ZingTruyen.Xyz

Trò chơi xếp hạng

Chương 7: Giới Hạn Mới

RanAni04092007

Trước khi rẽ vào con đường dẫn tới khu nhà A — nơi sẽ diễn ra buổi gặp mặt thành viên mới của "Liên Minh Tri Thức" — Ngọc bất giác dừng chân. Cô không để ý mình đã dừng lại trước khu nào, chỉ thấy ánh nắng sớm lặng lẽ phủ lên sân gạch đỏ, nơi tiếng bước chân thưa thớt và gió sớm còn mát lạnh.

Chiếc huy hiệu trường trên ngực áo đã được cài ngay ngắn từ sớm, tóc buộc cao gọn gàng, mọi thứ trông chẳng khác ngày thường là bao. Nhưng trong lòng cô lại có điều gì đó rất khác. Hồi hộp? Có thể. Háo hức? Có chứ. Nhưng sâu hơn hết là cảm giác như đang đứng ở ngưỡng cửa của một điều gì đó — phải, chính là ước mơ của cô đang từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Hôm nay, cô không chỉ trở thành thành viên chính thức của một trong những câu lạc bộ danh giá nhất trường. Hôm nay, cô đang đặt bước chân đầu tiên trên con đường mà cô đã âm thầm mường tượng suốt bao năm qua — con đường dẫn đến vị trí top 1 toàn trường, toàn học viện Dạ Minh. Không phải vì hư danh. Mà vì chính lòng khao khát được chứng minh bản thân, được đứng ở nơi cao nhất bằng chính năng lực và nỗ lực của mình.

Ngọc hít một hơi sâu, rồi tiếp tục bước về phía khu sân phía Tây — nơi những bước đầu tiên sẽ bắt đầu. Nắng đã lên cao hơn, rọi ánh vàng qua tán cây, phản chiếu nhè nhẹ trên mặt sân lát đá. Dù tim có đập nhanh hơn thường lệ, dáng đi của cô vẫn đều và bình thản. Cô muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc của buổi sáng hôm nay — như một cột mốc, lặng lẽ mà không thể quên.

Cô gặp năm người còn lại ở sân trường phía Tây, đúng như thư mời ghi trong bảng thông báo điện tử. Không ai nói với ai lời nào. Bốn nam sinh và một nữ sinh đứng thành hàng lặng lẽ — trầm mặc, như thể sự thi đỗ vào "Liên Minh Tri Thức" là điều hiển nhiên.

Một cậu trong nhóm đút tay vào túi quần, tóc undercut, mắt lờ đờ nhìn trời. Cậu khác thì đang đeo tai nghe, đầu khẽ lắc theo nhịp nhạc. Một người ôm quyển sách dày cộp, đứng như tượng đá. Còn cậu cuối cùng — người nhỏ con nhất — lại đeo kính tròn, vẻ mặt bối rối đầy tò mò. Cô gái còn lại mặc áo sơ mi phẳng phiu, tóc thắt gọn, khí chất lạnh như băng tuyết.

Ngọc đứng giữa họ — không lạc lõng, nhưng cũng chẳng gần gũi. Tựa như một mảnh ghép chưa tìm đúng vị trí. Mỗi người đều mang một màu sắc riêng biệt, nhưng tất cả đều đang cùng chờ đợi một điều gì đó sắp bắt đầu.

Tiếng giày vang lên nhè nhẹ trên nền gạch. Một giáo viên xuất hiện từ dãy hành lang bên trái — dáng cao gầy, đeo kính, bước đi nhanh nhẹn. Trên tay ông là một tập tài liệu dày, cùng một chiếc máy tính bảng cầm hờ. Ông dừng lại trước nhóm học sinh, ánh mắt quét một lượt như để điểm danh từng gương mặt.

"Chào mừng các em đến với Liên Minh Tri Thức," ông lên tiếng, giọng nói trầm nhưng rõ ràng, mang theo một sức nặng vô hình. "Từ giờ phút này, mỗi người trong số các em đều đang bước vào một guồng quay hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại của học viện Dạ Minh."

Ông đưa tay ra hiệu, cả nhóm bắt đầu đi theo ông qua những dãy hành lang vắng. Ánh nắng từ khung cửa sổ hắt dài xuống nền gạch, chiếu từng bước chân lặng lẽ. Họ đi đến một căn phòng nằm tách biệt phía sau dãy nhà chính — cửa gỗ màu nâu đậm, bên trên có một tấm biển nhỏ: Phòng xác nhận thành viên - Liên Minh Tri Thức.

Bên trong căn phòng, mỗi người được phát một chiếc thẻ thành viên — nền bạc, khắc nổi tên họ và một mã số riêng. Cùng với đó là một bản quy định ngắn gọn, nhưng đầy sức ép.

"Luật lệ của chúng ta rất đơn giản," giáo viên tiếp tục, mắt không rời khỏi nhóm. "Chúng tôi không cần những người chỉ giỏi hôm nay rồi chững lại ngày mai. Mỗi học kỳ, các em bắt buộc phải nằm trong top 20 trong bảng xếp hạng của câu lạc bộ."

Cả căn phòng im phăng phắc.

"Nếu trượt khỏi top đó — dù chỉ một lần," ông ngừng lại một chút, nhìn sâu vào từng ánh mắt, "sẽ có hai lựa chọn: chuyển trường hoặc bị buộc thôi học."

Ngọc không chớp mắt. Ngực cô thắt lại, nhưng không phải vì sợ hãi. Dù đã được cô Trà phổ biến trước, nhưng lúc này, khi đối mặt với luật lệ khắc nghiệt ấy giữa một căn phòng lặng im, Ngọc mới thực sự cảm nhận được áp lực đang đè lên vai mình. Không còn là lời kể lại. Không còn là dòng chữ trong email hay tin nhắn. Mà là hiện thực — rõ ràng, không khoan nhượng.

Nhưng thay vì run rẩy, cô chỉ siết chặt ngón tay quanh tấm thẻ bạc vừa được phát. Cảm giác mát lạnh lan qua da như một cú chạm thức tỉnh. Đây là lựa chọn của cô. Là giấc mơ cô từng vẽ ra, từng bước một, từ khi còn là một cô bé mười một tuổi đứng ngước nhìn bảng vàng thành tích trong phòng truyền thống của trường.

Cô đã chọn bước vào đây, không phải để bị loại.

Vị giáo viên chỉnh lại cổ áo, đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi nói ngắn gọn:

"Thông tin chi tiết về lịch sinh hoạt, yêu cầu chuyên môn và nhiệm vụ sẽ được cập nhật mỗi tuần tại phòng câu lạc bộ. Còn về câu lạc bộ ở đâu thì nó nằm ở khu A1, phía sau thư viện chính. Kết thúc."

Chỉ vậy, ông gật đầu và quay lưng rời đi. Nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì quan trọng, ông bỗng dừng lại, không quay đầu lại nhưng giọng nói vẫn đủ rõ để cả nhóm nghe thấy:

"À... còn điều này nữa. Nhớ giữ gìn tấm thẻ đó — nó không chỉ là thẻ thành viên, mà còn là chìa khóa vào phòng câu lạc bộ, và là thứ cần thiết để xếp hạng. Vậy đấy. Tôi đi đây."

Ông giờ bước đi thật, để lại sáu học sinh đứng lại giữa hành lang im lặng, ai nấy đều mang theo những suy nghĩ riêng.

Ngọc nắm nhẹ tấm thẻ trong tay, rồi bước đi trước. Không ai bảo ai, nhưng những bước chân khác cũng dần nối theo sau.

Khu A1 là một khu vực riêng biệt, được bao bọc bởi những tán cây xanh mướt, tạo nên một không gian vừa tĩnh lặng vừa thoáng đãng. Lối vào khu nhà kính sang trọng nổi bật, mặt tiền kính trong suốt phản chiếu ánh sáng tự nhiên. Cánh cửa kim loại màu bạc, được thiết kế tinh tế với những họa tiết hiện đại, không tay nắm mà chỉ có một khe thẻ quét nhỏ gắn vào tường. Đây chính là nơi mà các câu lạc bộ danh giá của trường tụ hội, nơi được ban giám hiệu đặc biệt quan tâm và đầu tư. Chỉ cần nhìn qua, có thể nhận thấy không gian này chẳng giống bất kỳ nơi nào trong trường.

Ngọc dừng lại trước cánh cửa ấy, tay cô nắm chặt tấm thẻ, cảm giác hơi lạnh từ thẻ truyền vào tay làm cô bất giác dừng lại một chút. Cô không do dự, mà là để cảm nhận rõ ràng khoảnh khắc này – khoảnh khắc đầu tiên của một giấc mơ đang bắt đầu. Mọi thứ trong giây phút này như lắng lại, chỉ còn lại nhịp tim đập đều và hơi thở nhẹ nhàng của cô.

Ngọc là người đầu tiên bước lên gần cửa, tay đưa thẻ lên.

"Tích."

Một ánh sáng xanh dịu dàng lóe lên, và cánh cửa từ từ mở ra, chào đón cả nhóm vào trong không gian sang trọng của phòng câu lạc bộ.

Bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.

Căn phòng rộng lớn, gần như bằng hội trường, với trần cao vút và hệ thống đèn âm trần tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng như ánh trăng. Nội thất tối giản, nhưng vô cùng hiện đại, gọn gàng đến từng chi tiết. Bàn điều khiển kỹ thuật, khu vực mô phỏng thực chiến, bàn họp kỹ thuật số, và hàng loạt máy tính cá nhân xếp dọc theo những bức tường, mỗi chiếc đều được trang bị cảm biến sinh trắc học.

Giữa những tiếng "woa..." khe khẽ, những ánh nhìn ngơ ngác vì choáng ngợp, Ngọc cũng vậy, nhưng  lại bất chợt bị cuốn hút vào một thứ hoàn toàn khác: bảng xếp hạng.

Chính giữa căn phòng là một màn hình cảm ứng khổng lồ, nổi bật trên nền đen mượt mà, với dòng chữ sắc nét chói lòa:

TOP LIÊN MINH TRI THỨC – TUẦN ĐẦU TIÊN

Hoàng Nhất Phong – 12T
Nguyễn Văn Minh – 11T
Trần Thảo Nguyên – 12T
...
Ngô Diệp Anh – 11U
...
Lê Hữu Đức – 12T
...

Mắt Ngọc dừng lại ở những cái tên, một cảm giác khó tả bỗng ùa về khi nhìn thấy những cái tên lạ mặt, những đối thủ mà cô cảm thấy mình phải cố gắng vượt qua. Cô không thể rời mắt khỏi chúng, như thể mỗi cái tên ấy là một thử thách mà cô phải chinh phục.

Ngọc bước chậm tới gần, mắt dán chặt vào cái tên đầu tiên: Hoàng Nhất Phong. Dòng chữ sáng rực trên màn hình như thiêu đốt ánh nhìn của cô, mỗi ký tự cứ như một lời nhắc nhở về mục tiêu mà cô cần vươn tới.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz