ZingTruyen.Xyz

Ty Nu Vuong Phi Hoan

Lúc xế chiều, Hạ Minh dẫn Lăng Thanh đi xem mọi nơi, hiện tại không cần vội, lúa vẫn còn cả tháng mới có thể thu gặt, muốn ăn rau dưa gì liền hái, Hạ Minh nhìn ra Lâu Hướng Vãn muốn sinh sống ở trong này, hơn nữa tuy rằng thường ngày Lăng Thanh hay tranh cãi quyết liệt cùng Lâu Hướng Vãn, nhưng lại không dám làm trái lời nói của nàng. Hạ Minh cũng hiểu Lăng Thanh vẫn luôn luôn xem thường giai cấp nông dân, cho nên hiện giờ cũng không cần vội vàng chỉ dạy Lăng Thanh bí quyết làm ruộng.

Lạc cô cô lên trấn trên cùng Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh để đặt mua một ít y phục cùng đồ dùng trong nhà. Ở trong thôn, mặc dù y phục Lâu Hướng Vãn hay là Lăng Thanh, Lạc cô cô cũng không quá nổi bậc, nhưng Lâu Hướng Vãn lo lắng sẽ bị người khác nhận ra. Do Dịch Quân Hàn đi Nhật Mộ Thành, đã gửi đến một lá thư,bên trong viết rất rõ ràng, Nhật Mộ Thành hiện bị kiểm tra rất nghiêm ngặ Phượng Kính Dạ vẫn luôn đi tìm Lâu Hướng Vãn ở khắp nơi, cho nên nếu Lâu Hướng Vãn thấy không có cách nào giải quyết thì cứ lẫn tránh đi.

"Mộc Mộc, ngươi có ở nhà không?"

Phụ nữ Lưu Gia ở cửa sân lớn tiếng hô, hai ngày này Lạc cô cô luôn luôn gọi Lâu Hướng Vãn là Mộc Mộc, cho nên người trong thôn so sánh đọc tên nàng có chút khó, cũng đều thích kêu tên Mộc Mộc, cả những đứa nhỏ được ăn kẹo, trái phải Mộc Mộc tỷ.

"Có nhà, chờ một chút." 

Lâu Hướng Vãn đặt cà tím trong tay xuống bàn, bước ra đầy hoài nghi, mở cửa ra thấy Thúy Tử, nữ nhân của Lưu Gia đang đứng ở bên ngoài, cười hỏi:

"Thẩm (thím) Thúy Tử, có chuyện gì vậy?"

"Ta đem đồ đến cho ngươi đây? 70 cân này ta xách mệt muốn chết rồi." 

Một mặt Thúy Tử xoa xoa lấy cái eo, sau đó bước lên xách cái bao tải màu xám đưa tới trước mặt Lâu Hướng Vãn:

 "Chỗ này có hơn 70 cân, đều là hàng xóm với nhau, không cần cân lại đâu."

"Đây là cái gì?" 

Lâu Hướng Vãn còn đang nghi hoặc, mở bao tải ra nhìn vào, thấy hơn phân nửa đều là đậu tương. Lúc trước Lưu gia đã nói 70 cân đều là rau dưa?

Lâu Hướng Vãn còn chưa kịp mở miệng, Thúy Tử đã muốn chuồn đi, đáng tiếc, Thiết Đản đang chạy từ trong góc xó đến nhà của Lâu Hướng Vãn để chơi, liền chặn lại đường đi của Thúy Tử, thoáng nhìn vào đậu tương trong bao tải, thở phì phì mở miệng:

"Mộc Mộc tỷ, người đừng để bị lừa, Thôn trưởng nói giao cho Mộc Mộc tỷ là rau dưa, chứ không phải là đậu tương!"

Ở Vương Triều Tố Nguyên, đậu tương khi mới hái xuống có thể dùng để nấu vài món canh, nhưng đậu già chỉ có thể làm ra đậu hủ. Với những người bình thường, muốn ăn đậu hủ thì cứ đi thẳng ra ngoài mua, nhưng nhiều đậu tương như vậy, chẳng biết phải ăn đậu hủ từ năm nào tháng nào mới có thể ăn hết nữa. Dường như Thúy Tử muốn dùng đậu tương này thay thế cho rau dưa, nhằm để lừa gạt Lâu Hướng Vãn.

"Thiết Đản, sao ngươi lại nói thế? Cái gì lừa gạt chứ, lúc đó thôn trưởng đã nói rau dưa, vậy đậu tương không phải là rau dưa sao? Hơn nữa chỗ này có hơn 70 cân, đậu tương để lâu càng ngon, muốn lúc nào cũng được, cứ đem nó xào hay ráng ăn cũng ngon mà!" 

Thúy Tử bị Thiết Đản nói như vậy, giọng lập tức sắc bén, mạnh mẽ chặn lời nói Thiết Đản:

 "Đi đi, con nít như ngươi thì biết cái gì chứ, mau tránh ra, ở nhà ta còn có việc phải làm nữa đấy!"

"Không cho đi!" 

Thiết Đản chỉ là đứa nhỏ choai choai, dáng vẻ đã có mấy phần oai nghi, lập tức đứng dậy, chắn ngang đường đi của Thúy Tử, không muốn để nàng ta trốn thoát.

"Thôi đi Thiết Đản, đậu tương này có thể mài ra làm đậu hủ ăn má." 

Lâu Hướng Vãn mỉm cười nhìn Thiết Đản đang cố bảo vệ mình, liền vỗ vỗ đầu hắn. Thúy Tử thấy thế liền lập tức bỏ chạy, chỉ sợ Lâu Hướng Vãn sẽ hối hận đem trả lại đậu tương cho ả.

"Mộc Mộc tỷ, tỷ bị lừa rồi!"

 Thiết Đản gãi gãi đầu, lại không thể nói rõ ràng với Lâu Hướng Vãn, thật sự rất xin lỗi, khi phải để nàng chịu thiệt thòi ở trước mặt hắn, làm hốc mắt hắn đều đỏ hết.

Rõ ràng mới gặp nhau vài lần, chung sống chưa được bao lâu, bất quá chỉ mua cho Thiết Đản có mấy viên kẹo, vậy mà đứa nhỏ này lại cứ muốn bảo vệ mình, Lâu Hướng Vãn cảm thấy lòng mình chợt ấm áp, liền tiến lên phía trước, ôm lấy Thiết Đản:

"Không sao đâu, đậu hủ có thể làm ra rất nhiều món ăn mà."

Đột nhiên bị Lâu Hướng ôm lấy, trên người không có mùi của những con gà con vịt như trên người nương hắn, ngược lại có một loại hương thơm nhàn nhạt. Thiết Đản dần dần đỏ mặt, sau đó xấu hổ đầy Lâu Hướng Vãn ra, chạy ra ngoài cửa:

"Mộc Mộc tỷ, tỷ chờ chút, ta sẽ đem đồ ăn đến cho tỷ."

Vương gia, giờ ngươi có khỏe không? Có lẽ vương gia sẽ thấy cuộc sống thế này, rất đơn điệu, không hề thú vị. Nhưng đây chính là cuộc sống mà ta muốn, đạo bất đồng, không thể sống cùng nhau, có phải ngay từ đầu đã định hôm nay ly biệt rồi không!

Lâu Hướng Vãn nhắc bao tải bên trong đựng đậu tương đi về phía cửa phòng bếp, loại bỏ khuôn mặt tuấn mỹ hay cười của Phượng Kính Dạ ra khỏi đầu, vừa đúng lúc phải chuẩn bị cơm chiều rồi. Không biết Hạ thúc có cối đá nhỏ không, sau này muốn uống sữa đậu nành cũng dễ, làm đậu hủ cũng không tệ. Với đậu tương này thật sự không thể ăn chung với cơm, chỉ còn cách phải dùng làm đậu hủ thôi. Chỉ cần đem đậu hủ ra chế biến theo kiểu ở Thành Đô, sẽ tạo ra nhiều món ăn ngon. Mấy năm nay ở các cửa hàng Mộc gia, ngoại trừ kinh doanh theo phương thức cổ, còn lại đều dựa theo cách quản lý ở thời hiện đại, để cho tửu lâu Mộc gia luôn luôn có thức ăn mới.

Lâu Hướng Vãn gọt vỏ cà tím, cắt thành từng miếng mỏng dài, một hồi sẽ làm ra món cá cà tím. Thật ra công dụng lớn nhất của đậu tương cần phải có máy xay, đáng tiếc cái loại máy xay đó, Lâu Hướng Vãn không biết cách sáng chế ra, lại càng không trông cậy vào thời cổ đại này nghiên cứu ra được cái máy ép dầu kia. Lâu Hướng Vãn cảm giác được rằng cho dù có chế tạo ra, không có xăng cùng điện thì nó cũng không thể hoạt động được, cho nên các loại dầu vừng, dầu hạt cải đều phải dựa vào sức người làm ra với số lượng rất ít, chỉ có những nhà phú thương quyền quý mới dùng dầu thực vật để chiên đồ, những nhà thông thường chỉ toàn dùng mỡ heo, ngọn đèn dầu phải dùng cây ngô đồng. Còn đậu tương tuy có số lượng nhiều, nhưng nó rất khó ép lại cho ra dầu rất ít.

"Mộc Mộc tỷ!" 

Âm Thanh Kiều Niệm không lớn, hơi thở có hơi dồn dập, khiến cho Lâu Hướng Vãn không khỏi kinh ngạc, ghé đầu ra nhìn. Thấy một đứa trẻ hơn năm tuổi ôm mấy trái mướp, cánh tay quá nhỏ quá nhỏ, khiến sáu bảy quả mướp như muốn trượt rơi xuống, làm Kiều Niệm ôm nó rất gian nan, gặp được Lâu Hướng Vãn, cuối cùng thở dài nhẹ nhỏm:

 "Mộc Mộc tỷ, cho tỷ nè."

"Nhà tỷ đã có rau rồi."

 Lâu Hướng Vãn nhận lấy mấy trái mướp trong tay Kiều Niệm, chỉ chỉ vào vườn rau. Mấy cây trúc được trồng ở chung quanh, các dây mướp xanh mượt quấn lên thân trúc, một nhành cây đều xen kẽ với màu xanh của dây mướp.

Kiều Niệm còn quá nhỏ, nhìn trong sân có giàn mướp, lại nhìn quả mướp trong tay của Lâu Hướng Vãn do hắn vất vả ôm tới, ngây ngô nhìn một cái:

 "Nhà Mộc Mộc tỷ không có đồ ăn gì, để Tiểu Niệm đi về lấy."

Bên này Lâu Hướng Vãn vẫn còn chưa nói, bên ngoài có tiếng bước chân tới, khác hơn của Kiều Niệm, ở ngoài cửa sân có vài đứa nhỏ đều cầm cái giỏ, bên trong đều là rau dưa. Lúc trước Lâu Hướng Vãn chỉ rộng rãi mua kẹo đường cho bọn nhỏ, nên từng nhà cũng muốn cảm ơn, vì vậy Thiết Đản triệu tập tất cả bọn nhỏ nói. Cả đám đều cho rằng Lâu Hướng Vãn không có rau dưa ăn, liền đi thẳng vào trong vườn hái rau. Tuy có vài người đã biết đến chuyện này, bất quá không đến thẳng nhà nữ nhân Lưu Gia để đòi lại công đạo cho Lâu Hướng Vãn, bất quá họ cũng không có hẹp hòi, ngăn cản bọn trẻ hái rau dưa đi, dù sao cũng đều do nhà trồng ra, chẳng đáng bao nhiêu tiền coi như tạo tình cảm với Lâu Hướng Vãn.

Chỉ trong chốc lát, do Thiết Đản cầm đầu, nên giờ phút này trong sân của Lâu Hướng Vãn chất đầy rau dưa, khiến Lâu Hướng Vãn không kiềm nén được liền nở nụ cười:

" Nhiều như vậy sao tỷ ăn hết, hay vầy đi, mọi người cứ chọn một ít rau trong nhà mang về ăn, còn dư ta giữ lại, chứ ăn không hết sẽ hư đó."

Thiết Đản cũng không ngờ tất cả mọi người đều đem đến tặng, đồ ăn xếp thành cả núi nhỏ, mọi người đang nghĩ xem nên lấy đồ trong nhà thiếu, hay là không nên mang về thì hơn. Thật xấu hổ, chỉ vì muốn đem cho Mộc Mộc tỷ một ít đồ ăn, không ngờ khiến cho nhà Mộc Mộc chất đầy đồ ăn đến nổi không thể dùng hết.

"Mộc Mộc tỷ, nếu sau này tỷ muốn ăn cái gì cứ đến vườn rau nhà đệ mà hái."

Thiết Đản vỗ ngực mở miệng, cuối cùng chỉ thấy cách này là tốt nhất, trên mặt lộ ra nụ cười chờ mong, nhìn về phía Lâu Hướng Vãn. Mấy đứa trẻ khác vừa nghe đều phụ họa theo, bảo Lâu Hướng Vãn cứ đến thẳng vườn rau nhà bọn họ hái ăn.

Con nít thật đúng là vô tư thiện lương, Lâu Hướng Vãn cười gật đầu đồng ý, khi nào không còn thức ăn sẽ đến lấy, Thiết Đản dẫn theo một đám con nít mang ít rau dưa rời đi.

"Lưu Thành, ngươi ở đây làm gì?" 

Thiết Đản thấy một đứa trẻ gầy gò đứng cách đó không xa, lập tức giận dữ chạy tới, mấy đứa trẻ khác vừa nhìn thấy Lưu Thành, con trai của Lưu gia, liền bám theo sau Thiết Đản bao vây lấy Lưu Thành.

"Chính do nương của ngươi lừa gạt Mộc Mộc tỷ!" 

Một đứa trẻ nhanh chóng mở miệng, bất mãn trừng mắt nhìn Lưu Thành, những đứa trkhác cũng đồng loạt gật đầu. Ở trong mắt bọn chúng, Lâu Hướng Vãn là người luôn cười dịu dàng, hơn nữa giọng nói cũng khá êm ái, không giống giọng nói điếc tai của nương. Vả lại Lâu Hướng Vãn còn cho bọn chúng kẹo ăn, càng làm cho đám hài tử rất giận khi biết nữ nhân Lưu Gia bắt nạt Lâu Hướng Vãn, nên ghét luôn tên ma ốm Lưu Thành!


"Đồ tồi!" 

Kiều Niệm còn nhỏ, dù không có khí thế bằng của Thôn trưởng, nhưng thanh âm lại không nhỏ, nghiêm túc trừng mắt nhìn Lưu Thành.

Bị vài hài tử như vậy mắng, Lưu Thành chỉ biết cúi đầu, bên trong tay cầm quả mướp nhỏ do hắn lén trộm ở trong vườn, muốn mang qua cho Lâu Hướng Vãn, nhưng lại không dám, kết quả lại bị bọn Thiết Đản phát hiện ra.

"Mộc Mộc tỷ sẽ không lấy đồ ăn nhà của ngươi! Sau này nhà Mộc Mộc tỷ thiếu cái gì sẽ đến vườn rau nhà của chúng ta hái!"

 Lúc này Thiết Đản tiểu bá vương mới mở miệng, dù không bắt nạt Lưu Thành, nhưng xem như đã gạt bỏ hắn ra khỏi nhóm.

"Đúng, Mộc Mộc tỷ sẽ không cần đâu!" 

Những đứa khác cũng liên tục gật đầu phụ họa, muốn đẩy Lưu Thành ra, bất quá Lưu Thành cũng là hài tử tám tuổi, bởi vì bị bệnh nên sức khỏe rất yếu. Lúc trước Lưu Gia đã bán đi sáu mẫu ruộng nước mới trị lành, nhưng thân thể vẫn cứ yếu như trước, thoạt nhìn ốm tong teo, rất yếu ớt, bị vài hài tử nói như vậy, hốc mắt đều đỏ, sau đó mang cầm lấy rổ quay đầu bỏ chạy, những hài tử khác vì cảm thấy đã giành thắng lợi liền hoan hô.

"Mộc Mộc, hôm nay ta đi lên trên núi có hái một ít hạt dẻ mang về, tối nay chúng ta xào hạt dẻ ăn đi." 

Giọng Lăng Thanh văng vẳng từ nơi rất xa, chưa vào cửa đã nghe thấy rồi, đúng là người trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn, hơn nữa trên người Lăng Thanh toát ra khí thế hùng hồn, khiến các cô nương trong thôn chưa xuất giá đều vướn phải tương tư. Mà những người khác cũng đã để ý đến, thấy Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh không giống người bình thường, cho nên chỉ có thể ngắm nhìn, dù sao bọn họ nói là tỷ đệ, nhưng cách ăn nói của hai người lại hoàn toàn khác nhau, sợ gây ra phiền toái, nên không dám nhờ người mai mối đến bàn chuyện hôn sự.

"Hạ thúc, người đi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm." 

Giọng Lâu Hướng Vãn từ trong phòng bếp truyền ra, nàng đã làm xong thức ăn. Hôm nay trong nhà có bốn người, nên làm ba món cùng một canh, còn làm thêm một ít bánh màn thầu, như vậy sẽ dễ dàng làm no bụng. Những gia đình bình thường chỉ cần ăn bánh màn thầu thôi thì đã no rồi, bởi vì trong nhà đều có dư ra một ít bột ngô hay bột mì, nên rất thích hợp để làm ra nhiều bánh màn thầu hơn.

Tuy rằng quanh năm suốt tháng làm ruộng, nhưng đến mùa thu hoạch đều có thể dành dụm được ít tiền, nếu thu hoạch không tốt, cũng không sợ đói. Nhất là trong tình cảnh binh đao loạn lạc này, ai cũng không thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, việc ăn uống cũng dần giảm đi. Lâu Hướng Vãn sẽ không để cả trưa lẫn tối đều chỉ ăn cơm, nên liền thay bánh màn thầu để cải thiện khẩu vị, cho dù buổi sáng chỉ có bánh bao cùng cháo loãng, Lâu Hướng Vãn cũng sẽ chuẩn bị thêm chút thức ăn sáng, ngày ngày trôi qua thức ăn càng ngày càng tinh sảo hơn rất nhiều.

Bốn người vây quanh bên cái bàn ăn cơm, mới ăn được một chút, bên ngoài sân liền truyền đến tiếng khóc sướt mướt đứa nhỏ, còn có âm thanh của Đại Lưu giận dữ mắng chửi Thúy Tử.

"Dám nói ta là người không biết lí lẽ, lại còn bắt nạt con của ta nữa. Ta đây thật không muốn sống nữa, a, ta biết rồi, ta biết ngươi bị con hồ ly tinh kia che mù mắt rồi. Tỷ đệ nhà này chỉ mới chuyển đến có vài ngày, ngươi liền chỉ biết lo nghĩ cho bọn họ. Thế ta cùng Thành Thành còn sống nữa để làm gì a!" 

Thúy Tử gào khóc, đứng ở cửa sân la hét om sòm:

"Mộc Mộc, ngươi mau ra đây cho ta, trưa hôm nay chúng ta cần phải ba mặt một lời, ta đã đem đến cho ngươi hơn 70 cân đậu tương đến, vậy mà ngươi là người lớn lại đi bắt nạt Thành Thành nhà chúng ta! Ngươi có lương tâm hay không!"

"Đủ rồi, ngươi mau trở về cho ta!" 

Đại Lưu gầm lên, hắn vừa về nhà mới biết được, vợ mình đem 70 cân đậu tương thay thế rau dưa đưa cho Lâu Hướng Vãn. Giờ lại còn đến nhà người ta làm loạn, Đại Lưu không tin rằng Lâu Hướng Vãn là người ức hiếp con trai hắn, một người tính tình ôn hòa, làm sao có thể bắt nạt Thành Thành, mười phần là do nữ nhân này phá hoại.

"Về? Sao ta phải về, không lấy được công đạo ta sẽ không về, ngươi xem mắt Thành Thành đã khóc sưng lên, ta làm nương mà còn không dám chửi, vậy mà hôm nay lại bị người ngoài bắt nạt tâm cam bảo bối của ta!" 

Thúy Tử hét lên, vừa ôm Lưu Thành vừa khóc vừa gào thét, khiến mọi người trong xóm đều phải đi ra ngoài.

Thôn không lớn, cho nên chuyện gì xảy ra mọi người cũng đều biết. Trong lúc ăn cơm, một nữ nhân cùng một nam nhân nói rằng Thúy Tử kia không biết điều, còn nói con nhà mình là người biết chuyện hơn, mang rau dưa đến, sau đó còn mang về những thứ trong vườn nhà mình không có, nên ấn tượng của họ về Lâu Hướng Vãn càng tốt hơn. Lúc này nhìn thấy Thúy Tử mặt dày tới cửa, tuy không nói ra nhưng đều chỉ chỉ chõ, những nam nhân lại không có nói gì, đối với nữ nhân khóc lóc om sòm này họ chỉ biết trốn tránh thì hơn, chẳng qua cảm thấy tội cho Lưu Đại, gặp phải một nương tử hẹp hòi lại còn cay cú, chỉ có thể tự mình ngậm bồ hòn cam chịu.

Lăng Thanh cười bưng bát cơm xem náo nhiệt, còn nhân cơ hội này chế nhạo Lâu Hướng Vãn mấy lần, nói thật, đừng nói tới nữ nhân chanh chua ở trong sơn thôn này, ngay cả ở Phượng vương phu, chỉ cần Lâu Hướng Vãn ra lệnh, Lăng Thanh lập tức cầm đao ra đuổi, sẽ càng làm tăng thêm phần náo nhiệt cho xem.

"Chuyện đó, ta thực không biết đứa nào là Thành Thành của nhà các ngươi." 

Lâu Hướng Vãn vô tội mở miệng, trong thôn có khoảng trăm hộ gia đình, không lớn cũng không nhỏ, hài tử có tới mấy chục. Ngoại trừ Thiết Đản, Niệm Kiều và những hài tử khác thì nàng còn biết, những đứa khác thực sự không nhớ, chứ đừng nói tới con của nhà Lưu Đại. Giờ phút này, Lưu Thành bị Thúy Tử ôm ở trong ngực vừa khóc vừa nháo, ngay cả mặt Lưu Thành là tròn hay méo cũng không biết, nên chớ đừng nói tới khi dễ.

Lời Lâu Hướng Vãn vừa nói ra, những người vây xem đều nở nụ cười, một nữ nhân đi lên phía trước khuyên giải:

"Được rồi, Thúy Tử, ngươi nghe Mộc Mộc nói rồi đó. Nàng ta đến chưa được vài ngày, thì sao biết đứa nào là Thành Thành, sao có thể bắt nạt nó chứ."

"Đúng đó, bản tính Mộc Mộc ôn hòa, không bị ngươi bắt nạt là mừng rồi." 

Nữ nhân khác mỉm cười ôn nhu nhìn Lâu Hướng Vãn. Sau đó nhìn về phía Thuý Tử, bởi do ruộng đất gần nhau, mà cả hai chẳng ai nhường nhịn, nên cứ hay tranh cãi mấy lần. Hai nhà họ đều không thể nào sống hòa thuận được, vào lúc này mới nói giúp cho Lâu Hướng Vãn.

"Chỉ vì lòng tốt mà Thành Thành nhà ta đã lén đem rau dưa đến cho ngươi! Nếu không bắt nạt? Không bắt nạt thì sao vành mắt Thành Thành lại bị đỏ lên hả?" 

Thúy Tử thé lên, nhanh chóng đẩy Lưu Thành ra khỏi lòng ngực, quả thật ánh mắt hồng hồng, thoạt nhìn như là đã khóc.

"Lưu Thành không có đến nhà Mộc Mộc tỷ, lúc đưa rau dưa đến đã bị Thiết Đản ca đuổi đi, hắn liền khóc chạy trở về." 

Một tiểu cô nương tám tuổi nhanh chóng mở miệng, kể lại.

"Được rồi, trở về đi!" 

Đại Lưu lúc này xem như đã hiểu, căn bản là do nữ nhân nhà hắn làm loạn, áy náy nhìn về phía Lâu Hướng vãn:

" Về 70 cân rau dưa kia, mỗi ngày ta sẽ cố mang qua đây một ít."

"Vì sao? Ta đã đưa đậu tương rồi mà!" 

Thúy Tử không còn la lối om sòm. Lập tức hét lên, rất muốn đánh nhau với Đại Lưu:

"Ta chỉ là vì cái gia đình này. Hơn nữa vừa nhìn là biết Mộc Mộc không phải kẻ thiếu tiền, nên ta chỉ muốn tiết kiệm thêm một chút, đem những rau dưa kia đi ra ngoài bán để kiếm thêm mười mấy văn tiền về để mua thuốc tẩm bổ cho Thành Thành, ngươi xem Thành Thành đã quá gầy rồi này!"

"Dù ta vô dụng, nhưng không nên để ngươi ta phải chịu thiệt thòi!" 

Đại Lưu nhìn nhi tử của hắn càng ngày càng ốm yếu gầy teo, đột nhiên rống lên một tiếng, không còn màn đến thê tử cùng nhi tử, nhanh chóng quay đầu đi vào trong nhà.

Thúy Tử bị rống đến ngây ngẩn cả người, liền không còn muốn tìm Lâu Hướng Vãn đòi công đạo nữa, vội vàng nắm lấy cánh tay Lưu Thành hướng về phía ngôi nhà mình mà chạy, một mặt chạy một mặt gọi Đại Lưu, náo nhiệt liền dập tắt, có vài nữ nhân cảm thấy hơi ngượng ngùng, an ủi Lâu Hướng Vãn vài câu rồi cũng không nói thêm câu nào, dù sao thân thể Lưu Thành không tốt, nếu không phải vì bán đi ruộng nước thì Lưu gia sẽ không khổ như vậy.

"Mộc Mộc, đã thấy rồi chưa, nơi nào cũng đều có thị phi, người nghèo cũng có chuyện buồn của người nghèo." 

Lăng Thanh mở miệng, một tay khoát lên trên bờ vai Lâu Hướng Vãn, liền khuyên nhủ nàng nên rời khỏi đây thôi. Hôm nay lúc ở dưới ruộng, nhìn thấy mấy nam nhân trồng rau bón phân, mùi hôi của phân gà phân thổi bay khắp nơi, Lăng Thanh nghĩ đến một ngày mình phải làm như vậy, lập tức khuyên Lâu Hướng Vãn trở về đi, chí ít cũng không cần phải làm ruộng.

"Về nhà ăn cơm." 

Lâu Hướng Vãn cười tươi tắn với Lăng Thanh, đúng vậy, chỗ nào có người ở là nơi đó có thị phi, nên khoảng cách giữa nàng cùng vương gia quả là lệch nhau quá nhiều. Thôi, không nghĩ nữa, hôm nào cần phải đến bắt mạch cho Lưu Thành, thân thể của hài tử kia cần phải điều trị cho tốt mới được.

Ăn xong cơm, Lạc cô cô không để cho Lâu Hướng Vãn rửa chén, liền đi gom chén bát. Lâu Hướng Vãn không có việc gì làm, lắc người qua lại, rồi thong dong đi ra khỏi nhà. Sườn núi nhỏ ở cuối thôn là nơi Lâu Hướng Vãn thích nhất, cây cối xanh biếc, có thể nhìn thấy được cả bầu trời đêm khuya, thật tĩnh lặng, mặc dù có chút cô đơn nhưng đây chính là lựa chọn của nàng.

Lâu Hướng Vãn mới đến nơi này, bỗng nhiên thấy trên sườn núi có bóng dáng của một đứa nhỏ gầy gò cô đơn. Đúng là con của Lưu Gia, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng bước lại, Lưu Thành nghe được âm thanh sau lưng, cả kinh đứng dậy, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn, liền cúi đầu muốn rời đi. Nhưng bụng hắn lại réo lên.

"Ta có một ít hạt dẻ." 

Lâu Hướng Vãn đoán đứa nhỏ này còn chưa ăn tối, Đại Lưu cùng Thúy Tử buổi tối trở về đại khái là cãi nhau, cho nên Lưu Thành mới một mình chạy đến đây.

Lưu Thành nhìn thấy Lâu Hướng Vãn, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, không giống đứa nhỏ tám tuổi, dường như có hơi thành thục một chút, tiếng nói sợ sệt:

"Thực xin lỗi." Lưu Thành cũng biết nương nhà mình sai rồi, nhưng đó là do nương vì lo cho thân thể của hắn.

"Không cần xin lỗi, ngươi đâu có làm gì sai, đến đây, hãy cùng ngồi xuống với ta đi, chứ ngồi một mình ta thấy sợ lắm." 

Lâu Hướng Vãn cười vỗ vỗ đầu Lưu Thành, kéo hắn cùng ngồi ở trên cỏ với nàng, Lưu Thành vốn muốn đi nhưng nghe Lâu Hướng Vãn nói thấy sợ, lại còn nói muốn hắn ở lại cùng. Dù sao một mình Mộc Mộc tỷ đến được nơi này, nhất định sẽ không sợ hãi, chỉ là Lưu Thành cũng ngồi xuống, phu tử trước kia đã dạy hắn, thân là nam tử, đầu đội trời chân đập đất, bảo vệ nữ tử chính là trách nhiệm trời ban, cho nên Lưu Thành không muốn để Lâu Hướng Vãn ở tại chỗ này một mình.

Lăng Thanh ăn cơm xong, liền đem hạ dẻ bóc vỏ ngoài ra, Lâu Hướng Vãn thì dùng chủy thủ tùy thân chẻ hạt dẻ ăn, lúc đó khóe miệng Lăng Thanh không ngừng co giật mạnh. Đó là chủy thủ Lâu chủ dùng để giết người, cũng từng dính máu, lại dùng nó để chẻ hạt dẻ.

Lâu Hướng Vãn dùng lửa đem hạt dẻ nấu chín sau đó vớt lên, thả chút hạt sắc vào trong nồi. Đó là trước kia Hạ thúc dùng để luyện quyền, sau đó đem hạt dẻ đổ vào xào chín, do hạt dẻ đã bóc vỏ nên đã thấm vào ít đường, lại được xào qua lại, hương vị vô cùng tốt. Buổi tối Lưu Thành chưa có ăn gì, lúc này liền đói bụng, nhưng chỉ ăn có bảy tám hạt liền không ăn nữa, thông minh hiểu chuyện làm Lâu Hướng Vãn có hơi đau lòng, thường nói con nít nhà nghèo luôn hiểu chuyện rất sớm, thật sự quả không sai.

"Ăn no thì thân thể mới khỏe, thân thể khỏe mạnh thì sau này mới có thể kiếm tiền nuôi gia đình." 

Lâu Hướng Vãn cười vỗ vỗ đầu Lưu Thành, lại đưa hạt dẻ tới, quả thật là sức khỏe rất yếu, nếu là gia đình có tiền sẽ được chăm sóc khỏe mạnh, nhưng với gia đình bình thường chỉ cần sống là được rồi, điều trị được cái gì đâu. Một là nhất định phải gặp được đại phu tốt, thứ hai là thuốc cùng thức ăn tẩm bổ phải kết hợp cùng nhau. Với một gia đình bình thường chỉ cầu mong có thể làm no bụng, chứ không thể nào có dư tiền mà đi bốc thuốc, chứ đừng nói đến bồi bổ cơ thể.

"Ừ, lúc trước đệ có đi học, chỉ là lần trước bị bệnh, phu tử để cho đệ trở về nghĩ vài ngày, sau này đệ sẽ đi học lại thôi."

Lưu Thành nói đến đi học ánh mắt liền rạng rỡ, hắn biết trong nhà không có tiền, nhưng cha nói thân thể hắn yếu, làm ruộng cũng không được chỉ có thể cố gắng học giỏi, sau này mới làm quan lớn, vì vậy cha hắn mới cố gắng kiếm tiền để trả học phí cho phu tử.

"Thành Thành, ta là đại phu, ngày mai ta sẽ vào núi, đệ đi theo giúp ta, ta sẽ giúp đệ điều trị thân thể, coi như là thù lao cho đệ, sẽ khiến thân thể đệ y như Thiết Đản, có được không?" 

Lâu Hướng Vãn ghé mắt nhìn bóng dáng đứa nhỏ gầy teo dưới màn đêm, một đôi mắt sáng ngời giống như ngôi sao, Lâu Hướng Vãn bỗng nhiên cảm thấy sau này đứa nhỏ có thể trở thành một nhân tài hiếm thấy.

Bao nhiêu năm sau đó, Tả Ngôn làm thừa tướng của Vương Triều Tố Nguyên, bên cạnh hắn có một trạng nguyên trẻ tuổi tài cao, Trạng Nguyên Lang dần dần trở thành trụ cột của Vương Triều Tố Nguyên, mà Lâu Hướng Vãn không hề biết rằng đó chính là người ở trước mặt của nàng.

"Thật sao?" 

Lưu Thành khiếp sợ nhìn Lâu Hướng Vãn. Đừng nói tới Thiết Đản, ngay cả những đứa trẻ khác hắn cũng nhỏ hơn rất nhiều. Lưu Thành biết rõ thân thể hắn rất kém, cũng vì lúc trước hắn dầm mưa nên mới bị sinh bệnh.

"Được, sáng ngày mai ta đợi đệ dưới chân núi rừng trúc." 

Lâu Hướng Vãn gật đầu, Lưu Thành cũng cười lên, lúc đầu còn lúng túng không nói chuyện tự nhiên, nhưng giờ đã có thể cùng Lâu Hướng Vãn thoải mái nói chuyện.

Sáng ngày thứ hai, Lâu Hướng Vãn dậy sớm, nhưng vì Lạc cô cô tuổi đã lớn, ngủ rất ít, nên làm điểm tâm sớm hơn, biết Lâu Hướng Vãn lên núi cố ý làm bánh bột ngô cho Lâu Hướng Vãn mang theo đi lên núi ăn.

"Vì sao muốn ta đi làm ruộng?" 

Lăng Thanh cũng rất muốn vào núi, ít nhất so với làm ruộng còn tốt hơn! Tay hắn cầm kiếm chứ không phải cầm cuốc.

"Hai chuyện này đều khác nhau, ngươi có biết thảo dược sao?" 

Lâu Hướng Vãn cười vỗ bả vai Lăng Thanh, nhìn vào trong ánh mắt hắn đều chứa đầy ghen tị, Lâu Hướng vãn vác giỏ trúc trên lưng, mang theo bánh mì cùng nước uống liền rời khỏi nhà.

Sáng sớm Lưu Thành liền canh giữ ở trên cây cầu nhỏ, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn đi lại trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, hắn vốn gầy yếu sắc mặt lại tái nhợt, nhưng ngũ quan lại rất thanh tú khi cười rộ mang theo vài phần xấu hổ. Thế nên sau này, Lâu Hướng Vãn không có cách nào liên tưởng được rằng Phượng Kính Dạ cùng hài tử Lưu Thành này lại là một loại người liều lĩnh gian xảo ở trong triều đình. Rõ ràng là hài tử ngây thơ, vì sao chỉ có mấy năm đã tạo ra được một Tiểu Hồ Ly.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz