ZingTruyen.Xyz

Xuyên thành nữ phụ đơn thuần xinh đẹp trong ngôn tình

Chương 41: Bắt nạt cô, làm khó cô

Lazyteam007



Rèm cửa trong phòng được kéo ra, ánh sáng rất yếu.

Người đàn ông cơ thể tráng kiện, đè thiếu nữ ở bên cửa, không kiêng nể gì cả ngậm mút.

Tô Trăn cảm nhận được nhiệt độ giữa băng với lửa giao nhau. Cơ ngực nóng rực của người đàn ông đè lên trên người cô, mà ở đằng sau lưng cô lại là cánh cửa lạnh như băng.

Cách một cánh cửa, bên ngoài còn có một người hầu tùy lúc có thể đẩy cửa bước vào. Tô Trăn bị kích động đến chân càng lúc càng mềm nhũn, nhưng cơ thể lại giống như không chịu khống chế của cô, tay không tự chủ mà ôm lấy đầu của Cố Thanh Nhượng.

Sức lực của thiếu nữ đã nhỏ đến mức khó có thể phân biệt, khiến người ta nhìn không ra là cô rốt cuộc muốn đẩy người đàn ông, hay là muốn ôm người đàn ông, muốn anh ta tiến gần hơn chút nữa.

"Ưm...."

Trong miệng Tô Trăn phát ra thanh âm mềm mại.

Quy tắc của nhà họ Cố, phòng của Cố Thanh Nhượng không được tùy tiện đi vào.

Những người hầu ở đây cũng hiểu sâu sắc điều này.

Nhưng hình như sau khi cậu chủ về phòng thì luôn không quá thoải mái, không có đi ra, còn phát ra thanh âm kỳ quái.

"Cậu chủ? Cậu chủ? Rất xin lỗi, tôi vào nhé".

Người hầu ở bên ngoài, nghĩ muốn đẩy cửa, mở khóa cửa.

Người hầu phát hiện cửa dường như rất khó để mở ra, thế là anh ta lại dùng lực.

Không biết là ai phụ trách phòng của cậu chủ, làm sao có thể lơ là cương vị như thế được.

Thiếu nữ đáng thương bị người đàn ông đè lên cánh cửa. Xương bả vai ở sau lưng cảm nhận rất rõ ràng, cửa đã được mở ra, hơn nữa còn đang bị đẩy vào bên trong.

Tô Trăn bị dọa hỏng rồi, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Cơ thể thiếu nữ dao động, nghĩ muốn tránh nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông. Nhưng cho dù cô tránh đi chỗ nào thì vẫn ở trong phạm vi ở trong lồng ngực của anh, rất dễ dàng bị người đàn ông bắt quay trở lại.

Là hiệu trưởng đưa cô đến chỗ này để làm việc, cũng là hiệu trưởng giúp cô giải quyết vấn đề gia đình, Tô Quốc Cường mới có thể không phải ngồi tù.

Nếu như hiệu trưởng hiểu nhầm, cô là đứa con gái hồ ly tinh, vừa mới đến nhà ngày đầu tiên đã câu dẫn con trai bà học những thứ không tốt thì làm sao?

Nhưng Tô Trăn không có sức lực, cô căn bản không phải là đối thủ của Cố Thanh Nhượng.

Cửa đã từ từ mở ra, đến khi được góc 45 độ, chân người hầu cũng bước vào được một nửa.

Mắt thấy sắp bị người khác nhìn thấy rồi, Tô Trăn nôn nóng cắn tai Cố Thanh Nhượng. Cắn xong còn đáng thương nhìn anh.

Nhưng lực đạo căn bản không lớn, ngược lại càng giống như làm nũng, như kiểu tình thú giữa hai người yêu nhau.

"Cậu chủ tôi vào nhé".

Thiếu nữ nôn nóng đến đáng thương ngã vào lòng người đàn ông quả thật là vừa đáng thương vừa đáng yêu, mềm mại đến không chịu nổi.

Lại nhiều hơn một giây, người hầu có thể nhìn thấy sau cánh cửa là cặp nam nữ đang quấn lấy nhau.

Tô Trăn cảm thấy bản thân sắp không thể thở nổi rồi.

Tại thời khắc quan trọng, người đàn ông ôm lấy thiếu nữ, dùng sức hung ác trực tiếp "bụp" đóng cửa lại.

Người hầu bị dọa nhảy dựng, may mà tốc độ của anh ta nhanh, nếu không có thể chị bị kẹp đầu vào cửa cũng nên.

Thanh âm khàn khàn của cậu chủ nhà bọn họ từ bên trong truyền ra, có khả năng là có chút cảm mạo.

" Tôi không sao, tôi sẽ xuống luôn".

" Vâng ạ, cậu chủ".

'Đợi chút".

Thanh âm lạnh nhạt của người đàn ông từ bên trong truyền ra.

" Sau này không được tùy tiện bước vào phòng tôi, bất kể là tình huống gì.

Đây là điều tất nhiên, Cố Thanh Nhượng lúc người một người ở cũng đều không cho phép ai tiến vào, chứ càng đừng nói sau này anh có Tô Trăn.

Ai biết bên trong sẽ phát sinh chuyện gì, bị bắt gặp mọi người đều lúng túng.

" Thật xin lỗi, cậu chủ tôi sẽ chú ý".

Bị người đàn ông ôm trong lòng trên mặt thiếu nữ có chút mồ hôi.

Kết hợp với đôi môi của cô bị người đàn ông hôn đến phát sáng có chút đỏ ửng, vô cùng dụ hoặc người.

Cố Thanh Nhượng tháo mắt kính, đôi mắt hoa đào trắng trợn thưởng thức thiếu nữ tràn đầy mỹ cảnh xuân tình.

Cố thanh Nhượng nhẹ mút cánh môi như anh đào của Tô Trăn.

Trong căn phòng tối, người đàn ông nhìn vào đôi mắt phát sáng của thiếu nữ. Con người đen nhánh, phát ra ánh sáng xanh không rõ ý vị.

" Tô Trăn...."

#Cả thế giới đều hiểu sai về Cố Thanh Nhượng, chỉ có tôi biết bộ mặt thật của anh ta#

#Làm thế nào để vạch được bộ mặt thật của nam thần Cố Thanh Nhượng, cấp cứu ngay!"

"Sợ rồi sao?" Người đàn ông mổ vào cằm người Tô Trăn.

Tô Trăn cắn môi, rõ ràng sợ muốn chết vẫn còn mạnh miệng " Em không sợ..."

" Không sợ? Thế thì tốt. Chúng ta có thể đi xuống phía dưới....."

" Không được, anh đừng nói nữa Cố Thanh Nhượng"

Tô Trăn căn bản nghe không nổi nữa, tay nhỏ bịt miệng của người đàn ông lại.

Người đàn ông thuận thế thè lưỡi ra liếm lấy lòng bàn tay của thiếu nữ.

Thiếu nữ giống như là bị điện giật, vội vàng thu tay lại.

" Anh buông em ra".

Đây rốt cuộc là có chuyện gì, căn bản cô chỉ là đến gọi anh xuống ăn cơm mà thôi.

Hiện tại thì hay hay rồi, giống như cô đem bản thân dâng đến tận miệng mời anh ăn vậy.

Cố Thanh Nhượng không trêu cô nữa, trêu chọc cô tức giận, dỗ không nổi.

" Được rồi, đi ăn cơm giúp anh chọn một bộ quần áo".

Cố Thanh Nhượng cuối cùng cũng đem Tô Trăn từ trên cửa xuống. chân cô giẫm lên đất đều mềm nhũn rồi, nếu như không có Cố Thanh Nhượng đỡ thì đã ngã sấp mặt rồi.

" Cẩn thận, Trăn Trăn".

Thanh âm tê dại của người đàn ông mang theo giọng điệu trêu đùa, dường như là đang cười nhạo cơ thể mềm yếu của cô.

Tô Trăn xấu hổ tức giận. Lúc được Cố Thanh Nhượng đỡ dậy, chống vào ngực anh tự mình đứng dậy.

" Cố Thanh Nhượng đều không phải tại anh...." Thanh âm của Tô Trăn mang theo tiếng thở gấp.

Người đàn ông nghe xong câu này cười như không cười bước ra.

Tô Trăn nói xong mới phát hiện, đây đâu phải là đang oán hận, rõ ràng là....khen ngợi anh ta?

" Qua đây giúp anh chọn quần áo." Cố Thanh Nhượng kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng chiếu vào.

Phòng của Cố Thanh Nhượng mang phong cách mạnh mẽ, sắc màu chủ đạo vừa nhìn là thấy đây là phòng của đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn không có nữ chủ nhân.

" Không muốn". Tô Trăn đứng ở nguyên tại chỗ.

" Thế anh cứ mặc như vậy xuống dưới là được rồi". Cố Thanh Nhượng dựa vào bên tường nhìn cô.

" Nếu anh nguyện ý mặc thành như vậy, anh có thể để như vậy xuống dưới".

" Thế thì phải làm sao mới được? Không cho người khác ngoài em nhìn cơ thể của anh."

"Anh...."

Đợi đến khi Cố Thanh Nhượng và Tô Trăn ra khỏi phòng anh, đã qua 10 phút rồi.

Bố mẹ của Cố Thanh Nhượng đợi rất lâu rồi mới thấy con trai xuống, " Con làm sao vậy? Gọi con xuống ăn cơm mà chậm chạp lề mề như vậy, có phải làm khó Tô Trăn nhà người ta phải không?"

Bố Cố cảm thấy con trai nhà mình nhất định là làm khó cô bé nhà người ta rồi.

Hiệu trưởng đã cố ý bảo Tô Trăn đi kêu Cố Thanh Nhượng.

Con trai mình, quá lạnh lùng rồi. Nghe các thầy cô ở trong trường nói, có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp tỏ tình với con trai đều bị con trai trực tiếp từ chối, nhìn cũng không nhìn nhiều hơn một ánh mắt.

Hiệu trưởng cảm thấy Tô Trăn đến nhà, là cơ hội để con trai tiếp xúc với nữ sinh, càng đừng nói Tô Trăn là nữ sinh xinh đẹp như vậy, bọn họ hai người còn từng diễn kịch cùng nhau.

Cố Thanh Nhượng kéo ghế ngồi xuống, trên mặt vô cảm, nhưng nhìn ra được tâm tình rất tốt.

" Đúng vậy, con làm khó cô ấy".

Giọng nói của Cố Thanh Nhượng vừa phát ra Tô Trăn xấu hổ cúi thấp đầu.

Làm khó cái gì, Cố Thanh Nhượng nói làm khó với cái làm khó mà bố Cố nói là hai ý khác nhau.

" Không được bắt nạt cô bé nhà người ta. Tô Trăn còn nhỏ hơn con một lớp. Là đàn em của con, làm đàn anh sao lại không yêu thương bảo vệ đàn em vậy?"

Cố Thanh Nhượng gật đầu, nhìn cũng không nhìn cũng không nhìn bố anh mà đồng ý nói " Vâng, con sẽ yêu thương, bảo vệ em ấy".

Anh không chỉ yêu thương bảo vệ cô, anh còn yêu sủng cô, nhìn cô ở bên anh nảy nở.

Thủ đoạn của Cố Thanh Nhượng quá cao, Tô Trăn căn bản không phải đối thủ của anh.

" Đến, Tô Trăn ngồi xuống đây ăn cơm, không cần phải khách sáo".

" Không không. Con đứng là được rồi".

Tô Trăn biết bản thây đến đây làm việc, không thể bởi vì chủ nhà lịch sự, mà nhìn không rõ thân phận của bản thân.

Hiệu trưởng nghĩ ra vẫn còn chưa sắp xếp cho Tô Trăn một công việc hợp lý.

" Đúng rồi Tô Trăn, con ở đây tạm thời làm...."

Lời nói của hiệu Trưởng còn chưa nói xong đã bị Cố Thanh Nhượng tiếp lời.

" Ngày mai Thạch Đáp sẽ đến nhà chúng ta ở, để....." Cậu chủ cao quý liếc mắt nhìn người mới đến nhà làm việc, Tô Trăn vẫn còn chưa rõ tình hình.

" Làm phiền bạn học Tô Trăn chiếu cố Thạch Đáp".

Mặc dù Tô Trăn không rõ ' Thạch Đáp" là thứ đồ gì....

" Vâng".

Lúc người Cố gia ăn cơm. Không quen có người ở bên cạnh, thế nên cả Tô Trăn ở trong và hai chị gái đều rời khỏi nhà ăn.

Đóng cửa lại, một chị gái lúc nãy nói với Tô Trăn " Tô Trăn, sau này em cũng giống như các chị, đều là người giúp việc ở đây, phải nhớ gọi là cậu chủ, không thể gọi cậu ấy là học trưởng, càng đừng nói là gọi thẳng tên, nhớ chưa? Đối với ông bà chủ cũng như vậy."

Cố Thanh Nhượng.....cậu chủ?

Tô Trăn thử kêu một tiếng "Cậu chủ".

Cô có cảm giác cứ sai sai, cô dường như không phải là đang xuyên đến tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, mà là xuyên đến văn cổ đại thiếu gia bá đạo và tiểu nha hoàn.

" Chính xác là như vậy, mỗi người ở đây, đều kêu như vậy. Em cần phải nhanh chóng quen dần với chuyện này đi".

" Vâng ạ".

Ăn cơm xong "cậu chủ" lại rất nhấn mạnh với người giúp việc một lần nữa, chuyện không được tùy tiện bước vào phòng anh, đặc biệt là những lúc anh đang có ở nhà.

Khó có được một lần bị cắt đứt, là kích thích. Nhưng nếu như bị nhiều lần, thì chính là làm người ta phát điên rồi. Cố Thanh Nhượng đưa Tô Trăn đến nhà, không phải thực sự muốn cô làm gia sự hay giúp việc.

Ngày thứ 2, Thạch Đáp trong truyền thuyết, đã đến.

Tô Trăn đến để phụ đạo tiếng anh cho đứa bé này.

Mặc dù cô không rõ, gia đình có tiền như vậy vì sao trong trực tiếp đứa đứa trẻ đi ra nước ngoài, hoặc là dứt khoát mời giáo viên ngoại quốc về như đến để bồi dưỡng môi trường ngôn ngữ.

Nghĩ đến chỗ này Tô Trăn lại cảm thấy là Cố Thanh Nhượng đưa cô vào đây.

Thế nên hiện tại vẫn đang nghi ngờ rốt cuộc là Cố Thanh Nhượng hay là hiệu trưởng.

" Cậu chủ nhỏ Thạch Đáp đã đến rồi, Tô Trăn em chuẩn bị một chút nhé".

Tô Trăn cho rằng phụ đạo có thể là học sinh trung học hoặc là học sinh cấp ba.

Cậu chủ nhỏ Thạch Đáp trong truyền thuyết, Tô Trăn đi qua, một đống người vây quanh.

Quạt, ghế xích đu, nước trái cây, dẫm chân, nói không ngoa chứ đến cậu chủ chân chính Cố Thanh Nhượng cũng không được đãi ngộ này.

Có thể bản thân Cố Thanh Nhược khá là tự tuyệt loại chuyện như vậy.

Cậu chủ Thạch Đáp đeo mắt kính đẹp. Rung chân, nằm trên ghế xích đu, để cho hai chị gái giúp việc xinh đẹp ở bên cạnh phục vụ cậu ta.

Cậu chủ nhỏ Thạch Đáp khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa " Các người đám nữ nhân này đều bị bại dưới ống quần tây của ta.

Hơn nữa cậu ta có thể....

Chỉ cao hơn 1m.

Là một nhóc con.

Người giúp việc hầu hạ cậu ta, nói chuyện vui vẻ với cậu ta, nhưng cũng rất thích trêu chọc cậu ta. Thỉnh thoảng các chị gái giúp việc còn thò tay sờ lên trên gò má của cậu nhóc, cậu ta sẽ tức giận qua lớp kính đen trợn mắt nhìn các chị gái, ngược lại các chị gái càng cười vui vẻ càng dịu dàng bẹo má.

" Thạch Đáp".

Giọng nói thanh nhuận của người đàn ông trưởng thành chân đi giày da từng bước từng bước tiền lại gần ghế xích đu của Thạch Đáp.

"Xuống đây' Giọng điệu không chút thương lượng.

Người giúp việc vừa nhìn thấy Cố Thanh Nhượng lập tức tản ra, ai làm việc đấy. Tại chỗ lập tức chỉ còn lưu lại một người, vội vàng từ trên ghế xích đu xuống, đứa nhỏ run rẩy bò xuống.

Mắt kính đen trên mặt của đứa bé vô cùng to che cả nửa khuôn mặt, rõ ràng là trộm của ba nó.

Mũi nhỏ thút tha thút thít, môi anh đào nhỏ bĩu lên đầy vẻ bất mãn. Lông mày rậm rạp nhăn thành hình chữ bát 囧囧 có thần, giống như hai con sâu róm đang bò lên.

Trời rõ ràng không mưa, nhưng đứa nhỏ này còn mang một chiếc cặp nhỏ và một chiếc ô đen.

Cậu bé đeo cà vạt, chân đi một chiếc giày da sáng loáng dành cho trẻ em.

" Anh họ". Đứa bé ngẩng đầu.

Tô Trăn nhìn đứa bé, lại nhìn Cố Thanh Nhượng, anh lúc còn nhỏ có phải cũng như vậy?

" Đây là giáo viên tiếng anh của em" Cố Thanh Nhượng giới thiệu Tô Trăn.

" Em không cần...."

Đứa nhỏ mới nói được ba từ đã bị Cố Thanh Nhượng lườm cho im luôn.

Cái gì , rõ ràng là anh họ ép nó đến....hiện tại lại trừng mắt với nó, nó quả nhiên là đứa nhỏ không có ai yêu thương mà.

Thạch Đáp vừa nhìn thấy một chị gái xinh đẹp, ánh mắt lập tức phát sáng ' Em chào chị"

Đứa bé vừa ngoan lại dễ thương.

Tô Trăn khom người đưa tay về phía cậu " Xin chào, cậu bạn nhỏ".

" Nếu có thể chị có thể gọi em là hot boy nhí".

" Thật ra em chỉ là nhỏ tuổi hơn anh họ đẹp trai một chút mà thôi".

Lúc Tô Trăn lên lớp với Thạch Đáp, toàn bộ quá trình Cố Thanh Nhượng đều ở bên, khoanh tay ngồi trên ghế nhìn hai người bọn họ, cũng không biết là đang nhìn đứa bé hay đang nhìn thiếu nữ.

" Sao em lại được gọi là Thạch Đáp?"

" Vì nó tên là Lý Tinh Tinh. Tinh Tinh là ngôi sao. Thế nên, tên ở nhà gọi là Thạch Đáp, mẹ nó đã đặt cho nó" Cố Thanh Nhượng ở bên cạnh nói.

Đứa nhỏ như vậy thật ra học tiếng anh ra sao cũng không quan trọng, Cố Thanh Nhượng chỉ là mượn lý do để cho Tô Trăn đến đây.

Đứa nhỏ Thạch Đáp này không có tính nhẫn nại khi học bài, nhưng hôm nay xem ra không giống mọi khi, có thể là bởi vì dạy nó là một chị gái xinh đẹp, nên tính nhẫn nại đặc biệt tốt, luôn quấn lấy Tô Trăn hỏi này hỏi kia.

Cố Thanh Nhượng ngược lại hy vọng nó nghịch ngợm một chút chạy ra ngoài chơi.

"Chị ơi cái này đọc là gì" Thạch Đáp ôm khuôn mặt hồng hào tròn tròn của mình dựa vào ngực chị gái xinh đẹp Tô Trăn. Vô cùng ngây thơ ỷ vào bản thân mình là đứa bé có thể tùy ý thân thiết với chị gái xinh đẹp.

" Cái này? Còn có cái này nữa?" Ngón tay mập mạp chỉ trên quyển sách lật qua lật lại.

"Chị ơi mấy từ vừa nãy em đều không nhớ rõ, chị có thể nói lại lần nữa cho em được không".

' Phải gọi là cô giáo" Cố Thanh Nhượng nhấn mạnh với nó.

" Em không muốn gọi là cô giáo. Cô giáo đâu có xinh đẹp như chị ấy."

Người đàn ông đứng dậy không chút dịu dàng lấy quyển sách từ trong tay nhỏ của Thạch Đáp " Em cứ đọc mấy cái phiên âm này trước đi rồi hãy nói, hỏi gì mà lắm thế".

Thạch Đáp muốn phản kháng, lại bị Cố Thanh Nhượng vô tình trấn áp.

" Đi, cứ đem mấy cái lúc trước em đã hỏi, chép mỗi cái 20 lần, cho rõ, nhớ rõ rồi lại đến hỏi tiếp".

Anh với cô giáo Tô, có mấy vấn đề học thuật cần phải nghiên cứu thảo luận một chút.

Ngoan ngoãn ngồi trong đây.

Người đàn ông ỷ vào việc trẻ con không hiểu biết gì, tay vòng qua eo nhỏ không chút thịt thừa của thiếu nữ, nhẹ dùng lực, đem cả người nửa ôm vào trong lòng, trên miệng còn nói mấy lời nghiêm túc.

Mặt Tô Trăn đỏ ửng, nói với Cố Thanh Nhượng ' Anh đừng gây sự nữa có được không? Em đang dạy em ấy phát âm."

" Anh không có gây sự. Cô giáo Tô, mời em đến đây không chỉ dạy nó phát âm, mà anh phát âm cũng không chuẩn, tiếng anh của anh cũng có vấn đề, cô giáo Tô cũng dạy anh đi".

Người đàn ông trợn mắt nói điêu, đôi mắt hoa đào hàm chứa ý cười, mang Tô Trăn vào phòng vệ sinh ở bên cạnh.

Bé Thạch Đáp từ trên ghế trèo xuống, lạch cạch đi đến bên cạnh cửa phòng vệ sinh, tai nhỏ áp lên trên cánh cửa.

Nó không hiểu, thảo luận học thuật gì, mà phải cần chạy đến bên trong phòng vệ sinh.

Tô Trăn bị người đàn ông cưỡng ép mang đi vào, hơn nữa còn là ở trước mắt đứa trẻ mù mờ chưa hiểu sự đời.

" Cố Thanh Nhượng!" Thiếu nữ hờn dỗi, đẩy người đàn ông ra muốn đi "Thạch Đạp vẫn còn ở bên ngoài đó".

" Đứa nhỏ đó cứ kệ nó đi, không tìm thấy em nó sẽ tự mình chơi, đây cũng không phải lần đầu nó đến đây.

Nhưng anh rất nhớ em nha".

Tô Trăn không mở được cửa, sức lực không chống lại được người đàn ông đang chống lên cánh cửa.

Cố Thanh Nhượng từ sau lưng ôm lấy Tô Trăn, cơ thể dán lên trên người cô. Mặt ghé vào trên cổ của cô " Cô giáo Tô, anh cũng cần em? Em ở với anh được không?"

Điệu bộ của Cố Thanh Nhượng đơn giản chính là không chịu dàn hòa. Tô Trăn chủ động ôm lấy anh, nép cơ thể mỏng manh của mình làm tổ trong lòng người đàn ông.

" Em phải lên lớp, anh để em ra ngoài được không? Đợi chút nữa lại nói sau".

Thiếu nữ chỉ có thể nhượng bộ.

" Đợi lúc nữa là khi nào? Một giây sau, hay là hay là 10 giây sau? Có cần anh đếm cho em nghe không?"

Thế là người đàn ông ở bên tai Tô Trăn bắt đầu đếm.

"1, 2, 3, 4, 5,....."

Càng đếm miệng của người đàn ông càng dán sát vào dái tai của Tô Trăn, dường như chỉ một giây nữa thôi sẽ đem chỗ thịt mềm non mịn đó ngậm vào trong miệng.

Tô Trăn ở trong lòng Cố Thanh Nhượng mặt đỏ ửng xấu hổ, "Đứa nhỏ vẫn còn đợi ở bên ngoài. Em không muốn bị vỡ bát cơm."

" Ai nói em sẽ bị vỡ bát cơm, anh chính là bát cơm của em, anh xem ai dám đập vỡ anh".

Nói xong. Đầu lưỡi của người đàn ông nhẹ liếm một cái lên dái tai của thiếu nữ.

'Ưm.....!"

Thanh âm bị bóp nghẹt của thiếu nữ, người lại càng đem bản thân dán lại gần lồng ngực của người đàn ông, dường như như vậy có thể ngăn cản và tránh phải thừa nhận sự thân thiết nóng bảo của người đàn ông.

Cố Thanh Nhượng cúi đầu hôn sâu món điểm tâm ngon miệng trong lòng anh.

Ở ngoài cở ' bùm bùm bùm" chuyền đến thanh âm gõ cửa rất to.

"Anh họ, chị, hai anh chị đang ở trong phòng vệ sinh làm cái gì thế? Đang chơi trò chơi còn là chơi trốn tìm phải không? Có thể dẫn theo Thạch Đáp được không?"

Thiếu nữ vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông.

Cố Thanh Nhượng vẻ mặt không cảm xúc buông Tô Trăn ra, trực tiếp mở của, để Tô Trăn lại bên trong để chỉnh sửa lại đầu tóc của bản thân một chút.

Đứa trẻ ở trước cửa ngẩng đầu " Anh họ, anh ra rồi, chị đâu?"

" Ở bên trong". Cố Thanh Nhượng trên mặt vô cảm tuấn nhã, nhưng hai bên thái dương có chút co giật.

Anh đưa đứa nhỏ này đến nhà, vì để cho mình hành động thuận tiện hơn, không ngờ đến đứa nhỏ này. Lại trở thành ngày vật cản trở hành động của anh.

Thạch Đáp rụt cổ, cảm thấy ánh mắt của anh họ như muốn phát ra lửa.

Chữ viết của Thạch Đáp như gà bới, cậu bé đã viết xong hết tất cả các phiên âm, lúc Tô Trăn kiểm tra nó, nó đích thực là nhớ hết.

Tô Trăn chỉ có thể tiếp tục giao thêm bài cho nó.

"Anh họ, anh có thể rời đi được không, em với chị sẽ ở chung hòa thuận, anh không cần lo lắng, chị sẽ không bắt nạt em."

Cố Thanh Nhượng hừ mũi, mày với cô ấy hòa hợp với nhau, ai muốn mày với cô ấy hòa hợp với nhau chứ.

Ở bên ngoài vợ chồng hiệu trưởng vừa hay đi qua phòng này, nhìn thấy người giúp việc đứng ở bên ngoài cánh cửa "Cậu chủ đâu?"

Người giúp việc nói "Cậu chủ không yên tâm, ngày đầu tiên cô giáo Tô dạy cậu chủ nhỏ Thạch Đáp, sợ cậu chủ nhỏ không phối hợp, thế nên đang ở bên trong."

" Bây giờ, Thanh Nhượng lại săn sóc như vậy sao, so với trước kia tốt hơn rất nhiều đói".

" Phải không, sau này có con của mình rồi làm bố, nhất định nó sẽ là một người bố tốt, giống như tôi đây, đúng không hiệu trưởng Lưu"

Vợ chồng hai người vừa nói vừa đi xa dần.

Thạch Đáp là đứa trẻ. Học mãi liền muốn trèo vào trong lòng Tô Trăn.

Cố Thanh Nhượng vừa nhìn thấy, vội vàng kéo nó xuống " Ngồi yên đi".

Thạch Đáp học một chút phát âm, Tô Trăn quyết định giúp nó viết chính tả.

Thành tích viết chính tả của Thạch Đáp rất tốt.

Đứa nhỏ buổi trưa rất dễ buồn ngủ, chẳng bao lâu Thạch Đáp đã mắt nhắm mắt mở, cậu nhóc đã buồn ngủ rồi.

Tô Trăn thấy cậu nhóc đã buồn ngủ rồi, liền quyết định đọc cho cậu hai bài văn.

Thạch Đáp gật đầu, hai tay chồng lên nhau đặt lên bàn ngoan ngoãn nghe.

Cố Thanh Nhượng từ trên sofa đứng dậy, chậm rãi đi đến đứng ở sau lưng Tô Trăn.

Từ góc độ này của anh, có thể ôm trọn tất cả cảnh đẹp, càng đừng nói là dáng người siêu đẹp của Tô Trăn, trước lồi sau lõm.

Tô Trăn bị người nhìn chằm chằm vẫn không hay biết, mãi cho đến khi tay của người đàn ông lặng lẽ quấn lấy eo của cô. Tô Trăn bị Cố Thanh Nhượng đánh lén nhiều nên có kinh nghiệm, càng lúc càng bình thản, phát hiện trên eo có đôi bàn tay xấu xa, chỉ nhẹ nhàng vỗ anh một cánh, cảnh cáo anh đừng càn rỡ.

Nhưng Cố Thanh Nhượng chính là người vô cùng càn rỡ.

Thạch Đáp đã đang lim dim sắp ngủ rồi, mắt khép hờ, không hề biết được bên cạnh đang phát sinh chuyện gì.

Cố Thanh Nhượng càng lúc càng dựa gần, lúc Tô Trăn ngăn lại lần nữa, phát hiện bản thân đã hoàn toàn làm tổ trong lồng ngực của người đàn ông phía sau.

Người đàn ông cứ dán lên không hay không biết.

Tô Trăn không dám nói chuyện, vừa nó vạn nhất đánh thức Thạch Đáp, thì không biết giải thích làm sao với đứa nhỏ.

Anh trai và cô giáo cảm thấy chỉ hận gặp nhau quá muộn, nên muốn thân thiết môt chút?

Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ lườm người đàn ông, sống động đến mức khiến trái tim người đàn ông ngứa ngáy, hận không thể ngay lúc này ôm cô về phòng mình làm luôn.

Biểu cảm đe dọa của Tô Trăn không có một chút lực uy hiếp, người đàn ông khuôn mặt anh tuấn, hành vi phóng đãng bất kham càng lúc càng được voi đòi tiên, lại dám ở ngay trước mặt đứa trẻ là em họ của anh mà quấy rầy cô.

Tô Trăn đã hoàn toàn rơi vào trong lồng ngực của anh, nửa thân trên đang bị anh xoay quay lại để anh dễ dàng hành động.

Nhưng Tô Trăn vẫn còn tiết tháo, sống chết không muốn ở trước mặt trẻ con làm loại chuyện này.

Cô thở gấp " Bên tron....vào bên trong...."

Cố Thanh Nhượng nhếch miệng cười, khom người ôm Tô Trăn dậy.

Trong tay của Tô trăn vẫn còn cầm quyển sách ngữ văn, bị Tô Trăn đột nhiên ôm lên vẫn không có làm rơi.

Trong phòng này bên trong vẫn còn có một phòng nhỏ khác.

Không có người, Cố Thanh Nhượng càng thêm trắng trợn hôn môi Tô Trăn.


Thạch Đáp tỉnh dậy đúng lúc, thằng nhóc kêu ầm lên "Chị sao tỷ không đọc nữa.?"

Giọng của chị mềm mại, rất thích hợp để ru ngủ.

Tô Trăn: "ưm..."

Bởi vì miệng của chị bận rồi, bị người ta ăn mất rồi có được không...?

Cố Thanh Nhượng rốt cuộc cũng rời khỏi miệng Tô Trăn, giọng nói tràn đầy dục vọng của người đàn ông mang theo tiếng thở gấp, trầm thấp ở bên tai Tô Trăn nói " Đọc đi".

Tô Trăn run run cầm quyển sách lên, chớp mắt để nước mắt sinh lý chảy ra do bị Cố Thanh Nhượng hôn, thế mới coi như là nhìn thấy rõ chữ như kiến bò bên trong.

Cố Thanh Nhượng nhìn miệng nhỏ dính nước miếng của anh của Tô Trăn đóng đóng mở mở.

"I was...born at Blunderstone...in Suffolk... ưm......"

Tô Trăn miễn cưỡng đọc, Cố Thanh Nhượng thế nhưng xấu xa hôn lên trên cổ cô.

Thiếu nữ trong lòng người đàn ông đáng thương run lên một cái, tay siết chặt cuốn sách càng lúc càng không có sức lực. " Cố Thanh Nhượng....!"

Tô Trăn sắp đọc không nổi nữa rồi, bởi vì cô ngồi đều ngồi không vững, hoàn toàn dựa vào đôi tay đang quấn lấy eo cô để cân bằng.

Giọng nói người đàn ông chỗ cổ cô truyền đến.

" Làm sao? Không sao. Em cứ dạy của em, anh hôn của anh".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz