Tempest (Giông Tố)/ When the night whispers your name
Tập 93 - Sói và Hoa Hồng (H+)
Nụ hôn làm lành kết thúc ở nơi tận cùng của sự cô đơn, nhưng ánh mắt thì chẳng muốn xa nhau, luyến tiếc đắm chìm thêm một chút. San Ho khẽ buông môi cô, đặt trán mình tựa vào trán cô. Hơi thở anh nóng hổi. Giọng nói anh trầm ấm, mang theo sự vững chãi của người đã trở về.Mun Ju biết cô phải đi. Cô phải quay lại Phủ Tổng thống, nơi những trách nhiệm quốc gia đang chờ đợi. Nhưng cô không thể buông tay. Cô chưa từng nghĩ, có ai che đậy thân phận tốt đến mức qua được linh cảm sắc bén hơn 3 thập kỷ bôn ba chính trị của cô. Nhưng có lẽ đã có một người, dùng cả trái tim để che đậy, giỏi đến mức khiến cô quên đi cách phòng thủ. Thật sự người đàn ông dịu dàng này mà lại đứng đầu một tổ chức đánh thuê sao? Ông Trùm gì mà đeo tạp dề nấu ăn được chứ? Hàng loạt suy nghĩ chạy trong đầu Tổng thống vụt tắt khi người đàn ông ôm cô vào lòng, chặt đến mức khiến cô ngửi được mùi da thịt qua lớp áo len đen.Lòng chợt muốn trêu chọc, để phá vỡ sự nghiêm túc đến nghẹt thở: "Ôm Tổng Thống bên ngoài như vậy không sợ ai chụp được sao?"San Ho cười khẽ, tiếng cười trầm ấm rung động lồng ngực cô. Anh áp sát hơn, để cô cảm nhận sự đe dọa nhưng cũng đầy mê hoặc. "Chưa kịp chụp đã bị móc mắt rồi. Nếu Tổng thống sợ, mình đi đâu đó để tiếp tục cũng được?" Lời nói thách thức đáp trả lại sự trêu chọc, lộ rõ ý muốn chiếm hữu đang rực cháy."Chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải đến chỗ khác để nói vậy?" Tổng thống cũng không chào thua trước lời thách thức của đối phương. "Nếu tính nghiêm trọng quá cao, có thể đến Nhà Xanh để nói."San Ho siết chặt eo cô hơn, một bàn tay rời khỏi vị trí mà chạy lên cổ, xoa đều khiến Mun Ju nổi da gà. Sự chạm nhẹ này mang theo sức nặng của bốn năm chờ đợi. "Chuyện riêng. Về nhà em hay anh?""Tối mai hãy ăn món Nhật. Trễ rồi, Phủ Tổng thống gần hơn." Mun Ju khẽ cười đáp, đôi mắt có ý sâu xa. Cô muốn anh về nơi cả hai thuộc về, nơi họ đã từng là gia đình tạm thời của Bogsung-a.Ông Trùm vâng lời như một đứa trẻ, vội đưa nàng về Phủ. Trên xe, Mun Ju ngủ thiếp đi. Đôi mắt cô đã chớm mỏi vì khóc oà. Nhìn ngắm gương mặt người thương gật gù, San Ho lái xe cũng cẩn thận hơn, sợ làm em tỉnh giấc, choàng lên người cô một lớp áo choàng mỏng đã được chuẩn bị sẵn. Anh lái xe chậm rãi, đôi mắt anh không ngừng nhìn về phía cô, như thể muốn lưu giữ từng khoảnh khắc cô ở bên anh.Khoảng một tiếng chiếc xe mới đến Phủ. Khi tiếng động cơ tắt đi cũng là lúc Mun Ju tỉnh dậy trong cơn mơ màng."Tới rồi sao?" Tổng thống vừa dụi mắt vừa tò mò."Anh làm em tỉnh sao?" San Ho nhìn sang với ánh mắt hơi có lỗi."Không phải, ghế làm lưng mỏi quá nên em tỉnh." Mở cửa xe đi xuống, nhanh chóng chạy vào nhà tháo đôi giày rồi ngã mình lên sofa.San Ho cũng theo sau. Cửa vừa mở, anh đã thấy đôi giày ngã lộn xộn. Khuôn miệng chợt cong vì nụ cười, một cảm giác thân thuộc khó tả. Bàn tay cúi xuống chỉnh lại đôi giày rồi cất gọn vào góc tủ. Sự dịu dàng không thể che giấu của một Ông Trùm đang cố gắng sống một cuộc đời bình thường.Bước vào phòng khách, anh chỉnh lại nhiệt độ máy sưởi, rồi tiến vào phòng bếp. Chỉ một lát sau, một ly gừng mật ong nóng đã được đặt trước bàn. Mun Ju mở mắt đã thấy người đàn ông ngồi phía đuôi sofa, đang mát xa chân cho cô. Sự ngại ngùng khiến cô cảm thấy nhột, cô vừa cười vừa ré lên: "Dừng... dừng lại!""Anh làm đau em sao?" San Ho điều chỉnh lại lực, bàn tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve đệm bàn chân."Nhột quá!" Rồi cô với tay lấy cốc nước trên bàn, cặm cụi ngồi dậy uống. Mùi vị cay nồng thêm chút ngọt của mật ong, luôn là thứ giúp cô xoa dịu tâm trí.San Ho quay sang lại thấy mắt cô vẽ lên một đường cong nhạt, lộ ý cười, liền hỏi: "Nhột sao?""Không, em chỉ nhớ lúc đào nhỏ lần đầu uống nước gừng mật ong. Mặt em bé nhăn lại như vậy nè." Rồi Mun Ju bất giác miêu tả lại gương mặt khi ấy của cục bông, mà không nhận ra đối phương chỉ nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm. Đến khi anh bật cười thành tiếng, cô mới nhận ra hành động vô tư của mình, vội ào vào người anh, lấy hai tay che lấp đôi mắt ấy lại, giọng ngại mà hét lên: "Vô lễ!! Sao anh dám cười Tổng thống hã?""Không." Cửa sổ bị cô che lấp, chẳng thấy gì cả. Đầu San Ho chỉ có thể liên tưởng tới khuôn mặt bắt chước Bogsung-a của cô, càng không nhịn được mà mỉm cười. "Anh xin lỗi, nhưng em dễ thương lắm."Lời thú nhận của San Ho càng khiến Mun Ju vùng vẫy hơn. Có vẻ quá hấp tấp mà cô suýt đưa người về phía bàn, may là có cánh tay lớn đỡ cô. Bàn tay chơi vơi không biết để đi đâu, chỉ với đại lấy cổ anh, bám chặt vào đó để không ngã.Ông Trùm gác kiếm cẩn thận để cô ngồi lên đùi mình, tay vẫn siết chặt eo cô không rời. Mun Ju thì không dám động đậy, tránh cọ sát hết mức có thể. Nhưng ánh mắt anh như lửa đốt, bàn tay sau eo ấm mà chặt, lộ rõ đường gân chằng chịt trên cánh tay, cô như bị trói lại một chỗ."Đừng làm loạn." San Ho vội đưa ánh mắt lướt dọc từ gương mặt, nhưng chỉ dừng lại ở đôi môi và phần cổ đối phương. Giọng anh trầm khàn, như một lời cảnh báo vừa là lời mời gọi.Mun Ju nuốt nước bọt. Cô biết, người đàn ông đang ôm cô lúc này là sự kết hợp hoàn hảo giữa Ông Trùm đầy gia trưởng và người yêu đầy dịu dàng.Đột nhiên bàn tay to lớn di chuyển từ eo xuống hông, siết mạnh khiến ánh mắt Mun Ju không né được mà nhìn thẳng mặt anh. Thật tuấn tú! Nét đẹp của anh luôn là thứ khiến cô mất cảnh giác, dù đang giận hờn hay e thẹn.
"Anh tưởng sẽ không bao giờ được nhìn thấy em gần như thế này thêm lần nữa."Cô cười, một nụ cười mệt mỏi, nghẹn âm:
"Em cũng đã nghĩ như vậy."Nụ hôn thứ hai đến mềm hơn. Chậm hơn. Sâu hơn.Không phải để chiếm hữu.
Mà để khâu lại.San Ho kéo cô vào vòng tay, để cô dựa lên ngực anh. Cô nghe được nhịp tim anh. Vừa mạnh, vừa bất ổn. Như thể nó đã chạy suốt bốn năm để đến được đây.Anh thì thầm bên tai cô:
"Đừng sợ. Anh ở đây rồi."Cô siết áo anh, giọng khàn như tiếng gió:
"Anh không được biến mất nữa.""Anh sẽ không biến mất. Trừ khi em bảo anh biến mất."
"Em sẽ không nói câu đó nữa."
"Vậy thì anh sẽ ở lại mãi."Không cần thêm lời.Anh cuối cùng cũng tha cho đôi môi cô. Nhìn mái tóc rối bời, anh khẽ vén ra sau tai, rồi bế cô lên. Ánh mắt anh rực cháy. San Ho: "Phòng khách không được, vậy thì phòng ngủ."Chiếc giường Tổng thống nhanh chóng trở nên xộc xệch.San Ho đặt cô xuống, anh không vội vàng cởi đồ. Anh muốn kéo dài sự vờn nhau này. Anh ngồi xuống mép giường, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi đen của mình. Chiếc sơ mi rơi xuống sàn, để lộ thân hình vạm vỡ. Anh hôn lên vai cô, kéo nhẹ chiếc váy Tổng thống làm bằng lụa satin mỏng manh lên. Mun Ju mặc chiếc váy màu đen tuyền, bên dưới là nội y ren đen.San Ho cúi xuống, hôn lên đùi trong cô, rồi dùng lưỡi trêu chọc, vuốt ve. Anh muốn cô phải van xin anh. Anh dùng bàn tay to lớn, nóng bỏng mơn trớn, vuốt ve, không đi vào ngay, chỉ chạm nhẹ, kích thích."Nói đi, Mun Ju. Em muốn gì?" Giọng anh trầm khàn, đầy quyền lực.Mun Ju cắn môi, sự kiêu ngạo đã tan vỡ. Cô với lấy cổ anh, kéo mạnh. "San Ho, anh thừa biết em muốn gì."Nụ cười đầy mãn nguyện hiện lên. Anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo còn lại của cô, rồi của anh. Anh đặt tay xuống phía dưới, mơn trớn, vuốt ve, bắt cô phải cầu xin bằng những nụ hôn cháy bỏng. Mun Ju hôn lên vai, lên cổ, lên đôi môi anh, như một lời đầu hàng ngọt ngào.Cuối cùng, San Ho không thể chịu đựng thêm. Anh lao vào cô. Đó là sự mạnh mẽ của Ông Trùm, sự sở hữu và khát khao bị trì hoãn suốt bốn năm."Gọi tên anh."Mun Ju rên lên, gọi tên anh:"San Ho... Ah"Đôi mắt ngấn nước, chảy ra một hàng lệ dài.Anh lập tức điều chỉnh nhịp điệu, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm:"Em có đau không? Trả lời anh, em yêu. Anh không muốn làm em đau."
Chỉ có tiếng thở.
Tiếng chăn khẽ xô.
Tiếng hai trái tim chạm nhau, cuối cùng.Anh di chuyển, mạnh mẽ và dứt khoát. Mun Ju rên rỉ, gọi tên anh. Tiếng rên của cô là sự giải thoát, là minh chứng cho tình yêu đã được chữa lành.Sau khi mọi thứ đạt đến đỉnh điểm, San Ho bế cô vào phòng tắm. Dưới vòi sen, anh tiếp tục chiếm hữu cô trong sự ân cần. Anh nhẹ nhàng làm sạch cơ thể cô, hôn lên những dấu vết anh tạo ra.Họ trở lại giường, đắp chăn. San Ho ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô.Mun Ju dụi đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh. Mun Ju đưa tay lên chạm vào gương mặt, vuốt nhẹ đường quai hàm sắc nét, rồi đến vết sẹo nhỏ gần thái dương phải.
Cô hôn vào đó.Rồi cô khẽ thở, như trút được cả bốn năm:"Em đã rất nhớ anh."
"Anh tưởng sẽ không bao giờ được nhìn thấy em gần như thế này thêm lần nữa."Cô cười, một nụ cười mệt mỏi, nghẹn âm:
"Em cũng đã nghĩ như vậy."Nụ hôn thứ hai đến mềm hơn. Chậm hơn. Sâu hơn.Không phải để chiếm hữu.
Mà để khâu lại.San Ho kéo cô vào vòng tay, để cô dựa lên ngực anh. Cô nghe được nhịp tim anh. Vừa mạnh, vừa bất ổn. Như thể nó đã chạy suốt bốn năm để đến được đây.Anh thì thầm bên tai cô:
"Đừng sợ. Anh ở đây rồi."Cô siết áo anh, giọng khàn như tiếng gió:
"Anh không được biến mất nữa.""Anh sẽ không biến mất. Trừ khi em bảo anh biến mất."
"Em sẽ không nói câu đó nữa."
"Vậy thì anh sẽ ở lại mãi."Không cần thêm lời.Anh cuối cùng cũng tha cho đôi môi cô. Nhìn mái tóc rối bời, anh khẽ vén ra sau tai, rồi bế cô lên. Ánh mắt anh rực cháy. San Ho: "Phòng khách không được, vậy thì phòng ngủ."Chiếc giường Tổng thống nhanh chóng trở nên xộc xệch.San Ho đặt cô xuống, anh không vội vàng cởi đồ. Anh muốn kéo dài sự vờn nhau này. Anh ngồi xuống mép giường, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi đen của mình. Chiếc sơ mi rơi xuống sàn, để lộ thân hình vạm vỡ. Anh hôn lên vai cô, kéo nhẹ chiếc váy Tổng thống làm bằng lụa satin mỏng manh lên. Mun Ju mặc chiếc váy màu đen tuyền, bên dưới là nội y ren đen.San Ho cúi xuống, hôn lên đùi trong cô, rồi dùng lưỡi trêu chọc, vuốt ve. Anh muốn cô phải van xin anh. Anh dùng bàn tay to lớn, nóng bỏng mơn trớn, vuốt ve, không đi vào ngay, chỉ chạm nhẹ, kích thích."Nói đi, Mun Ju. Em muốn gì?" Giọng anh trầm khàn, đầy quyền lực.Mun Ju cắn môi, sự kiêu ngạo đã tan vỡ. Cô với lấy cổ anh, kéo mạnh. "San Ho, anh thừa biết em muốn gì."Nụ cười đầy mãn nguyện hiện lên. Anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo còn lại của cô, rồi của anh. Anh đặt tay xuống phía dưới, mơn trớn, vuốt ve, bắt cô phải cầu xin bằng những nụ hôn cháy bỏng. Mun Ju hôn lên vai, lên cổ, lên đôi môi anh, như một lời đầu hàng ngọt ngào.Cuối cùng, San Ho không thể chịu đựng thêm. Anh lao vào cô. Đó là sự mạnh mẽ của Ông Trùm, sự sở hữu và khát khao bị trì hoãn suốt bốn năm."Gọi tên anh."Mun Ju rên lên, gọi tên anh:"San Ho... Ah"Đôi mắt ngấn nước, chảy ra một hàng lệ dài.Anh lập tức điều chỉnh nhịp điệu, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm:"Em có đau không? Trả lời anh, em yêu. Anh không muốn làm em đau."
Chỉ có tiếng thở.
Tiếng chăn khẽ xô.
Tiếng hai trái tim chạm nhau, cuối cùng.Anh di chuyển, mạnh mẽ và dứt khoát. Mun Ju rên rỉ, gọi tên anh. Tiếng rên của cô là sự giải thoát, là minh chứng cho tình yêu đã được chữa lành.Sau khi mọi thứ đạt đến đỉnh điểm, San Ho bế cô vào phòng tắm. Dưới vòi sen, anh tiếp tục chiếm hữu cô trong sự ân cần. Anh nhẹ nhàng làm sạch cơ thể cô, hôn lên những dấu vết anh tạo ra.Họ trở lại giường, đắp chăn. San Ho ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô.Mun Ju dụi đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh. Mun Ju đưa tay lên chạm vào gương mặt, vuốt nhẹ đường quai hàm sắc nét, rồi đến vết sẹo nhỏ gần thái dương phải.
Cô hôn vào đó.Rồi cô khẽ thở, như trút được cả bốn năm:"Em đã rất nhớ anh."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz