Ngoại truyện 2
Đêm muộn.
Thành phố đã ngủ. Con hẻm nhỏ nơi ngôi nhà của Ning nằm im lìm, chỉ có vài ánh đèn vàng leo lét từ cột điện.Tanya dừng xe cách đó một đoạn, tắt máy. Cô nhìn quanh, tim đập dồn như thể mình là kẻ phạm tội. Một tin nhắn ngắn gọn hiện lên:"Cửa sau không khóa."Tanya bước nhanh trong màn đêm, lặng lẽ đi vào qua lối sau. Căn nhà tối, chỉ có ánh đèn bàn nhỏ trong phòng khách. Không có tiếng động, không có lời chào, chỉ có Ning đang ngồi đó — trên sofa, tóc xõa, mặc chiếc áo choàng mỏng, ánh mắt như ngọn lửa đang bị kìm nén.Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tanya gần như quên cả thở."Em không nên gọi chị tới." Tanya nói khẽ, nhưng chân đã bước nhanh đến gần.
"Chị cũng không nên đến." Ning đáp, giọng run.Khoảng cách chỉ còn một sải tay. Tanya đưa tay ra, chạm nhẹ vào gò má nóng bừng của Ning. Cái chạm run rẩy, như ngọn lửa bén vào tờ giấy khô.Trong tích tắc, họ lao vào nhau. Nụ hôn nghẹn ngào, dữ dội, rơi xuống như cơn mưa dồn dập sau chuỗi ngày hạn hán.Chiếc áo choàng trượt khỏi vai, rơi xuống sàn. Tanya đẩy Ning ngả xuống sofa, bàn tay không ngừng khám phá từng đường cong quen thuộc.
Ning cong người, tiếng rên bật ra, cố nén lại nhưng càng kìm thì càng vang rõ trong căn phòng tĩnh lặng."Đừng... lớn tiếng quá," Tanya thì thầm, nhưng bản thân cũng run rẩy không kém.
"Chị... làm em chịu không nổi..." Ning đáp, hơi thở đứt quãng.Tanya hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh, rồi tiếp tục trượt xuống, để lại hàng vết hôn đỏ trên làn da trắng.
Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn đều là dấu ấn của một nỗi khao khát không thể công khai.Không gian ngột ngạt.
Tiếng thở gấp gáp, tiếng da thịt va chạm, hòa cùng tiếng sofa kẽo kẹt.
Tanya như kẻ đói khát, vừa tham lam vừa cẩn trọng, từng động tác đầy cuồng nhiệt nhưng cũng đầy nâng niu."Ning..." cô thì thầm sát tai. "Chị phát điên vì em."
"Chúng ta... không nên..." Ning nói, nhưng bàn tay lại bấu chặt lưng Tanya, cơ thể run rẩy đón nhận.Cơn sóng dồn dập cuốn họ đi, không còn chỗ cho lý trí.
Ánh đèn vàng chập chờn, soi bóng hai thân hình quấn chặt, như hòa làm một trong cơn khát cháy bỏng.Sau cùng, khi tất cả dịu lại, họ vẫn ôm lấy nhau, mồ hôi thấm đẫm, hơi thở hòa lẫn.
Ning nằm gối đầu lên ngực Tanya, ánh mắt xa xăm, giọng khàn khẽ:
"Ngày mai, mọi thứ lại quay về như cũ. Em... không thể để mẹ biết, cũng không muốn Nirin nhìn thấy mẹ của mình như thế này."Tanya siết chặt vòng tay, giọng như nghẹn:
"Chị biết. Nhưng chỉ cần một đêm thế này... chị cũng có thể sống tiếp."Ning nhắm mắt. Cô không trả lời, chỉ siết nhẹ tay Tanya hơn, như một lời thú nhận thầm lặng.Khi đồng hồ điểm quá nửa đêm, Tanya lặng lẽ rời đi bằng cửa sau.
Ning tiễn ra, không dám bật đèn.
Trước khi cánh cửa khép lại, Tanya quay lại, hôn thật sâu, như muốn giữ hơi thở của nhau thêm lần cuối.Rồi im lặng.
Chỉ còn lại bóng đêm, ngôi nhà tĩnh lặng, và mùi da thịt còn vương trên sofa.Ngoài kia, mưa rơi rả rích, chứng nhân cho một cuộc tình lén lút — ngọt ngào, táo bạo, nhưng cũng mong manh đến mức chỉ cần một ánh nhìn từ người ngoài là sẽ tan biến.
CÚ TUI CÚ TUI..SỢ QUÁ..MẤY BÉ CHƯA ĐỦ TUỔI TỰ CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI NHAAAA
Thành phố đã ngủ. Con hẻm nhỏ nơi ngôi nhà của Ning nằm im lìm, chỉ có vài ánh đèn vàng leo lét từ cột điện.Tanya dừng xe cách đó một đoạn, tắt máy. Cô nhìn quanh, tim đập dồn như thể mình là kẻ phạm tội. Một tin nhắn ngắn gọn hiện lên:"Cửa sau không khóa."Tanya bước nhanh trong màn đêm, lặng lẽ đi vào qua lối sau. Căn nhà tối, chỉ có ánh đèn bàn nhỏ trong phòng khách. Không có tiếng động, không có lời chào, chỉ có Ning đang ngồi đó — trên sofa, tóc xõa, mặc chiếc áo choàng mỏng, ánh mắt như ngọn lửa đang bị kìm nén.Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tanya gần như quên cả thở."Em không nên gọi chị tới." Tanya nói khẽ, nhưng chân đã bước nhanh đến gần.
"Chị cũng không nên đến." Ning đáp, giọng run.Khoảng cách chỉ còn một sải tay. Tanya đưa tay ra, chạm nhẹ vào gò má nóng bừng của Ning. Cái chạm run rẩy, như ngọn lửa bén vào tờ giấy khô.Trong tích tắc, họ lao vào nhau. Nụ hôn nghẹn ngào, dữ dội, rơi xuống như cơn mưa dồn dập sau chuỗi ngày hạn hán.Chiếc áo choàng trượt khỏi vai, rơi xuống sàn. Tanya đẩy Ning ngả xuống sofa, bàn tay không ngừng khám phá từng đường cong quen thuộc.
Ning cong người, tiếng rên bật ra, cố nén lại nhưng càng kìm thì càng vang rõ trong căn phòng tĩnh lặng."Đừng... lớn tiếng quá," Tanya thì thầm, nhưng bản thân cũng run rẩy không kém.
"Chị... làm em chịu không nổi..." Ning đáp, hơi thở đứt quãng.Tanya hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh, rồi tiếp tục trượt xuống, để lại hàng vết hôn đỏ trên làn da trắng.
Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn đều là dấu ấn của một nỗi khao khát không thể công khai.Không gian ngột ngạt.
Tiếng thở gấp gáp, tiếng da thịt va chạm, hòa cùng tiếng sofa kẽo kẹt.
Tanya như kẻ đói khát, vừa tham lam vừa cẩn trọng, từng động tác đầy cuồng nhiệt nhưng cũng đầy nâng niu."Ning..." cô thì thầm sát tai. "Chị phát điên vì em."
"Chúng ta... không nên..." Ning nói, nhưng bàn tay lại bấu chặt lưng Tanya, cơ thể run rẩy đón nhận.Cơn sóng dồn dập cuốn họ đi, không còn chỗ cho lý trí.
Ánh đèn vàng chập chờn, soi bóng hai thân hình quấn chặt, như hòa làm một trong cơn khát cháy bỏng.Sau cùng, khi tất cả dịu lại, họ vẫn ôm lấy nhau, mồ hôi thấm đẫm, hơi thở hòa lẫn.
Ning nằm gối đầu lên ngực Tanya, ánh mắt xa xăm, giọng khàn khẽ:
"Ngày mai, mọi thứ lại quay về như cũ. Em... không thể để mẹ biết, cũng không muốn Nirin nhìn thấy mẹ của mình như thế này."Tanya siết chặt vòng tay, giọng như nghẹn:
"Chị biết. Nhưng chỉ cần một đêm thế này... chị cũng có thể sống tiếp."Ning nhắm mắt. Cô không trả lời, chỉ siết nhẹ tay Tanya hơn, như một lời thú nhận thầm lặng.Khi đồng hồ điểm quá nửa đêm, Tanya lặng lẽ rời đi bằng cửa sau.
Ning tiễn ra, không dám bật đèn.
Trước khi cánh cửa khép lại, Tanya quay lại, hôn thật sâu, như muốn giữ hơi thở của nhau thêm lần cuối.Rồi im lặng.
Chỉ còn lại bóng đêm, ngôi nhà tĩnh lặng, và mùi da thịt còn vương trên sofa.Ngoài kia, mưa rơi rả rích, chứng nhân cho một cuộc tình lén lút — ngọt ngào, táo bạo, nhưng cũng mong manh đến mức chỉ cần một ánh nhìn từ người ngoài là sẽ tan biến.
CÚ TUI CÚ TUI..SỢ QUÁ..MẤY BÉ CHƯA ĐỦ TUỔI TỰ CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI NHAAAA
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz