Snarry Sshp Tro Lai Tuoi Au Tho
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 12
Tuần 79*
Lần này, khi Harry gõ cửa, Snape đã mở cửa.Harry nắm tay ông và dẫn ông vào phòng ngủ của mình. Họ cởi hết quần áo của nhau, trần trụi nằm trên giường.Harry gục đầu vào ngực Snape, giống như trước đây.Ngón tay Snape siết chặt tóc Harry. Vài sợi màu bạc ánh lên giữa màu nâu sẫm. "Ta vốn nên chết vì em," ông rít lên."Ông sẽ chết cùng với em," Harry thì thầm vào vai ông.Khi Snape cảm thấy ngực mình trở nên ướt át, ông xoay người lên trên Harry và hôn cậu cuồng bạo. Chân của Harry mở ra."Bây giờ, làm ơn," Harry rên rỉ. "Vì Chúa, ngay bây giờ."Họ chuẩn bị cho nhau một cách nhanh chóng, Snape chìm sâu vào cậu. Khi đã vào trong, ông không chịu di chuyển. Ông vùi mặt vào cổ Harry."Đừng," Harry kêu lên, vuốt ve lưng ông."Em không thể," Snape nói một cách thô bạo, ôm chặt Harry đến mức tưởng như họ có thể ngừng thở. "Em không thể -""Tình yêu của em," Harry thì thầm.Họ đã di chuyển cùng nhau.*
Tuần 80Snape đứng trong căn bếp lạnh lẽo, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Mặt đất không còn sự sống.Một tiếng gõ vang lên từ chiếc hộp.Ông run rẩy mở nó ra."Severus," cụ Dumbledore mang khuôn mặt mệt mỏi nói. "Đã đến lúc về nhà."*
Khi Snape bước vào phòng y tế, ông không khỏi bối rối khi thấy Harry đã tỉnh và ngồi dậy trên giường của mình. Dumbledore tiếp tục nói nhưng Harry nhìn chằm chằm qua vai hiệu trưởng, ánh mắt cậu khóa chặt lấy Snape.Em nhớ được bao nhiêu? Em có ghét ta nhiều như ngày trước không?Dumbledore nhận ra sự chú ý của Harry đã chuyển tới chỗ khác, cụ quay đầu lại nhìn. "À, Severus. Ta vừa mới nói với Harry rằng cậu chắc chắn sẽ đến thăm, xem cảm giác của cậu ấy như thế nào."Snape khẽ gật đầu, ông hiểu ý của Dumbledore nhưng lại phớt lờ chúng khi nhìn thấy Harry. Một Harry còn sống, còn thở, mặc dù hơi xanh xao nhưng trông có sức khỏe khá tốt.Và đã mười tám tuổi."Potter," Snape nói, cổ họng nghẹn lại.Một thoáng bối rối lướt qua trên mặt Harry, rồi biến mất."Giáo sư Snape. Cảm ơn ông vì -""Không có gì." Snape tận lực thả lỏng người. "Cậu đã khôi phục lại...ta nghĩ là vậy?"Harry chậm rãi gật đầu. "Như dự kiến."Không khí bị đè nén bởi những suy nghĩ không thể thành lời. Snape đã đảm bảo bản thân tập trung vào việc Harry sẽ còn sống sau cuộc đối đầu cuối cùng với Voldemort, nhưng chưa bao giờ để mình tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra sau đó. Liệu Harry có còn bị mắc kẹt ở tuổi già không? Liệu cậu ấy còn biến về thành một đứa trẻ không? Liệu cậu ấy có nhớ tất cả những gì đã xảy ra không?Liệu cậu ấy có quên hết rồi không?Snape liếc nhìn Dumbledore, rồi ông gật đầu với hai người rồi quay người rời đi."Giáo sư!"Ông dừng bước."Harry," Dumbledore nói khi Snape nghe thấy tiếng chiếc ghế bị đẩy ra sau. "Nếu có thể, ta nên rời đi. Ta rất vui với chiến thắng của các con, nhưng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm.""Cảm ơn thầy đã đến thăm con, hiệu trưởng." Harry nói. Dumbledore đặt tay lên vai Snape trước khi rời đi."Giáo sư."Snape hít sâu một hơi, nghiêm mặt. Ông quay lại ngay khi khẳng định khuôn mặt của ông không bán đứng ông."Ông có thể -?" Harry hỏi, chỉ về phía chiếc ghế.Cảm giác như một kẻ đang cận kề cái chết, Snape cẩn thận ngồi xuống. Ông cảm thấy adrenalin đang bơm đầy trong mạch máu của mình, cảm thấy cơ thể mình bắt đầu run rẩy. Ông đan chặt hai tay vào nhau."Severus."Harry nghiêng người, đặt một bàn tay ấm áp lên bàn tay của ông."Chào."Snape đã tìm thấy sức mạnh để nhìn lên.Đôi mắt của Harry sáng ngời và kiên định, thể hiện rõ nét trên khuôn mặt trẻ trung của cậu. "Lần này ông định bắt em đợi bao lâu?"Snape run rẩy thở ra, nâng tay Harry lên môi mình rồi hôn lên."Đợi tới khi em tốt nghiệp rời trường học, Harry."Ông hôn vào lòng bàn tay của cậu."Ta yêu em."Hết chương 12
- Hết truyện -
Truyện "Trở lại tuổi ấu thơ" kết thúc ở đây. Harry sống lại thời thơ ấu của chính mình, rồi dần dần yêu Snape, cuối cùng họ ở bên nhau. Với tất cả những bạn đã theo dõi câu chuyện này, sau khi kết thúc, các bạn có cảm nghĩ gì không? Các bạn có thể comment cho bọn mình biết nhé, hoặc các bạn có thể vote nhiều nhiều một chút, lưu lại dấu vết để ủng hộ bọn mình tiếp tục với nhiều truyện khác nữa!Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng mình đi hết câu chuyện này. Mong sẽ tiếp tục gặp lại các bạn ở các truyện Snarry khác trong nhà bọn mình!Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz