3
5、Sau khi ăn tối, Choi Hyunjun và Jeong Jihoon cùng nhau trở về căn cứ, tiễn hai người lên một chiếc taxi, chỉ còn Park Dohyun và Son Siwoo đứng bên đường, đưa mắt nhìn nhau. Về đêm, ánh đèn neon lấp lánh, dòng xe nối dài trước mắt lao vút, cuối cùng cũng kết thúc mùa mưa liên miên, dù vậy, thời tiết Seoul vẫn ẩm ướt và se lạnh. Gió rất lớn, Son Siwoo cuộn mình trong áo lông rộng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Không biết có phải vì đói hay không —— nhắc tới cái đói của mị ma, Son Siwoo cảm thấy rất lạnh, nhưng đồng thời, một loại lo lắng tột cùng, cào tim gãi gan bồn chồn làm loạn trong cơ thể khiến anh đứng ngồi không yên. Rõ ràng lúc ăn cơm cũng không có loại cảm giác khó chịu này, giống như có thứ gì đột nhiên thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất, Son Siwoo bắt đầu mơ hồ tin tưởng lời nói của Park Jaehyuk —— nếu như không được ăn uống đầy đủ, thật sự anh sẽ chết ỉu.
Park Dohyun bất ngờ kéo tay anh: "Tuyển thủ Lehends?"Son Siwoo định thần lại, lúc này mới phát hiện trước mặt bọn họ có một chiếc xe taxi đang đậu, Park Dohyun đã mở cửa ghế sau, ý tứ rất rõ ràng. Son Siwoo nhướng mày nghi ngờ, tuy ngoài miệng nói "Ba tôi nói không nên tùy tiện lên xe người lạ", nhưng thân thể lại rất thành thật ngồi vào. Điểm đến của hai người là một khu chung cư, nhìn cách bài trí bên ngoài có lẽ là một căn hộ cao cấp với không gian riêng tư. Son Siwoo khoanh tay, cố gắng áp chế những con sâu đang lộn nhộn trong cơ thể mình, anh không quan tâm đến hoàn cảnh bấy giờ, chỉ máy móc đi theo Park Dohyun. Cả hai dừng lại trước một cánh cửa, thấy hắn nhập mật khẩu một cách dễ dàng, cuối cùng anh cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Không phải cậu mới về Hàn Quốc sao? Sao lại mua nhà?"Park Dohyun đẩy cửa, đưa tay mở đèn ở cửa ra vào, vừa lấy từ trong tủ ra hai đôi dép, vừa trả lời: "Đây là nhà anh.""Hả?" Son Siwoo mở to hai mắt, cảm giác thế giới quan bị chấn động, "Nhà tôi?" Park Dohyun kéo tay anh, đóng cửa lại và nói, "Nếu anh muốn cho em, em sẽ không từ chối." "Thằng ranh này." Son Siwoo cảnh cáo Park Dohyun, dù sao thì anh cũng rất tò mò về ngôi nhà của mình, anh thay giày, không để ý bất cứ điều gì, lập tức đi vào trong.
Căn hộ không lớn, đập vào mắt chính là một phòng khách với ban công nhỏ, ở giữa là ghế sofa cùng bàn trà. Trên ghế sofa xếp đầy quần áo và đồ ăn vặt, mang cảm giác cuộc sống lộn xộn, rõ ràng thường xuyên có người tới. Hành lang bên trái phòng khách dẫn đến phòng ngủ, bên phải là một gian bếp mở với quầy bar, cửa sổ sạch sẽ, có lẽ không sử dụng nhiều. Son Siwoo nhìn cái gì cũng rất mới mẻ, chạm vào mỗi nơi một chút, vừa nhìn vừa ngạc nhiên. Park Dohyun phớt lờ anh, lấy ra một cái bình nước từ dưới quầy bar, đẩy cửa kính đi ra ban công.
Son Siwoo nghe được động tĩnh, đi theo nhìn. Trên ban công đóng kín lại có mấy chậu cây xanh, cành lá xanh biếc chen chúc nhau thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy vui vẻ, Park Dohyun đi qua, lật vài tán lá, quả nhiên nhìn thấy một số lá đã bắt đầu khô héo. "Thật đáng thương, sắp chết khát rồi." Park Dohyun cảm thấy xót xa cho những chậu cây tạm thời bị chủ nhân lãng quên. "Đây là cái gì?" Son Siwoo trẻ nghiêng người nhìn. Anh cảm thấy bản thân mình 26 tuổi quá xa lạ, khi ở căn cứ, anh chỉ ồn ào về Liên Minh Huyền Thoại, nhưng ở bên cạnh Park Dohyun, anh luôn phát hiện càng nhiều chi tiết bất ngờ, khác biệt, sống động, những chi tiết đó giúp anh hiểu rõ hơn về "Son Siwoo" chứ không phải "Lehends". "Không biết nữa." Park Dohyun thật sự không biết, hắn cũng chỉ tới tưới nước vài lần, lúc này liền đem kiến thức người đối diện từng truyền thụ cho mình kể lại, "Ba bốn ngày em phải tới đây một lần, rất phiền phức, không hiểu tại sao anh lại muốn trồng nó.""Dohyun tốt bụng." Son Siwoo nghe tai trái liền lọt ra tai phải. Anh hoàn toàn biến mình thành khách, không có bất kỳ ý định giúp đỡ nào, cảm ơn Park Dohyun cho có lệ, ngược lại đi vào nhà đi thẳng đến tủ lạnh.
Cảm giác khô nóng càng ngày càng rõ ràng, anh muốn ăn uống chút gì đó. Nhưng trong tủ lạnh thực sự không có gì, ngoại trừ sữa chua đã hết hạn, nhiều nhất lại là các loại rượu. Son Siwoo chỉ hơi do dự một chút, liền lấy chai rượu ra. Anh cũng không phải trẻ vị thành niên không thể uống rượu, huống hồ uống rượu để tăng thêm dũng khí, rất phù hợp với tình hình hiện tại của anh. Sau tất cả, những gì anh muốn làm đều hoàn toàn điên rồ. Nếu Son Siwoo suy đoán sai lầm, anh và Park Dohyun không phải là loại quan hệ như vậy, thì có lẽ sau đêm nay, anh sẽ mất đi một đứa em trai yêu thích. Nhưng nếu như lúc trước bọn họ quả thật đã lăn giường, như vậy vấn đề khôi phục trí nhớ ngay lập tức trở thành easy mode.
Son Siwoo nghĩ về giọng điệu của Park Jaehyuk trong khi nói chuyện phiếm và vẫn quyết định tin vào trực giác của mình, người từng giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn 100% là Park Dohyun. Hơn nữa, đối phương quen thuộc với nhà mình như thế, nhìn thế nào cũng không phải là mối quan hệ đơn giản. Nhưng hiện tại vấn đề là, đối phương tựa hồ không biết thân phận mị ma của mình, thế thì một người mất trí nhớ, phải tìm lý do gì hợp lý để lăn giường với Park Dohyun. Nhưng biết nói gì bây giờ? Park Dohyun, để cuộc sống của tôi trở lại bình thường, xin hãy làm tình với tôi? Nên nói như thế nào đây... Lần đầu tiên, Son Siwoo cảm thấy khó nói đến vậy. Anh chỉ do dự khi thổ lộ tình cảm, lúc nhờ vả người khác từ trước đến nay cũng không ngại ngùng đến thế này, chỉ là lần này điều kiện quá mức kinh hãi. Nếu như phải nói ra những lời như vậy mới có thể trở lại bình thường, vậy thà chết còn hơn! Son Siwoo tự bạo cầm lấy ly thủy tinh, pha nửa chai soju nửa chai bia, một hơi uống cạn cả ly. Chất lỏng lạnh lẽo mang đến cảm giác kỳ lạ, nhưng sau khi nó trôi xuống cổ họng, một luồng nhiệt nóng bỏng từ khoang miệng thiêu đốt đến lồng ngực, thần kỳ hóa giải sự kích động mơ hồ trong lòng. Park Dohyun lúc này đi vào, hắn nhìn lượng chất lỏng còn lại trong chai rượu, rất không hài lòng: "Uống như vậy khó chịu lắm.""Vậy phải làm thế nào?" Son Siwoo đẩy mấy cái chai tới trước mặt hắn. Park Dohyun đặt bình nước xuống, rửa tay và bước đến. Hắn áng chừng tỷ lệ tám hai, lấy đá từ trong tủ lạnh ra, thêm hai viên, lúc này mới đưa cho Son Siwoo. Chậc, nhìn xem, bộ dạng quen thuộc như vậy, đây không phải là nhà của mình sao, làm sao Park Dohyun lại quen thuộc như nhà mình vậy. Son Siwoo đánh giá động tác của đối phương, sau đó cầm lấy ly thủy tinh, lắc lắc trên sofa, chậm rãi uống.
Hơi ấm nhàn nhạt nhanh chóng dâng lên, hệ thống sưởi trong phòng có lẽ quá lớn, Son Siwoo cảm thấy nóng, anh cởi áo khoác, tùy ý khoác lên sofa. Park Dohyun ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, dường như đang cúi đầu nhìn anh, ánh mắt khiến người ta rất khó chịu. Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, như thể người đầu tiên rời mắt đi là kẻ thua cuộc. Son Siwoo lắc lắc cái cổ đang ê ẩm, chỉ vào mặt hắn, ý bảo: "Cậu, đi xuống."Giọng điệu sai khiến này có chút hống hách. Chính anh cũng không nhận ra điều đó, Son Siwoo rõ ràng đã say. Ngà ngà say, sẽ không khiến người ta đau đầu như búa bổ mà ngủ mê man, nhưng lại khiến cho tâm tình người ta ngây ngất, lý trí của anh vẫn còn tồn tại, nhưng lại không ngừng bành trướng, giống như một quả bóng bay sắp nổ tung. Lý trí tỉnh táo làm cho anh không cảm thấy mình say, nhưng cảm xúc dâng trào trong anh bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng điền rồ, Son Siwoo đột nhiên cảm thấy giả say là một chuyện rất thông minh. Mượn lý do say, dường như làm sai gì đó cũng có thể cầu xin tha thứ, nói ra cái gì phá lệ cũng sẽ không phá hỏng hình tượng.
Park Dohyun lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, hắn cầm nửa bình somaek, ngồi xuống sofa đối diện Son Siwoo. Son Siwoo không hài lòng, anh dùng sức vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh mình, tạo ra một vết lõm trên đệm mềm, Park Dohyun dùng ánh mắt rất sâu nhìn anh một cái, vẫn làm theo. Thế là hai người ngồi cùng một chỗ, Son Siwoo cũng không phân biệt được là đang giả say, hay đã thật sự lâng lâng, anh đắc ý nói: "Dohyun à, có vẻ như em càng lớn càng dễ thương."Park Dohyun chậm rãi uống một hớp rượu, mới nói: "Thật sao? Nhưng Siwoo khi còn trẻ dường như còn dễ thương hơn."Son Siwoo không vui, đưa tay giật lấy ly rượu của Park Dohyun, không cho hắn uống tiếp, nhất định phải hỏi bằng được: "Em có ý gì!"Ngón tay Park Dohyun đều bị Son Siwoo nắm trong lòng bàn tay, da thịt chạm vào rất ấm, hắn dừng một chút, lộ ra ý cười: "Bây giờ anh chính là Siwoo trẻ."Thật hiếm khi Son Siwoo hiếm khi bị phản bác đến mức không nói nên lời. Anh suy nghĩ một chút, về mặt trí nhớ, quả thật là như vậy, nhưng mặt khác mình căn bản không có thay đổi, vẫn triệt để là một người trưởng thành 26 tuổi. Hai sự tồn tại hoàn toàn trái ngược nhau hợp nhất một cách kỳ lạ, Son Siwoo cũng không phân biệt được mình rốt cuộc là ai.
Anh ngẩn ngơ suy nghĩ, Park Dohyun đợi một lát rồi rút tay ra, uống nốt chút rượu còn lại. Nhưng hắn vừa mới cử động, Son Siwoo lập tức phản ứng lại, anh hung hăng dùng sức khiến tay hai người run lên, khiến cho nửa ly somaek đổ ra. Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống tay bọn họ, sau đó chậm rãi nhỏ xuống, dưới ánh đèn, chất lỏng màu hổ phách tỏa ra màu sắc mê người, giống như đem mật ong phủ lên da. Trong đầu Son Siwoo hoàn toàn trống rỗng, trực tiếp tiến lại gần.
Anh nhè lưỡi, tinh tế liếm qua rượu còn sót lại giữa các ngón tay, ngẫm nghĩ một lúc, có vẻ hài lòng, vì thế liền đưa đầu lưỡi mềm mại di chuyển lên, định đem lớp rượu ngưng tụ thành màng kia nuốt vào trong bụng. Park Dohyun đưa tay kia ra ngăn cản hành động tiếp theo của Son Siwoo. Một tay hắn bị Son Siwoo nắm lấy, một số ngón tay trần trụi vừa mới bị liếm một lần, lưu lại dịch vị ẩm ướt, tay kia nhéo nhéo mặt Son Siwoo, ngón cái chạm vào khóe miệng anh, bốn ngón tay còn lại nâng niu hai gò má mềm mại, dường như âu yếm vuốt ve, nhưng lại ngăn đối phương tiếp tục làm loạn. Son Siwoo bối rối ngẩng đầu lên, đôi mắt bị rượu làm mờ mịt phản chiếu bóng dáng Park Dohyun, lộ rõ vẻ bất mãn. Nhìn chằm chằm một lúc, thấy Park Dohyun không phản ứng, anh cảm thấy khóe miệng bị đè lại có chút khó chịu, không khép lại được, vì thế dùng răng nanh nhẹ nhàng mài lên ngón cái của Dohyun, lại vươn đầu lưỡi liếm. Park Dohyun không cho anh cơ hội – hắn cúi xuống và hôn môi Son Siwoo.
Ly rượu trong tay bị giằng co cuối cùng cũng đổ ra, toàn bộ đều đổ lên đùi Son Siwoo. Sự đụng chạm lạnh lẽo khiến anh "rít" một tiếng và muốn nhảy dựng lên, nhưng Park Dohyun đã ấn chặt eo anh vào ghế sofa. Trong nháy mắt, đá lạnh làm cho Son Siwoo tỉnh táo hơn một chút, nhưng còn chưa kịp phản kháng, cảm giác mềm mại trên môi lại một lần nữa sưởi ấm đại não của anh. Đó là một nụ hôn rất dài, nhưng không hề nhẹ nhàng. Park Dohyun quen thuộc mút mút, đầu lưỡi đã luồn thẳng vào trong, tìm được phần thịt mềm đang gây rối của Son Siwoo. Những xúc cảm kỳ lạ khuấy động khoang miệng, mang đến cảm giác hơi tê dại khiến người ta run rẩy, dòng điện từ mọi nơi mà Park Dohyun liếm tới bùng nổ thành pháo hoa trong tâm trí anh, cuối cùng hai đầu lưỡi giao nhau, giống như hai con rắn đang giao hợp, mà Son Siwoo không thể tìm được cách hô hấp, bị hôn đến ngạt thở. Park Dohyun cuối cùng cũng nhân từ lui ra sau, Son Siwoo ngã xuống sofa, hít vào từng ngụm không khí, khóe miệng anh vẫn bị Park Dohyun dùng ngón cái chèn ép, căn bản không khép lại được, dịch vị tinh tế liền chảy xuống. Park Dohyun đưa ngón tay cái lên, lau đi dịch vị đang kéo dài như sợi chỉ bạc, sau đó trước khi Son Siwoo phản ứng, lại đưa ngón tay vào. Son Siwoo mở to hai mắt nhìn hắn, biểu tình có lẽ đã hoàn toàn đứt đoạn, gặp phải chuyện chưa từng nghe thấy, vì thế tìm không được phương pháp xử lý phù hợp. Park Dohyun mang theo một loại cảm giác tội lỗi phảng phất vì đã đùa giỡn xử nữ, rốt cuộc không nhịn được cười ra, hắn đứng thẳng người lên, đem Son Siwoo lồng dưới thân mình, nói: "Anh Siwoo, anh có phải muốn ngủ với em không?"Đôi mắt của Son Siwoo mở to hơn, nhưng những lời thoát ra khỏi miệng anh không phải là "Cậu nói bậy bạ gì vậy, đồ khốn nạn", mà là "Làm sao em biết". Thậm chí trong miệng anh vẫn còn ngậm ngón tay của Park Doyun, nhưng những lời này vẫn nói ra thật lưu loát, giống một lời mời.
Park Dohyun cuối cùng cũng có câu trả lời, bàn tay đặt trên eo Son Siwoo vén vạt áo, cuối cùng dán lên thắt eo mềm mại. Một sự thật không thể phủ nhận là cả hai đều mập mạp, nhưng tay chân mềm mại khi làm tình còn quyến rũ mê người hơn. Park Dohyun một bên từ dưới lên trên mân mê thịt mềm trên eo Son Siwoo, một bên hôn lên khuôn mặt Son Siwoo từ trên xuống. Son Siwoo kiệt sức nằm im, động tác ôm hôn vuốt ve ngày càng tăng thêm, thắp lên một mồi lửa, nhiệt độ trong cơ thể không được giải tỏa cùng nhau bốc cháy, làm cho anh thở dốc nặng nề. Park Dohyun vùi đầu bên cổ anh, đầu tiên là dùng lưỡi liếm liếm, lại cắn nhẹ một cái, sau đó mút mút, rồi dời qua chỗ liền lặp lại, bàn tay kia theo cùng một tiết tấu, xoa nắn đầu vú trước ngực anh, nhéo nhẹ một cái, sau đó miết mạnh. Cảm giác tê dại ngứa ngáy cùng nhau dâng lên, còn mãnh liệt hơn cả thủy triều dâng lên, khoái cảm xa lạ khiến cho Son Siwoo không biết nên tiếp nhận hay cự tuyệt, hơi nóng càng lúc càng dâng lên, mang đến cảm giác mơ màng như sốt nhẹ. Son Siwoo giống như đang lơ lửng, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy đỉnh dầu của Park Dohyun, vì thế mờ mịt đưa tay ra, loạn xạ sờ tóc Park Dohyun. Tất cả đều mơ hồ, anh dường như đánh mất thân thể của mình, biến thành mảnh da dưới môi Park Dohyun, hoặc là khối thịt nhũ trong tay hắn, bị nhào nặn, bị xoa nắn, nhẫn nhịn chịu đựng. Chỉ có mái tóc mềm mại dưới tay anh là thật, Son Siwoo khẽ rên rỉ, nhưng như thể đang trút giận, anh thô bạo nắm đầu Park Dohyun. Mái tóc vừa gội của Park Dohyun đặc biệt bồng bềnh, bị vò thành tổ chim rối bù, hắn cảm thấy động tác của Son Siwoo hoàn toàn giống như đang vuốt ve một con chó, thật sự không thể nhịn được nữa, dừng động tác, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Son Siwoo, giữ trên đỉnh đầu. Son Siwoo cũng không giãy dụa, chỉ là ngón tay của anh rất linh hoạt, gãi nhẹ cổ tay Park Dohyun, lại còn dùng đôi mắt bị nhiệt khí bốc lên đến nước chảy mắt dịu dàng nhìn Park Dohyun.
Đây là một sự cám dỗ trần trụi. Park Dohyun không nhịn được nữa, trực tiếp cởi quần Son Siwoo, dương vật bên trong quần lót cũng giống như hắn, đã sớm cương cứng, chỉ xoa nhẹ vài cái, Son Siwoo liền nức nở rên rỉ. Hắn duỗi ngón tay về phía sau —— chính là ngón trỏ từng đút vào miệng Son Siwoo, nhẹ nhàng ấn vào hậu huyệt. Nơi đó cũng đã sớm lầy lội, ẩm ướt như đầm lầy, chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ chìm xuống. Son Siwoo bị ngón tay của hắn cắm vào, nhíu mày, cảm giác kỳ lạ pha lẫn chút nghi hoặc. Nhưng phần nghi hoặc kia theo ngón tay lần lượt đâm vào, chậm rãi biến thành hoang mang và khoái cảm. Ngón tay so với dương vật linh hoạt hơn rất nhiều, tùy tiện vuốt ve trên thành ruột, khoái cảm từng chút từng chút dâng lên, nhưng không thể đạt tới cao trào, giống như gãi ngứa, ngược lại càng thêm khó chịu. Son Siwoo không còn cách nào khác, lại cào cào cổ tay Park Dohyun. Đây là một lời mời, trong ký ức ngắn ngủi như cá của Son Siwoo, động tác vừa rồi đã cho Park Dohyun thêm một gợi ý. Nhưng Park Dohyun vờ như không hiểu, ngón tay lại tiếp tục trêu chọc. Dương vật phía trước đã sớm sưng lên đến phát đau, Son Siwoo muốn tự mình thõa mãn, nhưng cánh tay lại bị Park Dohyun khóa chặt, anh không thể giãy dụa, liền lắc lắc eo như muốn lấy lòng, cọ cọ vào người Park Dohyun hòng đạt được khoái cảm. Park Dohyun khịt mũi: "Nhìn anh như một con chó điếm vậy."Son Siwoo cũng không quan tâm mình có phải chó hay không: "Em vừa phải thôi!"
Khiêu khích cũng không khiến cho Park Dohyun phản ứng, Son Siwoo tức chết, nhấc chân muốn đá hắn ra, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Park Dohyun chuyển về phía sau —— Sau đó một loại cảm xúc kỳ lạ xuất hiện trong đại não của anh. Rất kỳ quái, Son Siwoo cũng nhìn theo ánh mắt của Park Dohyun, anh thấy Park Dohyun đưa tay ra, lúc này đang cầm một sợi dây màu đen. Nhưng sao sợi dây kia dường như lại ở trên người mình, Son Siwoo sững sờ, lại bị Park Dohyun túm lấy, anh đột nhiên ý thức được, đây hình như là cái đuôi của mình. Lần đầu tiên anh thấy được mặt trái của bản thân, nhưng tâm tình Son Siwoo đang rất phấn khích, hoàn toàn không ý thức được điều này có dọa sợ Park Dohyun hay không, anh chỉ cảm thấy mình thật may mắn. Thì ra những lời Park Jaehyuk nói đều đúng, điều này làm cho những chuyện hoang đường lúc này cũng trở nên hợp lý hơn vài phần. Son Siwoo trực tiếp bỏ qua lý trí đang gào thét, lao vào vòng tay của Park Dohyun.
Park Dohyun nắm lấy cái đuôi trong tay, lại nhìn hai cái sừng mọc trên đầu Son Siwoo, đồng thời xác nhận suy đoán của mình. Siwoo thật sự không phải người bình thường. Nhưng nói chung, bình thường hay không bình thường cũng không quan trọng. Cái đuôi kia nịnh nọt quấn trên tay hắn, bị dịch ruột trên ngón tay thấm ướt dẫm, trái tim ở đuôi còn run nhẹ lên, nhẹ nhàng cào cào cổ tay Park Dohyun. Park Dohyun không nhịn được nữa, liền kéo Son Siwoo ngồi dậy, rốt cục đem dương vật cứng đến phát nóng cắm vào. Thành ruột lập tức xoắn chặt lấy dị vật, nhưng điều này chỉ khiến cho Park Dohyun càng thêm thoải mái. Hắn càng dùng sức đâm vào, Son Siwoo càng lùi về phía sau, vì thế Park Dohyun đè vai anh lại, cúi xuống hôn nhẹ môi anh. Cái chạm môi nhẹ nhàng như không tồn tại, mà mỗi lần xỏ xuyên đều thô bạo hơn lần trước. Khoái cảm liên tiếp tăng lên, khoảng cách giữa hai người ngày một sát lại, giống như hàng trăm tiếng pháo hoa nổ tanh tách, hoàn toàn thổi bay lý trí của bọn họ. Son Siwoo lúc đầu cảm thấy nhộn nhạo, cũng có chút đau, nhưng hai loại cảm giác này đều bị khoái cảm bao phủ, ánh đèn trước mắt lập lòe ẩn hiện, ngay cả Park Dohyun trước mắt cũng mơ hồ như một bóng đen. Anh giống như một chiếc thuyền đơn độc, phiêu diêu trong mưa gió không nơi nương tựa, chỉ có thể cắn chặt môi, ngây người chịu đựng. Park Dohyun lại không hài lòng với biểu hiện của anh, hắn tiến đến trước mặt Son Siwoo, nhẹ nhàng liếm qua môi dưới cắn chặt của Son Siwoo, giống như nước chảy đá mòn, gặm cắn môi dưới đến sưng tấy. Hiệu quả rất rõ ràng, thanh âm phát ra nhẹ nhàng như tiếng mèo con, sau đó trở thành tiếng thở dốc và nức nở vang vọng khắp phòng khách. Tiếng rên rỉ là liều thuốc kích thích tốt nhất, Park Dohyun nhẫn tâm tách hai chân Son Siwoo, ra sức đâm rút mạnh bạo, chiếc quần lót đáng thương treo ở mắt cá chân Son Siwoo lắc lư theo sự run rẩy của chủ nhân, giống như cánh buồm rách nát trên thuyền nhỏ. Son Siwoo sướng đến phát điên, trong đầu trống rỗng, không chịu nổi liền rên rỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng vẫn phải chịu đựng sự hà hiếp, hai tay bị giữ trên đỉnh đầu không thể động đậy, căn bản cũng không làm ra hành động cự tuyệt nào. Bởi vì quá sung sướng, những ngón tay thon dài sớm đã duỗi ra, yếu ớt như muốn muốn nắm lấy thứ gì, chân cũng thành thật mà quấn quanh thắt lưng Park Dohyun, dùng sức như muốn đem Park Dohyun khảm vào thân thể mình. Tay kia của Park Dohyun không chút an phận, sờ loạn trên thân thể anh, nhéo ra những vết đỏ thẫm, như thể đánh dấu lãnh thổ của mình, cuối cùng để thuận tiện đâm vào, hắn nắm lấy thịt đùi Son Siwoo, khóa chặt người anh dưới thân mình. Da thịt đẫy đà từ kẽ ngón tay hắn tràn ra, còn dính đầy vết rượu chưa khô, vừa lạnh vừa nhớp nháp, khoái cảm đến điên người, bắp đùi hơi run rẩy như tố cáo hai người đã cùng nhau trải qua một trận hoan ái triền miên không thể chối bỏ. Son Siwoo ngửa đầu, miệng thốt ra những tiếng rên đứt quãng, thắt lưng cong lên, toàn thân nhấp nhô lên xuống, giống như con cá đang giãy dụa trên thớt. Park Dohyun chính là đầu bếp, dùng dao lóc từng thớ thịt trên người anh. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn toàn bị dục vọng khống chế của Son Siwoo, nhìn chằm chằm vào thắt eo đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào cả những dấu tay trên ngực anh do hắn nắn bóp để lại, càng lúc càng hưng phấn. Son Siwoo rốt cục bật khóc, nước mắt sinh lý chảy dài trên hàng mi. Anh cố gắng tìm lại giọng nói trong tiếng rên rỉ của chính mình: "Rút ra đi... Rút ra đi mà, Park Dohyun!"Giọng nói không mang chút uy hiếp nào, ngược lại nghe như tiếng nài xin đầy nức nở, Son Siwoo cuối cùng cũng cao trào và xuất tinh. Chất lỏng màu trắng sữa sền sệt bắn lên bụng dưới của Park Dohyun, từ từ nhỏ xuống, chảy xuống nơi hai người đang giao hợp, nơi đó đã sớm trở thành một mảng lầy lội, mỗi lần ra vào đều mang theo dịch ruột trong suốt nhớp nháp, sau đó lại dâm mỹ theo dương vật của Park Dohyun trở lại thân thể Son Siwoo. Khoái cảm dâng trào, Son Siwoo bật khóc, cái đuôi dâm đãng lại càng thêm vui vẻ, lướt qua lướt lại bên chân Park Dohyun. Mà lúc này, Park Dohyun nhấp thêm vài phát nữa, cuối cùng cũng xuất tinh, tất cả tinh dịch đều bắn vào trong cơ thể Son Siwoo, nhiệt độ nóng bỏng khiến bọn họ trầm mê trong dục vọng.
Hai người ôm nhau thật lâu, đều thất thần nói không nên lời.
Quà mừng Thất Tịch, nhất định Son Siwoo và Park Dohyun phải cùng nhau đến CKTG 23 nhé.
Park Dohyun bất ngờ kéo tay anh: "Tuyển thủ Lehends?"Son Siwoo định thần lại, lúc này mới phát hiện trước mặt bọn họ có một chiếc xe taxi đang đậu, Park Dohyun đã mở cửa ghế sau, ý tứ rất rõ ràng. Son Siwoo nhướng mày nghi ngờ, tuy ngoài miệng nói "Ba tôi nói không nên tùy tiện lên xe người lạ", nhưng thân thể lại rất thành thật ngồi vào. Điểm đến của hai người là một khu chung cư, nhìn cách bài trí bên ngoài có lẽ là một căn hộ cao cấp với không gian riêng tư. Son Siwoo khoanh tay, cố gắng áp chế những con sâu đang lộn nhộn trong cơ thể mình, anh không quan tâm đến hoàn cảnh bấy giờ, chỉ máy móc đi theo Park Dohyun. Cả hai dừng lại trước một cánh cửa, thấy hắn nhập mật khẩu một cách dễ dàng, cuối cùng anh cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Không phải cậu mới về Hàn Quốc sao? Sao lại mua nhà?"Park Dohyun đẩy cửa, đưa tay mở đèn ở cửa ra vào, vừa lấy từ trong tủ ra hai đôi dép, vừa trả lời: "Đây là nhà anh.""Hả?" Son Siwoo mở to hai mắt, cảm giác thế giới quan bị chấn động, "Nhà tôi?" Park Dohyun kéo tay anh, đóng cửa lại và nói, "Nếu anh muốn cho em, em sẽ không từ chối." "Thằng ranh này." Son Siwoo cảnh cáo Park Dohyun, dù sao thì anh cũng rất tò mò về ngôi nhà của mình, anh thay giày, không để ý bất cứ điều gì, lập tức đi vào trong.
Căn hộ không lớn, đập vào mắt chính là một phòng khách với ban công nhỏ, ở giữa là ghế sofa cùng bàn trà. Trên ghế sofa xếp đầy quần áo và đồ ăn vặt, mang cảm giác cuộc sống lộn xộn, rõ ràng thường xuyên có người tới. Hành lang bên trái phòng khách dẫn đến phòng ngủ, bên phải là một gian bếp mở với quầy bar, cửa sổ sạch sẽ, có lẽ không sử dụng nhiều. Son Siwoo nhìn cái gì cũng rất mới mẻ, chạm vào mỗi nơi một chút, vừa nhìn vừa ngạc nhiên. Park Dohyun phớt lờ anh, lấy ra một cái bình nước từ dưới quầy bar, đẩy cửa kính đi ra ban công.
Son Siwoo nghe được động tĩnh, đi theo nhìn. Trên ban công đóng kín lại có mấy chậu cây xanh, cành lá xanh biếc chen chúc nhau thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy vui vẻ, Park Dohyun đi qua, lật vài tán lá, quả nhiên nhìn thấy một số lá đã bắt đầu khô héo. "Thật đáng thương, sắp chết khát rồi." Park Dohyun cảm thấy xót xa cho những chậu cây tạm thời bị chủ nhân lãng quên. "Đây là cái gì?" Son Siwoo trẻ nghiêng người nhìn. Anh cảm thấy bản thân mình 26 tuổi quá xa lạ, khi ở căn cứ, anh chỉ ồn ào về Liên Minh Huyền Thoại, nhưng ở bên cạnh Park Dohyun, anh luôn phát hiện càng nhiều chi tiết bất ngờ, khác biệt, sống động, những chi tiết đó giúp anh hiểu rõ hơn về "Son Siwoo" chứ không phải "Lehends". "Không biết nữa." Park Dohyun thật sự không biết, hắn cũng chỉ tới tưới nước vài lần, lúc này liền đem kiến thức người đối diện từng truyền thụ cho mình kể lại, "Ba bốn ngày em phải tới đây một lần, rất phiền phức, không hiểu tại sao anh lại muốn trồng nó.""Dohyun tốt bụng." Son Siwoo nghe tai trái liền lọt ra tai phải. Anh hoàn toàn biến mình thành khách, không có bất kỳ ý định giúp đỡ nào, cảm ơn Park Dohyun cho có lệ, ngược lại đi vào nhà đi thẳng đến tủ lạnh.
Cảm giác khô nóng càng ngày càng rõ ràng, anh muốn ăn uống chút gì đó. Nhưng trong tủ lạnh thực sự không có gì, ngoại trừ sữa chua đã hết hạn, nhiều nhất lại là các loại rượu. Son Siwoo chỉ hơi do dự một chút, liền lấy chai rượu ra. Anh cũng không phải trẻ vị thành niên không thể uống rượu, huống hồ uống rượu để tăng thêm dũng khí, rất phù hợp với tình hình hiện tại của anh. Sau tất cả, những gì anh muốn làm đều hoàn toàn điên rồ. Nếu Son Siwoo suy đoán sai lầm, anh và Park Dohyun không phải là loại quan hệ như vậy, thì có lẽ sau đêm nay, anh sẽ mất đi một đứa em trai yêu thích. Nhưng nếu như lúc trước bọn họ quả thật đã lăn giường, như vậy vấn đề khôi phục trí nhớ ngay lập tức trở thành easy mode.
Son Siwoo nghĩ về giọng điệu của Park Jaehyuk trong khi nói chuyện phiếm và vẫn quyết định tin vào trực giác của mình, người từng giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn 100% là Park Dohyun. Hơn nữa, đối phương quen thuộc với nhà mình như thế, nhìn thế nào cũng không phải là mối quan hệ đơn giản. Nhưng hiện tại vấn đề là, đối phương tựa hồ không biết thân phận mị ma của mình, thế thì một người mất trí nhớ, phải tìm lý do gì hợp lý để lăn giường với Park Dohyun. Nhưng biết nói gì bây giờ? Park Dohyun, để cuộc sống của tôi trở lại bình thường, xin hãy làm tình với tôi? Nên nói như thế nào đây... Lần đầu tiên, Son Siwoo cảm thấy khó nói đến vậy. Anh chỉ do dự khi thổ lộ tình cảm, lúc nhờ vả người khác từ trước đến nay cũng không ngại ngùng đến thế này, chỉ là lần này điều kiện quá mức kinh hãi. Nếu như phải nói ra những lời như vậy mới có thể trở lại bình thường, vậy thà chết còn hơn! Son Siwoo tự bạo cầm lấy ly thủy tinh, pha nửa chai soju nửa chai bia, một hơi uống cạn cả ly. Chất lỏng lạnh lẽo mang đến cảm giác kỳ lạ, nhưng sau khi nó trôi xuống cổ họng, một luồng nhiệt nóng bỏng từ khoang miệng thiêu đốt đến lồng ngực, thần kỳ hóa giải sự kích động mơ hồ trong lòng. Park Dohyun lúc này đi vào, hắn nhìn lượng chất lỏng còn lại trong chai rượu, rất không hài lòng: "Uống như vậy khó chịu lắm.""Vậy phải làm thế nào?" Son Siwoo đẩy mấy cái chai tới trước mặt hắn. Park Dohyun đặt bình nước xuống, rửa tay và bước đến. Hắn áng chừng tỷ lệ tám hai, lấy đá từ trong tủ lạnh ra, thêm hai viên, lúc này mới đưa cho Son Siwoo. Chậc, nhìn xem, bộ dạng quen thuộc như vậy, đây không phải là nhà của mình sao, làm sao Park Dohyun lại quen thuộc như nhà mình vậy. Son Siwoo đánh giá động tác của đối phương, sau đó cầm lấy ly thủy tinh, lắc lắc trên sofa, chậm rãi uống.
Hơi ấm nhàn nhạt nhanh chóng dâng lên, hệ thống sưởi trong phòng có lẽ quá lớn, Son Siwoo cảm thấy nóng, anh cởi áo khoác, tùy ý khoác lên sofa. Park Dohyun ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, dường như đang cúi đầu nhìn anh, ánh mắt khiến người ta rất khó chịu. Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu, như thể người đầu tiên rời mắt đi là kẻ thua cuộc. Son Siwoo lắc lắc cái cổ đang ê ẩm, chỉ vào mặt hắn, ý bảo: "Cậu, đi xuống."Giọng điệu sai khiến này có chút hống hách. Chính anh cũng không nhận ra điều đó, Son Siwoo rõ ràng đã say. Ngà ngà say, sẽ không khiến người ta đau đầu như búa bổ mà ngủ mê man, nhưng lại khiến cho tâm tình người ta ngây ngất, lý trí của anh vẫn còn tồn tại, nhưng lại không ngừng bành trướng, giống như một quả bóng bay sắp nổ tung. Lý trí tỉnh táo làm cho anh không cảm thấy mình say, nhưng cảm xúc dâng trào trong anh bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng điền rồ, Son Siwoo đột nhiên cảm thấy giả say là một chuyện rất thông minh. Mượn lý do say, dường như làm sai gì đó cũng có thể cầu xin tha thứ, nói ra cái gì phá lệ cũng sẽ không phá hỏng hình tượng.
Park Dohyun lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, hắn cầm nửa bình somaek, ngồi xuống sofa đối diện Son Siwoo. Son Siwoo không hài lòng, anh dùng sức vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh mình, tạo ra một vết lõm trên đệm mềm, Park Dohyun dùng ánh mắt rất sâu nhìn anh một cái, vẫn làm theo. Thế là hai người ngồi cùng một chỗ, Son Siwoo cũng không phân biệt được là đang giả say, hay đã thật sự lâng lâng, anh đắc ý nói: "Dohyun à, có vẻ như em càng lớn càng dễ thương."Park Dohyun chậm rãi uống một hớp rượu, mới nói: "Thật sao? Nhưng Siwoo khi còn trẻ dường như còn dễ thương hơn."Son Siwoo không vui, đưa tay giật lấy ly rượu của Park Dohyun, không cho hắn uống tiếp, nhất định phải hỏi bằng được: "Em có ý gì!"Ngón tay Park Dohyun đều bị Son Siwoo nắm trong lòng bàn tay, da thịt chạm vào rất ấm, hắn dừng một chút, lộ ra ý cười: "Bây giờ anh chính là Siwoo trẻ."Thật hiếm khi Son Siwoo hiếm khi bị phản bác đến mức không nói nên lời. Anh suy nghĩ một chút, về mặt trí nhớ, quả thật là như vậy, nhưng mặt khác mình căn bản không có thay đổi, vẫn triệt để là một người trưởng thành 26 tuổi. Hai sự tồn tại hoàn toàn trái ngược nhau hợp nhất một cách kỳ lạ, Son Siwoo cũng không phân biệt được mình rốt cuộc là ai.
Anh ngẩn ngơ suy nghĩ, Park Dohyun đợi một lát rồi rút tay ra, uống nốt chút rượu còn lại. Nhưng hắn vừa mới cử động, Son Siwoo lập tức phản ứng lại, anh hung hăng dùng sức khiến tay hai người run lên, khiến cho nửa ly somaek đổ ra. Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống tay bọn họ, sau đó chậm rãi nhỏ xuống, dưới ánh đèn, chất lỏng màu hổ phách tỏa ra màu sắc mê người, giống như đem mật ong phủ lên da. Trong đầu Son Siwoo hoàn toàn trống rỗng, trực tiếp tiến lại gần.
Anh nhè lưỡi, tinh tế liếm qua rượu còn sót lại giữa các ngón tay, ngẫm nghĩ một lúc, có vẻ hài lòng, vì thế liền đưa đầu lưỡi mềm mại di chuyển lên, định đem lớp rượu ngưng tụ thành màng kia nuốt vào trong bụng. Park Dohyun đưa tay kia ra ngăn cản hành động tiếp theo của Son Siwoo. Một tay hắn bị Son Siwoo nắm lấy, một số ngón tay trần trụi vừa mới bị liếm một lần, lưu lại dịch vị ẩm ướt, tay kia nhéo nhéo mặt Son Siwoo, ngón cái chạm vào khóe miệng anh, bốn ngón tay còn lại nâng niu hai gò má mềm mại, dường như âu yếm vuốt ve, nhưng lại ngăn đối phương tiếp tục làm loạn. Son Siwoo bối rối ngẩng đầu lên, đôi mắt bị rượu làm mờ mịt phản chiếu bóng dáng Park Dohyun, lộ rõ vẻ bất mãn. Nhìn chằm chằm một lúc, thấy Park Dohyun không phản ứng, anh cảm thấy khóe miệng bị đè lại có chút khó chịu, không khép lại được, vì thế dùng răng nanh nhẹ nhàng mài lên ngón cái của Dohyun, lại vươn đầu lưỡi liếm. Park Dohyun không cho anh cơ hội – hắn cúi xuống và hôn môi Son Siwoo.
Ly rượu trong tay bị giằng co cuối cùng cũng đổ ra, toàn bộ đều đổ lên đùi Son Siwoo. Sự đụng chạm lạnh lẽo khiến anh "rít" một tiếng và muốn nhảy dựng lên, nhưng Park Dohyun đã ấn chặt eo anh vào ghế sofa. Trong nháy mắt, đá lạnh làm cho Son Siwoo tỉnh táo hơn một chút, nhưng còn chưa kịp phản kháng, cảm giác mềm mại trên môi lại một lần nữa sưởi ấm đại não của anh. Đó là một nụ hôn rất dài, nhưng không hề nhẹ nhàng. Park Dohyun quen thuộc mút mút, đầu lưỡi đã luồn thẳng vào trong, tìm được phần thịt mềm đang gây rối của Son Siwoo. Những xúc cảm kỳ lạ khuấy động khoang miệng, mang đến cảm giác hơi tê dại khiến người ta run rẩy, dòng điện từ mọi nơi mà Park Dohyun liếm tới bùng nổ thành pháo hoa trong tâm trí anh, cuối cùng hai đầu lưỡi giao nhau, giống như hai con rắn đang giao hợp, mà Son Siwoo không thể tìm được cách hô hấp, bị hôn đến ngạt thở. Park Dohyun cuối cùng cũng nhân từ lui ra sau, Son Siwoo ngã xuống sofa, hít vào từng ngụm không khí, khóe miệng anh vẫn bị Park Dohyun dùng ngón cái chèn ép, căn bản không khép lại được, dịch vị tinh tế liền chảy xuống. Park Dohyun đưa ngón tay cái lên, lau đi dịch vị đang kéo dài như sợi chỉ bạc, sau đó trước khi Son Siwoo phản ứng, lại đưa ngón tay vào. Son Siwoo mở to hai mắt nhìn hắn, biểu tình có lẽ đã hoàn toàn đứt đoạn, gặp phải chuyện chưa từng nghe thấy, vì thế tìm không được phương pháp xử lý phù hợp. Park Dohyun mang theo một loại cảm giác tội lỗi phảng phất vì đã đùa giỡn xử nữ, rốt cuộc không nhịn được cười ra, hắn đứng thẳng người lên, đem Son Siwoo lồng dưới thân mình, nói: "Anh Siwoo, anh có phải muốn ngủ với em không?"Đôi mắt của Son Siwoo mở to hơn, nhưng những lời thoát ra khỏi miệng anh không phải là "Cậu nói bậy bạ gì vậy, đồ khốn nạn", mà là "Làm sao em biết". Thậm chí trong miệng anh vẫn còn ngậm ngón tay của Park Doyun, nhưng những lời này vẫn nói ra thật lưu loát, giống một lời mời.
Park Dohyun cuối cùng cũng có câu trả lời, bàn tay đặt trên eo Son Siwoo vén vạt áo, cuối cùng dán lên thắt eo mềm mại. Một sự thật không thể phủ nhận là cả hai đều mập mạp, nhưng tay chân mềm mại khi làm tình còn quyến rũ mê người hơn. Park Dohyun một bên từ dưới lên trên mân mê thịt mềm trên eo Son Siwoo, một bên hôn lên khuôn mặt Son Siwoo từ trên xuống. Son Siwoo kiệt sức nằm im, động tác ôm hôn vuốt ve ngày càng tăng thêm, thắp lên một mồi lửa, nhiệt độ trong cơ thể không được giải tỏa cùng nhau bốc cháy, làm cho anh thở dốc nặng nề. Park Dohyun vùi đầu bên cổ anh, đầu tiên là dùng lưỡi liếm liếm, lại cắn nhẹ một cái, sau đó mút mút, rồi dời qua chỗ liền lặp lại, bàn tay kia theo cùng một tiết tấu, xoa nắn đầu vú trước ngực anh, nhéo nhẹ một cái, sau đó miết mạnh. Cảm giác tê dại ngứa ngáy cùng nhau dâng lên, còn mãnh liệt hơn cả thủy triều dâng lên, khoái cảm xa lạ khiến cho Son Siwoo không biết nên tiếp nhận hay cự tuyệt, hơi nóng càng lúc càng dâng lên, mang đến cảm giác mơ màng như sốt nhẹ. Son Siwoo giống như đang lơ lửng, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy đỉnh dầu của Park Dohyun, vì thế mờ mịt đưa tay ra, loạn xạ sờ tóc Park Dohyun. Tất cả đều mơ hồ, anh dường như đánh mất thân thể của mình, biến thành mảnh da dưới môi Park Dohyun, hoặc là khối thịt nhũ trong tay hắn, bị nhào nặn, bị xoa nắn, nhẫn nhịn chịu đựng. Chỉ có mái tóc mềm mại dưới tay anh là thật, Son Siwoo khẽ rên rỉ, nhưng như thể đang trút giận, anh thô bạo nắm đầu Park Dohyun. Mái tóc vừa gội của Park Dohyun đặc biệt bồng bềnh, bị vò thành tổ chim rối bù, hắn cảm thấy động tác của Son Siwoo hoàn toàn giống như đang vuốt ve một con chó, thật sự không thể nhịn được nữa, dừng động tác, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Son Siwoo, giữ trên đỉnh đầu. Son Siwoo cũng không giãy dụa, chỉ là ngón tay của anh rất linh hoạt, gãi nhẹ cổ tay Park Dohyun, lại còn dùng đôi mắt bị nhiệt khí bốc lên đến nước chảy mắt dịu dàng nhìn Park Dohyun.
Đây là một sự cám dỗ trần trụi. Park Dohyun không nhịn được nữa, trực tiếp cởi quần Son Siwoo, dương vật bên trong quần lót cũng giống như hắn, đã sớm cương cứng, chỉ xoa nhẹ vài cái, Son Siwoo liền nức nở rên rỉ. Hắn duỗi ngón tay về phía sau —— chính là ngón trỏ từng đút vào miệng Son Siwoo, nhẹ nhàng ấn vào hậu huyệt. Nơi đó cũng đã sớm lầy lội, ẩm ướt như đầm lầy, chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ chìm xuống. Son Siwoo bị ngón tay của hắn cắm vào, nhíu mày, cảm giác kỳ lạ pha lẫn chút nghi hoặc. Nhưng phần nghi hoặc kia theo ngón tay lần lượt đâm vào, chậm rãi biến thành hoang mang và khoái cảm. Ngón tay so với dương vật linh hoạt hơn rất nhiều, tùy tiện vuốt ve trên thành ruột, khoái cảm từng chút từng chút dâng lên, nhưng không thể đạt tới cao trào, giống như gãi ngứa, ngược lại càng thêm khó chịu. Son Siwoo không còn cách nào khác, lại cào cào cổ tay Park Dohyun. Đây là một lời mời, trong ký ức ngắn ngủi như cá của Son Siwoo, động tác vừa rồi đã cho Park Dohyun thêm một gợi ý. Nhưng Park Dohyun vờ như không hiểu, ngón tay lại tiếp tục trêu chọc. Dương vật phía trước đã sớm sưng lên đến phát đau, Son Siwoo muốn tự mình thõa mãn, nhưng cánh tay lại bị Park Dohyun khóa chặt, anh không thể giãy dụa, liền lắc lắc eo như muốn lấy lòng, cọ cọ vào người Park Dohyun hòng đạt được khoái cảm. Park Dohyun khịt mũi: "Nhìn anh như một con chó điếm vậy."Son Siwoo cũng không quan tâm mình có phải chó hay không: "Em vừa phải thôi!"
Khiêu khích cũng không khiến cho Park Dohyun phản ứng, Son Siwoo tức chết, nhấc chân muốn đá hắn ra, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Park Dohyun chuyển về phía sau —— Sau đó một loại cảm xúc kỳ lạ xuất hiện trong đại não của anh. Rất kỳ quái, Son Siwoo cũng nhìn theo ánh mắt của Park Dohyun, anh thấy Park Dohyun đưa tay ra, lúc này đang cầm một sợi dây màu đen. Nhưng sao sợi dây kia dường như lại ở trên người mình, Son Siwoo sững sờ, lại bị Park Dohyun túm lấy, anh đột nhiên ý thức được, đây hình như là cái đuôi của mình. Lần đầu tiên anh thấy được mặt trái của bản thân, nhưng tâm tình Son Siwoo đang rất phấn khích, hoàn toàn không ý thức được điều này có dọa sợ Park Dohyun hay không, anh chỉ cảm thấy mình thật may mắn. Thì ra những lời Park Jaehyuk nói đều đúng, điều này làm cho những chuyện hoang đường lúc này cũng trở nên hợp lý hơn vài phần. Son Siwoo trực tiếp bỏ qua lý trí đang gào thét, lao vào vòng tay của Park Dohyun.
Park Dohyun nắm lấy cái đuôi trong tay, lại nhìn hai cái sừng mọc trên đầu Son Siwoo, đồng thời xác nhận suy đoán của mình. Siwoo thật sự không phải người bình thường. Nhưng nói chung, bình thường hay không bình thường cũng không quan trọng. Cái đuôi kia nịnh nọt quấn trên tay hắn, bị dịch ruột trên ngón tay thấm ướt dẫm, trái tim ở đuôi còn run nhẹ lên, nhẹ nhàng cào cào cổ tay Park Dohyun. Park Dohyun không nhịn được nữa, liền kéo Son Siwoo ngồi dậy, rốt cục đem dương vật cứng đến phát nóng cắm vào. Thành ruột lập tức xoắn chặt lấy dị vật, nhưng điều này chỉ khiến cho Park Dohyun càng thêm thoải mái. Hắn càng dùng sức đâm vào, Son Siwoo càng lùi về phía sau, vì thế Park Dohyun đè vai anh lại, cúi xuống hôn nhẹ môi anh. Cái chạm môi nhẹ nhàng như không tồn tại, mà mỗi lần xỏ xuyên đều thô bạo hơn lần trước. Khoái cảm liên tiếp tăng lên, khoảng cách giữa hai người ngày một sát lại, giống như hàng trăm tiếng pháo hoa nổ tanh tách, hoàn toàn thổi bay lý trí của bọn họ. Son Siwoo lúc đầu cảm thấy nhộn nhạo, cũng có chút đau, nhưng hai loại cảm giác này đều bị khoái cảm bao phủ, ánh đèn trước mắt lập lòe ẩn hiện, ngay cả Park Dohyun trước mắt cũng mơ hồ như một bóng đen. Anh giống như một chiếc thuyền đơn độc, phiêu diêu trong mưa gió không nơi nương tựa, chỉ có thể cắn chặt môi, ngây người chịu đựng. Park Dohyun lại không hài lòng với biểu hiện của anh, hắn tiến đến trước mặt Son Siwoo, nhẹ nhàng liếm qua môi dưới cắn chặt của Son Siwoo, giống như nước chảy đá mòn, gặm cắn môi dưới đến sưng tấy. Hiệu quả rất rõ ràng, thanh âm phát ra nhẹ nhàng như tiếng mèo con, sau đó trở thành tiếng thở dốc và nức nở vang vọng khắp phòng khách. Tiếng rên rỉ là liều thuốc kích thích tốt nhất, Park Dohyun nhẫn tâm tách hai chân Son Siwoo, ra sức đâm rút mạnh bạo, chiếc quần lót đáng thương treo ở mắt cá chân Son Siwoo lắc lư theo sự run rẩy của chủ nhân, giống như cánh buồm rách nát trên thuyền nhỏ. Son Siwoo sướng đến phát điên, trong đầu trống rỗng, không chịu nổi liền rên rỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng vẫn phải chịu đựng sự hà hiếp, hai tay bị giữ trên đỉnh đầu không thể động đậy, căn bản cũng không làm ra hành động cự tuyệt nào. Bởi vì quá sung sướng, những ngón tay thon dài sớm đã duỗi ra, yếu ớt như muốn muốn nắm lấy thứ gì, chân cũng thành thật mà quấn quanh thắt lưng Park Dohyun, dùng sức như muốn đem Park Dohyun khảm vào thân thể mình. Tay kia của Park Dohyun không chút an phận, sờ loạn trên thân thể anh, nhéo ra những vết đỏ thẫm, như thể đánh dấu lãnh thổ của mình, cuối cùng để thuận tiện đâm vào, hắn nắm lấy thịt đùi Son Siwoo, khóa chặt người anh dưới thân mình. Da thịt đẫy đà từ kẽ ngón tay hắn tràn ra, còn dính đầy vết rượu chưa khô, vừa lạnh vừa nhớp nháp, khoái cảm đến điên người, bắp đùi hơi run rẩy như tố cáo hai người đã cùng nhau trải qua một trận hoan ái triền miên không thể chối bỏ. Son Siwoo ngửa đầu, miệng thốt ra những tiếng rên đứt quãng, thắt lưng cong lên, toàn thân nhấp nhô lên xuống, giống như con cá đang giãy dụa trên thớt. Park Dohyun chính là đầu bếp, dùng dao lóc từng thớ thịt trên người anh. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn toàn bị dục vọng khống chế của Son Siwoo, nhìn chằm chằm vào thắt eo đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào cả những dấu tay trên ngực anh do hắn nắn bóp để lại, càng lúc càng hưng phấn. Son Siwoo rốt cục bật khóc, nước mắt sinh lý chảy dài trên hàng mi. Anh cố gắng tìm lại giọng nói trong tiếng rên rỉ của chính mình: "Rút ra đi... Rút ra đi mà, Park Dohyun!"Giọng nói không mang chút uy hiếp nào, ngược lại nghe như tiếng nài xin đầy nức nở, Son Siwoo cuối cùng cũng cao trào và xuất tinh. Chất lỏng màu trắng sữa sền sệt bắn lên bụng dưới của Park Dohyun, từ từ nhỏ xuống, chảy xuống nơi hai người đang giao hợp, nơi đó đã sớm trở thành một mảng lầy lội, mỗi lần ra vào đều mang theo dịch ruột trong suốt nhớp nháp, sau đó lại dâm mỹ theo dương vật của Park Dohyun trở lại thân thể Son Siwoo. Khoái cảm dâng trào, Son Siwoo bật khóc, cái đuôi dâm đãng lại càng thêm vui vẻ, lướt qua lướt lại bên chân Park Dohyun. Mà lúc này, Park Dohyun nhấp thêm vài phát nữa, cuối cùng cũng xuất tinh, tất cả tinh dịch đều bắn vào trong cơ thể Son Siwoo, nhiệt độ nóng bỏng khiến bọn họ trầm mê trong dục vọng.
Hai người ôm nhau thật lâu, đều thất thần nói không nên lời.
Quà mừng Thất Tịch, nhất định Son Siwoo và Park Dohyun phải cùng nhau đến CKTG 23 nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz