ZingTruyen.Xyz

Ta Không Phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực ( 35 - 233 )

Chương 160: Đúng vậy, ta chất vấn Cực Quang thành

trantramy_0808


Lời nói của Văn Sĩ Lâm quả thật có chút tác động. Sắc mặt của ba vị quan chấp pháp trở nên khó coi thấy rõ, nhưng như thế vẫn không đủ để thay đổi điều gì… Tuân lệnh – đó mới là bổn phận của họ.

“Tùy cậu.” Vị quan chấp pháp đứng giữa cắn răng đáp.

Cả ba đồng loạt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào đoàn tàu đang nhanh chóng tiến đến. Khi lãnh địa của họ bắt đầu khuếch tán, khí tức lập tức dâng cao, ba luồng dao động tinh thần lực cấp năm đồng loạt giáng xuống!

Lĩnh vực của ba người không giống nhau, nhưng đan xen và chồng lấn lên nhau. Ngay cả ánh nắng chiếu xuống từ bầu trời cũng bị bóp méo. Từ xa nhìn lại, cứ như một mảng mây đen nặng trĩu đang bao phủ trên bầu trời Thành Cực Quang!

Ba cường giả cấp năm này, chỉ cần một người thôi đã đủ để nghiền ép toàn bộ hệ thống chấp pháp ở bảy khu ngoài thành.

Hiện tại, cả ba cùng hợp lực, đến cả thủy triều Tai ương tràn đến từ xa cũng cảm nhận được uy hiếp, những con lươn chú văn chen chúc nhau lập tức khựng lại, không dám tiến thêm bước nào.

Chỉ có đoàn tàu quấn quanh bởi ngọn lửa đen vẫn không hề chậm lại, như một mũi tên xé gió lao thẳng về phía Thành Cực Quang, hoàn toàn thoát khỏi dòng thủy triều Tai ương!

Trần Linh đứng trên nóc đầu tàu, nắm chặt vài con lươn chú văn vừa lôi lên từ thủy triều, ánh mắt cậu bình lặng như mặt nước, dõi theo tầng tầng lĩnh vực đang đè nén không trung trên tường thành…

Quả nhiên là Thành Cực Quang. Bảy khu ngần ấy năm mới xuất hiện được một Hàn Mông cấp năm, còn nơi này có thể thẳng tay điều ba người cùng cấp đến để đối phó với một đoàn tàu… Nếu ba người kia thật sự ra tay, đoàn tàu này chắc chắn không thể chịu nổi. Kế hoạch lần này vốn dĩ chính là một canh bạc.

Cậu đang cược

Cược vào phần nhân tính phía sau bức tường thành kia.

Cược rằng Thành Cực Quang không dám bất chấp dư luận mà đẩy họ ra ngoài thành chờ chết.

Đó cũng là lý do vì sao cậu cố gắng điều khiển cảm xúc của những người trên toa tàu.

“Trần Linh! Chúng ta thật sự sẽ bị bắn hạ sao?” Giọng nói khẩn trương của Triệu Ất vang lên từ phòng điều khiển.

“Cứ tập trung lái tàu cho tốt, mấy chuyện khác đừng quan tâm.”

Trần Linh bình tĩnh đáp.

Dù ba vị quan chấp pháp kia đã chuẩn bị ra tay, Trần Linh vẫn không cảm thấy mình đã thua.

Cậu đang thăm dò ranh giới cuối cùng của Thành Cực Quang.

Mà Thành Cực Quang… tất nhiên cũng đang dò xét cậu.

ẦM!!

Ngay khoảnh khắc khi ba luồng khí tức lĩnh vực đạt đến đỉnh điểm, dị biến xảy ra!

Một luồng lĩnh vực còn mạnh mẽ hơn nữa bất ngờ bung nổ từ trong tường thành, trong nháy mắt bao phủ cả ba vị quan chấp pháp vào bên trong! Khí tức dữ dội tràn ngược lên không trung, như một con hung thú khát máu chậm rãi mở đôi mắt đỏ ngầu…

“Đó là…”

Trần Linh hơi nheo mắt.

“Chuyện gì xảy ra vậy?!”

Ngay khi lãnh địa kia xuất hiện, ba vị quan chấp pháp đều sững người.

Bọn họ lập tức cảm thấy lãnh địa của mình bị áp chế mạnh mẽ, một áp lực vô hình đè nặng lên toàn bộ bức tường!

Kinh ngạc quay đầu nhìn lại, họ thấy một bóng người mặc áo khoác đen đang từng bước đạp không mà đến, tiến thẳng về phía tường thành.

Dưới chân người đó chính là quảng trường Bạch Cáp và đại lộ phía dưới đã bị phong tỏa.

Vô số dân chúng đang phẫn nộ náo loạn ngước lên, khi thấy thân ảnh áo đen đang sải bước trong không trung, toàn bộ đều sửng sốt, xôn xao bàn tán. Họ không rõ người này là ai…

“Hàn Mông?!”

Vị quan chấp pháp mặc quân phục kêu lên, ngay lập tức nhận ra người vừa đến. Hắn cau mày quát lớn:

“Hàn Mông! Cậu định làm gì?!”

Hàn Mông vẫn khoác chiếc áo khoác cũ kỹ chưa kịp thay, trên đó dính đầy vết máu sẫm từ trận chiến với Tai ương, hòa quyện cùng lớp băng tuyết lạnh lẽo khiến cho cả người toát ra vẻ sát khí dữ tợn.

Hàn Mông, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, nhìn chằm chằm ba người trên tường thành, chậm rãi mở miệng:

“... Thả bọn họ vào thành.”

“Chúng tôi chưa nhận được mệnh lệnh từ tổng bộ.”

“Đây không phải là mệnh lệnh từ tổng bộ...” Hàn Mông giơ chân lên, đạp mạnh xuống khoảng không vô hình!

Rầm!!

Lãnh địa từ người anh tỏa ra lại một lần nữa giáng xuống, va chạm trực tiếp với ba tầng lãnh địa của ba người chấp pháp, phát ra tiếng vang như chuông lớn, khiến cả không gian rung chuyển. Ba tầng lãnh địa bắt đầu dao động dữ dội, sắc mặt ba vị chấp pháp quan lập tức biến sắc!

Cũng là quan chấp pháp cấp năm, vậy mà lĩnh vực của một mình Hàn Mông lại có thể mạnh mẽ áp đảo cả ba người bọn họ!

“Đây là mệnh lệnh của tôi.”

Lời vừa dứt, những người trên tường thành, cả chấp pháp lẫn quan chấp pháp đều sững người. Câu nói ấy quá chói tai... chẳng khác nào là đang công khai chống đối ý chí của tổng bộ, hay thậm chí là khiêu chiến.

Ba vị quan chấp pháp giận dữ gầm lên:

“Hàn Mông, ngươi chỉ là một tổng trưởng chấp pháp nhỏ bé của Khu 3, ngươi mà cũng xứng ra lệnh cho chúng ta sao?”

“Ngươi định nói rằng mệnh lệnh của ngươi có thể đè lên mệnh lệnh của thành Cực Quang? Là ai cho ngươi cái quyền đó?!”

“Đừng quên là ai đã ban cho ngươi chức danh quan chấp pháp! Mọi thứ ngươi có đều đến từ thành Cực Quang! Hàn Mông! Ngươi đang công khai chất vấn quyết định của thành Cực Quang sao?!”

Lời lẽ chất vấn vang vọng khắp tường thành. Ba vị quan chấp pháp đều bị chọc giận, họ vốn là quan chấp pháp năm vạch, thân phận và uy nghiêm trong hệ thống chấp pháp đều cao hơn hẳn. Một kẻ đến từ địa phương, xuất thân nông thôn, lại dám khiêu chiến họ sao?

Họ lập tức lôi danh nghĩa thành Cực Quang ra, ép Hàn Mông đứng đối đầu với toàn bộ hệ thống chấp pháp, lấy đó làm đòn uy hiếp.

Nhưng bóng người mặc chiếc áo khoác cũ nát ấy không hề lùi bước. Lãnh địa của anh vẫn không ngừng khuếch trương, ánh mắt dõi thẳng, chậm rãi nhưng kiên định giương khẩu súng về phía ba vị quan chấp pháp.

“Đúng vậy.” Hàn Mông bình tĩnh đáp.

“Tôi đang chất vấn thành Cực Quang.”

Giây phút ấy, toàn bộ nơi đây, từ dân chúng đến chấp pháp đều im bặt.

Các chấp pháp quan đứng lặng, mãi một lúc sau mới kịp hoàn hồn. Họ nhìn Hàn Mông giữa không trung bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ điên.

Hắn có biết mình vừa nói gì không? Hắn có hiểu hậu quả của câu nói đó nghiêm trọng đến mức nào không?!

“Hàn Mông, ngươi sẽ phải trả giá rất đắt cho câu nói đó.” Một vị quan chấp pháp khàn giọng cất tiếng.

“Tôi sẵn sàng chấp nhận cái giá ấy,” Hàn Mông chậm rãi siết cò. “Nhưng hôm nay, đoàn tàu đó phải vào thành!”

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, những đường vân phức tạp bắt đầu từ dưới chân anh điên cuồng lan rộng, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ khu vực do lãnh địa khống chế.

Vô số xiềng xích màu đen kéo dài từ hư vô, trói chặt ba vị quan chấp pháp và tất cả những người chấp pháp khác trên tường thành tại chỗ, giống như bị áp giải đến trước “Tòa Án Phán Xét,” bị khóa chặt trên chiếc ghế đá lạnh băng của bị cáo!

Giờ phút này, những quan chấp pháp của thành Cực Quang trở thành tù nhân trước phiên tòa phán quyết, còn bóng người khoác áo cũ nát ấy lại chính là người cầm quyền hành chấp pháp.

Phán Quyết Tội Đồ – phiên tòa bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz