ZingTruyen.Xyz

[NaruHina]Long Thần - Quyển 1.

Chương 163

Dye1002

Sự việc diễn ra hôm đó đã khiến chuyến du ngoạn vui vẻ của Long Thần và Tịnh Đế trở thành chuyến đi ảm đạm nhất.

Naruto đứng lặng hồi lâu trên bãi đất trống, siết chặt tay, giận dữ nhìn Tao biến mất ngay trước mắt mà không thể làm gì.

Phía sau anh, Hinata cố gắng dịch chuyển cơ thể vẫn còn tê liệt. Khi Tao rời đi, cô đã cử động được một chút. Nhưng sau cùng pháp lực vẫn bị khóa. Long Thần cảm thấy cơ thể mình lúc này thật yếu ớt, vô lực. Thảm hại làm sao.

Cuối cùng, Đế vương cũng quay về bên cô. Naruto cúi xuống, bế Hinata vào lòng. Khuôn mặt anh thật lạnh nhạt, chẳng rõ là đang buồn hay đang vui.

Cô cũng không dám nhìn anh.

...

Anh đưa cô về quán trọ. Để cô lại trong phòng rồi đi mất. Hinata thừa biết anh đang nghĩ gì. Cô cũng không níu kéo anh nữa. Mặc cho Đế vương rời đi, Hinata chỉ lẳng lặng lấy y phục. Cô muốn rửa sạch hết những dấu vết dơ bẩn trên cơ thể mình.

Ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước bốc lên mờ mịt. Hinata nhìn như thiêu đốt lên dấu vết khốn nạn trên ngực. Tay cô miết mạnh lên nó, muốn tẩy nó đi thật nhanh, thật nhanh. Nó khiến cô cảm thấy nhục nhã tột cùng.

Nhưng, kể cả có làm gì thì thứ ghê tởm kia cũng không biến mất. Hinata cắn chặt môi đến bật máu. Cô tức giận bật dậy khỏi bồn nước, khoác vội tấm áo rồi lao lên phòng.

Trong phòng, trên bàn trang điểm của cô có rất nhiều trâm cài. Ban nãy trước khi đi tắm, Hinata đã rút bớt chúng ra và để lại đây. Tay cô không ngần ngại chộp lấy cây trâm to và nặng nhất. Đôi mắt oải hương phẫn nộ lóe sáng, Hinata đậm phập cây trâm lên ngực – Nơi dấu vết kia đang hiện diện.

Máu tuông trào không ngừng. Kim loại xuyên qua thịt thật lạnh lẽo và đau đớn. Nhưng so với nỗi căm hận vì bị sỉ nhục, chuyện này chẳng là gì cả. Cô nắm chặt cây trâm trong tay, điên cuồng đâm sâu vào cơ thể. Bàn tay khẽ xoay, cây trâm ấy lại xoáy mạnh vào da thịt cô.

Máu, đổ hết lên đôi vai trần, thấm qua tấm áo khoác hờ mỏng manh, chảy tí tách trên cơ thể. Máu nhỏ xuống sàn, loang dài trên tấm thảm bên dưới, vẽ lên những nụ hoa đỏ rực.

Bây giờ cơ thể Hinata chỉ là cơ thể phàm trần. Vết thương sẽ không tự động phục hồi được nữa. Vậy nên hành động này chắc chắn sẽ gây ra hậu quả là một vết sẹo xấu xí.

Nhưng, Hinata chấp nhận điều đó. Cô thà chịu đau đớn còn hơn là phải nhìn thấy dấu vết khốn nạn ấy thêm một giây.

Trong đời mình, Hinata ghét nhất chính là việc bị đàn ông chà đạp. Nỗi ám ảnh mà Toneri gây ra cho cô lúc đó vẫn còn kéo dài dai dẳng đến tận giờ.

Thật tởm lợm.

oOo

Phát tiết cơn giận lên chính cơ thể mình xong, Long Thần thấy tâm trạng dịu đi một chút. Cô thả người xuống ghế, buông thỏng hai tay. Áo khoác ngoài mỏng tan dính vào người bởi máu. Đôi mắt oải hương bần thần nhìn cửa sổ, cô mặc cho máu cứ chảy không ngừng, vẩy lên sàn.

Không gian im ắng rồi sẽ khiến lòng bình tĩnh hơn. Hinata nhíu mày, nhắm chặt mắt lại.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cô ngỡ là mình sẽ được tĩnh lặng chốc lát ấy thì cửa phòng lại mở ra. Naruto bước vào.

Khi thấy bộ dạng tả tơi, bê bết máu của cô trên ghế, Đế vương đã sững sờ đến nỗi đứng im như phỗng đá.

Anh không nghĩ rằng, trong lúc mình ra ngoài điều tra, ở nhà, cô lại tự hành hạ mình như vậy.

- Hinata... - Naruto thẫn thờ bước đến gần cô. Những đường máu chảy ngang dọc trên thân cô đập vào mắt anh. Đế vương thấy tim mình cuộn lên nỗi đau khó tả. Hệt như bị kim sắt chọc vào vậy.

Trước đây, anh đã từng trải qua cảm giác này rất nhiều lần. Lần đầu tiên là khi cô lao đến, đỡ đòn của Yêu Tôn. Lần thứ hai là lúc nhìn thấy thanh đao yêu dị của tên đạo sĩ kia trong phòng cô. Lần thứ ba... Chính là lần này. Ba lần. Ba lần anh phải niếm trải nỗi xót xa không nói nên lời khi người mình yêu bị tổn hại.

Là một người đàn ông, điều này chẳng khác nào cái tát trời giáng, phát vào mặt anh.

Anh đúng là gã tệ hại, chẳng bảo vệ nỗi cô gái của mình.

Sự xuất hiện của Naruto khiến vẻ mất hồn của cô vỡ nát. Hinata trừng mắt nhìn anh. Bây giờ trên người cô chẳng có gì ngoài tấm áo khoác. Mà tấm áo đó lại là loại sa mỏng trong suốt. Ban nãy khi anh ra ngoài với bộ dạng đó, cô cứ nghĩ phải đến tối muộn anh mới quay về. Cô thừa biết với tính cách của mình, kiểu gì anh cũng sẽ tìm đến rượu. Vậy mà chỉ mới một chốc thôi anh đã quay lại rồi?

Hinata hốt hoảng, run rẩy bật dậy. Cô cố gắng che đậy cơ thể. Khi cô đứng lên, do dùng lực mạnh mà vết thương trên ngực lại ứa máu ra. Lòng Naruto lại thêm một đợt nhói buốt.

Anh chạy đến đỡ cô. Hinata lại càng tránh xa anh hơn. Cô lùi lại, trốn sau những tấm màn treo gần giường. Hinata co ro nấp vào đó, đôi mắt oải hương lộ ra, không nhìn anh. Hai vai cô run lên bần bật.

- Hinata...

- Chàng đừng đến đây!

Naruto không biết làm sao để cô hiểu những cảm xúc trong anh lúc này. Thật đau đớn khi nhìn thấy người mình yêu trở nên như vậy.

Nhưng sau cùng, Đế vương vẫn kiên quyết tiến lại. Anh bước đến, giữ chặt tay cô, ngăn không cho Hinata vùng vẫy. Cô đương nhiên không dễ bị anh khống chế, dù cơ thể này bây giờ không thể đối kháng với anh được nữa, Hinata vẫn cố gắng đẩy anh ra. Cô kích động như mèo hoang vậy.

- Yên nào! – Đế vương nghiêm mặt nói.

- Buông ta ra! – Cô vẫn chống cự đến cùng.

Sự chống cự của cô khiến anh rất bất lực. Naruto đành ôm choàng lấy cô. Bao bọc cô vào lòng. Cái ôm của anh rất cẩn thận. Đế vương sợ sẽ động đến vết thương trên vai cô. Cây trâm kia vẫn còn cắm nơi ấy. Nhìn thanh kim loại lạnh lẽo đó ghim trên cơ thể người mình yêu, Đế vương không sao kìm được cơn giận và đau xót.

- Nàng bình tĩnh lại chưa? – Sau một hồi im lặng. Tâm trạng cô có lẽ đã dịu lại hơn. Lúc này Đế vương mới chậm rãi hỏi. Hơi thở của anh đều đặn phả lên tai cô.

Hinata không đáp lời anh. Cô chỉ siết lấy cánh tay đang ôm mình. Khuôn mặt đẹp gục xuống.

Máu của cô không hiểu từ lúc nào đã thấm ướt vai áo anh.

- Nàng ngốc quá. – Naruto thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm vì mèo con cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại.

- Có phải chàng ghét ta, vì ta không bảo vệ được danh dự của mình không? – Cô nói. Giọng nghèn nghẹn. Khuôn mặt lạnh lẽo của anh ban nãy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí. Thật ra, Hinata sợ nhất chính là việc này. Cô không muốn anh xem thường cô.

- Sao ta lại ghét nàng chứ? – Naruto vừa nói vừa chạm lên cây trâm kia, anh nhíu mày, cẩn thận rút nó ra.

Thanh kim loại ấy vừa biến mất, máu trên vết thương của cô lại được dịp tuông trào. Naruto gục đầu bên vai cô. Chiếc lưỡi nóng bỏng ấm áp chậm rãi mút mát lên nó. Đến khi không còn sót lại giọt máu nào nữa.

Cả quá trình đó, cô chỉ biết run rẩy bám vào những tấm màn. Sự đụng chạm của anh luôn mang đến cho cô cảm giác rất lạ. Không phải sự kinh tởm như kẻ khác. Đế vương... Rất dịu dàng.

Naruto bắt đầu đặt tay lên vai cô. Bàn tay của anh tỏa ra nhiệt lượng mạnh mẽ. Hinata cảm thấy một nguồn năng lượng lớn đổ vào người mình. Cô biết... Anh đang chữa trị cho cô.

Đến khi tay anh rời ra, trên vai cô mọi thứ đã biến mất. Vết thương không còn, dấu vết đáng nguyền rủa cũng bay biến. Ở đó chỉ có làn da trắng mịn, nõn nà, tràn ngập sức sống mà anh vừa cứu trị.

- Ta rất ghen. – Sau khi làm xong mọi việc, anh trầm giọng nói. Naruto cởi áo khoác ngoài của mình choàng qua người cô, bọc kín cô lại rồi bế lên giường.

Nằm trong vòng tay anh, trong tấm áo của anh, Hinata chợt thấy an toàn vô cùng. Cô ngẩn lên nhìn đôi mắt xanh. Chỉ thấy trong đó là muôn trùng yêu thương.

- Tuy nhiên, ta không vì cơn ghen mà tổn hại đến nàng. – Anh lại nói tiếp câu dang dở ban nãy. Những ngón tay ấm áp vuốt ve má cô – Thay vào đó...

Đế vương cúi sát người lên vai cô. Thì thầm bên tai

- Ta muốn băm nát kẻ đó ra hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz