1 X 7 Love Moment
Bạch Ngọc ĐườngVài ngày trước tiêu diệt ổ thổ phỉ lớn ở ngoại thành Đông Kinh, không ít kẻ ngay lập tức bị Bao đại nhân xử trảm, nhưng cũng không ít kẻ tội chưa đáng chết bị nhốt vào đại lao, những người này cơ hồ đều là tù chung thân, cả đời không còn được thấy ánh mặt trời, khỏi phải nghĩ tới tiếp tục ra ngoài gây họa.Lan Khánh miệng nói: "Ta nơi này có người", liền vào chọn trong nhóm thổ phỉ sống không được chết không xong ấy.Không ai biết Lan Khánh định làm gì với đám người này, chỉ biết những người này từng người sau khi được Lan Khánh chọn ra từ đại lao rất nghe lời, thấy gương mặt hại nước hại dân kia chẳng những không rớt nước miếng, mà biểu tình cũng tỏ rõ trung thành không hai lòng, Lan Khánh chính là thần của bọn chúng, bọn chúng cam tâm tình nguyện móc trái tim đang đập dõng dạc hùng hồn trong lồng ngực, hoàn hoàn toàn toàn hiến dâng cho Lan Khánh.Tiểu Xuân rất nghi hoặc, cho rằng Lan Khánh nhất định đã động tay động chân gì đó với những người kia, sau này khi hắn phát giác Lan Khánh lấy chín cái hũ gỗ của Nhạc Bình từ chỗ Bao đại nhân, hắn triệt để im lặng...Lan Khánh nhìn bộ dạng Tiểu Xuân, cười nhạo: "Thủ đoạn ai cũng biết dùng, nhưng chỉ riêng điểm có thể nhìn ra mức độ cổ nhân là khác biệt."Đúng, không chỉ Nhạc Bình là cổ sư, Lan Khánh cũng là một tay chơi cổ lão luyện, năm đó Tiểu Xuân và Vân Khuynh thiếu chút nữa bị một đôi Đồng Tâm Cổ của Lan Khánh ngoạn tàn !53.Tuy nói cổ nhân vốn do Ốc Linh Tiên một trong Ma Giáo Bát Tiên thuộc hạ của Lan Khánh dưỡng, nhưng kẻ đầu sỏ chính là Lan Khánh a!Lan Khánh nhẹ khoát tay, một con bướm nhỏ màu vàng nửa trong suốt xuất hiện tại đầu ngón tay hắn, bươm bướm cọ cọ hai xúc tu trên đầu, thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch.Lan Khánh nói: "Võ công thủ lĩnh đám thổ phỉ kia không tệ, đầu óc cũng tốt. Trên có chủ soái, bên cạnh có quân sư, dưới có tướng lĩnh lớn nhỏ, tổ chức chặt chẽ giống như một đội quân, khó trách trước ta không có ai tiêu diệt được bọn chúng."Được rồi, Tiểu Xuân nghe hiểu đại sư huynh đang tự mình khen mình rồi.Lan Khánh tiếp tục nói:"Tất cả những người này đều phải chém đầu. Ta cảm thấy bọn chúng chết như vậy thật đáng tiếc, cho nên trên đường trở về phủ Khai Phong ném Đồng Tâm Cổ, đem công lực bọn chúng hút lại, sau đó Bao đại nhân cho ta hũ gỗ của Nhạc Bình, ta liền thuận đường bắt mấy con bươm bướm luyện thành cổ, cho bọn chúng ăn Đồng Tâm Cổ, như vậy công lực tồn tại trong Đồng Tâm Cổ sẽ phân tán lên thân những con bướm này.Hơn nữa đặc tính bản thân Hồ Điệp Cổ có thể cộng hưởng cùng nội lực, với những người cam tâm tình nguyện đi theo ta, hạ Hồ Điệp Cổ này, tương đương với tăng thêm mười năm công lực, vô luận tư chất bản thân thế nào, thậm chí vô pháp tập võ, đều có thể trở thành cao thủ trong một buổi chiều. Quà tặng bậc này, bao nhiêu người muốn cũng không được, một đống người tranh nhau muốn làm thủ hạ của ta, thay ta làm việc, thật khiến ta cũng không biết nên làm sao chọn lựa!"Tiểu Xuân nghiêng đầu nghĩ, hỏi: "Vậy nếu như không phải cam tâm tình nguyện, mà là có mục đích, muốn báo thù cho trại thổ phỉ bọn chúng thì sao?""Ồ, ngươi không nói ta cũng quên, vừa hay có một loại trực tiếp nổ tung!" Lan Khánh cười. Nhẹ nhàng ôn nhu, sắc mặt phảng phất như vừa mới nói ngày hôm nay khí trời thật quang đãng."..." Tiểu Xuân vốn muốn nói gì đó, chọc chọc đại sư huynh vài cái, nhưng tiếp theo đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ bất đồng.Ma giáo giáo chủ năm ấy từng huyết tẩy giang hồ, tay búng một cái, độc dược trên đầu ngón tay nháy mắt có thể tiêu diệt tất cả mọi người. Giết người đối với hắn không tính là cái gì, càng không cần lý do, hận ý của hắn, lệ khí của hắn, cường liệt đến mức lệnh trời đất biến sắc, nếu hắn không muốn, dưới tay hắn không ai có thể tìm được một cơ hội sống.So với Lan Khánh ngày hôm nay, tuy rằng vẫn ngoan lệ như cũ, nhưng hắn giết người có nguyên tắc.Thù lớn đã báo, hắn không còn căm hận vạn vật thế gian, hắn còn có hài tử, có người để nhớ thương, hắn là Tiểu Hắc đại nhân mà người người trong Quy Nghĩa huyện yêu mến, hắn đi theo huyện lệnh Thi Vấn người coi hắn như con ruột mà bước lên một quỹ đạo khác.Tiểu Xuân nghĩ, chuyển biến như vậy đối với đại sư huynh mà nói đã là quá tốt, hắn sao có thể dùng tiêu chuẩn đời thường đi so đo với người nỗ lực muốn trở về làm chính mình như thế.Cho nên, Tiểu Xuân ngậm miệng. Trong ánh mắt hắn nhìn Lan Khánh nhiều hơn một phân cảm khái, cũng nhiều hơn một phân đau lòng.Biết quay đầu là tốt a, đại sư huynh có thể đi tới bước này, có bao nhiêu không dễ dàng a!Lan Khánh đột nhiên nhìn Tiểu Xuân, trông thấy loại nhãn thần đó của Tiểu Xuân, trong nháy mắt lông tơ dựng đứng, cảm giác muốn nổi da gà.Lan Khánh liếc Tiểu Xuân, mang theo ý vị cảnh cáo nói: "Ngươi còn dùng loại ánh mắt nhìn ta, ta liền móc mắt ngươi ngươi tin không !""Không tin!" Tiểu Xuân toét miệng cười: "Ta là đệ ngươi a~ ngươi yêu ta thương ta như vậy, sao có thể móc mắt ta, ca ca~"Tiểu Xuân "ca ca" câu kia kéo thật dài, cho dù miệng tiện nhưng quả thực rất ngọt, Lan Khánh nghe mà da đầu tê dại, vươn tay làm bộ muốn bẻ cổ Tiểu Xuân.Tiểu Xuân lập tức đem cái cổ duỗi về phía trước, duỗi thật dài, cười hì hì: "Tới a tới a!"Vân Khuynh đang tìm Tiểu Xuân khắp nơi đi tới đường mòn cạnh công đường, nhìn thấy hành động ấu trĩ của hai người thì cảm giác có chút không biết nói gì.Vân Khuynh ở bên cạnh gọi một tiếng: "Tiểu Xuân."Tiểu Xuân tức thì nhảy lên, hô: "Ai u, tâm can!", tiếp theo lập tức chạy như bay về phía Vân Khuynh, cả người giống như không có xương dính trên người Vân Khuynh.Đường nhìn của Vân Khuynh cùng Lan Khánh đụng nhau, dừng một lát, Vân Khuynh mở miệng trước, nói: "Sư huynh."Lan Khánh gật đầu, nói một câu khi tâm tình tốt hắn nói nhiều nhất: "Ngoan!"Tiểu Xuân bên cạnh Vân Khuynh cười hì hì, thật lòng cảm thấy đến đây cũng không tệ, thời gian chẳng qua nhìn lâu thế thôi, khúc mắc nhiều năm không có cách nào tiêu tan giữa đại sư huynh và Vân Khuynh, cư nhiên đơn giản như vậy được tháo gỡ rồi.Bất quá thế giới này nếu như không có Nhạc Bình, sẽ càng tốt đẹp hơn.Nghĩ tới đây, Tiểu Xuân không nhịn được hỏi: "Đại sư huynh, bữa cơm đoàn viên đêm đó, nhị sư huynh cùng ngươi và tam sư huynh rốt cuộc đã quyết định cái gì? Ngươi nói rõ ràng từ đầu cho ta được không ?"Lan Khánh lười biếng nói: "Ngươi không phải đã biết rồi sao?" Tiểu Xuân thông minh như vậy, manh mối nhiều như thế, Lan Khánh không tin gia hỏa này không nghĩ được thông suốt.Tiểu Xuân cười nói: "Đối chứng đối chứng thôi!"Lan Khánh lấy từ trong ngực một xiên dế mèn nướng được bọc kỹ trong giấy dầu, mở gói giấy, đưa vào trong miệng nhai đến "ca chi ca chi".Lan Khánh nói: "Đã sớm nói với ngươi, không phải ta không nói, là A Nhị nói biết quá nhiều đối với chúng ta không có gì tốt. Các ngươi chỉ cần nhanh chóng tìm được những người khác liền xong, chúng ta tề tựu đủ là có thể về nhà, hàng năm cùng sư phụ ăn cơm đoàn viên, ăn thêm mười hai mươi năm."Tiểu Xuân gật gật đầu, biểu thị đã biết.Vân Khuynh hôn mái tóc bạc của hắn một chút, cũng không mở miệng hỏi.Lan Khánh nói tiếp: "Thiệp mời võ lâm đã phát, Hồi Xuân Đường cũng đã khởi công, ta bán một gốc cây, ngày mai sẽ có người mang bạc tới, ngươi thu một nửa, một nửa giao cho Công Tôn tiên sinh để hắn sửa chữa tất cả những chỗ bị phá trên dưới công đường.Tam Nhi nơi đó khẳng định đã xảy ra chuyện, nếu không cũng không tới nỗi bây giờ còn chưa xuất hiện. Nhưng hắn bản lĩnh lớn, tự mình nhất định có thể xử lý tốt, không cần ta lo lắng. Trước tiên ta dẫn người đi tìm Tứ Nhi cùng Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất, cha ta cùng phủ Khai Phong giao cho hai người các ngươi, đều chú ý một chút cho ta, xảy ra chuyện ta liền hỏi các ngươi!"Tiểu Xuân gật đầu, sau đó lại có chút nghi hoặc nói: "Sư huynh, ngươi cảm thấy Bao đại nhân và Thi đại nhất giống nhau như đúc, Công Tôn tiên sinh và Nam Hương tiên sinh cũng hoàn toàn giống nhau, những thứ này là trùng hợp sao?""Đương nhiên không phải!" Lan Khánh liếc Tiểu Xuân, cảm thấy tiểu sư đệ này thật ngu ngốc, nhưng khi hắn ngẩng đầu đối diện ánh mắt Vân Khuynh, nhìn thấy trong mắt Vân Khuynh đối với cái nhìn của hắn dành cho Tiểu Xuân thập phần bất mãn, nhãn thần liền thay đổi, biểu thị kỳ thực tiểu sư đệ có đôi khi rất đáng tin, cũng không phải lúc nào cũng ngu ngốc.Lan Khánh tiếp tục nói: "Theo như ta nhận thấy, chỗ này cùng chỗ của chúng ta cực kỳ tương đồng, rất có thể nơi này có người nào, nơi kia cũng có người giống như vậy, diện mạo cùng tính cách vô cùng tương tự, chẳng qua tên họ không giống, gặp gỡ không giống, vận mệnh không giống, cho nên nơi này họ Triệu làm hoàng đế, nơi đó cha ngươi làm hoàng đế."Tiểu Xuân lộ ra biểu tình "sư huynh thật thông minh", làm Lan Khánh rất hưởng thụ, cằm hất thật cao.Bất quá cho dù hất cao cằm, Lan Khánh vẫn là nhai dế mèn đến "ca chi ca chi".Đây là một bé gái tám tuổi cùng ca ca sinh đôi bắt trên núi đem nướng bán trên đường trước phủ nha, hôm nay khi từ đầu đường trở về, hai đứa trẻ đó đột nhiên xông ra, mặt hồng hồng đem xiên dế mèn nướng tặng hắn, sau đó ngượng ngùng chạy đi, Lan Khánh đại nhân rất đắc ý, vô luận tới nơi nào, người ngưỡng mộ hắn vẫn nhiều như vậy.Chỉ là đổi lại Vân Khuynh hơi hơi nhíu mày, nói:"Nói như vậy, nơi này có Nhạc Bình, nơi kia cũng sẽ có Nhạc Bình. Chỉ là Nhạc Bình kia không biết giấu mình ở nơi nào, nếu cũng là cổ sư, đó chính là một tai họa ngầm lớn."Lan Khánh nghĩ nghĩ, nói: "Không, chủ nhân hai nơi không giống nhau, nơi này cho phép xảy ra, nơi kia cũng không nhất định. A Nhị nói trên người Tam Nhi đặc biệt, tựa hồ có thể cái gì... nửa bước thành thần, chỉ cần thân hắn còn ở bên đó, cũng sẽ không có bất cứ vật gì dám hành động thiếu suy nghĩ.""Oa!" Tiểu Xuân há to mồm kinh hô: "Không nghĩ tới tam sư huynh đã đạt tới trình độ lợi hại như vậy! Như vậy đại sư huynh, nếu như hiện tại ngươi cùng tam sư huynh đánh, rốt cuộc là ai thắng ai thua?"Lan Khánh mới không trả lời Tiểu Xuân vấn đề này, lộ liễu ly gián. Hắn liếc Tiểu Xuân, nói: "Trưởng ấu có tự, huynh hữu đệ cung, làm sư huynh phải yêu thương bảo vệ sư đệ, làm sư đệ phải tôn kính sư huynh, ngươi có hiểu không?"Tiểu Xuân cười lộ ra hai hàng răng trắng trắng, Lan Khánh nhìn thật muốn đánh.Chỉ có Vân Khuynh cho rằng Tiểu Xuân cười thật đẹp, thật muốn về phòng cùng hắn nhào nặn một phen.♥♥♥Buổi chiều, Lan Khánh ngồi một mình ở lầu hai khách sạn, dựa vào lan can, nhìn người trên đường đến đến đi đi.Nơi này có nam nữ đi cùng nhau, có nam nam sóng vai thân mật, cũng có nữ nữ tay nắm tay cúi đầu thì thầm, tuy mới đầu cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá nhìn lại nhìn cũng thành thói quen.Hùng Uy từ lầu dưới chậm rãi men cầu thang đi lên, hắn đi về phía Lan Khánh, khom lưng chắp tay, hô một tiếng: "Triển đại nhân.""Ân." Lan Khánh vẫn lười biếng tựa vào lan can như cũ, hai mắt quét đến đủ loại người trên đường, hắn cẩn thận nhìn thân hình cùng đường nét khuôn mặt bọn họ, thế nhưng nhìn chòng chọc nửa canh giờ, ngay cả Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng không tìm ra, đừng nói đến Tiểu Thất hắn một lòng muốn tìm trước.Hùng Uy chính là người đưa tin trong ổ thổ phỉ bị Bao đại nhân phán tù chung thân, sau này được Lan Khánh đề xuất thay mình làm việc.Nhưng người này sinh ra trắng trắng yếu yếu, so với Tiểu Xuân thấp hơn, so với Tiểu Xuân trắng hơn, so với Tiểu Xuân gầy hơn, cảm giác thật có lỗi với cha mẹ đã cho hắn cái tên ấy, cả người giống như đóa tiểu bạch hoa, đẩy một cái liền ngã.Nếu không phải Hùng Uy thật sự có chút bản lĩnh, tin tức linh thông, cái gì cũng biết, Lan Khánh thật không muốn để ý tới người như thế.Nhéo một cái liền chết, một chút cảm giác cũng không có a!Hùng Y mặc nho sam nguyệt bạch(*), một thân sạch sẽ gọn gàng không tô vẽ, dáng vẻ nhìn qua chính là người đọc sách tay trói gà không chặt, chỉ là ánh mắt kia cười đến cong cong, còn có một chút mông lung, khiến người khác không có biện pháp từ trong mắt hắn nhìn ra điều gì.Nhưng Lan Khánh cũng không cần nhìn ra cái gì, dù sao cũng trồng Hồ Điệp Cổ rồi, vừa có chút hai lòng thân xác lập tức nổ tung, những người trở thành thủ hạ của hắn đều biết, Hùng Uy cũng vậy.—
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz