ZingTruyen.Xyz

[Triển Thừa] Người không mặt

Chương 2: Dấu vết trong bóng tối

tieunuongtuu

Sáng hôm sau, Triển Hiên và Lưu Hiên Thừa gặp nhau tại phòng phân tích. Căn phòng ngập ánh sáng trắng lạnh lẽo, mùi hóa chất nồng nặc, nhưng với họ, nơi này không chỉ là phòng khám nghiệm, mà còn là chiến trường tâm lý.

"Xem này," Triển Hiên đặt bản phác thảo hiện trường lên bàn, chỉ vào từng vệt máu, từng mảnh vỡ đồng hồ. "Những vết máu này không phải ngẫu nhiên. Chúng tạo thành một hình vòng cung hướng về phía cửa sổ. Hung thủ muốn chúng ta chú ý điều gì?"

Lưu Hiên Thừa nhìn kỹ từng chi tiết, mắt không rời bản phác thảo. "Có thể... hắn đang chỉ cho chúng ta một hướng thoát, hoặc là dấu vết mà hắn muốn chúng ta đi theo. Nhưng không thể loại trừ khả năng đó là bẫy."

Triển Hiên nhíu mày. "Đúng, và nhìn vào cách cắt trên cơ thể nạn nhân, tôi nhận thấy một mô thức. Mỗi vết cắt không chỉ là hung khí, mà còn như đang viết ra một thông điệp: 'Chỉ những ai tinh tường mới hiểu được.' Hắn muốn chơi trò trí tuệ với chúng ta."

Lưu Hiên Thừa im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Còn nữa, vết thương ở tay nạn nhân... không giống như các vết còn lại. Có vẻ như hung thủ để lại thứ gì đó trong đó, nhưng rất tinh vi. Chúng ta cần xét nghiệm ADN, và cả dấu vân tay ẩn."

Hai người cùng nhau sàng lọc dữ liệu, ánh mắt đôi khi chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Có điều gì đó không thể diễn tả, một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, len lỏi vào từng chi tiết nhỏ nhất.

"Triển Hiên, cậu có nghĩ... nếu hung thủ tiếp tục như thế này, sẽ có nạn nhân tiếp theo?" Lưu Hiên Thừa hỏi, giọng trầm, mang theo một chút lo âu hiếm thấy.

Triển Hiên khẽ lắc đầu, giọng trầm: "Chắc chắn. Hắn đang thử thách chúng ta. Và nếu chúng ta không đủ tinh ý, ai sẽ là người trả giá tiếp theo?"

Trong im lặng, họ tiếp tục phân tích từng mảnh vỡ, từng vệt máu, từng chi tiết nhỏ. Sự căng thẳng trong công việc dần được cân bằng bằng sự hiểu nhau âm thầm: Triển Hiên nhìn thấy sự chính xác và kiên nhẫn trong từng cử chỉ của Lưu Hiên Thừa; Lưu Hiên Thừa nhận ra sự sắc bén và trực giác của Triển Hiên.

Khi buổi sáng dần trôi qua, ánh nắng lọt qua cửa sổ, hắt lên bàn tay hai người đang ghi chú. Một cảm giác mong manh len lỏi: sự tin tưởng, sự đồng hành, và — dù chưa ai nói ra — một thứ gì đó nguy hiểm nhưng không thể tránh khỏi: sự cảm mến âm thầm giữa họ.

Bên ngoài, thành phố tiếp tục chìm trong bóng tối của những âm mưu chưa lộ, nhưng bên trong căn phòng lạnh lẽo này, hai con người đang lần đầu tiên cảm nhận được một thứ ánh sáng nhỏ nhoi, dẫn lối họ trong mê cung của tội ác và tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz