[NaruHina]Long Thần - Quyển 1.
Chương 32
Theo lời Shikamaru, Naruto là tam hoàng tử của Tịnh Quốc, chiếu theo quy tắc không được sống ở hoàng cung. Thế nhưng anh không chỉ là một hoàng tử nhỏ nhoi mà là người kế vị, vì vậy, ngay khi chưa được sắc phong, anh đã được đặt cách sống ở Đông Cung.Hinata vì thế cũng phải tá túc ở Đông Cung.Đông Cung của tam hoàng tử quả thật là một cung điện nguy nga lộng lẫy. Kiến trúc tráng lệ, đình đài tinh xảo.Khi cô mới đến, Naruto đã sai người chuẩn bị sẵn cho cô một phòng. Dù theo lẽ thường, cô nên được đưa đến cung điện dành riêng cho thê thiếp.Căn phòng mà Hinata được cấp rất đặc biệt. Nó nằm hẳn trong tẩm cung của Naruto, chỉ cách tẩm điện của anh một đoạn ngắn.Như vậy, mỗi ngày hai người đều sẽ gặp nhau.
oOo
Lúc này Hinata đang đứng bên cửa sổ.Đôi mắt cô lặng lẽ đặt lên những đóa hoa nở rộ. Vô số tia nắng vàng rãi lên cánh hoa mềm như nhung, khiến chúng tỏa sáng rực rỡ rất bắt mắt.Làn môi đẹp khẽ mỉm cười, cô rót một ly trà vừa nhâm nhi vừa thưởng hoa.Cốc cốc!Có tiếng gõ nhẹ nhàng.Cô ngẩng lên nhìn.Bên ngoài cửa sổ, anh chàng tóc vàng đang hớn hở mỉm cười. Lưng anh tựa vào thành cửa, đôi mắt xanh nhìn cô hấp háy, khuôn mặt tuấn tú sáng ngời, quả thật khiến người ta say mê.Hinata nhíu mày.Hôm nay, Naruto ăn mặc khác với thường ngày. Có lẽ vì đang ở trong cung, không phải rong chơi ngoài kinh thành nên không thể tùy tiện. Anh khoác trên người một tấm hoàng bào đen tuyền với điểm nhấn là những đường viền tinh tế sắc cam. Áo bào của anh cũng thêu hoa văn rồng nhưng bằng chỉ bạc, khiến anh trở nên uy nghiêm và anh tuấn vạn phần.Dù thế, nụ cười ngốc nghếch đó lại hoàn toàn đối lập với bề ngoài sang trọng.Vì vậy Hinata cứ nhìn anh mãi.Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Naruto thôi cười. Anh ngạc nhiên- Sao nàng cứ nhìn ta mãi vậy?Đôi mắt oải hương lạnh lùng thu lại. Cô không đáp, chỉ lẳng lặng đóng cửa sổ.- Oái! - Naruto sững người trước hai cánh cửa đóng sầm. - Này! Không muốn gặp ta à?!Nhưng bên trong không có câu trả lời nào vọng ra.Naruto thất vọng.- Uề... - Anh dài mặt - Nàng ấy thật là lạnh lùng! - Vừa nói anh lại vừa liếc nhìn cửa phòng lần nữa, định bụng sẽ đứng đây đợi cho đến khi cô mở cửa ra.Tuy nhiên, chẳng đợi được bao lâu thì Shikamaru đến. Gã bạn yêu cầu anh phải giải quyết một số chuyện cùng mình. Thế là Naruto đành phải rời đi. Dù vậy, ánh mắt anh vẫn ngập tràn tiếc nuối.Còn Hinata bên trong đã sớm đắp chăn đi ngủ rồi.oOo
Khi Hinata tỉnh giấc, Naruto đã đi khá lâu, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, tập trung tinh thần kiểm tra, đến khi không cảm nhận thấy sự hiện diện của anh chàng tóc vàng mới hài lòng mở cửa.
Lúc này bên ngoài trời cũng đã sẩm tối. Hinata thong thả dạo trong hoa viên, khi đi ngang qua một cây liễu cô bèn nhún người nhảy lên cành cây, ngồi trên đó hóng gió.Gió đêm mát rượi, màn liễu lung lay. Hinata ngước mắt ngắm trăng, khuôn mặt đẹp chất chứa suy tư.Thật ra ban đầu cô đã sớm biết thân phận của Naruto. Cô biết anh là hoàng tử của Tịnh Quốc nên mới cố gắng dĩ hòa vi quý, nhưng không ngờ anh lại là thái tử.Từ xa xưa, rất lâu về trước, khi Thượng cổ Long Thần còn cai trị, Ngài đã có một lời hứa trọng đại rằng sẽ đời đời tôn kính người của hoàng tộc Tịnh Quốc. Lời hứa này truyền lại bao đời Long Thần, đến nay đã trở thành trách nhiệm, đó là lý do vì sao Hinata hết lần này đến lần khác nhường nhịn Naruto.Thế nhưng nếu anh là thái tử - tức hoàng đế tương lai thì trách nhiệm của cô đối với anh sẽ càng nặng nề hơn.Đôi mắt oải hương nheo lại.- Không ngờ chuyến du hành đầu tiên của ta lại trúng ngay kẻ này. - Hinata thở dài.Loạt soạt...Đột nhiên có tiếng động, Hinata quay lại nhìn, đôi mắt oải hương ngước lên, qua tấm màn liễu mượt mà, cô nhìn thấy một bóng bạch y đang dần đi đến.Hinata nhíu mày quan sát.Đó là một nam tử tuấn mĩ vô song. Chàng khoác áo bào màu nguyệt bạch, dáng vẻ tao nhã cao quý. Mái tóc chàng đen tuyền, buộc hờ hững bên vai, đôi mắt bạc ánh lên tia sáng thông thái nghiêm trang.Ngay lúc này, đôi mắt bạc sáng ngời ấy cũng vừa hay chú ý đến Hinata. Chàng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô lần đầu, đôi mắt bạc nhướn lên.Ánh mắt hai người giao nhau, vượt qua hoa viên rộng lớn.- Ai! - Ngay lập tức những cận vệ bên cạnh chàng cũng nhận ra sự xuất hiện của kẻ lạ. Họ tuốt gươm lao đến bao vây Hinata. Giữa những ánh gươm sáng choang, đôi mắt oải hương vẫn thản nhiên, lạnh lùng. Cô dựa người vào thân cây, không buồn liếc nhìn.Nam tử bạch y nhanh chóng tiến lại chỗ cô.- Nàng là... - Chàng cất giọng trầm ấm, đôi mắt bạc nhìn cô thật lâu, đôi mắt chàng như ẩn hiện sau làn khói mờ, một ký ức xa xăm chợt ùa về trong tâm trí.Hinata vẫn không lên tiếng, cô lãnh đạm nhìn chàng, rồi lại ngẩng nhìn vầng trăng sáng trên cao.Thấy cô có thái độ dửng dưng, trưởng hộ về của chàng phẫn nộ quát lớn - Hỗn xược! Nhị điện hạ hỏi mà dám không trả lời?!Hinata chỉ nhếch miệng cười nhạt nhẽo.Bạch y điện hạ đưa tay lên, lập tức đám thuộc hạ lùi ra sau.Một cơn gió đêm mát rượi lùa đến, thổi tung mái tóc dài. Bạch y nam tử lặng lẽ đứng cạnh Hinata dưới ánh trăng. Chiếc bóng của họ kéo dài trên mặt đất, hai cái bóng thẳng tắp, song song.- Hừm - Đột nhiên bạch y nam tử mỉm cười, nụ cười của chàng điềm đạm nhẹ nhàng nhưng đôi mắt bạc sáng hẳn lên.Hinata khẽ liếc chàng.- Nàng... Biết ta chứ? - Chàng hỏi, giọng chàng trầm ấm và dịu dàng, như thể với chàng, Hinata không phải là một người xa lạ.Tất nhiên, điều chàng thắc mắc không là vấn đề với Hinata, cô vẫn lãnh đạm nhưng chí ít cũng trả lời ngắn gọn với chàng.- Ngươi là Nhị hoàng tử Neji, nhi tử của Ngọc Lộ phu nhân.- Đúng vậy. - Chàng cười. Không hiểu vì sao, nụ cười của chàng lại chất chứa nỗi buồn man mác. - Còn nàng... - Câu nói của chàng bỗng dưng bị bỏ lửng, đôi mắt bạc nhìn bóng lưng kiều diễm của Hinata, dường như chàng không cất nổi thành lời nữa.- Ngươi không cần quan tâm. - Hinata chỉnh lại tà áo tím mềm mại, cô hơi nghiên đầu, dưới ánh trăng, đôi mắt oải hương chứa đựng mị lực siêu phàm. Câu nói của cô khiến Neji hơi sững người, chàng nhìn sâu vào mắt cô, thật lâu.- Như nàng muốn. - Cuối cùng, Neji nhắm mắt lại, trút một tiếng thở u sầu. Chàng không nói thêm lời nào nữa, cũng không ở lại chỗ Hinata, chàng quay lưng rời khỏi.Bóng áo trắng cứ vậy khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch.Còn Hinata, cô cũng không lưu tâm nhiều đến tà áo nguyệt bạch ấy, đôi mắt oải hương vẫn thản nhiên nhìn ánh trăng.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz