ZingTruyen.Xyz

1️⃣.[ĐN Conan] | EDIT | Trong cái thế giới này, tôi là trùm bất động sản

Chương 164

vanniee12

Đỉnh núi Inariyama thực ra là một nơi thờ cúng điện thờ, mất chưa đến hai phút để đi hết một vòng, du khách hơi đông nên có vẻ chen chúc, họ lên hương cầu nguyện xong thì nhanh chóng xuống núi.

Hồ ly đại diện cho sứ giả của thần Inariyama không thấy bóng dáng, nhưng lại thấy rất nhiều lần biển cảnh báo [trong khu vực có lợn rừng lui tới, xin đừng tiếp cận], còn khi gần đến chân núi thì gặp một con mèo đen Kuro-chan thuần chủng.

Có vẻ là mèo hoang, chắc là quen nhìn du khách, nửa điểm không sợ người lạ, nhóm bốn người vẫy tay gọi nó, nó uyển chuyển nhẹ nhàng từ đỉnh đầu tượng hồ ly nhảy xuống, cái đuôi mềm mại dựng thẳng lên, đầu thân thể cọ vào ống quần Kenma làm nũng.

Kobayashi Yuu nhìn chằm chằm dúm lông lộn xộn trên đầu mèo đen kia, tạo hình này thật sự quá quen thuộc.

Kenma không hề khách khí, gọi thẳng tên nó: "Kuro-chan, mày dơ quá." Tiện thể lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng không né tránh, mà ngồi xổm xuống xoa đầu mèo con.

... Đại khái là kiểu con trai tốt với bạn thân, cùng nhau đi trên đường gặp được một con chó, đều sẽ không chút khách khí mà dùng tên của đối phương để gọi nó.

Bất quá mèo... chắc là tốt hơn chó một chút đi?

Kobayashi Yuu cũng ngồi xổm xuống nói: "Các cậu có mang đồ ăn cho nó không?"

Kenma và Yamamoto đồng thời lắc đầu, người trước có thể tự mang đồ của mình đã là tốt rồi, người sau thì chỉ mang một túi đồ ăn vặt.

Fukunaga thì cống hiến món mực khô yêu thích của mình, nhưng Kobayashi Yuu cẩn thận đánh giá thân hình mèo con, "Hình như nó mới vài tháng tuổi, chắc không tiêu hóa được, cảm giác răng nanh nhỏ của nó có cắn được không cũng là một vấn đề."

Cô nghĩ nghĩ, lấy ra một hộp cơm từ đáy cặp, vừa mở ra, bên trong là đầy cơm nắm và sushi.

Tuy là món ăn nguội, nhưng vẫn rất hấp dẫn, mỗi cái cơm nắm đều lộ ra nhân bên trong, màu sắc tươi sáng, nguyên liệu sushi tươi mới, kiểm soát chất lượng rất tốt, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm ăn.

Đây là bữa trưa đặc biệt cho chuyến đi học tập do thầy Kanemoto làm, để tiện ăn nên không có rau, chỉ có cơm nắm và sushi kết hợp rất phù hợp với không khí đi chơi.

Ran cố ý chuẩn bị cho bạn thân mỗi người một phần, mà Kobayashi Yuu trên tàu Shinkansen vẫn luôn nói chuyện với Sonoko, đến Kyoto thì lại vội vàng, lúc này mới nhớ ra hộp cơm còn chưa động đến.

Cô lấy một ít cơm nắm không có nhiều gia vị ra, xé giấy ăn lót xuống đất, cười nhìn mèo con vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Sau đó ăn hết cơm còn lại, có rong biển và nước sốt ăn kèm, cũng không thấy vị nhạt nhẽo khô cứng.

Mèo Kuro-chan ăn xong ngẩng đầu lên, ba người còn lại nhìn cô chằm chằm, nuốt nước miếng ừng ực.

Bọn họ còn chưa ăn trưa đã leo núi!

"Các cậu đều sờ mèo rồi." Kobayashi Yuu lấy ra một gói khăn ướt khử trùng cho bọn họ lau tay rồi mới lấy cơm nắm, dù sao hộp cơm này lượng rất nhiều, đại khái vốn dĩ là muốn cô chia cho bạn học cùng ăn.

"A a, quả nhiên chỉ có con gái mới cẩn thận như vậy," Yamamoto ngửi mùi hương nhàn nhạt trên khăn ướt, "Hạnh phúc quá..."

"Yamamoto, biểu cảm giống hệt si hán." Kenma cầm một cái cơm nắm, vốn dĩ ăn từng miếng nhỏ, sau lại không tự giác trở nên ăn ngấu nghiến.

Nếu Kuroo có mặt ở đây, chắc hẳn sẽ thấy vui lắm. Bình thường, Kenma ăn ít hơn hẳn so với các thành viên khác, như thể không cùng "đẳng cấp" ăn uống vậy. Chỉ cần ăn nhiều hơn một chút là trông cậu như sắp gục, bị người ta nói đùa là đang ăn... đồ ăn cho mèo.

Không đúng, nói ăn thức ăn của mèo đều là khinh thường mèo, ít nhất con mèo hoang màu cam nhỏ ở cổng sau trường họ, so với con Kuro-chan này còn có dáng vẻ thèm ăn hơn.

"A la, đây không phải mèo con sao, thật đáng yêu ~"

Giọng Kansai đặc sệt từ phía sau truyền đến, mèo Kuro-chan cùng nhóm bốn người đồng loạt nhìn qua, là cặp song sinh và một chàng trai có vẻ ngoài rất giống hồ ly từ trên núi xuống.

Vừa rồi người lên tiếng là Miya Atsumu tóc vàng, rõ ràng cái từ "mèo con" kia không chỉ đơn thuần chỉ Kuro-chan, mà còn là một kiểu trêu chọc tên trường Nekoma, nghe giọng điệu thì có vẻ ác ý.

Phảng phất trong mắt hắn, Nekoma nhỏ yếu đến đáng yêu, ngay cả tức giận cũng có vẻ không đau không ngứa.

Mèo Kuro-chan lập tức ngậm đồ ăn còn lại, chui vào rừng sâu.

Thật sự là mèo cũng không thèm để ý.

Mèo có thể quay đầu bỏ đi, người thì không thể.

Không nói con đường xuống núi chỉ có một, chỉ là lời nói khiêu khích của đối phương, đám nam sinh cao trung đang tuổi dậy thì không thể làm ngơ.

Tuy Kobayashi Yuu biết rõ tính cách của từng nhân vật trong Haikyuu, nhưng vẫn cảm thấy cái miệng của Miya Atsumu giai đoạn đầu thật sự quá thiếu đòn.

Yamamoto trực tiếp lộ ra mặt bất lương, bỏ tay vào túi đi tới, nắm chặt tay, "Mày nói cái gì!"

"Coi này, At-su-mu, không phải nói người Tokyo đều rất thời trang sao?" Miya Atsumu nhìn cái đầu Mohican nhuộm vàng của đối phương, ra vẻ kinh ngạc, "Sao vẫn có người để kiểu tóc quê mùa vậy." Cùng là tóc vàng, hắn và đối phương quả thực không thể so sánh.

Miya Osamu căn bản không muốn để ý tên đáng ghét này.

Quê mùa...!

Yamamoto tức khắc chịu đả kích lớn.

Lời này đã có chút công kích cá nhân, Kenma và Fukunaga vốn không muốn xen vào chuyện này, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Tuy bình thường ồn ào náo nhiệt, nhưng bọn họ cũng rất bênh vực đồng đội, không cho phép người khác dễ dàng ức hiếp đồng đội như vậy.

Bất quá nếu nói về người bênh vực đồng đội nhất ở đây, tuyệt đối phải là nữ quản lý duy nhất.

Khi các nam sinh sắp bùng nổ vòng xung đột ngôn ngữ tiếp theo, Kobayashi Yuu không biết từ lúc nào đã gọi một cuộc điện thoại, sau khi nói vài câu với đầu dây bên kia thì tiến lên vài bước, đưa điện thoại cho Atsumu, nghiêng đầu cười, "Xin lỗi, bên này có người muốn nói chuyện với cậu."

Ba người năm hai của Inarizaki đều nhìn về phía nữ quản lý nổi tiếng này.

Các vòng loại giải cao trung mùa xuân ở các khu vực khác ngoài Tokyo đã kết thúc vào tháng 8, hiện giờ sắp bước vào trận chung kết của các khu vực vào cuối tháng 10. Inarizaki với tư cách đội mạnh của giải IH không cần tham gia vòng loại, có thể trực tiếp vào trận chung kết.

Đương nhiên, bọn họ cho rằng dù có đánh thêm mấy trận đấu, cũng không ảnh hưởng đến việc họ sẽ bước lên sân khấu giải quốc gia.

Mạnh nhất vẫn là mạnh nhất, thực lực không phải thứ có thể thay đổi chỉ qua vài trận đấu.

Bởi vậy tuy còn chưa trở thành đội đại diện của tỉnh Hyogo, bọn họ đã bắt đầu phân tích những đối thủ mạnh có khả năng gặp ở giải quốc gia, và xem các băng ghi hình.

Nekoma nhiều năm trước là một đội mạnh, nhưng mấy năm gần đây có chút xuống dốc, thậm chí còn chưa vào được giải quốc gia, nên không có nhiều băng ghi hình, vốn dĩ không phải đối tượng họ chú ý.

Nhưng Nekoma có quan hệ tốt với các đội mạnh ở Tokyo, lại có một nữ quản lý xinh đẹp, nên họ xuất phát từ tò mò mà chú ý một chút.

Hiện tại vị nữ quản lý này đang đứng trước mặt họ, yêu cầu Atsumu nghe điện thoại.

Người sau không hề sợ hãi, nghĩ ai sợ ai, dù có gọi cả cha mẹ hắn cũng không sợ, nhận điện thoại rồi lười biếng alo một tiếng.

"At-su-mu."

Đầu dây bên kia chỉ bình tĩnh gọi tên hắn, Atsumu lập tức cứng đờ, giống như phản xạ có điều kiện mà dựng thẳng tóc gáy phía sau lưng, khẩn trương đến lắp bắp, "Kita, Kita-san?"

"Vì sao lại đi khiêu khích đội khác?" Đội trưởng Kita Shinsuke của Inarizaki đi thẳng vào vấn đề.

"..."

"Cảm thấy làm vậy rất ngầu, có thể thể hiện sự mạnh mẽ của mình sao?" Kita Shinsuke liên tục phát ra những lời lẽ chân lý, "Không, lời lẽ rác rưởi trước trận đấu và cố ý gây sự là khác nhau, cậu làm vậy chỉ giống một tên bất lương vô lễ, khiến cả đội chúng ta bị mang tiếng xấu."

Atsumu bị mắng đến mồ hôi lạnh toát ra, run bần bật, Osamu và Suna đang xem náo nhiệt cũng lặng lẽ tránh xa hắn, sợ bị liên lụy.

Dưới sự giám sát từ xa của đội trưởng Kita, Atsumu bị ép xin lỗi.

Yamamoto kinh ngạc, cùng người trong đội nói nhỏ, "Vừa rồi hắn kiêu ngạo như vậy, tớ còn tưởng không ai trị được hắn chứ!"

Cảm thấy mình là người bình thường mà lại quản được một đám quái vật, đây đại khái là kiểu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả thực là thần Inariyama nuôi một đàn hồ ly.

Kobayashi Yuu không cảm thấy việc mách lẻo là không hay, nếu muốn dẫm vào chỗ đau của người khác, thì chắc chắn phải chọn cách tàn nhẫn và hiệu quả nhất, cô có quan hệ xã hội thì sao lại không dùng!

Quả nhiên, khi Atsumu trả lời, động tác và biểu cảm đều cẩn thận hơn rất nhiều.

"Kita-san, cảm ơn," Kobayashi Yuu nói vài câu, "Vụ lúa năm nay cũng rất tuyệt, doanh số rất tốt, năm sau xin tiếp tục hợp tác với chúng tôi nhé."

Chờ cô cúp điện thoại, Suna Rintarō luôn im lặng ghi lại lịch sử đen tối của Atsumu không khỏi hỏi: "Sao cậu lại có số liên lạc của đội trưởng chúng tôi?" Còn nhắc đến hợp tác gì đó, có vẻ rất quen thuộc?

Ba người Nekoma cũng rất tò mò về vấn đề này.

"À, vì rất nhiều ruộng ở tỉnh Hyogo đều đứng tên tớ, người nhà và họ hàng của Kita-san có rất nhiều người làm nông, vì lớn tuổi nên không rành về đồ điện tử, nên những việc liên quan đều do Kita-san liên lạc với tớ," Kobayashi Yuu vẻ mặt kỳ lạ, "Nếu các cậu đến từ tỉnh Hyogo, chắc đều biết hội chợ nông sản địa phương thường xuyên diễn ra trong năm nay đúng không? Đều do nhà tớ tài trợ địa điểm và tài chính, cũng cung cấp nhiều kênh tiêu thụ hơn cho các thành phố lớn ở Nhật Bản, đây đã là một dự án hỗ trợ nông nghiệp khá nổi tiếng rồi."

Nghe đến đây, Fukunaga lập tức nhớ ra gì đó, lấy ra một tờ rơi quảng cáo của siêu thị từ trong túi, quảng cáo chính là gạo mới và rau củ quả theo mùa của tỉnh Hyogo.

Cặp song sinh và Suna còn kinh ngạc hơn cả bốn người Tokyo. Những điều Kobayashi Yuu nói họ đương nhiên biết, thậm chí còn thường xuyên đi ngang qua hội chợ sau khi tan học, còn bị cha mẹ bắt đi khiêng gạo khiêng rau, ăn gạo mua ở đó đều rất thơm, cha mẹ cũng khen những hoạt động này giúp tăng thu nhập cho nông dân.

Nhưng họ hoàn toàn không biết Kita-san có tham gia! Những người trong đội, trừ Aran ra có thể biết chút ít, những người khác chắc chắn không hề hay biết.

Kita-san vậy mà lại làm một việc lớn như vậy trong âm thầm!

... Nếu là Kita-san thì có vẻ cũng không có gì lạ, dù sao hắn là kiểu người không theo đuổi hoa tươi và tràng pháo tay, chỉ muốn làm tốt mọi việc mỗi ngày.

Từ từ!

Ba người đột nhiên ý thức được, nếu những điều này đáng tin, thì nữ sinh cao trung trước mặt là nhà tài trợ của toàn bộ hiệp hội nông sản tỉnh Hyogo... Kim chủ??

Họ không ngại việc mình gặp rắc rối bị mắng, nhưng lỡ chọc giận Kobayashi Yuu, khiến dự án hỗ trợ nông nghiệp mà Kita-san vất vả gầy dựng bị ngâm nước nóng vì mất tài trợ...

Atsumu: Tôi đáng ch·ết mà!

"Biết sợ rồi chứ?" Kobayashi Yuu không có ý định hù dọa bọn họ, nhún vai, "Tớ vốn chỉ muốn thân thiện một chút, là các cậu tự muốn hỏi."

Những người khác: ... Đúng là người của thời đại này mà!

Thấy bọn họ liên tưởng đến sức mạnh của tư bản, nhưng không nghĩ quá nhiều, Kobayashi Yuu không khỏi cảm thán, đám học sinh cao trung nhiệt huyết của Haikyuu thật là đơn thuần.

Nếu nghĩ nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ lo lắng cô có thể lợi dụng chuyện này để can thiệp vào kết quả thi đấu, dù sao vòng loại còn chưa kết thúc, họ rất có khả năng gặp nhau ở giải quốc gia.

Đây là lý do Kobayashi Yuu từng thích Haikyuu.

Trong thế giới thực, bất kỳ môn thể thao nào, dù là đội tuyển quốc gia, câu lạc bộ hay đội trường, một khi có tư bản tham gia, liên quan đến tiền bạc và lợi ích, thể thao cạnh tranh của người trưởng thành luôn có cảm giác hơi biến chất.

Các mối quan hệ đối nhân xử thế, tư tâm và lợi ích dẫn đến cô lập, giấu giếm, dàn xếp tỷ số,... đều có thể xảy ra trong Haikyuu, nhưng càng có nhiều người kiên định con đường của mình, vĩnh viễn giữ được nhiệt huyết và tình yêu thuần khiết với bóng chuyền.

Sức mạnh của tư bản không phải học sinh có thể ngăn cản, nhưng đối với những học sinh cao trung này, thực lực chính là tư bản.

Coi Atsumu như một đứa trẻ mẫu giáo khoe khoang mình có nhiều đồ ăn vặt và kẹo, cũng không phải là không thể hiểu được.

Quả nhiên thế giới lý tưởng chỉ có trong manga anime, có thể chữa lành một chút tâm hồn bị tổn thương bởi các vụ án gi·ết người bên kia.

"Các cậu không cần lo lắng, chỉ cần Kita-san có thể cung cấp gạo và rau chất lượng cao, tớ sẽ không chủ động bỏ dở hợp tác, dù sao đây là chuyện đôi bên cùng có lợi." Có tiền sao lại không kiếm, hơn nữa cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng tiền để thắng trận đấu, như vậy còn có ý nghĩa gì!

Kobayashi Yuu đưa hơn nửa hộp cơm còn lại cho họ, "Đây là cơm nắm làm từ gạo mới tháng 9 của tỉnh Hyogo, Kita-san cũng có giúp trồng, ăn rất ngon, muốn thử không?"

Là một chủ nhà và nhà tài trợ xứng đáng, cô đã tặng một ít cho cửa hàng tiện lợi của Kanemoto khi gạo mới vừa ra lò.

Cửa hàng tiện lợi vốn dĩ lượng gạo tiêu thụ rất lớn, Kanemoto sau khi ăn thử gạo mới thì khen không ngớt miệng, sửa đổi nhà cung cấp gạo, ngay cả Amuro Toru ở quán cà phê Poirot sau khi ăn thử cũng muốn đặt một ít.

Cứ như vậy, cửa hàng tiện lợi có thể tiếp tục thuê, nông sản phẩm cũng được quảng bá, cô có tiền ăn, quả thực một mũi tên trúng ba đích!

Nhìn thấy cơm nắm và sushi, Atsumu lập tức ném em trai ruột ra sau đầu, cảm ơn rồi cầm một cái cơm nắm cá ngừ ăn ngấu nghiến, vừa ăn mắt vừa sáng lên.

"Ngon quá..." Hắn nhai đến hai má phồng lên, nghĩ nếu mình có thể làm ra cơm nắm ngon như vậy thì tốt rồi.

Suna cũng gật đầu cảm ơn, cầm một cái sushi Inari, tức là cơm bắp đậu hũ chiên, nghe nói là vì hồ ly thích ăn đậu hũ chiên, mà hồ ly lại là biểu tượng của đền Fushimi Inari.

Atsumu cũng muốn giơ tay lấy, Kobayashi Yuu nâng tay lên tránh đi, "Người nói chuyện khó nghe thì không có cơm ăn."

Sau đó ôm hộp cơm trở về, cùng các thành viên Nekoma chia nhau số cơm nắm còn lại.

Atsumu: ...

Cố tình em trai song sinh còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, Osamu trân trọng liếm sạch hạt cơm dính trên khóe miệng, "A-tsu-mu đáng đời."

"Làm anh em không phải nên an ủi tao sao, Osamu!"

"Mày có gì mà an ủi, không phải mày chọc chuyện trước sao."

Hai người vừa xuống núi vừa cãi nhau, Suna quen rồi, thường không phải đánh nhau thì đều không thèm ghi lại vào điện thoại.

Mà một hộp cơm không thể thỏa mãn đám nam sinh đang tuổi dậy thì, bốn người Nekoma trở lại chân núi thấy thời gian tập trung còn lâu, liền tìm một quán cà phê Kansai nghỉ chân.

Bởi vậy, tiếng lòng cầu cứu của Takagi Wataru ở Sở Cảnh sát Tokyo không đến được tai Date Wataru, nhưng Kobayashi Yuu trong khi chờ trà chanh đá thì có cảm ứng, lấy điện thoại ra, mở trang web chính thức "Moritz bảo".

Và đương nhiên thấy bài đăng sáng nay, liên tục được đẩy lên đầu trang.

Cô lập tức tò mò, cũng từ từ kéo xuống, cuối cùng phát ra sự hoang mang giống như Matsuda: Sao không có fanfic về Cinderella x Matsuda?

Không nên mà. Kobayashi Yuu là chính chủ thường xuyên ghé trang web fan của mình, Sonoko cũng hay thảo luận fanfic với cô, nên cô khá rõ về những chuyện này.

Dù không so được với độ hot của song quái trộm, nhưng CP này vẫn luôn giữ vị trí trong top 5. Dù sao fan nữ có nhan sắc là có thể ship, dù hai người không liên quan gì đến nhau cũng có thể gán ghép.

Matsuda Jinpei thường xuyên xuất hiện ở hiện trường vụ án của nữ quái trộm, dù rất kín tiếng, nhưng chỉ cần cái mặt kia thôi là đã đủ để fan nữ ship sống ship ch·ết, chưa kể còn có tin đồn nữ quái trộm thiên vị anh.

Kobayashi Yuu từng được giới thiệu vài tác phẩm fanfic, bỏ qua việc nhân vật chính là cô và Matsuda, trải nghiệm đọc vẫn rất tốt.

Cô quay lại đầu trang, nhìn chằm chằm dòng chữ [bài đăng này đã được quản trị viên duyệt] kia, mở giao diện phần mềm trò chuyện của trang web.

Chia sẻ liên kết bài đăng cho Hiroki, cô nhắn: [quản lý viên quả nhiên duyệt rất kỹ, có phải "vô tình" duyệt mất nội dung gì không?]

Vài giây sau, đối phương gửi một dấu chấm hỏi vô tội: [?]

Rồi giải thích rất vô tội: [à, tớ là AI "Con thuyền Noah" tiến hành duyệt, có lẽ kích hoạt từ nhạy cảm nào đó nên bị chặn mất, tớ không để ý]

Kobayashi Yuu: Thì ra "Matsuda Jinpei" là từ nhạy cảm... Hơn nữa cái AI này duyệt cũng quá thông minh, vậy mà có thể chặn cả câu có liên kết, chứ không phải chỉ để lại dấu * cho người ta đoán từ.

Cô thấy buồn cười, nhưng gửi tin này không phải để chất vấn, còn chưa đến mức vì mấy bài fanfic mà làm căng, fanfic dù hay đến đâu cũng chỉ là món ăn thay thế, sao nhanh bằng tự mình trêu chọc Matsuda?

Nhưng —— [cậu cài từ nhạy cảm có vẻ hơi có mục đích, tớ thấy dưới bình luận có người đẩy link rồi]

Hiroki đương nhiên thấy rồi, nhưng những bình luận này không vi phạm quy định, không thể tùy tiện xóa, chỉ có thể để mấy người ship CP tự vui vẻ đẩy bài.

Hắn làm mới bình luận, kết quả bỗng thấy một ID quen thuộc.

ID dưới bài đăng về fanfic Matsuda x Kobayashi có một bình luận giống hệt những ID khác: [cảm ơn tác giả]

"..." Hiroki dụi mắt, mới dám chắc không phải mình nhìn nhầm.

Hắn chắc chắn đây là bình luận copy paste, Matsuda có lẽ còn không biết cái từ "tác giả" kia có ý gì!

Gửi ảnh chụp màn hình cho đối phương: [chị, anh ấy thích ứng nhanh thật]

Nhận được ảnh chụp, Kobayashi Yuu cũng im lặng.

Matsuda Jinpei hiển nhiên không có kiên nhẫn lấy nick name, cũng không muốn để lộ thông tin cá nhân, nên ID là một chuỗi ký tự ngẫu nhiên do trang web tự động tạo.

Có lẽ anh cảm thấy mình lẫn vào đám đông, nhưng trong mắt hai người nhìn thấu tất cả, anh giống như một bóng đèn sáng chói trong đêm tối.

Vì thế Kobayashi Yuu nhanh chóng quyết định... Nhấp vào liên kết bài đăng mà anh cảm ơn.

Sau đó thì không ổn.

Nội dung bài fanfic này rất sáo rỗng, chính là chuyện cảnh sát đuổi bắt nữ quái trộm, cuối cùng phát hiện cô chính là người bên cạnh mình, rồi vui vẻ sống bên nhau.

Nhưng trong rất nhiều liên kết, vì sao lại cố tình bình luận cảm ơn ở bài này? Lúc này nhìn lại thì cảm thấy có ý đồ.

Có phải cố ý không?

...

Matsuda Jinpei quả thật là cố ý.

Sau khi nhìn thấy mình không hề vô hình trong những câu chuyện về trộm quái, anh hài lòng nhấp vào từng liên kết.

Thật lòng mà nói, vì tác giả fanfic không phải người quen của anh, nên rất nhiều thiết lập nhân vật không phù hợp với bản thân, hơn nữa triển khai quá kiểu shoujo manga, có chút khó nuốt.

Nhưng anh vẫn sao chép bình luận của người khác ở một bài phù hợp với thực tế nhất.

Matsuda Jinpei trầm tư, vì sao quản trị viên duyệt xong lại cố tình bỏ qua những liên kết có liên quan đến mình, rõ ràng không phải trùng hợp, quá mức cố ý.

Có lẽ, cái trang web fan của siêu trộm Cinderella này, chính là do nữ quái trộm tự lập nên?

Liên tưởng đến việc sau lưng Cinderella có một hacker cao siêu, anh cho rằng điều này rất có khả năng, và trực giác mình sẽ được đối phương nhìn thấy.

... Không, không chỉ cho nữ quái trộm xem, mà còn cho cả tên hacker biết thân phận của cô ấy, quang minh chính đại đứng bên cạnh cô ấy, và cố ý che giấu những liên kết về mình.

Matsuda Jinpei đóng bài đăng, còn chưa kịp rời khỏi trang web, thanh tra Shiratori vội vã bước vào văn phòng, đi thẳng đến máy tính để bàn.

Người trước chỉ kịp nhanh chóng thoát khỏi đăng nhập và xóa lịch sử, đã bị người sau bắt gặp.

Hai vị cảnh sát không nói gì nhìn nhau, một bên là hiệu ứng đặc biệt của trang web "Moritz" đang nhấp nháy trên màn hình.

"Xin, xin anh, Matsuda-san, xin đừng nói với người khác," Shiratori vẻ mặt khẩn trương, mở miệng trước, "Là cô Kobayashi, cô ấy là fan của siêu trộm Cinderella, nhưng vì đi dạy học nên luôn bỏ lỡ hoạt động điểm danh, nên nhờ tôi có thời gian thì giúp cô ấy tích điểm!"

Hiển nhiên, vị công tử này nghĩ đồng nghiệp phát hiện lịch sử xem trang web khi sử dụng máy tính, đang hoang mang ai lại táo bạo làm chuyện này trong đồn cảnh sát.

"..." Vụ án được phá, hóa ra Shiratori Ninzaburo là người để lại lịch sử "thường xuyên xem" mà Matsuda Jinpei chưa từng nghi ngờ.

Anh miễn cưỡng gật đầu, "Tôi sẽ không nói... Hoạt động điểm danh và tích điểm quan trọng lắm sao?"

"Khụ, tuy tôi không hiểu, nhưng chỉ cần cô Kobayashi vui là được," Shiratori có chút ngượng ngùng, "Nghe nói top 10 fan mỗi tháng sẽ nhận được quà lưu niệm của chính phủ, cô ấy muốn cái đó."

Matsuda tiện thể nhìn ID và thứ hạng của cô Kobayashi, không ngoài dự đoán là cao hơn anh một bậc.

Nhìn quà lưu niệm tháng trước, là búp bê bông của siêu trộm Cinderella, một phiên bản Q-version của nữ quái trộm, mặc váy ngắn tay ngắn chân, hai tay ôm mặt cười khanh khách, khỏi nói là đáng yêu thế nào.

Matsuda Jinpei: ... Ch·ết tiệt, thế mà có chút muốn.

"A —— cuối cùng cũng về đến khách sạn, mệt ch·ết!" Sonoko duỗi người một cái, đi học vui thì vui thật, nhưng mệt cũng mệt thật.

Mấy người đang định lên lầu về phòng nghỉ ngơi, Ran nhắc nhở, "Yuu-chan không phải nói gửi đồ cho Shinichi ở quầy lễ tân sao?"

"Đúng ha, mau đi xem!"

Sau khi nghe Kudo Shinichi kể lại, không chỉ Sonoko, cả nhóm đều rất tò mò, rốt cuộc là pháp khí gì mà có thể giúp học sinh thám tử hóa hiểm vi di, ngày mai ra ngoài sẽ không gặp tai ương.

Đến quầy lễ tân báo số phòng và tên, nhân viên đưa cho một cái túi giấy, mọi người đều thò đầu vào xem.

"Cái này, đây là pháp khí mà Yuu-chan nói xin từ đại sư?"

"Ha ha ha Kudo, mai cậu định mang cái này ra ngoài thật sao? Ha ha ha ha!"

Kudo Shinichi nhìn cái gọi là "pháp khí" kia, ánh mắt đã ch·ết —— Kobayashi không phải là đang trêu cậu đấy chứ, cố tình chế giễu cậu?

Dưới đáy túi giấy còn có một tờ giấy, cậu liếc qua, lập tức cứng đờ:

[Đương nhiên, cậu cũng có thể chọn không mang, nhưng chuyện cậu giấu Ran, tớ sẽ không giữ bí mật đâu?]

Chuyện mình giấu Ran... Không lẽ Kobayashi đã biết bí mật về việc cơ thể mình bị teo nhỏ!

Kudo Shinichi chột dạ, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến chuyện này, thấy Sera Masumi còn tò mò nhìn vào túi giấy, lập tức vò túi giấy cùng tờ giấy thành một cục, "Ha, ha ha, nếu là tấm lòng của Kobayashi, tớ mang cũng không sao, dù sao ngày mai là hoạt động tự do, người khác chỉ coi tớ là du khách bình thường thôi."

Nói cũng có lý, những người khác không truy hỏi, chỉ trêu chọc vài câu.

Chỉ có Sera Masumi nhìn chằm chằm cục rác kia, như đang suy nghĩ gì đó.

--------------------------------------------------------------

Atsumu đêm đó giật mình tỉnh giấc: Tôi thật đáng ch·ết mà!

Kobayashi: Từ "nhạy cảm" kỳ lạ, bình luận "cảm ơn tác giả" của Matsuda càng kỳ lạ hơn.

Hiroki : Bị khả năng thích ứng của Matsuda làm cho kinh ngạc.

Matsuda: Đều tại Kobayashi, nhìn Shiratori, nhìn lại mình đang đấu trí đấu dũng với kẻ địch không tồn tại.

Kudo: Bị cảnh báo về tai ương đổ máu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz