Phong Du Dong Chau Bau Troi Cua Thuyen Nho
Nguyên tác AO3:
Dienerys: https://archiveofourown.org/works/30692423/chapters/75735650Trao quyền phiên dịch: - https://bushi69.lofter.com/post/1ddd685f_1cbf85338 - 尔卜尔筮Trao quyền ở Weibo A Thơ đi ngang qua (阿诗走过路过). OOC, não động khá lớn Bối cảnh hiện đại Phong Dư Đồng Châu, một chút Nan Diệc Vong Hoài Bà au bảo là một ngày đẹp trời tự dưng bả lượn sang AO3 thấy cái fic này cũng không tồi nên bả dịch sang tiếng Trung để giờ tui Edit lại sang tiếng Việt từ bản QT, cồng kềnh hén =))))))))))) Có hai cái kết cục, một cái là Platonic* một cái là Romantic, mọi người tự chọn. (*) Mọi người nhớ đoạn em Thiên la làng chúng ta có thể Plato aka iu đương trong sáng trong fic 'Tình yêu vĩnh viễn không mất đi' hơm =))))))))
-Chính văn- Gần đây, lúc nhớ tới Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu có chút cảm giác khác lạ.
Ban đêm, khi mọi người đều từ phòng luyện tập về ngủ. Không ai biết Ngải Khắc Lý Lý cùng Đường Cửu Châu ra ngoài làm gì. La Nhất Châu phát hiện mình không ngủ được, bởi vậy lúc tiếng đập cửa vang lên, anh đang nằm trên giường nghĩ về lời bài hát gần nhất cần luyện. Cửa mở, La Nhất Châu nâng mắt lên. Dư Cảnh Thiên đang đứng ở cửa, em mặc áo ngủ màu lam, mặt mộc, khuôn mặt hiện rõ nét niên thiếu mềm mại. "Tony?" La Nhất Châu ngồi dậy, lo lắng hỏi. Dư Cảnh Thiên bước qua phòng, không nói gì mà bò lên trên giường cùng anh nằm cạnh nhau. La Nhất Châu hơi nhích một chút, hai cậu con trai 1m85 làm sao có thể nằm thoải mái trên chiếc giường đơn được. Đỉnh đầu Dư Cảnh Thiên tựa vào cằm La Nhất Châu, em hơi xê dịch một chút, sau đó đặt nửa thân mình lên người La Nhất Châu —— chân em câu bên eo La Nhất Châu. Bởi vì chiều cao của bọn họ tương đồng, cái tư thế cuộn tròn này đối với Dư Cảnh Thiên mà nói khả năng có chút kỳ lạ. La Nhất Châu vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Dư Cảnh Thiên. Anh biết có điều gì đó đang khiến em phiền muộn, anh cảm thấy hơi lo lắng. "Làm sao vậy?" Sau vài phút trầm mặc, La Nhất Châu mở miệng hỏi. Dư Cảnh Thiên kéo kéo áo len La Nhất Châu. "Em đáng ghét vậy sao." Em nhỏ giọng nói. "Sao lại đáng ghét?" La Nhất Châu lo lắng hỏi. Anh biết, đứa nhỏ sau khi tham gia show sống còn ở Hàn Quốc đã không còn tự tin như trước, đôi lúc sẽ hoài nghi về bản thân, La Nhất Châu có chút lo lắng trạng thái tinh thần của em. "Bọn họ đang thúc đẩy chúng ta cạnh tranh nhau!" Em hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn La Nhất Châu, "Em biết bọn họ là vì hiệu quả chương trình, nhưng em không thích như vậy! Chuyện này làm cho fans chúng ta ghét nhau! Anh biết em không ghét anh, đúng không?" "Đương nhiên." "Vậy sao không khí giữa chúng ta lại lúng túng như vậy?" Dư Cảnh Thiên nhìn anh. La Nhất Châu thở dài, lắc đầu: "Ý em là?" "Anh thoạt nhìn...... rất lạnh nhạt," Dư Cảnh Thiên thừa nhận, cảm xúc hoang mạng hiện lên trên khuôn mặt em, "Anh ghét em sao?" "Tony!" La Nhất Châu mở to hai mắt, "Đương nhiên không, sao em lại nghĩ vậy?" "Em không biết," Dư Cảnh Thiên muốn vùi đầu trở lại dưới cằm La Nhất Châu, nhưng La Nhất Châu không cho em thực hiện ý đồ này, "Em đoán...... giữa chúng ta có gì đó là lạ, mà em không biết lý do." La Nhất Châu thở dài. "Anh hiểu rồi xin lỗi, anh chỉ là không muốn cấp cho tổ edit tư liệu để họ cắt ghép lung tung, gây bất lợi cho em, như vậy chỉ làm tăng thêm rạn nứt giữa chúng ta... Anh không muốn có người vì vậy mà không thích em." Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng hít hít cái mũi: "Em cũng không muốn bất kỳ ai ghét anh." "Ừm" La Nhất Châu ôm Dư Cảnh Thiên kéo em vùi đầu vào ngực mình, "Cho nên chúng ta phải cẩn thận. Nếu chuyện này khiến em cảm thấy không thoải mái, anh xin lỗi." "Em chỉ là không muốn anh ghét em......" Dư Cảnh Thiên thanh âm rất nhỏ. La Nhất Châu cảm thấy có chút bất đắc dĩ. "Sao anh có thể ghét em được." Anh trả lời. Dư Cảnh Thiên lúc này dường như phấn chấn trở lại, nhưng em cũng không có ý định đứng dậy hay rời đi, dường như rất thỏa mãn coi La Nhất Châu giống như gấu bông mà ôm lấy. La Nhất Châu cũng không để ý, dù sao Dư Cảnh Thiên luôn khiến người ta yêu thích. Trước khi tham gia chương trình, La Nhất Châu vẫn luôn tương đối bảo thủ, anh không quen đụng chạm thân mật giống như Dư Cảnh Thiên. Nhưng ở cùng với một đám con trai, lúc nào cũng tiếp xúc, hiện tại cũng cởi mở hơn nhiều. "Anh biết em không ghét anh, đúng không?" Dư Cảnh Thiên hỏi, giọng ngái ngủ. "Anh biết" La Nhất Châu nhẹ nhàng cười, "Chuyện này chúng ta đã nói rồi, không cần nói thêm nữa." Dư Cảnh Thiên nắm chặt áo len của anh, La Nhất Châu cảm giác được em đang dán vào cổ mình cười. "Chúng ta có thể ở cùng một nhóm thì tốt quá" em nỉ non, một lát sau lại nói, "Em lúc trước đã muốn cùng anh một nhóm...... Mà không phải làm đối thủ." "Ừm...... Anh nghĩ bài kia rất thích hợp với em." La Nhất Châu thấp giọng nói. "Anh lại cùng Cửu Châu một nhóm đúng không?" Dư Cảnh Thiên thanh âm bỗng có chút kỳ quái, "Hai người thường hay ở chung chỗ?" "Đúng vậy" La Nhất Châu nói, "Sao vậy?" "Không sao" Dư Cảnh Thiên nhẹ giọng nói, vùi mặt vào cổ anh, càng nắm chặt áo anh. Mà La Nhất Châu một bên đếm nhịp tim em, một bên ý đồ động bộ hơi thở với em. Cuối cùng, cảm giác được Dư Cảnh Thiên hô hấp đều đều, anh nhận ra đứa nhỏ đã ngủ say. Hơi thở em phả vào cổ La Nhất Châu, khiến anh phát run. Được rồi, cứ như vậy đi. La Nhất Châu đặt lời bài hát sang bên cạnh, nhắm mắt lại, ôm chặt Dư Cảnh Thiên ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, lúc anh tỉnh dậy Dư Cảnh Thiên đã rời đi, mà La Nhất Châu kinh ngạc khi thấy trong lòng chợt lóe lên tiếc nuối. Anh nghĩ tối qua Ngải Khắc Lý Lý cùng Đường Cửu Châu đều không có trở về, anh hơi tò mò một chút bọn họ chạy đi nơi nào. Nhưng anh không có thời gian nghiên cứu cái này, bởi vì anh phải đi luyện tập. Giữa đường đi ngang qua phòng tập của Way Up, anh đánh bạo mà nhìn thoáng qua Dư Cảnh Thiên đang luyện tập, La Nhất Châu không che giấu được ý cười trên mặt, tiếp tục hướng về phòng tập của mình. Nhưng sao khi ở chung vào đêm đó, bầu không khí giữa hai người bọn họ có cảm giác là lạ khiến La Nhất Châu không rõ ràng lắm. Nếu ở gần La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên dường như không hoạt bát giống như trước. Đường Cửu Châu cho rằng anh suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng Đường Cửu Châu có đôi khi không được nhanh nhạy lắm trong những chuyện như vậy. Khi bọn họ đi tới nhà ăn, đi ngang qua Dư Cảnh Thiên, đứa nhỏ có vẻ vui vẻ, nhưng sau đó lại tiu nghỉu. . Thập Thất mở to mắt ngơ ngác nhìn giữa hai người, khuôn mặt hoang mang, sau đó chầm chậm đuổi theo Dư Cảnh Thiên, người này sau khi chào hỏi liền lập tức bỏ đi, bỏ lại La Nhất Châu đứng đó vừa hoang mang vừa lo lắng không hiểu chuyện gì. Từ lần đầu tiên La Nhất Châu gặp được Dư Cảnh Thiên, anh luôn quan tâm đứa nhỏ này. Anh từ chuyện phiếm của người khác biết được em đã từng tham gia show tuyển tú trước đó, mà đoạn trải nghiệm kia đã làm lung lay sự tự tin cùng tự tôn của Dư Cảnh Thiên. Anh vẫn nhớ rõ màn biểu diễn của bọn họ. La Nhất Châu đẩy cửa phòng hóa trang, phát hiện Dư Cảnh Thiên đứng giữa phòng, mặt trắng như tờ giấy, kể cả lớp trang điểm cũng không ngăn được. Mà tay em run rẩy, hô hấp dồn dập. "Tony?" Em không nhìn về phía La Nhất Châu. La Nhất Châu đi về phía trước, cảm xúc lo lắng quặn ở trong lòng. "Tony," anh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Dư Cảnh Thiên, "Tony, nhìn anh." Anh có thể cảm giác được toàn bộ thân thể Dư Cảnh Thiên đều đang run rẩy, đứa nhỏ đang cố gắng một lần nữa khống chế chính mình. "Dư Cảnh Thiên," La Nhất Châu đề cao âm lượng, dùng giọng điệu anh thường dùng ở trường quân đội, "Nhìn anh!" Trong giọng nói của anh có thứ gì đó khiến Dư Cảnh Thiên bị lay động, bởi vì đứa trẻ đang run rẩy, ngước đôi mắt đen láy chứa đầy nước mắt cùng sợ hãi nhìn La Nhất Châu. "Không sao đâu" La Nhất Châu nhìn thẳng vào em, "Không sao cả, đúng không?" Dư Cảnh Thiên gật gật đầu. "Anh hy vọng em cùng anh cùng nhau hít thở, được không?" La Nhất Châu dựa đầu em áp vào ngực mình, "Hít vào, thở ra." Dư Cảnh Thiên run run rẩy rẩy mà hít vào, sau đó thở ra, tần suất được La Nhất Châu cẩn thận đo lường. "Good" La Nhất Châu nhẹ giọng nói, "Tiếp tục thở như thế này, được không?" (1) Dư Cảnh Thiên gật đầu, em cố gắng ổn định lại nhịp thở dưới sự hướng dẫn của La Nhất Châu. "Good" anh nắm chặt cánh tay Dư Cảnh Thiên, "Em cảm thấy thế nào?" "Khá hơn nhiều......" Dư Cảnh Thiên lẩm bẩm nói, em ngả người mà dựa vào ngực La Nhất Châu. La Nhất Châu ôm em kéo đến càng gần hơn chút. Em gục xuống trên vai La Nhất Châu, nhẹ nhàng thì thầm: "Xin lỗi......" "Vì sao lại xin lỗi?" Anh ngửi thấy mùi dầu gội, thoang thoảng mùi mồ hôi cùng một ít mùi vị thuộc về Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu phát hiện mình muốn nhớ kỹ mùi vị này, khắc ghi vào trong trí nhớ, mà anh bối rối không biết tại sao mình làm như vậy. Dư Cảnh Thiên nhún vai đáp lại. "Đã xảy ra chuyện gì?" La Nhất Châu vừa hỏi, vừa dùng ngón tay vuốt ve dưới cổ em tránh làm rối kiểu tóc—— Nhóm của Dư Cảnh Thiên vẫn chưa biểu diễn. "Em nghĩ...... Em chỉ là hơi lo sợ" Dư Cảnh Thiên an tĩnh mà trả lời, "Em không biết tại sao, nó chỉ là......cứ như vậy xảy ra." "Anh biết em sẽ làm tốt mà." La Nhất Châu bảo đảm với em. Dư Cảnh Thiên hơi mỉm cười, dù vẫn còn run rẩy nhưng nụ cười kia chân thành lại rạng rỡ. La Nhất Châu nghe được Tôn Oánh Hạo đang gọi em, vì thế không quá tình nguyện mà buông em ra. "Cố gắng hết mình là được" anh nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái cho em, "Cố lên." "Anh cũng cố lên." Dư Cảnh Thiên nắm chặt tay anh, sau đó chạy mất, lưu lại La Nhất Châu mặt đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh. Lúc nghe được tiếng gõ cửa, La Nhất Châu đang chuẩn bị lên giường ngủ. "Hey, Nhất Châu?" Lúc cửa mở, Dư Cảnh Thiên hỏi. "Hở?" La Nhất Châu vọng qua đi. "Em có thể mượn dầu gội của anh không?"Em thoạt nhìn hơi ngại ngùng, "Thập Thất hôm nay tới làm đổ hết dầu gội của em." "Đương nhiên" La Nhất Châu đi đến ngăn tủ của mình. Anh cảm thấy may mắn vì mang dư mấy chai, anh đưa chai dầu gội cho Dư Cảnh Thiên, người đang rất vui vẻ vì nó. Cửa lại mở, Đường Cửu Châu đi vào phòng, Dư Cảnh Thiên ý cười trên mặt hơi thu lại một chút. "Chào anh, Cửu Châu." Em dùng giọng điệu tươi tỉnh nói. "Cảnh Thiên," Đường Cửu Châu hướng em mỉm cười, "Sao vậy?" "Chỉ là mượn một chút dầu gội...... Thập Thất làm đổ dầu gội của em ra khắp phòng tắm" Dư Cảnh Thiên nói, mang theo chút áy náy, "Anh thì sao?" "À, anh đang ở đây" Đường Cửu Châu ra hiệu, "Ngải Khắc Lý Lý cùng anh sau công diễn một không lâu liền dọn vào ở." "Ồ" Dư Cảnh Thiên ánh mắt có chút phức tạp, nhưng em liếc mắt về phía sàn nhà, đem cảm xúc trong mắt giấu đi. Tư thế có chút bất định cùng do dự. "Vậy tốt rồi...... Em cần phải trở về. Cảm ơn Nhất Châu," em hơi cúi người "Cửu Châu ngủ ngon......" "Ngủ ngon......?" Dư Cảnh Thiên dường như là tông cửa xông ra, Đường Cửu Châu xấu hổ mà xua xua tay, nhìn về phía La Nhất Châu, tròn mắt sau cặp kính cận "Đây là sao?" "Tôi đã nói rồi" La Nhất Châu ở trên giường trở mình, "Cảnh Thiên gần đây lúc ở gần tôi luôn là lạ thế nào, tôi không xác định được vì sao." "Đúng là lạ thật." Đường Cửu Châu nhìn cửa như nghĩ gì đó, "Cậu có biết em ấy ở một mình trong ký túc xá không?" "Thật sao?" La Nhất Châu ngồi dậy, cảm giác được áy náy trong lòng. Từ sau vòng loại 1 anh chưa hỏi qua tình hình sinh hoạt của Dư Cảnh Thiên "Lương Sâm cùng Đặng Trạch Minh đâu?" "Bọn họ không ở đó. Lương Sâm cùng Thập Thất còn có thầy Lưu Tuyển ở cùng...... Nói thật tôi cũng không quá xác định Đặng Trạch Minh đi đâu, tôi đoán đại bộ phận thời gian cùng Từ Tử Vị ở bên nhau đi." "Ờ......" La Nhất Châu nhíu nhíu mày, Đường Cửu Châu ý vị thâm trường nhìn anh, cái này làm cho La Nhất Châu có chút khẩn trương bất an. Anh biết vị thực tập sinh lớn tuổi này rất thông minh lại sâu sắc. "Đêm nay cậu nên đi tìm em ấy." Đường Cửu Châu uể oải nói, "Tôi muốn đi tìm Tôn Diệc Hàng. Em ấy cùng Liên Hoài Vĩ lại cãi nhau, Ngư ca đem bọn họ khóa ở trong phòng luyện tập cho đến lúc bọn họ đem vấn đề giải quyết mới thôi." La Nhất Châu lắc lắc đầu, Liên Hoài Vĩ cùng Tôn Diệc Hàng luôn là hợp rồi lại tan, có một thời gian mọi người đều cho rằng bọn họ đã làm hòa, nhưng ngay sau đó bọn họ liền phát hiện Liên Hoài Vĩ dọn vào ký túc xá của Đặng Hiếu Từ, mà hai người bọn họ dường như không còn ở cùng một chỗ nữa. Anh cũng không hâm mộ Thảo Ngư. Anh dancer lớn tuổi này luôn là nhà tư vấn cho các CP, tuy rằng anh ấy có chút bối rối cùng bất đắc dĩ. [Thảo Ngư mà con quỷ QT nó dịch thành cá trắm cỏ :) làm đứng hình 3s =)))) ] "Có lẽ vậy." La Nhất Châu không biết, vì sao ý nghĩ được ở bên Dư Cảnh Thiên làm tim anh đập nhanh hơn, cả lòng bàn tay cũng nóng lên. Trước khi đi vào phòng tắm rửa mặt đi ngủ, Đường Cửu Châu lại liếc mắt nhìn anh. Tuy rằng ban đầu có chút lo lắng, nhưng La Nhất Châu phát hiện chính mình đã đứng ở trước trước cửa phòng Dư Cảnh Thiên. Cái chân không nghe lời này. Anh nghĩ vậy. Anh gõ cửa. Cái tay cũng không nghe lời nốt. Dư Cảnh Thiên mở cửa, hướng La Nhất Châu chớp chớp đôi mắt đen láy to tròn. Em nhất định là vừa rồi mới tắm rửa xong —— gò má đỏ ửng, tóc cũng ướt đẫm. La Nhất Châu có thể ngửi được mùi dầu gội đầu của chính mình, anh cảm thấy cổ mình đang nóng bừng lên. "Nhất Châu?" Dư Cảnh Thiên mềm mại hỏi, Em mặc áo hoodie có mũ, thoạt nhìn trông như đứa trẻ, "Sao anh lại tới đây?" "Đường Cửu Châu nói em ở một mình" La Nhất Châu nhíu nhíu mi, "Anh đến xem em có cần bạn cùng phòng không." "A" Dư Cảnh Thiên mở to hai mắt, "Ừm...... Anh xác định?" "Nếu không phải anh liền không ở nơi này," La Nhất Châu mỉm cười nói. Dư Cảnh Thiên vỗ vỗ đầu, một bên mở cửa một bên hướng anh nheo mắt cười. Bầu không khí bỗng lúng túng kỳ lạ. Trong tình huống bình thường, La Nhất Châu sẽ bị oanh tạc bởi sự nhiệt tình cùng nhiều trò nghịch ngợm của chó nhỏ, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Dư Cảnh Thiên túm chặt lấy vạt áo len bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn. Phòng có vẻ trống rỗng, có chút lạnh. Từ trạng thái sạch sẽ của 3 chiếc giường có thể thấy được, tuy rằng trong phòng ký túc xá còn có hai người khác, nhưng giường ngủ rất ít có người sử dụng. Dư Cảnh Thiên đã tiến vào ổ chăn. La Nhất Châu chui vào chiếm cứ giường đối diện đang trống không. "Lương Sâm cùng Đặng Trạch Minh đâu?" La Nhất Châu ở trong bóng tối hỏi. "Lương Sâm phần lớn thời gian cùng thầy Lưu còn có Thập Thất ở bên nhau...... Có đôi khi cùng Trương Tư Nguyên hoặc là Lý Tuấn Hào. Mấy tuần trước Ngụy Hồng Vũ rời đi, Đặng Trạch Minh liền dọn qua ở cùng Từ Tử Vị." "Sao em không tìm phòng khác ở?" La Nhất Châu hỏi, giọng nói lặng lẽ xen lẫn lo lắng. Dư Cảnh Thiên từ lâu đã ở một mình ở nơi này sao? "Em không biết," Dư Cảnh Thiên nói, "Em muốn cùng người kia ở cùng...... Em không biết như thế nào mở miệng hỏi. Hơn nữa người kia đã có bạn cùng phòng mới, cho nên em cảm thấy có chút không lịch sự lắm." Dư Cảnh Thiên nói làm La Nhất Châu trong lòng tê rần. "Em muốn ở cùng ai?" Anh giống như tùy ý hỏi. Dư Cảnh Thiên im lặng một hồi. "Không có gì...... Em chỉ là quyết định ở lại đây. Cũng không tệ lắm, an tĩnh là tốt rồi. Em đoán Tinh Tinh còn ghen tỵ em có thể ở một mình một phòng đấy." Em đã nói như vậy. La Nhất Châu có chút do dự. "Ừm, nếu em chán không khí yên tĩnh, có thể đến ký túc xá của anh bất cứ lúc nào." "Vậy còn Cửu Châu?" "Cửu Châu?" "Anh ấy không ngại sao?" La Nhất Châu hừ một tiếng: "Cậu ấy mới không. Dù sao cậu ấy cũng không thường ở phòng." "Thật ư?" Dư Cảnh Thiên thanh âm nghe là lạ, "Em cho rằng anh ấy sẽ thường xuyên ở phòng." "Không" La Nhất Châu lắc đầu, "Cậu ấy thường xuyên cùng Thường Hoa Sâm ở bên nhau, hoặc là cùng Tôn Diệc Hàng, nếu Liên Hoài Vĩ cùng cậu ấy cãi nhau —— cơ bản là không mấy khi ở phòng." "Quả thật" Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng cười một cái, "Đôi khi làm chúng em luyện tập trong xấu hổ, em cảm thấy Thảo Ngư đã rất đau đầu." "Luyện tập như thế nào?" Bọn họ hàn huyên thật lâu, đến khi giọng Dư Cảnh Thiên bắt đầu trở nên nặng nề, khoảng dừng giữa các câu chuyện cũng trở nên rất dài. "Tony ngủ ngon." La Nhất Châu nửa mơ nửa tỉnh mà nói. "Ngủ ngon, Nhất Châu ca." Dư Cảnh Thiên đáp lại. La Nhất Châu rất nhanh tiến vào mộng đẹp, nhưng là tới nửa đêm, anh bị tiếng động lạ đánh thức. Anh mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, dỏng tai lắng nghe xem là âm thanh gì, một lúc lâu sau mới phát hiện được đó là tiếng người đang nhẹ giọng khóc thút thít. La Nhất Châu tràn đầy lo lắng, anh ngồi dậy. "Tony......?" Tiếng hít thở vừa dồn dập vừa run rẩy, tiếp theo là yên lặng, La Nhất Châu trong nháy mắt nghĩ là do mình tưởng tượng ra, sau đó lỗ tai anh truyền đến tiếng sụt sịt như nén lại. "Dư Cảnh Thiên, làm sao vậy?" La Nhất Châu nói nhỏ, di chuyển tới bên giường Dư Cảnh Thiên. Ánh trăng dừng ở trên gò má em, La Nhất Châu hoảng hốt nhìn vệt nước mắt ướt đẫm trên gối. Dư Cảnh Thiên nhắm mắt lại, nhưng hô hấp không đều, tư thế nằm cũng quá mức cứng ngắc. La Nhất Châu nhận ra rằng em đang giả bộ ngủ. Nhất thời, anh không biết có nên để Dư Cảnh Thiên tự mình điều chỉnh lại cảm xúc không, nhưng nghĩ đến Dư Cảnh Thiên một mình trong bóng đêm rơi nước mắt, trong lòng anh đau đớn như bị vò nát. Anh cẩn thận đẩy nhẹ Dư Cảnh Thiên sát vào tường, nằm xuống sau lưng em. Tóc Dư Cảnh Thiên quét qua mặt anh, mùi dầu gội đầu thoang thoảng khiến tim anh đập nhanh. Anh cảm giác được Dư Cảnh Thiên hơi cứng người. "Như vậy có thể chứ?" Anh lo lắng mình vượt quá ranh giới. Dư Cảnh Thiên trầm mặc một hồi, La Nhất Châu hoài nghi em có phải hay không ngủ rồi, sau đó anh thấy được một cái chần chờ gật đầu. "Được" La Nhất Châu nhẹ giọng nói, "Nếu em muốn nói chuyện, thì anh ở đây. Nếu em không muốn, chúng ta liền đi ngủ." Anh nghe thấy Dư Cảnh Thiên hô hấp càng sâu, anh cảm giác được em thả lỏng bản thân mà dựa vào chính mình. Dư Cảnh Thiên cái gì cũng chưa nói, La Nhất Châu nhẹ nhàng xoa xoa em, nhắm hai mắt lại. Nếu anh ôm Dư Cảnh Thiên đến lại gần một chút, cũng không ai biết. La Nhất Châu vẫn luôn thức, đến khi xác định Dư Cảnh Thiên ngủ rồi. Anh không chịu nổi cảm xúc trong lòng, xúc động mà hôn lên ót Dư Cảnh Thiên một cái hôn vỗ về, sau đó khe khẽ thở dài. Anh muốn biết điều gì đang làm phiền Dư Cảnh Thiên, chính mình phải làm sao để giúp đỡ em. Anh có một loại mơ hồ dự cảm, chuyện này cùng chính mình có quan hệ, bởi vì Dư Cảnh Thiên lúc ở bên người mình luôn có vẻ biệt nữu - nghĩ 1 đằng làm 1 nẻo. Ngày hôm sau, La Nhất Châu lại một lần nữa một mình tỉnh giấc. Chỗ Dư Cảnh Thiên nằm tối hôm qua vẫn còn lưu lại ấm áp, rõ ràng là đứa nhỏ mới rời đi chưa lâu. Lồng ngực La Nhất Châu lại đau đớn. Anh cố gắng không nghĩ sâu hơn nữa, trở lại phòng mình, bắt đầu chuẩn bị đi luyện tập. Đương lúc nhìn thấy Dư Cảnh Thiên hưng phấn mà ở bên người Liên Hoài Vĩ nhảy nhót lung tung, đôi mắt lóe lên ý cười, La Nhất Châu cảm thấy mất mát kỳ lạ. Tôn Diệc Hàng đang cùng Dương Hạo Minh nói chuyện phiếm, cố tình làm lơ hai người bên cạnh hỗn loạn, mà Thảo Ngư vừa cùng Tôn Oánh Hạo giúp Từ Tân Trì học vũ đạo, vừa hướng ánh mắt tức giận về phía họ. Nỗi đau kỳ lạ trong tim lớn dần theo dáng vẻ rạng rỡ như ánh nắng của Dư Cảnh Thiên. Kể từ khi phát biểu trong lần xếp hạng đầu tiên, Dư Cảnh Thiên không nghĩ ngợi mà nói ra câu nói kia, cảm giác giữa bọn họ có chút khác biệt. Sau đó, Dư Cảnh Thiên đã nhanh chóng tìm La Nhất Châu, cũng hoảng hốt thất thố mà nói cho anh rằng em cũng không phải nhằm vào anh, kia chỉ là những lời em muốn nói, mà em cảm thấy sợ hãi, bởi vì La Nhất Châu bị bọn họ cue lên tiếng, mà những lời này khả năng sẽ bị ác ý cắt ghép. La Nhất Châu cố gắng khiến cho em bình tĩnh trở lại, cũng nói rằng mình không để ý. Khi bọn họ phát hiện sự đối địch đã được trải qua cắt nối biên tập, tỉ mỉ kế hoạch đã phát triển đến mức này, Dư Cảnh Thiên thoạt nhìn thực không thoải mái. Em vẫn luôn trốn tránh La Nhất Châu, thẳng đến La Nhất Châu tìm được em, bức bách em nói cho chính mình lý do em thấy phiền muộn. Không thể không nói, chuyện này cũng tốn khá nhiều công phu. Anh chỉ nhìn chăm chú Dư Cảnh Thiên, mà đứa nhỏ đã vội vàng lắp bắp giải thích rằng em sợ bị cắt nối biên tập, không muốn cung cấp càng nhiều tư liệu khiến cho bọn họ thoạt nhìn càng thêm đối địch, cho nên biện pháp đơn giản nhất chính là tránh anh. Có đôi khi La Nhất Châu thật sự kinh ngạc với nhiều mặt tính cách của Dư Cảnh Thiên. Trên sân khấu em có một loại tự tin cùng mị lực lóa mắt, trong phòng luyện tập em giống như một chú chó nhỏ tràn ngập sức sống cùng vui vẻ, nhiệt tình. Nhưng thỉnh thoảng còn xuất hiện một mặt: Đó là lo âu, không tự tin, khẩn trương bất an, em sẽ nhìn chằm chằm sàn nhà, cố gắng khiến bản thân thoạt nhìn thu nhỏ lại một chút. Nếu nói dưới tình huống bình thường Tony là một chú chó nhiệt tình, như vậy hiện tại em giống như là một chú chó nhỏ từng bị ức hiếp, và nghĩ rằng điều tương tự sẽ xảy ra. (Đôi khi La Nhất Châu muốn quay ngược thời gian, đi tìm cái người đã đưa Dư Cảnh Thiên vào cái chương trình tuyển tú ngu ngốc kia, cùng hắn đánh một trận.) La Nhất Châu đã trực tiếp nói với em mình không để bụng. Bọn họ muốn cắt nối thế nào thì cứ làm, mà Dư Cảnh Thiên không nên bị điều này làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ, bởi vì chương trình cuối cùng cũng phải kết thúc, mà anh hy vọng tình cảm giữa bọn họ vẫn tiếp tục mãi. Dư Cảnh Thiên há miệng nhìn chằm chằm anh. Một ít cảm xúc phức tạp ngắn ngủi xuất hiện trên mặt em, nhưng La Nhất Châu chưa ngẫm ra đó là gì, bởi vì nó rất nhanh đã bị nụ cười xán lạn của Tony thay thế. Nhóm nhỏ của La Nhất Châu có những tiến bộ rõ rệt. Bọn họ đều là những người biểu diễn xuất sắc, ngoại trừ Đường Cửu Châu cần nhiều trợ giúp cùng Trần Tuấn Hào cùng Trương Tư Nguyên vũ đạo hơi yếu chút, cần luyện tập nhiều hơn. Trời về tối, số lần La Nhất Châu nhớ tới Dư Cảnh Thiên đã vượt xa so với bất cứ điều gì khác, anh lại bị đôi chân không nghe lời đưa tới cửa phòng ngủ của Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu gõ cửa, sau đó đẩy ra. Dư Cảnh Thiên đang ngồi ở trên giường, em ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn. "Hey" La Nhất Châu mỉm cười, làm lơ tiếng tim đang đập loạn xạ, cố tìm một lý do chính đáng cho sự xuất hiện tại ký túc xá của Dư Cảnh Thiên, "Có muốn cùng đi cửa hàng tiện lợi không?" Dư Cảnh Thiên chớp chớp mắt, cười rộ lên. Đó là nụ cười chân thành, khiến anh cũng híp mắt cười. "Được thôi." Em từ trên giường nhảy xuống, cầm áo khoác, đi theo La Nhất Châu rời ký túc xá. "Luyện tập thế nào rồi?" La Nhất Châu hỏi. Dư Cảnh Thiên thao thao bất tuyệt, nhiệt tình miêu tả những chuyệt phát sinh: Từ Thảo Ngư mỏi mệt, dường như có sự kiên nhẫn vô tận, đến Từ Tân Trì chán nản phát hiện quần cậu không hề vừa người, lại đến Tôn Diệc Hàng cùng Liên Hoài Vĩ mỗi một ngày là như thế nào troll lẫn nhau. La Nhất Châu thật cao hứng nhìn Dư Cảnh Thiên vui vẻ hoạt bát như vậy, khi Dư Cảnh Thiên nói cho anh nghe về vũ đạo của Thảo Ngư cùng Tôn Oánh Hạo —— Sau cùng là cảnh Thảo Ngư đối mặt mọi người ngẫu hứng popping —— anh chỉ im lặng nghe. Lúc bọn họ sóng vai đi cùng, La Nhất Châu nghiên cứu dáng vẻ của đứa nhỏ: Độ nghiêng của sống mũi, ánh mắt to tròn đen láy, còn có đôi môi tựa hồ luôn mỉm cười. Anh cảm thấy Dư Cảnh Thiên có khuôn mặt hoàn mỹ của idol: Vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu. Nói không rõ thứ gì đang lớn dần trong lồng ngực anh, cuốn lấy hô hấp anh. "Nhất Châu?" giọng nói của Dư Cảnh Thiên kéo anh ra khỏi những suy nghĩ. "Uhm?" "Anh luyện tập thế nào?" "Khá tốt" La Nhất Châu mỉm cười, "Anh hối hận đã từng nghĩ Trương Tư Nguyên là một Rapper cool ngầu. Mỗi lần anh chàng mở miệng nói chuyện, tụi anh đều đoán được anh ấy sẽ nói cái gì đó khiến mọi người cười không khép được miệng, không tập nổi tiếp. Các tế bào não của Trần Tuấn Hào dường như chỉ hoạt động nửa ngày. ( 2 )." Dư Cảnh Thiên cười. "Dự Canh tài năng hơn mọi người nghĩ rất nhiều, anh không biết tại sao lúc đầu lại có thể vào lớp N," La Nhất Châu nói, "Quan Hữu cũng vậy. Khương Kinh Tá là một dancer rất mạnh. Đội ngũ này rất giỏi......" Giọng của anh yếu xuống. Anh biết Đường Cửu Châu đã tận lực, nhưng cùng đội viên khác đặt ở cùng nhau, nhược điểm của cậu ấy lộ rõ, "Cửu Châu cũng rất cố gắng, anh cảm thấy cậu ấy rất nhanh có thể đuổi kịp." "Có vẻ là một nhóm không tồi" Dư Cảnh Thiên nghiêm túc nói, cùng anh đi vào cửa hàng tiện lợi, "Em thật sự hy vọng chúng ta có thể ở cùng nhóm. Nếu có thể trở thành sự thật thì tốt rồi......" "Có một số chuyện luôn đi ngược lại so với mong muốn." La Nhất Châu cảm thấy có chút tiếc nuối, "Nhưng anh rất muốn lại lần nữa cùng nhóm với em." Sau khi hiểu nhau hơn, trở thành bạn bè thân thiết, bầu không khí giữa bọn họ dường như trở về thời điểm cùng nhóm《 Anh hùng 》. Bọn họ vừa nói vừa cười, dùng một ít chuyện ngốc nghếch tới giễu cợt đối phương: Khủng long nhỏ La Nhất Châu, StopSugar bị crack, Dư Cảnh Thiên thường xuyên khóc nhè, còn có lần đó em cố gắng giúp La Nhất Châu né tránh trừng phạt búng trán khi anh ghép sai mật mã. "Anh luôn khiến em cảm thấy thoải mái." Trên đường trở về ký túc xá, Dư Cảnh Thiên đột nhiên nói, mà La Nhất Châu hoang mang nhìn em, "Có thể là người duy nhất khiến em cảm thấy như vậy. Những người khác đều chỉ nhìn thấy một Dư Cảnh Thiên vui vẻ hoạt bát......" La Nhất Châu thở dài. Anh thật hy vọng mình có thể trở lại quá khứ, đem Dư Cảnh Thiên cứu ra khỏi show tuyển tú kia. "Này cũng không có gì sai cả" La Nhất Châu nói, "Cũng giống như chơi mạt chược, cho dù đối thủ của em là ai, thì cuối cùng đối thủ của em vẫn là chính em." Dư Cảnh Thiên nhìn anh bày ra vẻ mặt buồn cười: "Anh có đôi lúc thật sự rất hài hước......lời anh nói vốn dĩ không làm người ta an tâm, nhưng nó lại rất hữu dụng. La Nhất Châu làm bộ tức giận: "Đúng là làm ơn mắc oán mà." Anh trêu đùa, dùng bả vai huých Dư Cảnh Thiên: "Ít nhất em không có nói anh quá cứng nhắc." "Anh đúng là vậy," Dư Cảnh Thiên cười nói, "Nhưng em có chút thích." La Nhất Châu cảm giác được bản thân bởi vì lời em nói mà đỏ mặt. "Em nhớ anh." Dư Cảnh Thiên dừng ở cửa ký túc xá, đột nhiên nói. La Nhất Châu muốn hỏi vì sao, anh đang đứng ở đây, nhưng anh tinh tường biết Dư Cảnh Thiên là có ý gì. "Đúng vậy," anh thở dài, "Anh cũng nhớ em." ...... [Kết này đáng lẽ đã xảy ra....] Đêm chung kết, công bế xếp hạng cuối cùng đã đến. La Nhất Châu thật vui mừng có thể nhìn thấy đồng đội cùng công ty, cùng nhữngbạn bè kết giao qua từng tiết mục. Trần Kiến Vũ, Tưởng Trí Hào cùng Khổng Tường Trì vây quanh ở bên người anh, gửi lời chúc mừng cùng động viên. Đương nhiên, anh cùng Dư Cảnh Thiên đều là ứng cử viên C vị. Cuối cùng, C vị đã thuộc về Dư Cảnh Thiên. Dư Cảnh Thiên thoạt nhìn khó có thể tin; em khiếp sợ mà mở to hai mắt, bắt đầu rơi lệ. La Nhất Châu nhận thức được sự tồn tại của camera, không muốn làm chuyện gì có khả năng gây hiểu lầm, bởi vậy anh thật cẩn thận mà ôm em. "Chúc mừng." Anh lẩm bẩm. Mà tay Dư Cảnh Thiên trên lưng La Nhất Châu siết chặt lấy áo khoác anh. Em thì thầm: "Cũng chúc mừng anh. Hiện tại chúng ta có thể cùng nhau hưởng thụ càng nhiều sân khấu." Bọn họ đi về chỗ ngồi từng người, La Nhất Châu nở nụ cười. Anh lại một lần nữa nhìn về phía Dư Cảnh Thiên, đứa nhỏ nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ nhất mà anh từng biết. Phần còn lại của buổi tối, tràn ngập những lời chúc mừng. Hiện tại camera đã đóng, nhân viên công tác phần lớn rời đi, luyện tập sinh có thể tự nhiên cùng nhau thăm hỏi và nói lời tạm biệt. Dư Cảnh Thiên không biết từ nơi nào chạy về phía anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, La Nhất Châu lúc này đang cùng Tưởng Trí Hào nói chuyện phiếm. "Chúng ta làm được." Em nghẹn ngào ở trên vai La Nhất Châu. Tưởng Trí Hào cười đầy ẩn ý, biến mất ở trong đám người. "Ừm" La Nhất Châu cười nói, anh không nghĩ ngợi mà hôn lên thái dương Dư Cảnh Thiên, Dư Cảnh Thiên càng ôm anh chặt hơn, "Em làm được...... Em thực hiện được lời hứa trở thành C vị." Dư Cảnh Thiên phun ra hơi thở run rẩy: "Thực xin lỗi......" "Đừng vì chuyện này này xin lỗi," La Nhất Châu kiên định nói, "Em là C vị, bởi vì em xứng đáng. Đừng bởi vì cạnh tranh mà cảm thấy áy náy." Dư Cảnh Thiên lại cười vui vẻ. Giữa bọn họ nháy mắt có khoảnh khắc dịu dàng kỳ lạ, La Nhất Châu thật sự muốn mở miệng nói gì đó —— anh muốn đem tâm ý của bản thân nói cho em biết. "Hai người tốt nhất nhanh chóng giải quyết mấy chuyện rắc rối này đi!" Hai người nhìn phía vẻ mặt quẫn bách của Tôn Diệc Hàng cùng Liên Hoài Vĩ. Thảo Ngư đang vung tay kêu gào, cùng hình tượng ôn hòa thường ngày khác xa. Từ Tân Trì đứng phía sau Ngạn Hi, mở to hai mắt nhìn, tay còn nắm lấy ống tay áo anh ấy. "Tôi không thể tiếp tục sắm vai người trung gian cho hai đứa nữa, cho nên vì Peace & Love......" Anh tức giận vò đầu bứt tóc, "Nhanh chóng bắt tay làm hòa được không?" Luyện tập sinh xung quanh đã phát ra tiếng hoan hô vang dội. La Nhất Châu nghe được Dư Cảnh Thiên cười trộm, cảm xúc yêu thích nảy lên trong lòng, anh cảm thấy dáng vẻ hạnh phúc rất thích hợp với em. Cuối cùng bọn họ tách ra gặp gỡ bạn bè đã lâu không gặp, từng người vui cười đùa giỡn. Ngưu Tại Tại cùng Lý Tuấn Hào lao về phía nhau, hiện tại bị ép chặt ở một đống người đang cười nói loạn xạ. Hà Nhĩ Lực Quân rất có hứng thú mà nhìn, Lý Tuấn Hào duỗi tay kéo anh, lại bị né tránh. Ngải Khắc Lý Lý đến gần, bị hai người thành công kéo vào đám người hỗn loạn. Cuối cùng nhân viên công tác xuất hiện đem các thành viên xuất đạo chạy về ký túc xá thu thập hành lý tẩy trang đi ngủ. Cuộc chia ly lần này còn hụt hẫng hơn nhiều so với các vòng loại trước đó. Lần này đây là thật sự tạm biệt, không còn ước định đêm chung kết gặp lại nữa. Bọn họ trao đổi phương thức liên lạc, cũng hứa hẹn nhanh chóng tụ hợp. Trước khi lên xe, La Nhất Châu ôm các đồng đội của mình, hy vọng bọn họ có thể cùng nhau đi được xa hơn. Anh cuối cùng ngồi ở bên người Đường Cửu Châu, Đường Cửu Châu nhanh chóng dựa lên vai anh ngủ mất. Mỗi người đều sức cùng lực kiệt: Tôn Oánh Hạo cùng Thường Hoa Sâm đem lẫn nhau coi như gối đầu, Liên Hoài Vĩ cùng Tôn Diệc Hàng đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Lưu Tuyển nhìn chăm chú ngoài cửa sổ trầm tư. Thật không may, Tony cùng Thập Thất, Lương Sâm, Thảo Ngư đã nhanh chóng kéo Đặng Hiếu Từ đang ngồi bên cạnh Liên Hoài Vĩ cùng Tôn Diệc Hàng cùng nhau ngồi xe bus khác. La Nhất Châu muốn ngồi cùng Tony. Tuy rằng rất mỏi mệt, nhưng La Nhất Châu không ngủ được. Dây thần kinh của anh bởi vì dư thừa năng lượng mà ong ong trong đầu, thân thể cũng bởi vì áp lực vẫn cứ căng chặt. Cho nên cuối cùng, anh ngồi ở ban công ký túc xá, chống cằm lên đầu gối, nhìn Đại Xưởng, để suy nghĩ bay xa. Cửa mở, La Nhất Châu ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Cảnh Thiên đứng ở cửa. "Hey" La Nhất Châu cười. Dư Cảnh Thiên ngồi xuống phía sau, dựa cằm lên vai anh. Đây là lần La Nhất Châu thấy em thả lỏng bản thân như vậy. Tóc của em xoã tung, không dùng sản phẩm định hình nào, hiển nhiên là vừa rồi mới gội xong. La Nhất Châu có thể ngửi được mùi dầu gội của mình quanh quẩn trong không khí, anh mỉm cười, cảm giác dây thần kinh của mình rốt cuộc ổn định trở lại. Ngày hôm sau, bọn họ rời đi Đại Xưởng đi đến ký túc xá mới. Anh kỳ vọng có thể cùng Dư Cảnh Thiên trở thành bạn cùng phòng. Anh cảm nhận được Dư Cảnh Thiên đang ôm lấy mình, em áp mặt ở trên vai mình. "Làm sao vậy?" La Nhất Châu nhẹ nhàng hỏi, anh nghiêng đầu, nhìn về phía cái đầu bông xù kia. "Không," Dư Cảnh Thiên rầu rĩ nói, "Em chỉ là vui vẻ." La Nhất Châu cười, anh đưa tay vuốt tóc Dư Cảnh Thiên. "Anh cũng vậy." Anh nói nhỏ. "Đêm nay em có thể ngủ cùng anh không?" "Đương nhiên." Dư Cảnh Thiên không chọn giường đối diện, mà là nhanh chóng nằm ở bên cạnh La Nhất Châu, ôm lấy cánh tay anh, đưa nó vòng qua người mình, cùng anh dựa sát vào cùng nhau. La Nhất Châu cười, gắt gao ôm em. Đây là dáng vẻ Dư Cảnh Thiên mà La Nhất Châu rất ít nhìn thấy, đáng yêu lại tham lam, anh quyết định, anh muốn đi khám phá những mặt không giống nhau của Dư Cảnh Thiên. Dư Cảnh Thiên dường như lập tức liền ngủ mất. Lúc cửa mở ra, La Nhất Châu đang vuốt tóc em, suy nghĩ lười biếng, giống một con sông thong thả chảy qua. Đường Cửu Châu đi vào phòng. Cậu đẩy đẩy mắt kính nhìn hai người bọn họ, cười lắc lắc đầu: "Tôi còn nghĩ Tôn Oánh Hạo cùng Thường Hoa Sâm đã chơi xấu lắm rồi, Liên Hoài Vĩ cùng Tôn Diệc Hàng còn ác hơn. Ọe, tôi muốn đi tìm thầy Lưu cùng Tinh Tinh cùng nhau." Cậu nhíu nhíu cái mũi. La Nhất Châu mắt trợn trắng, ném một cái vớ về phía cậu, đồng thời thật cẩn thận mà không đem Dư Cảnh Thiên đánh thức. Đường Cửu Châu vẻ mặt ghét bỏ mà ném nó vào không trung, sau đó cầm lên một đống quần áo. ( Platonic Ending ) "Ngày mai gặp." La Nhất Châu vẫy vẫy tay, anh liếc Dư Cảnh Thiên một đầu bông xù, cảm giác được yêu thích tràn đầy đáy lòng. Ừm, có lẽ đây là kết quả tốt nhất mà anh từng nghĩ. Anh có chút thất vọng bản thân không thể trở thành C vị, nhưng anh hy vọng C vị đủ để trợ giúp Dư Cảnh Thiên tìm lại tự tin của bản thân. Một niềm vui sướng trào dâng trong lòng anh, như thể gánh nặng trên vai anh cuối cùng đã được trút bỏ. Không còn cạnh tranh, bị loại cùng áp lực. Kết thúc, anh xuất đạo. Anh nghĩ ngợi, cảm nhận được chính mình đã sức cùng lực kiệt, trước khi nhắm mắt lại, anh càng ôm chặt lấy Dư Cảnh Thiên. Ý niệm trước khi anh rơi vào mộng đẹp đó chính là, anh thật cao hứng chính mình tham gia vào chương trình này.
( Romatic Ending ) "Cho nên chuyện của hai người giải quyết xong rồi?" nhất định là do vẻ mặt khó hiểu của La Nhất Châu, bởi vì Đường Cửu Châu nổi giận đùng đùng hỏi anh, "Cậu chưa có nói cho em ấy biết?" "A," La Nhất Châu nói, "Không, tôi có suy nghĩ qua. Nhưng tôi không muốn mạo hiểm khiến mọi người trong nhóm đều cảm thấy xấu hổ......" Đường Cửu Châu chớp chớp mắt: "Cậu thật sự cảm thấy sẽ xảy ra chuyện sao?" "Tốt hơn là hành động một cách an toàn còn hơn là sau đó hối hận" La Nhất Châu nói, "Không có cách nào biết chúng ta lẫn nhau có phải hay không giống nhau......" Biểu tình của Đường Cửu Châu làm anh nghĩ tới Thảo Ngư. "Thật sự......" Đường Cửu Châu thở dài, "Tùy cậu, nhưng tôi cảm thấy anh nên nói rõ ràng với em ấy." La Nhất Châu không trả lời, Đường Cửu Châu mang theo ánh mắt cảm thông rời đi. Trước khi La Nhất Châu sắp ngủ mất, thanh âm do dự truyền tới lỗ tai anh. "Nói cho em cái gì." Dư Cảnh Thiên lẳng lặng hỏi. "Em tỉnh rồi sao?" La Nhất Châu lo lắng đề phòng, "Em nghe được nhiều ít?" "Không nhiều lắm......?" Giọng Dư Cảnh Thiên làm bại lộ chính mình, La Nhất Châu thở dài, "Cũng chỉ có, có một số việc anh không muốn nói cho em biết, bởi vì anh sợ hãi chuyện này sẽ làm cho mọi người trong nhóm trở nên xấu hổ, em chỉ nghe được đoạn này." "Anh......Tony...... Đã khuya, ngủ đi." "Không" Dư Cảnh Thiên hơi ngồi dậy, cúi đầu nhìn anh. Trong bóng đêm đôi mắt to lấp lánh cảm xúc nào đó không biết tên, La Nhất Châu quá mệt mỏi, nhìn không thấu, "Anh không muốn nói cho em biết cái gì?" "Này không quan trọng...." "Thật vậy chăng?" La Nhất Châu nặng nề mà thở dài, mà Dư Cảnh Thiên cảm thấy bị thương tổn, "Này không quan trọng......" "Tony......" "Không" Dư Cảnh Thiên lắc lắc đầu, "Nếu anh không nói, em nói." Trên mặt em hiện lên vẻ kiên định, ngồi thẳng dậy: "La Nhất Châu, em thích anh." La Nhất Châu chớp chớp mắt, cũng ngồi dậy. Anh phát hiện chính mình đang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm đối phương, không biết nên làm gì đáp lại. Thật may, Dư Cảnh Thiên còn đang tiếp tục nói: "Em cực kỳ thích anh, không phải thích như bạn bè thông thường. Kỳ thật từ rất lâu trước kia đã thích, nhưng em quá sợ hãi, cho nên em cái gì cũng không dám nói. Nhưng em không hề sợ hãi, chúng ta đã rời chương trình, hiện tại chúng ta cùng nhau thành đoàn, cho nên em có thể nói. Chuyện này làm cho mọi chuyện trở nên xấu hổ thì sao, em thích anh, không thể thay đổi được sự thật này." Trầm mặc bao phủ hai người bọn họ, đại não La Nhất Châu đang cố gắng xử lý lời Dư Cảnh Thiên nói. Bọn họ mặt đối mặt ngồi trên chiếc giường quá nhỏ, đầu gối ép vào nhau. La Nhất Châu nhìn thấy được vẻ bất an trên khuôn mặt em —— tất cả những lời vừa rồi dường như đã hao tổn hết sự tự tin của Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu nghiêng người về phía trước, trán cọ trán, đặt tay ôm cổ Dư Cảnh Thiên. "Dư Cảnh Thiên," La Nhất Châu nhìn em nói, "Anh cũng thích em." Dư Cảnh Thiên cười hạnh phúc, mà La Nhất Châu mỉm cười đáp lại. Anh lại tiến lên, cẩn thận nghiêng đầu dẫn dắt Dư Cảnh Thiên. Đứa nhỏ ngoan ngoãn mà theo hướng anh nghiêng đầu đáp lại. Nụ hôn đầu tiên có chút vụng về —— đôi môi khô khốc, góc độ kỳ quái, nhưng đối với La Nhất Châu mà nói, thời khắc này như có được thế giới. ( 3 ) Tương lai sẽ như thế nào, La Nhất Châu không biết, nhưng anh đã trao cho em nụ hôn thứ hai, thứ ba, cũng nhớ không rõ bọn họ rốt cuộc hôn nhau bao nhiêu lần. Anh chỉ cần biết cho dù bọn họ đi đến bất kỳ nơi nào, Dư Cảnh Thiên đều sẽ ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi. Chú thích (1) Good, giữ nguyên, cảm thấy lúc nói chuyện thêm một chút tiếng Anh cho Tiểu Châu, muốn giữ lại một chút cá nhân đặc sắc cho em. (2) Nguyên văn là "Chen Junhao seems to act like hisbraincell half the time, and the other half I'm not sure either of them have it" không rõ phiên dịch như vậy chuẩn xác không, nếu có đại thần có ý tưởng tốt hơn, xin chỉ giáo. (3) Nguyên văn là "but Yizhou wouldn't change it for the world", bản thân thích, ghi lại một chút. Edit lại từ tiếng Trung cũng không đơn giản tí nào, lỡ đâu nó cách xa nguyên văn vạn dặm chắc xỉu ngang =))))))) Cái đoản này dài 8k chữ lận, vừa edit vừa đi hóng drama ngâm gần 1 tuần =)))))))))))) Dạo này up fic giờ giấc có vẻ giống người bình thường rồi nhỉ :v
Dienerys: https://archiveofourown.org/works/30692423/chapters/75735650Trao quyền phiên dịch: - https://bushi69.lofter.com/post/1ddd685f_1cbf85338 - 尔卜尔筮Trao quyền ở Weibo A Thơ đi ngang qua (阿诗走过路过). OOC, não động khá lớn Bối cảnh hiện đại Phong Dư Đồng Châu, một chút Nan Diệc Vong Hoài Bà au bảo là một ngày đẹp trời tự dưng bả lượn sang AO3 thấy cái fic này cũng không tồi nên bả dịch sang tiếng Trung để giờ tui Edit lại sang tiếng Việt từ bản QT, cồng kềnh hén =))))))))))) Có hai cái kết cục, một cái là Platonic* một cái là Romantic, mọi người tự chọn. (*) Mọi người nhớ đoạn em Thiên la làng chúng ta có thể Plato aka iu đương trong sáng trong fic 'Tình yêu vĩnh viễn không mất đi' hơm =))))))))
-Chính văn- Gần đây, lúc nhớ tới Dư Cảnh Thiên, La Nhất Châu có chút cảm giác khác lạ.
Ban đêm, khi mọi người đều từ phòng luyện tập về ngủ. Không ai biết Ngải Khắc Lý Lý cùng Đường Cửu Châu ra ngoài làm gì. La Nhất Châu phát hiện mình không ngủ được, bởi vậy lúc tiếng đập cửa vang lên, anh đang nằm trên giường nghĩ về lời bài hát gần nhất cần luyện. Cửa mở, La Nhất Châu nâng mắt lên. Dư Cảnh Thiên đang đứng ở cửa, em mặc áo ngủ màu lam, mặt mộc, khuôn mặt hiện rõ nét niên thiếu mềm mại. "Tony?" La Nhất Châu ngồi dậy, lo lắng hỏi. Dư Cảnh Thiên bước qua phòng, không nói gì mà bò lên trên giường cùng anh nằm cạnh nhau. La Nhất Châu hơi nhích một chút, hai cậu con trai 1m85 làm sao có thể nằm thoải mái trên chiếc giường đơn được. Đỉnh đầu Dư Cảnh Thiên tựa vào cằm La Nhất Châu, em hơi xê dịch một chút, sau đó đặt nửa thân mình lên người La Nhất Châu —— chân em câu bên eo La Nhất Châu. Bởi vì chiều cao của bọn họ tương đồng, cái tư thế cuộn tròn này đối với Dư Cảnh Thiên mà nói khả năng có chút kỳ lạ. La Nhất Châu vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa tóc Dư Cảnh Thiên. Anh biết có điều gì đó đang khiến em phiền muộn, anh cảm thấy hơi lo lắng. "Làm sao vậy?" Sau vài phút trầm mặc, La Nhất Châu mở miệng hỏi. Dư Cảnh Thiên kéo kéo áo len La Nhất Châu. "Em đáng ghét vậy sao." Em nhỏ giọng nói. "Sao lại đáng ghét?" La Nhất Châu lo lắng hỏi. Anh biết, đứa nhỏ sau khi tham gia show sống còn ở Hàn Quốc đã không còn tự tin như trước, đôi lúc sẽ hoài nghi về bản thân, La Nhất Châu có chút lo lắng trạng thái tinh thần của em. "Bọn họ đang thúc đẩy chúng ta cạnh tranh nhau!" Em hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn La Nhất Châu, "Em biết bọn họ là vì hiệu quả chương trình, nhưng em không thích như vậy! Chuyện này làm cho fans chúng ta ghét nhau! Anh biết em không ghét anh, đúng không?" "Đương nhiên." "Vậy sao không khí giữa chúng ta lại lúng túng như vậy?" Dư Cảnh Thiên nhìn anh. La Nhất Châu thở dài, lắc đầu: "Ý em là?" "Anh thoạt nhìn...... rất lạnh nhạt," Dư Cảnh Thiên thừa nhận, cảm xúc hoang mạng hiện lên trên khuôn mặt em, "Anh ghét em sao?" "Tony!" La Nhất Châu mở to hai mắt, "Đương nhiên không, sao em lại nghĩ vậy?" "Em không biết," Dư Cảnh Thiên muốn vùi đầu trở lại dưới cằm La Nhất Châu, nhưng La Nhất Châu không cho em thực hiện ý đồ này, "Em đoán...... giữa chúng ta có gì đó là lạ, mà em không biết lý do." La Nhất Châu thở dài. "Anh hiểu rồi xin lỗi, anh chỉ là không muốn cấp cho tổ edit tư liệu để họ cắt ghép lung tung, gây bất lợi cho em, như vậy chỉ làm tăng thêm rạn nứt giữa chúng ta... Anh không muốn có người vì vậy mà không thích em." Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng hít hít cái mũi: "Em cũng không muốn bất kỳ ai ghét anh." "Ừm" La Nhất Châu ôm Dư Cảnh Thiên kéo em vùi đầu vào ngực mình, "Cho nên chúng ta phải cẩn thận. Nếu chuyện này khiến em cảm thấy không thoải mái, anh xin lỗi." "Em chỉ là không muốn anh ghét em......" Dư Cảnh Thiên thanh âm rất nhỏ. La Nhất Châu cảm thấy có chút bất đắc dĩ. "Sao anh có thể ghét em được." Anh trả lời. Dư Cảnh Thiên lúc này dường như phấn chấn trở lại, nhưng em cũng không có ý định đứng dậy hay rời đi, dường như rất thỏa mãn coi La Nhất Châu giống như gấu bông mà ôm lấy. La Nhất Châu cũng không để ý, dù sao Dư Cảnh Thiên luôn khiến người ta yêu thích. Trước khi tham gia chương trình, La Nhất Châu vẫn luôn tương đối bảo thủ, anh không quen đụng chạm thân mật giống như Dư Cảnh Thiên. Nhưng ở cùng với một đám con trai, lúc nào cũng tiếp xúc, hiện tại cũng cởi mở hơn nhiều. "Anh biết em không ghét anh, đúng không?" Dư Cảnh Thiên hỏi, giọng ngái ngủ. "Anh biết" La Nhất Châu nhẹ nhàng cười, "Chuyện này chúng ta đã nói rồi, không cần nói thêm nữa." Dư Cảnh Thiên nắm chặt áo len của anh, La Nhất Châu cảm giác được em đang dán vào cổ mình cười. "Chúng ta có thể ở cùng một nhóm thì tốt quá" em nỉ non, một lát sau lại nói, "Em lúc trước đã muốn cùng anh một nhóm...... Mà không phải làm đối thủ." "Ừm...... Anh nghĩ bài kia rất thích hợp với em." La Nhất Châu thấp giọng nói. "Anh lại cùng Cửu Châu một nhóm đúng không?" Dư Cảnh Thiên thanh âm bỗng có chút kỳ quái, "Hai người thường hay ở chung chỗ?" "Đúng vậy" La Nhất Châu nói, "Sao vậy?" "Không sao" Dư Cảnh Thiên nhẹ giọng nói, vùi mặt vào cổ anh, càng nắm chặt áo anh. Mà La Nhất Châu một bên đếm nhịp tim em, một bên ý đồ động bộ hơi thở với em. Cuối cùng, cảm giác được Dư Cảnh Thiên hô hấp đều đều, anh nhận ra đứa nhỏ đã ngủ say. Hơi thở em phả vào cổ La Nhất Châu, khiến anh phát run. Được rồi, cứ như vậy đi. La Nhất Châu đặt lời bài hát sang bên cạnh, nhắm mắt lại, ôm chặt Dư Cảnh Thiên ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, lúc anh tỉnh dậy Dư Cảnh Thiên đã rời đi, mà La Nhất Châu kinh ngạc khi thấy trong lòng chợt lóe lên tiếc nuối. Anh nghĩ tối qua Ngải Khắc Lý Lý cùng Đường Cửu Châu đều không có trở về, anh hơi tò mò một chút bọn họ chạy đi nơi nào. Nhưng anh không có thời gian nghiên cứu cái này, bởi vì anh phải đi luyện tập. Giữa đường đi ngang qua phòng tập của Way Up, anh đánh bạo mà nhìn thoáng qua Dư Cảnh Thiên đang luyện tập, La Nhất Châu không che giấu được ý cười trên mặt, tiếp tục hướng về phòng tập của mình. Nhưng sao khi ở chung vào đêm đó, bầu không khí giữa hai người bọn họ có cảm giác là lạ khiến La Nhất Châu không rõ ràng lắm. Nếu ở gần La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên dường như không hoạt bát giống như trước. Đường Cửu Châu cho rằng anh suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng Đường Cửu Châu có đôi khi không được nhanh nhạy lắm trong những chuyện như vậy. Khi bọn họ đi tới nhà ăn, đi ngang qua Dư Cảnh Thiên, đứa nhỏ có vẻ vui vẻ, nhưng sau đó lại tiu nghỉu. . Thập Thất mở to mắt ngơ ngác nhìn giữa hai người, khuôn mặt hoang mang, sau đó chầm chậm đuổi theo Dư Cảnh Thiên, người này sau khi chào hỏi liền lập tức bỏ đi, bỏ lại La Nhất Châu đứng đó vừa hoang mang vừa lo lắng không hiểu chuyện gì. Từ lần đầu tiên La Nhất Châu gặp được Dư Cảnh Thiên, anh luôn quan tâm đứa nhỏ này. Anh từ chuyện phiếm của người khác biết được em đã từng tham gia show tuyển tú trước đó, mà đoạn trải nghiệm kia đã làm lung lay sự tự tin cùng tự tôn của Dư Cảnh Thiên. Anh vẫn nhớ rõ màn biểu diễn của bọn họ. La Nhất Châu đẩy cửa phòng hóa trang, phát hiện Dư Cảnh Thiên đứng giữa phòng, mặt trắng như tờ giấy, kể cả lớp trang điểm cũng không ngăn được. Mà tay em run rẩy, hô hấp dồn dập. "Tony?" Em không nhìn về phía La Nhất Châu. La Nhất Châu đi về phía trước, cảm xúc lo lắng quặn ở trong lòng. "Tony," anh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Dư Cảnh Thiên, "Tony, nhìn anh." Anh có thể cảm giác được toàn bộ thân thể Dư Cảnh Thiên đều đang run rẩy, đứa nhỏ đang cố gắng một lần nữa khống chế chính mình. "Dư Cảnh Thiên," La Nhất Châu đề cao âm lượng, dùng giọng điệu anh thường dùng ở trường quân đội, "Nhìn anh!" Trong giọng nói của anh có thứ gì đó khiến Dư Cảnh Thiên bị lay động, bởi vì đứa trẻ đang run rẩy, ngước đôi mắt đen láy chứa đầy nước mắt cùng sợ hãi nhìn La Nhất Châu. "Không sao đâu" La Nhất Châu nhìn thẳng vào em, "Không sao cả, đúng không?" Dư Cảnh Thiên gật gật đầu. "Anh hy vọng em cùng anh cùng nhau hít thở, được không?" La Nhất Châu dựa đầu em áp vào ngực mình, "Hít vào, thở ra." Dư Cảnh Thiên run run rẩy rẩy mà hít vào, sau đó thở ra, tần suất được La Nhất Châu cẩn thận đo lường. "Good" La Nhất Châu nhẹ giọng nói, "Tiếp tục thở như thế này, được không?" (1) Dư Cảnh Thiên gật đầu, em cố gắng ổn định lại nhịp thở dưới sự hướng dẫn của La Nhất Châu. "Good" anh nắm chặt cánh tay Dư Cảnh Thiên, "Em cảm thấy thế nào?" "Khá hơn nhiều......" Dư Cảnh Thiên lẩm bẩm nói, em ngả người mà dựa vào ngực La Nhất Châu. La Nhất Châu ôm em kéo đến càng gần hơn chút. Em gục xuống trên vai La Nhất Châu, nhẹ nhàng thì thầm: "Xin lỗi......" "Vì sao lại xin lỗi?" Anh ngửi thấy mùi dầu gội, thoang thoảng mùi mồ hôi cùng một ít mùi vị thuộc về Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu phát hiện mình muốn nhớ kỹ mùi vị này, khắc ghi vào trong trí nhớ, mà anh bối rối không biết tại sao mình làm như vậy. Dư Cảnh Thiên nhún vai đáp lại. "Đã xảy ra chuyện gì?" La Nhất Châu vừa hỏi, vừa dùng ngón tay vuốt ve dưới cổ em tránh làm rối kiểu tóc—— Nhóm của Dư Cảnh Thiên vẫn chưa biểu diễn. "Em nghĩ...... Em chỉ là hơi lo sợ" Dư Cảnh Thiên an tĩnh mà trả lời, "Em không biết tại sao, nó chỉ là......cứ như vậy xảy ra." "Anh biết em sẽ làm tốt mà." La Nhất Châu bảo đảm với em. Dư Cảnh Thiên hơi mỉm cười, dù vẫn còn run rẩy nhưng nụ cười kia chân thành lại rạng rỡ. La Nhất Châu nghe được Tôn Oánh Hạo đang gọi em, vì thế không quá tình nguyện mà buông em ra. "Cố gắng hết mình là được" anh nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái cho em, "Cố lên." "Anh cũng cố lên." Dư Cảnh Thiên nắm chặt tay anh, sau đó chạy mất, lưu lại La Nhất Châu mặt đỏ, tim đập càng lúc càng nhanh. Lúc nghe được tiếng gõ cửa, La Nhất Châu đang chuẩn bị lên giường ngủ. "Hey, Nhất Châu?" Lúc cửa mở, Dư Cảnh Thiên hỏi. "Hở?" La Nhất Châu vọng qua đi. "Em có thể mượn dầu gội của anh không?"Em thoạt nhìn hơi ngại ngùng, "Thập Thất hôm nay tới làm đổ hết dầu gội của em." "Đương nhiên" La Nhất Châu đi đến ngăn tủ của mình. Anh cảm thấy may mắn vì mang dư mấy chai, anh đưa chai dầu gội cho Dư Cảnh Thiên, người đang rất vui vẻ vì nó. Cửa lại mở, Đường Cửu Châu đi vào phòng, Dư Cảnh Thiên ý cười trên mặt hơi thu lại một chút. "Chào anh, Cửu Châu." Em dùng giọng điệu tươi tỉnh nói. "Cảnh Thiên," Đường Cửu Châu hướng em mỉm cười, "Sao vậy?" "Chỉ là mượn một chút dầu gội...... Thập Thất làm đổ dầu gội của em ra khắp phòng tắm" Dư Cảnh Thiên nói, mang theo chút áy náy, "Anh thì sao?" "À, anh đang ở đây" Đường Cửu Châu ra hiệu, "Ngải Khắc Lý Lý cùng anh sau công diễn một không lâu liền dọn vào ở." "Ồ" Dư Cảnh Thiên ánh mắt có chút phức tạp, nhưng em liếc mắt về phía sàn nhà, đem cảm xúc trong mắt giấu đi. Tư thế có chút bất định cùng do dự. "Vậy tốt rồi...... Em cần phải trở về. Cảm ơn Nhất Châu," em hơi cúi người "Cửu Châu ngủ ngon......" "Ngủ ngon......?" Dư Cảnh Thiên dường như là tông cửa xông ra, Đường Cửu Châu xấu hổ mà xua xua tay, nhìn về phía La Nhất Châu, tròn mắt sau cặp kính cận "Đây là sao?" "Tôi đã nói rồi" La Nhất Châu ở trên giường trở mình, "Cảnh Thiên gần đây lúc ở gần tôi luôn là lạ thế nào, tôi không xác định được vì sao." "Đúng là lạ thật." Đường Cửu Châu nhìn cửa như nghĩ gì đó, "Cậu có biết em ấy ở một mình trong ký túc xá không?" "Thật sao?" La Nhất Châu ngồi dậy, cảm giác được áy náy trong lòng. Từ sau vòng loại 1 anh chưa hỏi qua tình hình sinh hoạt của Dư Cảnh Thiên "Lương Sâm cùng Đặng Trạch Minh đâu?" "Bọn họ không ở đó. Lương Sâm cùng Thập Thất còn có thầy Lưu Tuyển ở cùng...... Nói thật tôi cũng không quá xác định Đặng Trạch Minh đi đâu, tôi đoán đại bộ phận thời gian cùng Từ Tử Vị ở bên nhau đi." "Ờ......" La Nhất Châu nhíu nhíu mày, Đường Cửu Châu ý vị thâm trường nhìn anh, cái này làm cho La Nhất Châu có chút khẩn trương bất an. Anh biết vị thực tập sinh lớn tuổi này rất thông minh lại sâu sắc. "Đêm nay cậu nên đi tìm em ấy." Đường Cửu Châu uể oải nói, "Tôi muốn đi tìm Tôn Diệc Hàng. Em ấy cùng Liên Hoài Vĩ lại cãi nhau, Ngư ca đem bọn họ khóa ở trong phòng luyện tập cho đến lúc bọn họ đem vấn đề giải quyết mới thôi." La Nhất Châu lắc lắc đầu, Liên Hoài Vĩ cùng Tôn Diệc Hàng luôn là hợp rồi lại tan, có một thời gian mọi người đều cho rằng bọn họ đã làm hòa, nhưng ngay sau đó bọn họ liền phát hiện Liên Hoài Vĩ dọn vào ký túc xá của Đặng Hiếu Từ, mà hai người bọn họ dường như không còn ở cùng một chỗ nữa. Anh cũng không hâm mộ Thảo Ngư. Anh dancer lớn tuổi này luôn là nhà tư vấn cho các CP, tuy rằng anh ấy có chút bối rối cùng bất đắc dĩ. [Thảo Ngư mà con quỷ QT nó dịch thành cá trắm cỏ :) làm đứng hình 3s =)))) ] "Có lẽ vậy." La Nhất Châu không biết, vì sao ý nghĩ được ở bên Dư Cảnh Thiên làm tim anh đập nhanh hơn, cả lòng bàn tay cũng nóng lên. Trước khi đi vào phòng tắm rửa mặt đi ngủ, Đường Cửu Châu lại liếc mắt nhìn anh. Tuy rằng ban đầu có chút lo lắng, nhưng La Nhất Châu phát hiện chính mình đã đứng ở trước trước cửa phòng Dư Cảnh Thiên. Cái chân không nghe lời này. Anh nghĩ vậy. Anh gõ cửa. Cái tay cũng không nghe lời nốt. Dư Cảnh Thiên mở cửa, hướng La Nhất Châu chớp chớp đôi mắt đen láy to tròn. Em nhất định là vừa rồi mới tắm rửa xong —— gò má đỏ ửng, tóc cũng ướt đẫm. La Nhất Châu có thể ngửi được mùi dầu gội đầu của chính mình, anh cảm thấy cổ mình đang nóng bừng lên. "Nhất Châu?" Dư Cảnh Thiên mềm mại hỏi, Em mặc áo hoodie có mũ, thoạt nhìn trông như đứa trẻ, "Sao anh lại tới đây?" "Đường Cửu Châu nói em ở một mình" La Nhất Châu nhíu nhíu mi, "Anh đến xem em có cần bạn cùng phòng không." "A" Dư Cảnh Thiên mở to hai mắt, "Ừm...... Anh xác định?" "Nếu không phải anh liền không ở nơi này," La Nhất Châu mỉm cười nói. Dư Cảnh Thiên vỗ vỗ đầu, một bên mở cửa một bên hướng anh nheo mắt cười. Bầu không khí bỗng lúng túng kỳ lạ. Trong tình huống bình thường, La Nhất Châu sẽ bị oanh tạc bởi sự nhiệt tình cùng nhiều trò nghịch ngợm của chó nhỏ, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Dư Cảnh Thiên túm chặt lấy vạt áo len bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn. Phòng có vẻ trống rỗng, có chút lạnh. Từ trạng thái sạch sẽ của 3 chiếc giường có thể thấy được, tuy rằng trong phòng ký túc xá còn có hai người khác, nhưng giường ngủ rất ít có người sử dụng. Dư Cảnh Thiên đã tiến vào ổ chăn. La Nhất Châu chui vào chiếm cứ giường đối diện đang trống không. "Lương Sâm cùng Đặng Trạch Minh đâu?" La Nhất Châu ở trong bóng tối hỏi. "Lương Sâm phần lớn thời gian cùng thầy Lưu còn có Thập Thất ở bên nhau...... Có đôi khi cùng Trương Tư Nguyên hoặc là Lý Tuấn Hào. Mấy tuần trước Ngụy Hồng Vũ rời đi, Đặng Trạch Minh liền dọn qua ở cùng Từ Tử Vị." "Sao em không tìm phòng khác ở?" La Nhất Châu hỏi, giọng nói lặng lẽ xen lẫn lo lắng. Dư Cảnh Thiên từ lâu đã ở một mình ở nơi này sao? "Em không biết," Dư Cảnh Thiên nói, "Em muốn cùng người kia ở cùng...... Em không biết như thế nào mở miệng hỏi. Hơn nữa người kia đã có bạn cùng phòng mới, cho nên em cảm thấy có chút không lịch sự lắm." Dư Cảnh Thiên nói làm La Nhất Châu trong lòng tê rần. "Em muốn ở cùng ai?" Anh giống như tùy ý hỏi. Dư Cảnh Thiên im lặng một hồi. "Không có gì...... Em chỉ là quyết định ở lại đây. Cũng không tệ lắm, an tĩnh là tốt rồi. Em đoán Tinh Tinh còn ghen tỵ em có thể ở một mình một phòng đấy." Em đã nói như vậy. La Nhất Châu có chút do dự. "Ừm, nếu em chán không khí yên tĩnh, có thể đến ký túc xá của anh bất cứ lúc nào." "Vậy còn Cửu Châu?" "Cửu Châu?" "Anh ấy không ngại sao?" La Nhất Châu hừ một tiếng: "Cậu ấy mới không. Dù sao cậu ấy cũng không thường ở phòng." "Thật ư?" Dư Cảnh Thiên thanh âm nghe là lạ, "Em cho rằng anh ấy sẽ thường xuyên ở phòng." "Không" La Nhất Châu lắc đầu, "Cậu ấy thường xuyên cùng Thường Hoa Sâm ở bên nhau, hoặc là cùng Tôn Diệc Hàng, nếu Liên Hoài Vĩ cùng cậu ấy cãi nhau —— cơ bản là không mấy khi ở phòng." "Quả thật" Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng cười một cái, "Đôi khi làm chúng em luyện tập trong xấu hổ, em cảm thấy Thảo Ngư đã rất đau đầu." "Luyện tập như thế nào?" Bọn họ hàn huyên thật lâu, đến khi giọng Dư Cảnh Thiên bắt đầu trở nên nặng nề, khoảng dừng giữa các câu chuyện cũng trở nên rất dài. "Tony ngủ ngon." La Nhất Châu nửa mơ nửa tỉnh mà nói. "Ngủ ngon, Nhất Châu ca." Dư Cảnh Thiên đáp lại. La Nhất Châu rất nhanh tiến vào mộng đẹp, nhưng là tới nửa đêm, anh bị tiếng động lạ đánh thức. Anh mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, dỏng tai lắng nghe xem là âm thanh gì, một lúc lâu sau mới phát hiện được đó là tiếng người đang nhẹ giọng khóc thút thít. La Nhất Châu tràn đầy lo lắng, anh ngồi dậy. "Tony......?" Tiếng hít thở vừa dồn dập vừa run rẩy, tiếp theo là yên lặng, La Nhất Châu trong nháy mắt nghĩ là do mình tưởng tượng ra, sau đó lỗ tai anh truyền đến tiếng sụt sịt như nén lại. "Dư Cảnh Thiên, làm sao vậy?" La Nhất Châu nói nhỏ, di chuyển tới bên giường Dư Cảnh Thiên. Ánh trăng dừng ở trên gò má em, La Nhất Châu hoảng hốt nhìn vệt nước mắt ướt đẫm trên gối. Dư Cảnh Thiên nhắm mắt lại, nhưng hô hấp không đều, tư thế nằm cũng quá mức cứng ngắc. La Nhất Châu nhận ra rằng em đang giả bộ ngủ. Nhất thời, anh không biết có nên để Dư Cảnh Thiên tự mình điều chỉnh lại cảm xúc không, nhưng nghĩ đến Dư Cảnh Thiên một mình trong bóng đêm rơi nước mắt, trong lòng anh đau đớn như bị vò nát. Anh cẩn thận đẩy nhẹ Dư Cảnh Thiên sát vào tường, nằm xuống sau lưng em. Tóc Dư Cảnh Thiên quét qua mặt anh, mùi dầu gội đầu thoang thoảng khiến tim anh đập nhanh. Anh cảm giác được Dư Cảnh Thiên hơi cứng người. "Như vậy có thể chứ?" Anh lo lắng mình vượt quá ranh giới. Dư Cảnh Thiên trầm mặc một hồi, La Nhất Châu hoài nghi em có phải hay không ngủ rồi, sau đó anh thấy được một cái chần chờ gật đầu. "Được" La Nhất Châu nhẹ giọng nói, "Nếu em muốn nói chuyện, thì anh ở đây. Nếu em không muốn, chúng ta liền đi ngủ." Anh nghe thấy Dư Cảnh Thiên hô hấp càng sâu, anh cảm giác được em thả lỏng bản thân mà dựa vào chính mình. Dư Cảnh Thiên cái gì cũng chưa nói, La Nhất Châu nhẹ nhàng xoa xoa em, nhắm hai mắt lại. Nếu anh ôm Dư Cảnh Thiên đến lại gần một chút, cũng không ai biết. La Nhất Châu vẫn luôn thức, đến khi xác định Dư Cảnh Thiên ngủ rồi. Anh không chịu nổi cảm xúc trong lòng, xúc động mà hôn lên ót Dư Cảnh Thiên một cái hôn vỗ về, sau đó khe khẽ thở dài. Anh muốn biết điều gì đang làm phiền Dư Cảnh Thiên, chính mình phải làm sao để giúp đỡ em. Anh có một loại mơ hồ dự cảm, chuyện này cùng chính mình có quan hệ, bởi vì Dư Cảnh Thiên lúc ở bên người mình luôn có vẻ biệt nữu - nghĩ 1 đằng làm 1 nẻo. Ngày hôm sau, La Nhất Châu lại một lần nữa một mình tỉnh giấc. Chỗ Dư Cảnh Thiên nằm tối hôm qua vẫn còn lưu lại ấm áp, rõ ràng là đứa nhỏ mới rời đi chưa lâu. Lồng ngực La Nhất Châu lại đau đớn. Anh cố gắng không nghĩ sâu hơn nữa, trở lại phòng mình, bắt đầu chuẩn bị đi luyện tập. Đương lúc nhìn thấy Dư Cảnh Thiên hưng phấn mà ở bên người Liên Hoài Vĩ nhảy nhót lung tung, đôi mắt lóe lên ý cười, La Nhất Châu cảm thấy mất mát kỳ lạ. Tôn Diệc Hàng đang cùng Dương Hạo Minh nói chuyện phiếm, cố tình làm lơ hai người bên cạnh hỗn loạn, mà Thảo Ngư vừa cùng Tôn Oánh Hạo giúp Từ Tân Trì học vũ đạo, vừa hướng ánh mắt tức giận về phía họ. Nỗi đau kỳ lạ trong tim lớn dần theo dáng vẻ rạng rỡ như ánh nắng của Dư Cảnh Thiên. Kể từ khi phát biểu trong lần xếp hạng đầu tiên, Dư Cảnh Thiên không nghĩ ngợi mà nói ra câu nói kia, cảm giác giữa bọn họ có chút khác biệt. Sau đó, Dư Cảnh Thiên đã nhanh chóng tìm La Nhất Châu, cũng hoảng hốt thất thố mà nói cho anh rằng em cũng không phải nhằm vào anh, kia chỉ là những lời em muốn nói, mà em cảm thấy sợ hãi, bởi vì La Nhất Châu bị bọn họ cue lên tiếng, mà những lời này khả năng sẽ bị ác ý cắt ghép. La Nhất Châu cố gắng khiến cho em bình tĩnh trở lại, cũng nói rằng mình không để ý. Khi bọn họ phát hiện sự đối địch đã được trải qua cắt nối biên tập, tỉ mỉ kế hoạch đã phát triển đến mức này, Dư Cảnh Thiên thoạt nhìn thực không thoải mái. Em vẫn luôn trốn tránh La Nhất Châu, thẳng đến La Nhất Châu tìm được em, bức bách em nói cho chính mình lý do em thấy phiền muộn. Không thể không nói, chuyện này cũng tốn khá nhiều công phu. Anh chỉ nhìn chăm chú Dư Cảnh Thiên, mà đứa nhỏ đã vội vàng lắp bắp giải thích rằng em sợ bị cắt nối biên tập, không muốn cung cấp càng nhiều tư liệu khiến cho bọn họ thoạt nhìn càng thêm đối địch, cho nên biện pháp đơn giản nhất chính là tránh anh. Có đôi khi La Nhất Châu thật sự kinh ngạc với nhiều mặt tính cách của Dư Cảnh Thiên. Trên sân khấu em có một loại tự tin cùng mị lực lóa mắt, trong phòng luyện tập em giống như một chú chó nhỏ tràn ngập sức sống cùng vui vẻ, nhiệt tình. Nhưng thỉnh thoảng còn xuất hiện một mặt: Đó là lo âu, không tự tin, khẩn trương bất an, em sẽ nhìn chằm chằm sàn nhà, cố gắng khiến bản thân thoạt nhìn thu nhỏ lại một chút. Nếu nói dưới tình huống bình thường Tony là một chú chó nhiệt tình, như vậy hiện tại em giống như là một chú chó nhỏ từng bị ức hiếp, và nghĩ rằng điều tương tự sẽ xảy ra. (Đôi khi La Nhất Châu muốn quay ngược thời gian, đi tìm cái người đã đưa Dư Cảnh Thiên vào cái chương trình tuyển tú ngu ngốc kia, cùng hắn đánh một trận.) La Nhất Châu đã trực tiếp nói với em mình không để bụng. Bọn họ muốn cắt nối thế nào thì cứ làm, mà Dư Cảnh Thiên không nên bị điều này làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ, bởi vì chương trình cuối cùng cũng phải kết thúc, mà anh hy vọng tình cảm giữa bọn họ vẫn tiếp tục mãi. Dư Cảnh Thiên há miệng nhìn chằm chằm anh. Một ít cảm xúc phức tạp ngắn ngủi xuất hiện trên mặt em, nhưng La Nhất Châu chưa ngẫm ra đó là gì, bởi vì nó rất nhanh đã bị nụ cười xán lạn của Tony thay thế. Nhóm nhỏ của La Nhất Châu có những tiến bộ rõ rệt. Bọn họ đều là những người biểu diễn xuất sắc, ngoại trừ Đường Cửu Châu cần nhiều trợ giúp cùng Trần Tuấn Hào cùng Trương Tư Nguyên vũ đạo hơi yếu chút, cần luyện tập nhiều hơn. Trời về tối, số lần La Nhất Châu nhớ tới Dư Cảnh Thiên đã vượt xa so với bất cứ điều gì khác, anh lại bị đôi chân không nghe lời đưa tới cửa phòng ngủ của Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu gõ cửa, sau đó đẩy ra. Dư Cảnh Thiên đang ngồi ở trên giường, em ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn. "Hey" La Nhất Châu mỉm cười, làm lơ tiếng tim đang đập loạn xạ, cố tìm một lý do chính đáng cho sự xuất hiện tại ký túc xá của Dư Cảnh Thiên, "Có muốn cùng đi cửa hàng tiện lợi không?" Dư Cảnh Thiên chớp chớp mắt, cười rộ lên. Đó là nụ cười chân thành, khiến anh cũng híp mắt cười. "Được thôi." Em từ trên giường nhảy xuống, cầm áo khoác, đi theo La Nhất Châu rời ký túc xá. "Luyện tập thế nào rồi?" La Nhất Châu hỏi. Dư Cảnh Thiên thao thao bất tuyệt, nhiệt tình miêu tả những chuyệt phát sinh: Từ Thảo Ngư mỏi mệt, dường như có sự kiên nhẫn vô tận, đến Từ Tân Trì chán nản phát hiện quần cậu không hề vừa người, lại đến Tôn Diệc Hàng cùng Liên Hoài Vĩ mỗi một ngày là như thế nào troll lẫn nhau. La Nhất Châu thật cao hứng nhìn Dư Cảnh Thiên vui vẻ hoạt bát như vậy, khi Dư Cảnh Thiên nói cho anh nghe về vũ đạo của Thảo Ngư cùng Tôn Oánh Hạo —— Sau cùng là cảnh Thảo Ngư đối mặt mọi người ngẫu hứng popping —— anh chỉ im lặng nghe. Lúc bọn họ sóng vai đi cùng, La Nhất Châu nghiên cứu dáng vẻ của đứa nhỏ: Độ nghiêng của sống mũi, ánh mắt to tròn đen láy, còn có đôi môi tựa hồ luôn mỉm cười. Anh cảm thấy Dư Cảnh Thiên có khuôn mặt hoàn mỹ của idol: Vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu. Nói không rõ thứ gì đang lớn dần trong lồng ngực anh, cuốn lấy hô hấp anh. "Nhất Châu?" giọng nói của Dư Cảnh Thiên kéo anh ra khỏi những suy nghĩ. "Uhm?" "Anh luyện tập thế nào?" "Khá tốt" La Nhất Châu mỉm cười, "Anh hối hận đã từng nghĩ Trương Tư Nguyên là một Rapper cool ngầu. Mỗi lần anh chàng mở miệng nói chuyện, tụi anh đều đoán được anh ấy sẽ nói cái gì đó khiến mọi người cười không khép được miệng, không tập nổi tiếp. Các tế bào não của Trần Tuấn Hào dường như chỉ hoạt động nửa ngày. ( 2 )." Dư Cảnh Thiên cười. "Dự Canh tài năng hơn mọi người nghĩ rất nhiều, anh không biết tại sao lúc đầu lại có thể vào lớp N," La Nhất Châu nói, "Quan Hữu cũng vậy. Khương Kinh Tá là một dancer rất mạnh. Đội ngũ này rất giỏi......" Giọng của anh yếu xuống. Anh biết Đường Cửu Châu đã tận lực, nhưng cùng đội viên khác đặt ở cùng nhau, nhược điểm của cậu ấy lộ rõ, "Cửu Châu cũng rất cố gắng, anh cảm thấy cậu ấy rất nhanh có thể đuổi kịp." "Có vẻ là một nhóm không tồi" Dư Cảnh Thiên nghiêm túc nói, cùng anh đi vào cửa hàng tiện lợi, "Em thật sự hy vọng chúng ta có thể ở cùng nhóm. Nếu có thể trở thành sự thật thì tốt rồi......" "Có một số chuyện luôn đi ngược lại so với mong muốn." La Nhất Châu cảm thấy có chút tiếc nuối, "Nhưng anh rất muốn lại lần nữa cùng nhóm với em." Sau khi hiểu nhau hơn, trở thành bạn bè thân thiết, bầu không khí giữa bọn họ dường như trở về thời điểm cùng nhóm《 Anh hùng 》. Bọn họ vừa nói vừa cười, dùng một ít chuyện ngốc nghếch tới giễu cợt đối phương: Khủng long nhỏ La Nhất Châu, StopSugar bị crack, Dư Cảnh Thiên thường xuyên khóc nhè, còn có lần đó em cố gắng giúp La Nhất Châu né tránh trừng phạt búng trán khi anh ghép sai mật mã. "Anh luôn khiến em cảm thấy thoải mái." Trên đường trở về ký túc xá, Dư Cảnh Thiên đột nhiên nói, mà La Nhất Châu hoang mang nhìn em, "Có thể là người duy nhất khiến em cảm thấy như vậy. Những người khác đều chỉ nhìn thấy một Dư Cảnh Thiên vui vẻ hoạt bát......" La Nhất Châu thở dài. Anh thật hy vọng mình có thể trở lại quá khứ, đem Dư Cảnh Thiên cứu ra khỏi show tuyển tú kia. "Này cũng không có gì sai cả" La Nhất Châu nói, "Cũng giống như chơi mạt chược, cho dù đối thủ của em là ai, thì cuối cùng đối thủ của em vẫn là chính em." Dư Cảnh Thiên nhìn anh bày ra vẻ mặt buồn cười: "Anh có đôi lúc thật sự rất hài hước......lời anh nói vốn dĩ không làm người ta an tâm, nhưng nó lại rất hữu dụng. La Nhất Châu làm bộ tức giận: "Đúng là làm ơn mắc oán mà." Anh trêu đùa, dùng bả vai huých Dư Cảnh Thiên: "Ít nhất em không có nói anh quá cứng nhắc." "Anh đúng là vậy," Dư Cảnh Thiên cười nói, "Nhưng em có chút thích." La Nhất Châu cảm giác được bản thân bởi vì lời em nói mà đỏ mặt. "Em nhớ anh." Dư Cảnh Thiên dừng ở cửa ký túc xá, đột nhiên nói. La Nhất Châu muốn hỏi vì sao, anh đang đứng ở đây, nhưng anh tinh tường biết Dư Cảnh Thiên là có ý gì. "Đúng vậy," anh thở dài, "Anh cũng nhớ em." ...... [Kết này đáng lẽ đã xảy ra....] Đêm chung kết, công bế xếp hạng cuối cùng đã đến. La Nhất Châu thật vui mừng có thể nhìn thấy đồng đội cùng công ty, cùng nhữngbạn bè kết giao qua từng tiết mục. Trần Kiến Vũ, Tưởng Trí Hào cùng Khổng Tường Trì vây quanh ở bên người anh, gửi lời chúc mừng cùng động viên. Đương nhiên, anh cùng Dư Cảnh Thiên đều là ứng cử viên C vị. Cuối cùng, C vị đã thuộc về Dư Cảnh Thiên. Dư Cảnh Thiên thoạt nhìn khó có thể tin; em khiếp sợ mà mở to hai mắt, bắt đầu rơi lệ. La Nhất Châu nhận thức được sự tồn tại của camera, không muốn làm chuyện gì có khả năng gây hiểu lầm, bởi vậy anh thật cẩn thận mà ôm em. "Chúc mừng." Anh lẩm bẩm. Mà tay Dư Cảnh Thiên trên lưng La Nhất Châu siết chặt lấy áo khoác anh. Em thì thầm: "Cũng chúc mừng anh. Hiện tại chúng ta có thể cùng nhau hưởng thụ càng nhiều sân khấu." Bọn họ đi về chỗ ngồi từng người, La Nhất Châu nở nụ cười. Anh lại một lần nữa nhìn về phía Dư Cảnh Thiên, đứa nhỏ nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ nhất mà anh từng biết. Phần còn lại của buổi tối, tràn ngập những lời chúc mừng. Hiện tại camera đã đóng, nhân viên công tác phần lớn rời đi, luyện tập sinh có thể tự nhiên cùng nhau thăm hỏi và nói lời tạm biệt. Dư Cảnh Thiên không biết từ nơi nào chạy về phía anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, La Nhất Châu lúc này đang cùng Tưởng Trí Hào nói chuyện phiếm. "Chúng ta làm được." Em nghẹn ngào ở trên vai La Nhất Châu. Tưởng Trí Hào cười đầy ẩn ý, biến mất ở trong đám người. "Ừm" La Nhất Châu cười nói, anh không nghĩ ngợi mà hôn lên thái dương Dư Cảnh Thiên, Dư Cảnh Thiên càng ôm anh chặt hơn, "Em làm được...... Em thực hiện được lời hứa trở thành C vị." Dư Cảnh Thiên phun ra hơi thở run rẩy: "Thực xin lỗi......" "Đừng vì chuyện này này xin lỗi," La Nhất Châu kiên định nói, "Em là C vị, bởi vì em xứng đáng. Đừng bởi vì cạnh tranh mà cảm thấy áy náy." Dư Cảnh Thiên lại cười vui vẻ. Giữa bọn họ nháy mắt có khoảnh khắc dịu dàng kỳ lạ, La Nhất Châu thật sự muốn mở miệng nói gì đó —— anh muốn đem tâm ý của bản thân nói cho em biết. "Hai người tốt nhất nhanh chóng giải quyết mấy chuyện rắc rối này đi!" Hai người nhìn phía vẻ mặt quẫn bách của Tôn Diệc Hàng cùng Liên Hoài Vĩ. Thảo Ngư đang vung tay kêu gào, cùng hình tượng ôn hòa thường ngày khác xa. Từ Tân Trì đứng phía sau Ngạn Hi, mở to hai mắt nhìn, tay còn nắm lấy ống tay áo anh ấy. "Tôi không thể tiếp tục sắm vai người trung gian cho hai đứa nữa, cho nên vì Peace & Love......" Anh tức giận vò đầu bứt tóc, "Nhanh chóng bắt tay làm hòa được không?" Luyện tập sinh xung quanh đã phát ra tiếng hoan hô vang dội. La Nhất Châu nghe được Dư Cảnh Thiên cười trộm, cảm xúc yêu thích nảy lên trong lòng, anh cảm thấy dáng vẻ hạnh phúc rất thích hợp với em. Cuối cùng bọn họ tách ra gặp gỡ bạn bè đã lâu không gặp, từng người vui cười đùa giỡn. Ngưu Tại Tại cùng Lý Tuấn Hào lao về phía nhau, hiện tại bị ép chặt ở một đống người đang cười nói loạn xạ. Hà Nhĩ Lực Quân rất có hứng thú mà nhìn, Lý Tuấn Hào duỗi tay kéo anh, lại bị né tránh. Ngải Khắc Lý Lý đến gần, bị hai người thành công kéo vào đám người hỗn loạn. Cuối cùng nhân viên công tác xuất hiện đem các thành viên xuất đạo chạy về ký túc xá thu thập hành lý tẩy trang đi ngủ. Cuộc chia ly lần này còn hụt hẫng hơn nhiều so với các vòng loại trước đó. Lần này đây là thật sự tạm biệt, không còn ước định đêm chung kết gặp lại nữa. Bọn họ trao đổi phương thức liên lạc, cũng hứa hẹn nhanh chóng tụ hợp. Trước khi lên xe, La Nhất Châu ôm các đồng đội của mình, hy vọng bọn họ có thể cùng nhau đi được xa hơn. Anh cuối cùng ngồi ở bên người Đường Cửu Châu, Đường Cửu Châu nhanh chóng dựa lên vai anh ngủ mất. Mỗi người đều sức cùng lực kiệt: Tôn Oánh Hạo cùng Thường Hoa Sâm đem lẫn nhau coi như gối đầu, Liên Hoài Vĩ cùng Tôn Diệc Hàng đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Lưu Tuyển nhìn chăm chú ngoài cửa sổ trầm tư. Thật không may, Tony cùng Thập Thất, Lương Sâm, Thảo Ngư đã nhanh chóng kéo Đặng Hiếu Từ đang ngồi bên cạnh Liên Hoài Vĩ cùng Tôn Diệc Hàng cùng nhau ngồi xe bus khác. La Nhất Châu muốn ngồi cùng Tony. Tuy rằng rất mỏi mệt, nhưng La Nhất Châu không ngủ được. Dây thần kinh của anh bởi vì dư thừa năng lượng mà ong ong trong đầu, thân thể cũng bởi vì áp lực vẫn cứ căng chặt. Cho nên cuối cùng, anh ngồi ở ban công ký túc xá, chống cằm lên đầu gối, nhìn Đại Xưởng, để suy nghĩ bay xa. Cửa mở, La Nhất Châu ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Cảnh Thiên đứng ở cửa. "Hey" La Nhất Châu cười. Dư Cảnh Thiên ngồi xuống phía sau, dựa cằm lên vai anh. Đây là lần La Nhất Châu thấy em thả lỏng bản thân như vậy. Tóc của em xoã tung, không dùng sản phẩm định hình nào, hiển nhiên là vừa rồi mới gội xong. La Nhất Châu có thể ngửi được mùi dầu gội của mình quanh quẩn trong không khí, anh mỉm cười, cảm giác dây thần kinh của mình rốt cuộc ổn định trở lại. Ngày hôm sau, bọn họ rời đi Đại Xưởng đi đến ký túc xá mới. Anh kỳ vọng có thể cùng Dư Cảnh Thiên trở thành bạn cùng phòng. Anh cảm nhận được Dư Cảnh Thiên đang ôm lấy mình, em áp mặt ở trên vai mình. "Làm sao vậy?" La Nhất Châu nhẹ nhàng hỏi, anh nghiêng đầu, nhìn về phía cái đầu bông xù kia. "Không," Dư Cảnh Thiên rầu rĩ nói, "Em chỉ là vui vẻ." La Nhất Châu cười, anh đưa tay vuốt tóc Dư Cảnh Thiên. "Anh cũng vậy." Anh nói nhỏ. "Đêm nay em có thể ngủ cùng anh không?" "Đương nhiên." Dư Cảnh Thiên không chọn giường đối diện, mà là nhanh chóng nằm ở bên cạnh La Nhất Châu, ôm lấy cánh tay anh, đưa nó vòng qua người mình, cùng anh dựa sát vào cùng nhau. La Nhất Châu cười, gắt gao ôm em. Đây là dáng vẻ Dư Cảnh Thiên mà La Nhất Châu rất ít nhìn thấy, đáng yêu lại tham lam, anh quyết định, anh muốn đi khám phá những mặt không giống nhau của Dư Cảnh Thiên. Dư Cảnh Thiên dường như lập tức liền ngủ mất. Lúc cửa mở ra, La Nhất Châu đang vuốt tóc em, suy nghĩ lười biếng, giống một con sông thong thả chảy qua. Đường Cửu Châu đi vào phòng. Cậu đẩy đẩy mắt kính nhìn hai người bọn họ, cười lắc lắc đầu: "Tôi còn nghĩ Tôn Oánh Hạo cùng Thường Hoa Sâm đã chơi xấu lắm rồi, Liên Hoài Vĩ cùng Tôn Diệc Hàng còn ác hơn. Ọe, tôi muốn đi tìm thầy Lưu cùng Tinh Tinh cùng nhau." Cậu nhíu nhíu cái mũi. La Nhất Châu mắt trợn trắng, ném một cái vớ về phía cậu, đồng thời thật cẩn thận mà không đem Dư Cảnh Thiên đánh thức. Đường Cửu Châu vẻ mặt ghét bỏ mà ném nó vào không trung, sau đó cầm lên một đống quần áo. ( Platonic Ending ) "Ngày mai gặp." La Nhất Châu vẫy vẫy tay, anh liếc Dư Cảnh Thiên một đầu bông xù, cảm giác được yêu thích tràn đầy đáy lòng. Ừm, có lẽ đây là kết quả tốt nhất mà anh từng nghĩ. Anh có chút thất vọng bản thân không thể trở thành C vị, nhưng anh hy vọng C vị đủ để trợ giúp Dư Cảnh Thiên tìm lại tự tin của bản thân. Một niềm vui sướng trào dâng trong lòng anh, như thể gánh nặng trên vai anh cuối cùng đã được trút bỏ. Không còn cạnh tranh, bị loại cùng áp lực. Kết thúc, anh xuất đạo. Anh nghĩ ngợi, cảm nhận được chính mình đã sức cùng lực kiệt, trước khi nhắm mắt lại, anh càng ôm chặt lấy Dư Cảnh Thiên. Ý niệm trước khi anh rơi vào mộng đẹp đó chính là, anh thật cao hứng chính mình tham gia vào chương trình này.
( Romatic Ending ) "Cho nên chuyện của hai người giải quyết xong rồi?" nhất định là do vẻ mặt khó hiểu của La Nhất Châu, bởi vì Đường Cửu Châu nổi giận đùng đùng hỏi anh, "Cậu chưa có nói cho em ấy biết?" "A," La Nhất Châu nói, "Không, tôi có suy nghĩ qua. Nhưng tôi không muốn mạo hiểm khiến mọi người trong nhóm đều cảm thấy xấu hổ......" Đường Cửu Châu chớp chớp mắt: "Cậu thật sự cảm thấy sẽ xảy ra chuyện sao?" "Tốt hơn là hành động một cách an toàn còn hơn là sau đó hối hận" La Nhất Châu nói, "Không có cách nào biết chúng ta lẫn nhau có phải hay không giống nhau......" Biểu tình của Đường Cửu Châu làm anh nghĩ tới Thảo Ngư. "Thật sự......" Đường Cửu Châu thở dài, "Tùy cậu, nhưng tôi cảm thấy anh nên nói rõ ràng với em ấy." La Nhất Châu không trả lời, Đường Cửu Châu mang theo ánh mắt cảm thông rời đi. Trước khi La Nhất Châu sắp ngủ mất, thanh âm do dự truyền tới lỗ tai anh. "Nói cho em cái gì." Dư Cảnh Thiên lẳng lặng hỏi. "Em tỉnh rồi sao?" La Nhất Châu lo lắng đề phòng, "Em nghe được nhiều ít?" "Không nhiều lắm......?" Giọng Dư Cảnh Thiên làm bại lộ chính mình, La Nhất Châu thở dài, "Cũng chỉ có, có một số việc anh không muốn nói cho em biết, bởi vì anh sợ hãi chuyện này sẽ làm cho mọi người trong nhóm trở nên xấu hổ, em chỉ nghe được đoạn này." "Anh......Tony...... Đã khuya, ngủ đi." "Không" Dư Cảnh Thiên hơi ngồi dậy, cúi đầu nhìn anh. Trong bóng đêm đôi mắt to lấp lánh cảm xúc nào đó không biết tên, La Nhất Châu quá mệt mỏi, nhìn không thấu, "Anh không muốn nói cho em biết cái gì?" "Này không quan trọng...." "Thật vậy chăng?" La Nhất Châu nặng nề mà thở dài, mà Dư Cảnh Thiên cảm thấy bị thương tổn, "Này không quan trọng......" "Tony......" "Không" Dư Cảnh Thiên lắc lắc đầu, "Nếu anh không nói, em nói." Trên mặt em hiện lên vẻ kiên định, ngồi thẳng dậy: "La Nhất Châu, em thích anh." La Nhất Châu chớp chớp mắt, cũng ngồi dậy. Anh phát hiện chính mình đang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm đối phương, không biết nên làm gì đáp lại. Thật may, Dư Cảnh Thiên còn đang tiếp tục nói: "Em cực kỳ thích anh, không phải thích như bạn bè thông thường. Kỳ thật từ rất lâu trước kia đã thích, nhưng em quá sợ hãi, cho nên em cái gì cũng không dám nói. Nhưng em không hề sợ hãi, chúng ta đã rời chương trình, hiện tại chúng ta cùng nhau thành đoàn, cho nên em có thể nói. Chuyện này làm cho mọi chuyện trở nên xấu hổ thì sao, em thích anh, không thể thay đổi được sự thật này." Trầm mặc bao phủ hai người bọn họ, đại não La Nhất Châu đang cố gắng xử lý lời Dư Cảnh Thiên nói. Bọn họ mặt đối mặt ngồi trên chiếc giường quá nhỏ, đầu gối ép vào nhau. La Nhất Châu nhìn thấy được vẻ bất an trên khuôn mặt em —— tất cả những lời vừa rồi dường như đã hao tổn hết sự tự tin của Dư Cảnh Thiên. La Nhất Châu nghiêng người về phía trước, trán cọ trán, đặt tay ôm cổ Dư Cảnh Thiên. "Dư Cảnh Thiên," La Nhất Châu nhìn em nói, "Anh cũng thích em." Dư Cảnh Thiên cười hạnh phúc, mà La Nhất Châu mỉm cười đáp lại. Anh lại tiến lên, cẩn thận nghiêng đầu dẫn dắt Dư Cảnh Thiên. Đứa nhỏ ngoan ngoãn mà theo hướng anh nghiêng đầu đáp lại. Nụ hôn đầu tiên có chút vụng về —— đôi môi khô khốc, góc độ kỳ quái, nhưng đối với La Nhất Châu mà nói, thời khắc này như có được thế giới. ( 3 ) Tương lai sẽ như thế nào, La Nhất Châu không biết, nhưng anh đã trao cho em nụ hôn thứ hai, thứ ba, cũng nhớ không rõ bọn họ rốt cuộc hôn nhau bao nhiêu lần. Anh chỉ cần biết cho dù bọn họ đi đến bất kỳ nơi nào, Dư Cảnh Thiên đều sẽ ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi. Chú thích (1) Good, giữ nguyên, cảm thấy lúc nói chuyện thêm một chút tiếng Anh cho Tiểu Châu, muốn giữ lại một chút cá nhân đặc sắc cho em. (2) Nguyên văn là "Chen Junhao seems to act like hisbraincell half the time, and the other half I'm not sure either of them have it" không rõ phiên dịch như vậy chuẩn xác không, nếu có đại thần có ý tưởng tốt hơn, xin chỉ giáo. (3) Nguyên văn là "but Yizhou wouldn't change it for the world", bản thân thích, ghi lại một chút. Edit lại từ tiếng Trung cũng không đơn giản tí nào, lỡ đâu nó cách xa nguyên văn vạn dặm chắc xỉu ngang =))))))) Cái đoản này dài 8k chữ lận, vừa edit vừa đi hóng drama ngâm gần 1 tuần =)))))))))))) Dạo này up fic giờ giấc có vẻ giống người bình thường rồi nhỉ :v
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz