ZingTruyen.Xyz

Van Nghiem Van Yeu Don Phuong

Tên gốc: 单恋

Author: 渚茗椿酒

Link: https://xianchengyuyuan.lofter.com

"Không phải cậu không thích uống sữa đậu nành vào buổi sáng, chỉ là ly mà cậu thích, không phải của tôi đưa."

//

"Vậy, có thể thử kết bạn được không?"

Nghiêm Hạo Tường đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, dè đặt cầm điện thoại khẽ run, đôi mắt tròn kiểu Âu tích tụ một làn sương mỏng.

Người đối diện không nói lời nào, trên người tràn ngập mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Xung quanh ngày càng nhiều người vây xem, tiếng ồn ào khiến Nghiêm Hạo Tường có chút tiến thoái lưỡng nan.

Ngoại hình của Lưu Diệu Văn rất đẹp trai, người theo đuổi hắn xếp dài từ nhà vệ sinh nam đến văn phòng hiệu trưởng.

Chuông tan học vừa reo Nghiêm Hạo Tường đã vội vàng chạy đến trước cửa lớp của Lưu Diệu Văn để chờ. Thầm nghĩ nếu như thành công, thì hôm nay có thể lấy được wechat của hắn.

Chỉ cần có thể lấy được wechat thì việc thúc đẩy tình cảm không phải là vấn đề trong vài phút.

Đầu ngón tay vì dùng sức siết chặt điện thoại mà trở nên trắng bệch, toát mồ hôi rịn. Nghiêm Hạo Tường trong lòng khẩn trương đến phát run.

Nói thật, cậu rất sợ bị từ chối.

Trong lòng đang hoảng hốt thì tay bỗng nhẹ đi. Nghiêm Hạo Tường ngước mắt nhìn đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Lưu Diệu Văn chọc nhẹ vào màn hình mấy lần, sau đó âm thanh nhắc nhở của wechat phát ra.

"Cho cậu."

Lưu Diệu Văn đưa điện thoại ra, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Ống tay áo của đồng phục màu xanh đậm bọc lấy bàn tay mảnh khảnh đẹp mắt, mặt Nghiêm Hạo Tường trong nháy mắt đỏ lên vài độ, tiếp đó ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

"Cảm ơn."

Vội vàng nhận lấy điện thoại, Nghiêm Hạo Tường gần như quên mất mình đã thoát khỏi hiện trường nhanh như thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên. Sau đó nghe người chứng kiến nói, mặt mình đỏ như mông khỉ.

Sau khi ăn xong bữa tối, Nghiêm Hạo Tường có chút ngây người cầm điện thoại.

Ảnh đại diện wechat của Lưu Diệu Văn là nhân vật anime, Nghiêm Hạo Tường không biết, cũng chưa từng xem anime này.

Ngón tay do dự nhắn vài chữ rồi lại nhanh chóng xóa đi. Nghiêm Hạo Tường loay hoay một lúc lâu cũng không biết phải nói gì. Cuối cùng sau khi đấu tranh tư tưởng hồi lâu mới chọn được một cái xem như đáng yêu trong gói biểu tượng cảm xúc, gửi nó qua.

Chẳng bao lâu, bên kia cũng gửi tin nhắn đến.

"Xin chào."

Hết rồi.

Chỉ hai từ, đơn giản, rõ ràng, khiến Nghiêm Hạo Tường không biết làm thế nào.

Từ trước đến nay Nghiêm Hạo Tường không giỏi giao tiếp lắm, đối với người không thân gần như hiếm khi chủ động tới bắt chuyện, huống chi lần này còn là Lưu Diệu Văn, là người mà cậu thích từ rất lâu rất lâu.

Nghiêm Hạo Tường không tìm được đề tài, cũng không muốn cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại, sốt ruột nắm tóc không biết phải làm sao bây giờ.

"Hôm nay nhìn cậu đỏ mặt, trông rất đáng yêu."

Bỗng nhiên có một tin nhắn được gửi tới, Nghiêm Hạo Tường trong nháy mắt lấy lại tinh thần, ngay cả ý cười ở khóe môi có ép cũng không ép xuống được.

"Cảm ơn, sáng mai tớ mang sữa đậu nành cho cậu được không?"

"Không cần đâu, tôi không thích uống sữa đậu nành."

"Được rồi." Nghiêm Hạo Tường thở dài, vừa mới hào hứng nhắc tới đã bị đánh cho mất sạch.

Cầm bút vẽ bừa trên giấy nháp vài nét, Nghiêm Hạo Tường đau đầu nhìn số lượng bài toán thiên văn trên sách luyện tập, oán trách hồi lâu cuối cùng vẫn nhận mệnh cầm bút bắt đầu tính toán.

Lưu Diệu Văn học rất giỏi, cũng không biết mình có đuổi kịp hay không.

//

Mối quan hệ không mặn không nhạt luôn là điều khó chịu nhất.

Lưu Diệu Văn căn bản không biết Nghiêm Hạo Tường, tất nhiên sẽ không chủ động nói chuyện với Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường vẫn như thường lệ lén trốn ở cuối hành lang nhìn Lưu Diệu Văn cùng bạn học bước ra khỏi lớp vừa đi vừa cãi nhau ầm ĩ, chẳng qua đó là chuyện bình thường.

Dường như có cọ cũng không thể cọ ra lửa.

Nghiêm Hạo Tường có chút buồn, không phải là cậu không muốn cố gắng. Cậu cũng đợi Lưu Diệu Văn đánh bóng xong đi lên đưa nước, sau đó bị bạn của Lưu Diệu Văn ở bên cạnh nhận lấy ném vào thùng đã chuẩn bị sẵn, giống như nước của những người khác đưa đến, nằm chết sâu bên trong tỏa ra khí lạnh.

Cậu cũng giống như những người khác.

Lặng lẽ cất kỹ cây lau nhà cuối cùng, Nghiêm Hạo Tường phủi đống tro tàn trên người, chuẩn bị tan học trở về nhà.

Trực nhật là việc đáng ghét nhất, vì sẽ tan học muộn hơn so với người khác, vì bên ngoài rất tối.

Nhưng nó cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy, vì cậu sẽ gặp phải Lưu Diệu Văn, thời điểm hắn cần có mình nhất.

"Lưu Diệu Văn?"

Nghiêm Hạo Tường vỗ nhẹ Lưu Diệu Văn đang ngồi xổm trên bậc thang, Nghiêm Hạo Tường không khỏi lo lắng khi nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp.

Lưu Diệu Văn thuận theo tay Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại, đôi mắt vằn vệt tia máu nhìn Nghiêm Hạo Tường, sự mệt mỏi cùng buồn bã dần tràn ra.

Nghiêm Hạo Tường bước vài bước ngồi xuống bậc thang, ngang hàng với Lưu Diệu Văn, mùi bạc hà quen thuộc quấn lấy Nghiêm Hạo Tường, ngửi có chút dễ chịu

"Làm sao vậy? Không vui à?"

Nghiêm Hạo Tường thử thăm dò hỏi một câu, vươn tay muốn ôm lấy bả vai Lưu Diệu Văn, dừng lại một lúc lâu nhưng không có nhúc nhích.

Hành động thân mật quá, cậu không dám.

Lúc đang ngây người, mùi bạc hà trong mũi đột nhiên tăng lên, Lưu Diệu Văn vươn một tay kéo Nghiêm Hạo Tường  vào trong ngực, ngay lập tức vùi đầu xuống, âm thanh rầu rĩ nói:

"Để tôi ôm cậu một lát."

Nghiêm Hạo Tường có chút không biết làm sao, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc đã trở nên đỏ, vài ngón tay bất an xoắn vào nhau, thoáng lộ ra sự bất an và vui mừng.

"Nghiêm Hạo Tường, kết quả kỳ thi của tôi đã có rồi, thi không tốt. Áp lực của tôi rất lớn, tôi sợ không thi đỗ đại học."

Lưu Diệu Văn khàn giọng nói ra, trong âm thanh khàn đến mức không che giấu được.

"Đừng áp lực quá, tớ tin cậu."

Nghiêm Hạo Tường xoa mái tóc mềm mại của Lưu Diệu Văn, đây là việc to gan nhất mà cậu dám làm.

"Nghiêm Hạo Tường, có muốn thử bên tôi không?"

Tình hình quá đột ngột, Nghiêm Hạo Tường thậm chí không thể tin vào tai mình, lắp ba lắp bắp lặp lại lời nói của Lưu Diệu Văn một lần nữa, cuối cùng nhận được câu trả lời khẳng định của Lưu Diệu Văn.

Tất cả các tuyến phòng ngự đều bị đánh tan, lớp bên ngoài bị kéo ra, lộ ra bên trong nóng bỏng mềm mại. Nghiêm Hạo Tường bối rối gật đầu, bị Lưu Diệu Văn mãnh mẽ ôm chặt.

"Đôi mắt của cậu rất đẹp."

///

Thiếu niên cuối cùng rồi cũng sẽ phân ly.

Đêm trước cao khảo, tất cả mọi người không thể yên tâm học tập, tiếng ồn ào của đêm liên hoan đã lấn át tất cả ồn ào náo động, rất nhiều người đang vui vẻ gửi thời gian cuối cùng.

Nghiêm Hạo Tường gọi Lưu Diệu Văn ra ngồi song song trên bậc thang, tay trong tay, đầu dựa vào bả vai.

"Có thể đừng quên em không."

Giọng Nghiêm Hạo Tường run rẩy nói, đôi mắt tròn tràn ngập giọt nước như sương mù.

Lưu Diệu Văn không lên tiếng, chỉ nắm tay Nghiêm Hạo Tường càng chặt hơn một chút.

Thành tích của Nghiêm Hạo Tường kém hơn Lưu Diệu Văn, mặc dù Nghiêm Hạo Tường đã rất cố gắng rồi.

Chia tay là chuyện đã định sẵn, Nghiêm Hạo Tường không biết Lưu Diệu Văn nghĩ như thế nào về tình yêu không tính là nồng đậm giữa hai người, cậu chỉ biết, Lưu Diệu Văn phải đi rất xa rất xa.

Lưu Diệu Văn cho cậu đáp án, bọn họ cũng nên kết thúc rồi.

Có lẽ là do rất cần một cái ôm vào thời điểm tôi xuất hiện, vì vậy cậu trở nên cần tôi, cũng ngầm đồng ý một mối quan hệ vốn vô lý không thể tồn tại.

///

Sau cao khảo, Nghiêm Hạo Tường trở nên rất nhàn rỗi, mỗi ngày chơi trò chơi với bạn bè, nói chuyện phiếm, hình như cũng không có gì đáng nhớ.

Cho đến ngày tra thành tích, trong đầu Nghiêm Hạo Tường chợt lóe lên bóng dáng Lưu Diệu Văn, sau đó không thể nào quên được.

Hắn sẽ đến thành phố nào? Liệu họ có gặp lại nhau không?

Tất cả đều là ẩn số. Nghiêm Hạo Tường tùy tiện đăng ký trường đại học, xong liền không quan tâm nữa.

Ngày xách vali đi báo tin, Nghiêm Hạo Tường thiếu chút nữa đã bật khóc.

Cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ngửi thấy mùi bạc hà dễ chịu. Nhìn thấy người đứng bên cạnh hắn rất đẹp, mỉm cười đưa ly sữa đậu nành trong tay cho hắn.

Lưu Diệu Văn tự nhiên cầm lấy sữa đậu nành, từng ngụm uống sạch, sau đó tự nhiên ôm người kia rời đi.

Người bên cạnh hắn cũng có đôi mắt tròn kiểu Âu rất đẹp.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên rất muốn khóc.

Nghiêm Hạo Tường đã sớm lén tra kết quả cao khảo, Lưu Diệu Văn cao hơn cậu năm mươi điểm, vốn dĩ sẽ không đến trường này.

Có lẽ, Nghiêm Hạo Tường đã biết từ lâu, một cái ôm không bao giờ nên xuất hiện khi cần.

Hắn thích uống sữa đậu nành, cũng thích đăng ký vào trường đại học kém hơn một chút với người mà hắn thích.

Nghiêm Hạo Tường đã sớm biết, từ ngày Lưu Diệu Văn muốn ở bên cậu, người mà Lưu Diệu Văn thích đã chuyển trường.

Bây giờ bọn họ gặp lại, Nghiêm Hạo Tường cũng thấy nhẹ nhõm.

"Không phải hắn không thích uống sữa đậu nành vào buổi sáng, chỉ là ly mà hắn thích, không phải của Nghiêm Hạo Tường đưa."

Yêu đơn phương vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi số phận bị lãng quên.

End.
• Permission 👇🏻

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz