[ TNT | LONGFIC ] THIẾU NIÊN MÊ ÁN LỤC
VỤ ÁN 3: ÁC BÁ PHƯƠNG CHÂU (Chap 14)
Hạ Tuấn Lâm thân là tiểu thiên tài xã giao, vừa mở miệng đã nói với hai người: "Chúng ta đi hỏi là sẽ biết ngay thôi."Nói đoạn, đôi mắt Hạ Tuấn Lâm liền quét một vòng, có hai hán tử đang đứng bên dưới mái hiên của ngôi nhà bên cạnh, thế là bèn sải bước đi sang đấy.Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường nhìn nhau, sau đó cũng đi theo phía sau Hạ Tuấn Lâm."Hai vị đại ca, nơi này sao lại có nhiều người tụ tập như vậy?"Hai hán tử đang nói chuyện, nghe thấy giọng nói của Hạ Tuấn Lâm, liếc mắt, liền nhìn thấy ba người trẻ tuổi dung mạo bình thường không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, nhìn rất xa lạ.Trong đó, một hán tử có vẻ đen hơn một chút lên tiếng: "Ba vị đều là người nơi khác nhỉ?"Hạ Tuấn Lâm nghe vậy gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười đáp lại: "Đúng vậy đại ca, ta và hai vị huynh đệ này đến từ Dự Châu kế bên đấy, đến nơi này để tìm chút việc mưu sinh.""Hóa ra là như vậy, tiểu huynh đệ này ngươi tìm đến đúng nơi rồi đấy, bảo chủ tân nhiệm của Liêu Gia Bảo này rất đáng để nương nhờ đó! Những ngày gần đây đều đang tuyển chọn hộ vệ trong phủ, ta và Hổ tử đến đây cũng là vì có thể cầu mong vào được Liêu Gia Bảo. Chỉ là..."Hán tử nhìn ba người từ trên xuống dưới, lắc đầu, tiếp tục nói: "Ba người các người ấy, hơi ốm quá, đoán chừng không được chọn đâu."Hạ Tuấn Lâm cười đáp: "Đây là cớ vì sao? Thật không giấu gì đại ca, ba người chúng ta chỉ là nhìn có chút gầy gò, thế nhưng trong nhà vốn cũng là thợ săn, cũng có vài phần quyền cước công phu đấy!""Ồ? Nếu thật là như vậy, ngươi...""Được rồi, đừng nhiều lời nữa."Vị đại ca này vẫn chưa nói xong, Hổ tử bên cạnh hắn đã không thể nhẫn nại thêm mà lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện.Ba người lúc này mới chuyển ánh mắt lên người Hổ tử bên cạnh.Vị đại ca trước mặt da đẻ đen ngăm, vóc dáng cường tráng, mà Hổ tử lại mang dáng vẻ cao lớn thật thà*, song vẫn trông rất khôi ngô.*Chỗ này tác giả dùng từ 虎头虎脑, tui đã tra tè le và so với ngữ cảnh thì hình như chỉ có cụm này là hợp lý nhất. Mọi người ai biết thì góp ý cho tui với nha.Cảm nhận được ba người kia đang nhìn mình, Hổ tử cau mày, trên mặt là vẻ mất kiên nhẫn không phù hợp với bộ dáng cao lớn thật thà kia.Ánh mắt hắn bất thiện nhìn về phía ba người: "Muốn tham gia thì đi chỗ khác mà đợi."Ba người khẽ nhướng mày, họ cảm nhận sâu sắc sự bài xích từ tận trong tim của người này. Chẳng qua điều cần hỏi thì đều đã hỏi rõ ràng rồi, cũng không có ý muốn truy cứu, sau khi đáp lại một tiếng cảm ơn liền rời đi.Vị đại ca kia có chút áy náy nhìn theo bóng lưng rời đi của ba người bọn họ, mãi cho đến khi bọn họ rời đi khá xa rồi mới cau mày nhìn Hổ tử, giọng trách móc: "Hổ tử, ngươi làm sao vậy?"Hổ tử lại hậm hực đáp lời: "Ca, ta còn muốn hỏi huynh đây, huynh cũng biết mấy ngày nay Liêu bảo chủ thu nhận người đều phải thi đấu võ thuật, người thắng lợi cuối cùng mới có thể tiến vào Liêu Gia Bảo làm hộ vệ. Hai chúng ta đến đây mấy ngày rồi? Hết thảy đều bị người khác đánh bại, huynh hà cớ gì lại tự tìm thêm đối thủ cho bản thân?""Đại ca, huynh đừng quên, làm hộ vệ ở đây một tháng được tận mười lăm thỏi bạc đấy!"Mười lăm thỏi bạc đó, đủ để cho họ tiêu sài cả nửa năm! Nếu như làm thời gian lâu dài rồi, thì tích góp được biết bao nhiêu bạc cơ chứ.Đại ca vẻ mặt buồn cười nhìn hắn: "Những chuyện này trong thành này có ai mà không biết? Bọn họ sớm muộn gì cũng biết thôi.""Nhưng mà..."Ba người tuy rằng đã đi khá xa rồi, nhưng mà nội lực thâm hậu của bọn họ, thính lực cực tốt, vậy nên cuộc trò kia của hai người kia, bọn họ hoàn toàn có thể nghe rõ từng chút một.Mãi cho đến khi xác định người bên cạnh cũng không nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người kia nữa, lúc này mới dừng bước chân.Trương Chân Nguyên khẽ cau mày, đè thấp giọng nói: "Liêu Gia Bảo này thu nhận nhiều thị vệ như vậy để làm gì?"Hạ Tuấn Lâm tặc lưỡi một tiếng: "Hơn nữa còn phải thi đấu võ thuật, người thắng cuối cùng mới có thể vào Liêu Gia Bảo, bạc cho mỗi tháng cũng không ít."Bọn họ luôn cảm thấy mục đích của tên Liêu Vĩnh Tín này không đơn giản.Nghiêm Hạo Tường thấp giọng nói: "Nhưng mà đây lại là một cơ hội cực kỳ tốt."Cơ hội để thâm nhập vào Liêu Gia Bảo.Dựa vào võ công của bọn họ, muốn đánh thắng đám người ở đây rồi được chọn trúng, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.Thân là hộ vệ, khẳng định sẽ để cho họ quen thuộc với Liêu Gia Bảo, chuyện này thập phần có lợi đối với việc tìm kiếm chứng cứ của bọn họ."Đúng thật là như vậy," Trương Chân Nguyên gật đầu, "hôm nay có lẽ cũng sẽ có một lần tỷ thí, chúng ta cứ nhìn xem trước, sau khi quay về lại tính toán sau.""Được." Hai người còn lại gật đầu.Lời vừa dứt, cổng lớn bên kia của Liêu Gia Bảo đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rầm rập, ba người ngoảnh đầu lại nhìn, liền thấy một toán người mặc y sam cùng hệ rảo bước đi ra từ cổng trong của Liêu Gia Bảo đi ra.Ánh mắt ba người chợt lóe lên, xem ra tỷ thí võ sắp bắt đầu rồi.-----Cùng lúc đó, Dị Diệu Đường cũng mở cửa.Trước cửa sớm đã tập trung rất nhiều hành khất và kẻ lang thang, vừa nhìn thấy cổng lớn mở ra, liền lập tức đứng lên không kịp chờ đợi mà đi sang đó.Thế nhưng những người này tuy rằng thập phần vội vã muốn chạy sang bên kia, thế nhưng lại không một ai dám liều mạng chen lấn, mà tự giác xếp thành hàng ở trước cổng lớn. Dưới sự chỉ đạo của một nam tử trung niên mặc áo gấm ở cổng Dị Diệu Đường, từng người từng người một tiến vào, vô cùng trật tự rõ ràng.Trong ánh mắt Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn xếp ở cuối hàng chợt thoáng qua một tia kinh ngạc."Những người này cũng khá là có quy củ." Mã Gia Kỳ thấp giọng nói với hai người trước sau, phải biết rằng y từng nhìn thấy những tên hành khất hoặc là những kẻ lang thang này khi đối mặt với thức ăn, tranh đoạt kịch liệt điên cuồng tới mức nào.Trong mắt Tống Á Hiên ở phía trước cũng có vài phần kinh ngạc.Thương Châu năm trước từng bạo phát nạn đói, còn có lưu dân tị nạn lưu lạc đến đô thành, y cùng Mã Gia Kỳ đưa theo người của Đốc Tra Ti đến cổng thành dựng trạm phát cháo, đám nạn dân kia không khác gì hổ sói đói khát, nếu không phải có hộ vệ hoàng gia thủ hộ, thì có lẽ đến cả trạm tiếp cháo cũng bị lật tung lên rồi.Đến tận bây giờ, y nghĩ lại vẫn còn hãi hùng.Lưu Diệu Văn đi ở cuối cùng, xoa cằm: "Có lẽ là do Liêu Trạm quản lý tốt đi, hai người đừng quên, Liêu Vĩnh Tín ngồi lên vị trí gia chủ còn chưa được một tháng."Mã Gia Kỳ cùng Tống Á Hiên nghe thấy lời này, đều ngẩn người.Đúng nhỉ, Liêu Trạm trước kia là người thích làm việc thiện, Dị Diệu Đường này cũng là do chính y mở ra. Mà Liêu Vĩnh Tín kia ngồi lên vị trí gia chủ chưa được bao lâu, không có khả năng quản lý Dị Diệu Đường tốt như vậy được.Vậy nên, đều là do Liêu Trạm làm rất tốt.Hàng người rất dài, ba người xếp hàng hồi lâu mới tới được cổng của Dị Diệu Đường.Ở cổng là một nam tử áo gấm trung niên đang dẫn lối, vừa đến nơi trong tầm nhìn của nam tử kia, Lưu Diệu Văn cúi đầu cười xảo trá, hai tay khoác lên vai Mã Gia Kỳ đang đi trước mặt hắn.Còn chưa kịp đợi Mã Gia Kỳ phản ứng lại, cả người Lưu Diệu Văn đã treo trên người Mã Gia Kỳ, trong miệng "yếu ớt" khẽ than thở: "Đói quá...đói quá...ca...đã đến chưa?"Mã Gia Kỳ khống chế hồi lâu mới khống chế được khóe môi không co giật, vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình của Lưu Diệu Văn: "Ừm, sắp đến rồi, đệ ráng cầm cự thêm chút nữa."Tống Á Hiên cũng nhận ra động tĩnh phía sau, ngoảnh đầu liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn mềm nhũn cả người nằm nhoài trên người Mã Gia Kỳ, trong lòng bỗng dấy lên vài phần...vui mừng.Cũng may là y không đi trước mặt người này!Cái tên hý tinh* này, đúng là đỉnh thật đấy!*Hý tính: người thích bày trò, diễn kịch, tục xưng ảnh đế, diễn viên hô ly gút =)))Đối diện với ánh mắt có chút ai oán của Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên khẽ chậc một tiếng: "Đến rồi đến rồi đây.""Thật sao? Mau...mau đưa đệ vào trong..." Lưu Diệu Văn được một bước lại tiến thêm một tấc, vươn tay về phía Tống Á Hiên.Tống Á Hiên: ......Đừng có mà qua đây á!"Tiểu hữu này là đói đến lả người rồi sao?"Lúc này, một giọng nói ôn hòa truyền đến, ba người nhìn sang, là nam tử áo gấm trung niên thủ ở cổng kia.Mã Gia Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi...chúng tôi là người từ nơi khác lưu lạc đến đây, đã rất lâu không ăn gì rồi. Vị huynh đệ này của tôi có chút không cầm cự nỗi nữa rồi.""Là vậy à, Tiểu Kim mau qua đây." Nam tử trung niên gọi với vào bên trong."Tới đây!"Rất nhanh, một thanh niên độ chừng hai mươi mấy tuổi chạy từ trong ra.Thanh niên gọi là Tiểu Kim có chút tròn trĩnh, dung mạo bình thường, làn da hơi ngăm đen, lúc cười lên lại có chút ngốc nghếch.Sau khi thanh niên ra đây, nhìn nam tử trung niên rồi hỏi: "Cha nuôi, làm sao vậy ạ?"Nam tử trung niêm chỉ vào ba người: "Mau giúp ta đưa mấy vị tiểu hữu này vào bên trong, tiểu hữu này sắp đói đến ngất đi rồi.""Dạ được!" Tiểu Kim gật đầu, đi đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, nhìn thấy hắn toàn thân vô lực dựa vào trên người Mã Gia Kỳ, liền biết rõ đây là sắp đói đến ngất đi rồi, vội vã vươn tay dìu hắn.Lưu Diệu Văn cũng không khách khí, thuận theo lực đạo của Tiểu Kim mà dựa lên trên người hắn.Đương nhiên, Lưu Diệu Văn cũng sẽ không áp toàn bộ trọng lượng của cơ thể lên người Tiểu Kim, dù sao thì tuy là bọn họ cố ý khom người xuống, thế nhưng cơ bắp trên người thì không hề mất đi. Nếu như áp toàn bộ lên người của Tiểu Kim, người này chắc chắn sẽ nhận ra có gì đó không đúng.Như thế này, lại càng giống một "người đã đói rất lâu rồi".Quả nhiên, Tiểu Kim không nhận ra bất kỳ khác thường nào, nói với hai người còn lại: "Hai vị, xin hãy đi theo ta vào trong."Trên mặt Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên tràn đầy cảm kích, gật đầu đáp: "Cảm ơn, cảm ơn hai vị, hai người là người tốt!"Tiểu Kim cười ngốc nghếch: "Đừng cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Liêu Gia Bảo đi!"Đáy mắt hai người chợt lóe, trên mặt vẫn đồng tình gật đầu: "Được, được.""Được rồi, đi thôi."Dứt lời, Tiểu Kim bèn đưa Lưu Diệu Văn vào trong, hai người Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên lại cẩn trọng đi theo phía sau Tiểu Kim.Nam tử áo gấm kia nhìn bọn họ đi vào, suy nghĩ một chút, cũng rời khỏi cổng, đi vào bên trong Đường.-----Chợ phiênMặt trời càng lúc càng lớn, người trong chợ phiên cũng càng lúc càng nhiều.Có người bày hàng bán đồ, cũng có người đến đây để mua đồ, trong đó, đương nhiên cũng có người đến để đi dạo chợ phiên. Tiếng rao bán khắp nơi, tuy rằng người không nhiều như trong đô thành, nhưng lại thập phần náo nhiệt đông đúc.Ba người lúc này vẫn đang ngồi trong quán hoành thánh, ăn một bát hoành thánh trước mặt.Liêu Ngữ Yên vẫn luôn nhìn đường phố náo nhiệt, khẽ thở dài, thấp giọng nói một câu: "Cũng may.""Hửm? Cô nương sao lại nói thế." Đối diện, Đinh Trình Hâm không hiểu nàng sao lại đột nhiên nói hai chữ này.Liêu Ngữ Yên ngước mắt, cười: "Bách tính không bị liên lụy, vậy nên ta mới nói, cũng may. Hai người không biết, vị đường huynh kia của ta là một tên tiểu nhân."Đinh Trình Hâm gật đầu: "Ừm ta biết.""Đại...khụ, ca làm sao huynh biết?" Liễu tướng quân hỏi.Đinh Trình Hâm vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn hắn, trước đây khi đi ra ngoài đã dặn hắn đừng gọi là đại nhân, cứ dùng danh xưng huynh đệ mà xưng hô. Thật ra, Đinh Trình Hâm nhỏ hơn Liễu tướng quân mấy tuổi, thế nhưng trong lòng Liễu tướng quân sớm đã thập phần kính trọng bảy người bọn họ, cho nên có nói thế nào thì hắn cũng không chịu gọi một tiếng "đệ".Lúc này, bị một người lớn hơn mình mấy tuổi gọi là ca, Đinh Trình Hâm cảm thấy cứ kì lạ thế nào ấy.Liễu tướng quân sờ mũi, dời ánh mắt đi.Hắn thật sự không gọi đệ được mà...Đinh Trình Hâm thu lại ánh nhìn, thấp giọng đáp: "Có thể làm ra chuyện độc ác như thế này, làm sao có thể là người lương thiện được."Chỉ là, bách tính lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.Có lẽ, là bởi vì vừa mới ngồi lên vị trí gia chủ, thu liễm rồi?"Hà thúc, cho một bát hoành thánh."Bỗng nhiên, trong quán hoành thánh có một người đến.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz