ZingTruyen.Xyz

TAEKOOK | CHIẾM HỮU ĐẾN MUỘN

47

gauvathoiu


Điền Chính Quốc cẩn thận mở cửa nhà vệ sinh, nhẹ nhàng bước về phía cửa phòng, từng bước đi nhỏ và nhẹ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn qua, sợ làm chị gái tỉnh giấc.

Cậu khẽ xoay nắm cửa, cho đến khi cửa khép lại không phát ra tiếng động, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì tầng không quá cao, cậu đứng đợi không lâu, chỉ một lúc sau là đã thấy Kim Thái Hanh xuất hiện ở đầu hành lang.

Ánh mắt Điền Chính Quốc sáng lên, khóe miệng cong lên, cậu giơ tay định vẫy chào, nhưng vừa bước được vài bước thì thấy một bác sĩ từ phòng bệnh bên cạnh bước ra, cậu vô thức thu tay lại.

Bác sĩ Hứa đang ghi chép gì đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Điền Chính Quốc, rõ ràng hơi ngẩn người.

Điền Chính Quốc không quen biết anh ta, chỉ liếc nhìn tấm thẻ đeo ở cổ, rồi gật đầu chào, tiếp theo nhanh chóng nhìn về phía Kim Thái Hanh đứng phía sau bác sĩ. Lúc này Kim Thái Hanh cũng dừng bước.

Bác sĩ Hứa không có ý định đi, tiến lại gần và hỏi: "Tỉnh rồi à? Cậu định đi đâu vậy?"

Điền Chính Quốc cảm thấy tự nhiên có chút ngượng ngùng, vội vàng lí nhí trả lời, ánh mắt không tự chủ nhìn sang hướng của Kim Thái Hanh, như thể muốn anh trốn đi.

Bác sĩ Hứa nhận thấy ánh mắt của Điền Chính Quốc, quay đầu theo đó nhìn về phía sau. Điền Chính Quốc khẽ cắn môi, cảm thấy hơi lo lắng.

May mắn thay, khi bác sĩ Hứa quay đi, Kim Thái Hanh đã kịp lẩn vào góc hành lang. Điền Chính Quốc nhẹ nhõm thở ra.

Bác sĩ Hứa có chút khó hiểu: "Cậu đang nhìn gì vậy? Có chuyện gì sao?"

Anh ta nhớ chị Điền Bắc Tình có nói Điền Chính Quốc có vấn đề tâm lý, nhưng không rõ vấn đề gì. Có lẽ do bản năng của người làm bác sĩ, anh ta luôn đối với cậu có sự kiên nhẫn đặc biệt.

Điền Chính Quốc lắc đầu, bịa ra một lý do: "Tôi muốn đi lấy nước, bác sĩ có thể chỉ cho tôi bình nước ở đâu không?"

Thấy Điền Chính Quốc nói chuyện bình thường, bác sĩ Hứa không còn nghi ngờ nữa, chỉ tay về phía cuối hành lang: "Quẹo phải, cuối hành lang sẽ có."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Cần tôi đi cùng không?"

Điền Chính Quốc cười cười đáp: "Không cần đâu, cảm ơn."

Bác sĩ Hứa không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay vào phòng bệnh đối diện.

Đợi bác sĩ Hứa đi khuất, Điền Chính Quốc lập tức bước nhanh hơn, lòng đầy vội vã muốn gặp Kim Thái Hanh. Ai ngờ cậu đi quá nhanh, vừa rẽ qua một góc liền đâm sầm vào Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh người cứng đờ, Điền Chính Quốc va phải khiến vai hơi đau.

"Em không sao chứ?" Kim Thái Hanh cố kiềm chế giọng nói, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng.

"Không sao đâu." Điền Chính Quốc nói vậy nhưng vẫn không nhịn được mà xoa xoa vai.

"Em còn nói không sao?" Kim Thái Hanh định đưa tay đỡ vai cậu, nhưng giữa chừng lại nhớ ra điều gì, ngập ngừng rồi thu tay lại.

Điền Chính Quốc không để ý, chỉ mỉm cười với anh, định nói gì đó thì bỗng nhiên có tiếng mở cửa từ xa vang lên.

Cùng lúc đó, Điền Chính Quốc lập tức nắm lấy tay Kim Thái Hanh, nhanh chóng kéo anh rời khỏi nơi dễ bị phát hiện này.

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm chặt, mãi đến khi xuống đến bãi đỗ xe anh mới hoàn hồn.

Cuối cùng, hai người đã đến một nơi yên tĩnh, Điền Chính Quốc nhớ lại những gì vừa xảy ra, không khỏi bật cười. Cậu nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt tràn ngập ý cười, hỏi: "Anh không thấy sao, chúng ta như đang lén lút vụng trộm ấy?"

Kim Thái Hanh giật mình, lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nắm tay cậu, ngón cái xoa nhẹ trên mu bàn tay cậu, đồng ý: "Ừ, đúng là như vậy."

Nhận thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc liếc nhìn tay hai người đang nắm chặt, có chút nghi ngờ, cảm thấy anh có điều gì đó không ổn.

"Anh sao vậy?" Điền Chính Quốc hỏi, "Anh mệt à?"

"Không sao đâu." Kim Thái Hanh cố gắng giấu đi suy nghĩ trong lòng, nhưng nghĩ một lúc lại không nhịn được hỏi: "Như vậy có ổn không?"

"Cái gì cơ?"

Kim Thái Hanh nắm tay cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Em có cảm thấy khó chịu khi nắm tay anh không?"

"Không đâu." Điền Chính Quốc trả lời rất nhanh, nhưng vừa nói xong, cậu cũng cảm thấy câu hỏi của Kim Thái Hanh có chút kỳ lạ.

Cậu im lặng một lúc, dường như đã hiểu tại sao Kim Thái Hanh lại có vẻ lạ lùng.

Điền Chính Quốc hơi trầm mặt, nắm chặt tay Kim Thái Hanh, "Anh vừa rồi có nói thật không? Chị em đã nói gì với anh đúng không?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu chằm chằm, không trả lời mà lại hỏi ngược lại: "Thật sự không cảm thấy khó chịu à?"

Qua ánh mắt của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhận ra anh có vẻ đang sợ hãi, cảm thấy hơi bất ngờ.

Cậu hơi nhíu mày, cũng không trả lời ngay, chỉ hỏi: "Xe của anh... đâu rồi?"

Vậy là Kim Thái Hanh dẫn cậu lên xe. Lần này, anh không như buổi tối trực tiếp lên ghế sau với Điền Chính Quốc mà chọn ngồi ở ghế lái.

Nhưng suy nghĩ của Kim Thái Hanh đã bị Điền Chính Quốc đoán ra từ trước, chưa kịp đóng cửa xe, cậu đã kéo tay anh và lôi anh lên ghế sau.

Kim Thái Hanh vẫn còn ngơ ngác khi ngồi vào xe, nhưng hành động tiếp theo của Điền Chính Quốc càng làm anh thêm bối rối.

Ghế sau khá rộng, Điền Chính Quốc ngập ngừng một chút, rồi quyết định ngồi lên đùi Kim Thái Hanh, điều chỉnh lại vị trí. Cậu quan sát sắc mặt Kim Thái Hanh, nhận thấy anh không phản đối, bèn tự tin hơn, vòng tay qua cổ anh.

Cậu khẽ mở miệng, giả vờ bình tĩnh nói: "Như vậy, em cũng không cảm thấy khó chịu."

Kim Thái Hanh ôm lấy eo cậu, liếc nhìn cái tai đỏ ửng của cậu, vui vẻ nói: "Thật sao? Không cảm thấy choáng váng hay khó chịu gì à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, "Nếu có cảm thấy khó chịu, em sẽ nói... Em chưa từng nói với anh, thực ra mỗi lần tiếp xúc với anh, em không chỉ không cảm thấy khó chịu, mà còn thấy rất thoải mái."

"Thoải mái?" Kim Thái Hanh nhìn vào mắt cậu, nỗi sợ hãi trong anh dường như giảm bớt, tay ôm eo cậu bất giác siết chặt hơn, "Nhưng sao lại..."

Hôn nhau mà lại ngất đi? Điều này thật khó lý giải.

"Chẳng hiểu tại sao." Điền Chính Quốc buồn bã nói, "Kỳ lạ lắm, thực ra khi hôn em chẳng cảm thấy khó chịu gì, nói chính xác là không có bất kỳ phản ứng căng thẳng nào... chỉ là không biết tại sao lại ngất đi một cách vô cớ."

Kim Thái Hanh nhìn cậu chăm chú, vuốt v e khuôn mặt cậu, "Vậy thế này thì sao, cảm thấy thoải mái không? Đừng có nói dối anh."

Điền Chính Quốc cảm thấy hơi ngại, nhưng thấy Kim Thái Hanh vẫn còn lo lắng, cậu quyết định không do dự nữa, nói: "Thoải mái, em không nói dối anh đâu."

Để chứng minh mình nói thật, cậu còn âu yếm cọ nhẹ vào lòng bàn tay Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cảm thấy trong lòng có chút rung động, cuối cùng cũng tin lời cậu nói.

Anh cuối cùng cũng dám lại gần người khác, không nói gì mà ôm chặt cậu vào lòng, bàn tay ấm áp đặt trên sau gáy cậu. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Quốc Quốc, lần này em thật sự làm anh sợ đấy."

Điền Chính Quốc cũng ôm lại anh, vỗ nhẹ lên lưng Kim Thái Hanh, "Vậy giờ anh có thể nói cho em biết được không? Chị em đã nói gì với anh?"

Kim Thái Hanh siết chặt cậu hơn, rồi lại lo lắng cậu khó thở, lặng lẽ giảm bớt sức nắm tay, như đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật quý giá và dễ vỡ.

Anh im lặng một lúc mới nói: "Chị em nói... em có thể sẽ không tỉnh lại."

"..." Điền Chính Quốc ngây người một lúc, không ngờ chị mình lại nói thẳng thừng như vậy.

Ngày xưa cậu từng vài lần ngất đi suýt không tỉnh lại, nhưng từ khi chữa trị tâm lý, cậu đã rất lâu không gặp phải tình trạng đó. Chỉ là liệu trình hiện tại có vẻ đã gặp phải giai đoạn bế tắc, hiệu quả không rõ rệt, bệnh của cậu vẫn thỉnh thoảng tái phát.

"Không sao đâu, đừng sợ." Điền Chính Quốc cũng không biết phải nói thế nào, "Đó là chuyện hồi nhỏ, giờ chắc không sao đâu."

"Chắc không sao đâu..." Kim Thái Hanh lại bám vào từ "chắc không sao đâu", giọng anh trầm xuống, "Vậy là vẫn có thể xảy ra."

Điền Chính Quốc không muốn lừa dối anh, đành nói: "Nhưng tiếp xúc với anh thật sự không sao cả, còn những chuyện khác... em đã liên hệ với bác sĩ Trần, ngày mai bác sĩ sẽ trả lời em."

Kim Thái Hanh không hề bận tâm đến "những chuyện khác", anh chỉ lo lắng là sau này Điền Chính Quốc sẽ tiếp xúc với nhiều người khác, nếu một ngày...

Anh không dám nghĩ tiếp.

"Sau này, đi đâu anh cũng đi cùng em." Kim Thái Hanh vô thức thổ lộ suy nghĩ trong lòng.

Điền Chính Quốc nghe xong không nhịn được cười, "Vậy anh đi cùng em đến lớp luôn à?"

"Ừ." Kim Thái Hanh nghĩ thầm, lớp nhảy có tiếp xúc cơ thể với người khác, sẽ tăng thêm rủi ro.

Dù biết là điều này không thể, Kim Thái Hanh cũng có lớp và công việc riêng, nhưng anh vẫn nói vậy, như thể đã quyết định chắc chắn, khiến trái tim Điền Chính Quốc ấm lại, ánh mắt mềm mại hơn nhiều.

Điền Chính Quốc tách ra khỏi anh, hôn nhẹ lên má Kim Thái Hanh, "Đừng lo, em sẽ không sao."

Kim Thái Hanh muốn hôn cậu nhưng lại không dám, "Ừ."

Không khí giữa hai người trở nên hơi mờ ám, họ đối diện nhìn nhau, đều kiềm chế những xao xuyến trong lòng.

Nhưng tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, phá tan bầu không khí, kéo hai người trở lại thực tại.

Điền Chính Quốc nhìn điện thoại, ngẩn ra một lúc: "Chị em gọi..."

Kim Thái Hanh do dự một chút, "Để anh đưa em về."

Điền Chính Quốc lại trực tiếp tắt máy ngay trước mặt Kim Thái Hanh, lắc đầu, ôm lấy cổ anh, miệng cười tươi, "Kim Thái Hanh, chúng ta bỏ trốn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz