ZingTruyen.Xyz

Suc Manh De Vuong

Ngày hôm sau, nghe theo lời của chị Linh. Tôi đã rời khỏi khu tập trung và đến một nơi an toàn hơn.

Do nội thành đã bị tàn phá nặng nề và trở thành ổ của quái vật. Nên tôi quyết định tới ngoại thành, nơi không bị ảnh hưởng bởi thảm hoạ.

Bỏ lại nơi mà tôi sinh ra và lớn lên, cùng quá khứ tồi tàn phía sau lưng. Từng bước chân hướng về phía trước, mang theo trách nhiệm với nhân loại đè nặng trên vai.

Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, hàng dài người đang di rời khỏi thành phố, trong đó có tôi. Di chuyển ngược chiều là những chiếc xe cứu trợ đang tiến vào khu tập trung.

Rõ ràng tôi không phải là người duy nhất có ý nghĩ rời khỏi thành phố và tới nơi khác sinh sống.

Sau một hồi đi trên con đường tấp nập xe cộ,  với tiếng còi xe kêu inh ỏi đến chói tai. Dưới thời tiết oi bức của mùa hè, những làn gió lạnh lướt qua làn da tôi xua tan đi sự nóng bức và ngột ngạt.

Ngay bên cạnh con đường mà tôi đang đi là đường ống vận chuyển được đặt ở kế bên, trên đầu tôi xuất hiện các phương tiện giao thông bay trên bầu trời đồng thời che khuất đi ánh nắng chói chang.

Qua những trạm năng lượng đang cung cấp nhiên liệu cho xe cộ và các khu năng lượng mặt trời nằm rải rác trên đường... Tôi đã tới được nơi mình cần đến.

Bước đi giữa dòng người ngụ cư, quanh đây ngoài các con robot công cộng, thì còn có sự xuất hiện của những người dân tộc thiểu số.

Trải dài bên ven đường là những căn nhà xếp cạnh nhau thành một hàng dài, trong đó có một số công trình kiến trúc đang được thi công bằng máy móc.

Từ xa có các khu nhà trọ kín mít người, với những căn hộ nằm xếp chồng lên nhau toả ra một bầu không khí chật chội và ngột ngạt.

Đó sẽ là chỗ ở tạm thời của tôi, nhưng hiện tại chưa cần đến đấy. Tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Phía trước mặt tôi lúc này là chi nhánh của Hiệp Hội Sát Quái Nhân, nơi này mới tuyển quân trở lại sau khi thảm họa diễn ra.

Một tổ chức ra đời vào năm 2017, khi các cánh cổng không gian lần đầu xuất hiện, mang theo những con quái vật tấn công thế giới.

Hệ quả là sát quái nhân ra đời nhằm đối phó với những con quái vật đang hoành hành, và xử lý các cánh cổng không gian.

Đúng vậy... Tôi tới một nơi an toàn, để làm một công việc nguy hiểm.

Thú thật, tôi cũng không biết mình đang định làm sát quái nhân hay là thức ăn của lũ quái nữa.

Dù chị Linh đã dặn dò đừng làm gì nguy hiểm. Nhưng cách duy nhất để sử dụng kỹ năng mà tôi có được, đó là làm sát quái nhân hoặc nhập ngũ.

Tôi không định ngồi nhà và để khả năng của mình mục rữa đi.

Dù có kỹ năng chiến đấu, nhưng kinh nghiệm của tôi lại bằng không. Việc làm sát quái nhân ngoài kiếm thêm chi tiêu, cũng sẽ giúp tôi có thêm kinh nghiệm và tận dụng được các kỹ năng chiến đấu của bản thân.

Và thế là tôi bước vào trong với ánh nhìn lạ lẫm của mọi người, cùng với những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, ánh mắt từng người thể hiện ra sự khinh bỉ. Họ tỏ rõ thái độ coi thường với một thằng nhóc mười năm tuổi như tôi.

Nhưng tôi cũng đã quen với cái bầu không khí này rồi, thậm chí là như cơm bữa. Liền phớt lờ những người đó và tiến tới bàn tiếp tân.

"Cháu đến để ứng tuyển làm sát quái nhân."

Trước mặt cô tiếp tân là một thằng nhóc mới mười năm tuổi đòi làm sát quái nhân. Cô ấy không mấy bất ngờ khi nghe thấy điều đó, chứng tỏ rằng tôi không phải trường hợp duy nhất ở đây.

"Cô phải hỏi lại lần nữa, cháu có chắc với quyết định của mình không?"

Ý cô là đã sẵn sàng để chết chưa ấy hả? Tất nhiên là có rồi.

"Có ạ."

"Được rồi... Hãy đưa cô thẻ cá nhân của cháu, cô sẽ giúp cháu hoàn thành thủ tục."

Dễ hơn tôi tưởng, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ ngăn lại và nhất quyết không cho tôi trở thành sát quái nhân cơ.

Không biết nên vui hay buồn vì điều đó nữa.

"Dạ vâng... Cháu cảm ơn."

Tôi đưa chiếc thẻ cá nhân cho cô tiếp tân và đợi một hồi lâu.

Sau khi thủ tục hoàn thành, trạng thái nghề nghiệp [Sát Quái Nhân] đã được hiển thị trên chiếc thẻ cá nhân của tôi.

[Hoàng Quốc Tuấn
Cấp tập sự: Chưa phân bậc.]

Ở đây họ phân thứ hạng theo cấp bậc, hiện tôi đang ở cấp thấp nhất "tập sự".

[Cấp tập sự (không phân bậc)
- Dành cho người dưới 18 tuổi.
- Bắt buộc phải có một Sát Quái Đội để hoạt động.

Cấp tân binh
Bậc: A B C D E

Trung cấp
Bậc: A B C D E

Cao cấp
Bậc: A B C D E

Thượng cấp
Bậc: S A B C D E.]

"Do dưới 18 tuổi nên cháu sẽ được phân cấp tập sự và bắt buộc phải có một sát quái đội để hoạt động. Do vậy, trước tiên hãy gia nhập một tổ đội nào đó."

Tuyệt! Vừa mừng được một giây khi tưởng mọi việc đã xong xuôi, giờ còn phải gia nhập vào một sát quái đội. Mà tôi còn không quen ai ở đây nữa chứ.

Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu như tôi không gặp một vấn đề lớn... Giao tiếp xã hội!

Để xem nào, lần cuối tôi chủ động bắt chuyện và làm quen với một người là vào bốn năm trước.

Giờ tôi quên luôn cách bắt chuyện rồi.

Mà khỏi cần! Nhìn ánh mắt của họ hướng vào tôi cùng cái thái độ đó, thì rõ ràng rằng tôi không được chào đón ở đây, sẽ không có một đội nào nhận tôi vào làm thành viên đâu.

Và khi tôi đang phân vân không biết nên làm gì...

"Cháu đừng quá lo lắng về việc tìm kiếm tổ đội, bởi hiệp hội có thể làm trung gian cho việc ghép đội giữa các sát quái nhân. Có những sát quái đội đang tuyển thêm thành viên và cũng có những sát quái nhân đang tìm kiếm một tổ đội để gia nhập như cháu."

Dường như thấy được vẻ mặt lo lắng của tôi, cô tiếp tân lên tiếng trấn an.

Vậy là cái vấn đề tìm đội đã được giải quyết, còn việc tôi có hoà hợp được với họ hay không thì lại là một chuyện khác.

Chỉ mong rằng tôi sẽ không bị cho ra rìa và đuổi cổ khỏi đội.

"Cho hỏi ông cần gì ạ?"

Cô tiếp tân bỗng nhiên chuyển sang ngôn ngữ quốc tế để nói chuyện, nhưng đối tượng được hỏi ở đây không phải là tôi.

Bỗng chốc, tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở phía sau lưng. Khi tôi ngó ra sau, xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông da trắng, đang đi từng bước chân về hướng này.

Một người đàn ông ngoại quốc có thân hình cao lớn, gương mặt già dặn với đầy những vết sẹo trên đó. Ông ấy khoác lên mình chiếc áo choàng trắng, mái tóc thì đã bạc phơ đi do tuổi tác.

Tôi có thể nhận ra được người đàn ông đó... Đây là người đã cứu tôi hôm trước, khi bị lũ quái vật dồn đến đường cùng.

"... Cháu là! Cậu bé hôm qua?"

Ông ấy cũng nhận ra tôi và dường như bất ngờ trước cuộc gặp này.

"Dạ vâng, cảm ơn ông vì đã giúp đỡ cháu hôm qua."

"Không có gì, dù sao đó cũng là nghĩa vụ của ta. Quan trọng hơn, sao nhóc lại ở đây?"

Khi được hỏi là sát quái nhân hay dân thường, tôi đã trả lời là dân thường. Vậy nên việc tôi xuất hiện tại đây dĩ nhiên khiến ông ấy không khỏi thắc mắc.

Ờ thì... Nói gì bây giờ? Thằng nhóc mà ông ấy vừa mới cứu hôm qua, nay lại đâm đầu vào chỗ chết chăng.

Ngay khi tôi không biết phải nói gì tiếp theo, cô tiếp tân bỗng chen ngang vào giải thích.

"Thằng bé tới đây để đăng ký làm sát quái nhân. Hai người quen biết nhau ạ?"

"Không, ta mới gặp thằng nhóc này hôm qua thôi."

"Vậy ạ..."

Sau khi nói chuyện với cô tiếp tân, người đàn ông đưa một ánh nhìn vào tôi.

"Thật luôn? Ta mới cứu nhóc hôm qua thôi đấy. Định bắt ta dự đám tang nhóc vào ngày mai à?"

"Ờ thì... Đây là trường hợp bất khả kháng ạ. Không phải do bốc đồng tuổi trẻ như đám trẻ trâu kia đâu, cháu thề."

Dường như chưa tin vào những gì tôi nói, ông ấy lưỡng lự một lúc trước khi đưa ra quyết định.

Tất nhiên rồi, đến tôi còn không tin được cơ mà.

"Thôi được rồi, thế đã tìm được tổ đội nào chưa? Nếu ta nhớ không nhầm thì ở đây yêu cầu dưới 18 tuổi bắt buộc phải gia nhập một sát quái đội."

"Vẫn chưa ạ, cháu đang tìm kiếm một tổ đội thông qua hiệp hội."

Ngay khi tôi dứt lời, ông ấy bỗng nói với cô tiếp tân...

"Tôi muốn lập một sát quái đội... Với cậu bé này."

Lập một sát quái đội... Với tôi?

Bộ ông ấy quên luôn cái mục đích ban đầu tới đây rồi à?

Tôi vừa thấy mừng khi đã tìm được tổ đội, vừa thấy thương cho cô tiếp tân khi hỏi "Ông cần gì ạ?" Mà mãi không ai trả lời.

"Nhóc thấy sao? Cứ từ chối thẳng thừng nếu cháu không thích."

"Được ạ, không vấn đề gì."

Vậy vẫn tốt hơn việc phải vác mặt đi xin vào một đội toàn người lạ, mà lỡ như gặp người quen thì càng khó xử. Thử tưởng tượng nếu tôi vào đội với đám bạn cùng lớp xem, hẳn sẽ là cuộc tái ngộ cảm động lắm đây.

"Còn những thành viên nào nữa không ạ?"

"Không, hai người là đủ rồi."

"Hể?"

Lần đầu tiên tôi có cùng chung suy nghĩ với ai đó. Cả tôi và cô tiếp tân đều tỏ ra bất ngờ trước câu nói đó.

Chỉ hai người là đủ à...

"Vậy... Xin hãy cung cấp cho cháu thẻ cá nhân của ông."

Sau khi người đàn ông đó đưa chiếc thẻ cá nhân của mình cho cô tiếp tân. Vẻ mặt của cô ấy từ ngạc nhiên trở nên trầm trồ.

"Đây... Đây là!"

Tại sao vậy? Tôi tự hỏi trên đó có gì mà khiến cô ấy phải tỏ ra như vậy.

"... Thượng cấp bậc S!"

Ồ... Ra là vậy.

"À ừ, thì sao?"

Ông ấy hỏi ngược lại cô tiếp tân với vẻ mặt tỉnh bơ.

"Dạ không có gì. Xin vui lòng chờ ít phút, bên cháu sẽ làm thủ tục lập đội ngay."

Đây là hào quang nhân vật chính sao? Ghen tị thật. Tôi còn chẳng biết liệu tôi có phải nhân vật chính trong cuộc đời mình hay không nữa.

Những ánh mắt ngưỡng mộ và đầy kính trọng bắt đầu hướng vào người đàn ông bên cạnh tôi, cùng với đó là sự khinh bỉ và coi thường đổ vào tôi.

Hiển nhiên rồi, một thằng nhóc tập sự đi với một thượng cấp bậc S. Một người thì dưới đáy của xã hội, người còn lại thì khiến người khác phải ngước nhìn.

"Vậy từ giờ ta sẽ đồng hành với nhóc. Tên ta là Roger William."

"Cháu là Hoàng Quốc Tuấn, rất hân hạnh được làm quen."

"Sẽ phải mất một lúc để họ làm xong thủ tục lập đội. Vậy thì Tuấn, trong lúc đó ta sẽ giúp cháu chuẩn bị trang thiết bị cho ngày mai."

"Dạ vâng, khoan đã gì cơ! Ngày mai á?"

Sớm vậy sao? Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần.

"Đúng thế, chúng ta sẽ chiến đấu vào ngày mai."

(Truyện viết trên Wattpad, vui lòng truy cập Wattpad để cập nhật chương truyện nhanh chóng.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz