ZingTruyen.Xyz

Long Do An Tiep Theo Q15

CHƯƠNG 724: ẨN ẨN HIỆN HIỆN

EDITOR: ROSALINE

BETA: TƯỜNG0707


Ở một góc chợ gần bến tàu thành bắc phủ Lâm An, có một ngã tư đường khá vắng lặng.

Những chỗ khác gần bến tàu đều vô cùng náo nhiệt, chỉ có con đường này rất ít người, đặc biệt là đến buổi tối, ngay cả một ngôi nhà sáng đèn cũng không có, cả con đường một mảnh đen như mực, ngay cả người gõ mõ điểm canh cũng sẽ không tới đây.

Đường này sở dĩ tĩnh lặng như vậy, là bởi vì trên đường đều là cửa hàng buôn bán, nhưng lại không phải cho người sống dùng.

Bách tính Lâm An phủ đặt tên cho con đường này là phố Tang Lễ, nhà nào muốn làm việc tang lễ mới tới con đường này mua đồ, không lo liệu tang lễ thì tự nhiên sẽ không đi vào đây. Hơn nữa, cũng không biết là bởi vì cạnh tranh kịch liệt hay là người bán bày trò đùa dai, mà có khá nhiều cửa hàng còn để "hàng mẫu" ngay cửa, cái gì người giấy, quan tài giấy... Đều được trưng bày dưới mái hiên, có người giấy thậm chí còn treo ở dưới mái hiên, cứ như vậy lắc qua lắc lại. Thỉnh thoảng có người ngoài mà lỡ đi lầm vào đây, thường bị dọa kêu thảm thiết không ngừng...

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Công Tôn, vào lúc này đang quẹo vào đường nhỏ này... Bởi vì bọn họ muốn điều tra vu quán, cũng chính là "Cửa Hàng Quan Tài Đàm gia", nằm ngay trên Phố Tang Lễ này.

Lần đầu tiên đi vào, chẳng qua là, bốn vị này hoàn toàn không bị hù dọa sợ, mà ngược lại một đường đi một đường phun tào.

Nhất là Công Tôn, cảm thấy những người giả này làm khá xấu, quá qua loa lấy lệ, làm gì có người nào mà có cái cổ nhỏ như vậy!

Bạch Ngọc Đường tựa hồ trước kia đã tới nơi này, rất quen đường, nói cửa hàng quan tài Đàm gia hẳn là ở ngay tại phía trước không xa.

Triển Chiêu và Triệu Phổ cũng có chút ngạc nhiên hỏi hắn, "Ngươi trước kia đã tới sao?"

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nói sư phụ hắn đã đi lạc ở Lâm An phủ ít nhất là sáu lần, thời điểm hắn đi tìm sư phụ không sai biệt lắm đều đã đi dạo hết toàn bộ Lâm An thành, tòa trang viên Hãm Không Đảo kia chính là ngẫu nhiên như vậy mà mua lại được... Vừa nói, Ngũ Gia vừa đưa ngón tay chỉ về phía xa xa.

Mọi người ngẩng đầu theo phương hướng ngón tay hắn chỉ nhìn qua, xa xa có thể nhìn thấy một góc núi nhỏ, quả nhiên chính là vị trí trang viên Hãm Không Đảo.

Công Tôn nhìn chằm chằm tòa lâu kia một lúc lâu, phát hiện tuy rằng ngọn núi nơi trang viên tọa lạc tuy không tính là cao, nhưng dường như là từ bất kì một phương hướng nào từ Lâm An phủ nhìn sang, cũng có thể nhìn thấy một góc nhô ra... Hơn nữa còn là vị trí có thể ngắm trăng, thời điểm ngẩng đầu nhìn lên, lúc nào cũng có thể thấy ngôi nhà này bao phủ trong ánh trăng.

"Ặc... Trước không chú ý tới, tòa nhà kia phong thủy thật tốt, giá cũng không rẻ đi?" Công Tôn tò mò hỏi thăm với Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và Triệu Phổ cảm thấy hợp lý, Bạch Ngọc Đường mua một tòa nhà làm sao có thể rẻ được.

Nhưng ai biết Ngũ Gia lại khoát tay chặn lại, "Giá cả vô cùng rẻ, giá kia ngay cả một nửa biệt viện Kim Hoa phủ cũng chưa tới."

Công Tôn giật mình, Triệu Phổ và Triển Chiêu mặc dù không quá hiểu, nhưng cũng cảm thấy không quá hợp lý, nhà ở Lâm An phủ tại sao giá còn rẻ hơn cả so với Kim Hoa Phủ? Huống chi một tòa nhà tốt như vậy.

"Bởi vì tòa nhà được đồn đại là một tòa nhà ma." Ngũ Gia vừa nói xong câu này, Triển Chiêu và Triệu Phổ trên mặt có biểu tình không giống nhau.

Triển Chiêu một đôi mắt mèo mở to —— nhà ma? Không phải chứ? Vậy có thể nào khi ở đây liền tìm được mấy cỗ thi thể hay không? Miêu gia cái thể chất này... Bằng không ta đi ra ngoài thuê khách điếm ở!

Triệu Phổ ôm cánh tay cong khóe miệng, cảm thấy chuyện này khá có ý tứ! Nếu như là nhà ma, không biết có thể có chuyện ma quỷ lộng hành hay không... Dĩ nhiên, Bạch Ngọc Đường hẳn không để ý ma quỷ lộng hành, chỉ cần không nháo ra mấy con sâu là được.

Công Tôn chính là kinh ngạc lắc đầu, "Thiệt hay giả? Một tòa nhà phong thủy tốt như vậy, là nhà ma sao? Ma ở chỗ nào nha? Chẳng lẽ trước kia xảy ra án mạng?"

"Nghe nói là đã xảy ra." Ngũ Gia khoác tay áo, "Ai, chỗ nào mà không có người chết, sư phụ ta liếc mắt một cái liền coi trọng tòa nhà kia ... Rừng mai trên núi rất giống Bách Hoa Cốc, hơn nữa giá cả còn rất rẻ."

Ba người còn lại bất đắc dĩ nhìn hắn —— được rồi, những thứ khác đều là thứ yếu thôi, trọng điểm chính là Thiên Tôn thích.

"Vậy ngươi ở nhiều năm như vậy, có gặp được tình huống 'có ma' xuất hiện không?" Triển Chiêu liền bắt đầu tưởng tượng các loại tình huống ma quỷ lộng hành.

Ngũ Gia nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Ta thật ra thì chưa từng thấy qua, thỉnh thoảng đến ngày lễ gì đó, sẽ chỉ ở đây một hai ngày. Chủ yếu vì nếu muốn mướn vài người phụ việc bản địa ở phủ Lâm An đến quét dọn, nhưng mọi người vừa nghe là ngôi nhà này, cũng không chịu tới, cho nhiều tiền công hơn nữa cũng không tìm được người, cho nên mỗi lần đến cũng chỉ có thể từ Hãm Không Đảo mang theo người tới, rất phiền toái."

"Người địa phương cũng không dám tới? Vậy đây chẳng phải là nhà ma rất nổi danh?" Công Tôn đã tới Lâm An phủ nhiều chuyến, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.

"Tà môn liền tà môn ở chỗ này." Bạch Ngọc Đường cũng có nghi vấn tương tự, "Người người đều nói nơi này là nhà ma, trước kia chết qua rất nhiều người, thế nhưng cụ thể là chuyện gì xảy ra căn bản không một ai biết."

"Nghe như vậy, liệu có phải là lời đồn hay không?" Triệu Phổ hỏi, "Nói thí dụ như trước kia có người bịa lời đồn nhà ma, truyền đi truyền lại, lâu dần liền bị xem là thật?"

Bạch Ngọc Đường hiển nhiên cũng đã có loại hoài nghi như vậy, "Không chừng là như vậy."

"Vậy không người nào làm sáng tỏ lời đồn sao?" Công Tôn cảm thấy thái quá.

"Làm sáng tỏ lời đồn dĩ nhiên không có người tin." Triệu Phổ nói, "Giống như bây giờ toàn bộ Tây Vực đều đang đồn, Tiểu Tứ Tử là con ruột của ta, giải thích thế nào đều vô dụng."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, thời điểm hai người bọn họ đi ngang qua dịch quán, thường nghe được nhóm ngoại tộc nói như vậy.

Công Tôn không vui, "Dựa vào cái gì! Rõ ràng ta mới là cha ruột!"

Triệu Phổ cười hì hì dỗ hắn, "Cũng có lời đồn nói là ruột thịt của ngươi, ai nha đều giống nhau mà, dù sao cũng là con của hai ta!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn trời, lòng nói không thể để cho Công Tôn biết hắn chính là vị "vương phi" trong truyền thuyết được.

Bốn người đang trò chuyện, sợi dây thừng treo người giấy trên một gian nhà bên cạnh đột nhiên bị tuột xuống, lạch cạch một tiếng, người giấy kia rớt xuống dưới, ngay tại bên chân bốn người.

Triển Chiêu tiến tới gần để nghiên cứu một chút —— ặc, người giấy này làm thật khó nhìn, tựa như một con quỷ treo cổ vậy.

Công Tôn còn cảm thấy may mắn đấy, cũng may không mang đoàn tử theo, nếu không đã nghe nhóc hô "quỷ quỷ" rồi chui vào trong ngực tiên sinh rồi.

Triệu Phổ đồng ý, cũng không trách hắn với Bạch Ngọc Đường liên thủ ra tay chơi hố Trâu Lương...

Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ một chút, tò mò, "Trâu Lương cũng sợ quỷ sao?"

Triệu Phổ ôm cánh tay nói, "Cũng không tính là sợ quỷ đi... Chính là khi còn bé không dạy tốt, những thân thích của hắn trong bầy sói kia đều không phải là tổ truyền ký ức sao, bầy sói Hắc Phong thành kéo dài hơn mấy ngàn năm, thời điểm bắt đầu không sai biệt lắm chính là thời Thương Chu đó, ngươi nghĩ xem, hồi đó đều là tin thần thần quỷ quỷ."

"Cho nên hắn nói với Lâm Dạ Hỏa, nếu đụng quỷ mà chân chạm đất sẽ thành xấu xí, là lừa gạt hắn hay là nói thật?" Công Tôn và Triển Chiêu đều tò mò.

Triệu Phổ buông tay —— vậy thì ai biết được, dù sao hắn từ nhỏ đến lớn quy củ không ít, chính là ỷ vào mặt than, lúc hắn sợ hãi cũng không nhìn ra.

"Vậy Lâm Dạ Hỏa hẳn là không sợ đi..." Triển Chiêu suy nghĩ, nói thế nào cũng là từ Thánh Điện Sơn đi ra ngoài, đồ đệ của thánh tăng a, đó là Phật gia dạy dỗ, còn sợ quỷ sao?

Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cũng "A " một tiếng, "Vậy cũng không chắc."

"Chính là." Công Tôn nhỏ giọng nói, "Ngày đó Tiểu Lương Tử bọn nó đá cầu xong liền mang cầu đi rửa, buổi tối treo ở trong sân phơi khô, còn ở bên cạnh phơi áo choàng. Kết quả Lâm Dạ Hỏa buổi tối nhìn qua cửa sổ, nói nhìn thấy bên ngoài có người bay còn không có chân, liền hô 'Quỷ a', từ nóc nhà bay ra."

Triển Chiêu nghi ngờ, "Có không? Chuyện khi nào?"

"Lần hai ngươi về Ma Cung đi tìm Tiểu Táng Thúc đó." Triệu Phổ cũng nhớ rõ, "Sau đó lúc Trâu Lương sửa nóc nhà đã dùng rất nhiều lông gà và gạo nếp rải ở trên nóc nhà, dường như là truyền thống gì đó của lang tộc để trừ tà..."

Công Tôn gật đầu, "Hỏa Phượng còn đi Nam An tự cầm một cái mõ trở về."

"A!" Triển Chiêu vỗ tay một cái, kéo Bạch Ngọc Đường nói, "Ta liền nói có mấy lần trời tối vang lên tiếng 'cốc cốc cốc', chắc là có người đang gõ mõ đi! Ngươi còn nói là chim gõ kiến!"

Bạch Ngọc Đường cũng không nói nên lời, "Khó trách trong sân đều là lông gà bị gió thổi bay, ngày đó Thần Tinh Nhi còn nói chổi lông gà càng ngày càng trụi..."

"Nhất định là do bầy sói dạy." Triệu Phổ nói tiếp, "Ngày đó ta còn nhìn thấy Tắc Tiếu cũng cầm cái túi đi thu lông chim rụng ở trong vườn chim Bách Linh viên, hỏi hắn làm gì, hắn nói cầm tới rải trên nóc nhà... Ngày đó hắn còn đi theo đại nương trù phòng xin chén máu gà, lấy về rồi vừa vẩy máu gà rồi lại rải nếp ở chung quanh Bách Linh Viên, tựa như đang làm lễ cúng."

Triển Chiêu liền xua tay, vừa dặn, "Chuyện trang viên kia là nhà ma trước tiên đừng nói cho bọn họ!"

Ba người cũng đồng ý, Ngũ Gia nhân tiện còn có chút lo lắng cho mấy con gà sao* trong Bách Linh Viên ...

...

Cùng lúc đó, Hữu Danh Sơn trang.

Trong ôn tuyền ùng ục ùng ục sủi bọt nước, một đám người đang khẩn trương nhìn rừng mai cách đó không xa.

Lâm Dạ Hỏa trong ngực ôm chính là Tiểu Tứ Tử đăng nhắm mắt bịt tai, Bàng Dục núp ở sau lưng Bao Duyên, chẳng sợ trong hồ là nước ấm, nhưng mọi người vẫn cảm thấy lạnh lẽo, đặc biệt là cơn gió đêm, hơn nữa cũng quá an tĩnh... Bốn phía một chút thanh âm cũng không có!

Lúc này, mấy người đều nhìn phương hướng bất đồng, nhưng đều tìm cùng một thứ —— cái mặt nạ kia!

"Vừa rồi là ở phương hướng này đi?" Tạ Viêm hỏi Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu gật đầu, hắn nhớ rất rõ ràng, mới vừa rồi ngay tại trong rừng cây nhỏ phía trước, mặt nạ treo ở trên cây thật bắt mắt, làm sao đã không nhìn thấy tăm hơi đâu?

"Trên mặt đất cũng không có..." Trâu Lương nhìn nhìn Hỏa Phượng đang ôm đoàn tử, hai người trao đổi ánh mắt một chút —— mới vừa rồi ai cũng không nhận ra được có người đi qua, vậy mặt nạ còn tự mọc cánh bay đi được sao?

Tắc Tiếu cũng không phát hiện có người, coi như mặt nạ biết bay vậy cũng phải có tiếng gió chứ? Làm sao vô căn cứ liền biến mất? Chẳng lẽ là vị lão thần tiên nào đột nhiên trở lại trêu chọc bọn họ?

"Có phải là ngâm ôn tuyền quá lâu, cho nên sinh ra ảo giác hay không?" Tiểu Bao Duyên tận lực phân tích vấn đề từ góc độ không có ma quỷ lộng hành.

Mọi người nhìn nhau một chút, dường như cũng không phải quá lâu, chẳng qua a..

"Đi lên trước đã!" Lâm Dạ Hỏa bơi tới bên bờ, muốn kéo dục bào choàng thêm cho Tiểu Tứ Tử, mới vừa kéo áo choàng một cái, đột nhiên liền nghe được "ộp ộp" một tiếng, một con ếch nhỏ từ trong dục bào chui ra.

Hỏa Phượng "Oa!" Một tiếng... Trong nháy mắt, bên bờ "Oanh" một tiếng xông ra một loạt ngọn lửa.

Trong ao, mọi người cả kinh, con ếch kia đứng ở bên đống lửa cũng không dám động.

"Ai nha!" Hỏa Phượng vội vàng cầm cái chậu mà Dạ Minh mới vừa tắm, tạt tới một chậu nước.

Lửa bị dập tắt hơn phân nửa, Hỏa Phượng muốn lấy thêm nước, thế nhưng cầm chậu ngẩng đầu một cái... Lại thấy ngọn lửa mới vừa rồi còn đỏ rực, đột nhiên đổi màu, vào lúc này lại biến thành màu xanh biếc.

Hỏa Phượng thu tay vừa tạt nước lại, nước trong chậu liền đã bị hất đi ra, Tiểu Tứ Tử đang ôm cổ hắn quay đầu nhìn ngọn lửa đấy, quay đầu liền đã bị tạt một chậu nước.

Tiểu Tứ Tử mếu máo một cái, Lâm Dạ Hỏa vội vội vàng vàng thả bé xuống trong nước tắm rửa lại một lần, dục bào cũng giặt lại, cầm lên vung một cái... Dục bào đã khô.

Bàng Dục mới vừa hồi thần lại tiếp tục ỉu xìu, run rẩy lẩy bẩy hỏi Bao Duyên, "Cái đó... Lửa tại sao đổi màu?"

Trâu Lương và Tắc Tiếu đều cảm thấy không tốt, để mọi người mặc dục bào vào rồi nhanh chóng lên bờ! Trước xuống núi đã rồi hãy nói sau.

Một đám người vội vàng lên bờ, cầm lên đồ liền chạy xuống núi, trước khi xuống núi, lại tìm một vòng, đích xác là không có cái mặt nạ đó!

"Tà môn..."

Khó khăn lắm chạy đến dưới chân núi, Hỏa Phượng giao đoàn tử cho Tiểu Lương Tử, quay đầu nhìn trên núi, "Kỳ quái nga, tại sao lửa đổi màu?"

"Nguyên nhân lửa đổi màu có không ít..." Tiểu Bao Duyên tỉnh táo phân tích, "Thêm chút thuốc bột gì đó a, thì sẽ đổi màu."

Tất cả mọi người yên lặng nhìn hắn —— mới vừa rồi ở bên ao, lửa vừa bốc lên đã lập tức đổi màu, ai thêm thuốc bột đây?

Tụ tập đến trong sân, cũng may nhà Ngũ Gia vô luận là tòa nhà nào, đèn cũng đặc biệt nhiều, dù sao thì hắn cũng thích đèn sáng theo mọi nghĩa.

Lâm Dạ Hỏa hất tay một cái thắp sáng tất cả đèn đá, đèn lồng lên, trong nháy mắt, trong sân sáng như ban ngày.

Nhưng vấn đề là, sân bọn họ ở đặc biệt sáng, liền dẫn đến sân khác đặc biệt tối, hướng phương hướng nào nhìn, cũng đều là đen ngòm, hơn nữa buổi tối còn nổi gió lên, chung quanh là tiếng lá cây vang xào xạt.

Hỏa Phượng còn than thở thì thầm, lầm bầm lầu bầu nói một hồi nếu là con quỷ nào dám ra đây, dẫn đến đại gia biến thành kẻ xấu xí, đại gia nhất định phải đánh chết con quỷ đó!

Tắc Tiếu nghi ngờ nhìn Trâu Lương một chút —— nhìn thấy quỷ sẽ thành xấu xí, không phải Tắc Lặc bịa ra để lừa gạt tức phụ sao? Ngươi nói cho hắn biết?

Trâu Lương trợn to hai mắt nhìn ca hắn —— Tắc Lặc là gạt người sao?

Tắc Tiếu không nói nên lời —— người và sói đều không đáng tin như nhau!

"A!"

Lúc này, Tiểu Lương Tử đột nhiên vươn một ngón tay chỉ phía trước.

Tất cả mọi người cả kinh, nhìn về phương hướng ngón tay Tiêu Lương, "Cái gì nha?"

"Thật... Thật giống như thấy thứ màu trắng bay đi qua..." Tiểu Lương Tử cũng không quá chắc chắn.

Phía sau, Bàng Dục lôi Bao Duyên, "Chúng ta bằng không tìm một căn phòng tránh đi một chút? Trong phòng nào thì có để tượng phật?"

Tất cả mọi người nhìn về Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng suy nghĩ một chút, "Trong phòng ta có mõ..."

Bao Duyên mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên liền nghe được "Két..." một tiếng, tựa hồ là đồng loạt các cánh cửa sổ mở ra.

Một đám người "Má ơi" một tiếng, chạy vọt vào nhà, vào phòng của Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương, đóng cửa khóa lại.

...

Trên Phố Tang Lễ, Triển Chiêu bọn họ bốn người đi tới trước cửa hàng quan tài Đàm gia, đang muốn tìm một ngõ hẻm trốn vào quan sát, liền nghe được "Két" một tiếng...

Cửa của cửa hàng quan tài Đàm gia lại không có đóng cửa, một trận gió qua... Cửa kia bị thổi mở ra.

Ba người kéo Công Tôn đang muốn đi xem rõ đến tột cùng là cái gì trốn vào trong ngõ hẻm, đợi trong chốc lát, chỉ có cánh cửa kia ở trong phòng đung đưa ken két qua lại, nhưng không thấy người nào đi ra.

"Vừa rồi giống như..." Triển Chiêu chỉ cửa phòng đung đưa.

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Có một bóng trắng thổi qua?"

Triệu Phổ gật đầu, "Ta cũng nhìn thấy!"

Ánh mắt Công Tôn cũng sáng, "Đó không phải là cửa hàng quan tài sao! Có thể là xác chết vùng dậy hay không? Chúng ta đi vào xem một chút?!"

===---0o0o0o0---===

*gà sao 珍珠鸡

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz