ZingTruyen.Xyz

Ngon Tinh Tuyen Tap

Tống Diệm

1. Tống Diệm hất cằm: "Cưng tên Mạnh Thấm đúng không?"

Hứa Thấm im lặng. (Trước đây HT họ Mạnh chứ không phải do TD nhớ nhầm.)

Tống Diệm nói với cô: "Anh thích cưng rồi đấy."

Đám bạn của anh cười hô hố, Tống Diệm cau mày, quay lại mắng: "Cút đi hết cho tao! Không thấy tao đang bận dỗ dành chị dâu của bọn mày à? Đứa nào lên tiếng tao đập chết luôn giờ!"

Đám lưu manh nhanh như chớp lùi hết về phía sau một khoảng. Tống Diệm quay đầu nhìn Hứa Thấm: "Cưng nói gì đi."

Hứa Thấm nhìn chằm chằm anh một lát rồi nói: "Tôi không quen anh."

"Anh tên là Tống Diệm, là bạn trai của em."



2. "Cả đời này anh chỉ thương mình cưng thôi."



3.  Cô nhìn anh trừng trừng, gằn từng câu từng chữ khiêu khích: "Vấn đề giữa chúng ta không phải là trước đây em rời khỏi anh hay sao? Anh cảm thấy em làm sai, nhưng anh không cho rằng mình hoàn toàn đúng đấy chứ? Lúc ấy, chúng ta bao nhiêu tuổi? Bản thân còn chưa nuôi sống được mình, trong tình huống như vậy, em có thể đối nghịch bố mẹ, bỏ trốn theo anh sao? Anh có thể nào chín chắn hơn được không vậy?"

Tống Diệm lại cười mà như không: "Cô chín chắn vậy thì còn ở đây nói nhảm với tôi làm gì?"

Hứa Thấm nhếch môi, cảnh cáo: "Tống Diệm, anh đừng nói chuyện với em bằng cái giọng đấy!"

Tống Diệm thấy cô vô lý hết sức, vừa căm tức vừa buồn cười, lớn giọng: "Thế cô muốn nghe giọng điệu nào? Lời ngon tiếng ngọt ấy hả? Mẹ kiếp, cô đòi hỏi hơi quá rồi đấy!"

"Là anh nói vấn đề giữa hai chúng ta, là chính miệng anh nói. Bây giờ, anh làm ơn có thể nói chuyện đàng hoàng, đừng hành động theo cảm tính như vậy nữa được không?" Khí thế Hứa Thấm cũng không thua kém.

"Mẹ nó, tôi chịu như vậy đúng là đáng đời." Đáy mắt Tống Diệm lóe lên tia phẫn nộ. "Nói chuyện đàng hoàng hả? Vậy cô nói đi, đứng ở góc độ của tôi, tại sao tôi phải làm lành với cô? Hứa Thấm, năm đó là cô đá tôi như đá một con chó! Cô nói..." Câu sau bỗng im bặt, lửa giận chợt tắt ngúm, như thể tòa nhà sụp đổ trong tích tắc "Hừ..." Anh không nói được gì nữa, tất cả cơn thịnh nộ bỗng nhiên nhẹ bỗng như gió thổi mây tan, chớp mắt chỉ còn lại sự hoang đường và châm chọc.

Anh chán chường nhếch môi, cảm thấy giờ phút này lôi chuyện năm đó ra quả là vớ vẩn.

"Nói với cô những thứ này thật vô nghĩa." Anh châm điếu thiếu thứ hai, giọng điệu mỉa mai, "Cô chỉ biết có bản thân mình thôi. Tôi có nói thêm nữa cũng chẳng để làm gì."

Hứa Thấm cười lạnh: "Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Muốn em khóc lóc nhận sai, nói với anh em hối hận vì quyết định năm đó à?"

"Không cần, cô chưa từng hối hận." Giọng Tống Diệm lạnh lẽo tựa băng giá.

"Đúng vậy, em chưa từng hối hận. Dù cho thời gian có quay lại, em vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Nếu là anh, lẽ nào anh sẽ không..." Hứa Thấm cố chấp.

"Lựa chọn ban đầu của cô không quan trọng." Tống Diệm bỗng ngắt lời. "Nói mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt vặn hỏi: "Còn hiện tại, lựa chọn của cô là gì?"

Hứa Thấm sửng sốt, chết lặng không trả lời được. Hai người cứ im lặng nhìn nhau như thế, ánh mắt trực diện và cương quyết.

Tống Diệm bỗng cười như mất lý trí: "Tôi biết mà. Cãi vã cả buổi không nói được câu nào đúng trọng điểm cả."

Anh dựa vào cửa sổ, hướng mắt nhìn ra ngoài: "Trong khi yêu cầu tôi chín chắn, cô lại trẻ con hết phần thiên hạ. Bây giờ, chúng ta gặp mặt có thể gật đầu chào nhau coi như từng quen biết, không được à? Sao cứ khơi ra những chuyện kia làm gì? Cô còn chưa cân nhắc rõ ràng đã vội vàng khơi mào câu chuyện, xé toạc vết thương cũ ra. Sau đó thì sao? Cứ để nó thối rữa ra đó? Lần sau gặp lại, cứ thế ngoảnh mặt làm ngơ thì hơn."

Sắc mặt Hứa Thấm trắng bệch.

Ánh mắt Tống Diệm chuyển vào phòng, nhìn cô hồi lâu mới trầm giọng nói tiếp: "Cô nói với tôi những chuyện này chẳng qua là muốn tôi thông cảm cho nỗi khó xử của cô. Được, tôi thông cảm. Nhưng thông cảm không có nghĩa là nên quay lại với nhau. Lần này, nếu chúng ta cứ tiếp tục, gặp phải tình cảnh tương tự, cô vẫn sẽ lựa chọn như lần trước mà không hề hối hận. Hứa Thấm, tôi đã sắp ba mươi rồi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có một vài vết thương, hồi trẻ có thể chịu đựng hết lần này đến lần khác mà vẫn khép miệng được, nhưng từng này tuổi mà bị thêm lần nữa sẽ mất mạng đấy!

Tống Diệm nghiền nát điếu thuốc trên bệ cửa sổ. "Chuyện tình cảm không có đúng sai. Cô nói mình không sai, tôi đồng ý. Nhưng nếu đã thế, vậy thì hãy tiếp tục chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình đi."

Hứa Thấm thẫn thờ đứng đó, cơ thể tựa như tượng đá chạm vào sẽ vỡ nát.

Tống Diệm quay người bước ra ngoài. Thời điểm đi ngang qua cô, Hứa Thẩm vẫn không chịu từ bỏ, giọng nói đã không còn vẻ cứng cỏi, chỉ còn sự run rẩy: "Anh còn hận em sao?"

"Không." Giọng Tống Diệm đã không còn sức lực. "Không hận cô, nhưng cũng không muốn dính dáng gì tới cô nữa."

Nghe thế nào cũng thấy thà để anh hận cô còn tốt hơn. Dù sao như vậy vẫn tốt hơn hiện tại, anh không hận cũng không yêu, cảm xúc dành cho cô nhạt nhòa đến mức không gợn nổi mặt hồ.

Hứa Thấm ngỡ rằng giờ đây, lòng cô đã đau lắm rồi. Nhưng khoảnh khắc kế tiếp, cô không sao gọi tên được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa. Tống Diệm dừng chân ở ngưỡng cửa, chạm tay lên tay nắm cửa hồi lâu rồi nói: "Tôi cũng sai. Tôi cũng muốn trao cho cô những gì cô ao ước lắm chứ! Nhưng có rất nhiều thứ nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi cũng có lỗi trong chuyện này."



4. Thấy anh bỏ điện thoại vào túi, Địch Miểu hỏi vặn: "Anh, anh nói thật với em đi, em hỏi anh nghiêm túc đấy. Có phải anh còn thích chị ta không?"

Lần này Tống Diệm khẽ cười nói: "Không gặp mặt còn đỡ."

Địch Miểu hỏi tới: "Gặp thì sao?"

"Gặp rồi lại muốn gặp tiếp."



5. "Cô nhóc, có nhớ anh không?"

Cuối cùng, điều anh khát khao muốn hỏi chỉ có vậy, đáp án cả đêm trằn trọc trở mình muốn biết chỉ có mỗi câu này. Cô nhóc, cô nhớ anh không? Anh nhớ em đến mức sắp điên lên rồi đấy!

Khoảnh khắc đó, trái tim tựa sắt đá của cô như bị khoét một lỗ, nhói đến tận cốt tủy.

Anh nói: "Anh tưởng em sẽ không quay lại nữa."

Vậy là, chỉ vì cô quay lại nên anh dễ dàng tha thứ cho cô.

Nhưng lần đó chia tay, cô nói: "Tôi không thích con phố Ngũ Phương xập xệ, cũng cảm thấy người ở đó chẳng có tương lai."

Cô tưởng rằng anh tuyệt đối không tha thứ cho mình. Nhưng xa cách nhiều năm, câu trả lời của anh lại là: "Lựa chọn ban đầu của cô không quan trọng."



6. "Hứa Thấm!" Anh gọi cô bằng giọng trịnh trọng, ánh mắt cũng vậy.

"Vâng!" Cô thở hắt ra, khiến một làn khói thật lớn lan tỏa trong không khí.

"Còn thích anh không?" Anh hỏi thẳng thừng.

Hứa Thấm giật mình, nhịp tim chợt mất khống chế. Còn anh thì sao, vẫn bình tĩnh, vững chãi nhìn cô, chờ đợi đáp án.

Cô gật đầu, không che giấu: "Còn thích."

Dường như câu trả lời này đã nằm trong dự liệu của Tống Diệm nên vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi. Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt sâu thẳm: "Anh đổi ý rồi, Hứa Thấm!"

Cô nín thở: "Dạ!"

"Ở bên nhau đi!" Tống Diệm nhỏ giọng. "Anh không cần em làm gì cho anh, cũng không cần em cam đoan trong tương lai, nhất định sẽ sóng bước cùng anh. Nếu có một ngày em muốn chia tay thì chia tay. Nhưng hiện tại, chúng ta ở bên nhau thôi."

Tuyết vẫn lặng lẽ bay lả tả.

"Nếu ngày mai em mệt mỏi, hối hận, thấy ấm ức vì tạm bợ thì cứ chia tay. Nhưng hôm nay, chúng ta hãy ở bên nhau. Dù cho ngày mai mưa gió bão bùng cũng mặc kệ, hôm nay ở bên nhau là được."

Hứa Thấm bỗng ngây ngẩn, không dám tin tưởng những lời mình vừa nghe được, cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến cục diện bế tắc của hai người lại được phá vỡ bằng cách này. Tất cả như thuận theo tâm ý của cô, nhưng không biết tại sao, mắt cô lại ươn ướt: "Đây không giống những lời anh sẽ nói gì cả."

"Đúng là không giống." Anh nhìn cô, mỉm cười bất lực.

Cô run run trong đêm lạnh, giọng nói cũng líu ríu cả lại: "Anh... thích em như vậy sao?"

"Phải. Anh vẫn còn thích em, rất thích." Tống Diệm cho cô đáp án, vô cùng bình thản. "Cho dù đã trôi qua mười năm, tính cách, sở thích, khẩu vị của em đã thay đổi. Có lẽ chúng ta quen nhau chỉ được một tuần thôi không biết chừng. Nhưng hiện tại, nếu em vẫn còn muốn yêu anh, anh sẽ ở bên em." Yêu em một lần nữa.

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Anh thoáng ngừng lại, không đợi chờ thêm nữa, dứt khoát để lại một câu: "Nghĩ kỹ rồi tìm anh." Nói xong, anh quay người bỏ đi.

Ánh đèn khuya in bóng dáng anh đổ dài trên mặt đường giữa màn đêm sâu thẳm. Cô nhìn từng bông tuyết đang bay lượn trong không trung, nhìn thấy hơi thở mình phả ra trắng xóa, tan đi trong gió lạnh.

Ngay khoảnh khắc ấy, trên thế giới này đang xảy ra chuyện gì? Có quốc gia bị động đất sóng thần, vô số người còn chưa kịp thấy mặt trời ngày hôm sau đã vĩnh viễn xa lìa trần thế; có đất nước bị đảo chính, giải thể, vô số người không còn cơ hội để gặp nhau, yêu nhau.

Ngọn đèn đường vàng vọt phản chiếu trong đôi mắt trong veo ánh nước của Hứa Thấm. Đôi mắt cô bỗng trở nên mơ hồ như bầu trời đen kịt, chỉ có góc mặt anh lúc quay người rời khỏi là yên tĩnh và trầm mặc như đâm vào mắt cô đau nhói.

Cô đột ngột tỉnh lại, sải bước đuổi theo, ôm chặt lấy anh từ phía sau. Bước chân anh cũng khựng lại.

"Được, chúng ta bên nhau thôi."

Đêm đó, dưới ánh đèn leo lét, từng bông tuyết nhảy múa quay cuồng.



7. Có lần huấn luyện phản tra tấn, huấn luyện viên bức cung anh, quất roi da, giật điện, tiêm thuốc độc thẳng vào cánh tay, người ngạt thở co rúm, sống không bằng chết. Anh thật sự không chịu nổi nữa đã bật khóc, khóc đến mức mắt đều rỉ máu.

Cuối cùng, anh vẫn cắn răng, liều chết vượt qua, trở thành học viên ưu tú nhất.

Nếu không phải vì nhớ cô...

Nếu không phải vì để trở về gặp cô, quang minh chính đại đến gặp cô...



8. "Cô và Tống Diệm thật sự không thể nữa hả?"

Ngoài đại sảnh đã không còn ai, âm thanh trong lời nói của anh ta vang vọng. Hứa Thấm dừng bước, quay đầu lại, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Gì cơ?"

Lục Tiệp cười buồn bã: "Chẳng qua, tôi thấy cậu ấy yêu cô nhiều như năm như vậy, cảm thấy tiếc nuối thôi. Ban đầu thi vào trường quân đội là vì cô, làm lính đặc chủng cũng vì cô, chịu đựng nhiều gian khổ như thế, nhưng cuối cùng sao vẫn không đến được với nhau?"

Hứa Thấm ngỡ ngàng: "Anh ấy... gì mà trường quân đội, lính đặc chủng?"

"Cậu ấy không nói với cô sao? Tống Diệm và tôi là chiến hữu, khi đó chịu nhiều gian khổ lắm, huấn luyện bán mạng hơn người khác bao nhiêu. Ngay cả huấn luyện viên cũng phục cậu ấy, gọi cậu ấy là Thập Tam Lang Liều Mạng. Mọi người đều thắc mắc sao thằng nhóc này lại liều mạng như thế? Kết quả thì...ha ha..." Lục Tiệp nhắc đến chuyện cũ lại thao thao bất tuyệt. "Cô đoán xem? Hồi ấy, Tống Diệm ngày nào cũng đem theo hình của cô ra ngắm, bảo chờ đến khi có tiền đồ sẽ về cưới cô đấy!"



9. Mặt trời lên cao, ánh sáng soi qua cửa sổ trải đầy phòng học mười năm trước. Năm đó, chính tại đây, cậu thiếu niên ngồi cuối lớp nhếch môi nhìn cô thiếu nữ ngồi bên khung cửa sổ.

Trái tim Hứa Thấm đập rộn rã, cô sững sờ quay đầu lại nhìn Tống Diệm. Anh không bị phân tâm, vẫn châm chú viết cẩn thận từng chữ lên bảng. Kết thúc nét chữ cuối cùng, viên phấn trắng tiếp tục in lên một dấu chấm tròn viên mãn.

Trên bảng viết: "Hứa Thấm, lấy anh đi."

Tống Diệm đặt phấn xuống, nghiêng đầu nhìn sang cô rất đỗi chân thành, hồi lâu mới chậm rãi nở nụ cười như đã trải qua trăm sông nghìn núi: "Hứa Thấm, cho anh một gia đình đi!"



10. Tống Tri Hứa.


11. "Anh, em cảm thấy chị ta vẫn còn thích anh đấy, sao hai người không quay lại với nhau đi?"

Tống Diệm không muốn nói, chỉ trả lời cho có lệ: "Em không hiểu đâu."

Địch Miểu không phục, đặt đũa xuống, lý luận với anh: "Em hiểu chứ! Không phải vì gia đình chị ta quá lừng lẫy sao? Em thấy anh cố chấp thì có. Người hiện đại theo đuổi cái gì? Là tự do vui vẻ, hưởng thụ trước mắt. Thích thì ở bên nhau, chuyện tương lai xa vời quá, có thể kết hôn hay không tạm thời đừng quan tâm vội. Cứ yêu trước đi, đến đâu hay đến đó. Có thể tiếp tục thì tiếp tục, không thể thì chia tay, cũng tốt hơn bây giờ, hai người nhìn nhau như biển trời cách biệt ấy. Ít ra, cứ hưởng thụ thời gian ở bên nhau cái đã, dù là tinh thần hay thể xác cũng được, có mất mát gì đâu."


---------------------------------------

"Phấn đấu làm việc, không màng gian khổ, dù trong bất cứ tình huống nào cũng tuyệt đối không phản bội tổ quốc, tuyệt đối không phản bội quân đội. 

Tuyệt đối không phản bội em."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz