ZingTruyen.Xyz

Snarry Dua Tre Den Tu Tuong Lai

Không khí ấm áp, Snape cau mày chịu đựng hương vị ngọt ngấy vấn vít khắp nơi.

"Cảm ơn vì đã đến gặp tôi, Severus", Dumbledore cười híp mắt.

"Tôi không nghĩ là tôi có lựa chọn nào khác. Làm ơn nói trọng điểm đi.", Hắn khuấy ly trà hoa quả của Đức thứ hiếm lạ không hay xuất hiện trong căn phòng này.

Ông cụ bắt đầu bày ra bàn những món đồ rách nát đã từng rất khủng bố. Một mảnh da bị cháy xém lờ mờ có chữ Riddle, một hộp dây chuyền có hoa văn hai chữ S lồng vào nhau, một chiếc cúp nứt toác đen thui, một chiếc vương miện gãy thành hai mảnh, một chiếc nhẫn với viên đá đen tuyền...

Snape nhìn chiếc nhẫn nhà Gaunt rồi liếc nhanh qua bàn tay tuy nhăn nheo gầy đét như cành cây khô nhưng vẫn hiện lên màu hồng hào khỏe mạnh.

"Ồ, đừng lo lắng. Tôi sẽ không lập lại sai lầm của mình lần thứ hai đâu", Dumbledore chú ý tới đường nhìn của Snape.

"Ông đã làm gì?", Snape có hứng thú hỏi, phải nói đây là loại nghệ thuật hắc ám đã từng giết chết vị bạch phù thủy vĩ đại ở một quá khứ khác của họ.

"Severus này, thầy biết không thứ đánh bại thế lực tà ác không chỉ có sức mạnh chính nghĩa đâu?", Dumbledore nháy mắt.

"Khai sáng cho tôi đi", Snape nhướng mày.

"Đó là... thế lực tà ác hơn", ông cụ cười he he.

"Ý ông là...?", hắn giật mình.

"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện đã qua, và sau khi biết được kết cục của bản thân tôi đã đi thăm một người bạn cũ", Dumbledore thở dài.

"Và người bạn cũ đó là?", Snape cảm thấy thái dương của hắn giật giật đau nhức.

Dumbledore không trả lời, cụ tiếp tục với việc đặt những món lặt vặt tượng trưng cho trường sinh linh giá lên bàn. Một con thỏ trắng mập ú bằng đường, một dải cam thảo đen mềm quấn thành một cuộn dây nhỏ và một con gián đôi.

"Harry, Nagini và Voldemort", ông cụ chỉ chỉ và đọc tên từng thứ. Dumbledore tách sợi cam thảo vào con gián đôi ra xa những thứ còn lại, "Bây giờ chỉ còn lại một trường sinh linh giá và chủ hồn. Voldemort có vẻ đã biết những trường sinh linh giá còn lại của hắn gặp vấn đề nên đã lẩn trốn rất sâu"

"Tuy rằng thiếu thế lực của các đại gia tộc như Malfoy nhưng những kẻ cuồng nhiệt trung thành còn lại của người đó cũng tạo thành một thế lực đáng gờm. Nếu ông ta cứ lẩn sâu như vậy rất phiền phức.", Snape tiếp lời phân tích tình hình hiện nay.

"Tôi đang nghĩ...", Dumbledore cầm chiếc nhẫn nhà Gaunt lên mân mê xoay tròn rồi đeo nó vào ngón tay, "Sao chúng ta phải phí sức tìm Voldemort trong khi có thể dụ hắn và những bộ hạ trung thành của hắn đến chỗ chúng ta. Một mẻ bắt gọn."

"Tôi cần phải làm gì?", Snape đã quá quen với điệu cười như mèo trộm được cá của lão ong mật chết tiệt này, điều đó có nghĩa là hắn và tất cả mọi người không những đều bị cụ cho vào tròng mà còn là loại tự nguyện nhảy vào trong.

"Đến đúng lúc thầy sẽ biết", Dumbledore nhìn xoáy sâu vào chàng trai cụ đã theo dõi từ nhỏ đến lớn này, người mà cụ có lỗi hơn bất cứ ai, "Cậu là một người dũng cảm và đầy trách nhiệm, con trai ta", giao Hogwarts vào tay cậu tôi yên tâm, ông cụ nuốt nửa câu sau vào bụng.

"Có nịnh nọt tôi cũng không làm độc dược sâu răng cho ông đâu Dumbledore", Snape không được tự nhiên cau có.

"Không cần thầy làm, bây giờ tôi có người khác làm cho rồi", Dumbledore chống nạnh ưỡn ngực đắc ý cười ha hả.

"Tốt cho ông. Nếu không còn gì nữa tôi đi trước", Snape đứng dậy tiện tay lấy luôn con thỏ ú ở trên bàn.

"Này, này trả lại đây. Đó là phiên bản giới hạn tôi khó khăn lắm mới mua được từ cửa tiệm Công tước mật đấy!", Dumbledore í ới gọi theo bóng lưng tuyệt tình của vị viện trưởng Slytherin.

Snape rảo bước trở về hầm, trông thấy Harry đang mặc áo chùng cho Jerry ánh mắt hắn trở nên mềm mại.

"Severus, anh về rồi. Đây là...?", Harry ngạc nhiên nhìn con thỏ làm bằng đường trong tay người đàn ông, nó vẫn nghĩ Snape không thích ăn ngọt chứ.

"Dumbledore cho", Snape ngắn gọn trả lời.

"Vậy thì đúng rồi", Harry mỉm cười.

"Daddy... cho con phải không?", Jerry hưng phấn nhảy nhảy lên cố với tới bàn tay của cha lớn nhưng lại bị Snape gạt đi.

"Trước bữa tối không được ăn kẹo", Snape tuyên bố rồi cất con thỏ vào tủ khóa lại.

Jerry cắn ngón tay uất ức nhìn về phía ba nhỏ cầu đồng tình.

"Chúng ta đi ăn tối trước nhé", Harry xoa đầu bé con trấn an, nó đâu biết rằng Snape từ đầu đã không có ý định cho ai con thỏ đó rồi.

Harry dắt tay Jerry cùng Snape tiến vào đại sảnh chuẩn bị cho bữa tiệc khai giảng. Bé con còn giận cha lớn nên nhất quyết đi theo Harry đến dãy bàn Gryffindor.

"Harry, thật vui khi thấy bồ không sao.", Hermione đứng lên cho nó một cái ôm nồng nhiệt, đoạn cô bé buông Harry ra gạt đi mớ tóc lòa xòa trước trán nó trầm trồ, "Mình vẫn không tin được là giáo sư Snape có thể xóa được vết sẹo này cho bồ, thầy ấy dùng câu thần chú gì vậy? Hay là độc dược?"

"Khụ, mình đã viết qua thư rồi mà Hermione. Mình cũng không biết giáo sư dùng cái gì", Harry đỏ mặt khó khăn tránh thoát khỏi bàn tay của cô bé.

"Đừng lắc nữa Hermione, Harry choáng váng sắp xỉu rồi", Ron ở bên cạnh ngăn cản cô bạn đang hưng phấn quá mức.

"Mình chỉ muốn biết giáo sư Snape đã làm thế nào thôi. Mình đã thử mọi cách mà mình tìm được trong thư viện nhưng vết sẹo vẫn không si nhê. Shh các bồ có thấy hôm nay đại sảnh lạnh đến bất thường không?", Hermione xoa tay khó hiểu hỏi.

"Có chút chút", Harry nuốt nước miếng đón nhận ánh mắt tử vong của vị rắn chúa nào đó bắn thẳng về phía này.

Đến khi tất cả học trò vào vị trí, lễ phân viện học trò mới kết thúc Dumbledore đứng lên thực hiện bài phát biểu đầu năm như mọi khi.

"Chào buổi tối mấy đứa nhỏ, lại một năm học nữa đã đến, chào mừng các trò quay trở lại Hogwarts. Trước khi chúng ta đánh chén thì thầy có vài thông báo nho nhỏ cho năm học này. Cùng vỗ tay đón chào giáo sư Gael Grinderson người sẽ đảm nhiệm vị trí giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay."

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, to nhất là bên phía Slytherin.

"Thầy ấy thật là đẹp trai", một vài nữ sinh châu đầu đỏ mặt nói nhỏ.

Người đàn ông tóc vàng điển trai rất có phong phạm quý tộc đứng lên gật đầu lễ nghi hoàn mỹ khiến ông trở thành thần tượng mới trong đám rắn nhỏ.

"Mong là ông ta không chỉ có vẻ ngoài đẹp mã giống bao cỏ Lockhart", Hermione ghé vào tai hai thằng bạn bình luận.

Snape cả người không khỏe quan sát cái "thế lực tà ác hơn" đang ngồi ở giữa bàn ăn giáo sư bên cạnh vị trí hiệu trưởng. Đó vốn là chỗ ngồi của McGonagall suốt hàng chục năm qua nhưng hôm nay lại bị vị giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám mới này lịch sự yêu cầu thay đổi.

"Lão Filch đã thông báo với thầy rằng đũa phép giả và hòn bi tự lăn tròn tuyệt đối cấm mang vào trường. Được rồi, chắc các trò đã chán nghe những lời dong dài từ lão già này rồi chúng ta nhập tiệc..."

"E hèm", một tiếng húng hắng nũng nịu cắt ngang lời của Dumbledore.

"Phải rồi, đây là quý bà Dolores Umbridge, giám sát viên của Bộ pháp thuật. Bà ấy sẽ được Bộ pháp thuật giao nhiệm vụ tìm hiểu môi trường học tập ở Hogwarts và sẽ đồng hành cùng chúng ta trong năm học này"

"Xin mọi người vài phút, tôi có chuyện muốn nói", người đàn bà trong bộ váy hồng bó sát cất giọng nũng nịu như thiếu nữ tiến lên thay thế Dumbledore đối diện với toàn trường, "Nhiệm vụ của tôi ở Hogwarts không chỉ là tìm hiểu môi trường học tập còn có giám sát và thay đổi những bất cập trong việc giáo dục các mầm non tương lai của giới pháp thuật..."

"Bà ta có họ hàng gì với Trevor của cậu không, Neville?", Ron rùng mình ê răng hỏi.

"Không... không phải đâu", Neville lắp bắp.

"Trông mụ quả thật giống con cóc màu hồng", một thằng Gryffindor hùa theo.

"Yên tâm đi Neville bà ta chẳng liên quan gì đến Trevor đâu, con cóc còn có thể mang đi làm ma dược còn bà ta chẳng được cái tích sự gì", Harry lạnh lùng bình luận, nó đã gặp bà ta trước đây, luôn đi theo sau nịnh nọt bộ trưởng Fudge.

"Harry, cậu tránh xa Trevor của mình ra", Neville hoảng hốt sợ hãi kêu lên.

"Khụ, xin lỗi mình không có ý đó đâu", Harry xấu hổ bào chữa.

"Harry bị Snape đồng hóa quá nhiều rồi", Ron cảm thán.

Sau bài phát biểu dài lê thê của quý bà cóc hồng, cả đám học trò đều đói lả ngấu nghiến thức ăn khi chúng vừa hiện lên. Harry vừa cho Jerry ăn vừa nhìn lên bàn giáo sư, nó có dự cảm năm nay lại là một năm không yên bình.

...

Trở về hầm, Jerry được Kiwi chăm sóc dẫn đi tắm trong phòng ngủ nhỏ. Kể từ khi nó tỉnh lại Snape vung tay quyết định bé con cần phải học tập tính tự lập và việc đầu tiên cần làm đó là ngủ riêng. Jerry đáng thương, vốn dĩ bé con đã được ngủ riêng từ nhỏ nhưng sau hai năm không ngủ với cha lớn thì ngủ với ba nhỏ bé đã bỏ thói quen ngủ riêng từ lâu rồi. Mấy ngày đầu ở trang viên Prince nhìn bé con mếu máo nắm cửa không chịu đi mà Harry xót hết cả ruột. Nhưng việc Snape đã kiên quyết thì hắn sẽ không thay đổi, may mắn qua mấy tháng hè Jerry cuối cùng cũng có thể ngủ một mình được rồi.

Harry đi tắm mặc vào áo ngủ bằng lụa, uốn éo trước gương một lúc mới đi ra ngoài. Ngoài miệng nó vẫn cứ hay than thở Snape không chịu thân mật với nó không chịu ngủ chung với nó này nọ, tất cả chỉ là "giang hồ mõm". Đến lúc được nằm chung với Snape trên một chiếc giường thì nó lại cứ ngượng ngùng quắn quéo không được tự nhiên. Hồi ở trang viên Prince nó còn yếu nên vẫn luôn ngủ trước, đôi lúc còn có Jerry nằm giữa giờ đây đứng giữa căn phòng ngủ lớn ở hầm nó luôn mơ ước Harry nóng mặt rồi. Nó bò lên giường đắp chăn giả vờ ngủ chờ đợi người đàn ông của nó xong việc.

Snape kiểm tra lại kho nguyên liệu một lần nữa đảm bảo đủ số lượng cho lớp học độc dược ngày mai rồi mới trở về phòng chuẩn bị đi ngủ. Nhìn thiếu niên quấn chăn kín mít nằm chênh vênh bên mép giường, Snape có chút buồn cười kéo nó vào lòng.

"Sao còn chưa ngủ?", hắn vỗ mông nó một cái.

"Em... em đang suy nghĩ về... giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay. Anh biết ông ta không?", mặt Harry hồng rực, nó lắp bắp nói chuyện che đi sự ngượng ngịu.

"Cách xa hắn ra, đừng có làm gì chọc giận hắn. Đó không phải là người tốt đẹp gì đâu", Snape âm trầm cảnh cáo.

Nhìn bộ dáng Harry gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt Snape tối xuống. Vuốt ve gò má thiếu niên trong lồng ngực, hắn cúi xuống cho nó một nụ hôn chúc ngủ ngon sâu hơn thường lệ. Đầu lưỡi thâm nhập đảo quanh, nếm được vị the mát từ kem đánh răng nó mới dùng buổi tối, Snape phải cố sức lắm mới bức bản thân rời ra đôi môi ngọt ngào mềm mại này. Vẫn chưa tới lúc, Snape khó khăn tự nhủ. Vòng tay quanh người Harry ấn đầu nó vào ngực, hắn nhắm mắt khàn tiếng ra lệnh.

"Ngủ đi, Harry"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz