[NaruHina]Long Thần - Quyển 1.
Chương 28
Cô đến gần thằng bé.Nó đang ngồi xổm một góc, mặt buồn bã. Cạnh bên có tên lính gác nhưng mặt hắn vừa hung hãn, vừa lạnh như tiền. Thằng bé vốn định hỏi hắn xem có nhìn thấy chú mèo con nào quanh đây không nhưng nhác thấy bộ mặt đó thì cũng chẳng dám mở lời.Hinata ngồi xuống. Đôi mắt oải hương quan sát gương mặt phúng phính chất đầy muộn phiền, khẽ hỏi- Đệ đang tìm gì à?Thằng nhóc ngơ ngác ngước lên. Khi đôi mắt thơ ngây chạm vào khuôn trăng khuynh thành, hai má nó đỏ ửng. Nó ấp úng không thành câu- Đ... Ừm... Đ... Đệ đang...- Tìm một con mèo? – Cô cười hiền.- Đ... Đúng vậy! - Thằng bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng vỗ tay - Sao tỷ biết ạ? Tỷ đã nhìn thấy bé mèo đúng không?- Ừm... - Hinata tỏ ra suy tư một chút rồi chỉ vào góc khuất đằng xa - Ta vừa thấy cô nương kia bế nó đi rồi. Một chú mèo con xinh xắn.Thằng nhóc nghe vậy, thất vọng tràn trề- Có chủ rồi ư?Bạc môi đẹp khẽ cười, cô nắm tay nó, dắt về chỗ cô hầu đang bất tỉnh. Cúi xuống quan sát vẻ mặt cô ta, nhờ vào sự chuyển động của không khí, cô dễ dàng phát hiện cô ta đã lìa đời.Đôi mắt oải hương se lại.- Sự sống và cái chết... Chợt đến chợt đi...Những đầu ngón tay lặng lẽ nhích động, một dòng năng lượng mãnh liệt truyền vào người cô hầu. Cô ta mở choàng mắt, bật dậy. Vừa nhìn thấy cậu chủ, cô ta vô cùng hốt hoảng- V... Vừa có chuyện gì xảy ra vậy?! Tôi đang tỉnh hay mơ?!- Ngươi vừa lăn đùng ra ngủ đấy. - Thằng bé nói.Nghe vậy, cô hầu rối rít dập đầu - Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi cậu chủ!
oOo
Bỏ qua người hầu trung thành và cậu chủ nhỏ tuổi, Hinata im lặng quay lưng. Cô ra khỏi cổng thành, vừa đi vừa nghĩ rất lung.Mặc dù đảo nghịch sự sống và cái chết là đi ngược với thiên ý. Nhưng người phụ nữ ấy dương mệnh vẫn còn, lại bị yêu quái hãm hại nên vẫn có thể cứu được.Điều này không ảnh hưởng đến cô.Khi bước qua hai cánh cửa này, cô sẽ ẩn vào kết giới và hóa rồng bay đi. Hồng trần xáo trộn thế là tạm biệt từ đây.Đôi mắt oải hương nhìn về chân trời tươi đẹp phía xa, chuyến này trở về, cô sẽ bế quan một triệu năm.oOo
Khi Hinata tiến ra ngoài cũng là lúc đám thanh niên quấy rối cô tối qua đi vào.Cả bọn vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ, chỉ trừ mỗi tên đầu vàng cứ thất thần cắm cúi đi trước, khiến những tên khác mất cả hứng.- Này, Naruto, làm gì mà mặt cứ như bánh bao vậy? Có chuyện gì à? - Tên đầu dứa vỗ lên vai anh, nhăn nhó.- Vì cậu mà chúng ta phải ra đến tận ngoại thành săn bắn đấy! Chí ít cậu cũng phải tỏ ra khá khẩm hơn một chút chứ? - Tên mập ú vừa nói vừa nhồm nhoàm màn thầu – Có biết tớ đã bỏ lỡ bao nhiêu mỹ vị ở phủ vì cậu không?- Chouji! - Tên đầu dứa lập tức xoay qua nhắc nhở khi thấy anh trở nên ủ rũ hơn.Gã có gương mặt như xác chết đặt tay lên cằm ra vẻ trầm tư- Hay Naruto bị ám? Kể từ tối qua cậu ta đã trở nên khá kì lạ. Tớ có đọc một vài quyển sách, trong đó có nhắc đến chuyện này.Chân mày tên đầu dứa giật giật - Cậu bớt xàm đi Sai.- Shikamaru nói đúng đó! - Lúc này, tên đầu dừa hét lên - Trên đời này không có ma quỷ! - Hai tay hắn siết chặt vào nhau với đôi mắt rực lửa - Chỉ có sức mạnh tuổi trẻ mà thôi!Cả Sai và Shikamaru nhìn hắn, lắc đầu – Bớt lên cơn đi Lee.oOo
Mặc cho hội bạn xí xô xí xào, Naruto vẫn một mực im lặng. Anh cứ vậy lầm lũi bước về phía trước, đầu ngổn ngang hàng tá suy nghĩ.Dù không phải người quen suy nghĩ, nhưng giờ đây anh lại đang bị những suy nghĩ làm phiền. Trong đầu không hiểu sao cứ hiện lên khuôn mặt của cô, từng cử chỉ, thần sắc đến mùi hương lưu trên tóc... Anh đều nhớ như in.Rốt cuộc nàng là ai?Sao nàng có thể đột nhiên biến mất?Phải chăng nàng là ma?Nhưng ma rất đáng sợ... Một người đẹp như vậy, sao có thể là ma cơ chứ?oOo
Trong lúc anh chìm vào nỗi suy tư riêng, một mùi hương quen thuộc bỗng nhiên truyền đến. Đó là hương thơm rất đặc biệt. Thanh mát nhưng vô cùng quyến rũ. Hương thơm này khiến anh ngay lập tức ngẩn phắt đầu, dáo dát tìm kiếm...Đây đích thị là mùi hương trên tóc nàng! Không thể nhầm lẫn được!Anh vội vã nhìn quanh. Và rồi mắt anh đột nhiên mở lớn khi bóng áo tím tha thước xuất hiện.Vụt!Anh phóng vút về phía nàng.Bịch!Anh đáp xuống trước mặt Hinata.oOo
- Ngươi! - Bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của anh, Hinata hơi sững người, đôi mắt oải hương mở lớn.Ngược lại, anh chàng tóc vàng tha thiết nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập vui mừng. Dường như ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, tất cả những vấn đề rắc rối trong anh đều được giải quyết.- Vậy là nàng không phải ma! - Anh bật cười.- Cái gì?! - Cô cảm thấy máu huyết trong lồng ngực đang tuôn trào. Không thèm điếm xỉa đến gã đầu vàng đáng ghét này nữa, cô lạnh lùng bước đi. Nhưng anh đã giữ cô lại.- Nàng muốn đi đâu? - Anh hỏi. Dường như không để ý đến vẻ mặt xám xịt của cô.Hinata thoáng sững người... Ngưng lại vài giây để bình tĩnh, cô hít thở thật sâu. Đôi mắt oải hương liếc anh sắc lạnh, cô đanh giọng- Bỏ ra!Lời nói uy hiếp vô cùng.Naruto nuốt nước bọt buông cánh tay trắng nõn.Thấy anh đã bớt càn quấy, cô tiếp tục bỏ đi. Nhưng chưa đi được hai bước, đã thấy anh lẽo đẽo theo sau.- Đừng đi theo ta nữa!- Nhưng mà... - Anh gãi đầu - Cho ta theo cùng với!- Cái gì? - Cô nhíu mày, cảm thấy vô cùng nực cười - Tại sao?- Thì... - Đôi mắt xanh tràn ngập lưu luyến, anh nhìn cô thật lâu – Không rõ... Chỉ là... Ta không muốn xa nàng!Hinata sốc toàn tập, run rẩy lấy tay đỡ trán.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz