ZingTruyen.Xyz

[ Nhã Tít ] | Gửi nơi xa nhớ

III

Windb_hy




Hà Nội, ngày _ tháng _ năm 1972

Anh xa nhớ,

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày em có thể gửi thư cho anh, và em cứ có cảm giác, khoảng cách giữa chúng ta đang ngày càng xa hơn. Những ngày trôi qua không nhận được tin tức gì từ anh, cứ như một con sâu nhỏ, chậm rãi lê lết trườn qua tâm can em, luôn khiến cho em không thoải mái. Trời Hà Nội dạo này đổ mưa nhiều quá, lúc nào cũng âm u tối sầm. Không biết ở chỗ anh, trời có xanh không, hay cũng nhuốm một lớp mù mịt,nhưng lại không rõ là do bom đạn hay do mưa.

Em lo lắng nhiều lắm, anh ạ. Lo lắng cho từng nhịp thở, từng bước chân của anh nơi chiến trường khói lửa, cho từng trận đánh mà em biết rõ vẫn đang diễn ra từng ngày nhưng không thể chứng kiến. Hàng ngày, báo đài vẫn liên tục cập nhật những tổn thất thương vong, tưởng tượng ra cảnh bom đạn như mưa trút, nghĩ đến việc anh vẫn đang chiến đấu ở giữa sự khốc liệt đó là trái tim em như bị ai đó bóp nghẹt, đến mức em phải nhắm mắt để nước mắt không rơi. Nỗi lo lắng ấy vô hình, không thể nhìn, cũng không thể nắm bắt lấy, nhưng nó theo em suốt những ngày dài, len lỏi chạm vào từng suy nghĩ của em. Em bỗng nhận ra rằng nỗi nhớ này không phải đơn giản chỉ là cảm giác tĩnh lặng lẻ loi, nó càng ngày càng cuộn trào dữ dội tựa như cơn bão đang tàn phá em từng ngày. Nó quấn lấy em, khiến cho đôi khi em nghẹn ngào, đôi khi run rẩy, nhưng cũng khiến cho em cảm nhận được rằng mình đang được sống, vẫn đang còn tồn tại với tình yêu dành cho anh. Mỗi khi đó, em lại càng phải tự nhủ phải mạnh mẽ, phải cố gắng sống tốt để xứng đáng với người con trai đang xa nhà, đang dùng cả thanh xuân và sức lực để giữ lấy từng tấc đất cho Tổ Quốc, giữ lấy miền yên bình cho tình yêu của chúng ta. Nhưng anh ơi, em cũng sợ lắm, sợ nếu lỡ như có điều gì đó xảy ra quá đột ngột, khiến cho em không kịp gửi cho anh thứ gì, cũng không còn cơ hội để nói rằng em yêu anh nhiều đến như thế nào. Thế nên anh ơi, xin hãy giữ gìn niềm tin và cả bản thân mình nữa nhé, để em cùng mọi người ở nơi này yên lòng hơn.

Dẫu cũng biết rằng, nỗi nhớ và nỗi lo có thể đã khiến em yếu đuối hơn, nhưng em không hề hối hận khi được yêu anh, Huy à. Ngược lại, nhờ tình yêu này, em biết mình không hề đơn độc, và anh cũng mang theo nỗi nhớ về em ở nơi xa ấy. Ngay bây giờ, khi em đang viết những dòng này, anh có đang nhớ em không, có đang tựa vào ký ức ngọt ngào của chúng ta để tìm được chút bình yên giữa khói lửa không anh ? Em muốn anh biết rằng từng ngày từng đêm, từng giây từng phút em đều nhớ anh. Và em mong nỗi nhớ ấy có thể hoá thành ngọn đèn soi sáng cho anh những ngày tăm tối, trở thành chút hơi ấm để ở anh cũng cảm nhận được em vẫn đang đồng hành cùng anh, dù rằng em không thể thực sự ôm lấy anh.

Các cụ từ ngày xưa đã bảo rằng là :

"Mẫu đơn ở cạnh nhà thờ
Đôi ta son sắt đợi chờ lấy nhau"

Huy ơi, ở nơi chiến trường tàn khốc ấy, em xin anh hãy vững tâm chiến đấu. Ở nhà, em vẫn son sắt thuỷ chung, một lòng một dạ đợi anh. Đợi cho tới khi đất trời nở hoa, chim chóc ca vang tiếng hát tự do, khi đó anh trở về... Anh sang nhà thưa chuyện trăm năm của đôi ta với mẹ em nhé ?

Em không đòi hỏi gì cao sang đâu anh. Chỉ cần khay trầu cau cánh phượng, thêm vài điếu thuốc lá, cùng dăm ba đĩa bánh quê là mẹ em cũng vui lòng rồi. Em sẽ đợi anh, như đợi mùa xuân xanh đến khi đông đã tàn, như đợi tia nắng đầu ngày sau đêm dài u tối. Từng ngày, từng giờ, từng phút em đều chờ anh trở về, để đôi ta được bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống bình yên sau những tháng ngày khốc liệt, sau những nỗi nhớ quặn thắt và nỗi sợ vô hình mà đôi ta đã đi qua.

Thôi, em dừng bút lại ở đây thôi, kẻo lại mãi miết mà thành ra nói mãi chẳng hết. Chỉ mong rằng từng con chữ em viết hôm nay sẽ thay em đến bên anh, chạm vào bàn tay anh, nhẹ nhàng vỗ về trái tim anh giữa muôn ngàn súng đạn bom mìn rơi rớt ngoài kia. Em tin rằng rồi có một ngày, khi non sông Việt Nam nối liền một dải, khi tiếng tin báo hoà bình được hô to khắp đất nước, chúng ta sẽ được ôm nhau vào lòng, không còn thư từ xa xôi cách trở, không còn nhớ nhung dày vò.

Anh hãy giữ gìn sức khoẻ thật tốt, để em còn được thấy anh trở về trong dáng vẻ hiên ngang, trong nụ cười mà em đã nâng niu trong ký ức bao tháng ngày qua. Hãy để em là người đợi anh, và cũng là người cùng anh đi tiếp quãng đường còn lại anh nhé !

Em yêu anh nhiều, Huy của em !
Hoàng

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz