ZingTruyen.Xyz

[TRANSFIC | All Kỳ] XUYÊN SÁCH HAY SAO ĐÓ

Chương 15

mianhuatang1202

Vào lúc Tống Á Hiên nhận được điện thoại từ ba mình, người thì vẫn đang ở trong khu vườn nhỏ của Lam Giang Gia Uyển, bày biện các thứ chờ Mã Gia Kỳ quay về, tặng cho anh ấy một khung cảnh sinh nhật bất ngờ.

Ba cậu ở trong điện thoại còn chưa kịp nói rõ ràng, chỉ thấp thoáng nghe thấy ba nói rằng, Mã Gia Kỳ ngã từ trên sân khấu xuống, ngất xỉu, được Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đưa đi rồi.

Ngay tức khắc không còn tâm trạng bày trí gì nữa.

Thử Tiêu đang nằm bên cạnh ngậm dải lụa màu dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của ba mình không tốt.

Kêu ư ử chạy qua, nằm bên cạnh chân ba mình.

Sau khi Tống Á Hiên ngắt điện thoại của ba mình, liền trực tiếp gọi điện cho Trương Chân Nguyên.

Trương Chân Nguyên ngay tức khắc nhận máy.

"Mã Gia Kỳ làm sao vậy?"

"Cái gì mà ngã từ trên sân khấu ngã xuống!"

"Anh ấy bây giờ đang ở đâu!"

Trương Chân Nguyên để điện thoại ra xa lỗ tai mình, để tránh khỏi cơn nộ thét từ Tống Á Hiên.

"Á Hiên, đừng gấp, em nghe anh nói."

Trương Chân Nguyên đang định nói tiếp, điện thoại liền bị Đinh Trình Hâm giật phắt đi.

"Tống Á Hiên, đừng gấp, đây là Mã Gia Kỳ nợ Giản Kỳ đó, anh muốn cậu ta phải trả lại tất cả."

Không đợi Tống Á Hiên trả lời, Đinh Trình Hâm liền vứt điện thoại Trương Chân Nguyên vào trong bể cá trang trí bên cạnh.

Trương Chân Nguyên nhìn điện thoại mình chìm dần xuống đáy bể cá, màn hình kết nối điện thoại với Tống Á Hiên trở thành màn hình màu đen.

Tối sầm mặt đi đến trước mặt Đinh Trình Hâm.

"Đinh ca, chuyện của 7 năm trước rồi."

"Tại sao anh cứ ôm chặt mãi không chịu buông!"

"Nếu như Giản ca vẫn còn, anh ấy tuyệt đối không muốn nhìn bây giờ ra nông nổi này."

Vào khoảnh khắc Đinh Trình Hâm nghe thấy hai chữ Giản Kỳ, viền mắt liền đỏ lên.

Nắm lấy cổ áo Trương Chân Nguyên.

"Dựa vào cái gì mà cậu ta Mã Gia Kỳ có thể yên tâm thoải mái mà sống như vậy!"

"Dựa vào cái gì hả!"

Lưu Diệu Văn vẻ mặt lạnh lùng đi đến bên cạnh hai người, tốn sức gỡ tay Đinh Trình Hâm ra.

"Đinh ca, em vẫn gọi anh một tiếng anh, là bởi vì em vẫn luôn ghi nhớ lúc nhỏ anh đối với em tốt như thế nào."

"Nhưng mà, chuyện của Giản ca đã qua rồi thì chính là quá khứ, năm đó đến cả cảnh sát cũng đã kết luận, không hề liên quan tới Mã Gia Kỳ."

Đinh Trình Hâm nhìn Lưu Diệu Văn và Trương Chân Nguyên vô cùng xa lạ trước mặt.

"Lưu Diệu Văn, Trương Chân Nguyên, Giản Kỳ lúc đó đối xử với hai người tốt biết bao nhiêu, hai người lại nói như vậy, có xứng đáng với cậu ấy không?"

"Mã Gia Kỳ chính là hung thủ giết người!"

Trương Chân Nguyên nhận thức rõ bây giờ không phải là thời cơ thích hợp, bây giờ tất cả mọi người đều không có cách nào để bình tĩnh hòa nhã.

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm lái xe đưa Mã Gia Kỳ đã hôn mê đi.

Bản thân và Lưu Diệu Văn ở lại sảnh tiệc để xử lý những chuyện phía sau.

Đinh Trình Hâm điên cuồng ghi hận Mã Gia Kỳ.

Mà Tống Á Hiên, chắc hẳn là đang trên đường lái xe đến sảnh tiệc.

Nhờ phục vụ vớt điện thoại từ dưới bể cá lên, vẩy vẩy nước, bỏ vào trong túi áo.

Điện thoại không thể mất, bên trong có rất nhiều văn kiện bí mật, có liên quan đến cơ mật của công ty.

Hơn nữa, điện thoại này, cũng chỉ là bị vô nước mà thôi.

Lúc này ngoài cửa lại vang lên tiéng còi xe inh ỏi.

Tống Á Hiên mang con chó của em ấy bụi bặm mệt mỏi liền tới, Trương Chân Nguyên nhìn dáng vẻ thở gấp của Tống Á Hiên.

Tới sớm hơn nhiều so với ước tính của bản thân.

Đi vào trong sảnh, đặt Thử Tiêu xuống đất, để nó tự đi theo.

Không một lời chào hỏi, vào khoảnh khắc đi tới gần Đinh Trình Hâm, trực tiếp một quyền đấm luôn khuôn mặt mê hoặc hàng vạn thiếu nữ của Đinh Trình Hâm.

"Đinh Trình Hâm!"

"Anh có phải là điên rồi không!"

"Hôm nay là sinh nhật của anh ấy đó!"

Đinh Trình Hâm bị đánh một cách bất ngờ ngã trên đất, khẽ liếm vết máu ứa ra nơi khóe miệng.

"Phải a, tôi điên rồi, tôi điên 7 năm rồi!"

"Tôi điên cuồng để bản thân phải bận bịu, chính vì tôi sợ một khi tôi rảnh rỗi, tôi liền nhớ tới Giản Kỳ, tôi liền nhớ tới cậu ấy a."

Không thèm để ý đến Đinh Trình Hâm đang tự mình than oán, Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn.

"Nghiêm Hạo Tường bọn họ đưa Mã Gia Kỳ đi đâu rồi?"

Lưu Diệu Văn nhún vai.

"Không biết."

"Không biết thì gọi điện thoại mà hỏi!"

"Người này người kia đều là phế vật cả à!"

Trương Chân Nguyên lắc đầu, không muốn nhìn thấy bất cứ người nào cãi nhau nữa.

"Anh biết, hai đứa tụi em đi theo anh."

"Á Hiên, em với Diệu Văn ra xe đợi anh một chút, anh có lời muốn nói riêng với Đinh ca."

Tống Á Hiên liếc Đinh Trình Hâm, dẫn Lưu Diệu Văn rời khỏi.

Trương Chân Nguyên ngồi xuống, nhìn Đinh Trình Hâm.

"Đinh ca, em thừa nhận, lúc Giản cả vẫn còn, anh ấy đối với em rất tốt."

"Lúc em không muốn bị ba mẹ quản lý, là Giản ca đưa em đi trốn bọn họ."

"Lúc em thi thành tích không tốt, là Giản ca không quản ngày đêm dạy bù cho em."

"Lúc em không nghe lời bị cắt tiền tiêu vặt, cũng là Giản ca mỗi ngày mua cơm cho em ăn."

"Giản ca đối tốt với em, em vẫn luôn không quên."

"Nhưng mà, Đinh ca, anh quên rồi sao?"

"Mã Gia Kỳ, anh ấy là đứa em trai mà Giản ca yêu thương nhất."

"Năm đó nếu cảnh sát đã đưa ra kết luận cuối cùng, chuyện này không hề liên quan gì tới Mã Gia Kỳ, vậy thì chúng ta nên làm là lựa chọn tin tưởng."

"Anh suy nghĩ kĩ lại đi."

"Tự mình thu xếp ổn thỏa."

Lời đã nói đến mức này, Trương Chân Nguyên cũng không biết nên nói thêm gì nữa mới là tốt.

Đứng dậy phủi quần, quay người liền rời đi.

Nghiêm Hạo Tường ôm Mã Gia Kỳ ngồi ở ghế sau trong xe Hạ Tuấn Lâm.

Đau lòng đưa tay chà sát lòng bàn tay của Mã Gia Kỳ.

"Hạo Tường, đi đâu đây?"

"Đến nhà cậu, nhà của bản thân cậu."

Hạ Tuấn Lâm đương nhiên hiểu, nhà của bản thân xa, còn lớn, yên tĩnh, thích hợp cho người tịnh dưỡng.

"Tiện thể gọi bác sĩ đến nhà cậu luôn."

"Tất cả chi phí tớ chịu."

"Hạo Tường, không phải vấn đề tiền bạc, chuyện của Giản ca..."

"Tớ tin tưởng Giản Kỳ, tớ cũng tin tưởng Mã Gia Kỳ."

"Giản Kỳ sẽ không đối xử với Mã Gia Kỳ như vậy, anh ấy cũng sẽ không để cho đứa em trai mà mình yêu thương nhất phải rơi vào hoàn cảnh khó khăn."

Cúi đầu nhìn Mã Gia Kỳ đang chìm vào giấc ngủ say.

Đều đã qua 7 năm rồi.

Giản ca vậy mà đã đi được 7 năm rồi.

Năm đó, thật ra, Mã Gia ngoại trừ cặp sinh đôi, còn có một đứa con.

Gọi là Giản Kỳ.

Là con trai dì ruột của Mã Gia Kỳ.

Là anh họ của Mã Gia Kỳ, ba mẹ của Giản Kỳ vào rất sớm trước đó đã qua đời.

Giản Kỳ từ sau lúc đó, liền sống cùng với cậu mợ và hai đứa em trai.

Mã Gia Thành và Mã Gia Kỳ là hai anh em song sinh, thế nhưng dựa trên tướng mạo mà nói, lớn lên càng với Mã Gia Kỳ hơn thật ra là Giản Kỳ.

Giản Kỳ lớn hơn Mã Gia Kỳ một tuổi, bằng tuổi với Đinh Trình Hâm, quan hệ giữa hai người tốt hơn so với những người khác, có thể là bởi vì cùng tuổi, cũng có thể là bởi vì cùng lớp.

Là Giản Kỳ đưa Mã Gia Kỳ đến với thế giới của bọn họ, nếu không dựa trên tính cách lười đến đòi mạng không thích xã giao của Mã Gia Kỳ, mới không thèm chủ động kết bạn.

Mã Gia Kỳ thật sự, là Mã Gia Kỳ mà bản than 12 tuổi năm đó gặp được trên xích đu.

Không thích náo nhiệt, không thích nhiều người.

Chịu sự ảnh hưởng của Giản Kỳ, Mã Gia Kỳ từ nhỏ đã học đàn piano, cây đàn ở sảnh phụ mà bản thân vẫn chưa từng được thấy qua, là Giản Kỳ tặng cho Mã Gia Kỳ, được Mã Gia Kỳ xem như bảo bối.

Từ lúc nào lại trở nên không đúng nhỉ?

Là chuyện bắt cóc sau khi trải qua sinh nhật 14 tuổi của Mã Gia Kỳ không được bao lâu đi.

Vào lúc mọi người đang lo lắng không biết phải làm sao, một đống cảnh sát ở phòng khách Mã Gia đang từng giây từng phút theo dõi tin tức của bọn bắt cóc.

Tất cả mọi người đều không chút manh mối nào, vào lúc hết đường xoay sở, Mã Gia Kỳ lưng đeo cặp chậm rì rì quay về nhà.

Vào lúc mọi người đều thở phào một hơi, mới nhận ra, đã rất lâu không nhìn thấy Giản Kỳ rồi.

Suy xét lại mới phát hiện, người bị bắt cóc là Giản Kỳ, là Giản Kỳ bị đám người xấu nhận nhầm thành Mã Gia Kỳ.

Trong quá trình tìm kiếm, bởi vì lúc đó còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ, chỉ biết rằng lúc tìm được Giản Kỳ cứu về nhà, trên người đã không còn một chỗ nào lành lặn, ở bệnh viện hẳn 3 tháng mới triệt để dưỡng xong bệnh.

Sau khi Giản Kỳ dưỡng thương xong, Đinh ca từng có lần muốn đưa Giản Kỳ về nhà mình, nhưng lại bị Mã Gia Kỳ từ chối, anh trai của bản thân ở nhà người khác thì xem sao được chứ.

Dòng suy nghĩ lại quay về vài năm trước, có lẽ là bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Đinh ca, đã chôn giấu cảm xúc hận thù rồi.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, sau khi Giản ca từ bệnh viện trở về, liền trở nên có chút không thích nói chuyện nữa.

Tất cả mọi người cố gắng nghĩ đủ mọi cách, muốn để Giản ca nói nhiều hơn một chút, nhưng mà, không phải mặt mũi của bất cứ ai ở chỗ của Giản Kỳ đều được chấp nhận.

Duy nhất Mã Gia Kỳ.

Duy nhất Mã Gia Kỳ.

Chỉ có nơi có Mã Gia Kỳ, Giản Kỳ mới để lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Có thể những người khác đều không nhìn rõ, nhưng mà bản thân tuyệt đối là cái người nhìn ra rõ nhất.

Bởi vì bản thân cậu biết, vào lúc bản thân nhìn chăm chú vào Mã Gia Kỳ, còn có một ánh mắt khác cũng đang nhìn chằm chằm vào "công chúa" của cậu.

Mà nơi phát ra ánh mắt đó, là Giản Kỳ.

Trong kí ức có một đoạn thời gian, cả Mã Gia Kỳ và Giản Kỳ đều không đi học.

Mã Gia Kỳ chính là ngày ngày đều bồi bạn bên cạnh Giản Kỳ.

Sau khi xảy ra chuyện, cũng chính là bắt đầu vào lúc Mã Gia Kỳ bắt đầu học cao trung, giống như là trở thành một người khác không bằng.

Cũng là bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi người cũng bắt đầu dần dần, có ý vô ý mà tránh xa Mã Gia Kỳ đang ngày ngày làm phiền họ.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say yên bình của Mã Gia Kỳ.

"Hạ nhi, cậu nói xem, nếu như Giản ca vẫn còn, vậy thì có phải sẽ không có chuyện gì của chúng ta rồi không?"

Nghe thấy lời nói của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm không biết đang suy nghĩ những gì.

"Sắp tới rồi, đừng nghĩ quá nhiều."

Thông qua gương chiếu hậu, nhìn Mã Gia Kỳ, trong đầu hình ảnh của Giản Kỳ lại sống dậy một cách tươi mới.

Đúng vậy, Mã Gia Kỳ và Giản Kỳ quá giống nhau rồi.

Giống đến mức nếu như hai người xuất hiện ở cùng một nơi, tất cả mọi người vẫn luôn là phớt lờ đi đến Mã Gia Kỳ.

Hóa ra, hóa ra, Mã Gia Kỳ cư nhiên là cái người không thích nói chuyện, yên yên tĩnh tĩnh.

Có lẽ nguyên nhân Mã Gia Kỳ không thích tham gia tiệc sinh nhật tìm thấy rồi.

Có biết bao nhiêu lần, mọi người đều sẽ vì Giản Kỳ mà phớt lờ Mã Gia Kỳ, vậy nên mới khóc mới nháo không muốn đứng trước mặt mọi người sao?

Dựa theo cách nghĩ của Đinh ca mà nói, những thứ Mã Gia Kỳ nợ Giản kỳ làm sao để trả.

Vậy thì, nhiều năm như vậy, bởi vì Giản Kỳ, những thứ mà mọi người nợ Mã Gia Kỳ, lại làm sao để trả đây?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz