Vmin Thuong Ton
Người ta nói tình cảm theo thời gian sẽ dần nguội lạnh, trái tim khi ấy cũng sẽ không còn vì đối phương mà đập mạnh mẽ. Hi vọng chính mình hãy làm được như vậy, Taehyung chỉ biết mỉm cười nhìn vào bóng đêm mờ mịt. Anh tìm đủ mọi cách tránh né, xua đuổi,cuối cùng lại không thể khiến người kia chán ghét mình. Cảm giác được quấn riết, cảm giác được bao bọc trong mật ngọt đầy gai, chính là còn đau đớn hơn nhận lời tổn thương. Trở về phòng khách sạn đã quá nửa đêm, người trong phòng vốn thiếp đi trên sô pha, bộ dạng không hề đẹp mắt. Taehyung lặng lẽ quan sát, đôi mắt nâu ghim chặt lên vóc dáng nhỏ bé đang cuộn mình. Bàn tay lớn chạm lên mái tóc mềm mại, lúc này tim cũng không vì đối phương mà run lên. Taehyung khó khăn thu tay về, lấy một tấm chăn mỏng tùy tiện để bên cạnh sô pha. Không phải đem đắp cho ai kia mà chỉ đơn thuần để ở bên cạnh. Chỉ là đơn thuần như vậy. Bản thân lùi lại vài bước, muốn từ khoảng cách này mà nhìn kĩ đối phương, ánh đèn màu nâu khiến tâm tình người đang trầm mặc trở nên khó đoán. Trên đời là mấy người có cách yêu thương giống anh. Trước đó không nghĩ bản thân tàn nhẫn lại đổi được chút thảnh thơi của hiện tại. .
.
.'' Jimin! mau thức dậy'' Âm thanh quen thuộc, Jimin trong chăn khó chịu mà ngọ nguậy, chính cậu nghĩ mình đang nằm mơ, giấc mơ đẹp đến nỗi không muốn tỉnh lại.''Dậy đi!''Người trong chăn vẫn cuộn mình thật chặt, cơ hồ nghe thấy vài âm thanh vụn vặn, rất giống tiếng mèo kêu.Đang nghĩ mình phải mơ thêm một chút, đâu phải đêm nào cũng có thể nghe lại giọng nói ấm áp ấy, Jimin mê man còn ý thức bản thân phải gan lì thêm vài phút.Chính là nghe thấy tiếng loạt soạt lớn, rèm cửa bị đem kéo lên, ánh nắng mặt trời thừa dịp chiếu vào, cả căn phòng phút chốc vô cùng ấm áp, chỉ có người trong chăn là bắt đầu khó chịu.Jimin túm lấy góc chăn,đem mình vùi sâu vào bên trong, cậu lần này nhất quyết không muốn tỉnh lại.Đột nhiên toàn thân có khí lạnh bao trùm, cảm thấy mát mẻ đang lan tỏa toàn thân, chăn của cậu là bị người khác lôi đi.Jimin quần áo ngủ xộc xệch, đầu tóc lộn xộn vẫn tiếp tục gan lì, cậu trở mình nằm úp sấp,đem mặt vùi vào góc của sô pha, yếu ớt chống lại thứ ánh nắng mạnh mẽ đang ôm lấy căn phòng.'' Sắp tới giờ ghi hình, mau dậy đi!''Jimin cảm thấy cậu ngày hôm nay thật may mắn, giọng nói ấm áp đầy quan tâm này không nghĩ chính mình lại nằm mơ mà thấy. Rõ ràng còn ngủ mê man mà trên khóe miệng đã mỉm cười rạng rỡ, chỉ thiếu chưa mộng du mà nhảy cẫng lên.Tiếng rên nhỏ giống như mèo con, gương mặt dễ thương làm người đứng cạnh sô pha bật cười thành tiếng. Cảm giác hạnh phúc tựa như mỗi sáng được đánh thức người yêu.Ôm lấy người đang cố chấp cuộn mình giống như con sâu, đem cậu một thân tròn vo dựng đứng trên sô pha, bàn tay lớn xoa đầu đối phương tới rối loạn.Jimin bị đánh thức, khó chịu mà mở mắt. Mọi lần anh quản lý đánh thức cậu cũng sẽ không bạo lực như vậy, hôm nay cậu rõ ràng còn muốn ngủ tiếp,cậu là mơ thấy Taehyung.Đôi mắt dài tí hí, cả gương mặt nhăn nhúm vì ánh sáng mặt trời, gương mặt tươi cười của ai kia liền nhanh chóng hiện ra trước mắt.Jimin bị dọa giật mình, cả thân hình còn đang co do trên sô pha bèn ngã nhào xuống đất, cậu là bị lú lẫn rồi có phải hay không.Tiếng cười lớn hơn, Jimin khi tỉnh ngủ liền phát giác ra điều đó, đưa tay dụi mắt tới hai lần, trước mặt cậu vẫn là gương mặt quen thuộc. Jimin sợ hãi loạng choạng chạy vào nhà tắm, cậu vẫn còn ngủ mê?..Đem nước lạnh dội lên đầu, cậu nhất định phải tắm nước thật lạnh, bằng không có lẽ sẽ phát điên. Mất hơn ba mươi phút thanh tịnh bản thân, Jimin ủ rũ cầm khăn tắm đi ra, cậu hiện tại hoàn toàn tỉnh táo, lại có chút nghi ngờ không biết bản thân có phải bệnh cũ tái phát. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cậu phát hiện Taehyung đang ngồi ăn sáng, anh không ngờ đã gọi được đồ ăn sớm như vậy.Jimin không ngại ngùng mà ngồi luôn vào ghế đối diện, anh hôm nay còn gọi cả đồ ăn cho cậu. Jimin thoáng nhìn người đối diện, vẫn là gương mặt lạnh tanh, Jimin thầm cảm thán mình ngủ mê lợi hại.Đồ ăn toàn là những món cậu thích, Jimin nhìn bàn ăn không khỏi bất ngờ, trong lòng đột nhiên vui vẻ, vừa cầm thìa và đũa đã vội vàng ăn, đồ ăn này là Taehyung gọi cho cậu.Jimin ăn mà không phát hiện người kia vốn nhìn mình chằm chằm, gắp một miếng sườn bèn tận tình ăn, nước sốt màu nâu cũng thuận tiện dính lên miệng nhỏ, cậu liền nghe tiếng thấy cười nhàn nhạt.Jimin theo thói quen nhìn ra cửa lớn rồi lại nhìn xung quanh,nơi này vốn dĩ không có ai ngoài cậu và Taehyung, Jimin tin tưởng rằng mình nghe lầm,lại vùi đầu vào công việc ăn uống. Vẫn là âm thanh đó! Jimin không dám tin thoáng nhìn qua người đối diện, Taehyung là đang nhìn cậu, chính là còn đang mỉm cười.Jimin bị bất ngờ tới nỗi đánh rơi thìa trên tay,miệng cũng bắt đầu ho sặc sụa, cậu hôm nay có phải là thần kinh bất ổn rồi hay không.Jimin thấy tiếng bước chân chạy lại, một cốc nước được đặt ngay trước mặt, rõ ràng đối phương muốn cậu uống nước, còn dùng tay xoa nhẹ lưng cậu.Jimin một tràng ho sặc sụa, nước cũng đã uống rất nhiều, toàn thân cậu mềm nhũn thìn theo bóng lưng đang đi vào phòng tắm. Hốc mắt đột nhiên nóng bừng.....'' Bởi vì số lượng các nhóm đông nên chúng ta sẽ di chuyển riêng theo các khu vực đã được đánh dấu trên bản đồ. Mỗi trạm sẽ có camera ẩn, vậy nên chủ yếu sẽ ghi hình tại các trạm dừng chân. Mỗi nhóm có một staff và một người quay phim. Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại điểm tập kết trên đỉnh núi. Mọi người chú ý mang theo vật dụng có sẵn mà chương trình đã chuẩn bị từ trước''''...''''..''Đạo diễn trường quay mất tới gần ba mươi phút để nhắc nhở các nghệ sĩ và thành viên trong đoàn, bọn họ tham gia ghi hình thực tế, an toàn đương nhiên phải đặt lên hàng đầu.Mỗi nhóm gồm bốn người và hai nhân viên đều thuận lợi rời đi, Jimin cũng khoác theo ba lô đi cùng đoàn mình. Nơi này không quá hiểm trở nhưng rất nhiều cây cối, cậu vốn không thích mấy chỗ âm u giống như vậy.Thời tiết mát mẻ, mặc áo phông dài tay vẫn rất thoải mái, càng đi sâu vào rừng, ánh mắt trời càng trở nên yếu ớt. Không khí vậy mà rất trong lành, có nhiều loài cây khác nhau tạo nên cảnh đẹp độc đáo. Jimin đem theo máy chụp hình, cậu lưu lại được rất nhiều cảnh đẹp. Đi được gần ba tiếng đồng hồ đã thấy cần phải nghỉ ngơi, nhóm bọn họ có ba thành viên nữ, không thể tùy tiện di chuyển giống như các nhóm nam khác. Chị staff lấy ra đồ ăn nhẹ và nước cho mọi người, thời gian đã gần trưa, bọn họ có lẽ nên dừng chân tại trạm này.Jimin vẫn yên lặng ngồi một chỗ, quan sát mọi vật xung quanh, không dám để tâm tới tiếng nói cười đang bủa vây lấy mình. Đột nhiên nhớ lại tình cảnh vào buổi sáng, đánh thức cậu rõ ràng là giọng nói của Taehyung, mỉm cười cùng cậu cũng là Taehuyng, lúc đưa nước quan tâm cậu cũng là anh ấy.Cậu nghĩ mình có thể đã nằm mơ, Taehyung đang vui vẻ trò chuyện với các thành viên trong đoàn, nụ cười đẹp mắt ấy lại không phải dành cho cậu.Jimin thấy mình cô độc, mỗi bước đi vẫn luôn một mình, cậu vốn không thể tìm cách cứu vãn...Ai ai cũng đều vui vẻ tiếp tục hành trình. Jimin vẫn như vậy, bóng dáng lủi thủi phía sau có phần cô độc. Suốt đường đi việc ghi hình vẫn thuận lợi, chỉ có cậu dường như không thể làm tốt.Phía trước là đường dốc, vì quá trơn mà Jisoo bị trượt chân ngã, lúc các thành viên tá hỏa muốn tìm đồ sơ cứu lại phát hiện cái túi lớn đó đã biến mất.Chị staff cùng Taehyung đã tìm đi tìm lại nhiều lần vẫn không thấy, ngay cả túi đựng dù và áo mưa cũng không có, bọn họ dường như đã để quên tại trạm dừng chân trước.Vết thương trên chân jisoo có vẻ rất nặng, mặc dù cô ấy vẫn luôn miệng nói rằng mình không sao nhưng máu đã chảy ra rất nhiều,xung quanh hiện rõ vết bầm tím. Taehuyng cuối cùng quyết định chính mình phải quay lại chỗ cũ để tìm đồ, bọn họ không thể di chuyển nếu như vết thương của Jisoo không được băng bó. Vừa định lao đi thì cánh tay liền bị giữ lại.'' Để tớ đi cho'' Jimin muốn trở về đó, cậu đi vẫn tốt hơn, Taehyung thân thiết với hai người kia, anh ở lại sẽ thuận tiện, kể cả việc chăm sóc.Chưa kịp để Taehyung trả lời, Jimin đã vội vã hướng về phía ngược lại mà chạy đi. Bóng dáng nhỏ nhanh chóng khuất dần sau lùm cây lớn.Taehyung mất một lúc mới hiểu ra ý của người kia, anh không muốn suy nghĩ nhiều, trở lại xem xét vết thương của thành viên cùng nhóm, lại liên tục cố gắng trấn an Rose. Taehyung không thể nói mình không lo lắng, nhìn vết thương liên tục chảy máu, lại không yên nhìn về phía đường mòn bị khuất sau lùm cây. Anh lại không biết mình là đang lo lắng cho ai.Hơn một giờ đồng hồ, năm người trong đoàn đều lo lắng. Trời bắt đầu chuyển mây đen, Taehyung cùng anh quay phim cố gắng dựng một cái lều nhỏ cho bọn họ trú mưa. Jisoo đã đau tới phát sốt, hai thành viên nữ còn lại chỉ còn cách luân phiên chăm sóc cô.Tới lúc lều đã dựng xong, trời cũng nổi gió lớn, Taehyung trong lòng bắt đầu nóng ran. Cả vòng đi và vòng về sẽ mất hơn hai tiếng, Jimin sắp trở về?Sấm chớp mưa giông bắt đầu xối xả, Taehyung không chịu được bèn lao ra khỏi đó, hướng đường ngược lại mà chạy. Trong đầu chỉ hiện lên duy nhất một cái tên.Chạy được một khoảng không xa lại phát hiện phía sau có tiếng gọi thất thanh cùng tiếng đổ lớn. Taehyung xoay đầu liền phát hiện cái lều bọn họ vừa dựng đã sắp không chống đỡ được, một mình anh quay phim đang cố gắng giữ lấy một bên cột lớn.Taehyung nhìn con đường phía trước bị mưa giông che trắng xóa, lại nhìn những người trong đoàn đang hô lớn tên mình, trong lòng toàn bộ đều bỏng rát, có thứ đắng chát trào lên, anh cuối cùng cắn răng chạy về phía cái lều yếu ớt đã sắp bị gió cùng mưa lớn đánh sập.Trái tim lần nữa run lên, là run rẩy, toàn bộ là sợ hãi. Hết chương 27.Tớ cũng không biết Taehyung đột nhiên thay đổi là có ý gì đâu!!!
.
.'' Jimin! mau thức dậy'' Âm thanh quen thuộc, Jimin trong chăn khó chịu mà ngọ nguậy, chính cậu nghĩ mình đang nằm mơ, giấc mơ đẹp đến nỗi không muốn tỉnh lại.''Dậy đi!''Người trong chăn vẫn cuộn mình thật chặt, cơ hồ nghe thấy vài âm thanh vụn vặn, rất giống tiếng mèo kêu.Đang nghĩ mình phải mơ thêm một chút, đâu phải đêm nào cũng có thể nghe lại giọng nói ấm áp ấy, Jimin mê man còn ý thức bản thân phải gan lì thêm vài phút.Chính là nghe thấy tiếng loạt soạt lớn, rèm cửa bị đem kéo lên, ánh nắng mặt trời thừa dịp chiếu vào, cả căn phòng phút chốc vô cùng ấm áp, chỉ có người trong chăn là bắt đầu khó chịu.Jimin túm lấy góc chăn,đem mình vùi sâu vào bên trong, cậu lần này nhất quyết không muốn tỉnh lại.Đột nhiên toàn thân có khí lạnh bao trùm, cảm thấy mát mẻ đang lan tỏa toàn thân, chăn của cậu là bị người khác lôi đi.Jimin quần áo ngủ xộc xệch, đầu tóc lộn xộn vẫn tiếp tục gan lì, cậu trở mình nằm úp sấp,đem mặt vùi vào góc của sô pha, yếu ớt chống lại thứ ánh nắng mạnh mẽ đang ôm lấy căn phòng.'' Sắp tới giờ ghi hình, mau dậy đi!''Jimin cảm thấy cậu ngày hôm nay thật may mắn, giọng nói ấm áp đầy quan tâm này không nghĩ chính mình lại nằm mơ mà thấy. Rõ ràng còn ngủ mê man mà trên khóe miệng đã mỉm cười rạng rỡ, chỉ thiếu chưa mộng du mà nhảy cẫng lên.Tiếng rên nhỏ giống như mèo con, gương mặt dễ thương làm người đứng cạnh sô pha bật cười thành tiếng. Cảm giác hạnh phúc tựa như mỗi sáng được đánh thức người yêu.Ôm lấy người đang cố chấp cuộn mình giống như con sâu, đem cậu một thân tròn vo dựng đứng trên sô pha, bàn tay lớn xoa đầu đối phương tới rối loạn.Jimin bị đánh thức, khó chịu mà mở mắt. Mọi lần anh quản lý đánh thức cậu cũng sẽ không bạo lực như vậy, hôm nay cậu rõ ràng còn muốn ngủ tiếp,cậu là mơ thấy Taehyung.Đôi mắt dài tí hí, cả gương mặt nhăn nhúm vì ánh sáng mặt trời, gương mặt tươi cười của ai kia liền nhanh chóng hiện ra trước mắt.Jimin bị dọa giật mình, cả thân hình còn đang co do trên sô pha bèn ngã nhào xuống đất, cậu là bị lú lẫn rồi có phải hay không.Tiếng cười lớn hơn, Jimin khi tỉnh ngủ liền phát giác ra điều đó, đưa tay dụi mắt tới hai lần, trước mặt cậu vẫn là gương mặt quen thuộc. Jimin sợ hãi loạng choạng chạy vào nhà tắm, cậu vẫn còn ngủ mê?..Đem nước lạnh dội lên đầu, cậu nhất định phải tắm nước thật lạnh, bằng không có lẽ sẽ phát điên. Mất hơn ba mươi phút thanh tịnh bản thân, Jimin ủ rũ cầm khăn tắm đi ra, cậu hiện tại hoàn toàn tỉnh táo, lại có chút nghi ngờ không biết bản thân có phải bệnh cũ tái phát. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cậu phát hiện Taehyung đang ngồi ăn sáng, anh không ngờ đã gọi được đồ ăn sớm như vậy.Jimin không ngại ngùng mà ngồi luôn vào ghế đối diện, anh hôm nay còn gọi cả đồ ăn cho cậu. Jimin thoáng nhìn người đối diện, vẫn là gương mặt lạnh tanh, Jimin thầm cảm thán mình ngủ mê lợi hại.Đồ ăn toàn là những món cậu thích, Jimin nhìn bàn ăn không khỏi bất ngờ, trong lòng đột nhiên vui vẻ, vừa cầm thìa và đũa đã vội vàng ăn, đồ ăn này là Taehyung gọi cho cậu.Jimin ăn mà không phát hiện người kia vốn nhìn mình chằm chằm, gắp một miếng sườn bèn tận tình ăn, nước sốt màu nâu cũng thuận tiện dính lên miệng nhỏ, cậu liền nghe tiếng thấy cười nhàn nhạt.Jimin theo thói quen nhìn ra cửa lớn rồi lại nhìn xung quanh,nơi này vốn dĩ không có ai ngoài cậu và Taehyung, Jimin tin tưởng rằng mình nghe lầm,lại vùi đầu vào công việc ăn uống. Vẫn là âm thanh đó! Jimin không dám tin thoáng nhìn qua người đối diện, Taehyung là đang nhìn cậu, chính là còn đang mỉm cười.Jimin bị bất ngờ tới nỗi đánh rơi thìa trên tay,miệng cũng bắt đầu ho sặc sụa, cậu hôm nay có phải là thần kinh bất ổn rồi hay không.Jimin thấy tiếng bước chân chạy lại, một cốc nước được đặt ngay trước mặt, rõ ràng đối phương muốn cậu uống nước, còn dùng tay xoa nhẹ lưng cậu.Jimin một tràng ho sặc sụa, nước cũng đã uống rất nhiều, toàn thân cậu mềm nhũn thìn theo bóng lưng đang đi vào phòng tắm. Hốc mắt đột nhiên nóng bừng.....'' Bởi vì số lượng các nhóm đông nên chúng ta sẽ di chuyển riêng theo các khu vực đã được đánh dấu trên bản đồ. Mỗi trạm sẽ có camera ẩn, vậy nên chủ yếu sẽ ghi hình tại các trạm dừng chân. Mỗi nhóm có một staff và một người quay phim. Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại điểm tập kết trên đỉnh núi. Mọi người chú ý mang theo vật dụng có sẵn mà chương trình đã chuẩn bị từ trước''''...''''..''Đạo diễn trường quay mất tới gần ba mươi phút để nhắc nhở các nghệ sĩ và thành viên trong đoàn, bọn họ tham gia ghi hình thực tế, an toàn đương nhiên phải đặt lên hàng đầu.Mỗi nhóm gồm bốn người và hai nhân viên đều thuận lợi rời đi, Jimin cũng khoác theo ba lô đi cùng đoàn mình. Nơi này không quá hiểm trở nhưng rất nhiều cây cối, cậu vốn không thích mấy chỗ âm u giống như vậy.Thời tiết mát mẻ, mặc áo phông dài tay vẫn rất thoải mái, càng đi sâu vào rừng, ánh mắt trời càng trở nên yếu ớt. Không khí vậy mà rất trong lành, có nhiều loài cây khác nhau tạo nên cảnh đẹp độc đáo. Jimin đem theo máy chụp hình, cậu lưu lại được rất nhiều cảnh đẹp. Đi được gần ba tiếng đồng hồ đã thấy cần phải nghỉ ngơi, nhóm bọn họ có ba thành viên nữ, không thể tùy tiện di chuyển giống như các nhóm nam khác. Chị staff lấy ra đồ ăn nhẹ và nước cho mọi người, thời gian đã gần trưa, bọn họ có lẽ nên dừng chân tại trạm này.Jimin vẫn yên lặng ngồi một chỗ, quan sát mọi vật xung quanh, không dám để tâm tới tiếng nói cười đang bủa vây lấy mình. Đột nhiên nhớ lại tình cảnh vào buổi sáng, đánh thức cậu rõ ràng là giọng nói của Taehyung, mỉm cười cùng cậu cũng là Taehuyng, lúc đưa nước quan tâm cậu cũng là anh ấy.Cậu nghĩ mình có thể đã nằm mơ, Taehyung đang vui vẻ trò chuyện với các thành viên trong đoàn, nụ cười đẹp mắt ấy lại không phải dành cho cậu.Jimin thấy mình cô độc, mỗi bước đi vẫn luôn một mình, cậu vốn không thể tìm cách cứu vãn...Ai ai cũng đều vui vẻ tiếp tục hành trình. Jimin vẫn như vậy, bóng dáng lủi thủi phía sau có phần cô độc. Suốt đường đi việc ghi hình vẫn thuận lợi, chỉ có cậu dường như không thể làm tốt.Phía trước là đường dốc, vì quá trơn mà Jisoo bị trượt chân ngã, lúc các thành viên tá hỏa muốn tìm đồ sơ cứu lại phát hiện cái túi lớn đó đã biến mất.Chị staff cùng Taehyung đã tìm đi tìm lại nhiều lần vẫn không thấy, ngay cả túi đựng dù và áo mưa cũng không có, bọn họ dường như đã để quên tại trạm dừng chân trước.Vết thương trên chân jisoo có vẻ rất nặng, mặc dù cô ấy vẫn luôn miệng nói rằng mình không sao nhưng máu đã chảy ra rất nhiều,xung quanh hiện rõ vết bầm tím. Taehuyng cuối cùng quyết định chính mình phải quay lại chỗ cũ để tìm đồ, bọn họ không thể di chuyển nếu như vết thương của Jisoo không được băng bó. Vừa định lao đi thì cánh tay liền bị giữ lại.'' Để tớ đi cho'' Jimin muốn trở về đó, cậu đi vẫn tốt hơn, Taehyung thân thiết với hai người kia, anh ở lại sẽ thuận tiện, kể cả việc chăm sóc.Chưa kịp để Taehyung trả lời, Jimin đã vội vã hướng về phía ngược lại mà chạy đi. Bóng dáng nhỏ nhanh chóng khuất dần sau lùm cây lớn.Taehyung mất một lúc mới hiểu ra ý của người kia, anh không muốn suy nghĩ nhiều, trở lại xem xét vết thương của thành viên cùng nhóm, lại liên tục cố gắng trấn an Rose. Taehyung không thể nói mình không lo lắng, nhìn vết thương liên tục chảy máu, lại không yên nhìn về phía đường mòn bị khuất sau lùm cây. Anh lại không biết mình là đang lo lắng cho ai.Hơn một giờ đồng hồ, năm người trong đoàn đều lo lắng. Trời bắt đầu chuyển mây đen, Taehyung cùng anh quay phim cố gắng dựng một cái lều nhỏ cho bọn họ trú mưa. Jisoo đã đau tới phát sốt, hai thành viên nữ còn lại chỉ còn cách luân phiên chăm sóc cô.Tới lúc lều đã dựng xong, trời cũng nổi gió lớn, Taehyung trong lòng bắt đầu nóng ran. Cả vòng đi và vòng về sẽ mất hơn hai tiếng, Jimin sắp trở về?Sấm chớp mưa giông bắt đầu xối xả, Taehyung không chịu được bèn lao ra khỏi đó, hướng đường ngược lại mà chạy. Trong đầu chỉ hiện lên duy nhất một cái tên.Chạy được một khoảng không xa lại phát hiện phía sau có tiếng gọi thất thanh cùng tiếng đổ lớn. Taehyung xoay đầu liền phát hiện cái lều bọn họ vừa dựng đã sắp không chống đỡ được, một mình anh quay phim đang cố gắng giữ lấy một bên cột lớn.Taehyung nhìn con đường phía trước bị mưa giông che trắng xóa, lại nhìn những người trong đoàn đang hô lớn tên mình, trong lòng toàn bộ đều bỏng rát, có thứ đắng chát trào lên, anh cuối cùng cắn răng chạy về phía cái lều yếu ớt đã sắp bị gió cùng mưa lớn đánh sập.Trái tim lần nữa run lên, là run rẩy, toàn bộ là sợ hãi. Hết chương 27.Tớ cũng không biết Taehyung đột nhiên thay đổi là có ý gì đâu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz