Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )
Chương 47: Nghịch chuyển thời đại
Việc Trần Linh xuất hiện chẳng khiến Sở Mục Vân ngạc nhiên chút nào.Anh khẽ mỉm cười, kéo từ phía trong căn tin một chiếc ghế nhỏ ra, ra hiệu cho Trần Linh ngồi xuống.“Xem ra cuối cùng cậu cũng đủ kiên nhẫn để nghe tôi nói hết về cái gọi là ‘chính nghĩa’ của chúng tôi rồi.”“Xin rửa tai lắng nghe.”Trần Linh tuy trong lòng nóng như lửa đốt, rất muốn biết tất cả những gì liên quan đến chiếc USB kia, nhưng cậu tin rằng nếu Sở Mục Vân đã giao nó cho mình, chắc chắn sẽ có lời giải thích. Vì thế, cậu chọn cách kiên nhẫn chờ hắn nói từ đầu.“Cậu hiểu bao nhiêu về Đại Tai biến?”Sở Mục Vân hỏi, ánh mắt trầm tĩnh như đang kiểm tra một bài học quan trọng.Trần Linh lục lọi trí nhớ, nhớ đến những lời bác sĩ Lâm từng nói:“Có một sao băng đỏ xé rách bầu trời… rồi thế giới Xám giao thoa với thế giới này, gây ra ảnh hưởng… Sau đó thì các Tai ương trỗi dậy… hết rồi.”Nói đến đây, ánh mắt Trần Linh đột nhiên sáng lên, giống như vừa chợt hiểu ra điều gì đó.“Khoan đã… Cái USB kia… chính là thế giới trước khi xảy ra Đại Tai biến?!”“Không sai.”Sở Mục Vân hơi bất ngờ vì Trần Linh đoán được quá nhanh, “Những gì cậu vừa nói, là nhận thức phổ biến của người dân trong chín giới vực về ‘Đại Tai biến’. Nhưng sự thật, nó phức tạp và sâu xa hơn rất nhiều…”“Ý anh là sao?”Sở Mục Vân chậm rãi nói:“Theo những truyền thuyết còn sót lại, trước Đại Tai biến, thế giới từng cực kỳ phồn thịnh. Con người khi ấy có thể dựa vào sức mạnh khoa học để làm được những điều không tưởng… Ví dụ như bay lên bầu trời, khiến người chết sống lại, các thành phố sáng rực cả đêm, tạo ra thế giới giả lập ngay trong hiện thực… thậm chí rời khỏi hành tinh này, tiến vào một nơi kỳ bí hơn, gọi là ‘vũ trụ’…”Khi kể tới đây, Sở Mục Vân liếc nhìn Trần Linh, mong chờ sự kinh ngạc, sửng sốt. Nhưng phản ứng của Trần Linh lại hết sức bình tĩnh, thậm chí còn gật đầu như thể “Ờ, rồi sao nữa?”“Cậu… không kinh ngạc sao?”“Hở?”“Những gì tôi vừa nói, chẳng lẽ không khiến cậu ngạc nhiên chút nào à?”Người của thời đại này, bao gồm cả Sở Mục Vân, từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh tàn tạ sau tai biến, chưa từng tận mắt thấy những điều kỳ diệu ấy. Đối với họ, những gì thuộc về “kỷ nguyên khoa học” đều giống như truyền thuyết—hư ảo và xa vời, như người hiện đại nghe chuyện tiên giới thần thoại.
Trần Linh gãi đầu, lẩm bẩm:“Ờ… cũng thần kỳ thật đấy.”Cậu gật đầu, mặt vẫn chẳng chút biến sắc.Máy bay, đèn điện, bệnh viện, game, cả tàu vũ trụ nữa… với Trần Linh—một người từng sống trong xã hội hiện đại—tất cả đều là chuyện thường ngày ở huyện. Nhưng nếu “kiếp trước” của cậu chính là thế giới trước Đại Tai biến… vậy thì điều đó có nghĩa là…Cậu chưa từng xuyên qua thế giới……mà là xuyên thời gian?“Tóm lại, khoảng 379 năm trước,”Sở Mục Vân bình thản nói, như đang lặp lại một đoạn kịch bản mà anh đã học thuộc từ lâu,“một sao băng màu đỏ lướt qua bầu trời. Từ thời điểm ấy, nền văn minh vật chất của nhân loại bắt đầu thoái lui.”“Những tinh hoa mà loài người từng tự hào khoa học kỹ thuật đỉnh cao lần lượt sụp đổ. Máy khắc quang, tàu vũ trụ, cả những siêu vũ khí có thể hủy diệt cả thế giới…”“Anh đang nói… văn minh loài người đang đi lùi lại?”“Không sai.”Sở Mục Vân gật đầu, giọng trầm xuống, “Vào thời điểm ngay trước Đại Tai biến, nhân loại phát hiện… họ không thể nào chế tạo lại những thiết bị đó. Giống như thể những nguyên lý khoa học nền tảng bên trong chúng đột nhiên mất đi hiệu lực. Dù có lắp ráp từng linh kiện hoàn hảo với nhau, chẳng sai khác gì trước kia, nhưng chúng vẫn… không hoạt động được. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều thứ mất tác dụng: Điện thoại. Máy tính. Tàu cao tốc. Cả những nhà máy điện quy mô lớn… Xã hội con người dần rơi vào khủng hoảng. Không ai biết được nền văn minh vật chất này sẽ rút lui đến mức nào. Và trong nỗi sợ ấy… họ bắt đầu giết lẫn nhau.”“Khoan đã.”Trần Linh nhíu mày, ngắt lời,“Nếu nền văn minh vật chất bị đe dọa, lẽ ra con người phải đoàn kết vượt qua khó khăn chứ? Sao lại giết lẫn nhau?”“Họ có đoàn kết,”Sở Mục Vân thở dài, dừng lại một chút,
“nhưng là vô ích.”“Hơn nữa… tôi đã nói rồi, trước khi sụp đổ, họ từng sở hữu một loại vũ khí đủ sức hủy diệt cả thế giới—‘siêu cấp vũ khí’. Nhưng… loại vũ khí đó không phải quốc gia nào cũng có. Một khi những siêu vũ khí đó hoàn toàn mất hiệu lực,”Sở Mục Vân bình tĩnh nói tiếp, “tất cả các nền văn minh khoa học kỹ thuật đều bị đẩy lùi về cùng một vạch xuất phát. Sự cân bằng mạnh–yếu vốn có giữa các quốc gia… bị phá vỡ. Các cường quốc không còn là cường quốc, các nước yếu cũng không còn yếu. Vì để giữ lấy vị thế, tài nguyên và tài sản của mình, họ sẽ lựa chọn… Phóng toàn bộ siêu vũ khí để tiêu diệt các nước yếu không có chúng”Trần Linh như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe lên,“Chiến tranh thế giới sao?!”Cậu tất nhiên hiểu rõ vai trò sống còn của vũ khí hạt nhân đối với các nước lớn. Nếu một cường quốc biết rằng tất cả trình độ kỹ thuật trên thế giới đang bị kéo lùi lại, thì rất có thể họ sẽ chủ động khơi mào chiến tranh.
Mất đi sức răn đe quân sự… cũng có nghĩa là mất đi an toàn. Những quốc gia khác sẽ chẳng ngần ngại nhòm ngó tài nguyên, dầu mỏ, của cải của họ…“Cậu nói không sai,”Sở Mục Vân nhẹ giọng,“nhưng không chỉ là cường quốc tấn công nước yếu mà là các quốc gia cũng tự tàn sát lẫn nhau. Bởi vì nếu như khoa học kỹ thuật thật sự sụp đổ nghiêm trọng, thì quyền kiểm soát tài nguyên… mới là thứ quyết định sống chết của một quốc gia. Họ không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm cách làm suy yếu dân số và năng lực của những nước đối lập.”“Tất cả những gì nhân loại tích lũy suốt hàng trăm năm văn minh… cuối cùng đều lùi theo thủy triều, trở thành một cỗ máy giết chóc thuần túy.”Trần Linh trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói:“Thế giới Xám giao hội… không phải là nguyên nhân căn bản của đại tai biến.
Mà là do loài người tự tàn sát lẫn nhau.”“Sau cuộc đại tai biến đó, thế giới tan hoang, đổ nát. Những kẻ may mắn sống sót tự cho rằng mình đang nắm giữ trật tự mới của thế giới, nhưng không lâu sau, thế giới Xám bắt đầu giao thoa với hiện thực… Một thế giới ô nhiễm không rõ nguồn gốc bắt đầu ăn mòn mặt đất, Tai ương từ nơi đó tuôn ra, tàn sát hết mọi sinh linh. Nhân loại vừa mới hấp hối sau trận đại chiến, lại tiếp tục hứng chịu đòn hủy diệt từ một chiều không gian khác. Từ đó về sau, không còn biên giới quốc gia. Những người còn sống tụ tập lại thành chín căn cứ. Khi họ tìm ra cách chống lại sự giao hội của thế giới Xám, chín căn cứ ấy dần phát triển thành chín khu vực lớn như hiện tại. ”“Thì ra là thế…”Trần Linh thở dài, ánh mắt trầm xuống.Chờ đã…Nếu như những điều Sở Mục Vân nói là thật, thì chẳng phải…Cha mẹ của cậu, tất cả người thân, bạn bè, đồng nghiệp…Tất cả… đều đã táng thân trong đại tai biến.Không riêng gì họ những người từng xuất hiện trên bản tin, những người từng lướt qua nhau trên đường tất cả đều sẽ bị cuốn vào trận tai biến này.Mà những người sống sót… còn bao nhiêu?Trần Linh nhìn chằm chằm vào nền tuyết ngoài cửa sổ, đôi mắt khẽ run.Cậu biết rõ mọi thứ đã xảy ra trong thời đại ấy.Cậu biết tất cả những người cậu quan tâm gần như đều không thể sống sót.Nhưng… cậu lại chẳng thể làm gì.Thời đại ấy, đã là chuyện của gần bốn trăm năm trước rồi. Cậu biết… nhưng liệu có thể thay đổi được gì?“…Anh nói với tôi những điều này, rồi sao nữa?”Sở Mục Vân mỉm cười, từ tốn nói:“Sau đó chính là tôn chỉ duy nhất của Hoàng Hôn xã, cũng là điều chúng tôi luôn tin là ‘chính nghĩa’.”Anh chỉ tay ra phía ngoài cửa:“Cậu thấy vùng Cực Quang thế nào?”Trong đầu Trần Linh lập tức hiện lên hình ảnh Ngô Hữu Đông bước đi khập khiễng,
người kéo xe bị đám người chấp pháp xem thường, đám người âm hiểm đến từ Thành phố Băng Tuyền, và cả đám chấp pháp bắt tay làm ăn với chúng trong bóng tối…“…Rất hỗn loạn.”Cuối cùng, cậu chỉ thốt ra hai chữ này.“Nếu tôi nói cho cậu biết thật ra, so với những vùng khác, Cực Quang đã là nơi sống được nhất rồi thì sao?”Trần Linh sững người.“Hoàng Hôn xã tập hợp những con người bị thế giới này gạt ra ngoài lề.Trong mắt người đời, chúng tôi là lũ điên, là những kẻ thất bại, là những kẻ đẫm máu… Nhưng tất cả chúng tôi đều có một điểm chung đã hoàn toàn tuyệt vọng với thời đại này. Chính vì thế, chúng tôi mới tụ họp lại.”“Tụ họp lại… rồi làm gì?” Trần Linh khẽ hỏi.Ánh chiều tà dần bị màn đêm nuốt chửng.
Một nửa khuôn mặt của Sở Mục Vân chìm trong bóng tối.Anh hít sâu một hơi, từng chữ một vang lên nặng nề:“Nghịch chuyển thời đại—khởi động lại thế giới.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz