ZingTruyen.Xyz

Xy









Chương 11: Bánh trung thu

“Làm sao vậy? Sao ngươi không vào thế?”

“Ta…” Bạch Cảnh Trần do dự.

Y từng nghĩ tới trăm nghìn cảnh tượng gặp lại nhau, lại không ngờ tới trường hợp này.

Thụy Vương phủ tràn ngập vui mừng đang bễ nghễ nhìn kẻ không ăn nhập là y.

Hoắc Đạt cho là y khiếp sợ lính gác cửa nghiêm túc, nhát gan rồi, liền chủ động đi tới cửa giao thiệp thay y.

“Đi vào đi!” Hoặc Đạt một mình cưỡi lên ngựa, “Bằng hữu cũ các ngươi ôn chuyện, ta không vào phủ làm phiền.”

Bạch Cảnh Trần hít một hơi, bước lên bậc thềm, theo hộ vệ dẫn đường đi vào.

Đều đã đến đây rồi.

Chí ít… chí ít cũng phải nói một tiếng chúc mừng.

Vì Hoắc Đạt tướng quân hỏi thăm, hộ vệ liền tận chức tận trách dẫn đường, chỉ là quái nhân này dáng vẻ bẩn thỉu, hộ vệ tự nhiên cũng sẽ không cung kính đưa đến nơi, chỉ ném y ở trong một phòng lớn, rồi rời đi nói là đi bẩm báo vương gia, ngay cả trà cũng không sai người pha một ấm.

Bạch Cảnh Trần ngồi trên ghế sau cùng.

Y nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình lộ khỏi mũi giày, ánh mắt quét qua quan sát đánh giá một chút Thụy Vương phủ, đây là phủ đệ mới sửa chữa, toàn bộ đều là kiểu mới sạch sẽ, lan can chạm trổ, thềm đá bằng ngọc, khí thế to lớn, hai câu đối “Bồng môn thả hỷ lai châu lữ, bạn lữ tòng kim đáo bạch đầu” *trên cột tỏ rõ niềm vui mới của chủ nhà.

(*) Câu đối ngày cưới: Trời cao tắm trong ánh sáng ban phước lành, làm bạn từ nay đến răng long đầu bạc.

Khác nhau một trời một vực với nhà tranh của bản thân ở dược cốc.

Trái tim Bạch Cảnh Trần đập nhanh hơn bình thường.

Nhưng Quân Nguyên Thần vẫn luôn không xuất hiện, càng chờ, nhịp tim của y càng rối loạn.

Cũng có tỳ nữ gia đinh ra ra vào vào, nhưng không người nào để ý đến Bạch Cảnh Trần, nhiều nhất là che miệng cười trộm đi qua.

“Đó là người nào thế?”

“Hoắc Đạt tướng quân nói là tìm điện hạ.”

“Xùy, điện hạ làm sao lại quen ăn mày?”

“Mèo rừng này là lễ vật dâng tặng cho điện hạ sao? Dạy dỗ cũng không tệ…”

Thái Tuế hơi không kiên nhẫn, xoay quang tại chỗ mấy vòng muốn đi, Bạch Cảnh Trần trấn an nó không thể lộn xộn.

Sau hai canh giờ, cuối cùng có một đám người đi vào sảnh lớn.

Mà ở phía trước, được vây quanh, trời sinh nên làm trung tâm của mọi người, chính là Quân Nguyên Thần.

Bạch Cảnh Trần mừng rỡ đứng lên, y nghĩ phải nhiệt tình một chút, chào hỏi với Quân Nguyên Thần.

Quân Nguyên Thần… không, Thụy Vương điện hạ, lướt qua trước mặt Bạch Cảnh Trần, mắt nhìn thẳng.

Bạch Cảnh Trần đến một lời hỏi thăm cũng không mở miệng được.

Bây giờ thân phận hắn tôn quý, trang phục của hắn đương nhiên không phải màu đen như ở Dược Hương cốc, mà là hoa phục xanh đậm ánh vàng, có hoa văn Kim Long, Hoa Trùng, Tông Di*, còn khoa trương hơn trang phục của đoàn kịch diễn hí khúc, nhưng không giống hí phục giá rẻ, túi thơm ngọc bội đeo trên thắt lưng, còn phối hai viên ngọc.

(*) Kim Long: rồng vàng. Hoa Trùng: chỉ côn trùng ngũ sắc hoặc chim trĩ trong văn thời kỳ cổ đại. Tông Di: chỉ bình rượu dùng để cúng tế trong tông miếu, cũng là chỉ hình ảnh hổ và vượn đuôi dài thêu trên lễ phục của thiên tử.

Quân Nguyên Thần ngồi ở chủ vị, đám người kia đứng bẩm báo với hắn đủ việc, hắn trả lời từng cái tuyên lệnh.

Bạch Cảnh Trần không biết nên tiếp tục đứng hay ngồi, y chỉ lặng lẽ quan sát Quân Nguyên Thần.

Hắn vẫn khí chất điềm tĩnh, tao nhã lễ độ phi phàm, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, có danh hiệu vào người, có thêm lạnh lẽo và khí thế ngút trời của thần, giống như vị thần ngồi tít trên cao, mặc dù trong lúc nói chuyện hắn không tức giận, nhưng vẫn tràn đầy cảm giác áp bức như cũ.

Giống như hai người xa lạ vậy.

Cuối cùng đám người kia cũng lui hết xuống.

Quân Nguyên Thần mới đưa mắt nhìn đến Bạch Cảnh Trần, trên mặt nổi lên chút ý cười.

“Cảnh Trần à, ngươi tới kinh thành rồi?”

“Ừ.”

Bạch Cảnh Trần chất phác gật đầu.

Y nhìn nụ cười của Quân Nguyên Thần, luôn cảm thấy cái gì đó thay đổi rồi. Y hơi ngốc khi nhìn sắc mặt người khác, không phân biệt được nụ cười của Quân Nguyên Thần không giống như trước kia phát ra từ đáy lòng, chỉ là cảm thấy nụ cười này giống như là khách khí.

“Ngươi tới, có việc sao?”

Có việc… sao?

Bạch Cảnh Trần cho dù có trăm ngàn lời nói, cũng không nói được một câu ra khỏi miệng.

Chuyện y muốn làm, tất cả ý niệm dồn nén lại.

Điều y muốn hỏi nhất là, giao ước đã định xong lúc đó, lời hứa Quân Nguyên Thần đi đón y.

Có lẽ… có lẽ hắn đã quên rồi.

Hoặc là hắn bận tiệc tân hôn, làm sao có thời gian được chứ?

“Chân của ngươi, đã khỏi, khỏi hẳn chưa?”

Sau cùng Bạch Cảnh Trần chỉ hỏi một câu như thế.

Thậm chí y cũng không biết nên xưng hô Nguyên Thần như trước kia, hay là Vương gia điện hạ?

Quân Nguyên Thần cười gật gật đầu.

“Đều nhờ vào bàn tay thần kỳ của sư phụ ngươi.”

Sau đó thì không nói gì nữa, Bạch Cảnh Trần càng không hiểu nhân tình, chỉ có thể ngậm miệng.

Chỉ là vừa rồi y thấy Quân Nguyên Thần bước đi vẫn có chút bất tiện.

Nhưng ở Dược Hương cốc, rõ ràng y đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi.

Quân Nguyên Thần giống như nhận ra được suy nghĩ của y, trầm giọng một chút nói: “Chuyện này, ta không hy vọng có bất luận kẻ nào biết.”

Bạch Cảnh Trần gật gật đầu giống như cương thi.

Lúc này y vẫn không hiểu, vì sao Quân Nguyên Thần vẫn cần giả vờ chân có tật.

Trong không khí tràn ngập cảm giác ngưng trệ, hắn rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng Bạch Cảnh Trần bỗng nhiên cảm thấy hắn ở kinh thành còn xa hơn cả trước kia.

Lúc này có thân tín tiến vào, lén lút thì thầm bên tai Quân Nguyên Thần vài câu, Quân Nguyên Thần gật đầu đứng dậy.

Lúc ngang qua bên cạnh Bạch Cảnh Trần, hắn ngừng chân chốc lát.

“Nếu ngươi đã đến kinh thành rồi, thì ở lại mấy ngày đi, lúc nào muốn đi… nói với bản vương một tiếng là được.”

Quân Nguyên Thần kêu một tì nữ đúng lúc đang quét dọn ngoài đại điện đến.

“Ngươi, dẫn y đi sau viện tìm một chỗ nghỉ lại.”

Bạch Cảnh Trần nhìn bóng lưng của hắn biến mất.

Tổng cộng…chỉ nói với y một câu.

Tại sao lại như vậy chứ?

Ý của Quân Nguyên Thần là y nán lại mấy ngày, sau đó nên thức thời cút đi?

Tỳ nữ đi vào cúi chào Bạch Cảnh Trần một cái.

“Khách nhân, mời đi theo ta.”

Bạch Cảnh Trần cứ thế đi theo nàng ta, xuyên qua hành lang, đến một góc sân sau vương phủ.

Tỳ nữ chọn một gian sát vách phòng chứa củi, vốn là để hạ nhân trong phủ ở, chỉ có điều bọn họ đều chê gần phòng bếp quá, đã chuyển đi hết rồi.

“Điện hạ không để cho lão quản gia sắp xếp, để ta đi tìm chỗ ở, phần lớn cũng không phải là khách nhân quan trọng gì. Hơn nữa nhìn cả người tên này, còn có mặt… Chậc chậc, đúng thật là không dám nhìn thẳng.”

“Chính là không biết người kỳ dị như này, sao có thể trò chuyện tạo quan hệ với điện hạ được? Phải biết, ở kinh thành có rất nhiều quan lại quyền quý muốn nịnh bợ lấy lòng, điện hạ cũng phải chọn để gặp.”

Tỳ nữ lẩm bẩm trong lòng, chỉ vào chiếc giường sơ sài đến mức chỉ trải một tấm chiếu.

“Ngươi ngủ ở đây đi, phòng của khách quý ta không có quyền sắp xếp, ngươi cũng đừng trách ta.”

“Được.”

Bạch Cảnh Trần gật gật đầu, thả bọc y phục xuống.

“Ngược lại là dễ nói chuyện.”

Tỳ nữ nghĩ trong lòng, nhưng kể cả y có chê tiếp đón không được chu đáo thì cũng sao dám làm loạn trong Thụy Vương phủ.

“Có điều con mèo lớn này của ngươi… nhốt ở đâu đây? Nếu ở chuồng ngựa, sẽ không dọa sợ ngựa của vương gia chứ!”

Tỳ nữ luôn cách mèo lớn rất xa, không dám tùy tiện đến gần.

“Nó ở chung với ta.” Bạch Cảnh Trần lập tức nói.

Y không quen biết một người nào, không dám tách biệt với Thái Tuế.

“Ò, vậy tùy ý ngươi.”Tỳ nữ vỗ vỗ ngực.

“Cô nương xưng hô thế nào?” Bạch Cảnh Trần hỏi.

“Nô tì Vũ Yến.”

“Cảm ơn Yến cô nương.

“Ph..” Vũ Yến mím miệng cười, “Vũ Yến vẫn luôn hầu hạ điện hạ, tên chủ tử ban cho, nào có tên riêng?”

Bạch Cảnh Trần ngượng ngùng gãi gãi đầu, y không hiểu rõ những thứ này.

Vũ Yến nhìn y thật thà hiền lành, tâm tình cũng tốt một chút, ôm một bọc chăn đệm gối đến cho.

“Ngươi nên đi tắm rồi, nhà bếp đã có nước nóng, y phục trên người… vứt đi, ngươi còn có y phục khác không?”

Vũ Yến mở bọc quần áo của y, cực kỳ ghét bỏ, những vải thô áo rách này, hạ nhân Thụy Vương phủ mặc còn ngại mất mặt đó.

“Vẫn là vứt hết đi đi, ta đi tìm hai bộ y phục của gia đinh cho ngươi. Trong hộp này là gì thế? Đều thiu rồi!”

Vũ Yến cau mày, muốn vứt cả túi quần áo và cái hộp vứt trong cái sọt bên ngoài.

“Đừng!”

Bạch Cảnh Trần xông lên, cướp cái hộp lại ôm vào lòng.

Y một đường cẩn thận bảo vệ, đến cả nghiêng ngả va đập cũng không dám.

Vũ Yến khịt mũi khó chịu: “Chỉ là mấy miếng bánh trung thu bị thiu! Ngươi làm như bảo bối không bằng! Yên tâm, Thụy Vương phủ chúng ta không thiếu cho ngươi ăn!”

Vốn là quà gặp mặt Quân Nguyên Thần, không nghĩ tới đi đường lâu như thế, đều bị hỏng rồi. Y đương nhiên là không dám lấy ra, qua mức tồi tàn rồi.

Xem ra… bây giờ hẳn là không cần thiết nữa.

Bạch Cảnh Trần cầm một cái bánh trung thu lên, cắn một miếng.

Vị hạt sen.

Nhưng hạt sen đắng quá.

Vũ Yến ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên: “Ngươi… ngươi! Đừng ăn nữa! Bánh trung thu này đều mốc rồi!”

Bạch Cảnh Trần đỏ mắt trừng nàng ta một cái, quỳ xuống, nhặt từng cái bánh trung thu lên, phủi phủi bụi đất, xếp gọn vào trong hộp.

Vũ Yến hổ thẹn lại nghi hoặc.

“Đúng là… một người kỳ quái.”










Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz