ZingTruyen.Xyz

Quy Hon Phan 2

Đây là cơ hội tốt nhất đối với tôi, vì vậy tôi cũng không hề cân nhắc tới điều gì mà trực tiếp theo Chung Nhược Hi vào phòng.

Phòng Chung Nhược Hi chỉ có một người ở, phòng rất rộng rãi, phương tiện đầy đủ hết, tôi nghĩ Trần Dương cũng cho người phụ nữ này không ít tiền, mới cho cô ta không vì miếng cơm mà phiền não!

Ngồi ở trong phòng khách, nhìn Chung Nhược Hi vội vàng rót trà cho tôi, lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo phong vị cổ xưa, trên người mặc đồ cũng tương đối mang phong cách dân tộc, có lẽ cũng có chút liên quan đến thời cổ đại mà cô ấy sống, có lẽ sau khi tỉnh lại từ tận xương tủy vẫn giữ những ý niệm đó.

Tôi vốn muốn tìm một cơ hội thử lại cô ta lần nữa nhưng điện thoại di động lại truyền đến tin nhắn, tôi nhìn một cái, quả nhiên là Trần Phong gửi tới, ông ta thúc giục tôi làm việc nhanh một chút, chớ do dự, thời gian không đợi người ta cái gì.

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Chung Nhược Hi, nắm tay đưa vào trong túi xách, bắt lấy con dao gọt trái cây mua trên đường. Đứng dậy từng bước một đi về phía phòng bếp.

Ngay đúng lúc tôi giơ cao lên, Chung Nhược Hi xoay người, sau khi cô ta nhìn vào cái dao gọt trái cây trong tay tôi, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, dường như không biết sợ là gì, ngược lại còn có vẻ tỉnh táo hơn cả tôi.

Tôi nuốt nước miếng, tuy nói lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng xem phim cũng không ít lần nhìn thấy, phải phạm tội giết người, nếu không có sự kiên quyết, hậu quả thật đúng là khó lường. Tôi đã đi đến bước này rồi, bây giờ còn muốn lùi bước là không thể nữa, chỉ có thể tiếp tục phạm sai lầm.

Dao gọt trái cây đâm vào bụng của Chung Nhược Hi, một khắc kia tôi cũng không nhịn được nói với cô ta: "Thật xin lỗi, đừng trách tôi! Cô và tôi vốn không quen biết, nhưng bởi vì con của tôi ở trong tim cô, cho nên cô phải chết!"

Có thứ gì đó rớt xuống đất, tôi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, Chung Nhược Hi không làm gì cũng không kêu lên, cô ta nhìn tôi nhếch mép lên, mỉm cười sâu bắt lấy tay tôi nói: "Cô điên thật rồi, mấy ngày nay cô đã thật sự ép mình đi tới nước này, giết người cũng không chớp mắt lấy một cái sao?"

Tôi ngẩn người ra một lúc lâu, nhìn thấy Chung Nhược Hi bị tôi đâm dần dần biến thành dáng vẻ của Vệ Tử Hư, cúi đầu nhìn lần nữa, cây dao đâm vào bụng không hề có chút máu nào, giống như cây đao kia không phải đâm vào thân thể của một người mà là đâm vào một cái tượng gỗ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ánh mắt quét lên một người, tôi quay đầu nhìn, trong phòng ngủ một người phụ nữ đang nằm trên giường, có lẽ kia mới là Chung Nhược Hi mà tôi muốn.

Một khắc kia, gánh nặng của tôi bỗng nhiên trút hết, đột nhiên cảm giác tôi không giết Chung Nhược Hi quả là một chuyện tốt, tôi dĩ nhiên cảm thấy giết nhất 1 người là một loại may mắn, khi Vệ Tử Hư xuất hiện trước mặt tôi, tuyến phòng thủ mà bấy lâu nay tôi dựng lên bỗng sụp đổ hoàn toàn, tôi chán nản trượt trên đất, con dao trong tay rơi trên mặt đất, tôi than vãn khóc lớn lên.

Vệ Tử Hư ngồi xuống trước mặt tôi, anh ta lau nước mắt cho tôi, kéo tôi vào trong ngực, không lên tiếng mà chỉ ôm lấy tôi, anh ta dùng cách của bản thân để an ủi tôi.

Hồi lâu sau, tôi mới hỏi: "Anh, tại sao phải tới đây?"

Vệ Tử Hư thở dài nói: "Tôi không tới, cô sẽ phá hủy mình, cũng sẽ hối hận cả đời."

Tôi lấy hai tay che mặt, xóa đi nước mắt trên mặt rồi nói: "Tôi có gì để mà hối hận đây? Cuộc đời tôi đã sớm bị phá hủy, tôi còn có cái gì phải hối hận?"

Cảm giác được anh ta đưa tay về phía tôi, vuốt những sợi tóc dính dính trên mặt tôi, thấy được ngón tay anh ta lành lạnh trên mặt, nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh ta, lòng tôi cũng dần dần chìm xuống.

"Diệm Thiên Ngạo đã nói chỉ cần cô muốn, anh ta cũng sẽ vì có mà làm mọi thứ, cô đáng lẽ phải tin tưởng anh ta một chút. Có lẽ cô không thể thiếu được những lời cam kết anh ta nói với cô nặng nề thế nào, nhưng chỉ cần là anh ta đã nói ra khỏi miệng thì sẽ không nuốt lời! Hận anh ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, tin tưởng chính bản thân mình, cô không hề yếu đuối như vậy."

Tôi nghẹn ngào lắc đầu, bây giờ có nói cái gì tôi cũng không nghe lọt, trong lòng tôi chỉ có thù hận.

"Đừng nói anh rất hiểu tôi, anh là thần, không gì là không thể. Nhưng anh hiểu tôi, hiểu được Diệm Thiên Ngạo sao? Anh không phải là người bình thường, anh sẽ không hiểu tâm trạng của tôi, tôi cũng không phải người tốt lành gì, vì con của tôi, tôi có thể trở thành người xấu."

Vệ Tử Hư thở dài, anh ta vẫn dịu dàng nói: "Cho nên, cô tình nguyện tin tưởng Trần Phong, còn lợi dụng ông ta để cứu sống con mình? Có cũng chưa từng nghĩ rằng ông ta đang lừa gạt cô, cô cũng chỉ là một con cờ mà ông ta dùng để lấy được thịt của thần tiên? Nha đầu ngốc, trên đời này mọi chuyện đều có quy luật riêng, Diệm Thiên Ngạo có tổn thương cô như thế nào, chỉ vì một câu nói muốn sống cuộc sống của một người bình thường, mà giờ khắc này anh ta phải ở dưới tầng thấp nhất của địa ngục, bị hành hạ, đó không phải là sự thật sao?Trần Dương một lòng vì Chung Nhược Hi mà xuống tầng sâu nhất của địa ngục, nhưng Diệm Thiên Ngạo thì không như vậy, anh ta là vì cô nên mới bị phạt. Năm đó chuyện giữa anh ta và Chung Nhược Hi như thế nào, đó đã là quá khứ, tôi tin tưởng mọi chuyện cũng sẽ trở nên tốt hơn, cô không tin anh ta thì xin hãy tin tưởng tôi."

Tôi chưa từng thấy Vệ Tử Hư nói nhiều như vậy bao giờ, hôm nay anh ta lại rất nhiều lời, cũng vô cùng dịu dàng, không hề giống như một Nam Sơn Quân thần bí khó lường.

Tôi không thể hiểu nổi anh ta, rõ ràng trước đó còn muốn mạng của Quỷ vương Dạ Quân tại sao lúc này lại bắt đầu nghiêng về phía tên chết tiệt đó, tôi cũng không hiểu tại sao anh ta phải biến thành Chung Nhược Hi để cho tôi đâm bị thương một dao, tôi và anh ta dù gì cũng chỉ là người xa lạ, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng không có quan hệ gì, tại sao anh ta phải xen vào việc của người khác.

Chẳng lẽ anh ta chỉ đến để nói cho tôi biết mạng người sống chết đã định sẵn. Muốn tôi phải tiếp nhận thực tế, vậy con tôi thì sao, ai có thể đòi lại công bằng cho nó, ai có thể làm rõ những bất bình của tôi, tôi là một người phàm lại phải tiếp nhận số phận như vậy, tôi đã được định trước là bị vứt bỏ ao?

Vậy sao tôi có thể tin tưởng lời nói của anh ta, mọi chuyện sao có thể tốt lên được? Tôi nên làm gì mới tốt đây? Tôi ngẩng đầu lên vô vọng nhìn vào anh ta hỏi. "Tôi phải làm thế nào mới tốt đây ?"

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Vệ Tử Hư, tay của anh ta xuyên qua mái tóc dài của tôi nhẹ cấu vào sau ót tôi, sau khi sững sờ, anh ta lại cười với tôi giống như ánh mặt trời mùa hè hòa tan những mảnh băng cứng trong lòng tôi, anh ta tiến tới bên tai tôi rồi nhẹ giọng nói: "Không cần làm gì cả, tin tôi là được."

Tôi miễn cưỡng nhếch khóe miệng hỏi ngược lại: "Tại sao?"

Tiếng cười của Vệ Tử Hu vang vọng bên tai tôi, anh ta vẫn đẹp và tự tin như thế. "Tôi là thần!".

Từ lúc Trần Phong xuất hiện, cuộc sống yên tĩnh của tôi như bị đảo lộn lên, tôi không muốn mất đi nữa, tôi muốn lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về mình, cho đến thay vì nổi điên, thay đổi thành người không có nhân tính, thay đổi thành cáu kỉnh. Những thứ này căn bản đều không phải là những gì mà tôi thực sự mong muốn.

Vệ Tử Hư vừa vặn xuất hiện, anh ta như ánh mặt trời soi rọi vào tâm hồn đang tăm tối của tôi, mở ra cho tôi một cánh cửa thêm lần nữa, để cho tôi được đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, để cho tôi trở về làm chính tôi, tôi vì thế mà cũng cảm thấy có chút sợ hãi, sợ rằng mọi chuyện thật sự giống anh ta nói, nếu như tôi thật sự đã đâm trúng Chung Nhược Hi, liệu tôi có hối hận hay không,

Nếu như tôi giết Chung Nhược Hi, con của tôi cũng không trở về được, không phải bỗng nhiên tôi muốn giết một mạng người, mà người đang chịu phạt dưới tầng sâu nhất của địa ngục kia há chẳng phải chịu phạt vô ích.

Sau khi tỉnh táo lại, tôi cũng được Vệ Tử Hư giải thích vì sao Chung Nhược Hi lại không nhớ những chuyện đã xảy ra, đó không phải là cô ta giả vờ, là thật sự đã không nhớ, bây giờ trí nhớ tất cả đều là số không, Trần Dương cố ý xóa hết tất cả trí nhớ của cô ta, là bởi vì anh ta biết mình là thiên sát cô tinh, Chung Nhược Hi đi theo anh ta sẽ không có kết quả tốt, chỉ càng thêm bi thảm.

Trần Dương chỉ cần cô ta sống lại, cho tới bây giờ cũng không hề nhắc tới là đã từng có cô ta, anh ta chỉ hy vọng người phụ nữ này có thể sống cuộc sống của người bình thường. Dùng thần khí bù vào hồn phách kiếp kiếp luân hồi, dù cho tương lai như thế nào, cô ta được ở thế giới này, là đủ rồi!

Đây chính là tình yêu của Trần Dương đối với Chung Nhược Hi, yêu một cách đau khổ, yêu sâu đậm! Nhìn người yêu mình có gia đình riêng, có hạnh phúc riêng, khoảng cách xa xôi này, là ngu ngốc hay là vĩ đại?

Nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là một hồi náo nhiệt!

Tôi cũng phải chấp nhận rõ một sự thật, đứa bé của tôi là thực sự không tồn tại, tôi không thể dùng một sinh mạng của người vô tội khác để làm ra chuyện không có lương tri. Tôi cũng không hy vọng Diệm Thiên Ngạo vì tôi mà phải ở dưới tầng 18 địa ngục chịu phạt, cuối cùng phải chịu kết quả Nguyên Thần toàn diệt.

Tôi yêu anh, yêu đến mức không thể tự kiềm chế. Chỉ cần anh còn sống, dù cho không được ở cùng nhau, không còn quan hệ gì với nhau, mỗi người đều sống bình yên là tốt nhất, nếu như anh chết rồi, sao tôi có thể một mình sống tiếp.

Đời người giống như viên ngọc vậy, khi viên ngọc mình yêu thích bị vỡ rồi, có phải hay không sẽ nghĩ cách hàn gắn lại, cho dù sửa lại được rồi nó cũng không hoàn hảo như ban đầu, nhưng nó vẫn là đồ mà mình thích, ý nghĩa của đồ vật cũng không vì nó vỡ mà thay đổi, đời người cũng như vậy, thiếu sót hư hại, thì nên nghĩ cách mà thay đổi, tận lực để bản thân sống tốt hơn một chút!

Lúc Vệ Tử Hư rời đi giao cho tôi một trái tim giả, tôi không biết anh ta lấy nó ở chỗ nào, nhìn giống y như thật. Anh ta muốn tôi đưa cái này giao cho Trần Phong giả làm Chung Nhược Hi, tôi nhận lấy.

Khi tôi mang vật này tới chỗ của Tô Cẩn, tâm trạng cũng đã tốt lên rất nhiều, có một số việc có thể cả đời cũng không nghĩ ra, nhưng có một số việc chỉ bằng một câu nói một động tác đã được hóa giải, đôi khi số mệnh cũng thật may mắn, cưỡng cầu thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì!

Bây giờ tôi đã biết, Trần Phong nói cái kia căn bản chỉ là lừa gạt tôi để cho tôi lấy thịt thần tiên cho ông ta, nhưng tôi sẽ không ngu đến mức chạy đi gây sự với ông ta, nếu như đùa bỡn tôi, không sao cả, tôi cũng có thể dùng đồ giả đùa bỡn ông ta, dù sao thì cũng phải xem ai vận khí tốt hơn!

Tôi đế cho Trần Phong dạy tôi làm như thế nào để mời thiên đế, liên quan đến đứa trẻ, tôi không xác định mình có phải là buông xuống thật rồi hay không, nhưng nếu có thể cầu xin thiên đế bỏ qua cho Quỷ vương Dạ Quân , đó cũng coi như là không uổng phí công sức này.

Nếu có thể thuyết phục Thiên đế khai ân, chờ cho Diệm Thiên Ngạo ra khỏi địa ngục, tôi muốn đến lúc đó, tôi có thể sẽ thật sự buông xuống, không cứu được con, ít nhất còn có thể cứu sống cha nó, cũng coi như là tôi vì Diệm Thiên Ngạo mà làm chuyện liều lĩnh cuối cùng!

Trần Phong thấy tôi mang trái tim đến thì tỏ ra rất vui vẻ, tôi không cần phí nhiều lời thì ông ta đã nói với tôi làm cách nào để mời được đạo thuật của Thiên Đế, tôi không chờ lâu chỗ ông ta nữa mà ra cửa chạy thẳng đến bến xe, mua vé ngay hôm đó, trực tiếp trở về thành phố bây giờ tôi đang sống.

Thuê xe đi đến chợ đồ cổ mua ít bùa vàng, còn có ít tài liệu cần thiết, sau đó trở về phòng thuê. Đợi đến buổi tối, tôi kéo hết rèm cửa sổ lại, sau khi che kín cả căn phòng, tôi dựa theo những lời của Trần Phong nói, đem tất cả những vật cần thiết để lên bàn, sau đó bắt tay vào vẽ bùa, niệm chú, đốt bùa.

Đợi khi làm xong mọi việc, cả người tôi giống như mới vớt lên từ dưới nước, toàn thân đều là mồ hôi. Nói thật, làm như vậy thật sự là hoạt động tiêu hao thể lực, không muốn tốn thể lực cũng không được!

Lúc này, tôi cũng không biết là được hay không, đứng trước bàn thờ, tôi có loại cảm giác như linh hồn của mình không còn trong thân thể nữa, cả người run rẩy không ngừng, dựa vào đạo hạnh của tôi để mời được Thiên Đế xuống đây quả thật là không dễ dàng, quá khó rồi, tiêu hao quá nhiều vận khí, tôi thật sự lo lắng bản thân chịu không nổi nữa.

Sau đó nghĩ đến tên chết tiệt kia, tôi lại kiên cường giữ vững tinh thần tiếp tục làm phép, hy vọng Thiên Đế có thể nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi, thế mà đợi rất lâu rồi cũng không thấy Thiên Đế đáp ứng tôi, tôi thất vọng ngồi phịch xuống dưới đất, tiêu tốn tất cả sức lực cũng không thể mời được Thiên Đế.

Tôi ngơ ngác nhìn ánh nến đầy phòng, còn có khói trắng đang từ từ bốc lên, không cam lòng chút nào! Tôi quật cường cắn răng mạnh mẽ đứng dậy, cầm lấy kiếm gỗ đào chuẩn bị làm lại một lần nữa, không tin sự chân thành của tôi không làm vị đại nhân kia động tâm.

Miệng niệm chú, tập trung tinh thần hết mức, lúc tôi chuẩn bị đốt lá bùa cuối cùng thì sau lưng vang lên giọng nói của Thiên Đế.

"Tìm Bản tôn có chuyện gì?"

Nghe thấy giọng nói của Thiên Đế, tôi kích động thiếu chút nữa đã vứt kiếm gỗ đào đi, nhanh chóng xoay người lại, sau khi nhìn thấy Thiên Đế, tôi hận không thể lập tức xông tới ôm chặt lấy anh ta, sợ anh ta sẽ biến mất như làn khói, chẳng qua tôi còn lý trí để nhẫn nhịn.

Nhớ lần trước, lúc tôi gặp Thiên Đế, anh ta quay lưng về phía tôi, lần này anh ta ngược lại đứng trước mặt tôi, chẳng qua cũng đeo mặt nạ giống em trai của anh ta, không biết hai anh em nhà này nghĩ thế nào mà không thích muốn để mặt thật gặp người khác, chẳng lẽ đầu năm nay đang thịnh hành đeo mặt nạ giả trang hay sao?

Cũng may, Thiên Đế không có khẩu vị nặng như Qủy Vương, đeo mặt nạ vẫn tương đối đẹp đẽ có thể làm cho người khác tiếp nhận được, nhìn rất dịu dàng, không ghê gớm như tên chết tiệt kia.

Đột nhiên nghĩ đến Thiên Đế có bản lĩnh nhìn thấu lòng người, ở trước mặt anh ta, tôi vẫn nên thu liễm lại chút, thu hồi lại tâm trạng, tôi cung kính hỏi: "Tôi tìm ngài chính là muốn biết bây giờ Diệm Thiên Ngạo sao rồi? Còn có Trần Dương nữa, bọn họ vẫn còn sống chứ?"

Thiên Đế thân mặc long bào, anh ta hình như rất thích màu vàng, bộ long bào màu vàng lần này anh ta mặc không tùy ý cợt nhã như lần trước, mặc dù vậy nhưng cũng khó che được khí chất Vương giả trời sinh của anh ta.

Thiên Đế quay lưng lại hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ngươi! Thiên Ngạo đã cho ngươi cơ hội sống xót thì người nên sống cho tốt, về phần những thứ khác, không phải là chuyện người nên biết, có biết thì cũng phải làm như không biết"

Ý của anh ta chính là để tôi và Diệm Thiên Ngạo hoàn toàn chặt đứt quan hệ, từ nay về sau làm một người bình thường mà sống tiếp quãng đời còn lại! Việc này sao có thể được? Tôi làm sao có thể làm bộ như không biết Thiên Ngạo vì tôi mà chịu phạt ở địa ngục được, tôi làm sao có thể không quan tâm đến sự sống chết của anh mà bản thân hưởng thụ cuộc sống, tôi làm không được!

Tôi lắc đầu nói: "Tôi biết tình cảm của tôi và anh ấy đã kết thúc rồi, nhưng tôi không thể để cho anh ấy chịu khổ vì tôi được, như vậy thì tôi sẽ không bao giờ cắt đứt quan hệ với anh ấy được"

Thiên Đế vung mạnh tay áo, nghiêm nghị nhìn tôi, tôi lập tức kinh người: "Kết thúc? Người tuy còn sống, nhưng người vẫn như cũ là vợ của cậu ta, làm sao có thể nói ra tình cảm kết thúc như thể được?"

Hiển nhiên, Thiên Đế đã bị lời của tôi chọc giận, nhưng tôi không quan tâm nhiều như vậy, tôi khẩn cầu nói: "Không phải như thế, tôi ngay lúc đầu đã muốn anh ấy viết thư ly hôn với tôi rồi, tôi không muốn làm vợ của anh ấy, không muốn anh ấy chịu khổ vì tôi, anh là Thiên Đế, nếu không thì anh giúp anh ấy viết cho tôi đi, như vậy thì tôi không cần quan tâm đến anh ấy nữa, cũng không cần chịu phạt vì tôi nữa, anh thả anh ấy ra đi! Anh ấy là anh em với anh, anh cũng không muốn nhìn anh ấy chịu khổ trong đó mà phải không?"

Tôi không hiểu rõ tính cách của Thiên Đế, tôi chỉ nghĩ nếu như tôi không phải là vợ của Diệm Thiên Ngạo nữa, thì anh cũng không phải chịu phạt vì tôi, về chuyện thay đổi mạng trái ý trời, tôi không nghĩ đến cách sửa chữa như thế nào, cùng lắm thì một cái chết thôi, chỉ cần Thiên Đế có thể thả Diệm Thiên Ngạo ra, việc gì cũng có thể.

Thiên Đế không nói tiếng nào nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, tim tôi khẩn trương, thực sự đoán không ra anh ta đang nghĩ gì, trong phòng yên tĩnh đến mức không dám thở mạnh, tôi chỉ có thể nghe tiếng tim đập thình thịch của mình, cầu mong cho anh ta gật đầu đồng ý.

"Người phụ nữ kia, ngươi nói những lời hoang đường gì vậy, Diệm Thiên Ngạo còn chưa chết, ngươi đã muốn ta viết giấy ly hôn giúp cậu ấy rồi, tim cô làm bằng gì vậy?"

Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, trong lúc cấp bách nhất thời nói sai lời, anh ta sẽ không vì những lời đó mà giận chó đánh mèo đối với tên chết tiệt kia đó chứ? Tôi vội vàng giải thích: "Thiên Đế, ngài hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi chỉ là không muốn anh ấy chịu phạt vì tôi thôi, tôi muốn ngài bỏ qua cho anh ấy!"

Thiên Để hừ lạnh nói: "Phải không? Ngươi không phải nói tình cảm của hai người đã hết rồi sao, vì sao còn cầu tình vì cậu ấy? Ngươi thật sự muốn tốt cho cậu ấy thì sớm đã đáp ứng đi Qủy giới theo cậu ấy rồi, cậu ấy cũng không đến nỗi vì ngươi mà phải làm trái với ý trời, vì để cho ngươi được sống mà mình chịu phạt! Sớm biết bây giờ như vậy vì sao không làm từ đầu, vì sao đến khi hai bên đã chịu tổn thương rồi mới hiểu được cách trân trọng?"

Tôi không có bác bỏ lời của Thiên Đế, lúc đầu? Giả dụ như tôi thật sự theo anh đi đến Quỷ giới, tôi còn đường sống sao? Tôi biết mục đích anh cưới tôi, biết rõ anh sẽ lấy con của tôi mà đi cứu người phụ nữ kia, tôi nếu như vẫn muốn bên cạnh anh thì tôi là cái gì?

Diệp Thiên Ngạo có bao nhiêu người phụ nữ, tôi đều có thể không quan tâm, nhưng đứa con là khoảng cách lớn nhất giữa tôi với anh, tôi không chịu được khoảng cách đó, cho nên tôi căn bản không thể chung sống hòa hợp với anh được, đời này tôi và anh căn bản không có khả năng.

Tôi cảm thấy đây là chuyện riêng của tôi và Diệm Thiên Ngạo, không cần phải để cho Thiên Đế biết, thế là tôi cắn môi nói: "Ngài nếu như có thể tha cho Diệm Thiên Ngạo và Trần Dương, ngài muốn tôi làm gì cũng được! Ngoài việc để tôi ở lại Qủy giới, việc gì tôi cũng đáp ứng ngài! Tôi chỉ là một người bình thường, chỉ có một mạng này, nhường lại cho Qủy Vương. Trong lòng ngài cũng cho rằng như vậy phải không, cho nên sau khi tôi chết, hãy để cho tôi được đầu thai, nhưng ngài nhất định phải thả bọn họ ra."

Tôi hạ quyết tâm, nếu như tôi không chết, vị cao cao tại thượng kia sẽ không dễ dàng gật đầu đồng ý, dù sao thì tôi cũng phải chết, bây giờ sống thêm năm năm cũng đã đủ rồi, đời này tôi và Diệm Thiên Ngạo không có duyên phận, xuống dưới tôi cũng không muốn tiếp tục kết duyên với anh nữa, sớm đầu thai chuyển kiếp, quên đi mọi thứ của đời này cũng tốt.

Thiên Đế xoay người, nhìn chằm chằm tôi nói "Được! Người thực sự là một người phụ nữ thông minh, người đã nghĩ như thế thì ta có thể miễn tội cho Diệm Thiên Ngạo, nhưng Trần Dương thì không thể, Chung Nhược Hi vốn dĩ đã hồn phi phách tán, nhờ vào thần khí mà sống lại, việc này còn trơ trẽn hơn so với việc đổi mệnh trái với ý trời, Bản thiên tôn không có lý do gì để tha cho anh ta."

Tôi cúi đầu xuống, chần chừ nói: "Mạng của Chung Nhược Hi, cũng là mạng của con tôi."

Tôi cảm thấy cả người của Thiên Đế chấn động, sau đó anh ta thở dài nói: "Cũng được! Bản thiên tôn đáp ứng cô, nhưng việc viết giấy ly hôn, cô vẫn nên tự mình đi Qủy giới tìm tên kia mà nói đi! Xuống đó rồi, ngày tháng còn dài, chuyện riêng của hai người tự mình mà giải quyết"

"Cảm ơn Thiên tôn!"

Tôi không ngờ anh ta sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, chẳng qua không hề gì, chỉ cần anh ta có thể tha cho hai người kia, tôi chết cũng không sao, xuống dưới rồi, tôi tìm Mạnh bà uống một chén canh, sau đó quên đi hết mọi thứ của kiếp này, trốn vào Lục Đạo chuyển kiếp, thì sẽ không còn dây dưa gì với Diệm Thiên Ngạo nữa.

Ngày thứ hai, tôi mua vé xe trở về quê, đã nghĩ đến chuyện chết rồi thì không thể cứ như vậy mà chết ở bên ngoài, chết nơi đất khách quê người sẽ bị coi như thế nào chứ, chỉ mang nhiều phiền phức cho người nhà thôi, không bằng trở về nơi mà mình sinh ra!

Tôi về nhà trong tâm trạng khó mà diễn tả, sau khi nhìn thấy ông Ba và bà nội, tôi kể hết lại mọi chuyện, bà nội chưa bao giờ khóc, giờ đây đã khóc thành tiếng, ông Ba bên cạnh cũng lau nước mắt theo, quả thật là luyến tiếc tôi.

Từ nhỏ, tôi cảm thấy nhà họ Mạc chúng tôi đều là trọng nam khinh nữ , tôi lúc đó nghĩ bọn họ không thích tôi như vậy, cứ dứt khoát đánh chết tôi cho rồi, nhưng khi thật sự phải chết, bọn họ đau lòng, luyến tiếc hơn bất cứ ai, khiến tôi làm thế nào cũng không yên lòng được, trong lòng thật sự rất áy náy.

Nhưng đời người chính là như vậy, không chống lại được ý trời!

Tối hôm đó tôi chết ở nhà, trước khi chết thì cũng quan tâm chăm sóc ông Ba và bà nội, đợi khi tôi chết rồi tìm một nơi chôn là được, không cần phải quá phô trương, người đã chết rồi thì cũng không cần lãng phí nhiều tiền, trong nhà có người chết cũng không phải quá tốt đẹp gì, dù sao tôi cũng không sống ở đây, người biết cũng không nhiều, xử lí đơn giản là được.

Bà nội đã đồng ý với tôi, cho nên tối đó, lúc tôi đi rất yên tĩnh, người đến đón tôi rất nhiều, việc này làm tôi rất kinh ngạc.

Thanh Minh mang theo cô hai, Vĩnh Hiên mang theo Thư Nhiên, còn có anh em Vô Thường cũng đến, rất nhiều người, nhất thời làm tôi cảm thấy người phàm trần như tôi thật làm bộ làm tịch, quan lớn trong Quỷ giới đều đến, bọn họ lúc đó còn cười rất vui vẻ, có lẽ trong mắt bọn họ, linh hồn của một người chết như tôi là thứ không tim không không phổi nhất Quỷ giới.

Đến Quỷ giới rồi, mọi việc không đơn giản như tôi nghĩ, người bình thường chết rồi, nếu như không có tội nghiệp gì thì có thể trực tiếp đi đầu thai chuyển kiếp, nhưng tôi buộc phải có giấy ly hôn từ Qủy Vương mới được chấp nhận, không có tờ giấy kia, tôi không thể tùy ý đi đầu thai, bởi vì trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ của Qủy Vương, nên thuộc hạ không dám tùy tiện xử trí.

Việc này làm tôi không còn lời nào để nói, tôi muốn chết cũng không cần gặp mặt Diệm Thiên Ngạo, trực tiếp đi đầu thai là kết thúc rồi, ai biết thế nào mà còn có quy tắc như vậy nữa, thật tức chết.

Giằng co lâu như vậy, tối cuối cùng vẫn là đi đến Qủy giới, từ chỗ anh em Thanh Minh biết được, lúc tôi chết thì Qủy Vương đã được thả ra, Trần Dương đã quay về trần gian, tôi ở Qủy giới mấy ngày cũng không gặp được tên chết tiệt kia, nhưng lại ngoài ý muốn mà gặp được Thanh Cơ.

Mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ kia, tôi luôn cảm thấy cô ta là người rất lợi hại, giống như ngoài Vương phi, địa vị của cô ta ở trong lòng Quỷ Vương rất cao, sau khi tôi chết đi đến Qủy giới, sắp xếp mọi việc đều do một tay cô ta sắp xếp, chỗ cô ta tìm cho tôi ở cũng đặc biệt hợp ý tôi, một biệt viện nhỏ cổ kính, thanh tịnh tao nhã, là chỗ tôi rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz