ZingTruyen.Xyz

1001 Dem Tan Hon

  CHƯƠNG 182:KHÔNG ĐƯỢC PHÉP QUYẾN RŨ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC    

Lương Nặc với thái độ không hề vui vẻ chút nào, đỡ lấy chiếc cốc từ tay anh ta: "Quyết sách của công ty tôi cũng không rõ.""Vậy sao hôm nay em lại ở đây thế này?""Tôi tới tham quan buổi đấu giá!" Lương Nặc nói thêm một hai câu xã giao rồi lấy cớ đi tìm giám đốc để rời anh ta xa một chút, trong suy nghĩ của cô, Đổng Hàn Thanh không còn vô hại như trước kia cô vẫn nghĩ rồi.Quả thật, tới cuối cùng, người cạnh tranh viên kim cương màu xanh da trời chỉ còn lại Đổng Hàn Thanh và công ty C&A.Bọn họ đẩy giá viên kim cương lên cao ngất trời, vượt qua cả giá vốn có của nó trên thị trường gấp đôi, cuối cùng Đổng Hàn Thanh vẫn là không thể đấu lại được với cả một công ty có tiếng là C&A, chỉ có thể chịu nhận thất bại, anh ra có chút nuối tiếc thở dài: "Đáng tiếc thật đấy, viên kim cương đẹp như vậy!"Lương Nặc nhìn rõ được sự bất lực thật sự chứ không phải giả tạo trong ánh mắt của anh ta, cô có thể đoán biết được anh ta muốn có được viên kim cương đó để "dành tặng" cho Tô Tư.Buổi đấu giá diễn ra được nửa thì Bắc Minh Dục gửi tin nhắn tới: :【chụp cái ảnh gửi đây anh xem nào.】Lương Nặc liếc mắt nhìn trộm xung quanh bốn phía, khi mà thấy mọi người không hề để ý gì tới cô cô mới khẽ cầm điện thoại chụp lấy hai bức, lại còn phải dùng camera 360 chỉnh qua rồi mới gửi cho anh, kèm theo một biểu cảm vô cùng đáng yêu trên khuôn mặt. Bắc Minh Dục nhìn thấy bức ảnh của Lương Nặc , mặt anh tối sầm lại.【Ai chọn váy cho em đấy? cổ ngực trễ thế kia!】Lương Nặc cúi đầu nhìn lại chiếc váy, trả lời 【làm gì trễ lắm, cạnh em đầy người mặc còn trễ hơn ấy.】【Anh không biết, bây giờ lập tức đi thay bộ khác.】Lương Nặc bĩu môi, cô trả lời anh bằng một loạt các hình mặt cười, quyết định không thèm để ý tới lời anh, đem điện thoại cất vào túi. Buổi tối khi về tới nhà cũng đã gần 12 giờ đêm, Lương Nặc tắm xong rút điện thoại ra xem, phát hiện trên màn hình báo gần 20 tin nhắn.Cô đơ người ra, vội vàng mở ra xem.Tất cả đều là của Bắc Minh Dục gửi.【 Về sau không được mặc áo trễ cổ như thế trước mặt người ngoài, muốn mặc chỉ được mặc cho anh xem thôi.】【Nghe rõ chưa hả?】【Người chạy đi đâu rồi?】【Em đi quyến rũ tên nào khác rồi? Người đâu? Mau xuất hiện, anh vừa mới đi em đã coi như anh chết rồi đúng không?】Càng về sau những tin nhắn anh gửi càng độc địa hơn, Lương Nặc có chút tức giận nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, dây thần kinh thái dương giật lên, không ngờ anh lại có thể ghê ghớm thế này, cô suy nghĩ rồi gửi cho anh vài cái mặt cười làm lành.【Từ nay về sau em sẽ không mặc áo trễ cổ thế này nữa, anh đừng giận nữa mà, em cũng làm gì có quyến rũ người đàn ông khác đâu.】Nghĩ tới việc lệch múi giờ, Lương Nặc đoán chắc rằng giờ này Bắc Minh Dục đang ngủ rồi, nhưng không ngờ rằng tin nhắn vừa được gửi di thì vài giây sau Bắc Minh Dục đã trả lời cô 【Em không biết là em rất dễ làm người khác phạm tội à?】Lương Nặc gửi cho anh một hình mặt cười tỏ sự ngạc nhiên, nói 【Anh còn chưa ngủ à? Bây giờ Hải Thành đang mấy giờ rồi?】【6 giờ】【Anh thức cả đêm không ngủ đấy à?】Lương Nặc ngạc nhiên, rồi có chút hối hận, sớm biết thế này cô đã trả lời tin nhắn anh ngay, phía đó một lát sau mới gửi tin nhắn trả lời, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo 【Em tưởng anh vì đợi em gửi tin nhắn mới thức cả đêm không ngủ à? Anh là bận việc của công ty, không hề có liên quan gì tới em nhé!】Lương Nặc nhận được tin nhắn cười phá lên, cô quận mình trong chăn lăn đi lăn lại: 【Ồ, em biết là anh bận lắm, chứ không phải vì đợi tin nhắn của em, vậy lát nữa anh nghỉ ngơi đi nhé, đừng có vội vàng đi làm làm gì.】Bắc Minh Dục buồn bực vứt điện thoại sang một bên không thèm quan tâm tới cô nữa.Công ty tuy là mua được viên kim cương với giá trên trời, nhưng khắp công ty người trên kẻ dưới đều rất háo hức vui mừng, thậm chí còn có người buôn chuyện với nhau đoán mò xem cuối cùng viên kim cương đó sẽ được giao cho ai thiết kế, nhà thiết kế nào mới có được sự may mắn đó.Cũng có người đoán rằng để có được viên kim cương đó cũng không hề dễ dàng gì, cuối cùng khả năng rất có thể là sẽ được giao cho vài nhà thiết kế, hợp tác cùng nhau thiết kế.Lương Nặc trong lòng rõ mồn một, với trình độ của cô nhất định không đủ để thiết kế loại kim cương quý giá như vậy, vì thế cô cũng bỏ ngoài tai những việc không liên quan tới mình, chủ chuyên tâm vào học hành cùng với Michelson, đồng thời cũng tiến hành chuẩn bị cho việc thiết kế hàng loạt các mẫu trang sức cho bộ sản phẩm bằng kim cương màu hồng.Đổng Hàn Thanh sau đó có hẹn gặp cô một lần, nhưng Lương Nặc đã từ chối thẳng.Hàng ngày 7 giờ tối, Bắc Minh Dục bên đó là buổi tối 11 giờ, hai người nói chuyện với nhau, khi mới bắt đầu Lương Nặc vô cùng thích nói chuyện cùng anh, ngày nào cũng hào hứng nói được cả nửa tiếng đồng hồ, nhưng về sau Bắc Minh Dục chê cô gõ chữ chậm, bảo cô gửi tin nhắn thoại.Cuối cùng, anh lại chê chỉ nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy mặt, vậy là hai người nói chuyện video với nahu, kết quả thường xảy ra là Lương Nặc nằm trên giường ngủ quên lúc nào không biết, Bắc Minh Dục cũng nhìn bộ dạng ngủ ngon lành đánh yêu của cô mà cũng chìm vào giấc ngủ.Lại một tối khác, Lương Nặc nói chuyện với Bắc Minh Dục gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lại ngủ quên mất.Nhưng Bắc Minh Dục cũng chưa vội tắt máy, anh đi vào nhà tắm đánh răng, cũng chuẩn bị ngủ đi ngủ, còn chưa kịp nằm xuống giường thì tiếng gõ cửa vang lên,"Thiếu gia, cậu đã ngủ chưa vậy?" tiếng vú Hà nhẹ nhàng lễ phép truyền đến tai Bắc Minh Dục: "Phu nhân nhìn thấy đèn phòng cậu vẫn sáng nên bảo tôi đem tới cho cậu ít đồ ăn đêm."Bắc Minh Dục nheo mày, với tay đặt điện thoại để gọn vào góc bàn sau đó mới ra mở cửa cho vú Hà.Vú Hà đưa cho Bắc Minh Dục cái cạp lồng đồ ăn, ánh mắt hướng về chiếc bàn phía không xa: "Thiếu gia, buổi tối không nên làm việc muộn quá, cậu gần đây gầy đi nhiều đấy, phu nhân nhìn thấy rất xót cậu đấy!""Nếu Cô mà không uy hiếp tôi thì chắc là tôi sẽ lại được như trước ấy!"Vú Hà với sắc mặt lạnh lùng, nhìn anh nói: "Sao cậu có thể đối xử với phu nhân thế chứ? không kể phu nhân đã làm gì, xuất phát điểm trở đi đều là vì muốn tốt cho cậu mà thôi.""Vú để đồ ăn xuống đó, lát nữa tôi ăn."Vú Hà thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì, đêm cạp lồng để vào một bên góc bàn, ánh mắt đảo một lượt, đến đúng chiếc điện thoại của anh thì dừng lại.Bà ta như không tin vào mắt mình, dụi dụi lại mắt, hình ảnh trên màn hình điện thoại....."Thiếu ...thiếu gia, điện thoại của cậu.....""Điện thoại của tôi làm sao?" Bắc Minh Dục tiến lên phía trước anh bước, vừa kịp chặn ánh nhìn của bà ta lại, tay với lấy chiếc điện thoại nhét vào túi quần, nhìn bà ta lạnh lùng: "Lẽ nào bây giờ đến quyền tự do xem phim cũng không có nữa à?"Vú Hà lắc đầu: "Nhưng tôi nhìn thấy người trên màn hình....""Đêm khuya rồi, vú hoa mắt à?"Vú Hà vẫn còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng Bắc Minh Dục với thái độ lạnh lùng như muốn đuổi bà ta đi, bà ta chỉ có thể rời đi trong sự ngạc nhiên như không tin vào mắt mình, trở về căn nhà lớn, đúng lúc đó Bắc Minh phu nhân cũng chưa ngủ.Bà ta đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói với Bắc Minh phu nhân : "Phu nhân, con cảm thấy nhà thám tử tư lần trước nói có thể là sự thật, thiếu gia thực sự giấu phu nhân lén lút ở cùng Lương Nặc."Sắc mặt Bắc Minh phu nhân biến đổi: "Là thế nào?""Con vừa đem đồ ăn đêm cho thiếu gia, con phát hiện trên màn hình điện thoại của cậu ấy là hình ảnh Lương Nặc đang nằm ngủ, thiếu gia thì nói cậu ấy đang xem phim, nhưng đó rõ ràng là Lương Nặc, đến bộ đồ ngủ cô ra đang mặc trên người cũng là do con mua, con không thể nào nhìn nhầm được.""Giỏi...giỏi...." Bắc Minh phu nhân đột nhiên kêu lên, nét mặt lạnh lùng: "Xem là chúng nó đứa nào cũng coi ta là bà già mắt mù tai điếc đây mà, tưởng dễ lừa được ta à?""Phu nhân đừng quá kích động," Vú Hà vội vàng đỡ lấy bà ta, lại nói có chút hối hận: "Có thể, là do ánh đèn sáng quá, con nhìn nhầm cũng không chừng!""Hức! Không biết có phải nhìn nhầm hay không, ta nhất định sẽ không để sự việc này lại xảy ra!" Bắc Minh phu nhân cười hắt ra một tiếng, nói lạnh lùng: "Sáng mai bảo Lý đạo trưởng tới gặp ta sớm, ta có việc muốn hỏi ông ta."


CHƯƠNG 183:BẮC MINH DỤC ĐI TÌM PHỤ NỮ

C&A sau khi có được viên kim cương quý giá, trong buổi đại hội tổng kết cuối năm, trước mặt toàn thể nhân viên, một lần nữa biểu dương Lương Nặc.Giám đốc đem những yêu cầu cũng như nội dung công việc của bộ thiết kế sản phẩm bằng kim cương hồng giao cho Lương Nặc."Wiliam là người rất tốt, nếu cô có gì khó khăn có thể đi tới gặp ông ấy nhờ chỉ bảo." Giám đốc có chút lo lắng về năng lực của Lương Nặc, còn nhấn mạnh thêm: "Tuy kim cương màu xanh da trời đã cầm được tới tay nhưng đó chỉ là bước đầu tiên, cho nên trong năm sau, sản phẩm mở màn cho một năm mới vẫn là bộ sản phầm bằng kim cương hồng này, tôi hi vọng cô sẽ nỗ lực hêt sức mình."Lương Nặc gật đầu bảo đảm: "Cảm ơn công ty đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.""Ừm."Tối đến, Lương Nặc tăng ca thêm một giờ đồng hồ, đem lịch sử thiết kế các năm ra nghiêm cứu một lượt, về tới nhà cũng đã gần 9 giờ tối, nghĩ tới Hải Thành giờ này chắc cũng tầm ba giờ sáng rồi, cô không muốn làm phiền Bắc Minh Dục nữa.Theo thói quen, cô vào mạng QQ, liền phát hiện Kỷ Sênh đã gọi cô mấy lần rồi."Có chuyện gì vậy?"Sau khi gửi tin nhắn đi, Lương Nặc không mấy hi vọng Kỷ Sênh sẽ trả lời cô ngay nhưng kết quả chỉ vài phút sau, Kỷ Sênh liền gửi tin nhắn trả lời: "Cuối cùng thì cậu cũng trả lời tin nhắn, cậu mà còn không nhanh nhanh về thì người đàn ông của cậu sắp bay mất rồi đấy!""Cậu nói thế là ý gì?"Kỷ Sênh nhanh chóng gửi cho Lương Nặc vài bức ảnh, Lương Nặc kích chuột mở ảnh ra xem, nhân vật trong bức ảnh đó chính là Bắc Minh Dục, anh đang cũng một người con gái trẻ trung đang ôm lấy nhau rất thân mật ngọt ngào, trong ánh mắt còn là nụ cười hạnh phúc.Lương Nặc giật mình, tay run lên cầm cập: "Cậu lấy đâu ra nhưng bức ảnh này thế?""Chính mắt tớ nhìn thấy" Kỷ Sênh nhắn lại: "Anh rể của Tiêu Hàn hôm nay ở câu lạc bộ cao cấp Giang Nam, tớ với Tiêu Hàn cùng nhau qua đó tìm người, kết quả liền nhìn thấy cảnh này, tớ đã phải xác nhận chắc chắc mới dám nói với cậu, đó chính xác là người đàn ông của cậu.""Không thể nào!" Lương Nặc nhấn mạnh, trả lời Kỷ Sênh: "Sự việc này chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó, anh ấy không thể nào thích người khác được.""Trời, thế ngộ nhỡ là người phụ nữ đó quyến rũ anh ấy thì sao, anh ấy nhất thời không giữ được mình? Lại nói nữa, Bắc Minh phu nhân vẫn như con hổ ấy, lấy cái chết ra để dọa, ép Bắc Minh Dục phải ở cùng người phụ nữ khác thì sao?"Lương Nặc nheo mày chặt lại với nhau: "Vậy cậu thấy tớ nên làm thế nào bây giờ?""Từ chức, lập tức về nước kè kè bên anh ấy chứ sao!"Kỷ Sênh nói không cần nghĩ.Lương Nặc mặt thì nhăn lại, hai tay nắm chặt vào nhau: "Khó khăn lắm tớ mới có được một cơ hôi, bây giờ mà từ chức....tớ có chút không đành lòng, hơn nữa, ngộ nhỡ sự việc không phải như chúng ta nghĩ thì sao, tớ cứ vội vàng về Hải Thành, chẳng phải làm thiếu gia càng thêm khó xử à?"Kỷ Sênh đơ người ra một giây, sau đó lấy tay chống cằm, cười: "Sao mà thấy cậu vừa mới ra ngoài một thời gian ngắn, não hình như hoạt động hiệu quả hơn hẳn ấy.""....Tớ vốn dĩ có phải kẻ đần đâu." Lương Nặc bĩu môi."Thế thì thế này đi, tớ sẽ tìm một tên thám tử tư đi theo chồng cậu vài hôm, nếu bình thường thì coi như tớ đầu óc thiển cận, có điều nếu thực sự có vấn đề gì, cậu phải lập tức về nước ngay đấy."Lương Nặc nghe thấy những lời này trong lòng vẫn có chút cảm giác lo lắng khó nói thành lời.Nếu thực sự anh ấy ở cùng người phụ nữ khác, cô có trở về thì có tác dụng gì chứ? giữa bọn họ, lại còn có lão phu nhân vướng ở giữa nữa...nếu anh ấy thực sự thay lòng đồi dạ rồi thì tình cảm của họ cũng nên chấm dứt."Anh ấy không phải loại phong lưu lăng nhăng như Lý thiếu gia đâu, tớ tin tưởng anh ấy!"Ngày hôm sau, Lương Nặc đi làm với đôi mắt thâm sì nhìn như gấu trúc, vừa làm việc vừa ngáp ngắn ngáp dài, thiếu chút nữa thì gục cả xuống bàn làm việc mà ngủ.Michelson nhắc nhở cô: "Tuy bộ sản phầm kim cương hồng này là sản phẩm của các ngôi sao đặt hàng, nhưng cậu cũng không cần phải khổ sở thế chứ? chồng cậu cũng cho phép cậu thức đêm thế à?""Anh ấy đã về nước rồi!" Lương Nặc lắc đầu, giải thích: "Tối qua tôi nói chuyện cùng với bạn thân, không phải thức để thiết kế đâu.""Chồng cậu đi rồi?" Michelson đơ người ra: "Sao tôi cứ thấy hai vợ chồng cậu gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều thế nhỉ?""Bọn tôi...." Lương Nặc không biết phải giải thích như thế nào cho anh bạn đồng nghiệp tốt bụng, liền nói: "Một hai câu thì nói không rõ ràng được, à đúng rồi, cậu có thể giúp tôi xem chỗ này chút không? Sao tôi cứ cảm thấy thiếu đi chút cảm giác lập thể gì đó."Michelson thấy cô có vẻ không muốn nói thêm về vấn đề cá nhân nên cũng không gượng ép, đi lại gần giúp cô xem bản vẽ, đưa ra ý kiến cá nhân....................Bắc Minh phu nhân luôn lấy sự việc trước đêm tân hôn ba hôm ra để uy hiếp Bắc Minh Dục, thậm chí còn giới thiệu cho anh vô số con gái, Bắc Minh Dục mỗi hôm gặp một người, cảm giác như đầu đang to cả lên."Cô à! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ép con gặp phụ nữ nữa.""Thế con còn muốn thế nào? Đợi cái con rẻ rách Lương Nặc kia trở về? Ta nói cho con biết, nếu cô ta dám xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ làm cho cô ta lập tức biến khỏi thế giới này."Bắc Minh Dục thở dài ngán ngẩm, nheo mày lại: "Cô cứ phải cố chấp như vậy à?"Lý đạo trưởng vẫn luôn nghiên cứu về bản mệnh của cô ta, bây giờ đang là thiên sát cô tinh, nếu ở bên cạnh con không những sẽ hại chết con mà còn chôn theo cả cái gia tộc Bắc Minh này, hậu quả như thế mà ta không thể cố chấp à?"Cô.....""Con đừng tưởng ta không biết gì, lần trước con nói con đi Bỉ nhưng thực tế là con đã đi Pháp, lại còn đi cả Nam Phi nữa, cha của người phụ trách mỏ khai thác kim cương ở Nam Phi là bạn tốt của ta bao nhiêu năm nay, con tưởng là ông ta sẽ lừa ta à?""Thế rốt cuộc Cô muốn thế nào?" Bắc Minh Dục nhắc tới vấn đề này vô số lần, Bắc Minh phu nhân chỉ lạnh lùng cười hắt ra một tiếng, đồng thời cũng vô số lần trả lời với cùng một đáp án: "Đổi người phụ nữ khác, cắt đứt triệt để mọi quan hện với Lương Nặc, lén lút với ta cũng không có tác dụng gì đâu.""Cô nằm mơ!"Bắc Minh Dục đứng dậy bước đi, Bắc Minh phu nhân cũng không thèm tức giận, đợi Bắc Minh DỤc đi khuất, bà ta mới gọi vú Hà đến, hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?""Theo lời dặn của phu nhân, sơm đã chuẩn bị xong hết rồi à, chỉ đợi cá cắn câu thôi ạ!"Bắc Minh phu nhân từ từ nhắm mắt lại, che đi sự thâm độc chứa đựng trong đôi mắt lạnh lùng đó, ngón tay đặt lên bàn khẽ gõ gõ, phát ra thứ âm thanh từ từ chậm rãi với nhịp điệu rõ ràng, một lúc sau, bà ta đột nhiên mở mắt, ra lệnh một cách lãnh đạm: "Nếu đã không cắt đứt được gốc tình, vậy thì xử cô ta!"*Liên tiếp ba ngày trời, Lương Nặc bận tối mắt tối mũi lại, cô chạy đi chạy lại giữa công ty và thư viện, đến thời gian lên mạng cũng chẳng có nhiều, có điều thỉnh thoảng cũng rút điện thoại ra xem, những lúc như thế cô đều thấy tin nhắn Bắc Minh Dục gửi đến.Trong lòng cô có sự đoán biết khác với thường lệ, nhưng cũng không dám đi kiểm chứng, chỉ có thể nỗ lực làm việc hơn, nhằm che lấp đi nỗi sợ hãi đang bị dồn nén trong tim.Bảy giờ tối, Hải Thành lúc đó là 11 giờ, Bắc Minh Dục tắm xong, quấn chiếc khăn tắm thả mình nằm trên giường.Nhận được điện thoại của Bắc Minh Dục, Lương Nặc tự nhiên lại muốn tắt đi, cô sợ anh sẽ nói những lời không tốt, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí ấn nút nghe."Về tới nhà chưa?" trong lời nói của anh có thể cảm nhận thấy sự đau đớn, bất lực."Em chưa, tối nay em tăng ca thêm một tiếng, có điều cũng sắp về rồi!""Hải Thành bây giờ đang mưa, thời tiết bên em giờ thế nào?"Lương Nặc đứng trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài: "Bên em cũng thế, Hải Thành mưa to không? Bên em mưa to lắm, buổi chiều lẽ ra em còn muốn đi tới thư viện nhưng mưa to quá không đi được.""Cũng không to lắm!" Bắc Minh Dục trả lời với giọng dịu dàng hiếm có, ai hỏi quan tâm: "Em mang ô không đấy?""Em không!" Lương Nặc kìm giọng xuống, nói: "Tối qua em mệt quá, sáng nay lại dậy muộn, đi thẳng tới chỗ làm luôn, ai biết được buổi trưa lại mưa to thế chứ!"


  CHƯƠNG 184:LÀM THEO CHỈ DẪN CỦA BẠN THÂN  


"Ngốc!" Bắc Minh Dục nói chế giễu: "Thế tí nữa em về nhà kiểu gì?"

"Em đợi mưa ngớt thì về, dù sao thì việc cũng chưa làm xong, không vội!"

Cốc cốc cốc....Lương Nặc vừa nói xong, cửa phòng làm việc có người gõ, cô quay đầu ra nhìn, Michelson tay đang cầm hai chiếc ô cười cười nhìn cô, anh chỉ tay vào điện thoại rồi lại chỉ tay lên bàn, đem một trong hai chiếc ô đặt lên bàn, tỏ ý bảo cô lát nữa lấy mà dùng.Lương Nặc nhìn anh đầy vẻ biết ơn, cô bịt loa điện thoại lại, nói: "Cảm ơn cậu, tôi vẫn còn muốn tăng ca thêm lúc nữa mới về cơ!""Không cần khách sáo. Cậu nói chuyện điện thoại tiếp đi."Lương Nặc lại đem điện thoại để lại gần tai, Bắc Minh Dục với giọng nói không vui ở đầu dây bên kia: "Có phải Là Michelson lại tìm đến em không?""Cậu ấy chỉ là có ý tốt cho em mượn cái ô thôi!""Trả lại đi." Bắc Minh Dục lạnh lùng nói: "Anh sẽ cho người đem ô tới cho em, em đem ô trả lại cho cậu ta đi!"Lương Nặc ngạc nhiên tròn mắt: "Anh...anh không bị bệnh đấy chứ hả?""Em nói cái gì?""Không...em không nói gì cả!"Lương Nặc lắc lắc đầu, mắt bỗng nhiên sáng lên: "Không cần phiền phức thế đâu, chỉ là một chiếc ô thôi mà, không phải là anh đang ghen đấy chứ?"Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, ngạo mạn nói: "Ai thèm ghen chứ? anh chỉ là không thích bên cạnh em có người đàn ông khác thôi!"Tâm trạng ảm đạm trong mấy ngày qua dường như bị câu nói của anh cuốn trôi hết đi.Lương Nặc lấy tay bịt miệng cười: "Vâng, em biết rồi, anh đúng là ghen rồi!""Em.....""Em nói sai gì à?"Hai tai Bắc Minh Dục bắt đầu đỏ lên, không nói gì nữa, chỉ dặn dò cô vài câu rồi tắt máy, Lương Nặc cứ nhìn chiếc điện thoại mà tủm tỉm cười.Tối đến, Kỷ Sênh lại tiếp tục gửi cho cô bao nhiêu là ảnh, trong các bức ảnh, nữ nhân vật chính liên tục thay đổi, chỉ có nhân vật nam chính là không hề thay đổi – đó chính là Bắc Minh Dục.Kỷ Sênh nói với giọng lo lắng: "Bắc Minh Dục có khi nào gần đây bị uống nhầm thuốc không? Cứ làm như xem mặt không bằng ấy!""Cũng có thế là lão phu nhân ép anh ấy đi xem mặt rồi!" Lương Nặc không can tâm nói."Thế cậu có về nước không?""Tớ lúc nãy vừa nói chuyện với anh ấy xong!" Lương Nặc cắn môi, như kiểu sắp phải đưa ra một quyết định trọng đại vậy: "Tớ hai ngày gần đây đều bận tối tăm mặt mày để nộp bản thảo thiết kế, , đợi công việc hòm hòm tớ sẽ xin nghỉ vài hôm về nước xem sao!""Làm thế là đúng, đừng có ở ngoài mãi thế, cái đám con gái kia nó lại cứ tự cho rằng mình là nữ chủ nhân rồi đấy, cậu không biết đâu, hôm nay còn có đưa nó phát hiện tớ cho người đi theo dõi, còn cho người ra tay đánh cho anh ta một trận, viện phí lên tới mấy nghìn đấy, xót hết cả ruột!""Hả? Thế người không sao chứ?""Không chết được nhưng chắc không thể vận động trong một thời gian ngắn". Kỷ Sênh vừa gặm táo vừa nói ngồm ngoàm, cô đột nhiên nhả miếng táo ra rồi nói: "Đúng rồi, cậu bỏ hết mấy bộ đồ nội y trước đây đi, nếu đã quyết định về nước một chuyến thì phải coi chừng chồng cậu cho chặt chứ?"Lương Nặc đỏ mặt lên: "Cậu đang nói cái gì đấy?""Lẽ nào tớ nói sai rồi? Cậu đã quyết định về nước như thế thì chắc chắn sẽ cùng chồng cậu này kia....tin tớ đi, mặc đồ gợi cảm chút sẽ làm anh ấy hưng phân hơn, đồng thời cũng là để nhắc nhở những người phụ nữ ngoài kia, ai mới là nương nương chính cung."Lương Nặc bĩu môi: " Tớ có phải bị ruồng bỏ gì đâu, việc gì phải so sánh với bọn họ thế chứ?""Haiz, nếu như không phải nhà anh ấy có cái bà già cố chấp kia thì giờ cậu vẫn là chính cung còn gì, nghe lời tớ, không sai được đâu!"Sáng ngày hôm sau, Lương Nặc nằm lăn đi lăn lại không ngủ được, sau đó ngại ngùng đi tới cửa hàng bán đồ ngủ gợi cảm, vì là buổi sáng mới mở cửa nên người không nhiều, nhưng dù có như vậy, Lương Nặc vẫn hơi đỏ mặt tiến vào bên trong.Lời thúc giục của Kỷ Sênh lại được gửi đến!"Đã mua chưa vậy? mua rồi thì chụp ảnh gửi qua tớ xem nào, tớ sẽ giúp cậu chỉ đạo toàn quá trình!"Lương Nặc bĩu môi: "Nói nghe như kiểu bản thân cậu đã trải qua trăm trận rồi ấy!"Nhân viên cửa hàng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lương Nặc, cười tươi như hoa, hai mắt thì híp cả lại không nhìn thấy mặt trời đâu: "Tiểu thư, xin hỏi cô muốn tìm gì ạ?""Tôi....."Lương Nặc lắp ba lắp bắp, không biết nên nói thế nào, nhân viên cửa hàng thoán nhìn vào mắt cô, sau đó chỉ lên một loại áo ngực đang được ngoắc trên giá: "Tiểu thư có muốn xem loại áo này không? Loại này mặc vào có thể làm cho ta có cảm giác to hơn đấy.""Hả?" Lương Nặc chớp chớp mắt không hiểu, nhân viên cửa hàng lại nói: "Loại áo ngực này có hiệu quả vô cùng rõ rệt, chỉ cần mặc vào là dường như có thể thay đổi cả thể hình đấy!"Nhân viên cửa hàng cầm hẳn ra ướm ướm cho cô, mặt Lương Nặc đỏ lên như thể máu dồn hết lên mặt."Không cần đâu, tôi không cần loại này!"Nhân viên cửa hàng lại giới thiệu cho cô những loại khác: "Phụ nữ là phải tự đối xử tốt với bản thân, như vậy mới có thể hấp dẫn đàn ông được, hay là tiểu thư lại xem loại này đi, mặc vào hiệu quả cũng không kém loại kia đâu.""Không, không caand đâu, tôi tự xem được rồi, không cần phiền tới cô đâu."Nói xong, Lương Nặc liền đi vội ra xem những hàng được bày trên giá phía ngoài, chuẩn bị tự bản thân mình chọn, nhân viên cửa hàng nhìn thấy vậy, nhếch mép cười khinh rẻ rồi tự nói một mình: "Sớm nói là muốn mua những loại hàng đó thì tôi đây đã chẳng thèm giới thiệu những đồ vừa rồi."Lương Nặc ngước đầu nhìn vào những thứ đồ với kích thước lớn nhỏ khác nhau, có chút kỳ lạ.Cô tiện tay cầm lấy một con sóc nhỏ, lắc đi lắc lại cảm thấy hay hay, lúc này,lại có tín hiệu của Kỷ Sênh, nhưng không phải điện thoại mà là cuộc gọi Video, Lương Nặc hỏi nhân viên cửa hàng xem ở đây có wifi không, sau đó đỏ mặt gọi lại cho Kỷ Sênh.Hai người nhìn nhau qua Video, Kỷ Sênh sốt sắng nói: "Tớ phải chạy hẳn ra cổng thư viện để bắt mạng cho mạnh đấy, nhanh lên , cho tớ xem xem cậu đã mua gì rồi?"Lương Nặc ngốc nghếch đưa ống kính sang một bên, Kỷ Sênh vừa nhìn thấy con sóc nhỏ trên tay Lương Nặc mà cô giật mình hét lớn: "Trời ơi! Nặc Nặc, cậu đúng là hỏng rồi! Tớ chỉ bảo cậu đi mua nội y, thế mà cậu đến cái này cũng muốn mua, cậu đúng là...trẻ con lắm cái không dạy cũng biết!""Cái này là cái gì?" Lương Nặc ngơ người không hiểu.Kỷ Sênh vừa cười vừa nói: "Cái này à! Cậu đi hỏi nhân viên cửa hàng đi sẽ rõ, xem xem có phải là loại co dãn lắc qua lắc lại được không, nói chung nó là loại dùng để .... à mà thôi...vợ chồng cậu đúng là, loại gì cũng chơi được!"Lương Nặc như hiểu được điều gì qua ánh mắt trêu chọc của Kỷ Sênh, cô run tay thả luôn con sóc nhỏ rơi xuống đất, cô cắn môi: "Không phải vậy, là tớ không biết, cứ nghĩ nó chỉ là một loại đồ chơi bình thường!"Lúc này Lương Nặc mới lại nhìn xuống giá để những đồ bên trong, cô mới lờ mờ hiểu ra, cô lắc lắc đầu, vội vàng đem con sóc đặt lại chỗ cũ, rồi nhanh chóng chọn vài bộ đồ nội y gợi cảm sau đó đi nhanh ra khỏi cửa hàng.Hai ngày sau, Lương Nặc tăng ca liên tục để cho ra bản thảo thiết kế."Michelson, tôi có chút việ riêng phải về Hải Thành một chuyến, những việc còn lại cậu có thể giúp tôi không? Tới lúc nói về bản quyền chúng ta chia nhau ra mỗi người đều có phần.""Cậu muốn về vào thời điểm này?" Michelson ngạc nhiên không hiểu: "Hình như thời gian thực tập cũng không còn bao lâu nữa mà!"Lương Nặc chắp tay lại: "Phiền cậu đấy, tôi nhất định phải về một chuyến!""Thôi được rồi!"Sau khi bàn giao công việc, Lương Nặc viết giấy xin nghỉ phép, lên máy bay bay về Hải Thành, khi ở trên máy bay, cô cầm vali hành lí của mình mà trước mắt không ngừng hiện ra hình ảnh lúc trước Lý Tranh Diễn đem tặng vợ chồng cô một loạt đồ nội y gợi cảm.Lúc đó, cô cứ tưởng anh không hề để ý tới thân thể cô, lại còn thấy phản cảm nếu cô mặc những đồ đó, nhưng bây giờ....cô lại là người chủ động đi mua những đồ này.Hi vọng, ngày mai có thể cho anh một niềm vui bất ngờ.


  CHƯƠNG 185:NGƯỜI PHỤ NỮ MẶC ĐỒ NGỦ CỦA CÔ  

Màn đêm dần buông xuống.Sau khi tan làm, tâm trạng Bắc Minh Dục không được tốt cho lắn, anh kéo Lý Tranh Diễn tới câu lạc bộ Gian Nam uống rượu, đa số là anh uống còn Lý Tranh Diễn thì ngồi cạnh khuyên: "Thôi đủ rồi đấy! Cậu uống say ra đấy là không ai đưa cậu về đâu!""Tài xế đang đợi ở bên ngoài kia!" Bắc Minh Dục lạnh lùng nói."Đúng rồi, hình như cậu đổi tài xế trước đây rồi à?""Chú Trương nhiều tuổi rồi, nên về nghỉ ngơi rồi!" ánh mắt Bắc Minh Dục lóe qua sự tức giận và căm giận, lại mở một chai rượu mới ra, từng cốc từng cốc đưa lên miệng, Lý Tranh Diễn cười: "Có phải thái hậu nhà cậu lại bắt cậu đi xem mặt không?""Lần này thì không phải." Bắc Minh Dục lắc đầu: "Cô tôi nói có một người cháu họ hàng xa gần đây có người thân mất nên đến nhờ cậy bà ấy!""Phụt!"Lý Tranh Diễn không nhịn được liền phụt cả rượu trong mồm ra: "Ha ha....đúng là nhà có một người già như là có báu vật ấy nhỉ, sao đầu bà ấy lại nghĩ ra những thủ đoạn như vậy chứ?"Bắc Minh Dục nhìn anh ta vẻ đáng ghét: "Vậy có cần để hai vật báu nhà cậu cũng giở thủ đoạn với cậu không?""Ôi thôi không cần." Lý Tranh Diễn kiên quyết: "Kể cả bọn họ biết thì làm sao chứ? Tôi mà đã quyết định làm gì thì không ai có thể thay đổi được.""Thôi bỏ đi, uống rượu."Bắc Minh Dục nheo mày, không muốn nhắc đến chủ đề đau đầu này nữa, hai người cứ chai một chạm nhau uống, tới đêm muộn, Bắc Minh Dục say bí tỉ không còn biết gì nữa, Lý Tranh Diễn thì khá khẩm hơn một chút, anh ta đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt bỗng nghiêm khắc, anh ta lắc lắc đầu như tỉnh cả rượu.Lý Tranh Diễn dùng chân đá vào chân Bắc Minh Dục: "Này, tôi có một khách hàng quan trọng vừa mới tới, tôi phải ra sân bay đón người, cậu tự uống rồi lát nữa về nhà đi nhé, tôi đi trước đây.""Biến đi!" Bắc Minh Dục nói không vui vẻ gì.Sau khi Lý Tranh Diễn rời khỏi câu lạc bộ, Bắc Minh Dục vẫn uống thêm được hai chai nữa, chỉ tới khi bụng sôi lên ùng ục khó chịu, anh mới ngả người nằm ra ghế sô pha, không muốn động đậy.Trong giây phút đó, cánh cửa căn phòng bị ai đó đẩy vào.Bắc Minh Dục nheo mắt, dường như nhìn thấy hình bóng của Lương Nặc, chỉ nhìn thấy cô từ từ tiến lại gần mình hơn, rồi bên cạnh tai anh thổi ra hơi ấm, nói những lời mật ngọt, anh nghe không được rõ ràng cho lắm, miệng chỉ mấp máy nói không tròn lời: "Nặc Nặc, em về rồi đấy à...."*Lương Nặc sau khi xuống khỏi máy bay, cảm nhận đầu tiên của cô là một cơn gió lạnh tạt vào cơ thể bé nhỏ, cô lấy tay siết chặt lấy chiếc áo khoác đang mặc trên người, hắt xì hơi một cái.Trở về Hải Thành, nhìn thấy những cảnh tượng vô cùng quen thuộc, cô tự động viên mình, không được sợ lão phu nhân, không được sợ hãi, phải một lần vì tình cảm của bản thân mà dũng cảm."Tiểu Nặc Nặc?" Một âm thanh quen thuộc truyền đến tai, Lương Nặc vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy Lý Tranh Diễn, cô vừa ngạc nhiên vừa xúc động nói: "Lý thiếu gia, sao anh lại ở đây vậy?"Lý Tranh DIễn hắt xì một cái vì lạnh, nói: "Anh tới đón một khách hàng, có điều hình như máy bay bị muộn giờ ấy, cũng không biết khi nào mới đón được.""Ồ Ồ!" Lương Nặc gật gật đầu, rồi lại hỏi: "Vậy anh có biết thiếu gia đang ở đâu không?""Em giấu cậu ấy quay về hả?" Lý Tranh Diễn cười cười chỉ tay vào cô như đã bắt đúng thóp, điệu mắt hồ li nói: "Chẳng trách, tối nay hắn lôi bằng được anh tới câu lạc bộ cao cấp Giang Nam uống rượu, lại còn nói cái gì mà tâm trạng không tốt, nếu sớm biết em về thế này thì còn uống gì nữa!"Hai tai Lương Nặc nóng đỏ lên, gật gật đầu hơi ngượng."Tôi muốn dành cho anh ấy một sự bất ngờ!""Em đã gọi xe chưa?" Lý Tranh Diễn ngó trước ngó sau, nheo mày cùng đôi mắt tinh anh đi tìm gì đó rồi nói: "Dù sao thì khách hàng của anh cũng không biết khi nào mới tới, anh đưa em đi gặp cậu ấy trước hãy.""Thật hả?" Lương Nặc cảm thấy biết ơn anh ta vô cùng: "Cảm ơn Lý thiếu gia! Tôi đang nghĩ xem về bằng cách nào!"Trong đêm tối, đường phố của Hải Thành rất ít xe cộ.Lý Tranh Diễn lái xe một mạch như bay về câu lạc bộ Giang Nam, nhưng vào tới phòng thì không nhìn thấy Bắc Minh Dục đâu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi, hơi béo một chút nhưng vẫn có thân hình vừa mắt, đặc biệt là da hầu như không có nếp nhăn.Ông ta mặc một bộ đồ màu nâu, mái tóc được chải vuốt rất tỉ mỉ, không hề có một sợ ngoài nếp."Diệp Thành Minh?" Lý Tranh Diễn có chút hồ nghi nhìn ông ta, hỏi: "Bắc thiếu gia đâu?""Hóa ra là Lý thiếu gia, chào thiếu gia." Diệp Thành Minh khi nhìn thấy Lý Tranh Diễn, ông ta liền nở nụ cười, cung kính nói: "Thiếu gia uống say rồi, đúng lúc đó tôi cũng ở đây nên đã bảo lái xe đưa thiếu gia về rồi ạ.""Về đâu rồi?" Lương Nặc vội vàng hỏi.Diệp Thành Minh lúc mày mới chú ý tới Lương Nặc, nhìn lướt qua cô rồi tò mò hỏi: "Vị này là...?""Anh không biết cô ấy!" Lý Tranh DIễn khẽ cười như lấy lệ: "Đây là vợ trước của ông chủ anh, Lương Nặc.""Hóa ra là thiếu phu nhân!" Diệp Thành Minh cười, cúi đầu chào, Lương Nặc cũng vội vàng đáp lễ, gật đầu: "Anh Diệp khách sáo rồi, tôi không còn là thiếu phu nhân nữa rồi, anh không cần phải thế này!""Đâu có đâu có, một ngày là thiếu phu nhân thì cả đời là thiếu phu nhân!" Diệp Thành Minh sợ hãi nói.Lương Nặc đứng ở đó vụng về, nhất thời không biết nên nói gì , Lý Tranh DIễn hiểu ý cô hỏi giúp: "Thiếu gia về biệt thự rồi hay là về ngự cảnh viên? Tôi có chút việc tìm cậu ấy!""Ngự cảnh viên ạ!" Diệp Thành Minh đáp.Lý Tranh DIễn không nói thêm gì mà lập tức đưa Lương Nặc ra khỏi câu lạc bộ Giang Nam, đang định đưa cô tới ngự cảnh viên thì chuông điện thoại anh ta reo lên, tuy Lương Nặc không nghe rõ lắm nội dung nhưng cô lờ mờ có thể nghe được hai từ khách hàng.Chắc là máy bay bị muộn giờ ban nãy giờ đã tới rồi!"Tiểu Nặc Nặc, thật tình ngại quá, khách hàng anh sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc này, anh phải ra sân bay đây!""Lý thiếu gia, anh mau đi giải quyết công việc đi, anh có thể đưa tôi tới đây là tôi đã rất cảm ơn rồi, lần sau có cơ hội tôi mời anh ăn cơm nhé!"Lương Nặc cười cười vẫy tay chào anh ta, sau đó đi tới đường cạnh đó đợi một lát, cuối cùng cũng bắt được một chiếc xe, cô yêu cầu chạy thẳng tới ngự cảnh viên, ngự cảnh viên lúc này vô cùng yên tĩnh, như kiểu không hề có người ở vậy.Lương Nặc kéo vali hành lí đi vào thang máy, lên lầu, nhập mật khẩu, cắm chía khóa vào mở cửa, cô vui mừng vì đã về tới phòng.Trên môi còn khẽ nở nụ cười khi nghĩ về Bắc Minh Dục.Không biết lát nữa Bắc Minh Dục khi nhìn thấy cô sẽ có phản ứng như thế nào.Cạch cạch.Cánh cửa bị cô mở ra, khi cô nhìn thấy một người phụ nữ đang mặc bộ đồ ngủ của cô bước ra từ phòng tắm, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, đôi môi run lên."Cạch." Tiếng chiếc hành lí rơi xuống nền nhà.Thật không đúng lúc, chiếc hành lý hỏng khóa, bung ra, đồ trong va li tung ra – đó là những thứ nội y gợi cảm cô đã mua để dành bất ngờ cho anh, nhưng giờ nó đang rơi ra sàn nhà.Lương Nặc cứ cảm thấy người phụ nữ này sao trông có nét giống cô vậy, cô hồ nghi không hiểu: "Cô là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?""Nhà cô? Cô là....Lương Nặc?" người phụ nữ nheo nheo mày, hất mái tóc dài ra phía sau lưng, nói giọng băn khoăn khó hiểu: "Tôi tưởng cô ra nước ngoài rồi? Tạm thời sẽ không trở về?"Lương Nặc hướng ánh mắt đi xa hơn, nhìn vào phía sau lưng cô ta – đó là phòng ngủ - không hề được khóa."Rốt cuộc cô là ai?"Người phụ nữ dường như muốn che giấu điều gì đó, cố tình lùi về phía sau hai bước muốn đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng Lương Nặc cảm nhận được điều chẳng lành, cô nhanh chân tiến lên, vượt qua người phụ nữ, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa phòng ngủ ra.Rầm.Căn phòng ngủ với thứ ánh sáng lờ mờ màu vàng đem lại cảm giác ấm áp, nhưng lại có một thứ mùi khiến người khác rất khó chịu, không phải mùi vị của sự hoan lạc sung sướng đã được kết thúc nhưng thực sự làm người khác buồn nôn.Trên chiếc giường đặt ở trung tâm của căn phòng, Bắc Minh Dục nằm trên đó với nửa cơ thể để trần, để lộ phần eo vào ngực, bên dưới sàn nhà mới thật làm Lương Nặc đau lòng – quần áo nam nữa vứt mỗi chỗ một chiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz