ZingTruyen.Xyz

Spring Summer Autumn Winter

Mùa xuân. . .

Tình yêu chớm nở như những chồi non đâm lộc. Hơi thở của tình yêu cũng nhẹ nhàng như hơi thở dịu dàng của mùa xuân. Và đó cũng là mùa xuân mà tôi đã gặp em. Người con gái của cuộc đời tôi, người con gái mà tôi yêu: Hwang Mi Young.

Có một cuốn sách nào đó đã viết, mỗi con người chúng ta trong cuộc đời mình đi qua vô số người nhưng chỉ có duy nhất một người là định mệnh đích thực của cuộc đời ta. Thật sự khi đọc điều đó tôi đã bật cười vì cái lý thuyết nhảm nhí đó. Vậy mà chẳng bao lâu sau tôi lại được chiêm nghiệm tính đúng đắn của nó.

Đến tận bây giờ tôi vẫn ko quên giây phút đó, giây phút khi hai chúng ta va vào nhau trên lối đi của khu thương mại. Một lời xin lỗi vội vàng, một ánh mắt, một nụ cười, tất cả như cuốn tôi vào một cơn lốc tình yêu không sao thoát ra được. Và như đã được sắp đặt trước, ko bao lâu sau chúng ta đã gặp lại khi em tham gia cắm trại cùng CLB của tôi. Vẫn ánh mắt đó đặc biệt đó, vẫn nụ cười đó, lại một lần nữa em khiến tim tôi đập sai nhịp. Một tuần ngắn ngủi từ lúc em dược dẫn đến nhờ tôi giúp đỡ rồi cũng nhanh chóng trôi qua, tôi đâm ra yêu những thứ tầm thường nhất. Những thứ em đụng vào, những vật mà em làm, những món ăn mà em nấu tất cả đều trở nên đáng yêu một cách lạ thường. Những giây phút bình yên khi em lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi. Không cần một lời nói chỉ cần một cái nhìn ấm áp cũng đủ khiến hạnh phúc trào dâng. Và nụ hôn ngọt ngào say đắm thay cho câu trả lời của em.

Flash back:

-Hôm nay, đã là đêm cuối cùng, nếu mình ko nói với cô ấy sợ sẽ ko còn cơ hội nào nữa. – Taeyeon bức rức đi qua đi lại, tỏ tình thì tệ lắm cũng phải có 1 bông hoa nhưng ở đây giữa rừng tìm đâu ra hoa. Và lúc đó mắt tôi lia thấy 1 thứ.

-Cái này thì chắc cô ấy còn thích hơn hoa. – nhóc lùn vui sướng khi nhìn ngắm cái chậu be bé trong tay.

Không thể bỏ lỡ cơ hội khi adrenalin đang dâng lên trong não, Taeyeon vội vàng đi tìm Fany. Và kia rồi, cô ấy đang ngồi ở đó nhưng xung quanh là đám con trai suốt ngày bám dính cô ấy còn hơn keo dán sắt. Tae tiến lại phía Fany, nụ cười trên mặt pha lẫn chút khó chịu.

-Mi Young à, tớ có chuyện muốn nói với cậu. – Tae lên tiếng. Mọi người đều gọi Fany là Tiffany hay Fany nhưng Tae vẫn thích gọi cái tên Mi Young hơn, Tae cảm thấy nó đáng yêu và sẽ thật là tiếc nếu ko ai gọi nó.

-Chuyện gì vậy, Tae tae? – Fany mỉm cười hỏi lại. Cũng giống như Tae, Fany ko thích gọi Tae là Taeyeon hay Taengoo như mọi người.

-Cậu ra đây với tớ một lát. – Tae nói và cầm tay Fany dẫn đi, phớt lờ những ánh mắt bất bình đang chiếu vào mình.

Khi chỉ còn hai người với nhau, Tae lấy hết can đảm nhìn vào mắt Fany.

-Tớ . . . tớ . . . – tất cả từ ngữ của Tae dường như đã biến mất.

-Cậu sao? Cậu bị gì à? – Fany lo lắng hỏi khi thấy Taeyeon cứ ấp a ấp úng.

-Tớ . . . tớ . . . – Tae cảm thấy mình thật là vô dụng, có một câu đơn giản cũng ko nói ra được.

-Cậu ko sao thật chứ? – Fany hỏi lần nữa.

-Tớ thích cậu. Cậu có muốn làm bạn gái tớ ko?

Tất cả những gì Taeyeon có thể làm được sau đó là dúi vào tay Fany cái chậu và bỏ chạy thật nhanh. Chán nản, Tae giam mình ngoài hồ nước đến tối mịt mới trở về trại. Và khi về gần đến nơi, Tae thấy Fany đứng đó, có vẻ như đang đợi mình . Không biết phải đối mặt với Fany như thế nào sau hành động kỳ cục ban chiều nhưng cũng ko thể bỏ chạy lần nữa. Thế là, chỉ còn cách giả vờ mim cười và bịa ra một câu chuyện thật hay.

-À tớ . . . – Tae đang định xạo ra cái lý do cho hành động lúc nãy của mình.

-Tớ đồng ý. – Fany ko để tôi kịp nói mà bật ra 3 từ đó nhanh như thể cô ấy đã phải chờ đợi rất lâu để được nói.

-Đồng ý cái gì? – Tae ngây ngô hỏi lại.

Có lẽ đây là một trong những câu hỏi ngớ ngẩn nhất cuộc đời Taeyeon nhưng cũng có thể là câu hỏi hay nhất. Vì nó được trả lời bằng một nụ hôn ngọt ngào từ đôi môi xinh xắn kia. Khi cả hai buông nhau ra và cùng tay trong tay đi dạo thì Fany cứ nhìn nhóc lùn mà khúc khích mãi ko thôi.

-Sao cậu cứ cười hoài thế? Bộ trông tớ buồn cười lắm sao? – cuối cùng ko chịu được Tae đành phải lên tiếng hỏi.

-Ko. . .à mà phải. Ha ha ha tớ chưa từng thấy ai lại đi tỏ tỉnh bằng chậu nấm như cậu cả. – Fany phá ra cười thật to. Và thật là lúc đó Taeyeon chỉ muốn độn thổ luôn cho rồi.

-Tại tớ ko tìm được hoa mà nấm thì có nhiều. Với lại nấm thì sau đó cậu còn có thể ăn được. – Tae lí nhí giải thích.

-Tớ sẽ ko ăn nó đâu. – Fany nói rồi quay lưng đi để lại một nụ cười khó hiểu.

-Tại sao vậy? – đôi khi Taeyeon còn tự ngạc nhiên về sự ngốc nghếch của bản thân.

-Ko nói cho cậu biết, babo.

Thế là hai chúng tôi đã bắt đầu yêu nhau như thế. Một tình yêu mà khởi đầu và phát triển nhanh như những cơn gió thổi qua những bình nguyên mênh mông.

End flash.

Ngay lúc tôi tưởng là mùa xuân của cuộc đời mình đã bắt đầu thì sự thậtphũ phàng lại giáng xuống. Em với tôi vẫn ở trên cùng một quả địa cầu nhưng là hai nửa khác nhau. Khoảng cách nửa vòng trái đất đủ sức phá vỡ mọi cảm giác ta dành cho nhau. Đã hơn một tuần từ ngày tiễn em lên máy bay về nhà, tôi đã sống trong hy vọng và chờ đợi. Nhưng những lời hứa có vẻ cũng đã theo em ra đi. Ko 1 cuộc gọi, ko 1 tin nhắn, ko 1 dấu hiệu cho tôi biết là em còn nhớ đến sự tồn tại của tôi. Thà em nói ko bao giờ gặp lại nữa thì tôi còn dễ chịu hơn thế này, cứ như đang sống ở hoang đảo ko biết bao giờ mới có thể nhìn thấy đất liền.

Thế rồi, cái ngày mà tôi nhận được điện thoại của em, tôi như phát điên lên với mọi cảm xúc vỡ òa. Tôi ko nhớ mình đã hét lớn như thế nào hay đã ôm bao nhiêu người xung quanh khi em nói rằng chúng ta sẽ được ở bên nhau. Hạnh phúc làm người ta mụ mị, vì thế lúc đó tôi đã ko nhìn thấy những khó khăn mà chúng ta sẽ đối diện. Nhưng dù sao thì mùa xuân của tôi cũng thật sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz