ZingTruyen.Xyz

Nang Quan Gia Cua Toi

Hana's POV:
8h55.
- Kyaaaaaahhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Muộn mất rồi!!!!!
Tôi vội bật dậy khi biết hiện tại là mấy giờ. Ối trời ơi, tối hôm qua tôi bận suy nghĩ sáng hôm nay sẽ mặc gì mà quên mất cả đặt báo thức. Mà hình như...9h là vào lớp thì phải? 
Tôi lao xồng xộc vào phòng vệ sinh và ra khỏi đó trong 25 giây đã đánh răng, rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Mất thêm 35 giây nữa vứt tạm lên người một chiếc áo len đỏ với áo gi-lê đen, quần jean đen và một cây bốt đen. Chẳng có thời gian mà xuống nhà mở cổng, tôi chạy ra ban công, tựa tay lên bờ tường và nhảy xuống (tầng 2 đó các bạn ơi!), ra khỏi cổng chỉ trong nháy mắt. 
Khổ quá, cái xe đưa đón đi trước rồi, thật là...thằng Jun sao ko gọi tôi dậy chứ? (em tưởng chị khoá cửa phòng, ngủ say như chết?) Lại còn giành xe đi trước chứ? Thôi đành bắt xe buýt vậy! Mà thôi...chạy luôn cho nhanh!
Tôi đang định chạy thì bỗng nhiên có 1 cái Mercedes đen bóng vù đến trước mặt tôi, cửa mở ra. Tên cậu chủ đang ngồi trong đó. Từ từ đã nào...bây giờ là 8h56, đáng lẽ ra anh ta phải ở trường rồi chứ?
- Sao...anh lại ở đây? 
- Lên xe đi!
Tôi nhảy lên xe. Cửa đóng lại, chiếc se từ từ chuyển bánh. Đi rất trơn tru, êm, nhưng mà...chậm vậy? Cứ như đang đi nghỉ mát vậy! Bây giờ đã 8h58 rồi!!! Muộn chết mất! Vậy mà mới đi đc có vài trăm mét!
- Này, anh cho xe đi nhanh hơn đi!
- Để làm gì? (tỉnh bơ)
- Muộn học đấy! Nghe nói muộn thì cổng trường sẽ đóng, ko cho học sinh vào nà học phí vẫn thu như thường đấy!
- Cô nghĩ tôi là ai?
- Là Jun, sao?
- Ý tôi là, bố mẹ tôi là ai? Là cổ đông lớn nhất của trường Hakuou, tiếng nói có uy hơn cả Trời đất, cô thực sự nghĩ mấy người gác cổng dám nhốt tôi ở bên ngoài sao? Tôi đã đi muộn thế này vài trăm lần rồi, cô khỏi lo...
- KHÔNG!!!!!!!!!!! Tôi ko muốn như thế đâu! Bác tài ơi, bác lái nhanh lên 1 chút!!!!!!
Tôi ngó lên: Ôi trời, bác tài đang ngủ ngon lành trên vô lăng, đặt chế độ lái động. Hừ, đúng cái ông già lười, tôi liền cho 1 cước bay ra khỏi ghế xe. Ngay sau đó, tôi ngồi vào vị trí đó. Tưởng gì, chứ lái oto...
- Ê! Cô làm gì vậy! (rơi mồ hôi)
- Thắt dây an toàn vào nhé! (nháy mắt)
Cạch! Lên số, đạp côn, chân ga,...
Víuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chiếc Mercedes đen phóng như bay trên phố, gần như nhìn thấy cả 1 cái đuôi lửa dài phừng phừng ở đằng sau.
Kí ttttttttttttt!!!!!!!!!
Đang đi máu lửa, tôi vội vàng đạp phanh. Oh no, tắc đường!!!!!!! Tôi vội nhảy ra khỏi xe. Tắc thế này thì không đi đc rồi, tôi kéo theo cả tên Jun đang chóng mặt sao bu đầy đầu sau cú phi toé lửa của tôi. A! Tôi nhìn thấy 1 chiếc xe công thức 1. Thế là "Bốp!". Tôi đập 1 cái vào mặt thằng Jun rồi đẩy nó lên chiếc xe. Ngay tức khắc, chiếc xe rồ lên, phóng về phía trước mặc cho chủ nhân đằng sau đang **** bới tung cả lên.
Vù...ù...
Chỉ trong chưa đầy 60 giây, chúng tôi đã gần đến nơi. Nhưng đồng hồ đang đếm ngược: 3...2...1, và cánh cổng màu bạc đóng sập lại. Nhưng dĩ nhiên, chẳng ai "thiếu thông minh" đến độ dừng xe và xuống bảo bác vệ "Mở cửa cho cháu bác ơi!" hay "Lão già kia, mở cửa ko thì bảo!". Thằng Jun vs tôi, hay nói cách khác những người "ko thiếu thông minh", hiểu ý nhau ngay tức thì, chỉ 1 cái nháy mắt, chiếc xe ban đầu đã nhanh vun vút lại tiếp tục rồ ga mạnh hơn nữa, nhằm thẳng cánh cổng mà lao tới.
Vù...ù...!
Đây người ta gọi là "tung cánh bay lên" đấy, tiếc là ở đây đôi cánh của chúng tôi lại là 1 em công-thức-1 đen bóng có sơn hình đầu lâu vọt bay qua cánh cổng cao 3 mét chễm chệ trước mặt, hạ cánh ở ngay giữa sân trường đông đúc đang chờ đợi chúng tôi. Cộng thêm làn khói trắng do cú chạm đất ko-phải-là-nhẹ-nhàng-cho-lắm, cứ như là...2 bọn tôi bay từ trên Trời xuống vậy! 
Khụ khụ...sao ở đây nhiều người dữ vậy, kia là Hyuuga phải ko, a cả Shin, Yuri nữa. Xung quanh chắc toàn bọn nhà giàu, nhìn mấy cái nhẫn kim cương, vòng bạc, đồng hồ đá quý,...là biết ngay, cả mấy nàng "làm dáng" bằng cả tấn lớp trang điểm cùng nhiều lần "qua kéo vượt dao" ở trung tâm dao kéo nữa. Ôi mẹ ơi...như thế này đứng cạnh bọn nó thì tội nghiệp (bọn nó) quá: "Tôi đây vẻ đẹp tự nhiên, mấy nàng dao kéo có điên mới bằng!"!
- Chào buổi sáng anh Jun!!!!!!!!!!!!!!!!!!
1 con bé tóc đen xoã ngang vai, đôi mắt đen láy rất đáng yêu vs đôi mà phúng phính hồng như chỉ muốn véo lon ton chạy đến. Tên cậu chủ hơi lùi lại nhưng vẫn ko tránh đc cái ôm đầy-tính-bạo-lực của cô bé đáng yêu:
- Anh Jun!!!!!!!! Bé Hiyoko nhớ anh quá!!!!!!!!!!
Jun hình như đang cố thở, sau đó mới giơ tay lên nhẹ xoa đầu cô bé:
- Hikaru, en không cần phải bạo lực thế đâu!
- À tiện thể em nói luôn anh Jun: em vừa được giải Nhất giải đấu Judo toàn quốc đó!! Giờ thì anh đừng lo: có đứa nào bắt nạt anh em sẽ trừng trị nó hẳn hoi!!!!
- Ha ha ha... (cười như mếu)
Haizzzz...ko biết có phải tôi hay ko mà con bé tên Hikaru này dễ thương đến mức người ta ko thể nào giận nổi. Bọn dao kéo kia cũng mắt long lanh nhìn Hikaru: "Dù biết anh Jun chỉ thiên vị mỗi mình nó nhưng mà sao chị Hikaru đáng yêu quá đến ko thể đánh ghen nổi!". Ôi, nếu mà cô bé này mà cặp vs tên cậu chủ ác quỷ của tôi thì thật là...khéo tất cả đàn ông trên thế giới này đều đứng lên ngăn cản mất.  Cứ như ta dâng 1 con thỏ non còn-sống cho 1 con sói đang-đói vậy.
- Nếu vậy...chị này là ai?
Tự nhiên tất cả đồng loạt chuyển hướng chú ý sang...tôi! Bọn dao kéo thì ko còn vẻ mặt long lanh nữa mà giờ là vẻ...sói đeo mặt nạ nai thì đúng hơn. Hix hix...tôi quên mất, nhìn con bé Hikaru mà quên mất là tôi phải chạy. Giờ thì nói thía nào đây...
- Cô ta hả? Quản gia của anh đấy!
ĐÓNG BĂNG. Tất cả mọi người đóng băng tại chỗ ở từ ngữ "quản gia" trừ tôi, anh ta, Hyuuga và Shin. Ha, phản ứng đúng như dự đoán. Chả lẽ năm nay tôi lại..."Đơn thân độc mã, độc cô cầu bại, 1 mống bạn cũng ko có." sao? Hức hức...thế mà cứ tưởng về Nhật thoát được Ruka thì sẽ tìm đc vài đứa bạn, năm nay lại đến lượt anh ta sao? Phải chăng...bọn con trai tóc vàng là khắc tinh của tôi sao? Tôi cũng tóc vàng kia mà...!
- Ê, lên lớp đi! Jun, Hana, lên!
Hyuuga cất tiếng phá tan lớp băng -100 độ. Nhưng lại tạo thêm 1 lớp băng mới: "đại công tử siêu lạnh lùng Hyuuga gọi *tên* con bé quản gia của Jun!!!! Ối trời ơi, sao mọi người bây giờ thích soi mói người khác quá vậy!
Năm học sẽ rất "gian nan" đây, ko biết đc điểm TB 105/100 ko nữa...
...Cộp cộp cộp!

Tôi từng bước đi trên hành lang trở về lớp. Đã đc 1 tuần kể từ khi nhập học. Và từ đấy đến giờ đã có 1 số chuyện xảy ra.
Cạch. Tôi bước vào lớp, bỏ ngoài tai đủ mấy lời đồn đại củ mọi người ở bên ngoài như "Ê, có phải cái con bé đã quyến rũ anh Jun ko?" hay "Con bé đó đấy, cái con bé đã giở bùa chú gì đó mà anh Hyuuga nghe răm rắp theo lệnh đó!" (có ra lệnh đâu mà nghe răm rắp chứ?) hoặc "Nó kìa, cái con bé bắt cá 2 tay hai anh Jun & Hyuuga đó!". Những lời thế này đã quá quen đối vs tôi rồi, mỗi ngày lại còn có 1 kiểu mới mới sợ, từ cái ngày khai giảng "vượt cổng" đó. Ở trong lớp cũng hay: 
- Ê, Hana, lại đây!
A, là Hato. Bạn tên Jun đây, nhưng anh ta đỡ đáng ghét hơn. Ít nhất anh ta cũng ko khó chịu bằng và dễ bảo hơn (chị coi anh ấy là pet ak?). Nhưng đôi lúc có những câu đùa ko vui vẻ 1 tí nào.
- Cậu sướng nhé - mới 1 tuần đầu mà đã nổi tiếng khắp trường là "nữ hoàng" nhờ cưa đc cả 1 anh chàng hotboy quyền lực nhất trường. Cậu làm thế nào mà hay vậy?
Đấy, như câu này là 1 ví dụ. Sao mọi người cứ tin vào mấy lời đồn thổi linh tinh ko rõ căn cứ của những người xung quanh nhỉ? Còn Hato thì biết rõ chỉ là "tin đồn" rồi mà sao lại nói người ta như vậy? Chắc anh ta ko biết giá trị "cuộc sống" thì phải? (chị định làm gì vậy?)
- Hato, có muốn ăn *** ko vậy? 
- Ơ...đùa thôi mà...Nhưng mà cậu khỏi lo, nếu bọn fan fiếc kia định làm gì cậu thì chưa cần đến sự can thiệp của 2 tên kia thì bọn lớp mình đã "xử lí" bọn chúng rồi!
- Chậc, ai bảo bọn nó học ngu quá, phải kèm cặp "tận tình", thế là thành ra bọn nó cứ coi mình như "nữ hoàng" vậy!
Thực ra mà nói, gọi tôi là "nữ hoàng" cũng ko sai; để tôi kể cho mọi người mà nghe:
Ngày khai giảng, có 1 bài kiểm tra chất lượng. Vẫn như mọi lần, tuy phong độ có bị sút giảm chút ít (do mấy cái tin đồn) nhưng đẳng cấp vẫn luôn...là nhất: trung bình 3 môn 105/100. Ngay sau đó, 1 lớp gia sư tại-trường đc mở vs cô giáo dạy ko ai khác là tôi!!! Lớp học - quả thực là 1 thử thách - khi cứ 5 giây sau khi tôi giảng xong cái gì là gần như 3/4 số học sinh giơ tay hỏi...90% nội dung tôi vừa giảng. Tên Jun thì lạ nhất, học hành cũng tử tế nhưng vẫn tham gia lớp mặc dù điểm cao hơn mức trung bình; giữa giờ lại còn đưa cho tôi...lọ thuốc ho đặc trị! Chậc...dù vẫn tức hắn cái vụ xxxx nhưng phải công nhận lọ thuốc ho đó khá là có tác dụng, làm cổ đỡ rát hơn hẳn. Trong giờ hắn lại còn cứ nhìn chằm chằm tôi làm tôi phát sợ!
Nhưng sau đó, thì tôi rất là phổng mũi: cả lớp tôi tất cả đều đc hơn 90/100 điểm trung bình, bõ công tôi đứng hét đến khản cả cổ cả buổi, lại còn doạ dẫm bọn nó nếu ko học nữa. Và kết quả là mấy gia đình nhà giàu đó vì thấy kết quả học tập con mình cao chót vót (90/100 điểm trung bình là cao lắm đó!) thì đã quyết tâm "nới lỏng an ninh quốc gia" và đồng ý cho bọn nó đi chơi. Thế nên bọn kia biết ơn tôi lắm. Nhưng có lẽ tôi sẽ cực ủng hộ bọn nó nếu như mô-típ của bọn nó ko phải "Vì cô giáo Hana x Jun, quyết tâm diệt trừ fan nữ!".
Haizzzz...tôi lại thở dài, lần thứ n trong tuần. 
- Chẳng thể hiểu nổi, ko biết mọi người nghĩ gì khi ghép tớ vs tên Jun đó nhỉ? Hyuuga thì còn đc; cậu ta vừa thông minh, tài giỏi, hoàn hảo, cái gì cũng biết, lại còn uống rượu ngang ngửa vs tớ nữa (*cười*). 
- Thế còn Jun thì sao? (mắt liếc rất là "gian tà")
- Cậu ta hả? Vừa lười, kém thông minh, cái gì cũng ko biết, lại thiếu hợp tác, thích lừa gạt tình cảm con gái,...Nói chung là đáng ghét vô cùng tận luôn!!! (tuôn ra 1 tràng)
- Thế cậu có biết: ghét ko phải đối lập của yêu, mà là sự thờ ơ. Mà cậu vẫn *rất* (nhấn mạnh chữ "rất") quan tâm đến Jun, suy ra...
- Đừng có mà suy diễn, nếu cậu ko muốn tớ nhắc bài cho cậu! (liếc xuống cuốn vở toán)
- Sò ry mà. Thôi bây giờ tan học rồi, chủ nhật cậu rảnh đến quán udon chỉ bài cho tớ. 
- ... (liếc mắt vẻ "Cậu biết điều kiện là gì rồi đó!")
- Đc rồi, tớ đãi! (anh này cũng thông minh đó chứ!)
- Oke! Sáng chủ nhật nhé!
...
Jun's POV:
- Anh Jun!!!!!!!
Tôi đang nằm nghỉ ở ...trên cây thì bị tiếng gọi réo rắt (như thường ngày) của Hikaru phá đám. Chậc...Hikaru, em quá trong sáng đến độ người ta khó mà từ chối đc, lừa 1 người như em anh cảm thấy...tội lỗi quá chừng. Nhưng ko sao, có Hikaru bọn fan nó ko quấy nhiễu tôi nữa, thấy nhẹ nhõm thật. Nhưng sẽ có 1 ngày, Hikaru tỏ tình (ý tôi là, làm sao có thể ko nhận ra đc chứ, rõ rành ra đấy! Hikaru mà ko có t/c cho tôi thì đúng là..."đời ơi sao lắm diệu kỳ!") và tôi chắc là phải từ chối thôi. Nếu nói đến tỏ tình, tôi đã gặp hàng trăm cuộc, nhưng chưa cuộc nào thành công cả. Sao tôi có cảm giác năm bay sẽ có 1 cái thành công nhỉ? Từ 1 ai đó...
Bốp!!! Tôi đang nghĩ đến ai thế này! Chết chết chết chết chết cha!!!!
Nhưng quả thật, dạo này đúng là có nhiều chuyện xảy ra thật, mà toàn những chuyện đau tim mới sợ! (tại sao lại đau tim?) Hôm trước ko hiểu sao lại đến cái lớp học thêm. Tôi rảnh rỗi đến vậy sao? Nhưng tôi lại chẳng muốn để con bé đó lại 1 mình vs bọn lớp tôi. Dù biết nó thừa sức "knock out" tất cả nếu có đứa nào có ý định "đen tối" (dù sao nó đã đánh thắng hơn 500 người) nhưng tôi vẫn cứ muốn ở lại, rồi tự nhiên lôi lọ thuốc ho lên cho nó. Tôi...cứ như đùa vậy!
- Anh Junnnnn!!!!! Xuống đây em bảo!!!! ("em bảo" hay "chị bảo" vậy?)
- Xuống đây xuống đây!
Chẹp, đúng là 1 đứa em gái phiền phức!
- Anh Jun, chủ nhật tuần này anh đi đến quán ăn này cho em nhé, mì ở đấy ngon lắm! Tiện thể...giúp em đống bài tập này luôn! Nhé?
Tuần này tôi cũng rảnh, thôi thì đồng ý vậy. Dù sao...con bé đó có vẻ cũng sẽ ko ở nhà đâu...(tôi đang buồn vì cái gì vậy nè?)
- Được rồi, vậy hẹn em lúc 7h.
Chẹp...buồn ngủ quá...ôi, chuông vào lớp rồi sao? Tôi ko biết từ khi nào đã có cái thói quen "ko trốn học, ko cúp tiết" vậy? Lại còn có cả thói quen quan sát 1 người bí mật ở sau lưng nữa, cứ như mình là "người hâm mộ bí mật" của người đó vậy. Hây, tôi đang nghĩ gì vậy? "Người hâm mộ"? Thôi đi, con bé đó thì có gì mà hâm mộ chứ? (anh tự nhận hả?). Dù đúng là nó có xinh đẹp, học giỏi, cái gì cũng biết, cái gì cũng làm đc,...nhưng mà nó...ặc, giờ mới nhận ra là ngoài cái tính hống hách của nó (vs mỗi mình tôi) thì ko thể tìm được điểm xấu nào của nó cả!
(mắt lại bắt đầu liếc về phía người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đó)
- Ê mày, ngắm nó mãi ko thấy chán hả? Lộ liễu quá đó!
Ối.Trời.Ơi. Thằng Hyuuga!!!! Giật thót cả tim! Mà cái thằng này...chết tiệt, tôi (lại) đang ngắm nó sao? Lại 1 cái thói quen ko-biết-từ-đâu-ra tự nhiên xuất hiện. Haizzz...phải bỏ ngay, bỏ ngay!!!!
- Sao, trúng tim đen rồi hả? (cười khẩy)
- Trúng...trúng cái con khỉ! Mày thích hù chết người ta sao mà từ đâu lù lù xuất hiện như con ma vậy?
- Chẹp...ko thật lòng vs bản thân là hok tốt đâu, Jun ạ! Mà tao nghe nói, chủ nhật tuần này, Hana đi *chơi* (nhấn mạnh chữ "chơi") vs thằng Hato đó!
Đi chơi? Vs thằng Hato? Nó...
Tôi tự nhiên đứng bật dậy. Thằng Hyuuga nhìn tôi như thể nó đã đoán trước đc rằng tôi sẽ như vậy. Tôi chạy ra chỗ nó đang ngồi, chỉ bài cho mấy tên xung quanh. Nó có hơi ngạc nhiên khi thấy tôi chạy đến từ bao giờ. Nhưng điều đó ko quan trọng; tôi nắm lấy tay nó và kéo vụt nó ra ngoài trong ánh nhìn "Cuối cùng ngày này cũng đến!" của mọi người (khi về phải cho cái bọn này 1 trận!).
Ra đến góc hành lang (dĩ nhiên là ko có ai), nó giật tay ra khỏi tay tôi, thở dốc sau 1 đoạn chạy dài (bị kéo đi khá-là-hung-bạo) rồi vụt quay đi. Tôi ngay lập tức (lại) nắm lấy tay kéo lại:
- Ê, đợi đã!
- Để tôi đi!!!!!
- Cô ghét tôi thế sao? Có việc muốn hỏi cô mà! 
- Thế anh có ghét tôi ko?
- Có! (chắc nịch, đảm bảo luôn!) [anh nói cứ như ko ý nhỉ?]
- Thế thì đừng hỏi tôi làm gì!!!
- Cô có đứng lại ko thì bảo, hay là tôi cắt lương cô vì "ko chịu nghe ý kiến của cậu chủ" hả?
- Anh có cắt đc ko mới nói! 
- Thế cô có muốn mạo hiểm ko?
- ...Thế anh muốn nói gì? Nói trong lớp ko đc hả?
- Chẳng biết nữa, tôi nghĩ là nói trong lớp ko đc thôi!
Công nhận, tôi mà nói điều này trong lớp thì ko biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Cô...thích Hato hả?
Sặc! Chính tôi cũng cảm thấy sặc sụa câu nói của mình. Tôi vừa nói gì vậy? Nghe cứ như...cứ như...tôi đang ghen vậy!
- D...dĩ nhiên ko rồi! Anh đừng có đánh đồng tôi vs mấy lũ hám trai mà anh hay gặp! 
- Được rồi, cô khác lũ đó, đc chưa? Vậy thì cái vụ "đi chơi" chủ nhật tuần này là sao thế? 
Đúng là càng nghe càng thấy giống 1 lời "tra hỏi" của bất cứ con người đang ghen nào. Chả lẽ...tôi đang ghen? Nhưng là vs ai? Và là vì ai?
- Đi chơi? Chậc, đúng là đồn thổi. Đi học mà, anh ta đãi tôi ở cửa hàng mì! Chơi cái đầu anh ý! Anh đúng là dễ tin người quá đó!
- Đi học? Ăn mì? Ờ...có vẻ tôi dễ tin người thật!
Có phải tôi vừa thở phào nhẹ nhõm ko?
- Mà anh quan tâm làm cái gì?
- Tôi...chịu! Ai mà biết đc! (tg: đến thua vs anh!; Jun: nói gì cơ?)
- Anh đúng là...thôi, tôi vô lớp đây!
- Này! Tôi nói 1 câu nhé: làm ơn...đừng tạo scandal nữa đc ko? 
- Scandal? Tôi đâu có MUỐN tạo ra nó, nó tự sinh ra đó chứ!
- Thế thì cô đừng có tạo cơ hội cho nó sinh ra!
- Tức là sao?!!
- Tức là, cô làm ơn...tránh xa, ko...giữ khoảng cách, càng ko...ôi trời đất ơi, nói chung là, cô làm ơn đừng có tạo cơ hội cho scan dal sinh ra nữa, khổ tôi lắm!!!
- Anh cứ kệ đi, mình phản ứng là tự nhận, anh hok biết ak?
- (giờ mới biết)...Ờ nhỉ! Thôi vậy, cô về lớp đi!
- (này, anh gọi tôi ra đây đấy nhé!) Nếu vậy thì anh gọi tôi ra, mà ko, kéo tôi ra, chỉ để như vậy thôi sao? (chị mong anh ấy làm gì?)
- Chắc...là...thế...
- Chẹp, đúng là...(...điên!)
Đơn giản, tôi ko thể nói cho cô ta lí do thực sự mà tôi gọi àh quên kéo cô ta ra được, đơn giản vì...chính tôi còn chẳng biết lí do đó là gì! Haizzz...càng ngày tôi càng nghĩ tôi đang dở người đi, cứ nhớ trước quên sau thế này...!
Chủ nhật...chủ nhật...có phải cô ta sẽ đi đến 1 quán mì đúng ko?
...Hana's POV

6h40

Cạch!
Tôi đang ngủ thì cánh cổng mở ra làm tôi tỉnh ngay lập tức. Thực ra thì hok phải là tiếng cổng mà là tiếng gọi í ới đúng chất "Hato" vang lên đến tận tầng 3, mà tôi đang ở tầng 2:
- Ê ê ê! Hana a a a! Xuống anh đưa đi i i i!
Thằng này có cái kiểu "a a a" thường rất hay sử dụng để tạo tiếng vang thì phải? Đã thế khi nào tôi cũng phải nghĩ ra 1 cái xì-tai riêng của mình mới đc! Mà từ từ đã, thằng đó đến đón con bé ấy đi sao? 
Vụt! Xoạt xoạt xoạt!
Tôi lao ra ban công, ngó xuống:
- Ê Hato! Đến đón con bé điên hả!
- Mày định đi cùng hay sao mặc "diện" thế hả? (mắt cực gian)
- Tao...tao cũng có hẹn chứ bộ! (cái thằng này...!)
Giờ nghĩ lại, sao tôi ngu thế nhỉ? Tự nhiên sồn sồn lên mặc quần áo đầy đủ hết cả (rất đẹp đoá!) mặc dù những 20' nữa mới đến giờ, chỉ vì thấy thằng Hato đến đón con bé? Và có vẻ, tôi sẽ đi theo cùng? Làm sao thế nhỉ, đi cùng bọn nó làm gì, để bọn nó...thôi! Ko muốn nghĩ đến đâu!!! (Vì sao thế anh Jun?) Hừ...Thôi kệ nó! Chắc tôi nổi hứng muốn đi theo chọc bọn nó. Hơ...bình thường 1 tên mai mối như tôi đáng lẽ ra phải lẻn đi theo sau để xem tiến trình hoặc giúp đỡ nếu cần thiết chứ nhỉ? Haizzz...tôi lỡ đi theo mất rồi, thôi đành kiếm cớ khi nào lẩn đi vậy!
6h50 rồi. Thôi tôi đến điểm hẹn trước vậy, để 2 bọn nó một mình vs nhau...Cạch! Tiếng cửa mở, con bé ấy bước xuố...
....................................... (ko nói nên lời)
Tôi vụt quay lại, ôm mặt. Ối trời ơi!!! Lại như cái lần trước trên tiệc Pegasus, cái con bé này đúng là làm người ta đau tim mà! Tôi có thể cảm nhận rõ thấy da mặt mình đang nóng ran, và tiếng gì-đó đập bùm bụp bên tai (tg: tiếng gì vậy?; Jun: Ai...ai mà biết đc chứ...!). 
Bốp! Chát! Hự!
Sau hàng loạt cái toát vào mặt, cuối cùng tôi cũng "tỉnh", liền co giò định chạy đi thì...Oái! Hato! Sao tự nhiên lại giữ tao lại! Để tao chạy đi ko chết bây giờ...!
- Đi đâu mà vội thế? Gặp "con bé điên" đã chứ?
Tao gặp rồi! Lạy mày tha cho tao!!! Ặc...sao tôi ko nói được thế này? Con bé đó sau khi đóng cổng liền tiến về phía chỗ chúng tôi đang "giằng co". Lạy Chúa! Hôm nay nó trông...trông...trông...trông... Aaaaaa!!! Nói chung là đỡ xấu hơn thường ngày!!! Thế sao tôi lại điên điên như thế này!!! (hỏi như đùa)
Nó mặc một chiếc áo len màu đen, một cái áo khoác màu sữa và váy đen ngắn, tất chân màu xám và đôi bốt màu sữa giống như áo khoác. Nó đội 1 cái mũ đen be bé trên đầu nữa. Thật sự 2 gam màu trắng-đen hợp vs nó 1 cách kinh khủng. Thế sao mà thằng Hato vẫn sống đc nhỉ? (anh phải hỏi tại sao anh lại điên lên như thế chứ) Haizzz...đúng là...người ngoài hành tinh mà! 
- Hơ...Anh cũng đi cùng hả? Chẳng lẽ anh... (ánh mắt nghi ngờ)
- Tôi...tôi làm sao??? (rùng mình)
- ...anh có bài tập muốn hỏi?
- ...???
- Thế mà ko nói trước, ở nhà tôi chỉ luôn cho! Thôi đi thì đi cùng luôn vậy?
Ặc ặc ặc, cái con bé này nói 1 lèo luôn, hết cả cớ mà biến mất của người ta. Ko đc, tôi đang hẹn Hikaru cơ mà, bây giờ đã 6h55 rồi!
- Tôi có hẹn! Tôi phải đến quán mì Udon cơ, thôi bai nhé!
- Chúng tôi cũng đang định đến đó mà! (tỉnh queo)
- Hơ...hả???!! Quán mì...chết tiệt! Trùng địa điểm sao?
- Trùng thật hả? Hay thật. Thôi đi thôi, càng tốt! (tại sao lại "tốt" hả chị?)
Có...có phải nó vừa cười ko? Đã ai bảo vs nó là nụ cười của nó rất đáng sợ chưa? (ý anh đáng sợ là sao?) Tôi còn ko dám nhìn thẳng vào mặt nó luôn, ko hiểu sao... Chả lẽ tôi bị say nắng?
Hix, thôi đành ra sao thì ra vậy...!
Đến quán mì, phù! Hikaru vẫn chưa đến! Thôi để bọn nó ở lại đây, tôi trốn thôi!
- Ê chọn bàn này đi Hana!
- Gọi Udon bò hầm nhé, món tủ đó!
- Oke! 1 bò hầm em ơi! Anh nên ăn gì bây giờ nhỉ?
- Ăn cái sườn ninh đi! Hôm nay có giảm giá!
- Em nghĩ nhà anh nghèo lắm hả?
- Ờ thì...thôi kệ gọi đi!
Nhìn con bé đó vs Hato, cười nói rất vui tươi, thế mà vs tôi thì cứ tí đã cãi nhau. Tôi...chắc ko nên ở đây, hừ! Thậm chí còn chẳng ai quan tâm đến tôi nữa (anh đang dỗi ak?). Thế thì tôi biến luôn đi cho xong!
Tôi bước chân ra ngoài cửa, đúng hơn là "dậm chân" bước ra cửa (như 1 em bé chính hiệu). Hikaru đến rồi. May quá ra kịp. Thôi đi luôn, đi khỏi cái quán mì này đi! (sao vội vậy?)
- Ê đứng lại đó!!!
Oái...ai (lại) kéo tay tôi vậy? Từ từ đã, đây ko phải Hato! Mũ đen, áo trắng, váy đen, bốt trắng,...ko phải là con bé thì là ai? Nó làm gì vậy, sao lại chạy theo tôi, chẳng lẽ...
Ê ê, đừng có mà mơ mộng để rồi ăn dưa bở nghen! Mấy lần rồi đó, ko thể tin con bé này đc! Nhưng sao nó cứ làm tôi suýt ăn phải "dưa bở" là sao nhỉ?
Nó cũng đang ghé sát người vào tôi nữa...
- Tôi...tôi đi cùng anh có đc ko? Làm ơn...!
Oái...thế này là thế nào? Ăn dưa hay là ko đây? 
...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz