ZingTruyen.Xyz

Toi Thanh Chau Gai Ngoan Cua Nha Giau So Mot

CHƯƠNG 3: LÀ CÔ GÁI DUY NHẤT

Hạ gia có rất nhiều biệt thự cao cấp.

Hiện tại cả nhà ở cùng nhau, là biệt thự nằm ở trong khu biệt thự ngoại ô thủ đô Thành phố Yến, là căn nhà lớn nhất trong khu vực.

Hướng Noãn Noãn ngồi trên xe, không nhịn được ghé vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, trên mặt tràn ngập tò mò.

Sau khi cô đến thế giới này không lâu thì đã bị đưa đi viện phúc lợi.

Không ngờ nơi này sẽ có nhiều loại hoa cỏ, hàng loạt tòa nhà lớn.

Còn có nhiều người đến vậy.

Con người là loài động vật chính trong thế giới này.

Nhìn thấy nhiều người như vậy.

Cô có phần sợ hãi.

Nhưng mà, nhìn thấy nhiều loại hoa cỏ, làm tâm tình bình phục một chút.

Đến khi các tòa nhà và con người dần thưa thớt, cây xanh bắt đầu chiếm tầm nhìn.

Đến địa điểm cần đến rồi.

Hướng Noãn Noãn gắt gao đi theo bên người Tiêu Thư Tuệ, đôi chân khẩn trương bước đi, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía.

Quản gia tiến lên nghênh đón, cười nói: “Hoan nghênh tiểu thư về nhà.” Lại cùng Hạ Sâm nói nhỏ: “Lão thái gia đang ở trong phòng chờ, nghe nói tiểu thư đến, cố ý làm người kêu đại thiếu gia nhị thiếu gia trở về.”

“Văn Quân cùng Minh Tân đã trở lại?” Tiêu Thư Tuệ vui mừng nói: “Lần trước tôi bảo Minh Tân trở về gặp em gái, nó còn không chịu. Nói trong trường hôm nay có hoạt động.”

“Đúng là có hoạt động. Nhưng mà, nhị thiếu gia chỉ là người xem mà thôi, không đi cũng không sao.” Quản gia cười nói: “Lão thái gia trực tiếp gọi điện thoại qua, cho cậu ấy trở lại. Nói là sao có thể so em gái của mình với hoạt động bình thường được.”

Hạ gia bốn người cháu, chỉ có nhị thiếu gia Hạ Minh Tân là đại phòng sinh. Ba vị còn lại đều là nhị phòng.

Cho nên lúc lão thái gia gọi điện thoại gọi Hạ Minh Tân trở về, mới có thể nói một câu “Em gái của mình” như vậy.

Ngôn ngữ hành động của cha chồng, đều thể hiện sự yêu thương đối với cháu gái mới này. Tiêu Thư Tuệ thấy thế, trong lòng mười phần kiên định. Quay đầu lại dắt tay con gái, cùng nhau chậm rãi đi đến tòa nhà chính.

Hạ gia sân là cổ kính thiết kế.

Trong viện có đình đài lầu các, còn có sông nhỏ nhà thuỷ tạ.

Nhà lầu tổng cộng có tam tràng.

Tòa biệt thự có tổng cộng 3 tòa nhà.

Tòa nhà chính nằm ở vị trí chính giữa, cao khoảng 5 tầng lầu.

Phòng khách nằm ở tầng một.

Lão thái gia Hạ Trung Thiên hiện giờ đã hơn 70 tuổi. Thân thể lại rất cường tráng, giọng nói như chuông, hai mắt sáng ngời có thần.

Nghe nói đứa trẻ đã tới nhà, ông tự mình ra nghênh đón: “Noãn Noãn nhà chúng ta tới rồi à? Mau vào nhà. Bên ngoài trời nắng to, đừng phơi nắng.”

Tiêu Thư Tuệ biết, cha chồng yêu thương bà, cho nên đối với việc lựa chọn con gái của bà cũng phá lệ coi trọng. Vội nhẹ nhàng bóp tay của con gái: “Noãn Noãn. Đây là ông nội.”

Hướng Noãn Noãn ngước mắt nhìn Hạ Trung Thiên, cảm thấy trên người ông hiện ra ánh sáng màu ấm làm cô an tâm, nghe theo lời của Tiêu Thư Tuệ, nhẹ nhàng kêu một tiếng “Ông nội”.

Cô gái mềm mại kêu, dễ dàng làm cho đáy lòng ông lão hơn 70 mềm mại. Nhìn thấy ánh mắt cô trong sáng, không nửa phần tính kế. Hạ Trung Thiên càng thêm vừa lòng.

“Ngoan. Ngoan.” Hạ Trung Thiên tự mình kéo cô gái tay, dắt cô vào trong nhà: “Noãn Noãn đói bụng không? Có muốn ăn cơm không?”

Ở trên đường, tài xế lái xe, lúc Tiêu Thư Tuệ bồi Noãn Nõan. Hạ Sâm đã đem cụ thể tình huống của Noãn Noãn, viết tin nhắn cho cha mình.

Hạ Trung Thiên nghe nói đứa nhỏ này thích ăn thịt, thương cháu, cố ý gọi bảo mẫu làm thêm rất nhiều món ăn mặn.

Sườn xào chua ngọt, sò biển chưng miến tỏi, chân vịt quay giòn, tôm rang tỏi, thịt kho tàu, cua lớn hấp, thịt ba chỉ xào cay, chè cát bao tử, cá kho cay, thịt bò nạm cà chua, sườn dê non nấu đỏ, cáng gà nướng tiêu đen……

Trên bàn đủ loại thịt đủ cho hai mươi mấy người ăn.

Tuy rằng vẫn còn vài món vẫn chưa nấu xong. Nhưng, nếu đứa nhỏ nói đói, thì cứ ăn trước. Ăn xong nửa chén cơm, mấy món còn lại cũng làm xong.

Hướng Noãn Noãn nuốt nước miếng: “Không đói bụng. Con, đợi chút rồi ăn.” Dứt lời, cô nhìn quanh bốn phía: “Trà ở đâu vậy?”

Mấy ngày ở viện phúc lợi cô không có gì làm, sau khi xin phép viện trưởng, cả ngày cô liền ngâm mình ở trong viện thư viện.

Có APP trợ giúp. Thông qua đọc các loại sách, cô đã nhanh chóng học được chữ viết cổ đại và hiện đại của thế giới này.

Cũng sẽ biết, ở thế giới này, khi nhận người thân là phải có bước “Kính trà”.

Hạ Trung Thiên không đoán được việc đầu tiên cô gái nhỏ muốn làm là gì, không ngờ lại là kính trà cho trưởng bối.

Ông nhất thời kích động, quay đầu lại nhìn Hạ Sâm nói: “Nhìn xem. Noãn Noãn nhà chúng ta thật thông minh. Truyền thống cũ của chúng ta không thể bỏ được !”

Thấy cha chồng thích đứa nhỏ này, Tiêu Thư Tuệ thật sự cao hứng : “Đúng vậy. Con bé rất hiểu chuyện. Viện trưởng cũng nói như vậy.”

Mọi người đều ăn ý không nhắc tới việc đứa nhỏ này “Có vấn đề về chỉ số thông minh” .

Hạ gia là giàu cỡ nào?

Chỉ cần đứa nhỏ này săn sóc hiểu chuyện. Hạ gia có thể nuôi con bé cả đời.

Hiện tại có Hạ Trung Thiên Hạ Sâm.

Về sau, còn có Văn Quân Minh Tân.

Nói tóm lại.

Mặc kệ đứa nhỏ này như thế nào.

Chỉ cần cô là người tốt, lương thiện, một lòng với người trong nhà.

Như vậy Hạ gia có thể bảo đảm cô đời này cơm áo không lo, có cuộc sống vui vẻ.

Hạ gia chỉ có một đứa cháu gái. Còn là do đại phu nhân Tiêu Thư Tuệ cố nén thân thể không khoẻ, đi khắp cả nước đau khổ tìm được.

Chắc chắn là phải cưng chiều.

Đoàn người đi vào trong phòng.

Hai vợ chồng nhị phòng cũng nghe tin đi tới.

Nhị tiên sinh Hạ Khang có đôi mắt dày, tóc cùng quần áo có chút loạn.

So với bộ dáng lôi thôi lếch thếch của ông, vợ ông Lâm Ngọc Như thì lại cực kì thời thượng tinh xảo, âm thanh giày cao gót lộc cộc từ  xa là có thể nghe thấy.

“Ai nha, nghe nói cô gái nhà chúng ta về đến nhà rồi? Đến đây cho thím nhìn một cái. Ai u, con không biết đâu, mẹ con vì tìm con, trời nắng như vậy phải lặn lội khắp nơi. Để thím nhìn xem nào…… Xem…… Chao ôi?”

Lâm Ngọc Như nói đến một nửa, liền đứng hình.

Chỉ vì, gương mặt của cô gái trước mắt này thật là quá đẹp đi.

Mắt to ngập nước, cái mũi vểnh cao, môi đỏ tươi. Mái tóc dài dày đặc đen bóng, làm cho làn da vốn đã rất trắng nõn làn da lại càng trắng thêm.

Người của đại phòng thật là, luôn đều thập phần khéo léo, hoàn mỹ.

Ngoại hình ai cũng đẹp như vậy.

Vốn dĩ Hạ Sâm cùng Tiêu Thư Tuệ bộ dáng đã rất đẹp.

Kết quả.

Con trai của bọn họ nhị thiếu Hạ Minh Tân, lại tập trung mọi ưu điểm của họ. Rõ ràng là con trai, sao lại cao lại đẹp, đẹp đến nổi làm cho những đám minh tinh đều phải tự xấu hổ.

Vừa rồi nghe nói, Tiêu Thư Tuệ nhận một đứa ngốc trở về.

Lâm Ngọc Như trong lòng có phần vui sướng khi người gặp họa, lúc này kéo ông chồng nhà mình chạy qua chế giễu.

Kết quả không ngờ.

Cho dù là một đứa ngốc, nhưng lại lớn lên trong như một con búp bê sứ, trắng trẻo mềm mại, xinh đẹp đến nỗi không giống như là con người.

Trong lòng Lâm Ngọc Như liền trở nên hụt hẫng. Nhịn không được bắt đầu quở trách ông chồng nhà mình: “Ai nha. Tôi nói ông tốt xấu ăn mặc chỉnh tề rồi mới ra ngoài. Tóc còn chưa chải mà đã chạy tới đây, thật là.”

Hạ Khang muốn nói, là bà sau khi nghe được có một cô cháu gái ngốc, mới nôn nóng kéo ông đến đây. Sao giờ lại quở trách ông rồi.

Nhưng mà.

Dù gì cũng phải cho bà xã chút mặt mũi, môi ông khép mở nữa ngày, cái gì cũng không nói. 

“Chị cảm thấy em ấy như vậy khá tốt.” Tiêu Thư Tuệ không nhìn được em dâu suốt ngày quở trách em chồng, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại: “Trường học của chị có rất nhiều thầy cô, cũng đều vì công việc bận rộn mà không có thời gian chuẩn bị. Em ấy như vậy, đã không tồi.”

Tiêu Thư Tuệ là giáo sư đại học thủ đô. Mà Hạ Khang là giáo sư đại học Nông nghiệp thủ đô.

Hiện tại đây là hai người là người có học vấn cao nhất trong Hạ gia .

Hiện giờ đại thiếu gia đang học thạc sĩ nghiên cứu sinh, nhị thiếu gia đang học đại học chính quy, thành tích đều vô cùng ưu tú. Chỉ không biết về sau có tiếp tục học sâu thêm không, có thể vượt qua trưởng bối nhà mình không.

Hạ Sâm đi đến hoà giải: “Được rồi. Đều là ở trong nhà mình, mặc đẹp như vậy làm gì. Thư Tuệ, Noãn Noãn không phải nói muốn kính trà sao? Anh đi phòng bếp kêu người chuẩn bị nước trà. Em mang theo Noãn Noãn đi thay quần áo.”

Ở trên đường về, Tiêu Thư Tuệ đã đưa số đo của Noãn Noãn cho trợ lý của Hạ Sâm.

Trợ lý nhanh chóng đi cửa hàng bách hóa mua cho Noãn Noãn vài bộ quần áo.

Hiện tại vừa về đến, cả người mệt mỏi. Trước tiên nên đi tắm rửa rồi thay đổi quần áo mới, như vậy mới tốt.

Tiêu Thư Tuệ không tiếp tục so đo cùng Lâm Ngọc Như , mang theo con gái lên lầu.

Không bao lâu.

Hai mẹ con đi xuống.

Nước trà đã chuẩn bị xong. Lão thái gia Hạ Trung Thiên vì thể hiện sự coi trọng đối với cháu gái, cũng cố ý mặc bộ trường sam mới  .

—— nếu là lễ nghi ngày xưa, ông cảm thấy nên mặc đồ truyền thống tỏ vẻ trịnh trọng.

Hướng Noãn Noãn cẩn thận nâng lên chung trà.

Cô không có cha mẹ.

Vừa sinh ra đã sinh sống với tộc đàn.

Đối với khái niệm “người nhà” có chút mơ hồ. Nhưng cô biết, “người nhà” cũng giống như là tộc đàn, là người thân thiết với cô nhất trên thế giới này.

Cho nên trong lúc kính trà, Hướng Noãn Noãn mười phần nghiêm túc

Giống như trong sách, cô hai tay bưng trà, ngữ khí trịnh trọng chân thành: “Noãn Noãn mời ông nội uống trà. Chúc ông phúc thọ an khang. Noãn Noãn mời mẹ uống trà, chúc mẹ sức khỏe dồi dào. Noãn Noãn mời cha uống trà, chúc cha vạn sự như ý.”

Ông nội là trưởng bối.

Cho nên mời ông uống trà trước là điều hiển nhiên.

Nếu là ở nhà người khác. Có lẽ sẽ cảm thấy, mời mẹ trước sau lại mời cha, có chút không ổn.

Nhưng ở Hạ gia. Điều này không tồn tại.

Tuy rằng Hạ gia là nhà giàu số một.

Nhưng Tiêu gia là thư hương thế gia, tổ tiên trên dưới đều là Trạng Nguyên, đại học sĩ  Viện Hàn Lâm của tiền triều.

Bản thân Tiêu Thư Tuệ lại là giáo sư đại học. Cho dù là địa vị xã hội hay là xuất thân, bà một chút cũng không thua kém Hạ Sâm.

Huống chi.

Ở trong mắt Hạ Trung Thiên, tâm trí Hướng Noãn Noãn đơn giản. Dựa vào suy nghĩ “Mẹ chọn con nên kính mẹ trước”, không quan tâm người khác thấy thế nào, hành động đều dựa vào suy nghĩ của mình.

Ông ngược lại càng thích tiểu nha đầu này.

Không có nhiều vướng bận bên người.

Tất cả đều dựa vào suy nghĩ của mình.

Rất chân thật.

Ba vị trưởng bối đều uống lên trà.

Tất cả đều vui mừng.

Hạ Trung Thiên tiện tay cho Hướng Noãn Noãn một cái thẻ: “Đây là lễ gặp mặt ông nội cho con, là tiêu vặt của mấy ngày này. Qua vài ngày nữa, ông nội lại cho con.”

Hướng Noãn Noãn không nghĩ tới, cô vừa mới vào nhà, vẫn chưa làm được gì cho mọi người, lại nhận được món quà này. Cô vội đưa đến trước mặt Tiêu Thư Tuệ: “Cho mẹ”.

Tiêu Thư Tuệ cười, nhét lại vào tay con gái: “Đây là ông nội cho con, con cứ giữ. Con nhớ nhé, đồ người lớn cho không được từ chối.”

Hướng Noãn Noãn suy nghĩ, trong sách hình như cũng nói như vậy, gật đầu: “Con biết rồi. Cảm ơn ông nội.” Nói xong cúi mình xuống. 

Lâm Ngọc Như bắt đầu ghen tị. 

Bà biết lão thái gia không dễ dàng ra tay, một khi ra tay, lại hào phóng như vậy. 

Trong chiếc thẻ kia, ít nhất cũng có một hai trăm vạn. (100 vạn tệ = 1 triệu tệ = khoảng 3.521.431.262 đông)

Hơn nữa, số tiền này là tiền tiêu vặt mà lão gia tử cho, là tiền riêng của ông. Không nằm trong số tiền hai phòng đưa cho ông. 

Lâm Ngọc Như không nhịn được nói: “Nha. Sao lại kính trà như thế này, không quỳ xuống sao?”

Một câu thành công phá vỡ không khí. 

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại. 

Hạ Khang kéo tay vợ mình lại: “Nói cái gì vậy.” 

Lâm Như Ngọc hừ một tiếng: “Tôi nói sai rồi sao? Giống như lúc xưa con dâu vào cửa kính trà, còn phải quỳ xuống. Bây giờ kính người lớn trong nhà không cần quỳ sao?” 

Hướng Noãn Noãn chần chờ, đôi mắt mê mang 3 giây, gương mặt kiên định.

“Không quỳ”. Cô nói: “Con không quỳ. Kính trà thì phải làm. Nhưng không quỳ.”

Tộc đàn của cô có lập trường riêng. 

Không quỳ với trời đất.

Không cha không mẹ, không cần lạy cha mẹ. 

Đây là lòng tự tôn và kiêu ngạo của tộc đàn cô. 

Không được quỳ.

Lâm Như Ngọc cảm thấy đứa trẻ này thật kiêu ngạo, ngay lập tức vui sướng khi người gặp họa, bắt đầu nói: “ Ai da. Xem đứa nhỏ này đi. Chỉ mới được thu nuôi mà thôi, còn phải là nhận nuôi đâu. Mà đã kênh kiệu thế này rồi.”

Bà biết, nếu bà bình thường nói chuyện như vậy, nhất định sẽ bị cha chồng Hạ Trung Thiên răn dạy.

Nhưng hôm nay thì khác.

Hôm nay là ngày "Đại hỉ", Hạ Trung Thiên sẽ không nói cô, cùng lắm khi không vui chỉ liếc nhìn bà.

Cho nên bà mới không kiêng nể gì.

Chỉ là việc này dự tính của bà.

Đối với chuyện Hướng Noãn Noãn “không quỳ”, lão thái gia Hạ Trung Thiên lại thập phần cao hứng, cười ha ha.

“Thời đại nào rồi. Còn nói cái gì quỳ không quỳ. Đây đều là việc nhỏ.” Hạ Trung Thiên chỉ vào Hướng Noãn Noãn, vui mừng nói: “Hơn nữa, tính cách của con bé, thật giống với tiểu Nhị!”

Tiểu Nhị, chính là Nhị thiếu gia Hạ Minh Tân.

Cũng chính là người “anh trai có cùng cha mẹ” với Hướng Noãn Noãn.

Tiêu Thư Tuệ không nghĩ tới cha chồng lúc này lại nhắc tới con trai bà, có chút dở khóc dở cười: “Tính tình thằng bé Minh Tân thật là……”

“Vậy với là anh em!” Hạ Trung Thiên không hiếm lạ tính tình của nha đầu: “Vào năm ngoái, Minh Tân tổng luôn nói là không tiếng nói chung với người trong nhà. Thế nào, bây giờ có em gái có tính cách giống mình, nó không còn gì để nói đi?”

Hạ Sâm che miệng ho nhẹ một tiếng: “Này còn không đều là ba nuông chiều.”

Hạ Trung Thiên dựng lông mày trừng mắt: “Lão gìa tôi tình nguyện. Ạnh quản được sao.”

Không khí hoà thuận vui vẻ.

3 cha con cùng con dâu cả đều không nhịn được cười.

Đứa nhỏ Noãn Noãn này tính tình chân chất, không muốn làm cái gì liền nói thẳng ra, cực kỳ tốt.

Sao lại giống người khác, đã ngượng ngùng xoắn xít không muốn làm, còn phải bày ra vẹ mặt vô cùng cao hứng. Cho ai xem?

Dựa vào địa vị của Hạ gia.

Con gái nhà họ, cả đời đều có thể thẳng lưng mà sống, cả đời đều không cần phải quỳ!

Ngay lúc này.

Đám người hầu vội vàng chạy tới, nói: “Nhị thiếu gia đã trở về!”

Hướng Noãn Noãn quay đầu nhìn lại.

Liền thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cửa.

Sườn xào chua ngọt

Sò biển chưng miến tỏi

Vịt quay Bắc Kinh

Tôm rang tỏi

Thịt ba chỉ xào cay

---------------------------------------

P/s: Hello mọi người, lại là mình đây! Trong tuần vừa qua mình không đăng truyện vì phải ôn thi các môn cuối cùng trong cuộc đời đại học. Mình cũng vừa thi xong ngày hôm qua thôi. Nhưng lo mọi người nên mình nhanh chóng come back rồi đây ~
U như cỹ là nếu có sai sót gì mọi người cứ comment để mình sửa nhé và hãy thả ⭐ tiếp thêm động lực cho mình với ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz