ZingTruyen.Xyz

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 780: LỪA ĐẢO

EDITOR: ROSALINE

BETA: KEN


Nhóm người Khai Phong vừa trở về hoàng thành đã bị Triệu Trinh kéo đi tố cáo một trận, cũng bị mang đi xem hiện trường nguyền rủa Thái hậu hư hư thực thực.

Không biết là trùng hợp hay là cố ý, đàn nguyền rủa này lại nằm trong một biệt viện trên núi thuộc sở hữu của Triệu Mai Như.

Triệu Mai Như vốn đã có tội danh mưu phản thông đồng với ngoại quốc, thêm hình ảnh trong tòa nhà này, cơ bản coi như không sống nổi.

Triệu Trinh tức giận, nhìn Triệu Mai Như liền bốc hỏa, tuy nói lần này có khả năng là có người gài tang vật hãm hại, nhưng cuối cùng, vẫn là hoàng thân nhà mình không đáng tin cậy...

Ngoài ra, trận pháp này bất kể có phải bày qua loa hay không, mấu chốt là nó nhìn xui xẻo a! Sau này Thái hậu nếu có nhức đầu, khó bảo đảm sẽ không mù quáng mà liên tưởng đến nơi này, hơn nữa chuyện này nếu lộ ra, hoàng thân nguyền rủa Thái hậu, không phải sẽ khiến người ngoài cười nhạo sao, hoàng thất sẽ mất hết thể diện!

Triệu Trinh hùng hùng hổ hổ muốn Bao khanh và Cửu thúc nhất định phải điều tra vụ này, bằm thây vạn đoạn người nguyền rủa Thái hậu.

Triệu Phổ và Bao Đại nhân cũng gật đầu bảo đảm.

Được bọn nhỏ vây quanh tâm tình Triệu Trinh khá hơn một chút rồi cũng đi ra ngoài, đám nhóc còn kể cho hắn nghe đủ điều thú vị về chuyến đi xuôi nam khám phá các hòn đảo lần này, dỗ hắn vui vẻ.

Nam Cung và Triệu Phổ ra hiệu một chút, trước hết phụng bồi hoàng đế hồi cung.

Chờ Triệu Trinh đi, mọi người một lần nữa nghiên cứu gian nhà này một chút.

Triệu Phổ hỏi Triệu Mai Như cái này ai làm.

Triệu Mai Như lúc trước còn thật phách lối, lúc này rõ ràng nhìn ra được có chút luống cuống, lắc đầu liên tục, chỉ trời thề chuyện này không liên quan với mình.

Thời điểm lần trước Triển Chiêu dùng Ma Vương Nhãn tra hỏi hắn, cũng không nhìn thấy những thứ này, người này tựa hồ si mê với truyền thuyết tộc Thiên Vũ, hơn nữa bị Trần Minh đầu độc sâu sắc... Ngược lại không phát hiện hắn có địch ý gì với Thái hậu.

Nhìn vào quan tài đá trong viện, cuối cùng mọi người đều nhìn Ngân Yêu Vương.

Yêu Vương buông tay, bày tỏ hắn cũng chưa từng thấy qua trận này.

Công Tôn Mỗ cũng chủ trương là bày bậy bạ, hoàn toàn không có quy luật.

Bao Đại nhân chỉ những bức họa Thái hậu bị đóng đinh trên tường, "Có lẽ, có thể từ những bức họa này bắt tay vào điều tra một chút."

Triển Chiêu cũng cảm thấy là manh mối, ngoài ra, trên thân người rơm mặc trang phục và đạo cụ thoạt nhìn cũng không giống như hàng giả, cũng có thể điều tra.

Bởi vì hiện trường để lại không ít đầu mối, chỗ có khả năng hạ thủ không ít.

Công Tôn mang mấy ảnh vệ, dè dặt lấy xuống bức họa trên tường, lại lấy quần áo mặc trên người rơm xuống.

"Người rơm này làm sao có thể đứng đứng được vậy?" Triển Chiêu cảm thấy trong đống cỏ tựa hồ có thứ khác, đưa tay gạt bỏ một chút... Liền thấy một cây chuôi gỗ màu nâu đỏ.

Triển Chiêu đưa tay nắm chuôi gỗ kéo ra... Lại từ trong đống rơm lôi ra một cái búa dính máu.

"Di..."

Mặt Triển Chiêu lộ vẻ ghét bỏ, vội vàng quăng búa xuống đất.

Không còn thứ gì chống đỡ, người rơm liền ngã sang một bên.

Mọi người nhìn chằm chằm cây búa trên mặt đất, nhìn thế nào cũng có cảm giác đây là hung khí.

Nhìn một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng nói, "Nếu như... Không có chuyện khiến tường viện bị bể..."

"Vậy chỗ này phải chờ Triệu Mai Như tới ở mới bị phát hiện." Triển Chiêu ngẩng đầu, quan sát bốn phía, "Vậy..."

Tất cả mọi người nhìn Triệu Mai Như ở ngoài cửa, hỏi hắn, "Ngươi nếu phát hiện thì sẽ làm gì?"

Triệu Mai Như có chút im lặng rồi nói, "Dùng một cây đuốc thiêu hủy tất cả."

"Có thể nào... Đây chính là mục đích không?" Triệu Phổ lẩm bẩm một câu, đi tới bên tường đưa tay gõ mặt tường một cái.

Bên trong tường truyền tới hai tiếng trầm đục, Vương gia ngẩng đầu nhìn, "Thanh âm này..."

"Hình như bên trong là cát." Trâu Lương lấy một chút bụi trên tường, "Còn chưa khô."

Mọi người nhìn nhau một chút.

Triệu Phổ hướng về phía mặt tường đấm một cái... Trên tường lập tức bị đập ra một lỗ thủng, sau đó cát ào ào từ bên trong chảy ra...

Theo đất cát... Một đồ vật lớn cùng trôi ra rơi xuống đất... Mọi người cúi đầu nhìn, rồi cau mày lui về phía sau nửa bước. Theo đất cát rơi ra ngoài, lại là một cái tay bị cắt đứt.

Công Tôn lấy ra bao tay mang vào, nhặt cánh tay lên quan sát, "Tay của đàn ông, xem ra tuổi tác không nhỏ."

Nhìn chỗ cắt trên cổ tay, lại nhìn vết nứt của cây búa trên mặt đất, Công Tôn gật đầu một cái, chỉ vào cây búa —— hung khí!

Mọi người "Soạt" một cái quay đầu nhìn Triệu Mai Như.

Triệu Mai Như liếc mắt nhìn trời, "Không liên quan tới ta!"

"Ngược lại đây là phương pháp vứt xác rất khôn khéo." Ân Hậu cảm thấy hung thủ thật xảo quyệt.

Thiên Tôn cũng đồng ý, "Bỏ thây đã cắt ra vào tường xây, lại bày trận nguyền rủa rất xui xẻo bên trong."

"Một khi bổn gia phát hiện, lựa chọn cơ bản cũng sẽ đốt nhà giả vờ thảnh hỏa hoạn, để tránh phiền toái." Yêu Vương cảm thấy có thể nghĩ ra biện pháp này, phải thỏa mãn vài điều kiện, "Hung thủ phỏng chừng tương đối quen thuộc với khu vực này, biết nơi này hàng năm không ai tới ở, chủ nhà cũng không ở Khai Phong phủ, làm việc sẽ không bị ai phát hiện. Còn có thể lấy một ít thứ của Thái hậu ..."

Tất cả mọi người một lần nữa nhìn về phía Triệu Mai Như, hỏi hắn, "Ngươi có đối tượng hoài nghi không?"

Triệu Mai Như thở dài, cau mày suy nghĩ một chút, mở miệng nói, "Xung quanh đây có ai ở, các ngươi chắc rõ ràng."

Tất cả mọi người gật đầu.

"Ta hàng năm không ở đây, thời gian gần đây đều ở Giang Nam báo cáo công việc." Triệu Mai Như lắc đầu một cái, "Dựa theo tình huống bình thường, ta phải mấy tháng sau mới trở về, phải chờ tới thời điểm đông chí giỗ tổ, vì tránh xã giao nên sẽ tới nơi này ở một hai ngày. Đồng liêu theo ta đều biết, cho dù không biết, cũng rất dễ hỏi thăm được. Ngay cả y phục của Thái hậu ... Cũng không phải việc khó."

"Không khó sao?" Tất cả mọi người tò mò.

"A." Triệu Mai Như cười lạnh một tiếng, "Nữ nhân ở nơi này, phần lớn đều dùng núi vàng núi bạc mà nuôi, cái gì long bào phượng bào, muốn cái gì, tự mướn thợ may làm là được. Những người thợ may được mướn tới này, phần lớn đều là thợ may trong những cửa hàng lớn, cũng đã làm qua xiêm áo cho hoàng hậu nương nương, Thái hậu công chúa mặc những gì, năm nay lưu hành cái gì, bọn họ rõ ràng nhất."

Triển Chiêu sờ cằm, cảm thấy vụ án này có lẽ không khó... Dẫu sao dưới mắt đầu mối rất nhiều, hơn nữa gom thi thể hợp lại thì có thể tra được thân phận, có thân phận sẽ dễ dàng tra xét hơn.

Mọi người cũng không phí chút sức lực đó, dỡ nhà sao, ta nơi này có dân chuyên nghiệp!

Mọi người đứng cách xa bức tường đá, Ân Hậu chỉ chỉ bức tường đá rồi nhìn Thiên Tôn, bày tỏ —— tới! Cơ hội biểu hiện của ngươi tới rồi!

Thiên Tôn liếc Ân Hậu một cái, rồi nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vội vàng gật đầu về phía lão gia tử —— phá đi! Thoải mái mái mà phá đi!

Thiên Tôn giơ tay lên vỗ một chưởng...

Chuyên nghiệp chính là chuyên nghiệp, tường này vốn dĩ cũng không quá vững chắc, bên trong đều là cát, Thiên Kích Chưởng của Thiên Tôn vỗ một cái, trong nháy mắt liền "Rầm" một tiếng, bể đầy đất.

Theo đất cát tích tụ, một cái đầu lăn đến bên chân Triển Chiêu.

Từ kiểu tóc đồ trang sức mà nhìn, là đầu của nữ nhân.

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn một chút, tuy nói trên mặt thi thể đều là đất cát, hơn nữa mặt mũi cũng tương đối dữ tợn, nhưng nhìn ra được trẻ tuổi xinh đẹp, còn cảm thấy...

"Sao lại có chút quen mắt?" Triển Chiêu lẩm bẩm với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia ngược lại không cảm thấy người này quen mắt, nhưng trên đầu cô gái này đeo rất nhiều đồ trang sức... Nhìn không giống trang sức ngày thường sẽ đeo, giống lúc biểu diễn vũ cơ sẽ đeo.

"Cái tay vừa rồi không phải là của nàng." Công Tôn để ảnh vệ gạt bỏ mấy cái phế tích ra, tìm được một đầu người khác, là một ông lão.

"Hơn bảy mươi tuổi đi..." Công Tôn quan sát một hồi, nghiêng đầu, "Di? Tại sao ta cũng cảm thấy có chút quen mắt?"

Triển Chiêu tiến tới nhìn một cái, sờ cằm, "Đúng vậy, quen mắt!"

Công Tôn và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, lại nhìn những người khác.

Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu một cái, bày tỏ chưa thấy qua, Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa cũng bày tỏ không quen mắt, mấy lão gia tử đều lắc đầu.

Duy chỉ có Thiên Tôn là nghiêng đầu, "Ai nha, đúng là có chút quen mắt..."

Mọi người nghi ngờ nhìn Thiên Tôn, Triển Chiêu và Công Tôn —— Chỉ ba người các ngươi là cảm thấy quen mắt sao?

"Người đàn ông này nhìn quen mắt." Công Tôn và Thiên Tôn chỉ về phía cái đầu đàn ông, chẳng qua người phụ nữ kia hai người bọn họ cũng bày tỏ chưa thấy qua.

Nói cách khác, chỉ có Triển Chiêu là cảm thấy nam nữ đều quen mắt.

Cái này ngược lại cũng không hiếm lạ, Triển Chiêu và Công Tôn là hai người gặp nhiều người nhất trong thành Khai Phong, Triển Chiêu là tra án khắp nơi, Công Tôn thì xem bệnh... Còn Thiên Tôn...

Ân Hậu xua tay cho biết không cần cân nhắc đến lão quỷ này, hắn mơ hồ thấy ai cũng quen mắt... Kết quả bị Thiên Tôn đạp một cước.

Triệu Phổ ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhìn như vậy, hung thủ nguyền rủa Thái hậu có thể chỉ là ngụy trang, mục đích thực sự là muốn mượn tay Triệu Mai Như tiêu hủy thi thể, nhìn cũng không phải là âm mưu dương mưu nhằm vào Thái hậu.

Triệu Phổ để ảnh vệ vào cung nói với Nam Cung một tiếng.

...

Trong cung, Triệu Trinh mới vừa trở lại, được đám nhóc Tiểu Tứ Tử dỗ một đường, tâm tình khá hơn nhiều, đang trong hoa viên mời bọn nhỏ ăn điểm tâm.

Nam Cung đi vào truyền lời của ảnh vệ.

Triệu Trinh ngược lại có chút kinh ngạc, sờ cằm suy nghĩ một hồi, "Phải nói, chiêu này đúng thật cao minh a, Trẫm thiếu chút nữa là phóng hỏa đốt căn nhà kia rồi."

Tiểu Tứ Tử đang theo Hương Hương chia nhau ăn bánh bao sữa, nghe được đối thoại bên này liền ngẩng đầu lên hỏi Nam Cung, chết là một lão già và một mỹ nữ sao? Có cầm không?

"Cầm?" Triệu Trinh và Nam Cung cùng nhau hỏi.

Tiểu Lương Tử bọn nhóc cũng nhìn lại.

"Có cầm, cảm giác giống với truyền thuyết a!"

"Đúng vậy, trùng hợp như vậy sao?"

"Có chút dọa người."

"Cái gì cầm?" Triệu Trinh tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử che lỗ tai của Hương Hương ở bên cạnh, nói với Triệu Trinh, "Trước đó, Thải Phượng Lâu sắp xếp kịch quỷ, không phải trả giá cao mua chuyện xưa sao."

Triệu Trinh nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình hình như đã bỏ lỡ cái gì đó.

"Nguồn gốc của chuyện này là một vụ án mất tích." Tiểu Tứ Tử nói, "Một già một trẻ kia, hẳn là một cặp lừa gạt."

...

"Thi thể hợp lại thì có hai cổ thi thể."

Nhóm ảnh vệ dọn thây trong phế tích ra, "Còn có một cây cầm bị hư."

"Cầm?" Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cây cầm một hồi, đột nhiên vỗ tay một cái, "A! Ta nhớ ra rồi!"

Tất cả mọi người nhìn hắn.

"Hai người này là một đôi lừa gạt!" Triển Chiêu nói, "Rất gian xảo, hôm đó ta bắt hai người bọn họ, hai người chui vào ngõ hẻm phụ cận cầu Bạch Hổ liền mất dạng."

"Có phải hồi tết năm ngoái hay không?" Công Tôn cũng nhớ ra rồi, "Lão đầu này hình như là té bị thương, cũng đến Chẩn đường xem qua chân."

Triển Chiêu bĩu môi, hắn khi đó cũng phỏng đoán lão đầu té bị thương, toàn Khai Phong phủ khắp nơi tìm y quán, vạn lần không nghĩ tới lão đầu này lá gan lớn như vậy, lại chạy đến Chẩn đường của Khai Phong phủ xem bệnh, đứng dưới đèn mà chơi trong bóng tối a!

Yêu Vương và Ân Hậu cũng nhìn Thiên Tôn, ý kia, —— vậy ngươi ở chỗ nào nhìn thấy lão đầu này?

Thiên Tôn ở một bên gãi đầu một cái.

Ngũ Gia lại thấy dễ hiểu a, lừa gạt mà, thấy sư phụ hắn dĩ nhiên là muốn gạt một chút...

===---0o0o0o0---===

*bánh bao sữa 奶黄包 là một loại bánh bao ngọt nổi tiếng trong ẩm thực Trung Hoa.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz