ZingTruyen.Xyz

[QUÂN TIÊU] SAI LẦM

Chương 8

dongnguyennm

Sau ba năm, vở kịch Lương Chúc lại được Trần Lệ Quân và Lý Vân Tiêu hát lên trong phòng tập luyện.

Mỗi lần khi nghe Lý Vân Tiếp hát đoạn "Lâu đài tương hội", trái tim của Trần Lệ Quân như thắt lại, chị đau đớn và không thể thở được. Không phải chị cảm thấy tiếc cho bản thân mà chị nghĩ đến ngày chị sẽ biến mất trong tương lai, liệu Lý Vân Tiêu có giống như Chúc Anh Đài khi Lương Sơn Bá ra đi hay không? Hơn mười năm yêu nhau, chắc hẳn Lý Vân Tiêu sẽ không thể chấp nhận việc kết thúc như thế này. Nhưng nếu nó dựa trên sự thù hận thì sao? Ánh mắt của Trần Lệ Quân có chút ảm đạm, cho dù có hận chị đi nữa, chỉ cần Vân Tiêu bớt đau khổ đi là được.

Lý Vân Tiêu hát đi hát lại đoạn "Lâu đài tương hội", cô khóc lớn, nét đau khổ càng tăng thêm. Hát xong đoạn "Lâu đài tương hội" thì cô không hát nữa. Trong những buổi diễn tập này, cô chưa bao giờ hát đoạn "Anh Đài cầu nguyện trước mộ" trước mặt Trần Lệ Quân.

Bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết đang rơi. Đây là trận tuyết đầu tiên ở Hàng Châu trong năm nay.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Lý Vân Tiêu nói với giọng nghẹn ngào vì cô mới khóc xong.

Trần Lệ Quân lặng lẽ mặc áo khoác vào, chị sợ Lý Vân Tiêu bị lạnh nên đã tìm đâu đó một chiếc mũ len và một cái khăn quàng cổ rồi đưa cho cô. Chị ôm cô thật chặt rồi nắm lấy tay cô trước khi bước ra bên ngoài.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, mặt đấy đã bị phủ bởi một lớp tuyết trắng bạc. Hai người đi trong tuyết một lúc, đột nhiên Lý Vân Tiêu nhìn thấy đầu Trần lệ Quân bị bao phủ bởi những bông tuyết rơi xuống. Cô vô thức muốn lau đi những bông tuyết rơi động lại trên đầu và trên vai Trần Lệ Quân, nhưng như nghĩ ra điều gì đó, cô cởi mũ trên đầu ra, để những bông tuyết trắng rơi xuống tóc cô. Nếu cùng nhau đứng dưới tuyết, mái tóc bạc trắng, kiếp này xem như là họ đã đi với nhau đến hết cuộc đời.

"Trần Lệ Quân, chị có yêu em không?" Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi mà không hề có sự dự báo trước.

"Chị yêu em." Trần Lệ Quân trả lời không một chút do dự.

"Nếu chị yêu em, mùa đông năm sau vẫn hãy cùng em đi ngắm tuyết nhé." Giọng nói Lý Vân Tiêu rất thấp, cô phải dựa vào giọng mũi mới phát ra được câu nói đó.

Thân thể Trần Lệ Quân cứng đờ, chị muốn nói nhưng lại không dám mở lời với Lý Vân Tiêu, chị sợ mình sẽ làm tổn thương cô thêm một lần nữa. Đương nhiên là chị cũng rất muốn được cùng Lý Vân Tiêu đi ngắm tuyết lần nữa, nhưng có lẽ chị sẽ không thể sống sót vào mùa đông tới.

---------------

Lý Vân Tiêu sẽ không bao giờ quên đi ngày hôm đó. Cô và Trần Lệ Quân đã thực hiện chuyến đi lưu diễn vở kịch Lương Chúc sau ba năm, và điểm dừng chân cuối cùng, buổi biểu diễn cuối cùng, hóa ra lại là một kiệt tác vĩnh cửu. Đó cũng là lần cuối cùng cô hát vở kịch Lương Chúc trong suốt cuộc đời.

Trần Lệ Quân đã đốt cháy sinh mệnh cuối cùng của chị để cùng hát với Lý Vân Tiêu trên sân khấu bài ca như nói về tình cảm đầy đau thương của hai người họ.

Khi mới lên sân khấu, Trần Lệ Quân chị vẫn bình thường, nhưng khi hát đến đoạn "Lâu đài tương hội", Trần Lệ Quân đã không thể chịu đựng được nữa rồi. Mỗi lần tiếp xúc với Lý Vân Tiêu, gần như toàn bộ sức nặng cơ thể của chị đều đổ dồn lên người Lý Vân Tiêu

"Vân Tiêu, em hãy sống thật tốt." Đây là những lời cuối cùng Trần Lệ Quân nói.

Lý Vân Tiêu bật khóc dữ dội, cô bất lực nhìn sự sống của người mình yêu dần dần trôi đi từng chút được mà lại không thể làm gì được.

Cuối cùng, sau khi hát xong đoạn trao trả tín vật, Trần Lệ Quân đã ngã xuống. Mọi người ở hậu trường đều hoảng loạn và tụ tập xung quanh chị. Nhưng Lý Vân Tiêu lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn từ phía sân khấu. Cô phải ở trên sân khấu và hát đoạn mà cô ít muốn hát nhất đó chính là "Anh Đài cầu nguyện trước mộ".

Lý Vân Tiêu biết tất cả mọi chuyện, cô vẫn luôn biết điều đó. Trần Lệ Quân gầy đi rất nhiều làm sao mà cô có thể không nhìn ra được. Nhưng Trần Lệ Quân lại muốn giấu giếm, không muốn để cô biết nên cô chỉ có thể giả vờ như không biết gì cả.

Trần Lệ Quân vốn tưởng rằng chị đã diễn rất tốt để che mắt Lý Vân Tiêu nhưng thật không ngờ là Lý Vân Tiêu lại biết tất cả, và cô hàng ngày phải đựng chịu nỗi đau sợ chị biến mất.

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz