The Bench Press Vampire Seungyoun Yohan
Yohan chắc chắn đến chín mươi chín phần trăm người tập luyện ở máy ép tạ tại phòng gym 24 giờ là ma cà rồng.Da của anh ta, là điều đầu tiên. Anh có da tái, trắng sứ, một tương phản nổi bật với mái tóc đen như mực. Dưới ánh đèn huỳnh quang giữ cho phòng gym có một điểm sáng ngay cả vào đêm muộn, anh ta gần như tỏa sáng. Rồi phải nhắc đến răng.Yohan biết nhiều người có răng nanh nhọn. Ngay cả cậu cũng có một (chiếc còn lại đã bị mẻ khi cậu cắn quá mạnh vào một món ăn mà, để biện hộ cho chính mình, cậu nghĩ là vô cùng ngon và hoàn toàn xứng đáng cho một chiếc răng sứt mẻ) – nhưng răng của người này vừa dài, vừa sắc đến tận đầu răng. Chúng trông giống nanh hơn là răng của một người bình thường.Ma Cà Rồng Máy Ép Tạ (hay Cà Rồng Ép Tạ, vì người dịch không thể viết đi viết lại một cái tên dài như vậy) dường như có thể cười trước những khích động nhỏ nhất, trưng bày răng nanh cho tất cả mọi người nhìn thấy. Anh đùa giỡn với gần như mọi khách quen khác, điều mà tự nó đã vô cùng đáng ngờ. Ai lại đùa giỡn được vào mười giờ tối tại một phòng gym 24 giờ?Cuối cùng, cũng là dấu hiệu lớn nhất thuyết phục Yohan, rằng Cà Rồng Ép Tạ là ma cà rồng, không phải người thường là: anh ta quá quyến rũ. Anh ta quá quyến rũ. Tới độ gây hoảng hốt, Yohan nghĩ. Ngẫm nghĩ lại, cậu không hiểu tại sao mình lại có thể bỏ qua một dấu hiệu rõ rành rành trong thời gian lâu đến vậy. Nó đã rõ như ban ngày thế rồi. Lần nào Yohan tập luyện bên cạnh anh, lần nào cũng vậy, không hề gián đoạn, cậu đều tìm thấy bản thân vật lộn để không liếc về phía người nọ. Anh chỉ là quá cuốn hút. Yohan không làm sao nhìn đi nổi.Ngay cả lớp mồ hôi bóng nhẫy dính trên da làm quần áo bám sát vào người cũng không hề làm giảm bớt sự thu hút đó. Yohan ngờ rằng đó chính là những gì mớ sách Twilight nhắc đến khi nói về sức hút ma cà rồng. Chính ra phải có một dấu sao chú thích ở ngay dòng chữ mới đúng, Yohan nghĩ: *Sức hút ma cà rồng nói về lớp mồ hôi lấp lánh không nhất thiết trông thấy được dưới ánh nắng mặt trời mà, đúng hơn là, rõ nét nhất khi quan sát sau hàng giờ nhấc tạ tại một phòng gym 24 giờ gần nhà bạn.Anh ta rõ ràng đang tỏa ra một thứ pheromones ma cà rồng kỳ quặc rồi, hay gì đó. Đó là lời giải thích duy nhất cho việc Yohan luôn làm rơi tạ vào ngón chân khi bắt gặp hình ảnh phản chiếu của anh ta trên những bức tường gắn gương của phòng tập. Và chuyện đó đang trở nên một chút phiền phức. Ngón chân của Yohan đau nhức vì những loại tạ cậu thành công đánh rơi vào người mình trong lúc còn bận bịu trố mắt nhìn chàng ma cà rồng.Cậu đã cố nghĩ ra một giải pháp. Đeo tai nghe và mở nhạc ầm ĩ, xem TV được lắp trong góc phòng tập tạ, chuyển về một vị trí khác trong phòng. Dẫu vậy, mắt cậu vẫn tìm về phía anh. Cậu đã cố trở nên sáng tạo hơn. Cậu đã thử đợi đến lúc anh ra về, hoặc đến tập vào một khung giờ muộn hơn thường lệ. Và cậu vẫn bắt gặp người nọ vào cuối buổi tập của mình và vẫn thành công làm mình bị thương thêm (lần này là mắt cá chân – thế nào mà cậu lại làm được ấy nhỉ?)Cậu không thể đến sớm, như thể vào ban ngày khi nguy cơ ma cà rồng xuất hiện có khả năng cao sẽ giảm sút. Yohan là sinh viên toàn thời gian với một việc làm bán thời gian. Cách duy nhất để cậu có thể chèn lịch tập vào sinh hoạt của mình là vào khoảng tối muộn cho tới một, hai giờ sáng. Cũng không phải cậu sẽ ổn nếu không luyện tập. Chế độ ăn của cậu còn hơn cả tệ hại, hầu hết chỉ là đồ takeout and bia. Cậu cần gì đó để bù đắp thiệt hại.Chính vì vậy, Yohan đã đi tới giải pháp tốt nhất cho vấn đề của mình. Nó có lẽ sẽ khá khiếm nhã, thậm chí cục súc, và cậu không hề háo hức để chuyển nó thành hành động, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất có thể. Cậu sẽ phải tiếp cận anh chàng ma cà rồng. Cậu sẽ phải đề nghị anh, một cách lịch sự nhất có thể, và cẩn thận nhất có thể, giảm bớt nồng độ pheromones của mình đi một chút. Vì lợi ích của Yohan. Cậu không hề muốn bị thôi miên trong lúc nâng tạ một chút nào. Cậu nghĩ cậu xứng đáng được yêu cầu.Vấn đề nằm ở khả năng bị cắn và hút sạch máu nếu anh bị xúc phạm bởi đề nghị của Yohan. Yohan chỉ lo lắng mỗi chuyện này, đương nhiên phải lo lắng rồi, nhưng người này trông có vẻ thân thiện – trong tiêu chuẩn của ma cà rồng. Có lẽ anh sẽ không làm gì Yohan vì đã hỏi. Vậy nên, với thật nhiều run rẩy và thật ít chần chừ, Yohan đã quyết tâm tiếp cận anh – chàng ma cà rồng quyến rũ chiếm chỗ thường xuyên ở phòng gym 24 giờ.Ngày diễn ra kế hoạch, Yohan bước vào phòng tập ở khung giờ thường ngày của mình, bồn chồn trong bước chân. Cậu đã chủ ý không mang túi tập hay bình nước theo, phòng trường hợp mọi chuyện không theo mong đợi và cậu cần phải chuồn ngay để cứu lấy mạng mình. Lạy Chúa cậu còn lứa tuổi sinh viên. Cậu không có kiểu thu nhập dư dả cho túi tập và bình nước thay thế mà cậu sẽ cần trong trường hợp ma cà rồng tấn công bất ngờ. Cậu cần phải nghĩ xa trông rộng.Vậy nên, khi Yohan đối đầu với Cà Rồng Ép Tạ, sẽ là trong trang phục bình dị, thường ngày của mình. Cậu ước mình đã nghĩ về lựa chọn quần áo đó kỹ hơn một chút, khi cậu bước vào và nhìn thấy anh ta. Vẫn ở chỗ thường lệ, nhấc tạ, lấp lánh và quyến rũ một cách nguy hiểm và Yohan thì mặc áo thun với một vệt bẩn bí ẩn trên đó, ngay bên phải logo của trường.Yohan nhìn xuống trang phục của mình, thở dài thườn thượt. Có lẽ vẫn có mặt tốt trong chuyện này, cậu nghĩ, một cách tuyệt vọng. Có lẽ chàng ma cà rồng sẽ không muốn hút máu cậu khi cậu trông tệ hại như thế này. Phải rồi, cậu nghĩ, chính là thế rồi. Trang phục này suy cho cùng cũng chỉ là một sự đề phòng kỹ càng khác thôi mà. Yohan tự trấn an mình, hít một hơi thật sâu, thật quả quyết. Với tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực, cậu bước về phía chàng ma cà rồng."Anh gì ơi," Cậu nói, và tự hài lòng với cách giọng mình đã thoát ra. Trầm, và đều; chắc chắn không hề phản bội sự khiếp sợ cậu đang cảm thấy, "Mình nói chuyện được không?"Đây chắc chắn là một chứng cứ cho sức mạnh pheromones của anh ta rồi, Yohan nghĩ, khi ngay cả trong tình trạng tim đập một dặm trên phút như bây giờ, đầu cậu vẫn hoạt động đủ chậm để hình thành một suy nghĩ mạch lạc: Đẹp trai vãi xoài.Người nọ liếc về phía cậu, biểu cảm cân nhắc. Anh đẩy thanh tạ trên tay lên khỏi ngực và đặt vào giá đỡ chỉ với một chút sức lực, dấu hiệu duy nhất cho thấy anh ta đang dùng sức là một tiếng thở nhẹ thoát ra từ môi. Rồi anh duỗi người, nhìn lên Yohan từ chỗ ngồi của mình."Ừm," Anh ta nói. "Đương nhiên rồi. Có chuyện gì à?"Giọng ở tông cao, với một chút hổn hển từ việc luyện tập. Chưa gì anh đã cười rồi, toe toét nhìn lên Yohan như một đứa trẻ háo hức. Yohan có thể nhìn thấy cặp răng nanh dài, phần đầu nhọn hoắt lóe lên hút theo ánh nhìn của cậu đổ xuống. Cậu nuốt chửng. Rồi lại đánh mắt lên."Một nơi khác, ý em là vậy. K-không phải đây."Yohan đã nói lắp. Cậu mong anh không để ý.Cố gắng không cựa quậy trong khoảng lặng theo sau đó, cậu thấy biểu cảm của Cà Rồng Ép Tạ chuyển về hiếu kỳ. Anh khịt mũi, sau một lúc, và đưa tay lên luồn qua tóc của mình. Rồi đẩy mái về phía sau, thấm ướt với mồ hôi từ khóe mắt và – ồ. Pheromones chết tiệt. Yohan cắn môi phòng hờ mình phát ra vài tiếng động kỳ lạ. Anh ta quá quyến rũ để làm những việc như thế này, đặc biệt là khi cậu chỉ hoạt động dựa trên số năng lượng ít ỏi từ một vài giờ đồng hồ ngủ gà gật và pizza đã bỏ dở qua vài ngày. Cậu vốn dĩ đã vô cùng yếu đuối rồi."Được thôi," Anh nói. Giọng có vẻ hơi khác, như một tiếng gầm gừ. Như thể Yohan là con chuột đang kẹt cứng trong trận địa anh ta giăng ra vậy.Đưa cả hai chân về một bên băng ghế, anh đứng dậy. Chiều cao ngang tầm Yohan, có lẽ cao hơn một chút, dẫu vậy, cậu vẫn cảm nhận được từng centimeter ảnh hưởng của người nọ lên mình."Em dẫn đường đi," Anh ta nói, nụ cười trở nên bí ẩn, mắt ánh lên tia gì từa tựa sự thích thú được giấu kỹ."Ừm. Được, đương nhiên rồi." Yohan yếu ớt đáp, và xoay người tiến đến phòng thay đồ.Tại sao cậu lại kết thúc ở đây, Yohan nghĩ, một cách cam chịu. Tại sao đây lại có thể là cuộc đời cậu – mỗi bước chân đưa cậu tới gần hơn cuộc chạm trán phòng thay đồ với một chàng ma cà rồng quyến rũ. Ồ, cậu nhớ lại, chỉ một vài giây sau, phải rồi. Cậu là một thằng ngu. Đó là lí do.Đã quá muộn để quay đầu. Yohan tự nhắc nhở bản thân rằng, mặc dù người nọ có cho thấy hứng thú nơi cậu, cậu vẫn đang ăn mặc xoàng xĩnh và, hơn hết là, khá chắc mình đã không chải tóc trong vài ngày. Cậu không thể nào "ngon" trong mắt anh ta được. Cậu sẽ chỉ yêu cầu anh giảm bớt pheromones của mình đi một chút thôi, Cà Rồng Ép Tạ sẽ đồng ý, và cả hai đều được vui vẻ."Tiện thể thì, tên em là gì nhỉ?" Giọng nói của anh vang lên. "Tớ muốn trao đổi tên trước khi... trò chuyện riêng tư với một người."Mặt Yohan tái mét. Cậu thậm chí còn chẳng thể nhìn về phía người còn lại. Tại sao anh ta lại nói "trò chuyện riêng tư" như vậy, nồng nặc mùi ẩn ý?"Yohan," Cậu đáp, thành công giữ cho giọng mình không run rẩy. "Em tên Yohan.""Dễ thương đấy," Chàng ma cà rồng bật cười. Yohan nhìn về phía đó, thần hồn nát thần tính. Dẫu vậy, trước khi cậu kịp phản ứng, anh ta tiếp tục. Trong lúc nghiêng đầu, và nhìn Yohan với cặp mắt cong lên đầy lôi cuốn, đính kèm một nụ cười đầy răng nanh. "Tớ là Seungyoun. Đấy. Giờ thì ta biết nhau rồi. Em không cần hồi hộp nữa."Yohan cảm thấy cực kỳ không chắc chắn. Việc anh trai kia – Seungyoun – đang trấn an cậu là tốt. Nhưng chỉ riêng sự thật to đùng là anh đang khiến cậu run rẩy không hề trấn an chút nào, và tại sao anh lại làm vậy vẫn còn là một bí ẩn, còn chưa kể Yohan vẫn đang hoảng loạn vì vừa được khen dễ thương. Cậu tự hỏi liệu đây có phải một phần trong chiến thuật của chàng ma cà rồng, liệu Seungyoun chỉ đang làm nạn nhân của mình mất cảnh giác bằng cách tung ra những lời khen và nói cho họ biết họ dễ thương như thế nào. Cậu được giải thoát khỏi việc phải nghĩ cho ra một lời hồi đáp khi họ chạm tới cửa phòng thay đồ. Được cứu rỗi, và bị quăng ngay vào một tình huống tồi tệ hơn nhiều trong cùng một lúc. Yohan liếc sang người còn lại. Anh vẫn đang cười, những lọn tóc ẩm ướt lòa xòa trước mắt và lông mày và Yohan phải bẻ hướng nhìn của mình đi ngay trước khi cậu vượt quá ngưỡng chối bỏ khả thi. Cậu đằng hắng, và đẩy cửa bước vào.Giờ thì đến lượt cậu đi theo Seungyoun, trong niềm hối tiếc đã không chuẩn bị sẵn kịch bản cho cuộc đụng độ này. Một kịch bản đã hữu ích biết mấy. Cậu sẽ không phải nghĩ. Nghĩ ngợi đang dần trở thành một nhiệm vụ mức độ phức tạp cao, đồng biến với khoảng cách ngày càng tăng của cậu với cửa phòng khi theo sau Seungyoun vào sâu hơn, băng qua từng hàng tủ, từng hàng tủ.Cậu đang được dẫn tới chính cái chết của mình, Yohan nghĩ, một cách thảm hại. Và tất cả chỉ bởi vì cậu không thể chịu nổi vài ba ngón chân bầm tím. Cậu quan sát lưng của Seungyoun, đôi vai rộng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên qua lớp áo tank top. Anh ta có một hình xăm, Yohan để ý, tim lại chùng xuống thêm một chút. Một góc của nó uốn lượn vừa vặn vươn ra khỏi cổ áo. Ánh sáng tồi tệ của căn phòng chẳng khiến anh ta trông ít hấp dẫn đi chút nào, Yohan u sầu nghĩ. Cậu thật sự, thật sự tiêu đời rồi.Seungyoun rẽ vào giữa hai hàng tủ và Yohan làm theo, cả người run mạnh hơn.Được rồi, cậu nghĩ. Được rồi, cậu chỉ cần soạn ra một cách lịch sự để yêu cầu Seungyoun kiểm soát pheromones của mình thôi mà. Trong quá trình cân nhắc những hướng tiếp cận tiềm năng, tưởng tượng ra những viễn cảnh khác nhau, Seungyoun bất chợt quay về đối mặt cậu.Tim Yohan hẫng mất một nhịp, mọi suy nghĩ đều bỏ rơi cậu mà cao chạy xa bay. Cái nhìn của người nọ tối tăm, cuốn hút. Đói khát. Yohan không biết điều đó quyến rũ hay đáng sợ. Cả hai. Là cả hai. Cậu khựng lại, lo lắng liếm môi. Có thể chuồn được, cậu nghĩ. Có thể chạy đi ngay lúc này, như kế hoạch ban đầu. Cậu sẽ không bị hút máu và mọi thứ sẽ về với trật tự cũ. Vấn đề là, cậu không thể di chuyển. Cậu tìm thấy mình đông cứng tại chỗ, Seungyoun thì ngày càng tới gần.Hàng tủ nơi họ đang đứng không có nhiều đèn điện. Ánh đèn phả lên đường nét của Seungyoun, làm đường quai hàm của anh sắc hơn, xương gò má hiện rõ hơn. Lưng Yohan đập phải một khoang tủ, và cậu mơ hồ nhận ra, rằng mình đã bị dồn vào đường cùng.Cậu nuốt chửng. Seungyoun đang ở quá gần. Anh đang ở ngay trước mắt cậu."Ừm, thì..." Yohan cố gắng nói gì đó. "Em định nói với anh là – ""Tớ biết chuyện em định nói là gì," Seungyoun nở một nụ cười kín đáo, thỏa mãn. "Tớ đã thấy em nhìn chằm chằm mình, vài tuần vừa qua. Tớ đã thấy cách em – " Seungyoun dừng lại, mắt dính vào cơ thể Yohan, đưa lên đảo xuống. " – nhìn."Yohan tưởng mặt mình bốc hỏa tới nơi. Hai bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Vậy là Seungyoun đã biết là cậu biết là anh là ma cà rồng. Cậu là một thằng ngu. Cậu đúng là một thằng ngu, còn Seungyoun thì vẫn nóng bỏng như vậy. Nếu cậu phải từ trần ở cái tuổi mười chín non trẻ cậu sẽ mừng, một phần nào đó, rằng cái chết này đến từ bàn tay một chàng ma cà rồng phòng gym quyến rũ. Được cổ động bởi ý nghĩ đó, Yohan lên tiếng."Nếu anh không muốn em nhìn, thì ít nhất cũng đừng lộ liễu vậy chứ."Câu nói có vẻ làm Seungyoun ngạc nhiên. Anh chớp mắt. Để rồi, một chốc sau, khi đã hoàn hồn, mới bật ra một tiếng cười sắc lẻm. Anh ném cả đầu về sau, để lộ phần cổ. Yohan liếc xuống, rồi lại ngước lên, vừa đủ thời gian để Seungyoun điều hướng ánh nhìn, tóc mái lại rơi xuống lõa xõa trước mắt."Tớ không biết sẽ bị em bắt quả tang," Seungyoun lại dùng cái giọng gầm gừ đó.Anh xích lại gần Yohan, gần hơn nữa. Càng gần, tim Yohan càng đập nhanh. Các giác quan khác của cậu đã bắt đầu bị ảnh hưởng, thính giác chỉ còn đọng lại những tiếng ù ù. Thị giác, đằng khác, vẫn sắc nét như thường, để lại Seungyoun rõ đến từng chi tiết. Nhưng, đợi đã, một phần nhỏ trong đầu Yohan bừng tỉnh. Anh ta nói vậy là có ý gì? Làm sao có thể không biết nếu đã thừa nhận bắt gặp Yohan nhìn anh?Suy nghĩ đó liền bị bưng bít, che phủ, lãng quên, khi tay Seungyoun hạ cánh trên cánh tủ, ngay bên cạnh tai cậu, tạo nên một tiếng uỳnh nhỏ. Yohan liếc về hướng đó, rồi men theo bắp tay (săn chắc, gân tay lộ rõ) của anh mà cán đích ở đôi mắt. Cậu sẽ chết sớm thôi, cậu kết luận. Đây là chuyện xảy ra khi cậu tới phòng gym quá thường xuyên. Đây là nghiệp quật.Seungyoun vẫn rướn lại gần hơn, dường như nhắm tới cổ Yohan và Yohan không phản kháng. Cậu không chạy đi, dù có thể. Thay vào đó, một làn sóng to, dữ dội của ham muốn đến với cậu, đè nghiến hai bên chân cậu xuống nền gạch. Cậu thấy mắt Seungyoun chậm rãi nhắm lại như bị tua chậm, rồi vội vã nhắm tịt mắt mình. Cậu sẽ bị hút sạch máu, đành chấp nhận thôi. Nhưng cậu không nhất thiết phải mở mắt nhìn.Vậy mà cái đau nhói như kỳ vọng của răng nanh cạ vào da cổ nhạy cảm không tới. Không đau gì cả. Yohan đợi một giây, rồi một giây nữa. Cậu chỉ vừa khẽ hé mắt ra, tò mò trước sự chần chừ của Seungyoun, khi cậu cảm thấy nó. Cảm giác mềm mại của một cặp môi chạm nhẹ lên môi cậu. Tim Yohan lại hẫng một nhịp. Mắt cậu bật mở. Cậu đứng đó, nín thinh, khi Seungyoun điều chỉnh tư thế, quyện môi họ vào nhau.Seungyoun đang hôn cậu. Anh đang hôn cậu. Họ đang – hôn nhau. Yohan không biết nên nghĩ gì. Sửa lại – cậu không thể nghĩ gì, khi môi của Seungyoun không ngừng di chuyển trên môi cậu.Yohan đóng mắt lại một lần nữa. Một tiếng thở thoát ra, tan vào nụ hôn. Môi Seungyoun mềm, an toàn. Anh hôn không giống cách Yohan đã mường tượng. Mọi chuyển động đều dịu dàng. Môi anh lạnh hơn một chút so với cậu, như thể trước đó không lâu anh đã ăn kem. Một cảm giác kỳ lạ, nhưng không phải không dễ chịu.Yohan không rõ chuyện mẹ gì đang xảy ra, cũng không biết tại sao mình có thể hiểu sai tình huống một cách trầm trọng như vậy, nhưng cậu biết rõ một điều: Seungyoun là một người hôn giỏi. Đầu hàng trước những bốc đồng, Yohan đáp trả nụ hôn. Cậu di chuyển cùng Seungyoun, nghiêng đầu để nụ hôn thêm sâu. Lại một tiếng thở hắt thoát ra từ cậu.Seungyoun là người dứt khỏi nụ hôn trước, rút về từ người Yohan. Yohan mở mắt ra, chầm chậm, ngực phập phồng không ngừng trong nỗ lực lấy lại hơi. Tim cậu vẫn đập những nhịp gấp gáp bên trong lồng ngực. Ánh mắt trĩu nặng khi cậu thu Seungyoun vào tầm nhìn, đôi môi đỏ mọng, sưng lên và nụ cười, một chút khoái chí, một chút bất ngờ."Chà," Seungyoun nhấn giọng. Hơi nóng trên gò má Yohan lại được dịp bùng lên. Trước âm vang của giọng Seungyoun, cái choáng váng của nụ hôn dần được rũ sạch."Đó là gì vậy?" Cậu hỏi, vẫn không rõ vì sao cổ chưa bị tấn công, tại sao máu vẫn còn trong người."Một nụ hôn, tớ mong là vậy," Anh nói, rồi lại rướn người vào, và Yohan tìm thấy mình dịch chuyển cùng anh, tiến về phía trước.Môi họ gặp lại nhau. Yohan lại thở hắt, không tài nào giữ được hơi thở bên trong. Lần này nụ hôn có phần thay đổi. Seungyoun hôn với nhiều miệt mài hơn ở lần thứ hai, đói khát hơn, như kiếm tìm gì. Yohan cảm nhận được một khoái cảm tựa dòng điện chảy dọc xuống toàn thân, khi tay còn lại của Seungyoun hạ cánh trên hông cậu.Gậy ông đập lưng ông, cậu nghĩ, một cách vô nghĩa, trước khi đưa một tay lên luồn vào chỗ tóc đằng sau đầu Seungyoun. Người anh vẫn ướt mồ hôi. Đáng lẽ phải thấy gớm mới đúng. Nhưng, mẹ nó, Yohan là một người đơn giản còn Seungyoun thì nóng bỏng và toàn bộ chuyện này cũng nóng bỏng và Yohan không thể chỉ hài lòng với từng này.Seungyoun dẫn Yohan dựa vào tủ khóa, tới khi lưng cậu đau nhức vì kim loại ép lên xương cột sống. Vậy mà cậu gần như chẳng nhận ra. Thậm chí còi báo cháy có kêu lên lúc này cậu cũng chẳng nhận ra, vì Seungyoun đang mút mát lấy môi dưới của cậu, và bỗng dưng tất cả giác quan của cậu đều dồn về nơi đó. Hai điểm nhói lên, ơn phước từ nanh của Seungyoun. Không đủ để thực sự đau, chỉ vừa vặn lấy đi từ cậu một tiếng kêu nhỏ, làm cậu hé môi ra.Seungyoun hiểu nhầm tiếng kêu. Anh dứt khỏi môi Yohan, nhưng người vẫn áp sát vào cậu."Em ổn không?" Anh hỏi, từng chữ thoát ra làm môi anh lướt nhẹ qua môi cậu, khiến chỗ dây thần kinh đã sẵn nhạy cảm ở đây đổ lửa, "Tớ e là – em đang chảy máu, một chút.""Ai quan tâm chứ?" Yohan lầm bầm, dùng bên tay chôn sâu trong tóc Seungyoun để kéo anh vào. Cậu không quan tâm. Không hề.Seungyoun rơi vào nơi anh được kéo tới, quay trở lại nụ hôn. Anh không ngừng trêu đùa, day day môi Yohan bằng răng của mình. Mỗi lần anh làm vậy, cậu lại được dội qua bởi một cái đau nhồn nhột, râm ran. Cậu rên rỉ, bất chấp những cố gắng kiềm nén. Cậu chỉ cảm thấy choáng ngợp, quay cuồng. Cậu khó khăn theo kịp tốc độ thay đổi của chuyện này.Seungyoun lại rụt người về trước tiếng rên rỉ. Yohan đã bắt đầu nản lòng rồi. Cậu chỉ muốn được hôn Seungyoun mãi thôi, mà anh cứ phải làm mọi chuyện khó khăn hơn."Em nói là em không sao mà," Cậu bĩu môi, hai bên mắt bật mở, cân nhắc việc lườm anh một cái.Dù thế, Seungyoun đang không nhìn vào mắt cậu. Thay vào đó, ánh mắt của anh lại gán chặt vào môi cậu. Anh nhìn chòng chọc vào nó, không lệch một ly, môi anh hé mở, như bị hớp hồn. Trông anh hơi kỳ quặc, mặt đeo một thứ biểu cảm Yohan không thực sự đọc nổi. Không hiểu có chuyện gì với môi mình, Yohan đưa một tay lên miệng. Với một ngón trỏ, Yohan lướt qua môi, tìm kiếm thứ khiến tiêu cự của Seungyoun phải hoàn toàn tập trung vào. Khi ngón tay Yohan lướt qua môi dưới, Seungyoun phát ra một âm thanh nhỏ, một tiếng kêu bất ngờ. Cau mày, cậu liếc xuống. Máu, một lượng nhỏ, nhưng không thể nhầm được, đỏ thẫm và ướt, dây lên đầu ngón tay cậu."Hừm, chắc là em chảy máu thật."Yohan tự hỏi có khi nào đó là lí do Seungyoun ngừng hôn cậu, có khi nào việc đó khiến anh kinh tởm."Yohan," Giọng Seungyoun có phần khác lạ, không tự nhiên.Yohan nhìn lên, tim thình thịch đập trong ngực. Seungyoun trông như đang khổ sở lắm, lông mày nhíu xuống, môi dưới kẹp chặt trong răng nanh."...Vâng?""Tớ nghĩ – tớ nghĩ em nên đi."Yohan chớp mắt, ngạc nhiên. Phản ứng đầu tiên của cậu là lo lắng – tự vấn những điều cậu có thể đã làm, tự vấn cuộc vui họ có thể đã trải qua, liệu cậu đã làm Seungyoun đổi ý. Rồi, ánh nhìn của cậu rơi xuống, và dừng lại ở ngón tay dính máu vẫn giơ lên giữa cả hai.Cậu đi tới hai kết luận chỉ trong vài giây. Đầu tiên, Seungyoun không bảo cậu rời đi vì không muốn hôn cậu nữa. Anh không thấy chỗ máu đó gớm ghiếc, rõ ràng là vậy. Dẫn tới kết luận thứ hai, mà đáng lẽ phải rõ như ban ngày, nhưng Yohan đã và vẫn luôn là một thằng ngu, nên cậu tự tha thứ cho mình vì đã không nhận ra sớm hơn. Seungyoun là ma cà rồng, và ma cà rồng thích máu. Suy ra, Seungyoun thích máu của cậu."Ồ," Cả người cậu giãn ra nhẹ nhõm, miệng cong lên. Cậu đưa ngón tay lên cao hơn. "Anh này, em không phiền nếu anh muốn uống máu em đâu. Chỉ là, anh biết đấy, đừng giết em trong lúc làm vậy là được."Biểu cảm của Seungyoun chuyển sang bối rối, điều mà Yohan quyết định là một cải tiến từ đau đớn. Cậu tự cho mình một cái vỗ vai trong tư tưởng vì vậy."Gì? Sao tớ lại – " Seungyoun liếc đi. Diễn xuất của anh dở tệ, nhưng Yohan nghĩ chuyện này cũng khó khăn cho anh, xét tới chuyện anh là ma cà rồng và đứng trước một người chảy máu. "Sao tớ lại muốn máu của em? Tớ có điên đâu.""Vì anh là ma cà rồng?" Mắt Seungyoun ngay lập tức chĩa về phía Yohan, mở to như đèn pha ô tô."Tớ không phải – !" Anh gần như gắt lên, giọng ở tông cao. Seungyoun đằng hắng. "Tớ không phải ma cà rồng. Ma cà rồng... không có thật."Nụ cười của Yohan tỏa rộng hơn. Cậu tỏ ra thích thú với cách bàn cờ đang được lật ngược. Như thể cậu đang chiếm thế thượng phong vậy. Yohan cũng nhận ra là Seungyoun, dù khát máu, không có vẻ gì như muốn xông vào hút khô máu cậu cả."Được rồi," Cậu nói, một kế hoạch dần thành hình trong đầu. Một kế hoạch nửa vời, điên một chút, ngốc một chút, nhưng hứa hẹn một niềm vui lớn. "Được rồi. Em sẽ tin anh – nhưng chỉ khi anh chịu làm sạch tay cho em."Yohan đưa ngón tay dính máu lại gần Seungyoun. Cũng không có nhiều máu, chỉ một nhúm nhỏ. Seungyoun lại phát ra một tiếng kêu nhỏ, căng thẳng. Mắt anh hạ cánh trên ngón tay của cậu, và chỉ ngón tay của cậu thôi."Việc đó chứng minh được gì?" Anh hỏi, giọng hạ thấp, không thoải mái. Tim Yohan lại bắt đầu tăng tốc.Cậu ngẫm nghĩ trong một lúc. Rồi chỉ nhún vai. Ai biết được. Cậu chỉ nghĩ Seungyoun sẽ làm gì đó... kỳ quặc, hoặc giống ma cà rồng khi anh nếm máu, và mọi nghi ngờ của Yohan sẽ được kiểm chứng. Cậu sẽ biết chắc Seungyoun là ma cà rồng, và anh vẫn luôn dùng pheromones để phá đám những buổi tập của cậu."Cứ chiều em đi."Mắt Seungyoun chếch lên. Anh nhìn cậu với ánh mắt nheo lại, đánh giá. Dường như đã tìm được điều anh cần, anh nhìn xuống. Lại một phút nữa trôi qua, lặng thinh, nặng nề. Tiếp đó, tay anh tìm đến tay cậu, dẫn ngón tay của Yohan lên môi mình, và anh – mút.Yohan khẽ kêu lên khi Seungyoun ngậm lấy đầu ngón tay mình. Dù môi anh mát lạnh, trong miệng anh lại ấm, và ướt. Phần lưỡi nóng ấm ấn vào ngón tay cậu, cuốn quanh. Yohan quên mất phải thở, khi Seungyoun bắt đầu mút mát. Áp suất tăng dần, hai bên má lõm vào, và cặp răng nanh của Seungyoun, giữ lấy ngón tay cậu ở giữa... Yohan chưa từng nghĩ hệ quả của kế hoạch sẽ nóng bỏng đến chừng này.Khi hai lá phổi trở nên bỏng rát, cậu vội hớp lấy một ngụm không khí, sau cùng cũng ý thức được mình đã quên thở.Seungyoun nhả ngón tay cậu ra. Anh giữ cho mắt mình ghim thẳng vào Yohan khi thả tay cậu ra. Tay Yohan yếu ớt rơi xuống bên người.Họ nhìn nhau trong một lúc, rồi một lúc nữa. Không một suy nghĩ mạch lạc nào đi qua đầu Yohan, chỉ còn ham muốn, sôi sục và mê đắm. Seungyoun có thể rời đi. Anh đã lau sạch tay cho Yohan như đã hứa. Anh có thể rời đi rồi.Yohan không muốn vậy. Cậu muốn Seungyoun ở lại. Một tiếng ư ử, thoát ra từ cổ họng Seungyoun. Đó chỉ là một cảnh báo trước, trước khi Seungyoun lại vọt về trước. Thế giới như quay cuồng, Yohan choáng váng, khi Seungyoun áp sát vào người cậu. Cậu thấy ấm, nóng và nóng hơn nữa, khi cơ thể cả hai ấn vào nhau và môi anh gặp môi cậu.Lưỡi Seungyoun, nóng và ướt, trườn ra từ môi anh. Anh lướt nó qua môi Yohan, tấn công vị trí bị thương anh đã tạo ra từ khi nãy với nanh của mình. Ban đầu anh dịu dàng, chuyển động lưỡi một cách dễ chịu. Rồi dần trở nên vồn vã, khi Seungyoun liếm láp chỗ máu còn sót lại trên môi cậu.Về phần cậu, Yohan vật lộn để kiềm chế một nụ cười. Tay cậu vẫn luồn sâu vào tóc Seungyoun, tay anh đặt trên hông cậu. Cậu nghĩ mình cần ngồi xuống và tận hưởng và đắm mình trong những đụng chạm mạnh bạo của Seungyoun, khắp mọi nơi, choáng ngợp.Seungyoun dứt ra sớm, quá sớm, nụ hôn nóng bỏng, ướt át dần mềm mại, chuyển về những cử động đơn thuần của hai đôi môi chạm vào nhau. Và rồi, vẫn còn quá sớm, Seungyoun dứt ra."Cho tớ xin lỗi," Anh lầm bầm.Yohan không kiềm được mà bật cười."Tại sao?" Cậu đưa tay lên môi, ấn nhè nhẹ, cảm nhận cách nó sưng vù, cách nó rải rác những dư vị từ nụ hôn của Seungyoun. Cậu mê mẩn, sững sờ, và một chút buồn khi thấy Seungyoun như đang giữ mọi mâu thuẫn cho mình, trong khi Yohan thỏa mãn đến tuyệt đối như vậy."T-tớ không kiềm được," Mắt Seungyoun mở to, cặp lông mày nhíu xuống trong lo lắng. "Tớ tưởng là được nhưng mà..."Yohan giơ tay vỗ vai anh, vẫn cười toe toét, cảm giác thỏa mãn lác đác chảy qua người cậu. Cũng may có dãy tủ để dựa vào, nếu không cậu đã khuỵu ngã từ hàng thế kỷ trước rồi, cả hai chân vẫn chưa hết run rẩy."Seungyoun này," Cậu nói. "Không sao thật mà. Em không phản đối gì nếu anh muốn hút đến từng giọt máu cuối cùng của mình đâu. Mặc dù... chuyện này làm luận điểm không phải ma cà rồng của anh nghe hơi... xạo."Seungyoun liếc về tay Yohan đang đặt lên vai mình, rồi về lại Yohan. Biểu cảm anh lẫn lộn, nhưng có một tia sáng lóe lên trong mắt anh, một tia sáng mà Yohan chỉ có thể giải mã là hy vọng."Em có vẻ bình tĩnh.""Ầy. Em biết anh là ma cà rồng được một thời gian rồi. Thật ra đó cũng là chuyện em mang anh vào đây để nói đấy."Yohan mỉm cười với anh, rồi bỏ tay xuống khỏi vai Seungyoun, đút vào túi quần. Cậu hất đầu về cuối dãy tủ, ám chỉ cậu đang rời đi và anh có thể đi theo, nếu anh muốn. Seungyoun theo sau, miệng há hốc, hai đầu răng nanh trắng bong trong ánh sáng mờ."Em nói đã biết từ trước rồi là sao? Mà gượm đã, còn chuyện nữa... Em nói đó là chuyện em định nói là sao?"Yohan liếc về Seungyoun. Anh trông ngày càng bối rối. Gần như dễ mến. Gần như... đáng yêu. Cậu quan sát biểu cảm của Seungyoun thay đổi khi anh nhận ra mọi chuyện. Một giây sau anh tự đánh mình."Chúa ơi tớ vừa hôn em không vì gì cả... Ban nãy em không phải đang thả thính tớ, đúng không?"Yohan bật cười, rồi lắc đầu. Seungyoun hoảng loạn. Anh bất lực rên rỉ và giấu mặt vào sau hai bàn tay,"Chết thật," Tay Seungyoun rời khỏi mặt. "Tớ có lỗi quá.""Không sao đâu," Yohan trấn an, như thể đây là chuyện thường ngày, là một nhầm lẫn nho nhỏ. Cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh khá tốt, cậu nghĩ.Họ rời khỏi phòng thay đồ. Seungyoun ngó nghiêng xung quanh trước khi ghé lại gần để thì thầm mà không lo bị nghe thấy."Vậy thì... giờ cũng muộn quá rồi, nhưng ban đầu em định nói gì với tớ đấy?"Anh nghe thảm thương đến tội, Yohan không thể không mủi lòng mà trả lời ngay vào trọng tâm thay vì đùa giỡn."À! Pheromones của anh. Anh, ừm, giảm bớt đi một xíu được không?"Seungyoun ngẩn ra nhìn cậu."Pheromones?"Họ đang đứng trước cửa phòng tập. Yohan vẫy tay đại khái với cô nhân viên tiếp tân và lại đút tay vào túi quần, trong lúc nhìn về Seungyoun."À thì. Anh biết đấy... Một thứ ma cà rồng hay tỏa ra để làm họ trông," Yohan khua tay lên xuống người anh. "Nóng bỏng hơn."Seungyoun dừng lại để giữ cửa mở cho Yohan. Cậu quan sát anh từ khóe mắt, tự hỏi tới khi nào và bằng cách nào anh mới chịu thừa nhận. Seungyoun nom có vẻ bối rối, như thể đang bận xử lí chỗ thông tin Yohan vừa ném cho. Rồi, cặp mày anh giãn ra. Anh bật cười, lắc lắc đầu, và bước ra ngoài. Anh cười tươi nhìn Yohan, bỗng dưng nụ cười của cậu trở nên bớt đắc thắng. Như thể cậu đã bỏ lỡ gì đó."Pheromones à... Giờ tớ mới biết đấy."Yohan thấy lòng mình chùng xuống. Cậu chắc chắn đã bỏ lỡ gì rồi."Hả?"Seungyoun nhìn cậu, một nửa mặt chìm trong ánh đèn điện từ trong phòng tập, một nửa phủ lấp bởi bóng đêm bên ngoài. Anh cười nham nhở, cặp răng nanh lộ rõ."Tớ không biết em tìm hiểu ma cà rồng ở đâu, nhưng bọn tớ không có pheromones. Còn nếu em nghĩ tớ nóng bỏng... ừm, là lỗi ở em thôi."Ồ. Ồ. Giờ thì Yohan đã hiểu tại sao anh lại trông khoái chí đến vậy. Hai má cậu nóng bừng."Ồ," Cậu ngoan ngoãn nói, và tiếp tục theo cách tốt nhất có thể. "Vậy thì... đề nghị anh không làm phiền em trong lúc tập là không được rồi nhỉ?""Ừm." Seungyoun đáp, kéo dài chữ cái đầu tiên.Anh nghiêng đầu về phía Yohan, và một phần nhỏ trong não của Yohan phản bội cậu mà thông báo rằng, đúng vậy, anh vẫn cực kỳ, vô cùng đẹp trai. "Tớ còn đang thắc mắc tại sao em lại hôn lại nếu chỉ kéo tớ vào phòng thay đồ để nói chuyện, nhưng giờ thì hiểu rồi. Em thích tớ.""Em đâu có kéo anh vào phòng thay đồ!" Yohan phản kháng, vì đó là phần duy nhất cậu có thể cãi lại lúc này. "Với cả – với cả anh cũng thích em mà. Nên là... thế đó.""Thế đó," Seungyoun lặp lại, vẻ tự đắc hiển hiện. Anh tiến gần về Yohan, và tim cậu lại hẫng một nhịp."Nghĩa là bọn mình đều thích nhau," Anh nói, và Yohan chỉ còn biết bặm môi vì không thể phủ nhận điều đó. Cậu thấy lòng mình xốn xang, một cảm giác phấn khích, tương tự cảm giác khi nãy trong phòng thay đồ. Một cảm giác như đứng ngay sát mép một bờ vực."Vâng," Cậu liếm môi. "Chắc là vậy rồi.""Và hôm nay bọn mình đều đã vui vẻ," Seungyoun tiến thêm một bước.Cậu gật đầu, chờ đợi cách chuyện này sẽ tiến triển, cần phải biết được cách chuyện này sẽ tiến triển. Seungyoun lại bước thêm một bước, và bỗng dưng, anh đã ngay trước mặt Yohan rồi. Kể cả ở cự ly gần, trông anh vẫn hấp dẫn như vậy. Tương phản giữa tóc đen và da trắng, và màu hồng tươi, sống động của đôi môi sưng tấy."Chắc là tớ đang muốn hỏi... em muốn làm chuyện này một lần nữa không? Ở chỗ nào không phải phòng thay đồ?"Yohan thấy một đợt sóng trào của ham muốn, đợt sóng tương tự đã nhấn chìm cậu khi nãy ở phòng thay đồ."Chúa ơi, có chứ," Cậu thốt lên. "Làm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz