Tran Nghi X Eddie Thuyen Nho
Hôm nay là sinh nhật của lão đại. Trần Nghị ngồi trên sofa, Eddie tựa đầu lên vai anh ra vẻ vô ý nghịch điện thoại, nhưng nghe đến việc về tổng doanh, cậu ngay lập tức từ chối. "Em không thích đến dự tiệc ở tổng doanh" Eddie lắc lắc đầu, "Anh biết mà""Em không đi, vậy anh cũng không đi" Trần Nghị nắm tay Eddie. "Không được" Eddie rút tay Trần Nghị ra khỏi tay mình, đánh một cái lên vai anh, "Anh là con nuôi của lão đại, anh không đi sẽ có kẻ cho rằng hai người bất hòa, vậy thì chuyện kế thừa vị trí sẽ càng khó khăn phức tạp hơn." Trần Nghị bắt lấy tay cậu, dịu dàng hôn lên, nhỏ giọng hỏi, "Em sẽ không ghen chứ?" Đối mặt với thái độ dịu dàng cẩn thận của Trần Nghị, Eddie có chút không thoải mái, cậu vỗ vỗ vài cái lên tay anh, hất hàm đáp lại, "Ai mà thèm ghen chứ, anh đi đi."
__________________Trần Nghị sau đó cảm thấy rất may vì mình đã quyết định đến buổi tiệc, vì sau khi tiệc tan, anh nghe được tin Eddie tháng sau sẽ đi Nhật. "Cái gì? Eddie sẽ đi Nhật? Chuyện này do ai quyết định?" Lão đại Trần Đông Dương nhìn gương mặt bất ngờ của Trần Nghị khi nghe tin, điềm tĩnh đi tới. "Là ta quyết định" Trần Nghị nhìn lão đại, ánh mắt anh lập tức bừng lên lửa giận. 4 năm trước Eddie không từ mà biệt, đột ngột vào tù, cũng là do lão đại ở phía sau an bài, không hề tham khảo ý kiến anh, chuyện này anh bỏ qua không tính toán, bởi vì nguyên nhân chủ yếu là anh không thể giải quyết ổn thỏa Trương Đằng, vạ lây đến Tôn Dịch và Triết Duệ. Nhưng lần này thì sao? Anh đã làm sai chuyện gì? Trần Nghị nghĩ tới việc hôm nay là sinh nhật lão đại, cố gắng dùng tông giọng bình tĩnh nhất để đáp lại. "Nhưng Eddie chỉ vừa mới ra tù..." "Chính vì Eddie không có vướng mắc, cậu ấy đi là thích hợp nhất." "Lão đại" Trần Nghị nắm chặt tay "Eddie không thể đi""Lý do?""Vì con yêu cậu ấy" "Vậy sao" Lão đại thoáng mỉm cười, "Eddie thì sao? Eddie yêu con không?" Trần Nghị dừng lại suy nghĩ, rồi bàng hoàng phát hiện giữa lúc hai người thân thể kề cận nhất, Eddie cũng chưa từng nói yêu anh. Trước đây cậu ấy yêu thầm anh lâu như vậy, anh lại chẳng hề phát hiện, thế nên bây giờ dù anh làm gì, Eddie cũng sẽ không yêu anh nữa sao? "Việc đi Nhật Eddie đã nhận lời, nếu muốn thay đổi, thì phải là Eddie đến gặp ta." Nét mặt Trần Nghị sa sầm theo từng câu nói của người đối diện, lửa giận chợt tắt trong ánh mắt, chỉ còn lại nỗi buồn vô hạn.Trần Đông Dương nhìn theo bóng lưng Trần Nghị, xoay xoay ly rượu vang trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên. Quả nhiên là thế, đứa trẻ ngốc kia ngoài mặt đón nhận, trong lòng vẫn còn khúc mắc. Không sao, để cha nuôi giúp con một tay.
______________________________Trần Nghị trở về nhà, không nói không rằng một mạch mang Eddie quăng lên giường, một tay giữ chặt hay tay cậu, một tay bóp chặt sau gáy cậu, thô lỗ hôn lên môi cậu. Eddie nhanh chóng phối hợp hôn đáp lại, nhưng sau đó phát hiện Trần Nghị vừa hôn vừa cắn, động tác tham lam như muốn nuốt lấy cả người cậu vào bụng, liền cảm thấy không đúng. Kể từ sau khi Eddie ra tù, Trần Nghị đối với cậu vừa dịu dàng vừa cẩn trọng, chưa từng dùng sức như vậy. Chẳng lẽ ở buổi tiệc đã xảy ra chuyện gì?Eddie đưa tay giữ lấy vai Trần Nghị tạo khoảng cách, ý muốn hỏi rõ sự tình, nhưng động tác này vô tình lại khiến anh cho rằng cậu đang né tránh, lửa giận trong lòng bừng lên dữ dội, rút dây thừng ở góc phòng trói chặt hai tay Eddie lại, lật úp người cậu lại. "Trần Nghị, anh làm gì vậy?" Eddie la lên oai oái, nhưng Trần Nghị không hề để ý, trực tiếp lột xuống quần dài lẫn quần lót, dùng tay không đánh thật mạnh lên mông cậu. Lúc Eddie còn nhỏ từng có một lần trốn đi chơi sau giờ học không cho Trần Nghị biết, khiến anh phải đi tìm suốt nửa ngày. Sau khi trở về, Eddie cũng bị anh phạt tét mông giống như thế này, nhưng Trần Nghị chỉ đánh vài ba cái đã thả cậu ra, nói lần sau tái phạm sẽ phạt thật nặng. Lần này thì khác, Trần Nghị vẫn mặt không đổi sắc đánh lên mông cậu rất lâu, cái sau mạnh hơn cái trước, đánh đến khi làn da trắng ngần xuất hiện vết đỏ. Cảm giác đau rát trên da khiến Eddie vừa xấu hổ vừa bối rối, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nghị, kêu lên, "Dừng lại, em đau!" Trần Nghị nghe thế, không ngờ thật sự dừng tay. Eddie ngạc nhiên quay người lại nhìn Trần Nghị, phát hiện khóe mắt anh đã đỏ hoe từ bao giờ. Cậu đau, Trần Nghị cũng đau, cả hai người chẳng ai được dễ chịu. "Tại sao lại không nói với anh em sẽ đi Nhật?" Trần Nghị nói ra từng chữ một, âm thanh khô khốc dường như đang kìm nén để không bật khóc. "Em..." Eddie giống như kẻ trộm bị bắt quả tang, cứng lưỡi không biết nói gì."Eddie" Trần Nghị nhìn cậu chăm chú, trong ánh mắt là muôn vàn tình ý xen lẫn đau khổ, "Anh thật sự không muốn một ngày thức dậy lại bất ngờ không có em bên cạnh." Ký ức đó vẫn luôn khiến anh vô cùng sợ hãi."Mặc dù anh đã tặng bản thân mình cho em rồi, nhưng nếu em không muốn anh nữa..." Trần Nghị dừng lời, bàn tay khẽ vuốt qua mái tóc vàng kim mà anh thích nhất, giọng nói tràn ngập dịu dàng và nhẫn nại, "Chỉ cần em nói, anh sẽ để em đi." Eddie đau lòng nhìn Trần Nghị, trong lòng thảng thốt nghĩ, sao cậu lại không yêu anh chứ? Đã yêu anh nhiều năm như vậy rồi, yêu đến chẳng thể buông tay. "Trần Nghị, anh vẫn luôn đối với em rất tốt." Eddie không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chầm chậm nói ra nỗi sợ sâu kín trong lòng.
"Ban đầu là anh mang em về" "Lúc nhỏ là anh đón em tan học" "Sau này uống say ở quán bar cũng là anh đón em về" "Ngày ra tù cũng là anh đến đón em" "Em rất sợ một ngày nào đó anh không đến đón nữa, em sẽ trở thành mèo hoang không nhà để về" Trần Nghị hơi nhíu mày, anh không thích mỗi khi Eddie nói những lời hạ thấp bản thân. Trong lòng anh, Eddie là người xứng đáng được trân trọng nhất. "Sẽ không" Trần Nghị nắm lấy bàn tay bị trói của Eddie, dịu dàng hôn lên, "Anh sẽ luôn luôn đến.""Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ dùng thời gian chứng minh cho em thấy." Trần Nghị cúi đầu hôn lên môi Eddie, nụ hôn lần này của anh vừa dịu dàng vừa da diết. Eddie cảm thấy cơ thể như đang tan chảy dưới khóe môi nồng nàn của anh, lúc Trần Nghị với tay vào trong áo xoa nắn lớp da thịt mềm mại trước ngực, cậu hoàn toàn không chút phòng bị nào, chỉ có thể thuận theo từng cử chỉ ve vuốt của anh mà thở dốc. Trần Nghị vươn tay xuống thân dưới loã thể của Eddie, tách hai chân cậu quấn quanh eo mình, ưỡn hông đâm vào. Hai tay vẫn còn bị trói trên đầu, Eddie không thể ôm vai Trần Nghị làm điểm tựa, chỉ biết ưỡn ngực hít thở sâu, cố gắng đón nhận sự xâm nhập của đối phương. Trần Nghị ghé miệng gặm cắn vành tai nhạy cảm của cậu, âm thanh anh trầm thấp như mê hoặc, "Không ngờ việc bị đánh khiến em đặc biệt hưng phấn." Eddie cắn răng không đáp, từ lúc bị anh tét mông khi nãy, thân dưới của cậu quả thực đã có phảng ứng. Trần Nghị dễ dàng nhận thấy dáng vẻ chịu đựng của Eddie, vòng tay xoay người một cái, để cậu nằm úp sấp, hai chân tách ra hai bên thành hình chữ M, rồi vừa đưa đẩy, vừa tiếp tục đánh lên bờ mông nõn nà của cậu. "Ah....Ah...Trần Nghị..." Trải qua một hồi đưa động, Eddie mệt đến nói không tròn chữ, chỉ hé miệng rên lên từng tiếng ư a. Trần Nghị không nỡ dày vò cậu quá lâu, nhanh chóng để cậu nằm ngửa ra, tốc chiến tốc thắng tăng nhanh tốc độ đưa đẩy, bàn tay thon dài đồng thời xoa nắn cho cự vật bên dưới, cùng cậu đạt đến cao trào. Đến khi Trần Nghị phóng thích xong, cả người đổ xuống, liền vòng tay ôm Eddie rất chặt. "Hứa với anh đi, em sẽ không đi nữa..." Giọng Trần Nghị càng lúc càng nhỏ, giấc ngủ đang đến cướp đi sự tỉnh táo của anh, nhưng anh vẫn cố gắng mở mắt nhìn rõ cậu. "Em hứa." Eddie ngẩng đầu, hôn lên khóe mắt anh, "Em sẽ ở bên anh."
________________________Hôm sau, Trần Đông Dương thấy Trần Nghị dẫn Eddie tới xin bãi bỏ việc đi Nhật. Ngài liếc qua dấu hôn lấp ló trên cần cổ Eddie, không khỏi nở nụ cười hài lòng. "Chuyện đi Nhật, vẫn để Eddie đi"Hai người còn chưa kịp phản ứng, đã nghe lão đại nói tiếp, "Trần Nghị sẽ theo cùng, coi như là tuần trăng mật cho hai đứa."
End.
__________________Trần Nghị sau đó cảm thấy rất may vì mình đã quyết định đến buổi tiệc, vì sau khi tiệc tan, anh nghe được tin Eddie tháng sau sẽ đi Nhật. "Cái gì? Eddie sẽ đi Nhật? Chuyện này do ai quyết định?" Lão đại Trần Đông Dương nhìn gương mặt bất ngờ của Trần Nghị khi nghe tin, điềm tĩnh đi tới. "Là ta quyết định" Trần Nghị nhìn lão đại, ánh mắt anh lập tức bừng lên lửa giận. 4 năm trước Eddie không từ mà biệt, đột ngột vào tù, cũng là do lão đại ở phía sau an bài, không hề tham khảo ý kiến anh, chuyện này anh bỏ qua không tính toán, bởi vì nguyên nhân chủ yếu là anh không thể giải quyết ổn thỏa Trương Đằng, vạ lây đến Tôn Dịch và Triết Duệ. Nhưng lần này thì sao? Anh đã làm sai chuyện gì? Trần Nghị nghĩ tới việc hôm nay là sinh nhật lão đại, cố gắng dùng tông giọng bình tĩnh nhất để đáp lại. "Nhưng Eddie chỉ vừa mới ra tù..." "Chính vì Eddie không có vướng mắc, cậu ấy đi là thích hợp nhất." "Lão đại" Trần Nghị nắm chặt tay "Eddie không thể đi""Lý do?""Vì con yêu cậu ấy" "Vậy sao" Lão đại thoáng mỉm cười, "Eddie thì sao? Eddie yêu con không?" Trần Nghị dừng lại suy nghĩ, rồi bàng hoàng phát hiện giữa lúc hai người thân thể kề cận nhất, Eddie cũng chưa từng nói yêu anh. Trước đây cậu ấy yêu thầm anh lâu như vậy, anh lại chẳng hề phát hiện, thế nên bây giờ dù anh làm gì, Eddie cũng sẽ không yêu anh nữa sao? "Việc đi Nhật Eddie đã nhận lời, nếu muốn thay đổi, thì phải là Eddie đến gặp ta." Nét mặt Trần Nghị sa sầm theo từng câu nói của người đối diện, lửa giận chợt tắt trong ánh mắt, chỉ còn lại nỗi buồn vô hạn.Trần Đông Dương nhìn theo bóng lưng Trần Nghị, xoay xoay ly rượu vang trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên. Quả nhiên là thế, đứa trẻ ngốc kia ngoài mặt đón nhận, trong lòng vẫn còn khúc mắc. Không sao, để cha nuôi giúp con một tay.
______________________________Trần Nghị trở về nhà, không nói không rằng một mạch mang Eddie quăng lên giường, một tay giữ chặt hay tay cậu, một tay bóp chặt sau gáy cậu, thô lỗ hôn lên môi cậu. Eddie nhanh chóng phối hợp hôn đáp lại, nhưng sau đó phát hiện Trần Nghị vừa hôn vừa cắn, động tác tham lam như muốn nuốt lấy cả người cậu vào bụng, liền cảm thấy không đúng. Kể từ sau khi Eddie ra tù, Trần Nghị đối với cậu vừa dịu dàng vừa cẩn trọng, chưa từng dùng sức như vậy. Chẳng lẽ ở buổi tiệc đã xảy ra chuyện gì?Eddie đưa tay giữ lấy vai Trần Nghị tạo khoảng cách, ý muốn hỏi rõ sự tình, nhưng động tác này vô tình lại khiến anh cho rằng cậu đang né tránh, lửa giận trong lòng bừng lên dữ dội, rút dây thừng ở góc phòng trói chặt hai tay Eddie lại, lật úp người cậu lại. "Trần Nghị, anh làm gì vậy?" Eddie la lên oai oái, nhưng Trần Nghị không hề để ý, trực tiếp lột xuống quần dài lẫn quần lót, dùng tay không đánh thật mạnh lên mông cậu. Lúc Eddie còn nhỏ từng có một lần trốn đi chơi sau giờ học không cho Trần Nghị biết, khiến anh phải đi tìm suốt nửa ngày. Sau khi trở về, Eddie cũng bị anh phạt tét mông giống như thế này, nhưng Trần Nghị chỉ đánh vài ba cái đã thả cậu ra, nói lần sau tái phạm sẽ phạt thật nặng. Lần này thì khác, Trần Nghị vẫn mặt không đổi sắc đánh lên mông cậu rất lâu, cái sau mạnh hơn cái trước, đánh đến khi làn da trắng ngần xuất hiện vết đỏ. Cảm giác đau rát trên da khiến Eddie vừa xấu hổ vừa bối rối, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nghị, kêu lên, "Dừng lại, em đau!" Trần Nghị nghe thế, không ngờ thật sự dừng tay. Eddie ngạc nhiên quay người lại nhìn Trần Nghị, phát hiện khóe mắt anh đã đỏ hoe từ bao giờ. Cậu đau, Trần Nghị cũng đau, cả hai người chẳng ai được dễ chịu. "Tại sao lại không nói với anh em sẽ đi Nhật?" Trần Nghị nói ra từng chữ một, âm thanh khô khốc dường như đang kìm nén để không bật khóc. "Em..." Eddie giống như kẻ trộm bị bắt quả tang, cứng lưỡi không biết nói gì."Eddie" Trần Nghị nhìn cậu chăm chú, trong ánh mắt là muôn vàn tình ý xen lẫn đau khổ, "Anh thật sự không muốn một ngày thức dậy lại bất ngờ không có em bên cạnh." Ký ức đó vẫn luôn khiến anh vô cùng sợ hãi."Mặc dù anh đã tặng bản thân mình cho em rồi, nhưng nếu em không muốn anh nữa..." Trần Nghị dừng lời, bàn tay khẽ vuốt qua mái tóc vàng kim mà anh thích nhất, giọng nói tràn ngập dịu dàng và nhẫn nại, "Chỉ cần em nói, anh sẽ để em đi." Eddie đau lòng nhìn Trần Nghị, trong lòng thảng thốt nghĩ, sao cậu lại không yêu anh chứ? Đã yêu anh nhiều năm như vậy rồi, yêu đến chẳng thể buông tay. "Trần Nghị, anh vẫn luôn đối với em rất tốt." Eddie không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chầm chậm nói ra nỗi sợ sâu kín trong lòng.
"Ban đầu là anh mang em về" "Lúc nhỏ là anh đón em tan học" "Sau này uống say ở quán bar cũng là anh đón em về" "Ngày ra tù cũng là anh đến đón em" "Em rất sợ một ngày nào đó anh không đến đón nữa, em sẽ trở thành mèo hoang không nhà để về" Trần Nghị hơi nhíu mày, anh không thích mỗi khi Eddie nói những lời hạ thấp bản thân. Trong lòng anh, Eddie là người xứng đáng được trân trọng nhất. "Sẽ không" Trần Nghị nắm lấy bàn tay bị trói của Eddie, dịu dàng hôn lên, "Anh sẽ luôn luôn đến.""Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ dùng thời gian chứng minh cho em thấy." Trần Nghị cúi đầu hôn lên môi Eddie, nụ hôn lần này của anh vừa dịu dàng vừa da diết. Eddie cảm thấy cơ thể như đang tan chảy dưới khóe môi nồng nàn của anh, lúc Trần Nghị với tay vào trong áo xoa nắn lớp da thịt mềm mại trước ngực, cậu hoàn toàn không chút phòng bị nào, chỉ có thể thuận theo từng cử chỉ ve vuốt của anh mà thở dốc. Trần Nghị vươn tay xuống thân dưới loã thể của Eddie, tách hai chân cậu quấn quanh eo mình, ưỡn hông đâm vào. Hai tay vẫn còn bị trói trên đầu, Eddie không thể ôm vai Trần Nghị làm điểm tựa, chỉ biết ưỡn ngực hít thở sâu, cố gắng đón nhận sự xâm nhập của đối phương. Trần Nghị ghé miệng gặm cắn vành tai nhạy cảm của cậu, âm thanh anh trầm thấp như mê hoặc, "Không ngờ việc bị đánh khiến em đặc biệt hưng phấn." Eddie cắn răng không đáp, từ lúc bị anh tét mông khi nãy, thân dưới của cậu quả thực đã có phảng ứng. Trần Nghị dễ dàng nhận thấy dáng vẻ chịu đựng của Eddie, vòng tay xoay người một cái, để cậu nằm úp sấp, hai chân tách ra hai bên thành hình chữ M, rồi vừa đưa đẩy, vừa tiếp tục đánh lên bờ mông nõn nà của cậu. "Ah....Ah...Trần Nghị..." Trải qua một hồi đưa động, Eddie mệt đến nói không tròn chữ, chỉ hé miệng rên lên từng tiếng ư a. Trần Nghị không nỡ dày vò cậu quá lâu, nhanh chóng để cậu nằm ngửa ra, tốc chiến tốc thắng tăng nhanh tốc độ đưa đẩy, bàn tay thon dài đồng thời xoa nắn cho cự vật bên dưới, cùng cậu đạt đến cao trào. Đến khi Trần Nghị phóng thích xong, cả người đổ xuống, liền vòng tay ôm Eddie rất chặt. "Hứa với anh đi, em sẽ không đi nữa..." Giọng Trần Nghị càng lúc càng nhỏ, giấc ngủ đang đến cướp đi sự tỉnh táo của anh, nhưng anh vẫn cố gắng mở mắt nhìn rõ cậu. "Em hứa." Eddie ngẩng đầu, hôn lên khóe mắt anh, "Em sẽ ở bên anh."
________________________Hôm sau, Trần Đông Dương thấy Trần Nghị dẫn Eddie tới xin bãi bỏ việc đi Nhật. Ngài liếc qua dấu hôn lấp ló trên cần cổ Eddie, không khỏi nở nụ cười hài lòng. "Chuyện đi Nhật, vẫn để Eddie đi"Hai người còn chưa kịp phản ứng, đã nghe lão đại nói tiếp, "Trần Nghị sẽ theo cùng, coi như là tuần trăng mật cho hai đứa."
End.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz