ZingTruyen.Xyz

Vệt Sáng Từ Bóng Tối

CHƯƠNG 42: ĐẤU TRÍ TRONG PHÒNG THẨM VẤN (18+)

Phuongthanhmong1504

Cảnh báo nội dung: Chương truyện này chứa các yếu tố nhạy cảm như bạo lực, tra tấn cũng với đó là những tình tiết có thể gây ám ảnh. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc. Độc giả nhạy cảm về tâm lý nên bỏ qua chương này để tránh ảnh hưởng tiêu cực.

Lưu ý: Tác giả hoàn toàn không cổ xúy hay tán thành bất kỳ hành vi sai trái, bạo lực hoặc vô nhân đạo nào được miêu tả trong truyện. Mọi chi tiết đều nhằm phục vụ cho mục đích xây dựng tình tiết và phản ánh mặt tối của tội ác, không mang tính chất cổ vũ.

Phòng thẩm vấn số một.

Dưới ánh đèn phản chiếu bóng hình Nhật Sâm bị trói chặt vào ghế kim loại. Gã đàn ông trung niên, gương mặt tái xám, bộ vét Ý đắt tiền đã nhàu nát có chỗ thì rách nham nhở trong quá trình chạy trốn, có chỗ thì thấm máu, mất sạch vẻ kiêu ngạo từng có. Mái tóc vuốt keo cẩn thận nay rối tung, từng lọn rũ xuống trán ướt đẫm. Đôi mắt từng ngạo nghễ của hắn giờ chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng

Đối diện hắn là Lục Dư Thần, người đàn ông ấy ngồi yên, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh khuất sau cặp kính phản chiếu ánh đèn phòng thẩm vấn. Một tay anh lật từng trang hồ sơ, động tác chậm rãi mà dứt khoát phát ra tiếng sột soạt. Tay còn lại đặt hờ trên mặt bàn kim loại lạnh toát, ngón trỏ gõ nhịp theo một tiết tấu khó đoán và đầy đầy áp lực. Tiếng gõ ấy vang lên trong căn phòng vắng như thể một chiếc đồng hồ đang đếm ngược thời gian còn sót lại cho kẻ ngồi đối diện.

Nhật Sâm nuốt nước bọt liên tục, cổ họng khô khốc. Lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ, gáy tê dại hai bàn tay đặt trên đùi run lẩy bẩy. Hắn không dám nhìn thẳng vào người đàn ông kia, chỉ cúi mặt nhìn xuống sàn nhà. Trong bầu không khí ấy, mỗi tiếng lật giấy, mỗi cú gõ nhịp như đang rót từng giọt áp lực vào lồng ngực Nhật Sâm khiến hơi thở của hắn ngày một khó khăn, nặng nề.

"Nhật Sâm" Lục Dư Thần lên tiếng, giọng trầm ổn: "Muốn tự khai, hay để tôi lột trần từng lớp da giả tạo của ông?"

Nhật Sâm cười gượng, định biện hộ: "Tôi chỉ kinh doanh. Các người không có bằng chứng."

"Ồ, vậy ư?" Lục Dư Thần mỉm cười nhạt.

Lục Dư Thần vung tay ném lên bàn một lọ kem dưỡng đã xét nghiệm, cùng bản phân tích thành phần. Máu người, mỡ người và tế bào thai nhi. Nhật Sâm chấn động sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch như giấy.

Nhật Sâm toát mồ hôi cả người bắt đầu co rúm lại. Không còn vẻ kiêu ngạo như lúc đầu thay vào đó hắn đã nhận ra thứ mà hắn đối mặt không chỉ là sự nghiệp bị hủy hoại mà còn là án tù và tội ác gắn liền với máu và tính mạng con người.

"Cái gọi là 'Dưỡng Nhan bất lão' của ông?" Lục Dư Thần nói chậm rãi: "Được nấu từ xác chết và bào thai. Ông nghĩ ông còn đường chối?"

Hơi thở Nhật Sâm trở nên hỗn loạn. Gã lắp bắp: "Tôi... tôi chỉ làm theo đơn đặt hàng của người khác..."

Lục Dư Thần nghiêng người tới gần, ánh mắt sắc như mũi dao cắm thẳng vào tâm trí hắn: "Người khác? Là ai?"

Nhật Sâm run rẩy, mồ hôi túa ra từng giọt lạnh ngắt lăn dài trên trán men theo thái dương rồi rơi xuống cổ thấm ướt cổ áo sơ mi đã nhàu nát vì giằng co. Lưng áo dính bết vào da thịt, những đường chỉ may bị kéo căng bởi cơ thể đang căng cứng trong đau đớn. Gã cố gắng điều hòa hơi thở nhưng cổ họng khô khốc, nhịp tim đập loạn xạ.

Một giọt mồ hôi lặng lẽ rơi đúng vào vết thương hở ở vai, nơi bị rách do cú va chạm lúc bị bắt giữ. Chất muối từ mồ hôi ngấm vào thớ thịt khiến toàn thân gã co lại. Nhật Sâm nghiến răng, một tiếng "hừ" nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt trợn ngược trong khoảnh khắc.

Gã nghiêng người theo bản năng vai trái run lẩy bẩy, cánh tay không thể giơ lên nổi. Bàn tay phải theo phản xạ nắm chặt lấy mép bàn kim loại, các khớp ngón tay nổi gân xanh tím, run bần bật. Chiếc ghế dưới thân gã khẽ xê dịch một chút tạo ra âm thanh ken két nhỏ nhưng sắc như xé rách không khí lạnh lẽo của phòng thẩm vấn.

Trán gã tì nhẹ vào cánh tay lồng ngực phập phồng từng đợt, hơi thở dồn dập. Hơn cả nỗi đau thể xác là ánh mắt đang nhìn chằm chằm từ phía đối diện, ánh mắt kiên định khiến Nhật Sâm cảm thấy mình như một con thú bị lột trần giữa ánh sáng rọi thẳng. Gã nuốt khan, cổ họng nghẹn ứ cảm giác tủi hổ và sợ hãi cuộn trào dồn ép tâm trí.

Lục Dư Thần không vội, bình tĩnh tiếp tục cài tâm lí: "Ông biết không những đứa trẻ bị bắt cóc, những nữ sinh mất tích, những bào thai đó đều mang dòng máu người. Ông không chỉ là tòng phạm mà còn là kẻ sát nhân hàng loạt."

Sức nặng câu nói của Lục Dư Thần tựa cú đánh thẳng vào tâm lí của Nhật Sâm khiến hắn hoảng loạn thực sự. Hắn run rẩy, thốt ra từng từ: "Tôi chỉ là người vận hành mà thôi người đứng sau là người khác. Tôi chỉ lấy nguyên liệu và chuyển cho họ sản xuất!"

"Tên?" Giọng Lục Dư Thần lạnh buốt. Nhật Sâm ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn tuyệt vọng: "Không, tôi không thể nói ra."

"Ông nghĩ còn sống nổi ra khỏi đây nếu còn tiếp tục che giấu à?" Lục Dư Thần nghiêm giọng. Một áp lực vô hình đè nặng lên toàn thân Nhật Sâm, như bị nghiền nát từng khớp xương. Cuối cùng hắn vỡ vụn chịu khai nhận: "Là Hứa Đạo Nham!"

Tên đã từng xuất hiện thoáng qua trong hồ sơ vụ án trước. Một bác sĩ ngoại khoa, vẻ ngoài lịch sự, tử tế. Một cái tên tưởng như đã bị chìm vào quên lãng. Lại là Hứa Đạo Nham, tất cả các vụ án xuyên qua tỉnh này đến tỉnh khác đều liên quan đên cái tên Hứa Đạo Nham.

Phòng thẩm vấn số hai.

Bên này Vũ Hồng Diên bị áp giải vào phòng. Cô ta ngồi im lặng tay bị còng vào bàn, móng tay bấm chặt vào da thịt ánh mắt trơ trọi và căng cứng. Suốt mấy giờ qua cô ta không hé răng, không phản ứng trước bất kỳ câu hỏi nào. Vẻ bình thản đến lạnh lùng ấy khiến các điều tra viên phải dè chừng một sự bình thản của kẻ đang tuyệt vọng bám víu vào ảo tưởng kiểm soát.

Tiếng cửa phòng mở ra khe khẽ. Lưu Sênh bước vào. Vẫn là bộ đồng phục cảnh sát, tuy nhiên ánh mắt cô lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Không còn lạnh lẽo vô cảm như trước mà là một sự điềm tĩnh đanh thép thứ sức mạnh chỉ có được khi nắm chắc cán cân của sự thật.

Lưu Sênh kéo ghế ngồi đối diện, ánh mắt hai người chạm nhau. Một khoảng lặng căng thẳng trôi qua. Trước mặt Vũ Hồng Diên là Lưu Sênh gương mặt bình tĩnh hơn bao giờ hết, ánh mắt nghiêm túc. Không giống Lục Dư Thần mạnh bạo Lưu Sênh chọn cách "nhẹ nhàng bào mòn". Cô lật những bức ảnh thi thể bà Diệp Noãn mục rữa dưới lớp thảm, hóa đơn tài sản thừa kế, hợp đồng tài trợ, chuyển nhượng nhà đất tất cả.

"Đây là cái giá cho sự nổi tiếng của cô sao?" Giọng Lưu Sênh lạnh buốt, không chút thương tiếc.

Vũ Hồng Diên siết chặt hai tay móng tay bấm sâu vào da thịt. "Tôi... Tôi chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn."

"Bằng cách mặc kệ mẹ ruột chết thối trong nhà, rồi hợp tác với cha dượng biến xác chết thành hàng hóa?" Mỗi câu hỏi như một nhát dao chọc thủng lớp mặt nạ kiêu hãnh của cô ta. Vũ Hồng Diên bật khóc, đôi vai run rẩy. Lưu Sênh lạnh lùng đẩy tài liệu trước mặt cô: "Nhìn đi. Không phải chỉ mẹ cô. Bao nhiêu cô gái trẻ đã chết để cô được đứng dưới ánh đèn sân khấu."

Vũ Hồng Diên gào lên: "Tôi không biết! Tôi không giết người! Tôi chỉ nghe lời cha tôi thôi! Tôi chỉ muốn nổi tiếng!"

"Nhưng cô đã tiếp tay." Giọng Lưu Sênh sắc lạnh: "Nhật Sân đã thừa nhận tất cả. Bao gồm cả cô trong đó." Câu nói như một mũi dao lạnh ngắt cắm phập vào trung tâm hệ thống phòng ngự tâm lý của Vũ Hồng Diên. Mắt cô ta lập tức co rút lại, hai bàn tay khẽ run lên.

"Cô đang nói dối, cha dượng tôi là ai có chứ? Ông ấy sẽ không bao giờ bán đứng tôi đâu."

"Tôi chỉ là con rối mọi kế hoạch đều do cô ta sắp đặt. Cô ta mới là người chọn mục tiêu, cô ta mới là người bảo tôi xử lý thi thể." Lưu Sênh trích nguyên văn lời khai, từng chữ rõ ràng, rành mạch như thể vạch toang mặt nạ đang che phủ gương mặt lạnh băng kia.

Vũ Hồng Diên lắc đầu liên tục, môi mím chặt nhưng ánh mắt đã bắt đầu vỡ vụn. Mỗi hơi thở như rút cạn thêm một phần khí lực của cô ta.

"Không... không thể nào... Hắn... hắn..." Vũ Hồng Diên sụp đổ. Cô ta nức nở khai ra toàn bộ sự thật. Sau cái chết bất ngờ của mẹ Nhật Sâm đã khống chế cô ta ép ký hàng loạt hợp đồng. Để che đậy scandal Nhật Sâm lôi cô ta vào dây chuyền sản xuất "Dưỡng Nhan", biến xác người thành sản phẩm làm đẹp cho giới thượng lưu. Người trực tiếp "chế biến" nguyên liệu là Hứa Đạo Nham.

Phòng thẩm vấn chìm trong im lặng đến ngột ngạt. Vũ Hồng Diên khóc rống lên, khuôn mặt méo mó vì hoảng loạn, vì tuyệt vọng, vì sự thật tội lỗi mà cô ta đang lột trần ra trước ánh sáng.

"Tôi... tôi và cha... cha dượng..." Giọng cô ta đứt quãng, run rẩy: "Chúng tôi... đã sát hại mẹ tôi... Diệp Noãn..."

Cả phòng im phăng phắc. Chỉ có tiếng ghi âm lạnh lẽo đang thu lại từng lời khai ghê tởm đó. "Chúng tôi cho bà ấy uống thuốc an thần rồi dàn dựng hiện trường như thể bà ấy mất tích." Vũ Hồng Diên ôm đầu, móng tay cào rách cả da thịt, giọng run rẩy: "Nhưng... nhưng bà ấy không chết ngay lập tức...! Bà ấy vẫn còn thở... vẫn vùng vẫy..."

Nỗi kinh hoàng hiện lên trong đôi mắt cô ta: "Là Hứa Đạo Nham." Cô ta gào lên: "Hắn đã dùng paraffin tẩm thi thể rồi nhét xuống dưới tấm thảm. Để che giấu mùi thối rữa và ngăn thi thể mẹ tôi phân hủy nhanh."

Bịch! Tiếng tay đập mạnh lên bàn vang lên. Thụy Điềm giận đến mức đứng bật dậy: "Lại là Hứa Đạo Nham! Tên khốn đó!"

Không khí trong phòng nặng nề đến mức khó thở. Giọng Vũ Hồng Diên nghẹn ngào: "Tôi... tôi và cha dượng... chúng tôi... có mối quan hệ... lén lút..." Một câu nói như sét đánh ngang tai, khiến tất cả những ai nghe được câu nói ấy đều phải nhăn mặt. Mọi người trong phòng đều cứng người.

"Sau đó..." Cô ta nấc lên từng tiếng giọng tràn ngập nhục nhã: "Cả Hứa Đạo Nham cũng tham gia. Hắn và cha dượng tôi... thay phiên nhau..."

Căn phòng đó. Căn phòng dơ bẩn tràn ngập dục vọng bệnh hoạn. Ba người hai nam, một nữ. Nhật Sâm, Hứa Đạo Nham và Vũ Hồng Diên. Họ trụy lạc trong sự đồi bại, che giấu tội lỗi bằng máu và xác người.

Một liên minh quỷ dữ được gắn kết bằng những bí mật máu me và sự đồi bại không đáy. Nhật Sâm với ánh mắt đờ đẫn, nửa tỉnh nửa mê trong thuốc và khoái lạc. Hứa Đạo Nham với nụ cười điềm đạm, đôi tay từng mổ xẻ hàng trăm bệnh nhân giờ đây lại đang vấy bẩn lên thân thể của nạn nhân theo một cách không ai dám tưởng tượng. Vũ Hồng Diên, người phụ nữ tưởng chừng yếu đuối, lại là kẻ dẫn dắt tất cả vào vũng bùn sa đọa ấy thản nhiên đứng đó với điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhìn máu chảy như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Họ giấu tội ác dưới lớp vỏ bọc sang trọng của bác sĩ, doanh nhân, chuyên viên chăm sóc sắc đẹp. Nhưng đằng sau mọi hào nhoáng là sự thật ghê rợn đến mức chỉ cần hé lộ một phần thôi cũng đủ khiến bất kỳ ai có lương tri phải buồn nôn. Họ giết người, lấy máu, lấy tế bào, chiết xuất từng mảng mô sống để chế tạo loại mỹ phẩm cải tử hoàn sinh, thỏa mãn khát vọng bệnh hoạn về sự trẻ đẹp vĩnh hằng.

Không ai trong số họ còn giữ được thứ gọi là nhân tính. Tất cả đã bị nuốt chửng bởi dục vọng, quyền lực và tội ác. Căn phòng đó nơi bắt đầu của mọi điều kinh tởm cũng chính là bằng chứng sống cho những gì mà con người có thể sa đọa đến mức nào nếu không còn ranh giới đạo đức.

"Studio thì sao?" Lưu Sênh trầm giọng hỏi, dù bản thân cũng cảm thấy khó mà kiềm nén cơn giận.

Vũ Hồng Diên run rẩy tiếp tục khai: "Những cô gái trẻ được studio tuyển vào đấy nếu xinh đẹp sẽ được đưa thẳng lên tầng ba. Được lừa rằng đó là nơi chụp ảnh nghệ thuật cao cấp, có ê-kíp chuyên nghiệp và có thể giúp họ nổi tiếng. Nhưng thực tế căn phòng đó chỉ có cha tôi Hứa Đạo Nham và những kẻ khách quen giàu có, những kẻ sẵn sàng trả tiền để thỏa mãn những ham muốn bệnh hoạn nhất của mình."

Giọng cô ta nghẹn lại, cổ họng khô khốc: "Họ bị chuốc thuốc, bị trói lại như món đồ chơi. Những tiếng kêu khóc, van xin đều bị cách âm ngăn lại sau những bức tường kín. Nếu ai đó kháng cự, sẽ bị đánh đập đến nỗi thừa sống thiếu chết. Còn những cô gái không đủ tiêu chuẩn tức là không vừa mắt bọn giới tài phiệt thì sẽ bị vứt xuống tầng hầm."

Vũ Hồng Diên móng tay bấu chặt vào nhau: "Tầng hầm đó là nơi đám bảo vệ và nhân viên thấp kém hơn tha hồ giày vò, cưỡng bức tập thể. Tôi từng tận mắt thấy một cô gái bị xé rách quần áo, bị bảy tám tên thay nhau lôi. Cô gái ấy chỉ biết gào lên, rồi im bặt. Tôi không biết cô ấy còn sống không hay đã bị vứt đi như rác."

Trong mắt Vũ Hồng Diên lúc đó tất cả những gì tồn tại chỉ là dục vọng, danh vọng và sự sùng bái mù quáng với thế giới quyền lực tối tăm của cha mình cùng Hứa Đạo Nham. Cô ta không còn nhìn những cô gái trẻ ấy như con người, mà chỉ như những món hàng hóa bị vứt bỏ rách nát và vô giá trị. Khi bọn đàn ông cười cợt, khi những tiếng gào thét cầu cứu vang lên từ phía căn phòng tối om phía, cô ta vẫn thản nhiên nhả khói thuốc, đôi mắt tô đậm viền đen hờ hững đảo qua như đang xem một vở kịch tầm thường.

Thậm chí có lần một cô gái bị trói hai tay run rẩy nhìn cô ta cầu xin bằng giọng khàn đặc trong vô vọng. Thay vì giúp đỡ Vũ Hồng Diên nhấc điếu thuốc đang cháy dở dí thẳng vào mặt nạn nhân, ánh mắt lấp lánh khoái cảm khi nghe tiếng rên rỉ vì bỏng rát vang lên. Cô ta bật cười đầy mỉa mai: "Xấu xí như mày mà cũng muốn được lên ảnh à? Mẹ nó, không biết lượng sức mình."

Đám đàn ông đứng cạnh chỉ cười hả hê vỗ tay tán thưởng hành động độc ác ấy. Tàn nhẫn và điên loạn Vũ Hồng Diên chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình là kẻ đồng lõa. Cô ta nghĩ mình đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực một kẻ được cưng chiều, được tung hô và có thể hành hạ bất cứ ai chỉ bằng một cái búng tay. Trước mắt cô ta lúc nào cũng là ánh đèn sân khấu, là tiền, là danh tiếng và đằng sau ánh đèn ấy là bao nhiêu số phận phụ nữ bị nghiền nát không thương tiếc.

Những tiếng khóc không khác gì nhạc nền. Những vết máu loang lổ chỉ khiến sàn diễn thêm "nghệ thuật". Mỗi điếu thuốc cháy đỏ trong tay cô ta, một lần nhân tính bị chà đạp thêm một chút.

Vũ Hồng Diên không thương tiếc các cô gái ấy bởi trong suy nghĩ của cô ta, những hạng đàn bà thấp kém vốn dĩ chẳng có tư cách gì để than khóc hay cầu xin sự thương hại. Những kẻ ngốc nghếch, mù quáng tin vào giấc mơ đổi đời rẻ tiền sẵn sàng đánh đổi danh dự, nhân phẩm thậm chí là thân thể để leo lên một bậc thang tưởng như sáng chói nhưng hiện thực phũ phàng lại phủ đầy máu và bùn nhơ.

Vũ Hồng Diên cho rằng họ tự nguyện bước vào nơi đó, khoác lên lớp vỏ bọc là người mẫu, là diễn viên trẻ tiềm năng nhưng thực chất chỉ là những con cờ ngoan ngoãn, sẵn sàng nằm xuống để phục vụ cho tham vọng và dục vọng của đàn ông. Trong mắt cô ta những kẻ như thế không xứng đáng có được lòng thương hại. Họ giống như rác có thể tận dụng, có thể vắt kiệt giá trị rồi vứt bỏ. Vũ Hồng Diên chỉ liếc qua với ánh mắt khinh miệt miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.

Sự tổn thương, nỗi đau và cả những tiếng gào thét cầu cứu đó chỉ là những thanh âm quen thuộc thậm chí nhàm chán trong cuộc sống đầy thối nát mà cô ta đang sống. Cô ta thờ ơ chứng kiến từng thân thể bị hủy hoại, từng đôi mắt trống rỗng, từng linh hồn bị bóp nghẹt mà không một lần chớp mắt. Bởi vì trong thế giới của Vũ Hồng Diên chỉ có hai loại người kẻ chiến thắng và kẻ bị lợi dụng. Vũ Hồng Diên thà làm ác quỷ ngồi trên ngai vàng máu me còn hơn rơi vào vũng lầy yếu đuối như những con mồi kia.

Vũ Hồng Diên đứng bên cửa sổ, bình thản ngắm cảnh hoàng hôn còn sau lưng cô ta là một địa ngục đang diễn ra nơi nhân tính bị chà đạp, nơi tiếng hét biến thành cơn gió âm u vang vọng trong căn hầm kín đáo.

Trong đầu cô ta không có khái niệm về đúng sai chỉ có hai thứ đáng giá quyền lực và phục tùng. Những cô gái đó với Vũ Hồng Diên chỉ là công cụ, là vật phẩm được bày biện, là phần phế thải sau mỗi cuộc giao dịch ngầm mà cô ta là kẻ đứng đầu. Cô ta không những không thấy ghê tởm mà còn cảm thấy hả hê. Mặc kệ đám con gái bị bọn đàn ông chà đạp. Rồi đám bảo vệ bao vấy cô gái đang bị lột sạch quần áo, ánh mắt hoảng sợ cầu cứu Vũ Hồng Diên.

Với đám bảo vệ hừng hực khí thế thì thân hình nhỏ bé, trắng nõn của cô gái kia không khác gì miếng mồi ngon béo bở đối với chúng. Chúng tiến tới bao vây cô gái nhỏ đáng thương ấy. Những gã bảo vệ lực lưỡng được huấn luyện như thú dữ đang lao vào mà hành hạ các cô gái chẳng còn sức phản kháng. Hết cưỡng hiếp rồi tra tấn, không phục tùng bọn chúng thì bị đánh đập dã man. Một số cô gái phía dưới cơ thể chảy máu nhưng chúng vẫn không buông tha. Có cô gái đứng lên được thì bị tên bảo vệ đạp cho một cước khiến thân hình lảo đảo rồi ngã gục xuống sàn lạnh lẽo.

Còn có một tên khác mặt mày bặm trợn, vừa cười vừa cầm sấp tiền nhét thẳng vào giữa hai đùi run rẩy của cô gái. Hắn cố tình kéo dài hành động ấy rồi tận hưởng từng khoảnh khắc sỉ nhục, rồi rút ra từng tờ một vỗ lên mặt cô như vỗ vào một món hàng rẻ tiền, giọng khinh bỉ: "Tiền đây, thích lắm đúng không?"

Cô gái quật cường ngẩng đầu ánh mắt rực lửa căm hận muốn thiêu rụi tất cả lũ cầm thú trước mặt. Không run rẩy, không cầu xin, chỉ cắn chặt răng, rướn cổ phun mạnh một bãi nước bọt thẳng lên mặt gã đàn ông đang đứng trước mặt kẻ vừa ấn tờ tiền dơ bẩn vào giữa hai đùi cô như một trò mua vui ghê tởm.

Bãi nước bọt văng trúng ngay giữa sống mũi, chảy dài xuống mép gã. Trong tích tắc khuôn mặt hắn đanh lại, gân xanh nổi lên bên thái dương. Không một lời nói nào hắn giật mạnh mái tóc rối bời kéo ngược đầu cô gái ra sau, khiến cổ cô như muốn gãy gập. Gã nghiến răng ken két: "Con điếm thối tha à?"

Hắn rút từ bên hông ra một đoạn xích sắt đầu móc vẫn còn dính máu khô không rõ của ai rồi vung mạnh xuống. Tiếng xích rít lên xé gió sau đó là tiếng chát chúa của kim loại quất vào da thịt trần trụi. Mỗi nhát như xé toạc da thịt để lại những vết lằn đỏ rớm máu trên lưng cô gái. Máu bắt đầu nhỏ xuống nền xi măng lạnh lẽo, hoà vào bụi bẩn và mùi tanh tưởi của căn phòng.

Cô gái nghiến răng chịu đựng, thân thể run lên bần bật. Ánh mắt vẫn không hề cúi xuống nhìn thẳng vào hắn không sợ hãi, không yếu đuối chỉ có sự khinh miệt đến tột cùng. Chính ánh nhìn ấy khiến gã đàn ông gầm lên quất thêm những đòn điên cuồng, càng bị khinh bỉ hắn càng phát điên lên vì không thể bẻ gãy được ý chí của cô gái đó.

Lưng cô gái từng vết thương lằn đỏ hằn sâu như những vết roi của quỷ dữ. Khi tay tên bảo vệ bắt đầu run lên vì kiệt sức, hắn thở dốc ném đoạn xích sang một bên, bước tới giơ chân đạp mạnh xuống ngực cô gái, khiến thân thể bé nhỏ co giật một dòng máu đỏ thẫm rỉ ra từ khóe miệng.

Cô gái không biết mình còn có thể cầm cự đến bao lâu. Cơ thể đã chẳng còn chút sức lực nào, đôi mắt sưng vù không mở nổi, đôi môi bật máu, ngực phập phồng run rẩy chỉ còn lại hơi thở mong manh. Không còn cảm giác được đâu là đau ở bên ngoài và đâu là đau ở bên trong nữa chỉ biết rằng khắp toàn thân như bị nghiền nát, từng thớ thịt bị xé toạc đến tận xương tủy.

Có một điều cô bé ấy có thể chắc chắn rằng cho dù da thịt có rách nát, cho dù cô có dùng hết sức lực cuối cùng để vùng vẫy chống cự, cô cũng sẽ không thể về nhà được nữa rồi. Căn nhà nhỏ bé, cũ kỹ mà yên bình kia sẽ mãi mãi không còn mở cửa đón cô về nữa rồi. Cô cũng không thể giữ lại mạng sống của mình bởi những kẻ đang đứng kia với ánh mắt bệnh hoạn và tiếng cười hả hê, không phải là con người. Chúng là lũ quỷ đội lốt xác người là cơn ác mộng mà không một lời khẩn cầu nào có thể làm chúng động lòng.

Phụ nữ rơi vào tay bọn chúng chỉ là một con búp bê bị vứt để xé nát, hành hạ, nghiền ép cho đến khi không còn lại hình dạng gì nữa. Mỗi một cú quật xuống, mỗi một lần bị lôi dậy rồi quăng vào tường như cái bao tải rách. Cái chết một điều tưởng chừng là lối thoát cuối cùng, lại trở nên xa xỉ với những cô gái ấy. Ngay cả khi ngất đi tên bảo vệ đó dùng rượu đổ lên vết thương sau lưng cô gái. Rượu cồn xót rát khiến cô gái giật bắn, dù đang bất tỉnh thân thể vẫn co giật bản năng phản ứng với cơn đau dữ dội.

Máu bắn lên mặt một bên mặt gã bảo vệ, chảy dọc theo xương gò má rồi rơi tí tách xuống cổ áo đồng phục. Hắn không hề lùi lại cũng chẳng tỏ ra ghê tởm. Trái lại cảm nhận sự ấm nóng vừa lan đến làn da, giơ tay quệt lấy vệt máu đưa lên sát miệng. Đầu lưỡi chậm rãi liếm qua, từng chút một, như đang thưởng thức món gì đó cực kỳ quý giá. Mắt hắn nheo lại, đồng tử co rút nụ cười kỳ dị kéo giãn khóe môi vừa thỏa mãn, vừa bệnh hoạn. Với gương mặt nham nhở máu và ánh nhìn tối tăm đến lạnh người là vẫn chìm đắm trong cơn hưng phấn của riêng mình.

Các cô gái khác khi chứng kiến cảnh tượng máu me tàn khốc ấy thì sợ hãi đến tái mét mặt mày, thân thể run rẩy co rúm, lùi lại phía sau đến nỗi lưng chạm vào tường. Có người ôm chặt lấy nhau khóc thét, có người bịt chặt miệng chỉ mong mình biến mất khỏi nơi tăm tối ấy. Nhưng nỗi kinh hoàng chưa dừng lại ở đó. Đám bảo vệ khác thân hình vạm vỡ, hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp bước tới, không nói một lời.

Chúng túm lấy cổ chân người đang cố bò ra xa, kéo mạnh khiến cơ thể nhỏ bé ấy trượt dài trên sàn nhà bê bết máu. Thiếu nữ ấy giãy giụa, gào khóc trong tuyệt vọng, móng tay cào rách cả nền gạch vẫn không thể thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của đám bảo vệ. Còn một số khác vì quá sợ hãi nên mặc cho đám bảo vệ tùy ý chà đạp, mặc cho đám bảo vệ thô bạo xé rách quần áo mà cưỡng hiếp.

Ai chống trả lại lập tức bị đám bảo vệ hung hãn đánh đập tàn nhẫn. Có người bị đấm thẳng vào bụng, ngã quỵ trên sàn trong cơn đau quặn thắt, miệng nôn ra máu. Có người bị tát đến bật máu miệng, tóc bị túm giật ngược đập đầu liên tiếp vào tường cho đến khi bất tỉnh. Một cô gái khác cố gắng bò về phía cửa, chân vừa chạm đến ngưỡng thì đã bị một gã bảo vệ đạp mạnh vào lưng, khiến cô đập mặt xuống nền gạch, sống mũi gãy lìa máu trào ra đỏ loang cả một khoảng sàn.

Đám đàn ông cười rú lên khoái trá trước vẻ tuyệt vọng của họ. Không chỉ dừng lại ở hành vi cưỡng hiếp, còn lôi kéo những đồ vật trong phòng dùi cui, ống sắt, thậm chí cả chai rượu để tăng thêm nỗi đau thể xác cho các cô gái đang bị áp chế. Mỗi tiếng gào khóc cầu cứu vang lên lại bị át bởi tiếng nhạc xập xình lớn. Nơi đây không phải địa ngục trần gian mà là một buổi tiệc điên loạn được dàn dựng bởi quỷ dữ.

Có một cô gái vì bị cưỡng ép quá độ, máu chảy không ngừng, thân thể co giật, mắt trợn ngược dẫu vậy bọn chúng vẫn chưa buông tha. Đến khi thân xác cô mềm oặt, không còn nhúc nhích nữa, một tên mới lười biếng buông tay, chửi thề rằng: "Chết rồi đấy à? Phiền phức." Khung cảnh ấy không phải là cảnh tra tấn trong tù ngục, mà là một buổi hành hình giữa ban ngày, nơi nhân tính đã bị chôn vùi tận đáy bùn lầy.

Những cô gái ấy không được phép lựa chọn kết thúc, không có quyền đau đớn trong im lặng hay tan biến trong bình yên. Họ bị giam cầm trong nỗi tuyệt vọng triền miên nơi từng giây từng phút đều là sự giằng xé giữa sống và không sống nổi. Ngay cả cái chết vốn dĩ nên là hồi kết của khổ đau, cũng bị tước đoạt. Chúng không cho họ chết không phải vì lòng thương hại, mà là để tiếp tục giày vò để biến họ thành thứ công cụ cho dục vọng và thú tính. Chính vì không được chết, họ mới thực sự rơi vào địa ngục một địa ngục không lối thoát, không ánh sáng, không cứu rỗi.

Một kẻ như Vũ Hồng Diên thì sự đọa lạc của kẻ khác là thứ khiến cô ta cảm thấy mình cao quý hơn, quyền năng hơn như một nữ thần bóng tối đang ban lệnh trừng phạt cho những kẻ dám mơ mộng vượt tầng số phận.

Tiếp đó Vũ Hồng Diên khai thêm: "Nếu mang thai bào thai sẽ bị moi ra làm nguyên liệu sản xuất mỹ phẩm! Nếu cô gái nào chống cự hay chết trong quá trình thi thể sẽ do Hứa Đạo Nham xử lí."

Máu lạnh đến cực độ. Dã man đến mức con quỷ cũng phải rùng mình.

"Ngoài ra..." Vũ Hồng Diên gục đầu, nước mắt tuôn xối xả: "Hứa Đạo Nham còn lẻn vào bệnh viện mổ bụng các sản phụ đánh cắp bào thai còn sống."

Cả phòng chết lặng.

Trương Ngọc Minh siết chặt nắm tay, bắp tay nổi gân xanh. Đồ Giang và Hồ Tấn sắc mặt u ám, như muốn bóp nát cái bàn trước mặt. Đồ Giang đẩy ghế đứng dậy, bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh thấu xương: "Hứa Đạo Nham."

Đồ Giang gằn từng chữ, sát khí tràn ra: "Mẹ kiếp, ông đây theo sếp Lục can dự không ít vụ án, nhưng chưa thấy vụ nào kinh tởm như cái vụ này." Đồ Giang siết chặt tay, đốt ngón trắng bệch vì tức giận. Hình ảnh thi thể bị tra tấn, tiếng khóc ngắt quãng trong đoạn ghi âm còn vương trong đầu hắn như một cơn ác mộng dai dẳng.

"Đám này không phải người là súc sinh đội lốt người. Đến súc sinh cũng có bản năng không làm hại đồng loại như chúng." Giọng Đồ Giang nghẹn lại, lồng ngực phập phồng dữ dội.

***

Studio sản xuất mỹ phẩm dưỡng nhan bị phong tỏa, mọi tài sản bị niêm phong.

Các nhân viên bảo vệ, quản lý những kẻ từng nhắm mắt làm ngơ hoặc trực tiếp tiếp tay cho các hành vi cưỡng hiếp, tra tấn và lạm dụng các cô gái trẻ đều lần lượt bị bắt giữ. Trong phiên tòa xét xử kéo dài nhiều ngày từng người trong số họ bị công khai danh tính, lột trần quá khứ đen tối. Nhiều kẻ cúi đầu khóc lóc xin tha nhưng không ai được tha thứ. Dư luận phẫn nộ, xã hội đòi hỏi công lý đến tận cùng. Kết quả, hàng chục người bị truy tố trong đó kẻ ít nhất cũng lãnh án mười lăm năm tù giam, kẻ nặng nhất bị kết án chung thân. Từng bản án được tuyên đọc giữa sự im lặng căng thẳng của phòng xử như hồi chuông cảnh tỉnh cho những ai từng coi thường và pháp luật.

Những dòng sản phẩm "dưỡng nhan bằng bào thai người" sau đó nhanh chóng bị báo chí và truyền thông phanh phui, kéo theo một làn sóng phẫn nộ dữ dội trên khắp cả nước. Người dân từ khắp nơi đổ về trước trụ sở tập đoàn, mang theo biểu ngữ, băng rôn và cả hình nộm của Vũ Hồng Diên cùng Nhật Sâm để đốt cháy trước sự chứng kiến của hàng trăm ống kính máy quay.

Khói đen cuồn cuộn bốc lên giữa trời chiều như một biểu tượng giận dữ của công lý và lòng căm hận. Mạng xã hội bùng nổ với vô số lời nguyền rủa, yêu cầu xử thật nặng những kẻ "hút máu trẻ sơ sinh để làm đẹp". Vũ Hồng Diên và Nhật Sâm, từ chỗ được tung hô như "cặp đôi hoàng kim" trong giới thẩm mỹ giờ đây trở thành biểu tượng của sự sa đọa và vô nhân tính.

Nhật Sâm, cha dượng của Vũ Hồng Diên kẻ chủ mưu. Trong trại giam Nhật Sâm bị biệt giam hoàn toàn, tách khỏi phần còn lại của khu giam giữ vì mức độ tội ác của hắn quá kinh hoàng, quá ghê tởm đến mức chính những tên tội phạm máu lạnh cũng không thể chấp nhận nổi.

Cán bộ trại giam nói: "Có những kẻ giết người vẫn còn giữ được một phần nhân tính. Nhưng Nhật Sâm thì không." Ngày ra xét xử, Nhật Sâm vẫn giữ thái độ ngạo mạn đến rợn người. Hắn mặc bộ quần áo tù số ba mươi bảy, ngẩng cao đầu, đôi mắt trống rỗng nhưng miệng lại cong lên cười nhạt khi tòa tuyên án tử hình. Không có dấu hiệu ăn năn, không một tia sợ hãi như thể bản án ấy chỉ là một trò đùa.

Tuy nhiên cái chết đến với hắn nhanh hơn cả lịch thi hành án. Trong một đêm mưa lớn, khi trại giam rơi vào tình trạng mất điện đột ngột, một vụ bạo động bùng lên trong khu biệt giam. Những tù nhân từng là kẻ giết người, cướp của những căm ghét tội ác với phụ nữ và trẻ em đã âm thầm chuẩn bị từ lâu. Chúng xé rào, phá khóa, và tìm đến buồng giam của Nhật Sâm như lũ sói hoang săn mồi. Tiếng la hét vang vọng khắp hành lang, kéo dài chưa đến mười phút nhưng để lại hiện trường nhuốm máu.

Lúc bảo vệ tới nơi hắn đã không còn nguyên vẹn. Gương mặt bị biến dạng hoàn toàn, thân thể rách nát như bị thú dữ xâu xé. Không một ai lên tiếng bênh vực. Không ai tỏ ra thương tiếc. Báo cáo chính thức chỉ ghi vỏn vẹn một dòng: "Tử vong trong vụ bạo loạn nhà giam số bốn, nguyên nhân: "Bị các phạm nhân bạo loạn tấn công.""

Khi nhân viên chạy đến thi thể người đàn ông đỉnh cao danh vọng Nhật Sâm nằm sõng soài giữa phòng, máu chảy lênh láng thành vũng dưới sàn vệt máu loang lổ vương vãi khắp nơi như dấu tích của một trận cuồng sát. Hai mắt hắn bị móc ra khỏi hốc, trơ trọi hai lỗ đen ngòm đầy máu giống như đang nhìn xoáy vào những người đứng xung quanh. Miệng hắn há to như đang gào lên một lời cầu cứu cuối cùng, nhưng mọi thứ giờ chỉ còn là tàn tích rùng rợn.

Cái kết của hắn cũng tàn nhẫn như chính những gì hắn từng gây ra. Người ta nói đó là nhân quả cái chết đến từ chính nỗi sợ hãi và căm thù mà hắn từng gieo rắc. Hắn tưởng mình có thể cười nhạt trước bản án tử nhưng lại không ngờ mình không sống nổi đến ngày thi hành. Trong thế giới ngục tù nơi luật lệ tăm tối và nghiệt ngã hơn cả xã hội bên ngoài những kẻ xâm hại phụ nữ, nhất là trẻ em, luôn phải trả giá đắt. Nhật Sâm kẻ từng nở nụ cười khinh miệt trên vành móng ngựa, cuối cùng cũng đã phải gào thét trong tuyệt vọng trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Cái chết của hắn khép lại một chương đẫm máu nhưng không thể xóa hết những ám ảnh mà hắn đã để lại trong lòng các nạn nhân và người thân của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz