O Re Nhap Chue P1
Ở Yến quốc, địa vị của nữ tử cực thấp, phần lớn là không có danh tự.
Chỉ có nam tử tới nhược quán chi niên* sẽ do trưởng bối hoặc ân sư ban tự, để biểu thị mình đã trưởng thành, sau này hành tẩu bên ngoài cũng thuận tiện cho người khác xưng hô, không phải trưởng bối cùng quan hệ thân thiết, bình thường chỉ gọi danh tự, chứ không gọi tục danh. (*nhược quán chi niên: để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục)
Xưng hô bằng danh tự cũng thể hiện ý tứ tôn trọng lẫn nhau giữa các đồng bối.
Lâm Tứ Tiểu thư lại có danh tự, một phương diện bởi vì Lâm phủ hiển hách, một phương diện khác cũng ký thác hy vọng thâm hậu của Lâm lão gia.
Lâm Phủ trong mắt người ngoài phong quang vô hạn, phú tam đại lại xuất hiện một vấn đề vô cùng xấu hổ.
Gia chủ hiện tại - Lâm Uy, Lâm lão gia —— dưới gối vô tử*. (*tử ở đây là con trai)
Lâm lão gia đã qua thiên mệnh chi niên*, lấy bảy cơ thiếp lại không có một nhi tử, cùng đích thê Lý Thị từng mang thai một đích trưởng tử, nhưng chưa tới 13 tuổi liền chết yểu, sau đó lại cùng đích thê sinh hai nữ nhi cũng không thể nuôi lớn, Lâm lão gia không thể không một lần lại một lần mà nạp thiếp, tuần tự sinh mấy người đều là nữ nhi, về sau đích thê của Lâm lão gia năm Lâm lão gia 30 tuổi lại có thai, không ngờ lại là một nữ nhi - chính là vị tiểu thư đích xuất này - Lâm Bất Tiện. (thiên mệnh chi năm*: 50 tuổi)
Lâm lão gia phu thê ân ái, cho nên đặt cho ái nữ cái tên này, hy vọng phu nhân có thể hiểu được tâm tư của mình.
Chớp mắt 20 năm thoáng qua, Lâm lão gia đã qua thiên mệnh chi năm (hơn 50), thân thể không bằng lúc trước, từ năm trước dần dần đem đại quyền Lâm phủ chuyển giao lên vai Lâm Bất Tiện.
Năm thứ nhất Lâm lão gia là chính, Lâm Bất Tiện là phụ.
Năm thứ hai ngược lại.
Hiện giờ đến năm thứ ba, Lâm lão gia cơ hồ không lộ diện, tất cả việc lớn nhỏ trong phủ không cần xin chỉ thị, đều do Tứ Tiểu thư quyết định.
Chẳng trách Lâm lão gia thân thể không tốt, chỉ có thể trách Lâm phủ gia đại nghiệp đại, mọi việc phong phú.
Tính sơ sơ thôi, mỗi "Ngày Phùng Hối" thôi, các phô hào chưởng quầy mấy chục cửa hàng ở Lạc Thành nhập phủ báo cáo, Lâm Bất Tiện giờ Thìn một khắc* thức dậy, giờ Thìn canh ba* bắt đầu tiếp đãi các đại chưởng quầy, báo sổ sách, thẩm tra, đối chiếu, điểm bạc, ghi sổ, nhập kho...... (*giờ Thìn một khắc: 7h20; giờ Thìn canh ba: 8h20)
Mấy chục người này đều theo trình tự này xuống dưới là có thể bận rộn cả ngày.
Gặp tháng 3, tháng 6, tháng 9 toàn bộ Lũng Đông, tổng cộng 7 tỉnh, hơn 40 châu phủ, hơn 200 phô hào chưởng quầy lục tục mang theo sổ sách cùng ngân phiếu nhập phủ, cho dù Lâm Bất Tiện mỗi ngày tiếp đãi 30 người, cũng phải bận rộn suốt bảy tám ngày.
Tháng 9 vừa qua, bắt đầu từ tháng 10, các chưởng quầy các nơi còn lại lục tục đến cửa, số lượng đại khái gấp 3 - 4 lần toàn bộ Lũng Đông, Lâm Bất Tiện cơ hồ từ sau ngày rằm tháng 10 bắt bắt đầu bận rộn, bận rộn đến 28 tháng chạp mới có thể hoàn toàn thanh tĩnh.
Ngày thường còn muốn đối mặt các loại xã giao, điểm quan phủ, tham dự yến hội khắp nơi......
Tính ra, Lâm Bất Tiện quanh năm suốt tháng chân chính có thể thanh nhàn, chỉ có ngày *28 tháng chạp đến tết Thượng Nguyên*, tính đầy đủ còn chưa tới 20 ngày. (*28 tháng chạp: 28/12; *Tết Thượng Nguyên hay còn được gọi là Tết Nguyên Tiêu, đây là ngày rằm đầu tiên vào tháng Giêng tức ngày 15/1 Âm lịch.)
Lâm lão gia sinh ra là nhị thế tổ ngậm thìa vàng, lúc còn trẻ thích đi ngao du sơn thủy, tuy rằng không mong có nhi tử, thật vất vả đợi đến khi đích nữ duy nhất trưởng thành, không chút do dự quăng cho nàng, đầu năm lấy lý do tĩnh dưỡng thân thể, mang theo phu nhân đi vân du tứ hải*, đại khái cuối năm mới có thể trở về. (*vân du tứ hải: đi khắp nơi)
...
Bận rộn một ngày, Lâm Bất Tiện đã mệt mỏi đến cực điểm, sau khi nha hoàn hầu hạ mộc dục*, trở lại phòng lại không trực tiếp ngủ, mà là ngồi vào bàn tròn, tự tay khêu đèn cắt nến, cầm một quyển sách chậm rãi đọc. (*mộc dục: Mộc (沐) chỉ hành động ngẩng đầu khi ngồi trong một chiếc bồn còn Dục (浴) chỉ phần thân thể nằm trong bồn tắm. Do đó theo nghĩa chữ tượng hình, Mộc chỉ hành động gội sạch đầu, còn Dục sẽ là làm sạch phần thân thể.)
Mái tóc dài còn chưa khô rũ xuống sau đầu, ánh nến đem dáng người yểu điệu của Lâm Tứ Tiểu thư chiếu ra cái bóng thật dài, đèn sáng đến độ có thể nhìn thấy bóng một người trải dài trên nền gạch sáng bóng đến tận lan can cửa sổ, như cắt hình chiếu vào cửa sổ.
Yến Quốc không mở trường tư thục cho nữ tử, nam nữ cùng nhau đọc sách càng là đồi phong bại tục, nữ tử nếu muốn đọc sách chỉ có thể thỉnh tiên sinh nhập phủ, quà nhập học cho tiên sinh nhập phủ là cực cao, cho nên tuyệt đại đa số nữ tử biết nhiều nhất mấy chữ cũng liền thôi.
Những khó khăn này đặt ở Lâm Phủ tất nhiên là không đáng nhắc tới, Lâm Bất Tiện từ bảy tuổi vỡ lòng, cầm kỳ thư họa đều có đọc qua, tuần tự sư phó là mấy vị danh sư học giả uyên thâm, đến 17 tuổi tiếp quản gia nghiệp mới dần dần ngừng việc học, tiếp quản Lâm phủ gia nghiệp hơn hai năm, ngày thường xem nhiều nhất chính là sổ sách, đêm đọc sách giống như vậy đã xem như một loại tranh thủ thời gian hưởng thụ.
Lâm Tứ Tiểu thư tuy không thể nhập sĩ, nhưng lại nghiêm túc trải qua mười năm khổ học, Phúc hữu thi thư khí tự hoa*, lại có tấm lòng sâu sắc, làm việc quyết đoán càng hiện bày mưu lập kế. (Phúc hữu thi thư khí tự hoa: bụng chứa sách vở tất mặt mũi sáng sủa)
So với Lâm Phủ xa hoa, khuê phòng của Lâm Tứ Tiểu thư cực tối giản, đồ đạc trong phòng bất quá chỉ có một giường, một bàn tròn, mấy cái ghế trăng lưỡi liềm, một cái bàn trang điểm, hai cái tủ mà thôi.
Bên cạnh cửa sổ đặt một cây cổ cầm, bên cạnh cầm đài đặt một lư hương, trong lư hương đang chậm rãi bay ra mấy cột khói trắng, đốt là hương ngủ ngưng thần tĩnh khí, vách tường đối diện cầm đài đặt hai cái giá sách, phía trên bày đầy các loại thư tịch.
Trong phòng bày chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong tàng thư của Lâm Tứ Tiểu thư, là để tiêu khiển trước khi ngủ.
Một thân ảnh từ nguyệt môn* vào Đông viện, người này không mang theo đèn, lại có thể nhanh chóng xuyên qua sơn giả cùng rừng trúc trong nội viện, xem ra là đối với địa hình trong nội viện thập phần quen thuộc. (*: Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí)
Đến gần phòng ngủ mới lộ ra thân hình, chính là nhất đẳng nha hoàn ban ngày phục thị bên cạnh Lâm Tứ Tiểu thư - Từ Nghi. Từ Nghi cùng nha hoàn đứng ở cửa gác đêm nói nhỏ vài câu mới vào sương phòng.
Lâm Bất Tiện nghe thấy giọng nói cũng không ngước mắt lên, chờ nha hoàn đến bên cạnh mới dời tầm mắt ra khỏi sách.
"Chuyện gì?"
Từ Nghi ngực phập phồng, nghĩ đến là vừa mới đi gấp, nàng đầu tiên là chắp tay hành lễ Vạn Phúc mới từ trong ngực móc ra một phong thư dâng hai tay giao cho Lâm Bất Tiện, thấp giọng nói: " Tiểu thư, Kinh Thành có tin!"
Tim nến trên bàn chập chờn, đôi mắt không gợn sóng của Lâm Bất Tiện cũng lóe lên ánh sáng, lại là chợt lóe mà qua.
Lâm Bất Tiện cầm lấy, nhìn phong thư để ở lòng bàn tay, giữa phong thư viết sáu chữ lớn: Lâm tứ tiểu thư phương khải.
Chữ viết tinh tế, bút lực cứng cáp, giống như xuất phát từ tay nam tử.
Từ Nghi lui về phía sau vài bước, Lâm Bất Tiện lật qua phong thư, thấy niêm phong còn nguyên vẹn mới xé ra, lấy ra lá thư bên trong.
'Tứ Tiểu thư nhã giám*, đã lâu không gặp, nháy mắt đã tuần nữa trôi qua. Khi đề bút, ta đã tìm được nơi ở ở Kinh Thành, nhờ phúc tứ tiểu thư cao thượng, một đường thông thuận. (*: Lời kính trọng, mời người khác đọc thư hoặc sách của mình viết ra)
Trước, trong buổi chia tay, Tứ Tiểu thư từng từ từng lời, ta ngày đêm nhớ kỹ, không dám quên.
Nay, kỳ thi mùa xuân sắp tới, tuy tay không rời sách, treo dầm đâm cổ, chưa từng chậm trễ. Nề hà tư chất đần độn, thường tự mình thở dài ngao ngán.
Chỉ có đem hết toàn lực, cố gắng thi đậu, mới không phụ Tứ Tiểu thư chiếu cố chi ân, coi trọng chi nghị.
Quy tâm tựa như tiễn*, không biết phải nói gì hơn. (*nóng lòng về nhà)
Cẩn tụng văn kỳ.
Ngu huynh, Chung Tiêu Đình.'
Ngắn ngủi mấy dòng chữ, Lâm Bất Tiện nhìn hai lần, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, lại đem giấy viết thư đặt trên ngọn nến......
"Nha! Tiểu thư, ngươi như thế nào đem đốt thư của cô gia?"
Từ Nghi bưng chậu tới, Lâm Bất Tiện đem tàn tin không nhìn ra chữ ném vào trong chậu, nhìn tàn giấy hoàn toàn hóa thành tro tàn, nhàn nhạt nói: "Chớ có nói bậy, ta cùng với Chung Công tử cũng không có môi chước chi ngôn*, sao lại gọi cô gia?" (*chưa có mai mối)
Từ Nghi thè lưỡi, sửa lời nói: "Chung Công tử chọc Tiểu thư sinh khí?"
"Chưa từng."
Từ Nghi khó hiểu, truy vấn nói: "Kia Tiểu thư như thế nào đốt thư đi?"
Lâm Bất Tiện rũ xuống đôi mắt trầm ngâm giây lát, biểu tình trên mặt không thay đổi, nói: "Ta mệt mỏi, tắt đèn đi ngủ đi."
"Vâng"
Từ Nghi đem chậu mang đi, trở về hầu hạ Lâm Bất Tiện cởi áo, nằm xuống, tắt đèn, thối lui đến nhĩ phòng.
Nằm ở trên giường, Lâm Bất Tiện nhớ tới Chung Tiêu Đình, bộ dáng của đối phương lại có chút mơ hồ.
Yến Quốc cực kỳ coi trọng nam nữ đại phòng, nữ tử chưa xuất giá cơ hồ không có cơ hội một mình riêng tư gặp ngoại nam cho dù là Lâm Tứ Tiểu thư gánh vác đại gia nghiệp, ngày thường cũng phải có gia phó đi cùng mới có thể lộ diện trước mặt mọi người.
Nhận biết Chung Tiêu Đình, hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Chung Tiêu Đình cùng Lâm Bất Tiện xem như đồng môn sư huynh muội, là sư phó thứ hai của Lâm Bất Tiện : Đỗ Tiên sinh, từng là ân sư vỡ lòng của Chung Tiêu Đình, Đỗ Tiên sinh mấy lần mang văn chương của Chung Tiêu Đình đến Lâm Phủ, đọc cho Lâm Bất Tiện nghe.
Dưới sự giới thiệu của Đỗ Tiên sinh, hai người gặp qua một lần, cách rèm châu thảo luận học vấn, Lâm Bất Tiện cảm thấy Chung Tiêu Đình có tài văn chương, lại nghe nói gia cảnh của hắn bần hàn liền lộ phí đi thi cũng kiếm không ra, liền thông qua Đỗ tiên sinh giúp đỡ Chung Tiêu Đình.
Chung Tiêu Đình không phụ sự mong đợi, ở trong kỳ thi mùa thu khảo cái cử nhân trở về, trở lại Lạc Thành liền đến cửa Lâm phủ nói lời cảm tạ, Chung Tiêu Đình tuy xuất thân hàn môn, nhưng có công danh liền bất đồng, lúc đó Lâm Bất Tiện vừa mới tiếp quản gia nghiệp, Lâm lão gia liền ra mặt thay Lâm Bất Tiện chiêu đãi Chung Tiêu Đình, đó là lần thứ hai hai người gặp mặt.
Năm ấy Lâm Bất Tiện đã 18 tuổi, đã sớm qua tuổi nên thành gia lập thất, sau buổi yến hội mẫu thân của Lâm Bất Tiện nói bóng nói gió mà dò hỏi, Lâm Bất Tiện nghĩ: Thân là nữ tử chung quy là phải gả người, chuyện hôn nhân xưa nay là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, cùng với gả cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt, chi bằng gả cho Chung Tiêu Đình biết rõ gốc rễ, liền ngầm đồng ý. (*ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai.)
Trước kỳ thi mùa xuân, Lâm lão gia lại tự mình mở tiệc chiêu đãi Chung Tiêu Đình, xem như bước đầu đem hôn sự của hai người định ra, Lâm Bất Tiện nghe nói: Chung Tiêu Đình đáp ứng phụ thân của mình, để cho nhi tử thứ hai của bọn họ họ Lâm, thừa kế Lâm phủ hương khói, chỉ đợi đại khảo trở về liền thỉnh bà mối tới cửa hạ sính.
Nghĩ đến gia nghiệp lớn như vậy của Lâm phủ không có con nối dõi, Lâm Bất Tiện lại không có đạo lý cự tuyệt, vì thế nàng còn phá lệ đi tiễn Chung Tiêu Đình một đoạn đường, tặng hắn lộ phí, chúc hắn kim bảng đề danh.
Sau đó mỗi tháng, Lâm Bất Tiện đều có thể thu được một phong thư của Chung Tiêu Đình, trừ bỏ phong này, những phong trước nàng đều giữ lại.
Phong thư này vì sao phải đốt? Là bởi vì Lâm Bất Tiện cảm thấy: So với những phong thư khác, từ ngữ của phong thư này quá mức thân mật, bọn họ rốt cuộc chưa thành thân, ngay cả đính hôn cũng chưa từng, về lý không hợp.
Chung Tiêu Đình đã rời Lạc Thành hơn 4 tháng, bọn họ quen biết gần 3 năm, tổng cộng cũng chỉ gặp 3 lần, thế cho nên Chung Tiểu Đình ở trong lòng Lâm Tứ Tiểu thư chỉ lưu lại một hình dáng.
Lâm Bất Tiện thu hồi suy nghĩ, kéo chăn, nhắm hai mắt lại.
......
Lại là một ngày nắng đẹp, trên quan đạo* thẳng tắp bên ngoài Lạc Thành, một tên khất cái đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới từ xa chậm rãi đi tới. (*: Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.)
Trên người khất cái mặc đã không thể gọi là quần áo, giống như là bị người cố ý xé rách mà thành, lại như được hình thành một cách tự nhiên từ những loại vải không tốt.
Khất cái đi một mình, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm, giống như một người điên.
Gia sản duy nhất trên người hắn tương đối hoàn chỉnh chính là đôi giày trên chân, bất quá đế giày cơ hồ sắp bị mài phẳng, trên giày cũng dơ hề hề, chỉ là từ kiểu dáng của đôi giày có thể miễn cưỡng suy đoán ra đôi giày này đã từng có giá cả xa xỉ.
Lại nhìn kỹ quần áo rách nát trên người khất cái kia, vải dệt cũng là thượng đẳng, chẳng lẽ tên khất cái này là người sa cơ thất thế, đã từng là gia đình giàu có? Đáng tiếc là người điên, cũng hỏi không ra cái gì.
Lúc này, bên cạnh một chiếc xe bò đi ngang qua khất cái, người kéo xe là một hán tử nông dân, trên xe có một thiếu nữ mặc váy, chải kiểu tóc chưa xuất giá, nửa mặt dưới đeo một tấm vải thô.
Tên khất cái kia đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen nhánh có thần nhìn chằm chằm thiếu nữ trên xe đẩy, trong miệng còn lẩm bẩm, chỉ là thanh âm quá thấp, nghe không rõ nói cái gì.
"Mọi người chú ý, đây là cô gái thứ 10 tôi gặp trên đường trong 3 tháng qua, trong triều đại này, ở nơi công cộng có thể gặp được phụ nữ là chuyện phi thường hiếm lạ, hơn nữa tất cả các cô gái chưa xuất giá ra đường đều phải che mặt, thật là quá phong kiến."
***********
Editor: Cầu thả sao thêm động lực <3
Chỉ có nam tử tới nhược quán chi niên* sẽ do trưởng bối hoặc ân sư ban tự, để biểu thị mình đã trưởng thành, sau này hành tẩu bên ngoài cũng thuận tiện cho người khác xưng hô, không phải trưởng bối cùng quan hệ thân thiết, bình thường chỉ gọi danh tự, chứ không gọi tục danh. (*nhược quán chi niên: để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục)
Xưng hô bằng danh tự cũng thể hiện ý tứ tôn trọng lẫn nhau giữa các đồng bối.
Lâm Tứ Tiểu thư lại có danh tự, một phương diện bởi vì Lâm phủ hiển hách, một phương diện khác cũng ký thác hy vọng thâm hậu của Lâm lão gia.
Lâm Phủ trong mắt người ngoài phong quang vô hạn, phú tam đại lại xuất hiện một vấn đề vô cùng xấu hổ.
Gia chủ hiện tại - Lâm Uy, Lâm lão gia —— dưới gối vô tử*. (*tử ở đây là con trai)
Lâm lão gia đã qua thiên mệnh chi niên*, lấy bảy cơ thiếp lại không có một nhi tử, cùng đích thê Lý Thị từng mang thai một đích trưởng tử, nhưng chưa tới 13 tuổi liền chết yểu, sau đó lại cùng đích thê sinh hai nữ nhi cũng không thể nuôi lớn, Lâm lão gia không thể không một lần lại một lần mà nạp thiếp, tuần tự sinh mấy người đều là nữ nhi, về sau đích thê của Lâm lão gia năm Lâm lão gia 30 tuổi lại có thai, không ngờ lại là một nữ nhi - chính là vị tiểu thư đích xuất này - Lâm Bất Tiện. (thiên mệnh chi năm*: 50 tuổi)
Lâm lão gia phu thê ân ái, cho nên đặt cho ái nữ cái tên này, hy vọng phu nhân có thể hiểu được tâm tư của mình.
Chớp mắt 20 năm thoáng qua, Lâm lão gia đã qua thiên mệnh chi năm (hơn 50), thân thể không bằng lúc trước, từ năm trước dần dần đem đại quyền Lâm phủ chuyển giao lên vai Lâm Bất Tiện.
Năm thứ nhất Lâm lão gia là chính, Lâm Bất Tiện là phụ.
Năm thứ hai ngược lại.
Hiện giờ đến năm thứ ba, Lâm lão gia cơ hồ không lộ diện, tất cả việc lớn nhỏ trong phủ không cần xin chỉ thị, đều do Tứ Tiểu thư quyết định.
Chẳng trách Lâm lão gia thân thể không tốt, chỉ có thể trách Lâm phủ gia đại nghiệp đại, mọi việc phong phú.
Tính sơ sơ thôi, mỗi "Ngày Phùng Hối" thôi, các phô hào chưởng quầy mấy chục cửa hàng ở Lạc Thành nhập phủ báo cáo, Lâm Bất Tiện giờ Thìn một khắc* thức dậy, giờ Thìn canh ba* bắt đầu tiếp đãi các đại chưởng quầy, báo sổ sách, thẩm tra, đối chiếu, điểm bạc, ghi sổ, nhập kho...... (*giờ Thìn một khắc: 7h20; giờ Thìn canh ba: 8h20)
Mấy chục người này đều theo trình tự này xuống dưới là có thể bận rộn cả ngày.
Gặp tháng 3, tháng 6, tháng 9 toàn bộ Lũng Đông, tổng cộng 7 tỉnh, hơn 40 châu phủ, hơn 200 phô hào chưởng quầy lục tục mang theo sổ sách cùng ngân phiếu nhập phủ, cho dù Lâm Bất Tiện mỗi ngày tiếp đãi 30 người, cũng phải bận rộn suốt bảy tám ngày.
Tháng 9 vừa qua, bắt đầu từ tháng 10, các chưởng quầy các nơi còn lại lục tục đến cửa, số lượng đại khái gấp 3 - 4 lần toàn bộ Lũng Đông, Lâm Bất Tiện cơ hồ từ sau ngày rằm tháng 10 bắt bắt đầu bận rộn, bận rộn đến 28 tháng chạp mới có thể hoàn toàn thanh tĩnh.
Ngày thường còn muốn đối mặt các loại xã giao, điểm quan phủ, tham dự yến hội khắp nơi......
Tính ra, Lâm Bất Tiện quanh năm suốt tháng chân chính có thể thanh nhàn, chỉ có ngày *28 tháng chạp đến tết Thượng Nguyên*, tính đầy đủ còn chưa tới 20 ngày. (*28 tháng chạp: 28/12; *Tết Thượng Nguyên hay còn được gọi là Tết Nguyên Tiêu, đây là ngày rằm đầu tiên vào tháng Giêng tức ngày 15/1 Âm lịch.)
Lâm lão gia sinh ra là nhị thế tổ ngậm thìa vàng, lúc còn trẻ thích đi ngao du sơn thủy, tuy rằng không mong có nhi tử, thật vất vả đợi đến khi đích nữ duy nhất trưởng thành, không chút do dự quăng cho nàng, đầu năm lấy lý do tĩnh dưỡng thân thể, mang theo phu nhân đi vân du tứ hải*, đại khái cuối năm mới có thể trở về. (*vân du tứ hải: đi khắp nơi)
...
Bận rộn một ngày, Lâm Bất Tiện đã mệt mỏi đến cực điểm, sau khi nha hoàn hầu hạ mộc dục*, trở lại phòng lại không trực tiếp ngủ, mà là ngồi vào bàn tròn, tự tay khêu đèn cắt nến, cầm một quyển sách chậm rãi đọc. (*mộc dục: Mộc (沐) chỉ hành động ngẩng đầu khi ngồi trong một chiếc bồn còn Dục (浴) chỉ phần thân thể nằm trong bồn tắm. Do đó theo nghĩa chữ tượng hình, Mộc chỉ hành động gội sạch đầu, còn Dục sẽ là làm sạch phần thân thể.)
Mái tóc dài còn chưa khô rũ xuống sau đầu, ánh nến đem dáng người yểu điệu của Lâm Tứ Tiểu thư chiếu ra cái bóng thật dài, đèn sáng đến độ có thể nhìn thấy bóng một người trải dài trên nền gạch sáng bóng đến tận lan can cửa sổ, như cắt hình chiếu vào cửa sổ.
Yến Quốc không mở trường tư thục cho nữ tử, nam nữ cùng nhau đọc sách càng là đồi phong bại tục, nữ tử nếu muốn đọc sách chỉ có thể thỉnh tiên sinh nhập phủ, quà nhập học cho tiên sinh nhập phủ là cực cao, cho nên tuyệt đại đa số nữ tử biết nhiều nhất mấy chữ cũng liền thôi.
Những khó khăn này đặt ở Lâm Phủ tất nhiên là không đáng nhắc tới, Lâm Bất Tiện từ bảy tuổi vỡ lòng, cầm kỳ thư họa đều có đọc qua, tuần tự sư phó là mấy vị danh sư học giả uyên thâm, đến 17 tuổi tiếp quản gia nghiệp mới dần dần ngừng việc học, tiếp quản Lâm phủ gia nghiệp hơn hai năm, ngày thường xem nhiều nhất chính là sổ sách, đêm đọc sách giống như vậy đã xem như một loại tranh thủ thời gian hưởng thụ.
Lâm Tứ Tiểu thư tuy không thể nhập sĩ, nhưng lại nghiêm túc trải qua mười năm khổ học, Phúc hữu thi thư khí tự hoa*, lại có tấm lòng sâu sắc, làm việc quyết đoán càng hiện bày mưu lập kế. (Phúc hữu thi thư khí tự hoa: bụng chứa sách vở tất mặt mũi sáng sủa)
So với Lâm Phủ xa hoa, khuê phòng của Lâm Tứ Tiểu thư cực tối giản, đồ đạc trong phòng bất quá chỉ có một giường, một bàn tròn, mấy cái ghế trăng lưỡi liềm, một cái bàn trang điểm, hai cái tủ mà thôi.
Bên cạnh cửa sổ đặt một cây cổ cầm, bên cạnh cầm đài đặt một lư hương, trong lư hương đang chậm rãi bay ra mấy cột khói trắng, đốt là hương ngủ ngưng thần tĩnh khí, vách tường đối diện cầm đài đặt hai cái giá sách, phía trên bày đầy các loại thư tịch.
Trong phòng bày chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong tàng thư của Lâm Tứ Tiểu thư, là để tiêu khiển trước khi ngủ.
Một thân ảnh từ nguyệt môn* vào Đông viện, người này không mang theo đèn, lại có thể nhanh chóng xuyên qua sơn giả cùng rừng trúc trong nội viện, xem ra là đối với địa hình trong nội viện thập phần quen thuộc. (*: Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí)
Đến gần phòng ngủ mới lộ ra thân hình, chính là nhất đẳng nha hoàn ban ngày phục thị bên cạnh Lâm Tứ Tiểu thư - Từ Nghi. Từ Nghi cùng nha hoàn đứng ở cửa gác đêm nói nhỏ vài câu mới vào sương phòng.
Lâm Bất Tiện nghe thấy giọng nói cũng không ngước mắt lên, chờ nha hoàn đến bên cạnh mới dời tầm mắt ra khỏi sách.
"Chuyện gì?"
Từ Nghi ngực phập phồng, nghĩ đến là vừa mới đi gấp, nàng đầu tiên là chắp tay hành lễ Vạn Phúc mới từ trong ngực móc ra một phong thư dâng hai tay giao cho Lâm Bất Tiện, thấp giọng nói: " Tiểu thư, Kinh Thành có tin!"
Tim nến trên bàn chập chờn, đôi mắt không gợn sóng của Lâm Bất Tiện cũng lóe lên ánh sáng, lại là chợt lóe mà qua.
Lâm Bất Tiện cầm lấy, nhìn phong thư để ở lòng bàn tay, giữa phong thư viết sáu chữ lớn: Lâm tứ tiểu thư phương khải.
Chữ viết tinh tế, bút lực cứng cáp, giống như xuất phát từ tay nam tử.
Từ Nghi lui về phía sau vài bước, Lâm Bất Tiện lật qua phong thư, thấy niêm phong còn nguyên vẹn mới xé ra, lấy ra lá thư bên trong.
'Tứ Tiểu thư nhã giám*, đã lâu không gặp, nháy mắt đã tuần nữa trôi qua. Khi đề bút, ta đã tìm được nơi ở ở Kinh Thành, nhờ phúc tứ tiểu thư cao thượng, một đường thông thuận. (*: Lời kính trọng, mời người khác đọc thư hoặc sách của mình viết ra)
Trước, trong buổi chia tay, Tứ Tiểu thư từng từ từng lời, ta ngày đêm nhớ kỹ, không dám quên.
Nay, kỳ thi mùa xuân sắp tới, tuy tay không rời sách, treo dầm đâm cổ, chưa từng chậm trễ. Nề hà tư chất đần độn, thường tự mình thở dài ngao ngán.
Chỉ có đem hết toàn lực, cố gắng thi đậu, mới không phụ Tứ Tiểu thư chiếu cố chi ân, coi trọng chi nghị.
Quy tâm tựa như tiễn*, không biết phải nói gì hơn. (*nóng lòng về nhà)
Cẩn tụng văn kỳ.
Ngu huynh, Chung Tiêu Đình.'
Ngắn ngủi mấy dòng chữ, Lâm Bất Tiện nhìn hai lần, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, lại đem giấy viết thư đặt trên ngọn nến......
"Nha! Tiểu thư, ngươi như thế nào đem đốt thư của cô gia?"
Từ Nghi bưng chậu tới, Lâm Bất Tiện đem tàn tin không nhìn ra chữ ném vào trong chậu, nhìn tàn giấy hoàn toàn hóa thành tro tàn, nhàn nhạt nói: "Chớ có nói bậy, ta cùng với Chung Công tử cũng không có môi chước chi ngôn*, sao lại gọi cô gia?" (*chưa có mai mối)
Từ Nghi thè lưỡi, sửa lời nói: "Chung Công tử chọc Tiểu thư sinh khí?"
"Chưa từng."
Từ Nghi khó hiểu, truy vấn nói: "Kia Tiểu thư như thế nào đốt thư đi?"
Lâm Bất Tiện rũ xuống đôi mắt trầm ngâm giây lát, biểu tình trên mặt không thay đổi, nói: "Ta mệt mỏi, tắt đèn đi ngủ đi."
"Vâng"
Từ Nghi đem chậu mang đi, trở về hầu hạ Lâm Bất Tiện cởi áo, nằm xuống, tắt đèn, thối lui đến nhĩ phòng.
Nằm ở trên giường, Lâm Bất Tiện nhớ tới Chung Tiêu Đình, bộ dáng của đối phương lại có chút mơ hồ.
Yến Quốc cực kỳ coi trọng nam nữ đại phòng, nữ tử chưa xuất giá cơ hồ không có cơ hội một mình riêng tư gặp ngoại nam cho dù là Lâm Tứ Tiểu thư gánh vác đại gia nghiệp, ngày thường cũng phải có gia phó đi cùng mới có thể lộ diện trước mặt mọi người.
Nhận biết Chung Tiêu Đình, hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Chung Tiêu Đình cùng Lâm Bất Tiện xem như đồng môn sư huynh muội, là sư phó thứ hai của Lâm Bất Tiện : Đỗ Tiên sinh, từng là ân sư vỡ lòng của Chung Tiêu Đình, Đỗ Tiên sinh mấy lần mang văn chương của Chung Tiêu Đình đến Lâm Phủ, đọc cho Lâm Bất Tiện nghe.
Dưới sự giới thiệu của Đỗ Tiên sinh, hai người gặp qua một lần, cách rèm châu thảo luận học vấn, Lâm Bất Tiện cảm thấy Chung Tiêu Đình có tài văn chương, lại nghe nói gia cảnh của hắn bần hàn liền lộ phí đi thi cũng kiếm không ra, liền thông qua Đỗ tiên sinh giúp đỡ Chung Tiêu Đình.
Chung Tiêu Đình không phụ sự mong đợi, ở trong kỳ thi mùa thu khảo cái cử nhân trở về, trở lại Lạc Thành liền đến cửa Lâm phủ nói lời cảm tạ, Chung Tiêu Đình tuy xuất thân hàn môn, nhưng có công danh liền bất đồng, lúc đó Lâm Bất Tiện vừa mới tiếp quản gia nghiệp, Lâm lão gia liền ra mặt thay Lâm Bất Tiện chiêu đãi Chung Tiêu Đình, đó là lần thứ hai hai người gặp mặt.
Năm ấy Lâm Bất Tiện đã 18 tuổi, đã sớm qua tuổi nên thành gia lập thất, sau buổi yến hội mẫu thân của Lâm Bất Tiện nói bóng nói gió mà dò hỏi, Lâm Bất Tiện nghĩ: Thân là nữ tử chung quy là phải gả người, chuyện hôn nhân xưa nay là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, cùng với gả cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt, chi bằng gả cho Chung Tiêu Đình biết rõ gốc rễ, liền ngầm đồng ý. (*ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai.)
Trước kỳ thi mùa xuân, Lâm lão gia lại tự mình mở tiệc chiêu đãi Chung Tiêu Đình, xem như bước đầu đem hôn sự của hai người định ra, Lâm Bất Tiện nghe nói: Chung Tiêu Đình đáp ứng phụ thân của mình, để cho nhi tử thứ hai của bọn họ họ Lâm, thừa kế Lâm phủ hương khói, chỉ đợi đại khảo trở về liền thỉnh bà mối tới cửa hạ sính.
Nghĩ đến gia nghiệp lớn như vậy của Lâm phủ không có con nối dõi, Lâm Bất Tiện lại không có đạo lý cự tuyệt, vì thế nàng còn phá lệ đi tiễn Chung Tiêu Đình một đoạn đường, tặng hắn lộ phí, chúc hắn kim bảng đề danh.
Sau đó mỗi tháng, Lâm Bất Tiện đều có thể thu được một phong thư của Chung Tiêu Đình, trừ bỏ phong này, những phong trước nàng đều giữ lại.
Phong thư này vì sao phải đốt? Là bởi vì Lâm Bất Tiện cảm thấy: So với những phong thư khác, từ ngữ của phong thư này quá mức thân mật, bọn họ rốt cuộc chưa thành thân, ngay cả đính hôn cũng chưa từng, về lý không hợp.
Chung Tiêu Đình đã rời Lạc Thành hơn 4 tháng, bọn họ quen biết gần 3 năm, tổng cộng cũng chỉ gặp 3 lần, thế cho nên Chung Tiểu Đình ở trong lòng Lâm Tứ Tiểu thư chỉ lưu lại một hình dáng.
Lâm Bất Tiện thu hồi suy nghĩ, kéo chăn, nhắm hai mắt lại.
......
Lại là một ngày nắng đẹp, trên quan đạo* thẳng tắp bên ngoài Lạc Thành, một tên khất cái đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới từ xa chậm rãi đi tới. (*: Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùng.)
Trên người khất cái mặc đã không thể gọi là quần áo, giống như là bị người cố ý xé rách mà thành, lại như được hình thành một cách tự nhiên từ những loại vải không tốt.
Khất cái đi một mình, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trong miệng lẩm bẩm, giống như một người điên.
Gia sản duy nhất trên người hắn tương đối hoàn chỉnh chính là đôi giày trên chân, bất quá đế giày cơ hồ sắp bị mài phẳng, trên giày cũng dơ hề hề, chỉ là từ kiểu dáng của đôi giày có thể miễn cưỡng suy đoán ra đôi giày này đã từng có giá cả xa xỉ.
Lại nhìn kỹ quần áo rách nát trên người khất cái kia, vải dệt cũng là thượng đẳng, chẳng lẽ tên khất cái này là người sa cơ thất thế, đã từng là gia đình giàu có? Đáng tiếc là người điên, cũng hỏi không ra cái gì.
Lúc này, bên cạnh một chiếc xe bò đi ngang qua khất cái, người kéo xe là một hán tử nông dân, trên xe có một thiếu nữ mặc váy, chải kiểu tóc chưa xuất giá, nửa mặt dưới đeo một tấm vải thô.
Tên khất cái kia đột nhiên quay đầu, đôi mắt đen nhánh có thần nhìn chằm chằm thiếu nữ trên xe đẩy, trong miệng còn lẩm bẩm, chỉ là thanh âm quá thấp, nghe không rõ nói cái gì.
"Mọi người chú ý, đây là cô gái thứ 10 tôi gặp trên đường trong 3 tháng qua, trong triều đại này, ở nơi công cộng có thể gặp được phụ nữ là chuyện phi thường hiếm lạ, hơn nữa tất cả các cô gái chưa xuất giá ra đường đều phải che mặt, thật là quá phong kiến."
***********
Editor: Cầu thả sao thêm động lực <3
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz