[Translate | DraHar] Biến đi, Potter
Chương 6
Draco Lucius Malfoy là một gã khốn nạn cao lớn.
(Truyện được chuyển ngữ đã có sự cho phép của tác giả và chỉ đăng duy nhất tại w.attpad VivianMalfoy2904)Phần còn lại của ngày trôi qua khá nhanh. Harry đã dành thời gian ở lớp Thảo dược học cùng với Neville. Cậu cho rằng Neville sẽ là một lựa chọn an toàn vì rõ ràng là cậu ta sẽ không để ý đến chiếc áo len đáng ngờ, cũng không hiểu biết sâu sắc về cuộc sống của Malfoy như Nott, và chỉ tập trung vào những nếp nhăn của cây Shrivelfig lớn (và Blaise Zabini) trước mặt cậu ta.Harry nhìn thấy Blaise có những dây leo với hoa lan quấn quanh cẳng tay. Thì ra đó là thứ Malfoy đã vẽ trước đó. Cậu ghét phải thừa nhận nhưng Malfoy thực sự rất tài năng.Khi tiết Thảo dược học kết thúc và bữa tối đến, Harry đã đói lả. Cậu đã đói meo do bữa sáng bị gián đoạn, bữa trưa bị bỏ lỡ và do cả sự căng thẳng liên tục khi cố gắng tránh né những câu hỏi về chiếc áo len của mình.Cậu đã lao vào thức ăn khi chúng xuất hiện ở bàn Gryffindor nhưng chúng nó cũng không thể làm cậu thôi chú ý đến ánh nhìn mà Hermione dành cho cậu. Harry có thể thấy cô ấy muốn hỏi cậu điều gì đó đến mức nào. Trông như thể cô ấy đang cố gắng giữ những từ ngữ trong miệng và Harry nghĩ rằng cô ấy thực sự có thể phát nổ."Được rồi. Nói thẳng ra đi." Cậu gầm gừ, trừng mắt nhìn cô."Mình chỉ tự hỏi bồ đã làm gì với chiếc áo len của bồ, Harry. Nó trông thật to và có mùi rất... thơm." Hermione có vẻ ngạc nhiên một cách kỳ lạ khi nói với cậu rằng chiếc áo len có mùi thơm khiến Harry tự nhắc mình phải bùng nổ ngay khi thoát khỏi cuộc trò chuyện kinh khủng này."Mình..." cậu thở dài. Không có lý do gì để nói dối cô ấy. Cậu có thể bỏ qua mối liên hệ về Chiết tâm trí thuật, coi chiếc áo len là một sự cố và hy vọng rằng đến cuối cuộc trò chuyện, Hermione sẽ bớt nghi ngờ hơn và sẽ không nhắc đến chuyện gì với Malfoy để cậu có thể giữ nguyên tinh hoàn của mình. "Nó không phải của mình." Cậu trả lời một cách cứng nhắc.Hermione gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. "Mình hiểu rồi. Nó khá lớn so với bồ nhưng bồ có nhầm lẫn nó với của người khác không?" Cô diễn đạt nó như một câu hỏi nhưng sự nghi ngờ ẩn chứa bên trong gần như làm người khác tê liệt."Đúng vậy Mione. Bởi vì chủ nhân của chiếc áo len này cao lớn hơn mình. Mình nghĩ bồ sẽ đoán được điều đó." Cậu gầm gừ.Cô mỉm cười ngọt ngào với cậu. "Tất nhiên, mình đã biết điều đó Harry ạ. Mình chỉ mong bồ có thể chủ động kể cho mình thay vì bắt mình phải hỏi.""Bồ có ý gì khi nói với mình thế? Làm sao mình biết được?""Ồ Harry, thực ra thì điều đó rất rõ ràng." Cô nói và liếc nhìn Ron, người trông có vẻ không hề rõ ràng chút nào và hiển nhiên là không biết cuộc trò chuyện ngượng ngùng này là về điều gì. Cô lẩm bẩm một cách không chắc chắn."Được thôi," Harry nói và trừng mắt nhìn cô. "nói cho mình biết áo len của ai đi.""Malfoy." Cô nói khá tự phụ khi cô nhướn một bên lông mày. "Bồ luôn nhìn chằm chằm vào cậu ta và bồ đã từng theo dõi cậu ta. Seamus thậm chí còn cá cược về hai người. Bồ cũng đã ở bên cậu ta cả buổi sáng. Gần giống như bồ đang hẹn hò với cậu ta, phải không?"Cô ấy đã cộng hai với hai lại và tạo thành bốn mặc dù trong tình huống này, câu trả lời có lẽ gần với việc Filch mặc quần lót ren hơn là bốn . Khi Hermione nói xong, nước bí ngô bắn ra từ mũi Ron vì sốc. Chứng tỏ rằng cậu ta thực sự không biết bạn gái mình đang nói về điều gì."Chết tiệt Mione, cẩn thận khi nói về anh chàng này!" Ron kêu lên."Được rồi, mình không theo dõi cậu ta. Được rồi, có thể mình đã theo dõi cậu ta nhưng chỉ vì cậu ta đang làm gì đó trong trường hợp bồ không nhớ. Và không, mình không hẹn hò với cậu ta đâu, Mione. Mình không phải là người đồng tính, phải không.""Harry, không sao đâu, Ron và mình không phiền đâu-"Khi cô ấy vẫn đang nói, ánh mắt của Harry lướt đến bàn Slytherin và nhận thấy chỗ ngồi của Malfoy đã trống."Mình phải đi!" Cậu lắp bắp rồi rời khỏi bàn ăn, hy vọng rằng mình đã làm điều gì đó đúng đắn ở đây.Lớp học Độc dược cũ, tầng bốn. BÂY GIỜ.Cậu cảm thấy mình đang hét vào trong đầu với hy vọng Malfoy sẽ nghe thấy những lời đó và có thể quyết định nghe theo cậu một lần. Cậu chen qua từng đám học sinh năm nhất đang cố gắng len vào đại sảnh và hét lên về phía tầng bốn. Cậu bước hai bậc một lần lên cầu thang, gần như xô ngã một nhóm các cô gái Ravenclaw trước khi dừng lại bên ngoài lớp học độc dược.Malfoy đã đợi sẵn bên trong, dựa vào bàn với hai chân bắt chéo và hai tay khoanh lại. Harry nhanh chóng niệm chú Colloportus lên cánh cửa khi bước vào.Tôi có thể giúp gì cho cậu đây, cậu bé vàng?Harry trừng mắt nhìn hắn. Hắn trông có vẻ quá tự mãn."Hermione đang nghi ngờ."Malfoy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Harry, vẻ tự mãn biến mất ngay lập tức và thay vào đó là sát ý "Cô ta đang cái đéo gì cơ?" Hắn giận dữ "Mày đã làm gì Potter?""Ồ, không phải về mối liên kết." Cậu trả lời một cách yếu ớt và tuyệt vọng, hy vọng Malfoy sẽ không giết cậu và hòa tan cậu trong một cái vạc. Có lẽ lớp học độc dược là một lựa chọn không khôn ngoan. Nó có quá nhiều lựa chọn để giết người."Rồi sao? Nói nhanh." Hắn gầm gừ."Cô ấy nghĩ chúng ta... ừm... đang làm gì đó cùng nhau? Tôi đoán là... một cặp đôi? Tôi không biết nữa. Tôi đã nói với cô ấy rằng chúng ta chỉ là cộng sự luyện độc dược thôi." Cậu thở dài, vẫn không nhìn Malfoy và hy vọng rằng vụ giết người mà cậu tưởng tượng đã dịu xuống thành một cuộc tra tấn nhẹ.Hắn đá vào tường và tiến về phía Harry, dừng lại cách cậu vài inch."Và tại sao cô ta lại nghĩ thế, Potter?" Hắn gầm gừ và kéo cổ áo len của Harry rồi thúc mạnh vào ngực cậu.Harry đỏ mặt dữ dội. "Cậu quên nó ở thư viện nên tôi-""Vậy là cậu quyết định mặc nó à?" Hắn trêu chọc, gạt những sợi tóc lòa xòa trước mắt."Không, tôi đã nhầm lẫn nó với cái của tôi, đồ khốn." Cậu hất tay Malfoy ra và cố gắng một cách tuyệt vọng để không nghĩ đến khoảng cách gần hay mùi của Malfoy xung quanh mình. Chỉ lúc đó cậu nhận ra Malfoy cao đến mức nào. Đầu cậu chỉ ngang vai Malfoy."Tôi hiểu rồi." Hắn nói, trông không giống một người đã hiểu chút nào và thực tế là hắn đang tận hưởng nỗi sợ hãi và sự khó chịu tột độ của Harry. Hắn dừng lại một lúc và nét cau có lại hiện lên trên khuôn mặt. "Được rồi, cậu sẽ phải tiếp tục cố gắng tránh chủ đề trò chuyện." Hắn ta thở dài. "Cậu không phải là một kẻ nói dối đủ giỏi để xoa dịu sự nghi ngờ của Granger nên cậu sẽ phải tránh chủ đề đó hoàn toàn. Thành thật mà nói, tôi không ngạc nhiên mặc dù tôi nghĩ cậu sẽ trụ được lâu hơn. Cậu bé kỳ diệu rõ ràng không thể giữ bí mật.""Tôi có thể nói dối đấy!" Harry kêu lên. Tại sao hôm nay mọi người lại chất vấn cậu thế?"Không, Potter, cậu không thể, cậu chưa bao giờ nói dối một cách thuyết phục, thừa nhận đi." Trước đó hắn vẫn đứng im và nhìn chằm chằm xuống Harry bằng đôi mắt xám ngu ngốc và cái nhìn tự mãn ngu ngốc đó."Tôi có thể nói dối, Malfoy. Tôi đã nói dối về... rất nhiều... đúng vậy... rất nhiều thứ!""Ồ, tôi chắc chắn là cậu đã làm thế. Tệ lắm, giống như một thằng ngốc vụng về vậy!" Malfoy lại chọc ngón tay vào ngực Harry và Harry mất kiểm soát."TAO LÀ KẺ NÓI DỐI GIỎI!" Harry hét lên, đẩy Malfoy về phía sau. Cậu ngạc nhiên rằng Malfoy mất nhiều thời gian như vậy để kích động sự bộc phát của cậu, nhưng cậu không có ý định nhận những lời nghi vấn từ cả Malfoy và Hermione chỉ trong mười phút.Malfoy giờ đã nổi điên sau khi nhìn thấy phản ứng giận dữ của Harry. Khuôn mặt hắn ta ửng hồng và thở hổn hển. "THẬT SỰ, MÀY TUYỆT VỜI VẬY HẢ? NÓI DỐI VỚI TAO NGAY ĐI!""CÁI GÌ?""MÀY NGHE THẤY TAO NÓI RỒI. NÓI DỐI. NGAY BÂY GIỜ!""TAO KHÔNG CHƠI TRÒ CHƠI ĐÂU MALFOY!" Harry hét lên, đập nắm đấm xuống bàn bên cạnh với hy vọng làm Malfoy sợ, tuy nhiên, hắn chỉ tiến lại gần hơn để đứng cao hơn Harry."TAO CŨNG KHÔNG. NÓI CMN DỐI ĐI NÀO POTTER. NGAY BÂY GIỜ!" Hắn lại chọc ngón tay vào ngực Harry. Giờ hắn chỉ còn cách vài cm, buộc Harry phải nhìn thẳng vào hắn."MÀY THẬT LÀ KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG NỔI, TAO MUỐN LÀM BẠN VỚI MÀY NĂM NAY. TAO KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN QUÁ KHỨ CỦA CHÚNG TA, TAO CHỈ MUỐN LÀM BẠN VÀ CÃI NHAU VỚI MÀY VÌ MÀY CHO TAO CẢM GIÁC BÌNH THƯỜNG. MÀY KHIẾN TAO CẢM THẤY NHƯ THỂ CHIẾN TRANH CHƯA TỪNG XẢY RA NHƯNG MÀY LẠI CỨ LÀM NHỮNG ĐIỀU VỚ VẨN NHƯ THẾ NÀY VÀ LÀM HỎNG HẾT MỌI CHUYỆN."Malfoy loạng choạng lùi lại vài bước. "Ồ!" Hắn lẩm bẩm. "Đó có phải là lời nói dối của cậu không?" Khoảnh khắc hắn nhìn Harry, cơn giận trên mặt rút đi như thủy triều. Mặc dù vẫn còn thở dốc nhưng bây giờ trông hắn chỉ hơi khó chịu."Không. Đó không phải là một lời nói dối, chết tiệt. Tôi đã nói với cậu là tôi sẽ không làm thế mà." Harry gầm gừ, cố gắng cau mày nhìn Malfoy và tự hỏi làm sao cậu có thể dễ dàng bình tĩnh lại chỉ vì giọng điệu nhẹ nhàng của Malfoy."Tôi hiểu rồi." Hắn nói, bước lùi lại và di chuyển qua lớp học đến cửa. "Cậu biết là cậu thực sự có tính khí tệ hại phải không?" Giọng hắn run rẩy và cố gắng nhìn xuống Harry."Cút đi." Harry quát lên, cảm thấy cơn giận dữ lại tràn về. Cậu vừa hét vào mặt Malfoy và giờ cậu đang bị chế giễu vì điều đó.Malfoy cười nhẹ khi hắn bước đến cửa và mở nó ra. "Tôi mừng là đó không phải là lời nói dối, đồ khốn nạn. Tôi cũng cảm thấy như cậu."Harry tập trung vào tiếng cửa đóng lại và tiếng bước chân chậm rãi đi xa dần và cậu cố gắng hết sức để hiểu chuyện gì vừa xảy ra.15/10/2024
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz