5.4
12、Cuối cùng bọn họ vẫn gọi đồ ăn về, có lẽ do tính chất công việc tuyển thủ chuyên nghiệp nên họ cũng không muốn ra khỏi nhà.Bàn trà quá thấp, ngồi ăn cũng không thoải mái, Park Dohyun mang đồ ăn đến quầy bar. Son Siwoo vẫn còn ác cảm với nơi này, nhưng thái độ của Park Dohyun lại hết sức bình thản, vậy nên anh không cam lòng yếu thế, cắn răng ngồi sang một bên.Tất cả những thứ hỗn độn đã sớm bị Park Dohyun dọn dẹp, chưa kể Son Siwoo cũng đã dọn sạch tất cả một lần nữa. Son Siwoo gạt bỏ những ký ức kia, giơ đũa lên muốn gắp thịt nướng nóng hổi nhưng bị Park Dohyun ngăn cản.Gì nữa? Anh ra hiệu bằng mắt.Park Dohyun lấy ra một chai nước có gas và đặt ở giữa: "Chơi một trò chơi?" "Trò gì?" Son Siwoo nhân lúc hắn không chú ý, nhanh chóng gắp lấy một miếng thịt ba chỉ. "Truth or Dare." Park Dohyun lắc lắc cái chai trong tay, "Miệng chai xoay đến ai thì người đó phải trả lời câu hỏi của người kia."
Son Siwoo nhất thời không biết phải than vãn về điều gì. Sẽ có phần 'dare' trong trò chơi này chứ? Hoặc có thể miệng chai sẽ quay về phía không có ai? Hoặc tại sao trò chơi team-building cũ mèm này lại xuất hiện trong bữa cơm tối chỉ có hai người? Anh nuốt thịt ba chỉ cùng lá xà lách trong miệng, và thốt ra một câu trả lời tàn nhẫn: "Không.""Chơi chút thôi, anh có thể hỏi em bất kỳ câu hỏi nào, nếu không muốn trả lời, anh uống rượu cũng được mà." Park Dohyun kéo dài ngữ điệu, vừa năn nỉ, vừa đứng dậy lấy chai rượu còn dư trong tủ lạnh ra. Son Siwoo biết rõ Park Dohyun muốn hỏi cái gì, trong khi anh lại cuộn mình như nhím nhiều năm, cũng không chấp niệm những thứ nhất định phải làm rõ. Đây không phải là một trò chơi công bằng, nhưng Park Dohyun dường như cũng biết rõ ưu thế của mình là gì, hắn lay nhẹ Son Siwoo, chưa kịp từ chối, hắn đã dời hộp thịt nướng sang hai bên, để trống ở giữa một chỗ.
Chai nhựa màu xanh nõn chứa chất lỏng trong suốt, sau khi lắc lư vài cái, đã xuất hiện một ít bọt nhỏ. Chai nước giống như con trỏ trên bàn xoay, đây là một sự kiện rút thăm trúng thưởng cuối năm, trong khi Son Siwoo và Park Dohyun là hai giải thưởng duy nhất.Son Siwoo muốn là người đầu tiên xoay vòng xoay, anh như nguyện ý có được cơ hội đặt câu hỏi. Chừng mực của câu hỏi đầu tiên có thể ảnh hưởng đến hướng đi của toàn bộ trò chơi, trong hốc đá, hỗ trợ hung hãn như cá thái dương hiếm khi thận trọng, anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Varus AP dùng bảng ngọc gì?"Park Dohyun đang nhai, hai má tròn xoe búng thức ăn, nghe câu hỏi này, sửng sốt một chút rồi cười rộ lên: "Hả? Anh định cầm Varus sao, hiện tại đi đường không quá tối ưu, em chọn Arcane Comet."
Tiếp theo đến lượt Park Dohyun, hắn hoàn toàn phớt lờ bầu không khí thoải mái mà Son Siwoo cố tình tạo ra, mở miệng hỏi câu hỏi có thể khiến cuộc cãi vã thứ ba nổ ra."Thân thể anh... Chuyện đang xảy ra chuyện gì vậy?", ngữ khí Park Dohyun chậm lại, nhẹ nhàng hỏi. "Cũng không ngạc nhiên, anh biết em bày trò cũng chỉ để hỏi chuyện này, dù sao, dù sao thì em cũng đã biết, anh không muốn nói rõ, đại khái anh không phải là người, phiền quá, sao cứ hỏi chuyện này hoài vậy." Son Siwoo biết Park Dohyun muốn hỏi chuyện này, nên cũng không thực sự tức giận. Anh chọc chọc thức ăn trong bát và trả lời rất qua loa.
"Tại sao lại mất trí nhớ? "Lại đến lượt Park Dohyun đặt câu hỏi. "Gì vậy, sao lại đến em hỏi nữa? Chắc cái chai này có vấn đề rồi. Bởi vì hôm đó chú mày đột nhiên nổi điên rồi cãi nhau với anh, sau đó bỏ ra ngoài, không thèm để ý tới anh, đã từng nghe qua mị ma chưa? Muốn thử xem anh có phải mị ma không hả? Asii... Vậy còn hỏi gì nữa, tại sao cậu lại phải ăn tối? Người ta không ăn sẽ chết, có lẽ là như vậy, đừng hỏi câu hỏi này nữa, anh sẽ không trả lời đâu!" Park Dohyun không hề có ánh mắt tiếp tục truy vấn, nhưng Son Siwoo vẫn tiếp tục trả lời. Dù sao Park Dohyun cũng đã biết, giấu nữa cũng không có ý nghĩa gì, hắn hẳn cũng không phải là người sẽ kể chuyện riêng tư của người khác lung tung. Chỉ là một số từ ngữ nếu muốn nghiêm túc nói ra thật sự rất khó xử, cũng may Park Dohyun có tìm hiểu trước, tránh được phiền toái.
"Tại sao đột nhiên quay trở lại LCK? Ở LPL không vui sao?" Son Siwoo dứt khoát đặt ra một câu hỏi sắc bén. "Sớm muộn gì cũng phải trở về, sao anh lại tỏ ra giọng điệu không muốn em về nước vậy. Hơn nữa Trung Quốc quá xa, muốn gặp anh căn bản không thể... Giống như hôm nay, rõ ràng chỉ cần gặp mặt là có thể không cãi nhau.", Park Dohyun bộc bạch. Son Siwoo được trải nghiệm cảm giác lấy đá tự đập chân mình, lúng túng rót cho mình một ly rượu.
"Em tự hỏi tại sao tuyển thủ Ruler lại biết chuyện đó. A~ thật sự rất muốn biết, lần này tuyệt đối em sẽ không tức giận, anh đừng uống nữa, trả lời em." Park Dohyun chặn tay Son Siwoo, lại tiếp tục năn nỉ, giọng điệu mềm nhũn đáng thương như lúc đòi duo cùng anh. "... Khi đó em đang ở Trung Quốc, anh cũng không biết mình sẽ thành ra như vậy, một ngày kia đang đi ăn uống với bọn họ, sau đó đột nhiên mất trí nhớ... Sau đó anh cũng không nhớ rõ, lúc mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì anh cũng không nhớ, Jaehyuk bảo, lúc đó anh ở trong hình dạng mị ma rồi tự thú với hắn." Son Siwoo vừa chịu sự tấn công từ ánh mắt và hành động mè nheo của Dohyun, ngập ngừng nói. Anh thầm mắng hôm nay Park Dohyun hôm nay sao lại làm nũng đơn giản đến vậy, hắn thực sự đã học được trò này từ Park Jaehyuk rồi sao, sau đó lập tức chớp lấy ly rượu, dùng động tác uống rượu che giấu cảm xúc.
Lần này Park Dohyun không ngăn cản anh, câu trả lời này quả thực tốt hơn hắn tưởng tượng, mặc dù vẫn có chút khó chịu, dù gì chuyện trong quá khứ cũng không thể thay đổi. Hắn cũng mở một chai rượu mới, trực tiếp cầm lấy chai rượu đưa đến bên môi. Bọt nước giây ra, lăn mấy vòng rồi rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm đục, tuyên bố trò đấu trí này đã kết thúc.Nhưng Son Siwoo đã ngà ngà say, sau khi ăn một lát, bỗng dưng chủ động bắt đầu trò chơi.
"Dohyun, hình mẫu lý tưởng dạy chơi LOL và hướng dẫn tình yêu của Lee Sanghyeok, em chọn cái nào? ""Hahaha, em chọn anh dạy em chơi LOL, nhưng em nghĩ anh mới là người cần em dạy cơ."
"Vậy, Ruler, Teddy và Viper, anh chọn ai?" "Haha? Anh chọn tuyển thủ Aiming."
"Còn em thì sao? Ờm, Lehends, Meiko và Life, em chọn ai? ""Tuy rằng bị anh vứt bỏ, nhưng em vẫn nên chọn Lehends đi."
"Anh đã chia tay với tuyển thủ Ruler phải không? ""Tất nhiên?! Hơn nữa... Em không muốn nghe sao? Anh cũng không muốn nói, nhóc con."
"Còn em thì sao? Ở Trung Quốc hai năm, không cùng những người đi đường trên, đi rừng, người đi đường giữa hay hỗ trợ phát sinh gì sao?""Anh nói cái gì, em không phải loại người như vậy, aaa, không phải nói mị ma đâu mà, hơn nữa tại sao còn có người đi đường giữa ???"
"Tại sao không cho em biết bí mật của anh?" "Tùy tiện nói ra bí mật thì không phải là bí mật. Em biết để làm gì? Nói cho em biết cũng vô dụng, Dohyun, em đang thể hiện rất tốt ở LPL mà."
"Kết hôn với oan gia có tài sản 10 tỷ hay kết hôn với hình mẫu lý tưởng nợ 10 tỷ?""Lý trí hay con tim? Hình mẫu lý tưởng nợ 10 tỷ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành oan gia."
"Đừng sao chép đáp án của Wangho chứ... Cửa hàng thịt nướng này và cửa hàng cuối cùng chúng ta ăn, em chọn cái nào? ""Cửa hàng này hình như gần đây rất hot, nhưng có thể là do được giao bởi bên thứ ba chăng, hoặc là kỳ vọng quá cao? Hương vị không quá đặc biệt, sau này vẫn nên ăn của cửa hàng kia đi."
"Đường dưới thua, là lỗi của AD hay hỗ trợ? ""... Hahaha, nhưng bot lane là một thể mà. Nếu phải chọn một người, em cảm thấy là nguyên nhân là do anh luôn chết trước."
"Lúc trước vì sao anh lại rời đi? ""Rời đi? Aaa – sao em toàn hỏi những câu hỏi kỳ lạ vậy – Griffin vào thời điểm đó, đã là một con thuyền bị hỏng, một con thuyền đang chìm... Dohyun, em rời bỏ con thuyền đó quá muộn, nếu không thì mùa hè năm ấy em đã có nhiều sự lựa chọn tốt hơn HLE rồi.""Đừng nói những lời như vậy."
"Đến lượt anh, cảm giác giành chức vô địch thế nào?""Anh không hỏi em vì sao lại rời đi sao? Cảm giác vô địch, rất đầy đủ, nhưng cũng đáng tiếc.""Không cần thiết, đó là quyết định đúng đắn nhất mà em đã đưa ra."
"Đừng như vậy... Cảm giác thế nào khi giành chức vô địch? Ý em là, khi anh giành chức vô địch, và khi em giành chức vô địch, anh cảm thấy thế nào?""Còn có thể hỏi gian lận như vậy sao? Giành được chức vô địch tất nhiên là rất hạnh phúc, về phần em giành chức vô địch ... Cũng rất vui, nhưng cũng đáng tiếc."
"Thành tích trở lại không thuận lợi như dự đoán trước khi bắt đầu giải đấu, hối hận không? Anh mượn cho em cỗ máy thời gian để trở lại EDG nhé.""Cho dù có cỗ máy thời gian, em cũng chỉ muốn ở lại hiện tại, bây giờ cũng rất hạnh phúc rồi."
"Lúc trước không thể hỏi anh, đối với chuyện em đi Trung Quốc, anh nghĩ như thế nào? Thà uống rượu còn hơn trả lời em sao?""Không có mà, không phải anh đã nói sao, không hy vọng em sau khi rời đi sống tốt hơn anh."
"Thật đáng ghét, vì sao em lại sống tốt như vậy?""Ý anh là Viper sống tốt, nhưng Park Dohyun sống không tốt.""Nhưng Lehends sống cũng không tốt, Son Siwoo sống cũng không tốt, chỉ có một phần cậu sống không tốt, nhưng hai phần tôi đều không tốt."
Son Siwoo bình tĩnh nhìn Park Dohyun, khát khao tâm sự này đã vượt quá giới hạn rồi, nếu như không uống rượu, anh chắc chắn sẽ không nói như vậy. Nhưng trạng thái này cũng không tính là uống say, Son Siwoo cố giữ tỉnh táo, đây không phải là tự thừa nhận mình chật vật sao, thừa nhận chuyện này khác gì tự nhận mình làm bộ thanh cao, không phải đã nhắc nhở bản thân không nên quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn sẽ hoài niệm khoảng thời gian đó. Vậy thì sao, hoài niệm những điều tốt đẹp là một loại bản năng, nhưng cũng không đồng nghĩa là anh hối hận.Trong từ điển cuộc đời của Son Siwoo không có hai chữ hối hận, bởi vì cho dù thật sự hối hận, anh cũng sẽ cắn răng chịu đựng, sau đó nói rằng mình không hối hận. Đến cuối cùng, thật sự chưa từng hối hận, hay là nỗi đau mơ hồ trở thành cảm giác quen thuộc, có lẽ đến chính anh cũng không phân biệt được.
Huống hồ anh cũng chỉ có lập trường hối hận chuyện của mình, Park Dohyun rời đi hay không, đưa ra quyết định gì, đối với anh không hề có chút liên quan. Cho nên anh chỉ có thể mặc kệ tâm tư âm u của mình, nửa thật nửa giả không cam lòng, vì cái gì, tại sao sau khi rời xa nhau lại tốt hơn? Nếu rời đi là đúng đắn, vậy trước đó còn cố gắng vì điều gì? Chỉ càng thêm chứng minh chúng ta không hợp... phải không? Tại sao, chúng ta không thể cùng nhau giành chiến thắng trong một trận chung kết?
"Trò chơi kết thúc ở đây!" Son Siwoo thở dài, vết thương cố che giấu suốt bấy lâu lại âm ỉ đau. Park Dohyun im lặng vài giây: "Em xin lỗi."Thật ra đây không phải là lỗi của ai, nhân sinh như bèo, tụ tán là chuyện mà người ta không thể tự quyết định, mà quán quân không chỉ cần thực lực, còn cần một chút may mắn nữa.Khi Park Dohyun nhận được lời mời từ EDG, hắn thực sự nhận ra đây là một cơ hội tốt, vấn đề duy nhất có lẽ là rào cản ngôn ngữ và việc sẽ phải rời xa Son Siwoo một thời gian dài. Nhưng tuổi trẻ khí thịnh, Son Siwoo lại nhảy thuyền trước, vì thế hắn vừa tự an ủi bản thân rằng đối phương cũng không để mình trong lòng, lại vừa ấu trĩ muốn tự mình rời đi để trả thù. Hắn cố phớt lờ sự thật rằng hành động đó có thể đẩy hắn xuống mồ chôn tình yêu, phớt lờ sự lừa dối và cả những suy nghĩ tiêu chuẩn kép của Son Siwoo, coi thường việc 'xa mặt cách lòng' có thể ảnh hưởng đến một mối quan hệ nặng nề đến thế nào. Theo quan điểm của Park Dohyun, việc chia ly rồi cũng sẽ dẫn đến một cuộc tranh cãi gay gắt, nhưng sự thật cũng không tồi tệ đến vậy.Hắn tự tin đến mức mù quáng, thực tế, mồi lửa nhỏ bé ấy suýt chút nữa đã thiêu đốt tất cả thành tro bụi.
"Sao lại im lặng." Son Siwoo cố tỏ ra thoải mái nhấp một hớp rượu, dùng cảm giác nóng rát của rượu để giữ mình bình tĩnh. Park Dohyun đưa tay chạm vào má Son Siwoo, ngăn cản anh uống thêm, quả nhiên thần sắc đối phương trong chớp mắt trở nên kích động, quên mất mình đang định nói gì. Nhưng hắn cũng không thực hiện cử động tiếp theo, chỉ dùng ngón tay cái xoa xoa phần dưới gò má, hành động đơn thuần, không hàm ý chút tình sắc nào: "Vậy thì xin lỗi vì trò chơi này, thật ra em chỉ muốn biết trong lòng anh đang che giấu điều gì. Nhưng tự bóc trần chính mình là một cảm giác rất khó chịu, xin lỗi."Park Dohyun hôm nay nói quá nhiều lời xin lỗi, Son Siwoo ngẩn người, rượu và adrenaline hòa vào nhau khiến tim anh đập không kiểm soát, huyết dịch khô nóng chảy khắp toàn thân, thiêu khô lý trí, da thịt cũng trở nên nóng hổi, môi cũng run rẩy theo. Anh hẫng một nhịp, gần như á khẩu không nói nên lời.
"Nhưng mà, mị ma nếu như không ăn, bao lâu sẽ đói đến mất trí nhớ?" Park Dohyun bỗng nhiên nhớ ra mình còn bỏ sót một vấn đề rất quan trọng. Son Siwoo mím môi, vẫn trả lời: "Khoảng một tháng."
Một tháng, vừa vặn trùng khớp với tần suất Son Siwoo tìm hắn lúc trước. Nhưng Park Dohyun cũng không tức giận nữa, hắn không muốn lại dọa người sắp bị mình dụ dỗ thành công, cuối cũng cũng nắm được thóp Son Siwoo rồi.Mặc dù nghe có vẻ hơi vô lại — nhưng Park Dohyun muốn níu giữ tình yêu của đối phương dành cho mình bằng cách giày vò điểm yếu của Son Siwoo, mặc cho anh đau khổ cũng không thể quên được hắn. Tình yêu, chính là một trận chiến đầy sự tranh đấu như vậy, từng tấc từng tấc xâm chiếm lẫn nhau, cho đến khi chạm đến điểm yếu của đối phương, nhẹ nhàng khiêu khích cũng có thể tổn thương lẫn nhau đến thương tích đầy mình. "Chỉ có thể ăn một lần thôi sao? Ăn nhiều quá có khó tiêu không?", Park Dohyun hỏi lại. Son Siwoo chớp chớp mắt, nhận ra hàm ý trong câu nói còn bỏ ngỏ, cho rằng Park Dohyun lại muốn làm, vội vàng gạt tay hắn ra. Park Dohyun bị động tác của anh chọc cười, hắn đứng lên khom lưng ôm lấy người trước mặt, sau đó tựa đầu vào hõm cổ, cọ cọ như trấn an: "Hôm nay không làm."
Thật sự chỉ ôm nhau, thân thể hai người khảm ghép lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể được truyền cho nhau, nhịp đập trái tim cùng nhau cộng hưởng. Cảm giác khó chịu của Son Siwoo cuối cùng đã được trấn an, tốt hay không tốt, đều là chuyện của quá khứ, hiện tại anh chỉ cần đưa tay, ôm lấy Park Dohyun là đủ rồi."Dohyun..." Anh nỉ non, nhẹ nhàng ôm lấy Park Dohyun.
Nếu mọi người thấy bản dịch này hay thì tặng cho mình một ngôi sao để mình có động lực dịch tiếp nha 🫶🏻
Son Siwoo nhất thời không biết phải than vãn về điều gì. Sẽ có phần 'dare' trong trò chơi này chứ? Hoặc có thể miệng chai sẽ quay về phía không có ai? Hoặc tại sao trò chơi team-building cũ mèm này lại xuất hiện trong bữa cơm tối chỉ có hai người? Anh nuốt thịt ba chỉ cùng lá xà lách trong miệng, và thốt ra một câu trả lời tàn nhẫn: "Không.""Chơi chút thôi, anh có thể hỏi em bất kỳ câu hỏi nào, nếu không muốn trả lời, anh uống rượu cũng được mà." Park Dohyun kéo dài ngữ điệu, vừa năn nỉ, vừa đứng dậy lấy chai rượu còn dư trong tủ lạnh ra. Son Siwoo biết rõ Park Dohyun muốn hỏi cái gì, trong khi anh lại cuộn mình như nhím nhiều năm, cũng không chấp niệm những thứ nhất định phải làm rõ. Đây không phải là một trò chơi công bằng, nhưng Park Dohyun dường như cũng biết rõ ưu thế của mình là gì, hắn lay nhẹ Son Siwoo, chưa kịp từ chối, hắn đã dời hộp thịt nướng sang hai bên, để trống ở giữa một chỗ.
Chai nhựa màu xanh nõn chứa chất lỏng trong suốt, sau khi lắc lư vài cái, đã xuất hiện một ít bọt nhỏ. Chai nước giống như con trỏ trên bàn xoay, đây là một sự kiện rút thăm trúng thưởng cuối năm, trong khi Son Siwoo và Park Dohyun là hai giải thưởng duy nhất.Son Siwoo muốn là người đầu tiên xoay vòng xoay, anh như nguyện ý có được cơ hội đặt câu hỏi. Chừng mực của câu hỏi đầu tiên có thể ảnh hưởng đến hướng đi của toàn bộ trò chơi, trong hốc đá, hỗ trợ hung hãn như cá thái dương hiếm khi thận trọng, anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Varus AP dùng bảng ngọc gì?"Park Dohyun đang nhai, hai má tròn xoe búng thức ăn, nghe câu hỏi này, sửng sốt một chút rồi cười rộ lên: "Hả? Anh định cầm Varus sao, hiện tại đi đường không quá tối ưu, em chọn Arcane Comet."
Tiếp theo đến lượt Park Dohyun, hắn hoàn toàn phớt lờ bầu không khí thoải mái mà Son Siwoo cố tình tạo ra, mở miệng hỏi câu hỏi có thể khiến cuộc cãi vã thứ ba nổ ra."Thân thể anh... Chuyện đang xảy ra chuyện gì vậy?", ngữ khí Park Dohyun chậm lại, nhẹ nhàng hỏi. "Cũng không ngạc nhiên, anh biết em bày trò cũng chỉ để hỏi chuyện này, dù sao, dù sao thì em cũng đã biết, anh không muốn nói rõ, đại khái anh không phải là người, phiền quá, sao cứ hỏi chuyện này hoài vậy." Son Siwoo biết Park Dohyun muốn hỏi chuyện này, nên cũng không thực sự tức giận. Anh chọc chọc thức ăn trong bát và trả lời rất qua loa.
"Tại sao lại mất trí nhớ? "Lại đến lượt Park Dohyun đặt câu hỏi. "Gì vậy, sao lại đến em hỏi nữa? Chắc cái chai này có vấn đề rồi. Bởi vì hôm đó chú mày đột nhiên nổi điên rồi cãi nhau với anh, sau đó bỏ ra ngoài, không thèm để ý tới anh, đã từng nghe qua mị ma chưa? Muốn thử xem anh có phải mị ma không hả? Asii... Vậy còn hỏi gì nữa, tại sao cậu lại phải ăn tối? Người ta không ăn sẽ chết, có lẽ là như vậy, đừng hỏi câu hỏi này nữa, anh sẽ không trả lời đâu!" Park Dohyun không hề có ánh mắt tiếp tục truy vấn, nhưng Son Siwoo vẫn tiếp tục trả lời. Dù sao Park Dohyun cũng đã biết, giấu nữa cũng không có ý nghĩa gì, hắn hẳn cũng không phải là người sẽ kể chuyện riêng tư của người khác lung tung. Chỉ là một số từ ngữ nếu muốn nghiêm túc nói ra thật sự rất khó xử, cũng may Park Dohyun có tìm hiểu trước, tránh được phiền toái.
"Tại sao đột nhiên quay trở lại LCK? Ở LPL không vui sao?" Son Siwoo dứt khoát đặt ra một câu hỏi sắc bén. "Sớm muộn gì cũng phải trở về, sao anh lại tỏ ra giọng điệu không muốn em về nước vậy. Hơn nữa Trung Quốc quá xa, muốn gặp anh căn bản không thể... Giống như hôm nay, rõ ràng chỉ cần gặp mặt là có thể không cãi nhau.", Park Dohyun bộc bạch. Son Siwoo được trải nghiệm cảm giác lấy đá tự đập chân mình, lúng túng rót cho mình một ly rượu.
"Em tự hỏi tại sao tuyển thủ Ruler lại biết chuyện đó. A~ thật sự rất muốn biết, lần này tuyệt đối em sẽ không tức giận, anh đừng uống nữa, trả lời em." Park Dohyun chặn tay Son Siwoo, lại tiếp tục năn nỉ, giọng điệu mềm nhũn đáng thương như lúc đòi duo cùng anh. "... Khi đó em đang ở Trung Quốc, anh cũng không biết mình sẽ thành ra như vậy, một ngày kia đang đi ăn uống với bọn họ, sau đó đột nhiên mất trí nhớ... Sau đó anh cũng không nhớ rõ, lúc mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì anh cũng không nhớ, Jaehyuk bảo, lúc đó anh ở trong hình dạng mị ma rồi tự thú với hắn." Son Siwoo vừa chịu sự tấn công từ ánh mắt và hành động mè nheo của Dohyun, ngập ngừng nói. Anh thầm mắng hôm nay Park Dohyun hôm nay sao lại làm nũng đơn giản đến vậy, hắn thực sự đã học được trò này từ Park Jaehyuk rồi sao, sau đó lập tức chớp lấy ly rượu, dùng động tác uống rượu che giấu cảm xúc.
Lần này Park Dohyun không ngăn cản anh, câu trả lời này quả thực tốt hơn hắn tưởng tượng, mặc dù vẫn có chút khó chịu, dù gì chuyện trong quá khứ cũng không thể thay đổi. Hắn cũng mở một chai rượu mới, trực tiếp cầm lấy chai rượu đưa đến bên môi. Bọt nước giây ra, lăn mấy vòng rồi rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm đục, tuyên bố trò đấu trí này đã kết thúc.Nhưng Son Siwoo đã ngà ngà say, sau khi ăn một lát, bỗng dưng chủ động bắt đầu trò chơi.
"Dohyun, hình mẫu lý tưởng dạy chơi LOL và hướng dẫn tình yêu của Lee Sanghyeok, em chọn cái nào? ""Hahaha, em chọn anh dạy em chơi LOL, nhưng em nghĩ anh mới là người cần em dạy cơ."
"Vậy, Ruler, Teddy và Viper, anh chọn ai?" "Haha? Anh chọn tuyển thủ Aiming."
"Còn em thì sao? Ờm, Lehends, Meiko và Life, em chọn ai? ""Tuy rằng bị anh vứt bỏ, nhưng em vẫn nên chọn Lehends đi."
"Anh đã chia tay với tuyển thủ Ruler phải không? ""Tất nhiên?! Hơn nữa... Em không muốn nghe sao? Anh cũng không muốn nói, nhóc con."
"Còn em thì sao? Ở Trung Quốc hai năm, không cùng những người đi đường trên, đi rừng, người đi đường giữa hay hỗ trợ phát sinh gì sao?""Anh nói cái gì, em không phải loại người như vậy, aaa, không phải nói mị ma đâu mà, hơn nữa tại sao còn có người đi đường giữa ???"
"Tại sao không cho em biết bí mật của anh?" "Tùy tiện nói ra bí mật thì không phải là bí mật. Em biết để làm gì? Nói cho em biết cũng vô dụng, Dohyun, em đang thể hiện rất tốt ở LPL mà."
"Kết hôn với oan gia có tài sản 10 tỷ hay kết hôn với hình mẫu lý tưởng nợ 10 tỷ?""Lý trí hay con tim? Hình mẫu lý tưởng nợ 10 tỷ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành oan gia."
"Đừng sao chép đáp án của Wangho chứ... Cửa hàng thịt nướng này và cửa hàng cuối cùng chúng ta ăn, em chọn cái nào? ""Cửa hàng này hình như gần đây rất hot, nhưng có thể là do được giao bởi bên thứ ba chăng, hoặc là kỳ vọng quá cao? Hương vị không quá đặc biệt, sau này vẫn nên ăn của cửa hàng kia đi."
"Đường dưới thua, là lỗi của AD hay hỗ trợ? ""... Hahaha, nhưng bot lane là một thể mà. Nếu phải chọn một người, em cảm thấy là nguyên nhân là do anh luôn chết trước."
"Lúc trước vì sao anh lại rời đi? ""Rời đi? Aaa – sao em toàn hỏi những câu hỏi kỳ lạ vậy – Griffin vào thời điểm đó, đã là một con thuyền bị hỏng, một con thuyền đang chìm... Dohyun, em rời bỏ con thuyền đó quá muộn, nếu không thì mùa hè năm ấy em đã có nhiều sự lựa chọn tốt hơn HLE rồi.""Đừng nói những lời như vậy."
"Đến lượt anh, cảm giác giành chức vô địch thế nào?""Anh không hỏi em vì sao lại rời đi sao? Cảm giác vô địch, rất đầy đủ, nhưng cũng đáng tiếc.""Không cần thiết, đó là quyết định đúng đắn nhất mà em đã đưa ra."
"Đừng như vậy... Cảm giác thế nào khi giành chức vô địch? Ý em là, khi anh giành chức vô địch, và khi em giành chức vô địch, anh cảm thấy thế nào?""Còn có thể hỏi gian lận như vậy sao? Giành được chức vô địch tất nhiên là rất hạnh phúc, về phần em giành chức vô địch ... Cũng rất vui, nhưng cũng đáng tiếc."
"Thành tích trở lại không thuận lợi như dự đoán trước khi bắt đầu giải đấu, hối hận không? Anh mượn cho em cỗ máy thời gian để trở lại EDG nhé.""Cho dù có cỗ máy thời gian, em cũng chỉ muốn ở lại hiện tại, bây giờ cũng rất hạnh phúc rồi."
"Lúc trước không thể hỏi anh, đối với chuyện em đi Trung Quốc, anh nghĩ như thế nào? Thà uống rượu còn hơn trả lời em sao?""Không có mà, không phải anh đã nói sao, không hy vọng em sau khi rời đi sống tốt hơn anh."
"Thật đáng ghét, vì sao em lại sống tốt như vậy?""Ý anh là Viper sống tốt, nhưng Park Dohyun sống không tốt.""Nhưng Lehends sống cũng không tốt, Son Siwoo sống cũng không tốt, chỉ có một phần cậu sống không tốt, nhưng hai phần tôi đều không tốt."
Son Siwoo bình tĩnh nhìn Park Dohyun, khát khao tâm sự này đã vượt quá giới hạn rồi, nếu như không uống rượu, anh chắc chắn sẽ không nói như vậy. Nhưng trạng thái này cũng không tính là uống say, Son Siwoo cố giữ tỉnh táo, đây không phải là tự thừa nhận mình chật vật sao, thừa nhận chuyện này khác gì tự nhận mình làm bộ thanh cao, không phải đã nhắc nhở bản thân không nên quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn sẽ hoài niệm khoảng thời gian đó. Vậy thì sao, hoài niệm những điều tốt đẹp là một loại bản năng, nhưng cũng không đồng nghĩa là anh hối hận.Trong từ điển cuộc đời của Son Siwoo không có hai chữ hối hận, bởi vì cho dù thật sự hối hận, anh cũng sẽ cắn răng chịu đựng, sau đó nói rằng mình không hối hận. Đến cuối cùng, thật sự chưa từng hối hận, hay là nỗi đau mơ hồ trở thành cảm giác quen thuộc, có lẽ đến chính anh cũng không phân biệt được.
Huống hồ anh cũng chỉ có lập trường hối hận chuyện của mình, Park Dohyun rời đi hay không, đưa ra quyết định gì, đối với anh không hề có chút liên quan. Cho nên anh chỉ có thể mặc kệ tâm tư âm u của mình, nửa thật nửa giả không cam lòng, vì cái gì, tại sao sau khi rời xa nhau lại tốt hơn? Nếu rời đi là đúng đắn, vậy trước đó còn cố gắng vì điều gì? Chỉ càng thêm chứng minh chúng ta không hợp... phải không? Tại sao, chúng ta không thể cùng nhau giành chiến thắng trong một trận chung kết?
"Trò chơi kết thúc ở đây!" Son Siwoo thở dài, vết thương cố che giấu suốt bấy lâu lại âm ỉ đau. Park Dohyun im lặng vài giây: "Em xin lỗi."Thật ra đây không phải là lỗi của ai, nhân sinh như bèo, tụ tán là chuyện mà người ta không thể tự quyết định, mà quán quân không chỉ cần thực lực, còn cần một chút may mắn nữa.Khi Park Dohyun nhận được lời mời từ EDG, hắn thực sự nhận ra đây là một cơ hội tốt, vấn đề duy nhất có lẽ là rào cản ngôn ngữ và việc sẽ phải rời xa Son Siwoo một thời gian dài. Nhưng tuổi trẻ khí thịnh, Son Siwoo lại nhảy thuyền trước, vì thế hắn vừa tự an ủi bản thân rằng đối phương cũng không để mình trong lòng, lại vừa ấu trĩ muốn tự mình rời đi để trả thù. Hắn cố phớt lờ sự thật rằng hành động đó có thể đẩy hắn xuống mồ chôn tình yêu, phớt lờ sự lừa dối và cả những suy nghĩ tiêu chuẩn kép của Son Siwoo, coi thường việc 'xa mặt cách lòng' có thể ảnh hưởng đến một mối quan hệ nặng nề đến thế nào. Theo quan điểm của Park Dohyun, việc chia ly rồi cũng sẽ dẫn đến một cuộc tranh cãi gay gắt, nhưng sự thật cũng không tồi tệ đến vậy.Hắn tự tin đến mức mù quáng, thực tế, mồi lửa nhỏ bé ấy suýt chút nữa đã thiêu đốt tất cả thành tro bụi.
"Sao lại im lặng." Son Siwoo cố tỏ ra thoải mái nhấp một hớp rượu, dùng cảm giác nóng rát của rượu để giữ mình bình tĩnh. Park Dohyun đưa tay chạm vào má Son Siwoo, ngăn cản anh uống thêm, quả nhiên thần sắc đối phương trong chớp mắt trở nên kích động, quên mất mình đang định nói gì. Nhưng hắn cũng không thực hiện cử động tiếp theo, chỉ dùng ngón tay cái xoa xoa phần dưới gò má, hành động đơn thuần, không hàm ý chút tình sắc nào: "Vậy thì xin lỗi vì trò chơi này, thật ra em chỉ muốn biết trong lòng anh đang che giấu điều gì. Nhưng tự bóc trần chính mình là một cảm giác rất khó chịu, xin lỗi."Park Dohyun hôm nay nói quá nhiều lời xin lỗi, Son Siwoo ngẩn người, rượu và adrenaline hòa vào nhau khiến tim anh đập không kiểm soát, huyết dịch khô nóng chảy khắp toàn thân, thiêu khô lý trí, da thịt cũng trở nên nóng hổi, môi cũng run rẩy theo. Anh hẫng một nhịp, gần như á khẩu không nói nên lời.
"Nhưng mà, mị ma nếu như không ăn, bao lâu sẽ đói đến mất trí nhớ?" Park Dohyun bỗng nhiên nhớ ra mình còn bỏ sót một vấn đề rất quan trọng. Son Siwoo mím môi, vẫn trả lời: "Khoảng một tháng."
Một tháng, vừa vặn trùng khớp với tần suất Son Siwoo tìm hắn lúc trước. Nhưng Park Dohyun cũng không tức giận nữa, hắn không muốn lại dọa người sắp bị mình dụ dỗ thành công, cuối cũng cũng nắm được thóp Son Siwoo rồi.Mặc dù nghe có vẻ hơi vô lại — nhưng Park Dohyun muốn níu giữ tình yêu của đối phương dành cho mình bằng cách giày vò điểm yếu của Son Siwoo, mặc cho anh đau khổ cũng không thể quên được hắn. Tình yêu, chính là một trận chiến đầy sự tranh đấu như vậy, từng tấc từng tấc xâm chiếm lẫn nhau, cho đến khi chạm đến điểm yếu của đối phương, nhẹ nhàng khiêu khích cũng có thể tổn thương lẫn nhau đến thương tích đầy mình. "Chỉ có thể ăn một lần thôi sao? Ăn nhiều quá có khó tiêu không?", Park Dohyun hỏi lại. Son Siwoo chớp chớp mắt, nhận ra hàm ý trong câu nói còn bỏ ngỏ, cho rằng Park Dohyun lại muốn làm, vội vàng gạt tay hắn ra. Park Dohyun bị động tác của anh chọc cười, hắn đứng lên khom lưng ôm lấy người trước mặt, sau đó tựa đầu vào hõm cổ, cọ cọ như trấn an: "Hôm nay không làm."
Thật sự chỉ ôm nhau, thân thể hai người khảm ghép lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể được truyền cho nhau, nhịp đập trái tim cùng nhau cộng hưởng. Cảm giác khó chịu của Son Siwoo cuối cùng đã được trấn an, tốt hay không tốt, đều là chuyện của quá khứ, hiện tại anh chỉ cần đưa tay, ôm lấy Park Dohyun là đủ rồi."Dohyun..." Anh nỉ non, nhẹ nhàng ôm lấy Park Dohyun.
Nếu mọi người thấy bản dịch này hay thì tặng cho mình một ngôi sao để mình có động lực dịch tiếp nha 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz