[Nhĩ Nhã] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 10
Ăn cơm xong, Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương cùng Thạch Đầu đi tới cửa nha môn Hồ Châu phủ, mấy người canh cửa đã sớm nhận ra Tiểu Tứ Tử, chạy nhanh đến khách khách khí khí mời đi vào, một người khác thì đã sớm chạy vào báo tin.
Huyện ông hiện giờ đang đau đầu hai chuyện. Thứ nhất, Vương Nhất Phách này là họ hàng thân thích của tiểu ái thiếp của lão, rất được ái thiếp của lão yêu thương chiều chuộng, cho nên Huyện ông hắn mới nhận Vương Nhất Phách làm con nuôi, không nghĩ tới rằng đột nhiên lại chết. Huyện ông cũng cảm thấy cái chết của Vương Nhất Phách có điểm kì quái. Thứ hai, hắn lại đau đầu vì bỗng dưng nhảy ra một Tiểu Vương gia. Hắn bình thường tuy rằng không phải tham quan đại gian đại ác, nhưng cũng chỉ là một viên quan hồ đồ không hơn không kém, nếu như hầu hạ không tốt, Tiểu Vương gia này muốn nghiền chết hắn, sẽ không phải dễ như nghiền chết một con kiến hay sao. Tâm tư hắn vốn đang lo lắng, lại thêm tiểu thiếp của hắn lại cứ cùng hắn bát nháo, khóc sướt mướt đòi hắn báo thù cho con, bằng không sẽ thắt cổ chết, làm cho Huyện ông hắn rất phiền. Lúc này, lại thấy một tên canh cửa tiến vào nói, "Huyện ông, Tiểu Vương gia đã tới."
"Ách...... Mau mời mau mời." Huyện ông nhanh chóng lấy cái mũ ô sa đội lên, đuổi ái thiếp đi, mang theo sư gia vội vã chạy ra ngoài.
"Tiểu anh hùng a, ngài đã tới." Huyện ông lao tới chỗ Tiểu Tứ Tử rồi lại thở dài một cái, "Bản quan chờ ngài hảo lâu."
Tiểu Tứ Tử cảm thấy Huyện ông này như thế nào lại chiêu hiền đãi sĩ như vậy, thật sự là quan tốt nha, liền cười nói, "Bổn đại gia đợi lâu a."
"Khụ khụ...... Không lâu không lâu a." Huyện ông nghe vào lại cảm thấy không được tự nhiên, liền mời Tiểu Tứ Tử vào bên trong, "Mời mời, tiểu anh hùng đã ăn điểm tâm chưa a? Có muốn bản quan kêu hạ nhân chuẩn bị không?"
Tiểu Tứ Tử khoát tay, nói, "Cái này không cần đâu, ta đã ăn rồi, chúng ta vẫn là nên đi xem thi thể trước, đúng rồi, đã khám nghiệm tử thi chưa?"
"Rồi." Huyện ông liền nhanh chóng gật đầu, dẫn Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi tới phòng khám nghiệm, vừa đi vừa cùng Tiểu Tứ Tử bàn bạc, "Kết quả khám nghiệm tử thi a, đại khái là Nhất Phách tối hôm qua bị người hãm hại, do bị cắt đứt yết hầu mà chết, ai......"
"Vương Nhất Phách bình thường có cùng người kết thù kết oán không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.
Huyện ông có chút xấu hổ, nói, "Cái này...... Bình thường Nhất Phách đắc tội không ít người, kết thù kết oán kia thì thật là nhiều lắm."
Tiểu Tứ Tử ngẫm lại cũng đúng, hắn tiểu nhân bỉ ổi như vậy, xem ra thật sự đắc tội với nhiều người, lại hỏi, "Vậy ngươi có biết hắn vì sao lại vào rừng trúc vào ban đêm không nha?"
"Chuyện này......" Huyện ông lắc đầu, "Không biết a."
"Hắn hẳn là cũng phải có quen với vài huynh đệ?" Tiêu Lương hỏi, "Ngươi có nhận biết hay không?"
"Ách...... Thật ra ta cũng biết một số bằng hữu của hắn, ha ha, đều là một đám công tử ăn chơi lêu lổng trong phủ Hồ Châu này." Huyện ông vừa nói, vừa xoay mặt phân phó hạ nhân, "Đi đưa những bằng hữu bình thường hay đi cùng Nhất Phách tới đây."
"Dạ." Hạ nhân đi rồi, Tiểu Tứ Tử bọn họ cũng vừa tới phòng khám nghiệm tử thi.
Mấy người đến chỗ thi thể Vương Nhất Phách nhìn nhìn, tối hôm qua bởi vì trời tối nên không thấy rõ lắm. Hôm nay vừa thấy, liền phát hiện trên cổ Vương Nhất Phách có một vết đao rất sâu cũng rất dài. Tiêu Lương cúi đầu nhìn nhìn, cảm thấy không giống như binh khí sắc bén tạo thành, mà cũng chỉ như đao kiếm bình thường, hơn nữa xuống tay còn có chút do dự, cảm giác như không phải do người có võ công làm.
Tiểu Tứ Tử đối với công phu cũng không hiểu biết, cái hắn chú ý là cái khác. Cúi đầu, Tiểu Tứ Tử mắt nhìn vào ngón tay của Vương Nhất Phách, chỉ vào móng tay hỏi Tiêu Lương, "Tiểu Lương Tử ngươi xem nha, ngón tay hắn có thật nhiều cát, tay cũng rất bẩn a."
Tiêu Lương gật đầu, xác nhận.
"Nhất Phách bình thường đừng nhìn có chút bỉ ổi, hắn nhưng lại là người rất sạch sẽ." Huyện ông lắc đầu, "Hắn sẽ không đem chính mình biến thành bẩn như vậy."
"Như vậy a......" Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, lại vây quanh Vương Nhất Phách nhìn nhìn, phát hiện giày của hắn cũng thực bẩn, trên giày vải màu đen có dính bùn đất, càng cảm thấy kì quái.
Mấy người vây quanh thi thể trái phải trước sau nhìn vài lần, cũng không phát hiện thêm manh mối gì khác, liền ra khỏi phòng khám nghiệm. Lúc này, có một hạ nhân chạy tới nói, Vương Nhất Phách bình thường chơi thân nhất với ba vị bằng hữu, đang chờ ở thư phòng."
Huyện ông gật gật đầu, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, "Tiểu anh hùng, không bằng ta gọi bọn hắn lại đây, ngươi hỏi?"
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, "Bổn đại gia, để bọn họ một mình vào thư phòng, ta muốn hỏi từng người một."
"Ai! Đi." Huyện ông phân phó gác cổng, kêu một đám tiến vào thư phòng sau, hắn muốn một mình hỏi. tiếp đó, liền dẫn Tiểu Tứ Tử vào trong thư phòng.
Tiểu Tứ Tử ngồi xuống ghế, Thạch Đầu nằm úp sát bên chân, Tiêu Lương ngồi ở bên kia. Mọi người vừa ngồi xuống, nha dịch liền mang đến một người. Người này tuổi còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân áo trắng, tướng mạo cũng không quá xuất chúng, mặt tròn, đôi mắt nhỏ tí, cái miệng nhỏ nhỏ, cảm giác có chút giống với con chuột. Chính là ăn mặc rất có bộ dáng, trên tay cầm thêm một cây quạt, bước đi chậm rãi.
Vào phòng, hắn hành lễ với Huyện ông, miệng nói, "Tiểu nhân Lương Phúc bái kiến đại nhân."
"Ân." Huyện ông gật đầu, nói với Tiểu Tứ Tử, "Tiểu anh hùng a, đây là Lương Phúc, là bằng hữu tốt nhất của Nhất Phách."
"Lương Phúc." Huyện ông nói với Lương Phúc, "Vị này là tiểu anh hùng, là bộ khoái chuyên môn phá án mà bản phủ mời đến, ngươi cũng phải cung kính đối đãi, hắn hỏi cái gì thì ngươi đáp cái nấy."
"Dạ!" Lương Phúc nhanh nhẹn gật đầu cười lấy lòng, xoay mặt liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, lập tức sửng sốt.
Vừa nãy nghe Huyện ông giới thiệu, Lương Phúc hắn còn tưởng rằng mời đến một thiếu niên hiệp khách, không nghĩ tới lại là một thiếu niên xinh đẹp tới như vậy. Lương Phúc hắn tự nhận rằng đã gặp qua không ít mỹ thiếu hiệp, nhưng dễ nhìn như vậy lại mới là lần đầu thấy, không tự chủ mà nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đến ngốc lăng.
Tiêu Lương thất Lương Phúc kia cặp mắt cứ nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, thật thấy không thoải mái, nhưng mà chưa đợi hắn động thủ, một bên mặt Lương Phúc đột nhiên quay qua hướng bên cạnh, "ba" một tiếng, trên mặt xuất hiện năm dấu tay, chính là do trúng một cái tát.
Lương Phúc bụm mặt khó hiểu, trái phải nhìn xem, lại không phát hiện thấy ai. Kì thật là Thanh Ảnh tránh ở bên trong nhìn thấy chướng mắt, hung hăng đánh hắn một bạt tai, ai kêu hắn nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đến chảy nước miếng? Người này lòe loẹt, đi đường không thèm nhìn ai, Thanh Ảnh bọn họ từng đi lại trên giang hồ, chỉ nhìn liền khẳng định hắn không phải người lương thiện.
Tiểu Tứ Tử cũng không để ý chuyện này, hỏi Lương Phúc, "Lương Phúc, ngươi cùng Vương Nhất Phách là bạn tốt?""Ách...... Đúng vậy." Lương Phúc ngoan ngoãn cúi đầu, thu hồi ánh mắt không dám nhìn về phía Tiểu Tứ Tử. Trong lòng hắn nghĩ, không phải thoạt nhìn đáng yêu như vậy kì thật lại là cao thủ võ lâm chứ, vừa rồi là dùng nội lực cho hắn một bạt tai...... Cũng đúng, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, bằng không thì Huyện ông lại cung kính với hắn như vậy.
"Ngươi là làm cái gì nha?" Câu hỏi của Tiểu Tứ Tử, cũng rất có bộ dáng a, mấy ảnh vệ ở trong tối xúc động cắn khăn tay...... Tiểu Vương gia đáng yêu như vậy, dưỡng ở nhà là tốt nhất, đi ra ngoài để người ta tùy tiện ngắm như vậy thật là đáng tiếc nha.
"Nga...... Tiểu nhân là người buôn bán." Lương Phúc hắc hắc hai tiếng nở nụ cười, "Ở trên đường có mở một Xuân Tiêu lâu."
"Xuân Tiêu lâu?" Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, "Là cửa hàng bán bánh trôi sao?"
Lương Phúc sửng sốt, cũng không biết là Tiểu Tứ Tử là thật không hiểu hay là giả vờ, mang hắn ra làm trò cười, "Ân...... Dạ, là mua bán da thịt."
"Thịt sao?" Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, tâm nói, này bán thịt mà còn lấy cái tên văn nhã như vậy, chưởng quầy này thực sự có học vấn nha.
"Hắc hắc........." Lương Phúc lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Không phải là dạng thịt bên ngoài thường bán...... Là bên trong cái loại này......"
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, "Nga...... Ta hiểu được."
"Ha ha......" Lương Phúc liền cười cười.
"Ăn ngon không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.
"Ăn ngon." Lương Phúc nhanh chóng trả lời, tâm nói, làm cho vị tiểu anh hùng này có cảm tình tốt nới hắn, như vậy mới dễ thu phục a, "Tiểu anh hùng lần sau có cơ hội, đến quán của ta thử xem, ta không thu tiền ngài, cam đoan sẽ chọn tốt nhất hầu hạ ngài."
"Ân." Tiểu Tứ Tử gật đầu, cười tủm tỉm nói, "Tuy rằng bánh trôi ta chỉ thích ăn loại nhân đậu xanh, bất quá thịt cũng có thể thử xem."
"Phốc......" Huyện ông đang uống nước, thình lình một cái nhịn không được, liền ho khan, tâm nói, vốn đang nghĩ Tiểu Vương gia này cũng có hứng thú đi kĩ viện, không nghĩ tới hắn đem Xuân Tiêu lâu coi như chỗ bán bánh trôi nhân thịt a.
Lương Phúc cũng biến thành dở khóc dở cười, không biết nói gì.
Tiêu Lương có chút nhịn không được, liền đến bên tai Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói cho hắn biết Xuân Tiêu lâu đến tột cùng là nơi nào. Tiểu Tứ Tử bình thường lúc đọc sách, ngẫu nhiên cũng sẽ biết thanh lâu kĩ viện là cái gì. Vừa nghe Tiêu Lương nói xong, mặt liền nhịn không được mà hơi hơi đỏ lên, thu góc áo nhỏ giọng nói, "Nga...... Như vậy a...... Ân, đổi đề tài khác, không nói cái này nữa."
Thấy bộ dáng Tiểu Tứ Tử như vậy, đừng nói Tiêu Lương hay Lương Phúc, ngay cả Huyện ông vừa nhìn đã thấy choáng váng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ một ý niệm trong đầu — như thế nào lại đáng yêu như vậy a.
Lương Phúc ngay cả tròng mắt cũng liền rớt xuống, chỉ thấy trên gương mặt của Tiểu Tứ Tử thản nhiên đỏ ửng, không tự chủ được liền nuốt một ngụm nước miếng, "Ba......" quai hàm bên kia bỗng có thêm năm dấu tay......... Hắc Ảnh làm.
Ôm hai má sưng đỏ lên, Lương Phúc nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn, tâm nói, ngoan ngoãn, tiểu mỹ nhân này tính tình cũng không nhỏ a, mới nhìn thôi đã tát hai cái, vẫn là nên biết tốt xấu một chút, không lại đem tròng mắt của ta đánh rớt a.
Không biết xa xa Công Tôn đã sắn tay áo hung hăng muốn chạy lại đây, miệng mắng: "Quỷ háo sắc đáng chết, dám nhìn chằm chằm bảo bối nhà ta như vậy, lão tử móc mắt ngươi!"
Triệu Phổ nhanh nhẹn ôm Công Tôn, nói, "Thân ái, đừng nóng vội a, đã thưởng hai cái tát rồi."
"Hảo hảo ngồi ngốc ở nhà có cái gì không tốt a, cần gì phải chạy đến đây làm bộ khoái, để cho người khác nhìn như vậy, tiểu hài tử hư chính là không biết nghe lời a!" Công Tôn oán giận, Triệu Phổ vừa ôm thắt lưng hắn vừa ở cổ hắn cọ a cọ, "Thân ái, ngươi rốt cuộc cũng hiểu vì sao ta muốn nhìn ngươi, nhưng không muốn cho bất luận người nào nhìn a!"
Công Tôn nhấc chân sau mà đá, "Hừ, là ta đau con ta, ngươi cái đó gọi là biến thái, không được đánh đồng!"
Triệu Phổ ôm Công Tôn không buông, "Thân ái, ngươi hảo hung a, vừa rồi rõ ràng là rất ôn nhu với người ta."
"Tránh ra!" Công Tôn đánh vào cái mặt Triệu Phổ đang đưa tới, Triệu Phổ biết miệng muốn hôn Công Tôn, miệng kêu, "Thân ái, đến, hôn một cái đi!"
"Ta muốn tiếp tục nghe...... A......" Công Tôn tay trói gà không chặt bị Triệu Phổ một thân võ công hữu lực kéo tới nơi nào đó, hôn a hôn.
"Ngươi có biết hay không Vương Nhất Phách đã chết?" Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp.
"Biết." Lương Phúc gật đầu, đáp lời, "Ai...... Thật sự là trời kị anh tài a."
Mọi người ở đây không nhịn được mà co rút khóe miệng, bốn chữ "trời kị anh tài" nếu có thể dùng được trên người Vương Nhất Phách, thì đừng nói đám người anh tài trong thiên hạ không thuận theo, ông trời đại khái cũng muốn trở mặt a.
"Vậy, ngươi có biết Vương Nhất Phách là bị ai hãm hại không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.
Lương Phúc nghe tới đó, mặt hơi hơi biến, tựa hồ như có chút do dự.
"Lương Phúc!" Huyện ông biết Lương Phúc và Vương Nhất Phách là bạn rượu, Vương Nhất Phách không có việc gì thì lại thích đi Xuân Tiêu lâu của hắn tìm cô nương, hắn rất có khả năng là sẽ có manh mối, "Nơi này tuy rằng không phải công đường, nhưng đã là câu hỏi chính thức, ngươi nếu biết cái gì, liền trả lời chi tiết, không được nửa phần dấu diếm."
"Ách...... Dạ!" Lương Phúc gật gật đầu với Huyện ông, trả lời Tiểu Tứ Tử, "Bẩm tiểu anh hùng, tại hạ biết là ai đã hại chết Vương Nhất Phách!"
Huyện ông hiện giờ đang đau đầu hai chuyện. Thứ nhất, Vương Nhất Phách này là họ hàng thân thích của tiểu ái thiếp của lão, rất được ái thiếp của lão yêu thương chiều chuộng, cho nên Huyện ông hắn mới nhận Vương Nhất Phách làm con nuôi, không nghĩ tới rằng đột nhiên lại chết. Huyện ông cũng cảm thấy cái chết của Vương Nhất Phách có điểm kì quái. Thứ hai, hắn lại đau đầu vì bỗng dưng nhảy ra một Tiểu Vương gia. Hắn bình thường tuy rằng không phải tham quan đại gian đại ác, nhưng cũng chỉ là một viên quan hồ đồ không hơn không kém, nếu như hầu hạ không tốt, Tiểu Vương gia này muốn nghiền chết hắn, sẽ không phải dễ như nghiền chết một con kiến hay sao. Tâm tư hắn vốn đang lo lắng, lại thêm tiểu thiếp của hắn lại cứ cùng hắn bát nháo, khóc sướt mướt đòi hắn báo thù cho con, bằng không sẽ thắt cổ chết, làm cho Huyện ông hắn rất phiền. Lúc này, lại thấy một tên canh cửa tiến vào nói, "Huyện ông, Tiểu Vương gia đã tới."
"Ách...... Mau mời mau mời." Huyện ông nhanh chóng lấy cái mũ ô sa đội lên, đuổi ái thiếp đi, mang theo sư gia vội vã chạy ra ngoài.
"Tiểu anh hùng a, ngài đã tới." Huyện ông lao tới chỗ Tiểu Tứ Tử rồi lại thở dài một cái, "Bản quan chờ ngài hảo lâu."
Tiểu Tứ Tử cảm thấy Huyện ông này như thế nào lại chiêu hiền đãi sĩ như vậy, thật sự là quan tốt nha, liền cười nói, "Bổn đại gia đợi lâu a."
"Khụ khụ...... Không lâu không lâu a." Huyện ông nghe vào lại cảm thấy không được tự nhiên, liền mời Tiểu Tứ Tử vào bên trong, "Mời mời, tiểu anh hùng đã ăn điểm tâm chưa a? Có muốn bản quan kêu hạ nhân chuẩn bị không?"
Tiểu Tứ Tử khoát tay, nói, "Cái này không cần đâu, ta đã ăn rồi, chúng ta vẫn là nên đi xem thi thể trước, đúng rồi, đã khám nghiệm tử thi chưa?"
"Rồi." Huyện ông liền nhanh chóng gật đầu, dẫn Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi tới phòng khám nghiệm, vừa đi vừa cùng Tiểu Tứ Tử bàn bạc, "Kết quả khám nghiệm tử thi a, đại khái là Nhất Phách tối hôm qua bị người hãm hại, do bị cắt đứt yết hầu mà chết, ai......"
"Vương Nhất Phách bình thường có cùng người kết thù kết oán không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.
Huyện ông có chút xấu hổ, nói, "Cái này...... Bình thường Nhất Phách đắc tội không ít người, kết thù kết oán kia thì thật là nhiều lắm."
Tiểu Tứ Tử ngẫm lại cũng đúng, hắn tiểu nhân bỉ ổi như vậy, xem ra thật sự đắc tội với nhiều người, lại hỏi, "Vậy ngươi có biết hắn vì sao lại vào rừng trúc vào ban đêm không nha?"
"Chuyện này......" Huyện ông lắc đầu, "Không biết a."
"Hắn hẳn là cũng phải có quen với vài huynh đệ?" Tiêu Lương hỏi, "Ngươi có nhận biết hay không?"
"Ách...... Thật ra ta cũng biết một số bằng hữu của hắn, ha ha, đều là một đám công tử ăn chơi lêu lổng trong phủ Hồ Châu này." Huyện ông vừa nói, vừa xoay mặt phân phó hạ nhân, "Đi đưa những bằng hữu bình thường hay đi cùng Nhất Phách tới đây."
"Dạ." Hạ nhân đi rồi, Tiểu Tứ Tử bọn họ cũng vừa tới phòng khám nghiệm tử thi.
Mấy người đến chỗ thi thể Vương Nhất Phách nhìn nhìn, tối hôm qua bởi vì trời tối nên không thấy rõ lắm. Hôm nay vừa thấy, liền phát hiện trên cổ Vương Nhất Phách có một vết đao rất sâu cũng rất dài. Tiêu Lương cúi đầu nhìn nhìn, cảm thấy không giống như binh khí sắc bén tạo thành, mà cũng chỉ như đao kiếm bình thường, hơn nữa xuống tay còn có chút do dự, cảm giác như không phải do người có võ công làm.
Tiểu Tứ Tử đối với công phu cũng không hiểu biết, cái hắn chú ý là cái khác. Cúi đầu, Tiểu Tứ Tử mắt nhìn vào ngón tay của Vương Nhất Phách, chỉ vào móng tay hỏi Tiêu Lương, "Tiểu Lương Tử ngươi xem nha, ngón tay hắn có thật nhiều cát, tay cũng rất bẩn a."
Tiêu Lương gật đầu, xác nhận.
"Nhất Phách bình thường đừng nhìn có chút bỉ ổi, hắn nhưng lại là người rất sạch sẽ." Huyện ông lắc đầu, "Hắn sẽ không đem chính mình biến thành bẩn như vậy."
"Như vậy a......" Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, lại vây quanh Vương Nhất Phách nhìn nhìn, phát hiện giày của hắn cũng thực bẩn, trên giày vải màu đen có dính bùn đất, càng cảm thấy kì quái.
Mấy người vây quanh thi thể trái phải trước sau nhìn vài lần, cũng không phát hiện thêm manh mối gì khác, liền ra khỏi phòng khám nghiệm. Lúc này, có một hạ nhân chạy tới nói, Vương Nhất Phách bình thường chơi thân nhất với ba vị bằng hữu, đang chờ ở thư phòng."
Huyện ông gật gật đầu, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, "Tiểu anh hùng, không bằng ta gọi bọn hắn lại đây, ngươi hỏi?"
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nói, "Bổn đại gia, để bọn họ một mình vào thư phòng, ta muốn hỏi từng người một."
"Ai! Đi." Huyện ông phân phó gác cổng, kêu một đám tiến vào thư phòng sau, hắn muốn một mình hỏi. tiếp đó, liền dẫn Tiểu Tứ Tử vào trong thư phòng.
Tiểu Tứ Tử ngồi xuống ghế, Thạch Đầu nằm úp sát bên chân, Tiêu Lương ngồi ở bên kia. Mọi người vừa ngồi xuống, nha dịch liền mang đến một người. Người này tuổi còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân áo trắng, tướng mạo cũng không quá xuất chúng, mặt tròn, đôi mắt nhỏ tí, cái miệng nhỏ nhỏ, cảm giác có chút giống với con chuột. Chính là ăn mặc rất có bộ dáng, trên tay cầm thêm một cây quạt, bước đi chậm rãi.
Vào phòng, hắn hành lễ với Huyện ông, miệng nói, "Tiểu nhân Lương Phúc bái kiến đại nhân."
"Ân." Huyện ông gật đầu, nói với Tiểu Tứ Tử, "Tiểu anh hùng a, đây là Lương Phúc, là bằng hữu tốt nhất của Nhất Phách."
"Lương Phúc." Huyện ông nói với Lương Phúc, "Vị này là tiểu anh hùng, là bộ khoái chuyên môn phá án mà bản phủ mời đến, ngươi cũng phải cung kính đối đãi, hắn hỏi cái gì thì ngươi đáp cái nấy."
"Dạ!" Lương Phúc nhanh nhẹn gật đầu cười lấy lòng, xoay mặt liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, lập tức sửng sốt.
Vừa nãy nghe Huyện ông giới thiệu, Lương Phúc hắn còn tưởng rằng mời đến một thiếu niên hiệp khách, không nghĩ tới lại là một thiếu niên xinh đẹp tới như vậy. Lương Phúc hắn tự nhận rằng đã gặp qua không ít mỹ thiếu hiệp, nhưng dễ nhìn như vậy lại mới là lần đầu thấy, không tự chủ mà nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đến ngốc lăng.
Tiêu Lương thất Lương Phúc kia cặp mắt cứ nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, thật thấy không thoải mái, nhưng mà chưa đợi hắn động thủ, một bên mặt Lương Phúc đột nhiên quay qua hướng bên cạnh, "ba" một tiếng, trên mặt xuất hiện năm dấu tay, chính là do trúng một cái tát.
Lương Phúc bụm mặt khó hiểu, trái phải nhìn xem, lại không phát hiện thấy ai. Kì thật là Thanh Ảnh tránh ở bên trong nhìn thấy chướng mắt, hung hăng đánh hắn một bạt tai, ai kêu hắn nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đến chảy nước miếng? Người này lòe loẹt, đi đường không thèm nhìn ai, Thanh Ảnh bọn họ từng đi lại trên giang hồ, chỉ nhìn liền khẳng định hắn không phải người lương thiện.
Tiểu Tứ Tử cũng không để ý chuyện này, hỏi Lương Phúc, "Lương Phúc, ngươi cùng Vương Nhất Phách là bạn tốt?""Ách...... Đúng vậy." Lương Phúc ngoan ngoãn cúi đầu, thu hồi ánh mắt không dám nhìn về phía Tiểu Tứ Tử. Trong lòng hắn nghĩ, không phải thoạt nhìn đáng yêu như vậy kì thật lại là cao thủ võ lâm chứ, vừa rồi là dùng nội lực cho hắn một bạt tai...... Cũng đúng, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, bằng không thì Huyện ông lại cung kính với hắn như vậy.
"Ngươi là làm cái gì nha?" Câu hỏi của Tiểu Tứ Tử, cũng rất có bộ dáng a, mấy ảnh vệ ở trong tối xúc động cắn khăn tay...... Tiểu Vương gia đáng yêu như vậy, dưỡng ở nhà là tốt nhất, đi ra ngoài để người ta tùy tiện ngắm như vậy thật là đáng tiếc nha.
"Nga...... Tiểu nhân là người buôn bán." Lương Phúc hắc hắc hai tiếng nở nụ cười, "Ở trên đường có mở một Xuân Tiêu lâu."
"Xuân Tiêu lâu?" Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, hỏi, "Là cửa hàng bán bánh trôi sao?"
Lương Phúc sửng sốt, cũng không biết là Tiểu Tứ Tử là thật không hiểu hay là giả vờ, mang hắn ra làm trò cười, "Ân...... Dạ, là mua bán da thịt."
"Thịt sao?" Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, tâm nói, này bán thịt mà còn lấy cái tên văn nhã như vậy, chưởng quầy này thực sự có học vấn nha.
"Hắc hắc........." Lương Phúc lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Không phải là dạng thịt bên ngoài thường bán...... Là bên trong cái loại này......"
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, "Nga...... Ta hiểu được."
"Ha ha......" Lương Phúc liền cười cười.
"Ăn ngon không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.
"Ăn ngon." Lương Phúc nhanh chóng trả lời, tâm nói, làm cho vị tiểu anh hùng này có cảm tình tốt nới hắn, như vậy mới dễ thu phục a, "Tiểu anh hùng lần sau có cơ hội, đến quán của ta thử xem, ta không thu tiền ngài, cam đoan sẽ chọn tốt nhất hầu hạ ngài."
"Ân." Tiểu Tứ Tử gật đầu, cười tủm tỉm nói, "Tuy rằng bánh trôi ta chỉ thích ăn loại nhân đậu xanh, bất quá thịt cũng có thể thử xem."
"Phốc......" Huyện ông đang uống nước, thình lình một cái nhịn không được, liền ho khan, tâm nói, vốn đang nghĩ Tiểu Vương gia này cũng có hứng thú đi kĩ viện, không nghĩ tới hắn đem Xuân Tiêu lâu coi như chỗ bán bánh trôi nhân thịt a.
Lương Phúc cũng biến thành dở khóc dở cười, không biết nói gì.
Tiêu Lương có chút nhịn không được, liền đến bên tai Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói cho hắn biết Xuân Tiêu lâu đến tột cùng là nơi nào. Tiểu Tứ Tử bình thường lúc đọc sách, ngẫu nhiên cũng sẽ biết thanh lâu kĩ viện là cái gì. Vừa nghe Tiêu Lương nói xong, mặt liền nhịn không được mà hơi hơi đỏ lên, thu góc áo nhỏ giọng nói, "Nga...... Như vậy a...... Ân, đổi đề tài khác, không nói cái này nữa."
Thấy bộ dáng Tiểu Tứ Tử như vậy, đừng nói Tiêu Lương hay Lương Phúc, ngay cả Huyện ông vừa nhìn đã thấy choáng váng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ một ý niệm trong đầu — như thế nào lại đáng yêu như vậy a.
Lương Phúc ngay cả tròng mắt cũng liền rớt xuống, chỉ thấy trên gương mặt của Tiểu Tứ Tử thản nhiên đỏ ửng, không tự chủ được liền nuốt một ngụm nước miếng, "Ba......" quai hàm bên kia bỗng có thêm năm dấu tay......... Hắc Ảnh làm.
Ôm hai má sưng đỏ lên, Lương Phúc nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn, tâm nói, ngoan ngoãn, tiểu mỹ nhân này tính tình cũng không nhỏ a, mới nhìn thôi đã tát hai cái, vẫn là nên biết tốt xấu một chút, không lại đem tròng mắt của ta đánh rớt a.
Không biết xa xa Công Tôn đã sắn tay áo hung hăng muốn chạy lại đây, miệng mắng: "Quỷ háo sắc đáng chết, dám nhìn chằm chằm bảo bối nhà ta như vậy, lão tử móc mắt ngươi!"
Triệu Phổ nhanh nhẹn ôm Công Tôn, nói, "Thân ái, đừng nóng vội a, đã thưởng hai cái tát rồi."
"Hảo hảo ngồi ngốc ở nhà có cái gì không tốt a, cần gì phải chạy đến đây làm bộ khoái, để cho người khác nhìn như vậy, tiểu hài tử hư chính là không biết nghe lời a!" Công Tôn oán giận, Triệu Phổ vừa ôm thắt lưng hắn vừa ở cổ hắn cọ a cọ, "Thân ái, ngươi rốt cuộc cũng hiểu vì sao ta muốn nhìn ngươi, nhưng không muốn cho bất luận người nào nhìn a!"
Công Tôn nhấc chân sau mà đá, "Hừ, là ta đau con ta, ngươi cái đó gọi là biến thái, không được đánh đồng!"
Triệu Phổ ôm Công Tôn không buông, "Thân ái, ngươi hảo hung a, vừa rồi rõ ràng là rất ôn nhu với người ta."
"Tránh ra!" Công Tôn đánh vào cái mặt Triệu Phổ đang đưa tới, Triệu Phổ biết miệng muốn hôn Công Tôn, miệng kêu, "Thân ái, đến, hôn một cái đi!"
"Ta muốn tiếp tục nghe...... A......" Công Tôn tay trói gà không chặt bị Triệu Phổ một thân võ công hữu lực kéo tới nơi nào đó, hôn a hôn.
"Ngươi có biết hay không Vương Nhất Phách đã chết?" Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp.
"Biết." Lương Phúc gật đầu, đáp lời, "Ai...... Thật sự là trời kị anh tài a."
Mọi người ở đây không nhịn được mà co rút khóe miệng, bốn chữ "trời kị anh tài" nếu có thể dùng được trên người Vương Nhất Phách, thì đừng nói đám người anh tài trong thiên hạ không thuận theo, ông trời đại khái cũng muốn trở mặt a.
"Vậy, ngươi có biết Vương Nhất Phách là bị ai hãm hại không?" Tiểu Tứ Tử hỏi.
Lương Phúc nghe tới đó, mặt hơi hơi biến, tựa hồ như có chút do dự.
"Lương Phúc!" Huyện ông biết Lương Phúc và Vương Nhất Phách là bạn rượu, Vương Nhất Phách không có việc gì thì lại thích đi Xuân Tiêu lâu của hắn tìm cô nương, hắn rất có khả năng là sẽ có manh mối, "Nơi này tuy rằng không phải công đường, nhưng đã là câu hỏi chính thức, ngươi nếu biết cái gì, liền trả lời chi tiết, không được nửa phần dấu diếm."
"Ách...... Dạ!" Lương Phúc gật gật đầu với Huyện ông, trả lời Tiểu Tứ Tử, "Bẩm tiểu anh hùng, tại hạ biết là ai đã hại chết Vương Nhất Phách!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz