Trans Khon Dinh
Một tuần trước.Đối với Chu Chính Đình, Lâm Diệp không phải người xa lạ gì.Một tháng qua, truyền thông báo chí liên tục đưa tin về vụ bê bối giữa Thái Từ Khôn và Lâm Diệp.Thái Từ Khôn núp dưới danh nghĩa bảo vệ an toàn của Chu Chính Đình mà hạn chế tự do của cậu, cũng hạn chế luôn các nguồn thông tin bên ngoài.Chu Chính Đình cũng không nhắm mắt làm ngơ, ban đầu cũng làm loạn, cãi vã với Thái Từ Khôn, nhưng Thái Từ Khôn chỉ nói đúng một câu."Chỉ cần em không bắt được tôi đang thân mật với cậu ta, thì không tính là tôi đang quá trớn."Bất kể cậu ép hỏi như thế nào, Thái Từ Khôn cũng chỉ nhạt nhòa trả lời một câu: đối tác.Tiếp tục làm loạn, biến Chu Chính Đình thành một người như không có giáo dục.Tính cách không tranh không cướp này làm mối quan hệ vốn đã gượng gạo của Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình trở nên gần như đóng băng.Bạn đồng hành với Thái Từ Khôn trong nhiều sự kiện lớn nhỏ khác nhau đều là Lâm Diệp, hai người qua lại riêng tư rất nhiều, mà Thái phu nhân danh chính ngôn thuận lại hầu như không lộ diện, các phương tiện truyền thông đều dồn dập đưa tin."Tiểu Thái công tử có mối tình mới, ngoại hình giống hệt Trầm Dục.""Thái phu nhân chính quy không quan tâm, chẳng lẽ là tình cảm rạn nứt?""Tiên tử nhân gian Chu Chính Đình đã kết hôn nhưng vẫn không chiếm được trái tim Thái công tử."...Chu Chính Đình cũng đã từng nghĩ rằng Lâm Diệp đến tìm Thái Từ Khôn là để cầu xin chuyện của anh trai cậu ta, thế nhưng nhìn thái độ của Thái Từ Khôn, xem ra mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.Mấy ngày hôm nay, Chu Chính Đình đã đủ bình tĩnh để suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Thái Từ Khôn, và liệu những quyết định trước đây của cậu có đúng hay không.Lâm Diệp biết rằng sớm muộn gì Chu Chính Đình cũng sẽ tìm đến mình vì đã gây ra những xáo trộn lớn như vậy.Ban đầu đúng là vì anh trai và cả công ty, nhưng sau đó thực sự nảy ra ý muốn thay thế, Thái Từ Khôn đúng là đủ hấp dẫn, mà Chu Chính Đình lại là người chỉ dựa vào một đứa trẻ trong bụng, không xứng với anh ta!Đối với lời mời của Chu Chính Đình, Lâm Diệp thản nhiên đến cuộc hẹn.Ngay lúc nhìn thấy Chu Chính Đình, Lâm Diệp, người luôn tự hào về vẻ đẹp của mình cũng có chút rung động, người kia an vị ở nơi đó, toàn thân không vướng một tia bụi trần, từng cử chỉ đều toát ra vẻ thanh nhã."Tiên tử nhân danh" đúng là không phải hư danh!Hai người ngồi đối diện nhau, nếu không phải cùng yêu một người đàn ông, Lâm Diệp thực sự rất muốn làm bạn với người này."Chu công tử tìm tôi có việc gì không?"Khi nhìn thấy Lâm Diệp, Chu Chính Đình cũng không bất ngờ tại sao Thái Từ Khôn lại chiều chuộng cậu ta như thế, người này giống Trầm Dục đến mấy phần, ngay cả tính cách cũng không khác nhau là bao.Đàn ông đều thích những người đẹp với tính cách như vậy mà."Một người đẹp như Lâm công tử đây không nên hạ thấp bản thân làm tiểu tam chen vào hôn nhân của người khác đúng không, cậu và Thái Từ Khôn, hẳn là vì anh trai mình?"Chuyện Lâm Huy làm loạn trong quán ăn lúc trước bị truyền thông đưa tin rộng khắp, sau khi nhìn thấy, bố Chu lên cơn giận dữ, con trai bảo bối của mình sao lại bị người khác bắt nạt cơ chứ.Ông lập tức hạ lệnh, mang tất cả những chuyện khuất tất mà anh ta đã làm trong hai năm qua phát tán ra ngoài, không nói lời nào mà ném người vào cục cảnh sát sám hối mất nửa tháng.Lâm Diệp đã đi khắp nơi để tìm người giải quyết, nhưng vì địa vị của Chu gia cho nên không ai dám ra mặt, cậu ta mới nghĩ đến chuyện tiếp cận Thái Từ Khôn.Chu Chính Đình nhìn sắc mặt cậu ta thay đổi, biết mình đoán đúng rồi."Tôi biết cậu không phục, nhưng hết cách rồi, tôi đây sinh ra đã là Chu thiếu gia, trên này chỉ có điều tôi không muốn thôi, cho nên, về nói với anh trai cậu, đừng đến quấy rầy bạn tôi nữa, những điều nhỏ nhặt tôi cũng sẽ không tính toán, cảnh cáo anh ta một lần cuối, nếu không tôi sẽ bắt anh ta phải trả giá thật đắt đấy."Chu Chính Đình chậm rãi đứng dậy, hình như là vừa nhớ ra điều gì đó."Nhân tiện, chuyện của cậu và Thái Từ Khôn, tôi không muốn nói nhiều, anh ta không yêu tôi, cũng không yêu cậu, nếu như anh ta coi cậu là thế thân của Trầm Dục thì đó mới thật sự là đáng thương."Đột nhiên Chu Chính Đình bật dậy từ trên giường, mở mắt ra, cả căn phòng tối om, cảm giác ngột ngạt trong giấc mơ cứ vờn xung quanh cậu.Ngay khi cậu vừa cử động, người bên cạnh đã lập tức tỉnh lại."Chính Đình, cơ thể khó chịu ở chỗ nào sao?"Người trên giường cố gắng thích nghi với ánh sáng sau khi bật đèn, mùi nước khử trùng nồng nặc kích thích hệ thần kinh của cậu, đưa tay ra xoa xoa bụng mình, chậm rãi nói."Jeffrey, sao rồi?""Thái Từ Khôn trúng đạn, mất máu quá nhiều, vẫn đang hôn mê, Vưu Trưởng Tĩnh đã ra khỏi phòng phẫu thuật từ hai tiếng trước, Lâm Ngạn Tuấn đến rồi, lúc cậu đang hôn mê, cha mẹ cậu đã chạy đến đây, còn Lâm Huy đã bị mang đi."Chu Chính Đình khẽ gật đầu một cái, ra hiệu rằng cậu biết rồi.Đổng Hựu Lâm luôn cau mày."Chính Đình, có muốn uống chút nước không?"Cha mẹ Chu Chính Đình làm sao chịu được khi nhìn thấy cậu con trai nhỏ của mình đau khổ như vậy, nhất quyết phải ở đây đợi Chu Chính Đình tỉnh lại, thuyết phục mãi hai người mới chịu về, Chu Chính Đình không sao, chỉ là gần đây nhiều áp lực quá, lại bị kích thích đột ngột nên mới ngất xỉu."Không khát, không mệt.""Mình muốn ở một mình, chăm sóc mình lâu như vậy rồi, mau về nghỉ ngơi đi."Chu Chính Đình co đầu gối lên ôm lấy thân mình, tư thế bảo vệ bản thân này làm ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, Đổng Hựu Lâm không kiềm chế được mà ôm lấy cậu.Tiếng bước chân vang lên, Đổng Hựu Lâm nhìn về phía cửa, đôi mắt vốn ấm áp nay đã trở nên lạnh băng.Thái Từ Khôn vừa tỉnh dậy đã chạy đến đây, vết thương đã được qua xử lý biến thành mát lạnh, nhưng nhìn thấy hai người ôm nhau như vậy trong phòng bệnh, bây giờ lại đau rát."Cảm ơn anh đã chăm sóc Chính Đình."Đôi mắt Thái Từ Khôn trở nên sâu thẳm, mang người từ trong tay Đổng Hựu Lâm kéo về phía mình, dịu dàng nói."Sau này tôi sẽ chăm sóc cậu ấy." "Thái Từ Khôn.""Anh có thể nhìn thấy tôi thích cậu ấy, tôi cũng không muốn giải thích gì cả, nếu như cậu ấy hạnh phúc, tôi sẽ lùi về làm bạn, nhưng anh thử tự hỏi bản thân mình xem, đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng chưa? Bây giờ không phải là tôi tranh giành cậu ấy với anh, mà là Chính Đình không muốn gặp lại anh nữa."Thái Từ Khôn nhìn khuôn mặt nhỏ trắng xám trong lồng ngực mình, từ trước đến nay bàn tay cậu luôn ấm áp, bây giờ từng ngón tay lại lạnh buốt, nắm tay cậu ấy chặt hơn một chút, muốn tặng cậu nhiều hơi ấm hơn một chút."Jeffrey, bất kể mối quan hệ giữa chúng tôi như thế nào, cậu ấy vẫn là vợ hợp pháp của tôi.""Anh đỡ đạn của cậu ấy thay omega khác, sao còn dám nhận cậu ấy là vợ anh.""Đây là việc giữa chúng tôi, tôi chỉ cần giải thích với cậu ấy, không phải anh." Giữa bầu không khí căng thẳng, Chu Chính Đình không ngủ nổi, đau cả đầu, hai người này mỗi người một câu không ai nhường ai làm cậu phải mở mắt ra lần nữa.Chu Chính Đình muốn Đổng Hựu Lâm đi về, anh ta chăm sóc cậu cũng đã lâu, cũng nên về nhà nghỉ ngơi.Hơn nữa, có những lời cậu muốn nói riêng với Thái Từ Khôn.Chu Chính Đình khẽ nhúc nhích, muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của anh."Nói đi, nói rõ tất cả, từ mai tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, và đứa con này sẽ là của một mình tôi."Thái Từ Khôn vừa tỉnh dậy đã đến đây, thực ra anh cũng chưa nghĩ ra xem là nên nói như thế nào, chỉ là nghe theo bản năng của mình, đến đây thăm cậu."Chuyện của Vưu Trưởng Tĩnh, xin lỗi.""Là anh can thiệp vào đúng không, nếu không với tính khí của cha tôi, làm gì có chuyện chỉ bắt anh ta ngồi ở trong đó nửa tháng, nếu như một tháng nay anh không cấm không cho tôi ra ngoài, anh ta cũng không dám làm càn ra tay với Trưởng Tĩnh như vậy."Tâm trạng của Chu Chính Đình đã bình tĩnh hơn nhiều, cậu còn đứa trẻ, cậu muốn điều chỉnh tâm trạng của mình lại.Thái Từ Khôn sợ nhất thái độ thờ ơ này của Chu Chính Đình, duỗi cánh tay ôm lấy cậu chặt hơn nữa."Là tôi sai, tôi không nghĩ rằng Lâm Huy sẽ to gan như vậy, chuyện lần này tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Chính Đình, chuyện giữa chúng ta không liên quan gì đến họ, chúng ta không ly hôn.""Anh chịu trách nhiệm?"Nước mắt Chu Chính Đình rơi lã chã."Anh ấy xảy thai, bác sĩ nói sau này anh ấy không có con được nữa, anh chịu trách nhiệm kiểu gì, anh ấy là bạn tốt nhất của tôi, tôi còn mặt mũi nào để gặp anh ấy nữa..."Trước đây, kể cả khi bị mọi người chỉ trích, thiên hạ coi thường, Chu Chính Đình cũng chưa bao giờ khóc như vậy, Thái Từ Khôn cảm thấy cậu ấy đã quá tuyệt vọng rồi."Nếu như có thể, tôi hy vọng đêm hôm đó chẳng có gì xảy ra cả, tôi không phá hỏng hôn ước của hai người, không mang thai, sẽ không chọc tức Lâm Huy, Trưởng Tĩnh sẽ không xảy ra chuyện, tất cả đều là do tôi."Thái Từ Khôn đau khổ nhìn người trong tay mình, muốn thay cậu chịu đựng tất cả, nhưng lại chẳng làm được gì."Thái Từ Khôn, tôi xin anh, chúng ta ly hôn được không? Tôi thực sự rất mệt.""Chính Đình, tôi biết em đang giận tôi chuyện của Lâm Diệp, tôi sẽ giải thích rõ ràng với em, tôi chưa từng ngủ với cậu ta, cũng không phản bội cuộc hôn nhân này, thế nên em không có tư cách để chia tay tôi.""Tôi biết em oán trách tôi, tôi chờ em hết giận, nhưng Chính Đình, không thể ly hôn, tôi không ly hôn."Chu Chính Đình yên lặng, dường như đang tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh ta, không ly hôn? Tại sao? Chắc chắn không phải vì tình yêu!Chu Chính Đình biết hôm nay không thể nói chuyện với anh ta nữa, nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa."Tôi không thích chỗ ngủ có mùi máu tanh, anh tự xử lý vết thương đi."Thái Từ Khôn yêu chiều cười."Đợi tôi thay quần áo rồi quay lại với em.""Không muốn."Thái Từ Khôn không để ý đến lời từ chối của cậu, lát nữa quay lại là được thôi."Anh không ly hôn, nhưng tôi phát hiện ra rằng, hình như cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn nếu lựa chọn người yêu mình chứ không phải người mình yêu, hơn nữa, Đổng Hựu Lâm không để ý đến chuyện tôi có đứa trẻ."Câu nói của Chu Chính Đình thành công khiến Thái Từ Khôn dừng bước, xoay người lại, đôi mắt phủ một lớp sương dày đặc, giọng nói âm trầm vang lên trong phòng bệnh."Chu Chính Đình, đáng tiếc rằng viên đạn này của em không bắn trúng tim tôi, nếu không, trừ khi tôi chết hoặc em chết, thì tôi cũng sẽ không có bất kỳ ý định ly hôn nào đâu, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi tới đón em về nhà."Hôm sau, trời vừa hửng sáng, cha mẹ Chu Chính Đình đã chạy đến bệnh viện, cửa vừa mở ra, người dựa vào giường bệnh đã nhanh chóng ngẩng đầu lên.Cố gắng không đánh thức người đang ngủ say dậy, Thái Từ Khôn cố ý hạ thấp giọng mình xuống."Cha, mẹ."Mẹ Chu liếc từ trên giường qua, nhìn về phía người đàn ông với đôi mắt thâm trầm bên cạnh, dặn chồng mình."Anh ở đây trông Bối Bối, em ra ngoài nói chuyện với Thái Từ Khôn một chút rồi mang bữa sáng đến cho mọi người."Mẹ Chu nhìn dòng người tấp nập trên đường, đi thẳng vào vấn đề."Từ nhỏ Bối Bối đã là người trầm lặng, nhạy cảm và hiểu chuyện, nó biết mình muốn gì, hôn nhân của nó cha mẹ cũng không can thiệp quá nhiều, thế nhưng, Chu tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không chịu được bất bình như vậy, sự việc rốt cuộc là như thế nào, tôi cũng chẳng muốn nghe, thế nên trước khi đứa bé chào đời, tôi sẽ dẫn Bối Bối về nhà ở."Năm đó, mẹ của Chu Chính Đình cũng là một huyền thoại ở kinh thành, sau khi kết hôn sinh con thì tính khí mới dần dần trầm xuống, thế nhưng kiêu ngạo trong tâm vẫn không nhòa đi chút nào.Thái Từ Khôn đã sớm liệu được mọi chuyện sẽ như thế này, nhẹ giọng nói từng chữ từng câu."Mẹ, xin lỗi, Chính Đình là vợ con, con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."Mẹ Chu chậm rãi dùng muôi khuấy cháo, thản nhiên nói."Tôi cũng sẽ không ép Bối Bối về nhà, không ai có thể ép nó làm chuyện nó không thích, kể cả tiểu thiếu gia họ Thái cũng vậy."Khi hai người trở về phòng bệnh, Chu Chính Đình đã dậy rồi, tựa đầu vào thành giường đùa giỡn cùng bố Chu, nghe thấy tiếng động mới quay đầu sang, ánh mắt dừng lại ở Thái Từ Khôn chưa đầy một giây, mỉm cười nhìn mẹ Chu."Mẹ, mang cho con món gì vậy?"Mẹ Chu cười xoa xoa đầu cậu."Còn khó chịu không?"Chu Chính Đình ngoan ngoãn lắc đầu."Không có, chỉ là gần đây hơi mệt một chút, nghỉ ngơi nhiều là ổn rồi."Thái Từ Khôn lấy cho Chu Chính Đình một bát cháo đậu đỏ sơn trà, còn cho bố Chu một bát cháo thập cẩm.Cầm bát ngồi trên đầu giường của người đó, cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến bên miệng, Chu Chính Đình cũng không từ chối, chỉ cúi đầu ăn cháo, nói chuyện cũng lười."Chính Đình, ăn xong cháo tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho em, chúng ta đi thăm Vưu Trưởng Tĩnh, sau đó về nhà."Giọng nói của Thái Từ Khôn không lớn, nhưng ai cũng đều nghe rõ.Chu Chính Đình không ăn cháo nữa, mà nhẹ giọng nói."Không được, để Jeffrey làm thủ tục cho tôi, lát nữa tôi muốn về nhà với cha mẹ.""Chính Đình, chúng ta vẫn chưa ly hôn, tôi cũng sẽ không ly hôn với em, ngoan, ăn xong cháo chúng ta về nhà."Dáng vẻ dịu dàng của tiểu Thái công tử thật sự khiến người ta cảm động, đã từng nhiều lần nhìn thấy anh ta vô tình lạnh lẽo, bây giờ như vậy, Chu Chính Đình vẫn đúng là không thể tin được.Chu Chính Đình không nói gì, ăn được một nửa cháo liền không muốn ăn nữa, ngẩng đầu lên nhìn bố Chu."Cha, con muốn về nhà."Thái Từ Khôn cúi đầu trầm giọng."Chính Chính, em vẫn không chịu tha thứ cho tôi?"Chu Chính Đình không trả lời, nhìn vào mắt người kia, đột nhiên đổi đề tài."Chẳng phải anh muốn cùng tôi đến thăm Điềm Tâm (Vưu Trưởng Tĩnh đó...) sao, đi thôi."Ở trên hành lang, Chu Chính Đình bỗng nhiên dừng bước, đột nhiên cậu không bước tiếp nổi nữa, cậu không biết phải đối mặt như thế nào."Thái Từ Khôn, anh ấy vừa mất đứa trẻ, tôi...không nên xuất hiện, tôi phải về nhà.""Được, tôi mang em về nhà, về nhà của chúng ta."Chu Chính Đình còn chưa kịp từ chối đã bị ôm ngang người, giãy giụa đòi trèo xuống."Em đang mang thai, còn tôi bị thương, không nghịch nữa, ngoan."Sắc mặt Thái Từ Khôn tái nhợt, nhưng không thả Chu Chính Đình xuống một giây nào, vết thương trên bả vai liên tục rỉ máu,"Anh bỏ tôi xuống, tôi tự đi được.""Thả em xuống, em sẽ bỏ đi mất."Thái Từ Khôn vẫn là vào thang máy đi xuống hầm gửi xe, đặt người ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái, đưa tay xoa xoa đầu cậu."Ngoan, chờ tôi hai mươi phút."Anh nhìn động tác tháo dây an toàn của Chu Chính Đình, nhanh tay chặn lấy."Tôi lên thăm Vưu Trưởng Tĩnh."Chu Chính Đình cắn môi, đờ đẫn nhìn ra bên ngoài, không đồng ý cũng không phản đối, Thái Từ Khôn nhân cơ hội hôn lên má cậu một cái."Chờ một chút, tôi đón em về nhà."Biết Thái Từ Khôn đóng cửa xe, Chu Chính Đình mới phát hiện cửa xe bị Thái Từ Khôn khóa kín rồi.Cúi đầu xoa xoa bụng mình."Xin lỗi bảo bảo, ba ba chỉ có thể tìm bố dượng cho con thôi."Chưa đầy hai mươi phút sau Thái Từ Khôn đã quay lại, việc đầu tiên sau khi lên xe đó là khóa xe lại lần nữa."Điềm Tâm thế nào rồi?""Ngày mai tôi đến thay băng, chúng ta sẽ cùng đi thăm anh ấy."Chu Chính Đình nhíu mày, giọng điệu vừa bất lực vừa uất ức."Thái Từ Khôn, tôi phải về nhà, anh đừng ép tôi chuyển hẳn về nhà cha mẹ! Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ở bên cạnh nhau được thì cũng rời xa nhau được, đúng không?"Thái Từ Khôn khởi động xe, đôi mắt giấu vài phần mịt mờ, là đã kiềm chế lại."Tối hôm qua tôi đã nói rồi, tôi không ly hôn với em.""Tại sao khi anh chuẩn bị rời xa tôi thì lại không thể nữa?"Thái Từ Khôn nghe vậy liền nở nụ cười, một đường cong dịu ngọt."Lúc đó chẳng phải khi em muốn thì đã không từ thủ đoạn chen vào cuộc sống của tôi hay sao? Chúng ta đều như nhau cả thôi."Đúng, về bản chất thì hai người họ đều giống nhau.Chiếc Mercedes đen bóng chạy băng băng ra khỏi hầm để xe, Chu Chính Đình khẽ nhìn gò má người đang cầm lái."Thái Từ Khôn, tôi thực sự không thích anh.""Có thể là tôi đã từng thích anh, nhưng là vì chưa hiểu rõ về anh, bây giờ hiểu rõ rồi, lại không thích nữa, chẳng phải có thành ngữ rằng "Diệp Công thích Rồng" (ý chỉ những người bên ngoài thì tỏ ra rất thích một điều gì đó nhưng không thật lòng hoặc không hiểu rõ) hay sao? Chính là như vậy đấy.""Nói thẳng ra,"Giọng điệu lành lạnh lại khản đặc."Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự yêu anh."Bàn tay cầm vô lăng của Thái Từ Khôn bỗng trắng bệch, từng chữ cậu nói chỉ nhẹ như mây gió, nhưng rơi vào người anh như một sợi dây thần kinh bị kéo căng, căng thẳng siết chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời.Anh từng nếm qua rất nhiều lần Chu Chính Đình nói lời liến thoắng, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy một câu nói cũng có thể đâm mình tổn thương, một cách chính xác và mãnh liệt.Nét u ám âm trầm ẩn giấu trong người đàn ông lặng lẽ được giải phóng, thậm chí Chu Chính Đình còn cảm nhận được một luồng áp lực khổng lồ đang phả vào mặt mình.Một lúc lâu sau, lâu đến mức cậu tưởng chừng như Thái Từ Khôn sẽ không nói chuyện nữa, thì anh lại dịu dàng cười, tròng mắt bao trùm một màn sương trắng nhợt nhạt."Biết làm sao bây giờ đây, Thái phu nhân, đúng lúc tôi lại cảm thấy ngược lại với em, tôi đã từng không thích em bởi vì không hiểu rõ con người em, bây giờ hiểu thêm một chút lại thích nhiều hơn một chút...Có lẽ bây giờ, tôi mới là kẻ si tình."Anh tập trung lái xe, tiếng nói trầm thấp lại nhẹ nhàng."Như người mua đồ trong siêu thị về vậy, đã thanh toán thì không trả lại hàng được, nguyên tắc đơn giản như vậy Thái phu nhân phải hiểu rõ chứ nhỉ."Cuối cùng, chiếc xe vẫn lái thẳng vào căn biệt thự làm Chu Chính Đình nổi giận."Thái Từ Khôn."Thái Từ Khôn mở cửa xe bên cạnh ghế lái, hai tay chống ở hai bên ngươi cậu, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ đang tức giận."Bối Bối, đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi một omega, đừng ép tôi phải dùng một ít thủ đoạn xấu, kể cả Chu tiểu thiếu gia như em, thì cũng không thể tự do ra ra vào vào ở chỗ tôi được."Chu Chính Đình nheo mắt."Một cuộc hôn nhân, hoặc phải có tình yêu, hoặc phải có tôn nghiêm, nhưng cả hai đều không có thì không cần kiên trì nữa, có đúng không?" Trên thực tế, thì phải có cả hai.Chỉ là ai bảo họ không tuân theo những trình tự thông thường, từ yêu nhau, đến kết hôn rồi mới sinh con đây.Thái Từ Khôn vươn tay tháo đai an toàn, sau đó im lặng ôm Chu Chính Đình từ trong xe ra.
Đôi mắt Thái Từ Khôn ẩn hiện, giọng nói hờ hững như không chủ động giải thích."Bối Bối, tôi là doanh nhân, trên thương trường không thể tránh khỏi việc lợi dụng lẫn nhau, tôi hứa, đây là lần cuối cùng."Lợi dụng lẫn nhau.Người xưa quả là biết nói lời hoa mỹ, Chu Chính Đình nhìn bả vai do chính mình đả thương, cong môi cười.Thái Từ Khôn ôm cậu vào nhà, đặt lên ghế salon, khuôn mặt anh tuấn chẳng biết vô tình hay cố ý nhíu mày, ngoại hình tuấn lãng thấm đẫm mồ hôi.Khuôn mặt Chu Chính Đình ngẩng lên sáng bừng, đôi đồng tử đen nhánh hằn lên chút ý cười mong manh, ngón tay lướt dọc từ cổ tay lên cánh tay, cuối cùng dừng lại ở bả vai anh, bỗng nhiên cố ý dùng sức ấn mạnh một cái.Thái Từ Khôn nhíu mày, anh vẫn chăm chú quan sát gương mặt cậu."Trút giận xong chưa?"Cậu nhẹ nhàng nói."Đau không?""Em vui là được rồi."Chu Chính Đình thản nhiên cười càng rạng rỡ hơn, cậu nhìn máu tươi dần thấm ra ngoài lớp áo, rút tay mình lại, khuôn mặt vẫn không thay đổi cảm xúc."Giữa chúng ta vẫn luôn luôn không có duyên phận, vẫn luôn luôn là tôi một mình liều chết với mối quan hệ này, anh có tin không, một khi tôi buông tay ra thì giữa chúng ta sẽ chẳng còn gì, tại sao cứ phải dằn vặt nhau như vậy, khi tôi ở bên cạnh anh, tôi không vui, anh cũng không thoải mái."Thái Từ Khôn nhíu mày, anh cúi người dùng cánh tay mình đỡ ở hai bên người Chu Chính Đình, kéo cậu vào trong ngực, giọng nói vừa khàn vừa căng thẳng."Chu Chính Đình, tôi đã đi đến bước này rồi, cuối cùng em còn muốn thế nào nữa?"Anh chưa bao giờ khép nép như thế này ở trước mặt bất kỳ một ai.Chu Chính Đình ôm khuôn mặt tươi cười của mình, vừa cảm khái vừa mỉa mai."Đang yên đang lành tại sao anh lại muốn bỏ quên bản thân, dịu dàng lấy lòng tôi? Đơn giản chỉ là...anh cảm thấy có lỗi với tôi, lại không muốn tôi rời đi hay sao?"Nơi sâu thẳm nhất trong con ngươi của Thái Từ Khôn đang phản chiếu dáng cười nhàn nhạt của cậu, lửa giận trong lòng bỗng nổi lên, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ tươi trước mắt, ra sức chiếm đoạt.Chu Chính Đình bị cắn đau đớn, giơ tay dùng sức đẩy Thái Từ Khôn ra, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà bàn tay lại rơi trúng lên vết thương ở trên bả vai.Thái Từ Khôn khẽ kêu lên một tiếng rồi buông Chu Chính Đình ra, cậu còn chưa kịp né tránh, cằm đã bị ngón tay anh nắm lấy, mang theo hô hấp bỏng rát phun lên da thịt cậu.Lần đầu tiên Thái Từ Khôn để cơn giận dữ tiếp xúc với cậu gần đến như vậy."Chu Chính Đình, tôi nhớ rằng khi chúng ta mới bắt đầu, tôi đã nói rằng tôi sẽ không yêu em, tôi cũng không muốn một ngày nào đó sẽ nghe thấy em hùng hổ đến chất vấn tôi tại sao lại không yêu em, nói thẳng ra, trừ khi tôi không cần em nữa, hoặc là em có bản lĩnh bắt được tôi ngủ trên giường với omega khác, hai chữ "ly hôn" này, em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện nhắc đến."Chu Chính Đình đẩy Thái Từ Khôn ra, thở gấp."Vậy tại sao đến cùng anh lại không chịu? Coi như tôi trẻ người non dạ, ngây thơ nói nhầm đi có được không? Anh không thích tôi tại sao lại phải chiếm hữu tôi?"Thái Từ Khôn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ, suýt chút nữa đã nói ra điều gì, nhưng lại bị nuốt vào trong, cuối cùng anh đứng dậy dửng dưng nhìn cậu."Bởi vì em là Thái phu nhân, bởi vì em là omega đầu tiên của tôi, bởi vì em có con của tôi, càng bởi vì...tôi muốn chiếm hữu em."Đây là suy nghĩ thẳng thắn và bản năng nhất của Thái Từ Khôn, không cần thêm lý do gì nữa.Nói xong, Thái Từ Khôn xoay người, mãi đến khi nhấc chân bước lên cầu thang, Chu Chính Đình mới nghe thấy giọng nói của anh vang lên một lần nữa."Em cũng có thể hiểu rằng, tôi yêu em."Chu Chính Đình không tin nổi anh ra, lại cũng không dám tin vào bản thân mình, cậu chỉ ước rằng thời gian có thể quay trở lại một tháng trước.
_____Chap gì dài xỉu, type xong muốn gãy hai cái cánh.
Đôi mắt Thái Từ Khôn ẩn hiện, giọng nói hờ hững như không chủ động giải thích."Bối Bối, tôi là doanh nhân, trên thương trường không thể tránh khỏi việc lợi dụng lẫn nhau, tôi hứa, đây là lần cuối cùng."Lợi dụng lẫn nhau.Người xưa quả là biết nói lời hoa mỹ, Chu Chính Đình nhìn bả vai do chính mình đả thương, cong môi cười.Thái Từ Khôn ôm cậu vào nhà, đặt lên ghế salon, khuôn mặt anh tuấn chẳng biết vô tình hay cố ý nhíu mày, ngoại hình tuấn lãng thấm đẫm mồ hôi.Khuôn mặt Chu Chính Đình ngẩng lên sáng bừng, đôi đồng tử đen nhánh hằn lên chút ý cười mong manh, ngón tay lướt dọc từ cổ tay lên cánh tay, cuối cùng dừng lại ở bả vai anh, bỗng nhiên cố ý dùng sức ấn mạnh một cái.Thái Từ Khôn nhíu mày, anh vẫn chăm chú quan sát gương mặt cậu."Trút giận xong chưa?"Cậu nhẹ nhàng nói."Đau không?""Em vui là được rồi."Chu Chính Đình thản nhiên cười càng rạng rỡ hơn, cậu nhìn máu tươi dần thấm ra ngoài lớp áo, rút tay mình lại, khuôn mặt vẫn không thay đổi cảm xúc."Giữa chúng ta vẫn luôn luôn không có duyên phận, vẫn luôn luôn là tôi một mình liều chết với mối quan hệ này, anh có tin không, một khi tôi buông tay ra thì giữa chúng ta sẽ chẳng còn gì, tại sao cứ phải dằn vặt nhau như vậy, khi tôi ở bên cạnh anh, tôi không vui, anh cũng không thoải mái."Thái Từ Khôn nhíu mày, anh cúi người dùng cánh tay mình đỡ ở hai bên người Chu Chính Đình, kéo cậu vào trong ngực, giọng nói vừa khàn vừa căng thẳng."Chu Chính Đình, tôi đã đi đến bước này rồi, cuối cùng em còn muốn thế nào nữa?"Anh chưa bao giờ khép nép như thế này ở trước mặt bất kỳ một ai.Chu Chính Đình ôm khuôn mặt tươi cười của mình, vừa cảm khái vừa mỉa mai."Đang yên đang lành tại sao anh lại muốn bỏ quên bản thân, dịu dàng lấy lòng tôi? Đơn giản chỉ là...anh cảm thấy có lỗi với tôi, lại không muốn tôi rời đi hay sao?"Nơi sâu thẳm nhất trong con ngươi của Thái Từ Khôn đang phản chiếu dáng cười nhàn nhạt của cậu, lửa giận trong lòng bỗng nổi lên, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ tươi trước mắt, ra sức chiếm đoạt.Chu Chính Đình bị cắn đau đớn, giơ tay dùng sức đẩy Thái Từ Khôn ra, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà bàn tay lại rơi trúng lên vết thương ở trên bả vai.Thái Từ Khôn khẽ kêu lên một tiếng rồi buông Chu Chính Đình ra, cậu còn chưa kịp né tránh, cằm đã bị ngón tay anh nắm lấy, mang theo hô hấp bỏng rát phun lên da thịt cậu.Lần đầu tiên Thái Từ Khôn để cơn giận dữ tiếp xúc với cậu gần đến như vậy."Chu Chính Đình, tôi nhớ rằng khi chúng ta mới bắt đầu, tôi đã nói rằng tôi sẽ không yêu em, tôi cũng không muốn một ngày nào đó sẽ nghe thấy em hùng hổ đến chất vấn tôi tại sao lại không yêu em, nói thẳng ra, trừ khi tôi không cần em nữa, hoặc là em có bản lĩnh bắt được tôi ngủ trên giường với omega khác, hai chữ "ly hôn" này, em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện nhắc đến."Chu Chính Đình đẩy Thái Từ Khôn ra, thở gấp."Vậy tại sao đến cùng anh lại không chịu? Coi như tôi trẻ người non dạ, ngây thơ nói nhầm đi có được không? Anh không thích tôi tại sao lại phải chiếm hữu tôi?"Thái Từ Khôn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ, suýt chút nữa đã nói ra điều gì, nhưng lại bị nuốt vào trong, cuối cùng anh đứng dậy dửng dưng nhìn cậu."Bởi vì em là Thái phu nhân, bởi vì em là omega đầu tiên của tôi, bởi vì em có con của tôi, càng bởi vì...tôi muốn chiếm hữu em."Đây là suy nghĩ thẳng thắn và bản năng nhất của Thái Từ Khôn, không cần thêm lý do gì nữa.Nói xong, Thái Từ Khôn xoay người, mãi đến khi nhấc chân bước lên cầu thang, Chu Chính Đình mới nghe thấy giọng nói của anh vang lên một lần nữa."Em cũng có thể hiểu rằng, tôi yêu em."Chu Chính Đình không tin nổi anh ra, lại cũng không dám tin vào bản thân mình, cậu chỉ ước rằng thời gian có thể quay trở lại một tháng trước.
_____Chap gì dài xỉu, type xong muốn gãy hai cái cánh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz