh donut, trông thấy ngoài tiệm đột nhiên mưa rất to, khe khẽ thở dài.Cũng may Jeong Jihoon đã tiêu rất nhiều tiền ở cửa hàng này, đến nỗi chủ cửa hàng còn phải tự hỏi có phải bà cũng góp một phần công sức khiến cho hai má của mèo béo ngày càng đầy đặn hơn không. Bà chủ nhận ra Choi Hyeonjoon, còn nhiệt tình tặng cho cậu một cây dù. Choi Hyeonjoon nói cảm ơn, nhất định sẽ quay lại trả, người phụ nữ trông có vẻ dịu dàng bỗng bật cười khanh khách: "Bởi vì tuyển thủ Chovy rất thích ăn hương vị này nên tôi mới tiếp tục bán nó, sau đó hương vị này cũng đã đạt được doanh thu cao nhất của tiệm bánh, cũng giống như tuyển thủ Chovy, ngày càng bước đến những danh hiệu cao hơn, nói đến đây thì thật phải cảm ơn cậu ấy. Mặc dù lúc người hâm mộ đến đây check-in luôn nói có phải khuôn mặt của Chovy càng ngày càng tròn không, nhưng thật ra tôi vẫn thấy cậu ấy gầy lắm, hai cậu nên giữ gìn thân thể, phải luôn khỏe mạnh nha."Choi Hyeonjoon đem túi giấy ôm vào trong ngực, hi vọng nước mưa sẽ không làm ảnh hưởng đến mùi vị thơm ngọt của những chiếc bánh trong túi, trên túi bánh viết "Hi vọng cậu có được một ngày ngọt ngào." bao phủ bằng nhiệt độ cơ thể của Choi Hyeonjoon, không biết Jeong Jihoon có phát hiện ra nó đặc biệt như thế nào không.Đến khi đứng dưới lầu nhà Jeong Jihoon, Choi Hyeonjoon trái lại không dám tiến đến nhấn chuông cửa. Cậu ngẩng đầu nhìn thấy gian phòng của Jeong Jihoon không có sáng đèn, nước mưa trút xuống từ mép ô làm ướt ống quần cậu. Lớp vải toát ra hơi lạnh trái ngược với nhiệt độ cơ thể khiến Choi Hyeonjoon cảm thấy như có một con rắn quấn lấy ống chân vô cùng khó chịu. Nhưng cậu vẫn không đi đến nhấn chuông cửa, tiếp tục ngơ ngác đứng yên tại chỗ.Bánh donut đáng thương đã mất đi độ ấm vốn có, giống lốp xe khô quắt nằm trong túi giấy. Nút bấm màu đỏ kia có chút giống với dòng chữ màu đỏ hiện lên màn hình hôm nọ, Choi Hyeonjoon hơi khó thở. Cậu nghĩ hay là đem túi bánh vứt đi, xem như chưa từng đến, nếu không thì để cậu ăn hết, dù sao Jeong Jihoon chắc cũng sẽ không biết được những chiếc bánh này từng ghé ngang nhà hắn một chuyến.Ngay khi cậu đang chuẩn bị đưa ra quyết định, trong nháy mắt gian phòng kia chợt sáng đèn, sau đó rèm cửa cũng được kéo ra. Jeong Jihoon mang theo ánh sáng ấm áp của gian phòng xuất hiện bên cửa sổ, Choi Hyeonjoon đương nhiên bị nhìn thấy. Choi Hyeonjoon nắm chặt chiếc túi giấy mà giây trước cậu còn đang tính vứt bỏ, cánh cửa kia đột nhiên mở ra.Rõ ràng là Jeong Jihoon đã chạy xuống mở cửa, quần áo trên người lộn xộn, thậm chí đầu tóc cũng rối bù. Nhìn thấy áo quần Choi Hyeonjoon ướt nhẹp không khỏi nhăn mày, hắn nói "Anh là đồ ngốc à, tại sao đứng trước cổng mà không vào, còn để trời mưa xối mình thành cái dạng này, bị cảm ảnh hưởng đến luyện tập thì làm sao." Bị kéo vào cửa, Choi Hyeonjoon luống cuống nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Jeong Jihoon, thực sự không thể nói rằng là "Bây giờ chúng ta không cần luyện tập nữa rồi."Có lẽ nhận thức được bản thân đã nói sai, Jeong Jihoon vờ như chưa nói gì, đem chuyện đó quẳng ra sau đầu. Choi Hyeonjoon vẫn nhìn thấy nét mặt còn buồn bã của hắn, trên quần áo còn đọng lại chút mùi rượu nhàn nhạt. Phòng khách bày bừa mấy chai rượu rỗng xiêu xiêu vẹo vẹo. "Sao lại đột nhiên chạy đến đây?" Jeong Jihoon cũng không có ý định mở đèn phòng khách, ánh sáng duy nhất chiếu lên hai người là từ màn hình chờ màu xanh của LCD."Đi ngang qua tiệm bánh donut em thích ăn, định mua đến cho em nhưng bây giờ nguội mất rồi. Anh chậm chạp thật đấy." Khi Jeong Jihoon không cười kỳ thật có cảm giác rất đáng sợ, trước kia Han Wangho đánh giá mỗi khi Jeong Jihoon không cười thì không khác gì sát thủ mặt lạnh. "Doran, em muốn nghe anh nói thật." Hắn cầm lấy khăn lông lau khô đuôi tóc cho Choi Hyeonjoon."Anh muốn gặp em nhưng em lại không liên lạc với anh, anh không biết em có muốn nhìn thấy anh không nên vẫn đứng dưới lầu." Bàn tay đang lau tóc cho cậu dừng lại một chút, vỗ nhẹ lên đôi bàn tay vì căng thẳng mà đan chặt của Choi Hyeonjoon. "Thật xin lỗi, em, đêm qua em uống say quá. Không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng đó, sợ sẽ dọa đến anh."Jeong Jihoon mở ra túi bánh donut lạnh ngắt, cốm đường cùng mứt trái cây bình thường hắn thích đã lẫn lộn trông hơi khó coi, dung hợp lại cùng nhau gây ra cảm giác khó nuốt. Hắn vẫn vùi đâu cắn một cái, nhai một cách máy móc. Từ khi buông chuột cho đến bây giờ, Jeong Jihoon im lăng quay về cuộc sống bình thường, không như ngày còn trẻ rơi nước mắt, chỉ là tự nhốt mình trong nhà.Theo thói quen bật máy tính lên chuẩn bị vào đánh xếp hạng, quay đầu muốn trêu chọc đồng đội vài câu liền phát hiện ra mình đang ở nhà. Con chuột lơ lửng ở bảng xếp hạng đã lâu không click vào, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình chơi hai trận đột kích nhà chính. Sau khi tắt máy, hắn đặt một thùng rượu, mở TV phát một bộ phim tài liệu hắn chẳng hiểu, cho đến khi cồn rượu đưa hắn vào giấc ngủ, trên TV vẫn đang chiếu hình ảnh một con hạc trắng bay qua biển Địa Trung Hải.Cốm đường kích thích khoang miệng, hắn không cẩn thận cắn trúng niêm mạc miệng mình. Như trúng phải quả cầu ánh sáng của Lux, cảm giác quen thuộc hiện về trong đầu Jeong Jihoon, đó là khi hắn còn chưa niềng răng, mỗi lần hắn giây trước còn đang vui vẻ ăn món hắn thích giây sau liền vô tình cắn trúng chỗ này. Lúc ấy hắn đau đến rơi nước mắt, Choi Hyeonjoon tưởng hắn bị làm sao, vội vàng hủy bỏ thời gian chờ trận ngay lập tức chạy đến hỏi han.Bây giờ cũng thế. Jeong Jihoon rơi nước mắt, chất lỏng trong suốt rơi vào chiếc bánh hắn đang cầm khiến nó trông càng thảm hơn. Đột nhiên hắn không khống chế được nước mắt, thân hình cao lớn thường ngày cuộn lại, hơi thở không vững vàng khiến cả người run rẩy, hắn che mặt cố gắng muốn quay đi.Choi Hyeonjoon kéo hắn lại, giống như vô số lần quen thuộc khác ôm lấy Jeong Jihoon, chiếc bánh donut rơi trên mặt đất, lăn đến bên cạnh chai rượu. Choi Hyeonjoon nhắm mắt lại, hít thở chậm rãi. Yên vị trong lồng ngực Choi Hyeonjoon, Jeong Jihoon như trở lại những ngày còn trẻ, non nớt yếu đuối. Tiếng hít thở chậm rãi hòa cùng nhịp đập con tim, Choi Hyeonjoon nhận ra lúc cậu ôm lấy Han Wangho cũng như thế này.Nóng, con người kỳ thật không thích hợp với việc tiếp xúc da thịt da cùng nhau để truyền đạt nhiệt độ cơ thể. Nhưng cái ôm đã trở thành liều thuốc đặc biệt cuối cùng của họ. Nhiệt độ cơ thể của Jeong Jihoon giống như mặt trời, Han Wangho cũng vậy. Choi Hyeonjoon đột nhiên nhận ra, Jeong Jihoon là mặt trời, Han Wangho cũng là mặt trời, ngay cả Soohwan cũng vậy."Jihoon, anh vẫn luôn ở đây mà." Choi Hyeonjoon thích mặt trời, cũng thích Jeong Jihoon.Choi Hyeonjoon cũng là mặt trời của Jeong Jihoon, bởi vì Choi Hyeonjoon sẽ luôn ở bên cạnh Jeong Jihoon, đời người nói dài không dài nói ngắn không ngắn, dù là tiên y nộ mã* cũng tốt hay là nhận lấy thất bại ảm đạm cũng được, chỉ là mặt trời mọc hay mặt trời lặn thôi.Mà mặt trời như cũ vẫn là mặt trời, mỗi giây mỗi khắc, là bình minh cũng là hoàng hôn.End.Mình dịch bằng phần mềm dịch thuật và edit lại, nội dung không đảm bảo chính xác 100%Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang khỏi đây nếu chưa có sự cho phép của tác giả và mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz