Tro Choi Xep Hang
Ngọc nhìn chằm chằm vào bảng điểm, mặt nhăn nhó. Điểm các môn như Ngữ văn, Địa lý và Kinh tế - Pháp luật thì cao, nhưng Toán, Sinh học, Hóa học, Tin học, Vật lý lại cực kỳ thấp. Vốn dĩ cô vào được trường này chẳng phải nhờ năng khiếu gì đặc biệt, nên nếu chỉ xét điểm số thì việc mình không nổi trội cũng là điều dễ hiểu. Nhưng càng nghĩ, Ngọc càng thấy nghẹn. Không chịu nổi nữa, cô đứng bật dậy, bước nhanh về phía cửa thư viện.Trâm thấy vậy liền hỏi:
"Ngọc? Cậu đi đâu đấy?""Tớ đi gặp thầy Lâm một chút." – Ngọc đáp gọn, tay đẩy nhẹ cánh cửa.____Ngọc dừng lại trước cửa phòng giáo viên. Bên trong, thầy Lâm đang ngồi trước màn hình máy tính, chăm chú gõ từng dòng đề. Tiếng bàn phím lách cách vang đều, ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị, trầm tĩnh của thầy.Cô hít sâu một hơi, rồi khẽ gõ hai tiếng lên cánh cửa gỗ."Vào đi." – Giọng thầy vang lên, tay vẫn không rời khỏi bàn phím, mắt còn dán vào màn hình.Ngọc đẩy cửa bước vào, cúi đầu chào:
"Dạ, em chào thầy Lâm."Thầy ngẩng lên, liếc nhìn cô học trò đứng nơi ngưỡng cửa.
"Ngọc à? Có chuyện gì sao?" – Giọng thầy vẫn điềm đạm.Ngọc đan hai tay lại, buông thõng trước người, giọng nói cố giữ bình tĩnh:
"Dạ... em muốn hỏi về điểm của mình ạ.""Em có gì phàn nàn về buổi học hay bảng xếp hạng à?" — thầy Lâm hỏi, giọng đều đều.Ngọc ngước mắt nhìn thầy, giọng nhỏ nhưng rõ:
"Dạ không... em chỉ là muốn..."Cô ngập ngừng trong thoáng chốc, rồi ánh mắt dần hiện lên sự quyết tâm mãnh liệt:
"Muốn đánh bại Hoàng Nhất Phong!""Thế à..." — thầy Lâm xoay ghế lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngọc. Ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, giọng trầm đều:
"Em tự tin nhất ở môn nào?"Ngọc đáp ngay, không cần đắn đo:
"Dạ, là môn Văn ạ!"Thầy Lâm hỏi tiếp, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô học trò trước mặt:
"Vậy theo em, để làm được môn Văn, em cần làm gì?"Ngọc khẽ siết hai bàn tay, giọng có chút lưỡng lự nhưng không né tránh:
"Dạ... Em cần chú ý nghe giảng, biết cách vạch ý trước khi làm bài, và viết ra nháp những ý thầy cô đã dặn. Với lại, em nghĩ mình phải đọc thêm nhiều tài liệu, học cách diễn đạt sao cho sâu sắc, không viết kiểu chung chung nữa...""Vậy để đạt được điểm cao, em cần làm thế nào?"Ngọc hơi khựng lại, thoáng lúng túng, không trả lời ngay.Thầy Lâm nghiêng đầu, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng hơi nghiêm hơn:
"Sao vậy? Đến cả mục tiêu của mình mà em còn chưa biết phải làm gì à?"Ngọc vội lắc đầu, siết nhẹ hai tay:
"Dạ không! Em nghĩ... em cần đọc nhiều hơn, viết nhiều hơn... Và quan trọng là phải hiểu được cảm xúc trong từng bài viết. Không phải học thuộc, mà là hiểu — rồi viết lại bằng cách của mình..."Chưa để Ngọc nói dứt câu, thầy Lâm bỗng ngắt lời:"Vậy nếu em có đủ tất cả những điều đó, em nghĩ mình sẽ đạt được top 1 chứ?"Ngọc khựng lại, đôi mắt chớp nhẹ như vừa bị đẩy vào thế bất ngờ. Một thoáng kinh ngạc thoáng qua ánh mắt — cô không ngờ thầy lại hỏi một câu như vậy.Cô hơi cúi đầu, ánh mắt cụp xuống, môi mấp máy:
"Dạ... chuyện đó... em..."Những lời muốn nói mắc nghẹn nơi cổ. Cô không biết nên trả lời sao, hoặc có lẽ... chẳng dám nói ra điều mình nghĩ. Nhưng ngay sau đó, Ngọc ngẩng lên:"Nhưng em sẽ cố gắn...""Thay đổi suy nghĩ của mình đi. Cách suy nghĩ của em như vậy là sai hoàn toàn rồi.""Dạ...?" Ngọc ngạc nhiên, không nghĩ điều mình vừa nói lại bị bác bỏ như thế."Không thể ấp úng và đưa ra một câu trả lời mơ hồ như vậy được. Em cần có một mục tiêu rõ ràng, đủ thuyết phục để diễn đạt thành lời. Cái cách em nói 'em...' chỉ như một tạp âm, thiếu cấu trúc và không có tính logic. Chính sự mơ hồ đó phản ánh tư duy còn lỏng lẻo — và đó là lý do vì sao em chưa thể đạt điểm cao."Ngọc nghe những lời thầy như một gáo nước lạnh dội vào người, cảm giác hoàn toàn tê dại. Cô cảm thấy như mọi nỗ lực của mình vừa bị phủ nhận, và một cảm giác hụt hẫng lạ lùng trào lên trong lòng."Và tôi sẽ không chọn những người như thế vào đội hình của mình."Ngọc cúi đầu, im lặng vài giây như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, rồi chậm rãi ngẩng lên:"Vậy... em còn đang thiếu điều gì ạ?"Thầy Lâm đáp, giọng vẫn bình thản như không hề thay đổi:"Thế nên tôi mới bảo em về và thay đổi cách suy nghĩ của mình đi. Lê Mai Ngọc, em thử nghĩ xem—em đã thực sự làm gì mỗi ngày?"Chưa để Ngọc kịp trả lời, thầy Lâm tiếp tục:"Những điều em đang làm có thực sự cần thiết cho việc em trở thành top 1 học viện này không? Em đã tận dụng mỗi phút, mỗi giây để hướng đến mục tiêu ấy chưa? Hãy tìm cho mình một lý luận mạnh mẽ, một lý do rõ ràng, để em có thể nắm lấy vị trí đứng đầu."Ngọc nghe như thể có một tia sáng le lói trong tâm trí, như thể cô vừa khám phá ra một điều gì đó mới mẻ. Trong khoảnh khắc đó, cô bất giác ngưỡng mộ thầy Lâm. Quả thật, thầy là người có kinh nghiệm dày dặn, sở hữu vô số bằng khen và giải thưởng lớn, những triết lý mà thầy chia sẻ khiến cô cảm thấy mình như đang đứng trước một người thầy vĩ đại.Sáu ngày sau buổi trò chuyện với thầy Lâm, Ngọc đã thực sự thay đổi. Cô bắt đầu tận dụng từng phút từng giây, gần như không để lãng phí bất kỳ khoảng thời gian nào trong ngày. Sự nghiêm túc ấy dần khiến những người xung quanh chú ý. Trong một buổi học nhóm tại thư viện, giữa lúc cả nhóm đang im lặng ôn bài, Trâm bất chợt lên tiếng – giọng nhẹ như gió thoảng, phá tan cái không khí đặc quánh toàn chữ nghĩa:"Nè, tớ thắc mắc lâu rồi... Sao lại chia học viên thành ba lớp T, U với X nhỉ? Nghe lạ thật đấy.""Ừ, cậu nói tớ mới để ý." – Biên ngẩng đầu khỏi trang vở, cau mày suy nghĩ – "Nó có ý nghĩa gì ta?""X là Xcellence – cách viết biến tấu từ Excellence, nghĩa là xuất sắc. T là Top 1, còn U có thể là Uptrend hoặc Upper, kiểu như đang trên đà tiến bộ." – Tuấn đáp, mắt vẫn không rời khỏi trang sách, tay thoăn thoắt lật sang trang kế tiếp."Ồ, ra là vậy!" – Trâm chớp mắt mấy cái liền, gật đầu lia lịa như vừa khai sáng điều gì đó trọng đại – "Giờ thì hiểu tường tận luôn rồi!""Hể... Cậu hiểu rõ tường tận thật đó." – Biên quay sang, cười nhìn Tuấn."À, cũng thường thôi. Dễ đoán quá mà." – Tuấn nhún vai, đáp bằng giọng thản nhiên."X là Xcellence – cách viết biến tấu từ 'Excellence', nghĩa là xuất sắc. T là Top 1, còn U có thể là Uptrend hoặc Upper, kiểu như đang trên đà tiến bộ."Ngọc lặp lại lời của Tuấn trong đầu, ánh mắt khẽ dừng lại nơi trang vở trắng. Cô nhẩm lại lần nữa: X là Xcellence... T là Top 1... U là Uptrend... Những từ ấy như âm vang trong tâm trí, Ngọc không nhớ mình đã lặp bao nhiêu lần—chỉ biết rằng, cô đang cố khắc ghi. Như thể điều đó có ý nghĩa gì đó thật quan trọng."C-cậu ổn chứ?" Nam khẽ dùng đầu bút chọc nhẹ vào tay áo Ngọc, vẻ nhút nhát hiện rõ trên khuôn mặt.Ngọc quay sang nhìn cậu, khiến Nam giật mình khẽ né ánh mắt, rồi lại rụt rè nhìn lại, giọng nhỏ hơn:
"T-trông cậu không ổn lắm... cậu ổn chứ?"Ngọc khẽ mở to mắt, thoáng ngạc nhiên, rồi ánh nhìn dịu lại. Cô bật cười nhẹ, lắc đầu:
"Không sao đâu. Tớ ổn mà. Cảm ơn cậu, Nam."Nụ cười dịu dàng nơi khóe môi ấy khiến Nam khẽ thở phào, đôi vai cũng như giãn ra đôi chút. Nhưng khi Ngọc quay đi, lại lặng lẽ cúi xuống những trang vở trước mặt, ánh mắt cô lấp lánh một nét trầm lặng khó giấu — sự nghiêm túc hiện rõ trong từng ánh nhìn.
"Ngọc? Cậu đi đâu đấy?""Tớ đi gặp thầy Lâm một chút." – Ngọc đáp gọn, tay đẩy nhẹ cánh cửa.____Ngọc dừng lại trước cửa phòng giáo viên. Bên trong, thầy Lâm đang ngồi trước màn hình máy tính, chăm chú gõ từng dòng đề. Tiếng bàn phím lách cách vang đều, ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị, trầm tĩnh của thầy.Cô hít sâu một hơi, rồi khẽ gõ hai tiếng lên cánh cửa gỗ."Vào đi." – Giọng thầy vang lên, tay vẫn không rời khỏi bàn phím, mắt còn dán vào màn hình.Ngọc đẩy cửa bước vào, cúi đầu chào:
"Dạ, em chào thầy Lâm."Thầy ngẩng lên, liếc nhìn cô học trò đứng nơi ngưỡng cửa.
"Ngọc à? Có chuyện gì sao?" – Giọng thầy vẫn điềm đạm.Ngọc đan hai tay lại, buông thõng trước người, giọng nói cố giữ bình tĩnh:
"Dạ... em muốn hỏi về điểm của mình ạ.""Em có gì phàn nàn về buổi học hay bảng xếp hạng à?" — thầy Lâm hỏi, giọng đều đều.Ngọc ngước mắt nhìn thầy, giọng nhỏ nhưng rõ:
"Dạ không... em chỉ là muốn..."Cô ngập ngừng trong thoáng chốc, rồi ánh mắt dần hiện lên sự quyết tâm mãnh liệt:
"Muốn đánh bại Hoàng Nhất Phong!""Thế à..." — thầy Lâm xoay ghế lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngọc. Ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, giọng trầm đều:
"Em tự tin nhất ở môn nào?"Ngọc đáp ngay, không cần đắn đo:
"Dạ, là môn Văn ạ!"Thầy Lâm hỏi tiếp, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô học trò trước mặt:
"Vậy theo em, để làm được môn Văn, em cần làm gì?"Ngọc khẽ siết hai bàn tay, giọng có chút lưỡng lự nhưng không né tránh:
"Dạ... Em cần chú ý nghe giảng, biết cách vạch ý trước khi làm bài, và viết ra nháp những ý thầy cô đã dặn. Với lại, em nghĩ mình phải đọc thêm nhiều tài liệu, học cách diễn đạt sao cho sâu sắc, không viết kiểu chung chung nữa...""Vậy để đạt được điểm cao, em cần làm thế nào?"Ngọc hơi khựng lại, thoáng lúng túng, không trả lời ngay.Thầy Lâm nghiêng đầu, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng hơi nghiêm hơn:
"Sao vậy? Đến cả mục tiêu của mình mà em còn chưa biết phải làm gì à?"Ngọc vội lắc đầu, siết nhẹ hai tay:
"Dạ không! Em nghĩ... em cần đọc nhiều hơn, viết nhiều hơn... Và quan trọng là phải hiểu được cảm xúc trong từng bài viết. Không phải học thuộc, mà là hiểu — rồi viết lại bằng cách của mình..."Chưa để Ngọc nói dứt câu, thầy Lâm bỗng ngắt lời:"Vậy nếu em có đủ tất cả những điều đó, em nghĩ mình sẽ đạt được top 1 chứ?"Ngọc khựng lại, đôi mắt chớp nhẹ như vừa bị đẩy vào thế bất ngờ. Một thoáng kinh ngạc thoáng qua ánh mắt — cô không ngờ thầy lại hỏi một câu như vậy.Cô hơi cúi đầu, ánh mắt cụp xuống, môi mấp máy:
"Dạ... chuyện đó... em..."Những lời muốn nói mắc nghẹn nơi cổ. Cô không biết nên trả lời sao, hoặc có lẽ... chẳng dám nói ra điều mình nghĩ. Nhưng ngay sau đó, Ngọc ngẩng lên:"Nhưng em sẽ cố gắn...""Thay đổi suy nghĩ của mình đi. Cách suy nghĩ của em như vậy là sai hoàn toàn rồi.""Dạ...?" Ngọc ngạc nhiên, không nghĩ điều mình vừa nói lại bị bác bỏ như thế."Không thể ấp úng và đưa ra một câu trả lời mơ hồ như vậy được. Em cần có một mục tiêu rõ ràng, đủ thuyết phục để diễn đạt thành lời. Cái cách em nói 'em...' chỉ như một tạp âm, thiếu cấu trúc và không có tính logic. Chính sự mơ hồ đó phản ánh tư duy còn lỏng lẻo — và đó là lý do vì sao em chưa thể đạt điểm cao."Ngọc nghe những lời thầy như một gáo nước lạnh dội vào người, cảm giác hoàn toàn tê dại. Cô cảm thấy như mọi nỗ lực của mình vừa bị phủ nhận, và một cảm giác hụt hẫng lạ lùng trào lên trong lòng."Và tôi sẽ không chọn những người như thế vào đội hình của mình."Ngọc cúi đầu, im lặng vài giây như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, rồi chậm rãi ngẩng lên:"Vậy... em còn đang thiếu điều gì ạ?"Thầy Lâm đáp, giọng vẫn bình thản như không hề thay đổi:"Thế nên tôi mới bảo em về và thay đổi cách suy nghĩ của mình đi. Lê Mai Ngọc, em thử nghĩ xem—em đã thực sự làm gì mỗi ngày?"Chưa để Ngọc kịp trả lời, thầy Lâm tiếp tục:"Những điều em đang làm có thực sự cần thiết cho việc em trở thành top 1 học viện này không? Em đã tận dụng mỗi phút, mỗi giây để hướng đến mục tiêu ấy chưa? Hãy tìm cho mình một lý luận mạnh mẽ, một lý do rõ ràng, để em có thể nắm lấy vị trí đứng đầu."Ngọc nghe như thể có một tia sáng le lói trong tâm trí, như thể cô vừa khám phá ra một điều gì đó mới mẻ. Trong khoảnh khắc đó, cô bất giác ngưỡng mộ thầy Lâm. Quả thật, thầy là người có kinh nghiệm dày dặn, sở hữu vô số bằng khen và giải thưởng lớn, những triết lý mà thầy chia sẻ khiến cô cảm thấy mình như đang đứng trước một người thầy vĩ đại.Sáu ngày sau buổi trò chuyện với thầy Lâm, Ngọc đã thực sự thay đổi. Cô bắt đầu tận dụng từng phút từng giây, gần như không để lãng phí bất kỳ khoảng thời gian nào trong ngày. Sự nghiêm túc ấy dần khiến những người xung quanh chú ý. Trong một buổi học nhóm tại thư viện, giữa lúc cả nhóm đang im lặng ôn bài, Trâm bất chợt lên tiếng – giọng nhẹ như gió thoảng, phá tan cái không khí đặc quánh toàn chữ nghĩa:"Nè, tớ thắc mắc lâu rồi... Sao lại chia học viên thành ba lớp T, U với X nhỉ? Nghe lạ thật đấy.""Ừ, cậu nói tớ mới để ý." – Biên ngẩng đầu khỏi trang vở, cau mày suy nghĩ – "Nó có ý nghĩa gì ta?""X là Xcellence – cách viết biến tấu từ Excellence, nghĩa là xuất sắc. T là Top 1, còn U có thể là Uptrend hoặc Upper, kiểu như đang trên đà tiến bộ." – Tuấn đáp, mắt vẫn không rời khỏi trang sách, tay thoăn thoắt lật sang trang kế tiếp."Ồ, ra là vậy!" – Trâm chớp mắt mấy cái liền, gật đầu lia lịa như vừa khai sáng điều gì đó trọng đại – "Giờ thì hiểu tường tận luôn rồi!""Hể... Cậu hiểu rõ tường tận thật đó." – Biên quay sang, cười nhìn Tuấn."À, cũng thường thôi. Dễ đoán quá mà." – Tuấn nhún vai, đáp bằng giọng thản nhiên."X là Xcellence – cách viết biến tấu từ 'Excellence', nghĩa là xuất sắc. T là Top 1, còn U có thể là Uptrend hoặc Upper, kiểu như đang trên đà tiến bộ."Ngọc lặp lại lời của Tuấn trong đầu, ánh mắt khẽ dừng lại nơi trang vở trắng. Cô nhẩm lại lần nữa: X là Xcellence... T là Top 1... U là Uptrend... Những từ ấy như âm vang trong tâm trí, Ngọc không nhớ mình đã lặp bao nhiêu lần—chỉ biết rằng, cô đang cố khắc ghi. Như thể điều đó có ý nghĩa gì đó thật quan trọng."C-cậu ổn chứ?" Nam khẽ dùng đầu bút chọc nhẹ vào tay áo Ngọc, vẻ nhút nhát hiện rõ trên khuôn mặt.Ngọc quay sang nhìn cậu, khiến Nam giật mình khẽ né ánh mắt, rồi lại rụt rè nhìn lại, giọng nhỏ hơn:
"T-trông cậu không ổn lắm... cậu ổn chứ?"Ngọc khẽ mở to mắt, thoáng ngạc nhiên, rồi ánh nhìn dịu lại. Cô bật cười nhẹ, lắc đầu:
"Không sao đâu. Tớ ổn mà. Cảm ơn cậu, Nam."Nụ cười dịu dàng nơi khóe môi ấy khiến Nam khẽ thở phào, đôi vai cũng như giãn ra đôi chút. Nhưng khi Ngọc quay đi, lại lặng lẽ cúi xuống những trang vở trước mặt, ánh mắt cô lấp lánh một nét trầm lặng khó giấu — sự nghiêm túc hiện rõ trong từng ánh nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz