ZingTruyen.Xyz

[ĐN Conan] | EDIT | Trong cái thế giới này, tôi là trùm bất động sản

Chương 166

vanniee12

Mọi người đều biết, khả năng chiến đấu của Edogawa Conan cao hơn Kudo Shinichi.

Thế nên, khi phố Douding xảy ra hỗn loạn, cậu biết với sức lực của mình, cậu thực sự không thể ngăn được bao nhiêu người đeo mặt nạ Tengu đó, thậm chí còn không mạnh bằng Mori Ran và Sera Masumi.

Nhưng trong lúc xô đẩy, không hiểu chạm phải công tắc gì, cái đuôi cáo trắng quấn quanh eo cậu đột nhiên xoay tròn và rung lắc như vòng lửa, rồi thoát khỏi dây buộc và vọt ra.

Lúc đó, Kudo Shinichi đang giữ cổ áo một người đeo mặt nạ Tengu ở phía trước, phía sau lại có một người khác xông tới, có thể nói là bị tấn công từ hai phía, tình hình suýt chút nữa vượt khỏi tầm kiểm soát.

Kết quả, cái đuôi vung một cái, trực tiếp tát thẳng vào mặt người phía sau, làm bay cả mặt nạ Tengu.

Những người này che mặt có thể chạy khắp nơi gây hỗn loạn, nhưng khi diện mạo bị bại lộ thì lại chợt hiểu ra liêm sỉ đúng sai.

Họ không còn bận tâm đến mục đích ban đầu là gì, vội vàng che mặt bỏ chạy.

Chiếc đuôi cáo trắng vẫn không ngừng chuyển động điên cuồng, nhanh chóng khóa mục tiêu tiếp theo, vòng ra phía trước và dùng đầu nhọn của đuôi tung một cú móc trái vào người đeo mặt nạ Tengu đang giằng co, gọn gàng hạ gục đối phương.

Vũ lực còn thấp hơn cả một cái đuôi cosplay như Kudo Shinichi: "..."

Cậu dựa vào cái đuôi "không thể đỡ" này càn quét khắp phố, và cũng thành công hỏi ra từ miệng một người đàn ông rằng nguyên nhân gây rối loạn là do có người thuê giá cao trên mạng để những người đeo mặt nạ Tengu chạy tán loạn khắp nơi.

"Alo, Hattori!" Kudo Shinichi lập tức gọi điện thoại, "Cậu không rời xa bốn người kia chứ!" "Ừm, thanh tra Ayanokouji Tooyama đã đi đến phố Douding để trấn áp bạo động, tôi không đi theo," Hattori Heiji đứng ở góc bàn trong quán mì soba Douding, ánh mắt sắc bén lướt qua biểu cảm và cử động nhỏ của từng người xung quanh.

Nghe đến nguyên nhân xuất hiện của những người đeo mặt nạ Tengu này, anh ấy lập tức hiểu ra đây là kế "điệu hổ ly sơn".

"May mắn tối qua hai ta đã nhận ra quá trình đặt phòng hút thuốc đáng ngờ kia là do hung thủ hiểu rõ thói quen hút thuốc của người chết, rất có khả năng chính là một trong bốn người họ làm, nên đã cảnh giác hơn vài phần. Tôi vẫn nhìn chằm chằm họ không rời đi, nếu không..."

"Nếu không thì giờ này đã có thêm một thi thể nữa."

Kudo Shinichi cũng thở phào nhẹ nhõm, "Bọn họ có gì bất thường không?"

"Chưa thấy quá bất thường, nhưng ba người đàn ông đó trước đây nói muốn đi vệ sinh," Hattori Heiji hừ một tiếng, "Tôi không cho họ đi.

Dù sao nhịn còn hơn mất mạng, chỉ một lát như vậy không thể nào bị nghẹt thở chết được.

Hơn nữa, nếu thật sự cấp bách thì không phải trong phòng có bồn hoa sao!"

"Khi tôi nói vậy, họ cũng không nhắc đến việc đi vệ sinh nữa."

"..." Kudo Shinichi thầm nghĩ, "Chuyện này mà không bị đánh, thật là nhờ cậu là con trai của cảnh sát trưởng sở cảnh sát Osaka đấy."

"Khụ, giả sử trong bốn người này thực sự có một kẻ là hung thủ, muốn giết người trong khoảng thời gian ngắn đi vệ sinh, vậy thì chắc chắn sẽ kéo dài phong cách vết máu trên trần phòng khách sạn tối qua, chuẩn bị sẵn sàng ở gần đó, tiếp tục tạo ra bầu không khí giết người theo kiểu Tengu giáng thế.

Cứ để cảnh sát tìm kiếm xung quanh một chút, phỏng chừng sẽ có phát hiện không ngờ."

Hattori Heiji sảng khoái đáp lời, rồi dừng lại một chút, hoang mang hỏi: "Kudo, bên cậu có tiếng 'ong ong ong' gì vậy, là tiếng động gì thế?"

Kudo Shinichi cúi đầu nhìn cái đuôi cáo mà một tay mình vẫn không thể khống chế ở phía sau, làm bộ bình tĩnh, "Không có, cậu nghe nhầm đấy."

Cậu cúp điện thoại, bắt đầu vật lộn với cái đuôi.

Ban đầu cứ nghĩ giải quyết vụ Tengu hỗn loạn sẽ rất tốn công sức, không ngờ khó thu phục nhất lại là cái đuôi giả "điên" này!

Cậu mạo hiểm bị tát cả buổi, vẫn không tìm thấy công tắc ở đâu, cuối cùng đành phải tháo pin ra, cái đuôi mới chịu dừng lại.

Đeo mặt nạ cáo, Kudo Shinichi thở dài một hơi, cảm giác mệt mỏi này còn hơn cả khi động não giải quyết vụ án.

Các thành viên trong nhóm hoạt động và cả Ooka Momiji cách nửa con phố đều đã nhìn thấy toàn bộ cảnh cái đuôi cáo trắng đại chiến Tengu.

Sonoko cười đến ôm bụng không thẳng lưng nổi, hoàn toàn quên đi những cảm xúc sợ hãi.

Chủ yếu là những người đàn ông đeo mặt nạ Tengu đó ngay cả một cái đuôi mà Yuu-chan tặng cũng không đánh lại ai, dường như chẳng có gì đáng sợ, ngược lại còn có chút buồn cười.

Dù không nhìn thấy biểu cảm, Mori Ran cũng có thể cảm nhận được sự oán niệm tỏa ra từ người bạn thanh mai trúc mã của mình, cô ấy không phản ứng quá khoa trương, nhưng khóe mắt khóe môi đều là nụ cười không thể giấu được.

Ooka Momiji che miệng, "Đây là loại vũ khí kiểu mới sao?"

"Không, tiểu thư," quản gia Iori của cô ấy liếc nhìn cậu thám tử học sinh đầu muốn bốc khói, nhẹ nhàng nói, "Hoặc có lẽ, ngay cả bản thân cậu ta cũng không nghĩ rằng đây có thể là 'vũ khí'."

Sau một trận cười đùa, Sera Masumi nói ra trọng điểm, "Nhưng mà nghĩ lại, cô bạn Kobayashi tìm vị pháp sư kia cũng rất lợi hại, ít nhất thật sự đã đoán ra 'tai nạn đổ máu'..."

Cô ấy nhìn những chiếc mặt nạ Tengu đỏ tươi trên mặt đất khắp đường, màu sắc giống như máu, như thể một địa ngục trần gian sau khi yêu quái hoành hành.

Cuối con đường, xa xa là những tán lá phong liên miên trên núi, như thể người từ địa ngục trở về, dẫm lên vết máu đi đến sân khấu Kiyomizu nơi kết thúc sinh mệnh của mình.

"...Huống hồ pháp khí cô ấy đưa tới, không phải thực sự rất hữu dụng sao?" Nữ thám tử học sinh nhe răng cười.

Ran và Sonoko hoàn toàn đồng ý, cảm thán rằng cái đuôi giả lại có tác dụng không ngờ này, nhất định phải nhắn tin cho Kobayashi Yuu để cảm ơn.

Nhưng Kudo Shinichi trực giác rằng "pháp khí" đối phương nói không phải là cái đuôi kia, mà là cái mặt nạ trên mặt.

Một chiếc mặt nạ dối trá, giống như thân phận giả Edogawa Conan, để che giấu sự thật "Kudo Shinichi còn sống" trước ống kính tin tức và ánh mắt công chúng.

...Nhận được email cảm ơn của Ran, Kobayashi Yuu hiếm khi cảm thấy cạn lời khi xem toàn bộ quá trình trên TV.

"Không dám nhận, không dám nhận," cô ấy nghĩ, "Tôi nào có bản lĩnh biết trước đến mức này, nam chính tự mình phát triển cách sử dụng mới của cái đuôi cosplay mới thật sự lợi hại!"

Tuy nhiên, trong nguyên tác, việc Kudo Shinichi lộ mặt và lên hot search dường như chính là ở hiện trường cái chết thứ hai của vụ án này.

Hiện tại không có tin tức nào rò rỉ, hẳn là kế hoạch của hung thủ đã bị phá vỡ.

Kobayashi Yuu mơ hồ nhớ rằng động cơ giết người của hung thủ lần này là một sự hiểu lầm.

Việc dừng lại kịp thời là tốt, sẽ không làm hại thêm người vô tội.

Thấy "phim trường" bên thế giới Conan không có vấn đề gì, và hiện tại cũng sẽ không gây chú ý cho Tổ Chức Áo Đen, cô ấy yên tâm tận hưởng chuyến du lịch ấm áp bên đội bóng chuyền.

Đĩa bánh ngọt trước mặt còn lại hai xâu bánh gạo nếp nướng, một xâu rắc bột đậu nành và một xâu đậu đỏ nghiền.

Cô ấy dùng khuỷu tay chọc Kenma đang say sưa chơi game, mỗi người một xâu chia nhau. Ăn xong lát nữa còn phải đi đến Chùa Kiyomizu nữa.

Mặc dù đi nhiều điểm tham quan trong một ngày như vậy có cảm giác như đi du lịch kiểu đặc nhiệm, nhưng mấu chốt là Kyoto chỉ có một vùng nhỏ như vậy, hầu hết các điểm tham quan nổi tiếng đều nằm gần nhau, dù có đi bộ cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Dù nói vậy, Kenma vẫn muốn nằm ườn trong nhà có nhiệt độ thích hợp, vừa uống trà vừa chơi game.

Ra ngoài, đặc biệt là đến những nơi đông người, quá tốn năng lượng. "Đã đến rồi thì cứ đi thôi,"

Kobayashi Yuu nói ra câu triết lý đó, rồi đưa đĩa bánh qua.

Chờ đối phương chọn xong trước, cô nhón lấy xâu bánh gạo nếp nướng còn lại rắc đầy bột đậu nành.

Cắn một miếng, bánh vẫn còn ấm, bề mặt mềm mại dính răng, bên trong hơi dai rất ngon, hương vị không tệ.

Chỉ là lớp sốt bên ngoài ngọt đến rụng răng, ăn một xâu để thử hương vị thì được, ăn nhiều chắc sẽ bị tiểu đường mất.

"Súc miệng" nửa ly trà lúa mạch, cô giám sát Kenma, người dường như muốn kéo dài thời gian, ăn xong bánh gạo nếp một cách chậm rãi.

Cô đứng dậy thanh toán, cầm hóa đơn định về khách sạn chia tiền với mọi người, rồi bắt đầu tìm hướng dẫn trên bản đồ điện thoại. "Lát nữa hình như trời sẽ mưa nhỏ, đừng về quá muộn nhé."

Tuy nói vậy, nhưng đoàn người của họ vẫn thong thả đi bộ, chụp ảnh, dạo phố mua quà lưu niệm, thậm chí còn vòng thêm một chút để đến một cửa hàng "hot" trên mạng rất nổi tiếng để tận mắt xem quá trình pha trà xanh matcha.

Sau khi ra ngoài, mỗi người đều cầm một ly trà matcha lạnh.

Chùa Kiyomizu được xây trên núi, cần phải đi lên một con dốc khá dài.

Ban đầu, hai bên đường vẫn có nhà dân sinh sống, nhưng càng lên cao thì toàn là các cửa hàng bán quà lưu niệm.

Kobayashi Yuu chắp tay đi bộ, tò mò nhìn những sân nhỏ có hàng rào của người ta.

Đảo không phải cô ấy cố tình nhìn trộm sự riêng tư, mà thực sự cái hàng rào này dựng lên như không dựng, còn không cao bằng eo cô ấy, ai đi ngang qua cũng có thể nhìn vào trong.

Dọc đường đi, những sân nhỏ mà cô thấy đều là kiểu sân vườn Nhật Bản quen thuộc, được dọn dẹp rất sạch sẽ, yên bình nhưng mang chút vẻ tao nhã, có cây cối, đường sỏi đá, ao nhỏ, rất đẹp.

Nhưng có ích lợi gì đâu? Kobayashi Yuu nhìn hàng rào mà chỉ cần một bước chân là có thể bước qua, cánh cửa gỗ cũ kỹ không chống trộm, cửa sổ giấy.

Cô cảm thấy những kiến trúc này điển hình là "chỉ phòng quân tử chứ không đề phòng tiểu nhân". Ngày thường không có chuyện gì thì không sao, nhưng nếu Kudo Shinichi mà ở đây thêm vài ngày, thì cả khu này đều là khu dự phòng cho các vụ án.

Kobayashi Yuu, người đang ở trong vùng "thiên tai" của các vụ án giết người, lặng lẽ bình phẩm về tiêu chuẩn của các khu vực khác trong lòng, lắc đầu tránh ra.

Chờ đến Chùa Kiyomizu, dù không mưa, nhưng lại được báo ở quầy bán vé rằng khu tham quan đã đóng cửa.

Họ đã đi dạo rất lâu trên đường, nhưng đó là đã tính toán thời gian và biết vẫn còn dư dả, đến đúng lúc.

Kobayashi Yuu giơ tay xem đồng hồ đeo tay, mới chưa đến 5 giờ, rõ ràng trong sổ tay quảng cáo ghi là 6 giờ chiều đóng cửa mà.

Nhân viên quầy bán vé giải thích, là do sân khấu Kiyomizu cần sửa chữa khẩn cấp, nên đã tạm dừng bán vé sớm hơn trong ngày.

Lý do này có vẻ khá hợp lý, và phần lớn du khách đều tham quan vào buổi sáng hoặc buổi chiều khi trời nắng đẹp, giờ này vào cũng không kịp tham quan hết, nên cơ bản đều là người đang xuống núi, ảnh hưởng cũng không lớn.

Nhưng Kobayashi Yuu rất rõ ràng rằng những khu tham quan như thế này đều tiến hành công việc bảo trì sau khi đóng cửa, sao lại tạm thời đóng cửa sớm như vậy?

Nhật Bản có yêu cầu rất cao đối với ngành dịch vụ, thậm chí đến mức hà khắc.

Chỉ riêng việc xảy ra tình huống không có lý do như thế này cũng có thể nhận được khiếu nại nghiêm trọng.

Quan trọng nhất là, trong nguyên tác không có chuyến đi này! Cô chợt nhận ra điều gì đó, móc điện thoại ra gọi điện.

Vì Kobayashi Yuu xung phong làm trưởng nhóm hoạt động, các thành viên khác đều đeo ba lô đứng bên bậc thang chờ trưởng nhóm mua vé quay lại.

Nghe du khách xuống núi nói sân khấu Kiyomizu tạm dừng mở cửa, không khỏi có chút lo lắng.

Lại thấy trưởng nhóm không mua được vé, chỉ đứng cách quầy bán vé vài bước gọi điện thoại, họ càng lo lắng hơn.

"Không lẽ khó khăn lắm mới đến được đây, kết quả ngay cả Chùa Kiyomizu nổi tiếng nhất cũng không đi được sao?"

Kết quả Kobayashi Yuu lắc đầu, cười nói, "Ai nói phải về, vé thì không mua được, nhưng lát nữa sẽ có người dẫn chúng ta vào, miễn phí."

Nghe lời cam đoan của cô ấy, các thành viên trong nhóm lập tức yên tâm, sôi nổi cảm ơn, che miệng khó nén sự phấn khích.

Không phải vì tham quan không mất tiền, vé học sinh 200 yên Nhật cũng đủ mua hai chai nước.

Các học sinh trung học đều rất đơn thuần, không nghĩ đến việc chiếm lợi trong khoản này, còn bàn bạc xem có nên đưa tiền cho nhân viên hỗ trợ không.

Họ phấn khích là vì khi không hy vọng lại có cơ hội được tham quan, lại còn có chuyên gia dẫn dắt.

Chẳng phải là có hướng dẫn viên du lịch riêng sao? Nhất định sẽ nhìn thấy nhiều cảnh đẹp hơn!

Kobayashi Yuu đợi mọi người phấn khích xong mới tiếp tục nói: "Nhưng mà chắc các cậu cũng biết, khu sân khấu đang được tu sửa, nên lát nữa khi vào trong, nhất định phải chú ý nghe kỹ những điều cần lưu ý, đi theo người hướng dẫn.

Điều quan trọng nhất là phải giữ kín đáo một chút — nếu để người khác biết chúng ta được ưu tiên đặc biệt thì không hay đâu, rõ chưa?"

Các tổ viên đồng thanh đáp lời, kiềm chế cảm xúc mong đợi đứng bên đường, thò đầu thò cổ chờ nhân viên đến đón họ.

Chỉ có Kozume Kenma ở cùng cô ấy khá lâu, nhận ra có điều không ổn.

Anh ấy hút xong ngụm trà sữa matcha cuối cùng, từ từ nhích lại gần, "...Cậu đi cửa sau?"

Dù từ những gì nhà Kobayashi thể hiện ra về tài lực, chuyện này hẳn là rất bình thường và dễ dàng, chỉ cần gọi điện thoại là có thể làm được, có thể nói là mang lại không ít tiện lợi.

Nhưng nhìn nụ cười đầy ẩn ý trên mặt nữ sinh trung học kia, dường như không phải là chuyện tốt?

"Tìm quan hệ... cũng có thể nói như thế!" Kobayashi Yuu buồn cười, "Đã đến rồi thì cứ trải nghiệm thêm một chút tổng sẽ không thiệt thòi đâu!"

Kenma: "Cảm giác mình đã bước vào một cái bẫy tên là 'Đã đến rồi thì cứ đi thôi'."

..."Bởi vậy, chân tướng chỉ có một!" Bởi vì đồng phục trường Teitan đã từng lên TV quá nổi bật, Kudo Shinichi đã đặc biệt thay bộ áo choàng khách sạn cung cấp, và dưới sự kiên trì của bạn bè, cậu đeo chiếc mặt nạ cáo trắng cùng cái đuôi.

Trên sân khấu Kiyomizu gần lúc mặt trời lặn, cậu chỉ tay về phía hung thủ, "Kẻ giết biên kịch Nishiki và âm mưu sát hại đạo diễn Mashiyama chưa thành công chính là ngươi, ông Shimoda Chikara!"

Hai bên cậu là Hattori Heiji và Sera Masumi mặc thường phục.

Ba thám tử chuyên nghiệp và thành thạo đã tung ra từng thủ đoạn gây án và bằng chứng thép về phía hung thủ.

"Đáng ghét!" Hung thủ thấy không thể biện minh, đột nhiên xông về một phía để chạy trốn, la lớn về phía nhóm học sinh du lịch đang vây quanh ở phía trước, "Cút ngay, lũ nhóc ranh thúi!"

Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, những "lũ nhóc ranh thúi" đó đồng loạt rút súng ngắn chĩa vào hắn.

Hóa ra, họ là cảnh sát tỉnh Kyoto mặc đồng phục cũ giả trang thành học sinh.

Hung thủ quỳ xuống nhận tội sau, cũng từ người bạn bị hắn âm mưu sát hại không thành công đó biết được mình đã hiểu lầm chân tướng, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm do câu đố gây ra.

Tiếng hung thủ hối hận không kịp gào khóc vang vọng trên không trung của sân khấu Kiyomizu, hai cánh lá phong đỏ tươi như lửa khói bay xuống bên cạnh hắn, phảng phất như thương tiếc cho hai sinh mạng đã mất đi vì một sự hiểu lầm.

Các thám tử và cảnh sát có mặt đều có chút xúc động, còn những người mặc đồng phục học sinh đứng cách đó không xa không khỏi run rẩy.

Khác với cảnh sát Kyoto "giả dạng trẻ con", họ là những học sinh trung học chính thức, chính là Kobayashi Yuu và các thành viên trong nhóm của cô ấy.

Kobayashi Yuu thấy một nữ sinh hai tay che miệng mặt đỏ bừng, vội vàng vỗ vỗ cô ấy, "Không sao chứ? Tôi đã hỏi các cậu trước đó liệu có thể chịu đựng được không."

Dựa theo ký ức, đoạn cốt truyện chỉ ra hung thủ ở sân khấu Kiyomizu này đáng lẽ là vào ngày thứ ba của chuyến du lịch học tập.

Nhưng rất có thể là do hiệu ứng cánh bướm, tiến độ thu thập manh mối của nhóm thám tử nhanh hơn nhiều so với nguyên tác, và vụ ám sát thứ hai của hung thủ thất bại, hắn có chút nôn nóng thậm chí cấp bách muốn thực hiện vụ ám sát thứ ba, nên mới khiến cốt truyện diễn ra sớm hơn.

Mà tiến độ vụ án quá nhanh, cốt truyện diễn ra sớm, liền dẫn đến cảnh sát không kịp bố trí hiện trường.

Trong nguyên tác, họ có cả một đêm để chuẩn bị, hơn nữa vụ án được chỉ ra vào sáng sớm khi chùa mới mở cửa, khách du lịch không đông nên dễ kiểm soát hiện trường.

Vì lực lượng cảnh sát được điều tới khi nãy không đủ, Kudo Shinichi liền nhận được cuộc gọi từ Kobayashi Yuu, hỏi xem nhóm học sinh trường Nekoma có thể tham gia vào vai NPC trong "Kịch bản sát nhân nhập vai" lần này hay không. Hoàn toàn là hóa thân nhập vai chính hiệu!

Bởi vậy ở một chúng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra chờ đợi cảnh bộ ra lệnh một tiếng bắt giữ hung thủ cảnh sát trung, lẫn vào mấy cái đơn thuần thiện lương, ánh mắt thanh triệt, vui vui vẻ vẻ du lãm chùa miếu ngốc bạch ngọt.

Cùng với một cái nghiêm túc quan sát các cảnh sát kỹ thuật diễn Kobayashi Yuu.

Không thể không nói, thanh xuân dào dạt học sinh khí cùng trải qua xã hội xã súc hơi thở thật sự bất đồng, cẩn thận phân biệt vẫn là có thể nhìn ra tới, bất quá hung thủ lúc ấy phỏng chừng tâm thái không xong, cũng không công phu nhìn kỹ.

Kobayashi Yuu làm tổ trưởng đối với tổ viên phụ trách, cho nên sắp tới đem trải qua nước trong sân khấu khi liền nhắc nhở nơi đó có thực mạo hiểm kích thích hình ảnh, nếu thừa nhận lực kém tốt nhất không cần đi, có thể vòng quanh đi.

Nhưng mà, dù là học sinh cấp ba đi nữa — cho dù không hiếu kỳ bằng Kudo Shinichi — thì cái tuổi này vốn đã thích xem náo nhiệt. Mà càng bị che giấu, lại càng muốn nhìn cho bằng được.

Thế là cả nhóm nhất trí thông qua: phải đi xem thử cho biết!

Ngay cả Kenma cũng ló đầu ra đầy tò mò như một con mèo con, muốn xem rốt cuộc Kobayashi Yuu đang chuẩn bị cho bọn họ thể nghiệm trò gì.

Kết quả là... quả thật là trải nghiệm chưa từng có từ trước tới nay! Cảnh sát bắt người mà tụi mình lại được đứng xem?!!

Kenma mê mang mà nhìn về phía chung quanh đồng học, nhưng bọn họ tựa hồ cũng chưa ý thức được đây là chân thật bắt giữ hiện trường.

Cái kia đỏ lên mặt nữ sinh dịch khai bàn tay nhỏ giọng hỏi: "Này có phải hay không sắp ở nước trong sân khấu tiến hành sân khấu kịch diễn xuất tập luyện a? Quá chân thật đi! Ta vừa rồi thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng, may mắn kịp thời che miệng lại, bằng không quấy rầy tập luyện liền không hảo."

Mặt khác đồng học cũng gật đầu tán đồng, "Nguyên lai là muốn diễn tập mới trước tiên đóng cửa a, đáng tiếc chúng ta nhìn không tới chính thức diễn xuất."

Đến nỗi vì cái gì sẽ có như vậy lý giải —— "Ngươi xem trung gian người kia còn mang bạch hồ mặt nạ cùng cái đuôi đâu, chân thật bắt giữ hiện trường nếu có người loại này trang điểm không phải rất quái lạ sao?"

"Nói Kyoto bên này yêu quái thật sự so Tokyo muốn nhiều a, giữa trưa trong TV không cũng có thần Inari đại chiến thiên cẩu tin tức sao, bất quá cái kia ăn mặc học sinh chế phục không quá chuyên nghiệp, vẫn là cái này xuyên áo tắm mới tương đối có Nhật Bản thần minh cảm giác sao!"

"Không biết lần này sẽ là chủ đề gì nữa. Lúc nãy mới liếc sơ qua một chút, hình như là kiểu kết hợp giữa trinh thám và kỳ ảo, kiểu như thần Inari hiện thân, nhập vào người để truy bắt hung thủ ấy? Cảm giác hồi hộp thật đấy!"

Kobayashi Yuu, Kenma: ......"Mấy cậu không nghĩ đến à — cái vị thần Inari đó, với người xuất hiện lúc giữa trưa hôm nay... thật ra là cùng một người sao?"

Kobayashi Yuu ban đầu còn nghĩ nên như thế nào làm các bạn học bảo mật, tại án kiện công khai trước không cần nơi nơi tuyên dương, cái này đều không cần tốn nhiều miệng lưỡi.

Nàng lúc này rốt cuộc có loại đây là cái thám tử cùng tiểu bóng chuyền dung hợp thế giới thật cảm, bởi vì có một cái điểm giống nhau: Các bạn học cùng Conan học thế giới người giống nhau, rất sẽ tự tìm lý do, tự bào chữa.

Cô ấy chớp chớp đôi mắt hạnh, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, khẽ ho một tiếng: "Đúng vậy, buổi diễn tập sân khấu lần này nội dung đều được giữ bí mật. Tớ đã tốn không ít công sức mới xin được cho các cậu vào xem từ xa, nên trước khi phía diễn viên công bố chính thức, tuyệt đối không được tiết lộ với bất kỳ ai, hiểu không? Nếu lỡ lộ ra, thì tớ thật sự rất ngại đó."

Mọi người lập tức hiểu ra, đồng loạt cam kết sẽ giữ kín chuyện này trước buổi công chiếu, tuyệt đối không hé răng với bất kỳ ai.

Thậm chí có người còn hơi cảm động, thầm nghĩ: "Không hổ là tổ trưởng, thật sự rất có bản lĩnh. Muốn có được cơ hội quý giá thế này chắc hẳn đã phải liên hệ không ít người, tiêu tốn nhiều mối quan hệ lắm mới làm được."

"Vì muốn mọi người có một chuyến du học đáng nhớ, tổ trưởng đã vất vả nhiều rồi!"

Kobayashi Yuu: "Thật ra thì... chỉ là bên đó vừa khéo thiếu diễn viên, nên mình... vô tình chen chân được thôi!"

Người duy nhất nhìn thấu sự thật – Kenma: "...", "Thôi, không nói nữa thì hơn. Nói ra lại rước phiền phức cho cả mình lẫn Kobayashi Yuu."

Lúc này Kuroo Tetsurou nhắn tin tới, bọn họ ba năm tổ lãnh năm nhất làm xong hằng ngày huấn luyện, chính tiếp nhận trước mắt trốn đi năm 2 nhiệm vụ, bắt lấy Lev ở học bù.

【 Thế nào Kenma, Tokyo vui sao? Có thêm nhiều trải nghiệm không? 】 

Kuroo thói quen với thói quen như một người giám hộ, gửi tin nhắn mang đầy hơi thở quan tâm như thường lệ, rước đây, Kenma thường chỉ trả lời ngắn gọn kiểu "cũng được" hoặc "vẫn ổn" rồi kết thúc. 

Mà lần này, hắn cúi đầu đánh chữ: 【 Đã có thêm vài trải nghiệm... mà trước giờ chưa từng tưởng tượng tới】

–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Kenma: Người duy nhất nhìn thấu chân tướng — chính là một kẻ trông như học sinh cấp hai, nhưng trí tuệ lại vượt xa người thường, truyền thuyết đời thứ hai... Kozume Kenma đây!

Kobayashi Yuu: "Tới cũng tới rồi!"

Không rõ chân tướng các bạn học: "Oa ~ thật là lợi hại ~"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz