Dấu răng
Lingling đỡ Orm ngồi dậy, dìu em vào phòng tắm. Cô gái nhỏ gần như không còn sức, chỉ lặp đi lặp lại một câu mơ hồ, có chút nức nở."Em... khó chịu.."Chị nắm chặt vai Orm, giữ cho em không ngã, rồi kiên nhẫn chờ đến khi em nôn xong, cẩn thận lấy nước súc miệng cho em, lau miệng bằng khăn ấm.Trở lại phòng, Orm gần như không mở nổi mắt. Lingling tìm trong tủ một chiếc áo sơ mi ngủ trắng, mềm và rộng, đổi cho em chiếc áo dính mùi rượu, rồi nhẹ nhàng đặt Orm nằm xuống, kéo chăn lên ngang ngực. Em thở đều, mái tóc dính loạn trên trán.Lingling đứng nhìn hồi lâu, chắc chắn rằng Orm đã ngủ ngoan mới khẽ thở ra: "Xong rồi..."Chị ngồi xuống bên giường, rút điện thoại trong túi quần, định gọi cho Beanie thì điện thoại rung trước."Sao rồi, Beanie?" Giọng Lingling nhỏ, nhưng vẫn giữ được nhịp bình tĩnh quen thuộc.Từ đầu dây bên kia, Beanie đáp, hơi khàn sau cả đêm hỗn loạn: "Xong rồi ạ. Tên Light này không tính xa đâu, vừa bị bắt lại hỏi đã khai hết. Em giao cho cảnh sát rồi. Không ảnh hưởng đến quán."Lingling nhắm mắt, tựa đầu nhẹ vào tường, thở ra một hơi dài: "Vậy là được rồi. Hôm nay Lady's Night, nhiều khách nữ, em để ý thêm chút nhé. À, Jane còn ở đó không, cho chị nói chuyện một lát."Beanie đưa điện thoại cho Jane, chỉ nói ngắn: "Chị Lingling muốn nói chuyện với chị."Jane nhận máy, hơi khom người vì tiếng nhạc trong quán còn lớn: "Chị Lingling..."Bên kia, giọng Lingling trầm và đều, nghe khẽ như hơi thở: "Ừ, chị đây."Chị liếc nhìn sang Orm, đang ngủ yên trên giường. Một vài sợi tóc rối vắt ngang trán, Lingling khẽ cúi xuống, dùng đầu ngón tay vén gọn sang một bên, rồi kéo lại góc chăn đã trượt xuống."Orm ổn rồi," chị nói, giọng dịu đi. "Chị gọi để em yên tâm."Jane thở ra một hơi dài qua điện thoại: "Em không biết cảm ơn chị sao cho đủ nữa."Lingling nằm nghiêng xuống, tay chống cằm, mắt vẫn dừng lại nơi gương mặt đang say ngủ của Orm. Khóe môi chị cong khẽ, nụ cười nhỏ thoáng qua:"Không cần đâu. Em cứ chơi vui rồi về nghỉ.... sớm đi nhé. Bye em."Chị cúp máy.Lingling cũng không muốn cúp máy ngang một cách bất lịch sự như vậy, nhưng chị không có lựa chọn khác. Lúc Lingling vừa nằm xuống, Orm đã mở mắt. Ánh mắt Orm gần như có lửa, nó mơ màng, cháy rực, có vẻ còn nóng hơn cơ thể em lúc này nữa. Orm không nói gì thêm, vòng tay Orm lấy cổ Lingling, muốn kéo chị vào một nụ hôn. Lingling cố gắng giữ thăng bằng, nhưng không thể. Cô gái vừa rồi còn mềm oặt trong tay mình, lại mạnh mẽ đến thế. Môi Orm tìm đến môi chị, đầy khao khát và đặc quánh dục vọng. Vấn đề là Orm không biết hôn, em chỉ làm những gì bản năng nhất, khao khát nhất, như muốn nuốt lấy đôi môi ngọt ngào của người trước mặt. Nó khác hẳn với nụ hôn vụng dại hôm qua, nó mãnh liệt, cháy bỏng và có chút bạo lực nữa. Orm hết mút mát lại cắn mạnh lên môi dưới của Lingling. Chị theo bản năng phải đẩy Orm ra một chút, rít khẽ lên "Aiss..." Lingling liếm nhẹ môi mình, một chút tanh nồng của máu làm chị giật mình. Không biết nên trách hay nên thương nữa. Orm vừa tìm được chút ngọt ngào để giải toả cơn thèm khát thì bị lấy đi mất. Mắt em ươn ướt đầy tủi thân"Pudding..." Người Orm lúc này như có hàng nghìn con kiến vây lấy, cả người em nóng rang. Hình ảnh của Lingling trước mặt cũng bị thứ gì đó làm cho nhoè nhoẹt đi, em chỉ biết rằng người trước mặt rất an toàn. Và em, ngay lúc này, muốn Lingling dỗ dành em, chạm vào em, giúp em thoát khỏi sự thống khổ này. Giá nào cũng được."Pudding.. em nóng"Orm đạp phăng chiếc chăn vướng víu trên người, tay em cũng theo bản năng cởi từng cúc áo một. Người em rất nóng, chỉ cần một chút thoáng mát cũng giúp em xoa dịu được phần nào sự nóng bức trong lòng. Lingling vội ngăn em lại, hai tay chị nhanh chóng nắm lấy tay Orm, ghì chặt lên ngực mình."Orm, Orm.. ngoan nào. Em ráng tỉnh táo một chút.." Orm lắc đầu, nước mắt nhanh chóng rơi ra.
"Chị... giúp em.." Orm chờ đợi. Em cắn chặt môi, mong muốn một chút đau sẽ giúp em thoải mái hơn. Lingling nhìn gương mặt xinh đẹp dưới thân, Lingling cũng đang thầm mắng chính mình sao lại không giúp Orm. Đây không phải cũng chỉ là một loại "benefits" thôi sao? Nhưng Lingling vẫn cắn răng chịu đựng, Orm đang đấu tranh với thuốc, còn Lingling đang đấu tranh với dục vọng của chính mình. Orm chưa từng yêu ai, chắc hẳn đây cũng là lần đầu của em. Lingling không muốn làm gì quá phận. Cô sợ em đau, sợ em hối hận, nếu cả hai là người yêu thì khác. Nhưng con gái có bao nhiêu lần đầu? Phải chi Orm tỉnh táo, thì đó là chuyện khác, còn bây giờ... Lingling không thể để Orm đánh mất bản thân mình chỉ vì thứ thuốc quái quỷ đó được. Orm vùng vẫy trong tay Lingling, em không đợi được nữa. Em không muốn nhìn người ở trên thân em cứ dịu dàng nhìn em mà không làm gì cả. Orm khóc ngày càng nức nở, em nài nỉ"Lingling... em xin chị đó. Giúp em đi... em xin chị đó.." Orm vùng vẫy càng lúc càng mạnh, Lingling nhìn em khổ sở, trong lòng cũng có chút xót xa. Lingling buông lỏng tay Orm ra. Một tay ôm vẫn giữ tay Orm, một tay ôm lấy đầu Orm. Lingling ghé sát tai Orm thủ thỉ "Em ngoan nào.. chị sẽ hôn em. Được chứ?" Orm gật đầu, thở dốc, bất kỳ điều gì Lingling làm bây giờ cũng sẽ giúp thoải mái hơn. Đỡ hơn là việc cứ để Lingling nhìn chầm chầm vào mình. Lingling áp môi mình lên môi em, lúc đầu còn là một cái hôn dịu dàng. Nhưng rất nhanh, Lingling buộc phải chiều theo khát khao của Orm. Nụ hôn trở nên gắt gao, kéo dài như muốn rút hết hơi thở của cả hai. Môi Lingling nghiền chặt lấy môi Orm, cánh môi hé mở, đón nhận sự xâm nhập đầy cuồn nhiệt của đối phương, lưỡi quấn lấy nhau, dìu dắt nhau trong bản nhạc tình ca đang được cả hai ngân nga trong cổ họng. Cả căn phòng vốn yên tình bây giờ tràn ngập những âm thanh mút mát, đầy ái muội. Cánh tay lúc này Lingling dùng để giữ chặt tay em, bây giờ cũng đang được Orm từ từ dìu dắt xuống một nơi nào đó sâu hơn. Khi tay Lingling vừa lướt qua mép quần nhỏ, một sự ấm nóng, ướt át gì đó làm Lingling tỉnh lại. Lingling biết đã đến lúc phải dừng lại rồi. Lingling rút tay lại, chị nghiêng đầu dứt ra khỏi nụ hôn, Lingling vừa định nói gì đó nhưng không thể. Hành động của Lingling làm Orm tức giận, em thấy chiếc cổ trắng ngần của Lingling trước mặt, liền ngẩng đầu lên cắn mạnh một cái, mút mát không thôi. Cảm giác đau rát làm Lingling không khỏi bật ra vài tiếng rên rỉ"A..h.., Orm"Lingling thở hắt ra một hơi, dứt khoát nằm xuống một bên, mạnh mẽ ghì chặt em vào lòng. Để mặc cho Orm gặm nhấm hết cổ rồi đến xương quai xanh của mình. Đôi lúc Orm sẽ nức nở vì khó chịu, Lingling chỉ cắn răng ôm lấy em "Orm ngoan, một chút nữa sẽ hết... em cố lên nào..." Ngay cả Lingling cũng thầm thán phục bản thân. Orm quấy trong vòng tay Lingling đủ kiểu. Hết cắn lại mút, rồi lại hôn. Ngay cả bản thân Orm không lúc tâm trí không tỉnh táo cũng cảm nhận được Lingling đang cố giữ cho mình, và em hiểu em cũng phải giữ cho bản thân, không nên làm khó Lingling nữa. Orm xoay lưng về phía Lingling, cánh tay Lingling đang ôm em trở thành phao cứu sinh cuối cùng, nó bị em há miệng cắn chặt. "Ahhhh..." - Lingling đau đớn hét lên. Nhưng Orm không buông. Thay vì nghiến răng chịu đựng, cắn lên tay Lingling bằng một cách nào đó làm em thoải mái hơn. Lingling cũng để yên cho em cắn chặt cánh tay mình, chị chỉ dịu dàng dùng tay còn lại xoa xoa bụng em, chốc chốc lên hôn lên đỉnh đầu em an ủi "Orm làm tốt lắm.. một chút nữa thôi""Không sao đâu...""Orm ngoan lắm.." Không biết bao lâu, Orm cũng bắt đầu buông lỏng.Chị khẽ ngẩng đầu, nhìn xuống gương mặt đã yên giấc, hàng mi dài chớp khẽ theo nhịp thở."Ngủ rồi sao..." Giọng chị nhỏ, pha chút mệt và dịu.Lingling cười khẽ, bất lực nhưng hiền, cúi xuống hôn lên tóc em một cái, rồi thì thầm, chỉ đủ để chính mình nghe:"Ngủ ngon, Ớt Chuông."Sau mấy tiếng vật lộn cùng cơn say và những cảm xúc khó gọi tên, Lingling cũng thấy mình mệt. Chị nằm lại, tay còn giữ hờ nơi eo Orm, cảm giác ấm áp từ đó lan ngược về tim.Căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của hai người – hai nhịp tim khác nhau, nhưng cùng rơi vào giấc ngủ trong cùng một hơi thở....Ánh sáng buổi sớm lọt qua rèm cửa, hắt thành vệt dài trên sàn gỗ.Lingling mở mắt trước. Cánh tay phải tê buốt — Orm đã gối đầu lên đó suốt cả đêm. Chị khẽ cười, nhích người thật nhẹ để không làm em tỉnh. Rồi cẩn thận tách ra, ngồi dậy, xoay cổ tay mấy lần cho máu lưu thông. Cảm giác tê nhói khiến chị rùng mình, nhưng nhìn người trên giường vẫn ngủ yên, khuôn mặt bình thản, chị lại thấy lòng nhẹ tênh.Lingling lấy quần áo mới trong tủ, bước vào phòng tắm. Nước ấm chảy đều qua vai, cuốn đi mùi rượu, khói thuốc và cả những hỗn loạn của đêm qua. Tắm xong, chị dùng băng quấn lại chỗ cánh tay đau, thay một chiếc áo sơ mi ngủ trắng mềm, thả tóc xuống vai cho thoải mái.Khi bước ra ngoài, Lingling khựng lại. Orm đã tỉnh, đang ngồi ngơ ngác trên giường, hai tay ôm chăn, tóc rối, ánh mắt còn vương cơn mơ. Ánh nắng chiếu lên gò má, làm đôi mắt em càng trong và mềm hơn.Lingling bật cười khẽ, vừa lau tóc vừa bước lại gần, ngồi xuống mép giường."Em tỉnh rồi sao..." Giọng chị trầm, nhẹ, mang theo chút mệt nhưng dịu đến lạ.Orm ngẩng đầu, ánh mắt vẫn lơ mơ, và giữa khoảng sáng sớm ấy, cả hai cùng im lặng một nhịp – một người vừa thức, một người vừa rời khỏi giấc mơ.Orm nhìn quanh căn phòng lạ. Ánh sáng ban mai chiếu lên bức tường trắng, phản lại sắc vàng nhạt từ rèm cửa. Không mất quá lâu để em nhận ra — đây là phòng của Lingling.Trên bàn trang điểm là những lọ nước hoa, chiếc áo sơ mi trắng treo hờ bên ghế, và hơi ấm vẫn còn vương trên gối bên cạnh. Ký ức đêm qua trôi về như mảnh phim đứt quãng: tiếng nhạc, ly rượu, gương mặt Lingling nghiêng trong ánh đèn quán bar, bàn tay chị giữ lấy em khi đầu óc quay cuồng...Orm đưa tay chạm lên trán, khẽ nhăn mày. Cô ngập ngừng, rồi hỏi nhỏ, giọng vừa ngại vừa dè dặt:"Đêm qua... Chị không... làm gì em chứ?"Từ phía sau, Lingling bật cười khẽ. Chị đứng dậy, mặc áo sơ mi ngủ trắng rộng, trông vừa mệt vừa buồn cười."Em có thấy ai làm gì người khác mà te tua như chị không?"Lingling dang nhẹ hai tay — một bên cánh tay bị băng lại, từ cổ đổ xuống khe ngực, không dưới hai mươi vết đỏ chi chít, trên cổ còn có một vết bầm to hơn tất cả.Orm nhìn chị từ trên xuống, môi mím lại, mặt đỏ lên: "Em xin lỗi..."Lingling thở ra, bước đến gần, đưa tay xoa nhẹ lên đầu em. Giọng chị mềm như hơi thở:"Không sao, không có gì phải xin lỗi. Đêm qua em rất ngoan."Orm cúi mặt, đôi tai nóng ran. Lingling mỉm cười, tay vẫn xoa đầu em, rồi nói tiếp bằng giọng trầm nhẹ:"Chị lấy đồ cho em đi tắm nhé. Tắm nước ấm rồi, sẽ đỡ mệt hơn."...Lingling đứng trong bếp, tay cầm bình French press, mùi cà phê rang lan ra khắp căn hộ. Nước sôi rót xuống, lớp bọt nâu sánh lại, thơm nồng.Chị vừa rót ra cốc thì tiếng cửa phòng bên vang lên, Danny bước ra, tóc rối, tay ôm laptop, miệng ngáp dài. Cậu định đi thẳng lại bàn ăn, nhưng vừa thấy Lingling — tóc buộc hờ, áo sơ mi trắng hơi xộc xệch, trên cổ còn một vết hickey to — thì khựng lại."Chị hai... chị ổn không đó?"Lingling nhấp một ngụm cà phê, giọng bình thản như không: "Sao chưa đi làm?""Em quên laptop nên quay lại lấy." Danny gãi đầu, nhe răng cười. "Cho em xin một ly cà phê với."Lingling không đáp, chỉ gật nhẹ, rót thêm cho cậu một ly, đẩy về phía ghế đối diện.Tiếng cửa phòng ngủ mở. Orm bước ra, tóc còn ướt, tay cầm khăn, giọng khẽ: "Chị Lingling..."Danny đứng hình. Cậu nhìn cô gái vừa bước ra – dáng nhỏ, mắt sáng, gương mặt ửng hồng vì mới tắm – rồi quay phắt sang nhìn chị mình, gật gù lia lịa như vừa phát hiện chuyện động trời.Lingling quay lại, giọng đều đều: "Orm, đây là..."Danny lập tức cười tươi, phấn khích thấy rõ: "Chào chị! Em là Danny, em trai của chị Lingling!"Orm cũng mỉm cười, đưa tay ra bắt: "Chào em, chị là Orm."Danny nắm tay cô hơi lâu, miệng cứ mở ra rồi lại khép, mắt sáng rỡ như trẻ con: "Em... à... ừ... em...""Mày có đi làm không hả?" Lingling thở dài, đặt mạnh bình cà phê xuống bàn."Có... có chứ. Em đi liền." Danny gật đầu lia lịa, xoay người đặt laptop lên đảo bếp, chân cứ bước tới bước lui, rõ ràng là chẳng nỡ đi chút nào. Chị hai cậu chưa từng mang người con gái nào về nhà, chính xác hơn là từ lúc cậu vừa tốt nghiệp cấp 3, đến bây giờ cậu đã đi làm rồi. Trong lòng Danny vui không tả nói vì.. "Chị hai dẫn bạn gái về nhà..." "Danny." Giọng Lingling nhấn nhẹ."Em..em đi làm mà! Trễ rồi nhỉ? Bye chị hai, bye chị Orm!" Cậu cười toe, quay người bước nhanh ra cửa — nhưng vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng Lingling gọi với theo: "Cái laptop ở đây này!"Danny quay đầu lại, chạy vụt vào, giật lấy laptop, vừa chạy vừa cười đến tận mang tai.Cửa khép lại, để lại trong bếp là tiếng cười khẽ của Lingling và ánh nhìn ngại ngùng của Orm.Lingling thở dài, rót thêm cà phê, giọng chậm và mềm: "Em đừng để ý, nó dễ vui lắm."Orm cười, nhỏ nhẹ: "Không sao đâu. Dễ thương mà."Lingling liếc sang em, môi cong thành nụ cười thật. Buổi sáng đầu tiên giữa hai người, vì thế, bỗng ấm hơn hẳn....Lingling làm trứng ốp la, mùi bơ thơm lan ra khắp căn bếp. Máy pha cà phê vẫn kêu đều đều, còn lò nướng đang làm nóng mẻ bánh mì đầu tiên. Orm ngồi ở bàn ăn, mặc chiếc áo sơ mi trắng của chị, tóc vẫn còn ướt, khuôn mặt sáng hơn hẳn sau khi tắm.Lingling đặt đĩa trứng và bánh xuống trước mặt em. "Ăn thử đi. Bữa sáng đơn giản thôi."Orm cầm nĩa, mỉm cười cảm ơn, rồi khẽ nói: "Chị... kể em nghe về tối qua được không?"Lingling ngẩng lên. Chị biết em sẽ hỏi, chỉ không ngờ sớm vậy. Chị rót thêm cà phê cho cả hai, giọng chậm rãi, bình tĩnh:"Hôm qua em uống ly shot của Light, sau đó thì bắt đầu khó chịu. Chị đưa em về đây, để em nghỉ, may mà không sao. Light đã khai nhận là có giở trò, đêm qua đã giao hắn cho cảnh sát rồi"Orm im, chỉ nghe tiếng nĩa chạm vào đĩa. Chị tiếp tục, giọng nhẹ hơn: "Em không nhớ gì phải không?""Em có..." Orm nói khẽ. "Em chỉ nhớ là... em mệt. Và chị ở bên em cả đêm."Lingling cười, nụ cười mảnh và hiền: "Ừ. Em chỉ cần nhớ vậy là được."Cả hai im lặng trong vài phút. Ánh sáng buổi sớm len qua cửa sổ, chiếu lên cánh tay Lingling đang cầm ly cà phê — vệt trắng mảnh trên da nổi bật hơn cả hình xăm.Orm nhìn thấy, khẽ đặt nĩa xuống, vươn tay nắm lấy tay chị. "Còn tay chị, sao chị không kể...?"Lingling cúi nhìn cánh tay mình, rồi cười khẽ. "À, cái này hả..." Chị tháo lớp băng ra, lộ ra vết răng hằng sau, đang sưng tím lên, chạy ngang qua phần hình đoá hoa đang cháy. "Không sao đâu..." Chị nói nhẹ như không, rồi lại dùng tay kia kéo băng quấn lại cẩn thận.Orm vẫn nhìn, ánh mắt đầy day dứt. Lingling chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay em:"Không sao mà. Đêm qua em đã làm rất ngoan rồi."Orm ngẩng lên, và giữa mùi cà phê, mùi bơ, khoảnh khắc ấy bình yên đến mức cô không dám nháy mắt, sợ rằng chỉ một cái chớp thôi, hình ảnh người phụ nữ trước mặt sẽ tan đi như một giấc mơ.Orm đặt ly cà phê xuống, đôi mắt vẫn dán vào bàn tay băng trắng của Lingling. Cảm giác tội lỗi lại dâng lên. Giọng em nhỏ, dè dặt: "Tối qua... sao chị lại..."Lingling ngẩng lên, nhưng không để Orm nói hết. Chị cắt lời bằng giọng chậm rãi, điềm tĩnh:"Vì chị biết chắc là em chưa bao giờ.""Và chị không cho phép bản thân mình vượt giới hạn khi em không thể tình nguyện đồng ý chuyện đó. Chị sẽ không để em phải hối hận vì một đêm say đâu."Câu nói nhẹ như hơi thở, nhưng rơi vào tai Orm lại nặng đến mức khiến tim em co lại. Em nhìn người phụ nữ trước mặt — người luôn có thể giữ bình tĩnh ngay cả khi mọi thứ rối tung — và lần đầu tiên trong đời, Orm cảm thấy an toàn khi để người khác ở gần.Em khẽ cười, mà cười không nổi, chỉ thấy mắt mình ươn ướt."Em xin lỗi..."Lingling lắc đầu, giọng mềm hẳn: "Không sao mà."Orm mím môi, cố kiềm, nhưng cổ họng nghẹn lại. Em không hiểu vì sao — vì ngại, vì biết ơn, hay vì thấy mình nhỏ bé trước sự bao dung đó. Chỉ biết rằng, ngay lúc ấy, em muốn được ở bên người này lâu hơn nữa, dù chỉ là để nghe giọng nói ấy thêm vài lần.Lingling thấy mắt em đỏ, thở dài, đứng dậy, đi vòng qua bàn. Chị ngồi xuống cạnh Orm, đưa tay xoa nhẹ lên đầu, giọng vừa cười vừa dỗ:"Sao lại khóc nữa... chị có làm gì em đâu."Orm khẽ cười qua nước mắt, mắt cụp xuống tránh ánh nhìn của chị.Lingling vẫn xoa đầu, ngón tay di chuyển nhè nhẹ như gió, và trong cái buổi sáng đầy mùi cà phê ấy, Orm chỉ nghe thấy một điều — trái tim mình đang bắt đầu muốn yêu rồi.
"Chị... giúp em.." Orm chờ đợi. Em cắn chặt môi, mong muốn một chút đau sẽ giúp em thoải mái hơn. Lingling nhìn gương mặt xinh đẹp dưới thân, Lingling cũng đang thầm mắng chính mình sao lại không giúp Orm. Đây không phải cũng chỉ là một loại "benefits" thôi sao? Nhưng Lingling vẫn cắn răng chịu đựng, Orm đang đấu tranh với thuốc, còn Lingling đang đấu tranh với dục vọng của chính mình. Orm chưa từng yêu ai, chắc hẳn đây cũng là lần đầu của em. Lingling không muốn làm gì quá phận. Cô sợ em đau, sợ em hối hận, nếu cả hai là người yêu thì khác. Nhưng con gái có bao nhiêu lần đầu? Phải chi Orm tỉnh táo, thì đó là chuyện khác, còn bây giờ... Lingling không thể để Orm đánh mất bản thân mình chỉ vì thứ thuốc quái quỷ đó được. Orm vùng vẫy trong tay Lingling, em không đợi được nữa. Em không muốn nhìn người ở trên thân em cứ dịu dàng nhìn em mà không làm gì cả. Orm khóc ngày càng nức nở, em nài nỉ"Lingling... em xin chị đó. Giúp em đi... em xin chị đó.." Orm vùng vẫy càng lúc càng mạnh, Lingling nhìn em khổ sở, trong lòng cũng có chút xót xa. Lingling buông lỏng tay Orm ra. Một tay ôm vẫn giữ tay Orm, một tay ôm lấy đầu Orm. Lingling ghé sát tai Orm thủ thỉ "Em ngoan nào.. chị sẽ hôn em. Được chứ?" Orm gật đầu, thở dốc, bất kỳ điều gì Lingling làm bây giờ cũng sẽ giúp thoải mái hơn. Đỡ hơn là việc cứ để Lingling nhìn chầm chầm vào mình. Lingling áp môi mình lên môi em, lúc đầu còn là một cái hôn dịu dàng. Nhưng rất nhanh, Lingling buộc phải chiều theo khát khao của Orm. Nụ hôn trở nên gắt gao, kéo dài như muốn rút hết hơi thở của cả hai. Môi Lingling nghiền chặt lấy môi Orm, cánh môi hé mở, đón nhận sự xâm nhập đầy cuồn nhiệt của đối phương, lưỡi quấn lấy nhau, dìu dắt nhau trong bản nhạc tình ca đang được cả hai ngân nga trong cổ họng. Cả căn phòng vốn yên tình bây giờ tràn ngập những âm thanh mút mát, đầy ái muội. Cánh tay lúc này Lingling dùng để giữ chặt tay em, bây giờ cũng đang được Orm từ từ dìu dắt xuống một nơi nào đó sâu hơn. Khi tay Lingling vừa lướt qua mép quần nhỏ, một sự ấm nóng, ướt át gì đó làm Lingling tỉnh lại. Lingling biết đã đến lúc phải dừng lại rồi. Lingling rút tay lại, chị nghiêng đầu dứt ra khỏi nụ hôn, Lingling vừa định nói gì đó nhưng không thể. Hành động của Lingling làm Orm tức giận, em thấy chiếc cổ trắng ngần của Lingling trước mặt, liền ngẩng đầu lên cắn mạnh một cái, mút mát không thôi. Cảm giác đau rát làm Lingling không khỏi bật ra vài tiếng rên rỉ"A..h.., Orm"Lingling thở hắt ra một hơi, dứt khoát nằm xuống một bên, mạnh mẽ ghì chặt em vào lòng. Để mặc cho Orm gặm nhấm hết cổ rồi đến xương quai xanh của mình. Đôi lúc Orm sẽ nức nở vì khó chịu, Lingling chỉ cắn răng ôm lấy em "Orm ngoan, một chút nữa sẽ hết... em cố lên nào..." Ngay cả Lingling cũng thầm thán phục bản thân. Orm quấy trong vòng tay Lingling đủ kiểu. Hết cắn lại mút, rồi lại hôn. Ngay cả bản thân Orm không lúc tâm trí không tỉnh táo cũng cảm nhận được Lingling đang cố giữ cho mình, và em hiểu em cũng phải giữ cho bản thân, không nên làm khó Lingling nữa. Orm xoay lưng về phía Lingling, cánh tay Lingling đang ôm em trở thành phao cứu sinh cuối cùng, nó bị em há miệng cắn chặt. "Ahhhh..." - Lingling đau đớn hét lên. Nhưng Orm không buông. Thay vì nghiến răng chịu đựng, cắn lên tay Lingling bằng một cách nào đó làm em thoải mái hơn. Lingling cũng để yên cho em cắn chặt cánh tay mình, chị chỉ dịu dàng dùng tay còn lại xoa xoa bụng em, chốc chốc lên hôn lên đỉnh đầu em an ủi "Orm làm tốt lắm.. một chút nữa thôi""Không sao đâu...""Orm ngoan lắm.." Không biết bao lâu, Orm cũng bắt đầu buông lỏng.Chị khẽ ngẩng đầu, nhìn xuống gương mặt đã yên giấc, hàng mi dài chớp khẽ theo nhịp thở."Ngủ rồi sao..." Giọng chị nhỏ, pha chút mệt và dịu.Lingling cười khẽ, bất lực nhưng hiền, cúi xuống hôn lên tóc em một cái, rồi thì thầm, chỉ đủ để chính mình nghe:"Ngủ ngon, Ớt Chuông."Sau mấy tiếng vật lộn cùng cơn say và những cảm xúc khó gọi tên, Lingling cũng thấy mình mệt. Chị nằm lại, tay còn giữ hờ nơi eo Orm, cảm giác ấm áp từ đó lan ngược về tim.Căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của hai người – hai nhịp tim khác nhau, nhưng cùng rơi vào giấc ngủ trong cùng một hơi thở....Ánh sáng buổi sớm lọt qua rèm cửa, hắt thành vệt dài trên sàn gỗ.Lingling mở mắt trước. Cánh tay phải tê buốt — Orm đã gối đầu lên đó suốt cả đêm. Chị khẽ cười, nhích người thật nhẹ để không làm em tỉnh. Rồi cẩn thận tách ra, ngồi dậy, xoay cổ tay mấy lần cho máu lưu thông. Cảm giác tê nhói khiến chị rùng mình, nhưng nhìn người trên giường vẫn ngủ yên, khuôn mặt bình thản, chị lại thấy lòng nhẹ tênh.Lingling lấy quần áo mới trong tủ, bước vào phòng tắm. Nước ấm chảy đều qua vai, cuốn đi mùi rượu, khói thuốc và cả những hỗn loạn của đêm qua. Tắm xong, chị dùng băng quấn lại chỗ cánh tay đau, thay một chiếc áo sơ mi ngủ trắng mềm, thả tóc xuống vai cho thoải mái.Khi bước ra ngoài, Lingling khựng lại. Orm đã tỉnh, đang ngồi ngơ ngác trên giường, hai tay ôm chăn, tóc rối, ánh mắt còn vương cơn mơ. Ánh nắng chiếu lên gò má, làm đôi mắt em càng trong và mềm hơn.Lingling bật cười khẽ, vừa lau tóc vừa bước lại gần, ngồi xuống mép giường."Em tỉnh rồi sao..." Giọng chị trầm, nhẹ, mang theo chút mệt nhưng dịu đến lạ.Orm ngẩng đầu, ánh mắt vẫn lơ mơ, và giữa khoảng sáng sớm ấy, cả hai cùng im lặng một nhịp – một người vừa thức, một người vừa rời khỏi giấc mơ.Orm nhìn quanh căn phòng lạ. Ánh sáng ban mai chiếu lên bức tường trắng, phản lại sắc vàng nhạt từ rèm cửa. Không mất quá lâu để em nhận ra — đây là phòng của Lingling.Trên bàn trang điểm là những lọ nước hoa, chiếc áo sơ mi trắng treo hờ bên ghế, và hơi ấm vẫn còn vương trên gối bên cạnh. Ký ức đêm qua trôi về như mảnh phim đứt quãng: tiếng nhạc, ly rượu, gương mặt Lingling nghiêng trong ánh đèn quán bar, bàn tay chị giữ lấy em khi đầu óc quay cuồng...Orm đưa tay chạm lên trán, khẽ nhăn mày. Cô ngập ngừng, rồi hỏi nhỏ, giọng vừa ngại vừa dè dặt:"Đêm qua... Chị không... làm gì em chứ?"Từ phía sau, Lingling bật cười khẽ. Chị đứng dậy, mặc áo sơ mi ngủ trắng rộng, trông vừa mệt vừa buồn cười."Em có thấy ai làm gì người khác mà te tua như chị không?"Lingling dang nhẹ hai tay — một bên cánh tay bị băng lại, từ cổ đổ xuống khe ngực, không dưới hai mươi vết đỏ chi chít, trên cổ còn có một vết bầm to hơn tất cả.Orm nhìn chị từ trên xuống, môi mím lại, mặt đỏ lên: "Em xin lỗi..."Lingling thở ra, bước đến gần, đưa tay xoa nhẹ lên đầu em. Giọng chị mềm như hơi thở:"Không sao, không có gì phải xin lỗi. Đêm qua em rất ngoan."Orm cúi mặt, đôi tai nóng ran. Lingling mỉm cười, tay vẫn xoa đầu em, rồi nói tiếp bằng giọng trầm nhẹ:"Chị lấy đồ cho em đi tắm nhé. Tắm nước ấm rồi, sẽ đỡ mệt hơn."...Lingling đứng trong bếp, tay cầm bình French press, mùi cà phê rang lan ra khắp căn hộ. Nước sôi rót xuống, lớp bọt nâu sánh lại, thơm nồng.Chị vừa rót ra cốc thì tiếng cửa phòng bên vang lên, Danny bước ra, tóc rối, tay ôm laptop, miệng ngáp dài. Cậu định đi thẳng lại bàn ăn, nhưng vừa thấy Lingling — tóc buộc hờ, áo sơ mi trắng hơi xộc xệch, trên cổ còn một vết hickey to — thì khựng lại."Chị hai... chị ổn không đó?"Lingling nhấp một ngụm cà phê, giọng bình thản như không: "Sao chưa đi làm?""Em quên laptop nên quay lại lấy." Danny gãi đầu, nhe răng cười. "Cho em xin một ly cà phê với."Lingling không đáp, chỉ gật nhẹ, rót thêm cho cậu một ly, đẩy về phía ghế đối diện.Tiếng cửa phòng ngủ mở. Orm bước ra, tóc còn ướt, tay cầm khăn, giọng khẽ: "Chị Lingling..."Danny đứng hình. Cậu nhìn cô gái vừa bước ra – dáng nhỏ, mắt sáng, gương mặt ửng hồng vì mới tắm – rồi quay phắt sang nhìn chị mình, gật gù lia lịa như vừa phát hiện chuyện động trời.Lingling quay lại, giọng đều đều: "Orm, đây là..."Danny lập tức cười tươi, phấn khích thấy rõ: "Chào chị! Em là Danny, em trai của chị Lingling!"Orm cũng mỉm cười, đưa tay ra bắt: "Chào em, chị là Orm."Danny nắm tay cô hơi lâu, miệng cứ mở ra rồi lại khép, mắt sáng rỡ như trẻ con: "Em... à... ừ... em...""Mày có đi làm không hả?" Lingling thở dài, đặt mạnh bình cà phê xuống bàn."Có... có chứ. Em đi liền." Danny gật đầu lia lịa, xoay người đặt laptop lên đảo bếp, chân cứ bước tới bước lui, rõ ràng là chẳng nỡ đi chút nào. Chị hai cậu chưa từng mang người con gái nào về nhà, chính xác hơn là từ lúc cậu vừa tốt nghiệp cấp 3, đến bây giờ cậu đã đi làm rồi. Trong lòng Danny vui không tả nói vì.. "Chị hai dẫn bạn gái về nhà..." "Danny." Giọng Lingling nhấn nhẹ."Em..em đi làm mà! Trễ rồi nhỉ? Bye chị hai, bye chị Orm!" Cậu cười toe, quay người bước nhanh ra cửa — nhưng vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng Lingling gọi với theo: "Cái laptop ở đây này!"Danny quay đầu lại, chạy vụt vào, giật lấy laptop, vừa chạy vừa cười đến tận mang tai.Cửa khép lại, để lại trong bếp là tiếng cười khẽ của Lingling và ánh nhìn ngại ngùng của Orm.Lingling thở dài, rót thêm cà phê, giọng chậm và mềm: "Em đừng để ý, nó dễ vui lắm."Orm cười, nhỏ nhẹ: "Không sao đâu. Dễ thương mà."Lingling liếc sang em, môi cong thành nụ cười thật. Buổi sáng đầu tiên giữa hai người, vì thế, bỗng ấm hơn hẳn....Lingling làm trứng ốp la, mùi bơ thơm lan ra khắp căn bếp. Máy pha cà phê vẫn kêu đều đều, còn lò nướng đang làm nóng mẻ bánh mì đầu tiên. Orm ngồi ở bàn ăn, mặc chiếc áo sơ mi trắng của chị, tóc vẫn còn ướt, khuôn mặt sáng hơn hẳn sau khi tắm.Lingling đặt đĩa trứng và bánh xuống trước mặt em. "Ăn thử đi. Bữa sáng đơn giản thôi."Orm cầm nĩa, mỉm cười cảm ơn, rồi khẽ nói: "Chị... kể em nghe về tối qua được không?"Lingling ngẩng lên. Chị biết em sẽ hỏi, chỉ không ngờ sớm vậy. Chị rót thêm cà phê cho cả hai, giọng chậm rãi, bình tĩnh:"Hôm qua em uống ly shot của Light, sau đó thì bắt đầu khó chịu. Chị đưa em về đây, để em nghỉ, may mà không sao. Light đã khai nhận là có giở trò, đêm qua đã giao hắn cho cảnh sát rồi"Orm im, chỉ nghe tiếng nĩa chạm vào đĩa. Chị tiếp tục, giọng nhẹ hơn: "Em không nhớ gì phải không?""Em có..." Orm nói khẽ. "Em chỉ nhớ là... em mệt. Và chị ở bên em cả đêm."Lingling cười, nụ cười mảnh và hiền: "Ừ. Em chỉ cần nhớ vậy là được."Cả hai im lặng trong vài phút. Ánh sáng buổi sớm len qua cửa sổ, chiếu lên cánh tay Lingling đang cầm ly cà phê — vệt trắng mảnh trên da nổi bật hơn cả hình xăm.Orm nhìn thấy, khẽ đặt nĩa xuống, vươn tay nắm lấy tay chị. "Còn tay chị, sao chị không kể...?"Lingling cúi nhìn cánh tay mình, rồi cười khẽ. "À, cái này hả..." Chị tháo lớp băng ra, lộ ra vết răng hằng sau, đang sưng tím lên, chạy ngang qua phần hình đoá hoa đang cháy. "Không sao đâu..." Chị nói nhẹ như không, rồi lại dùng tay kia kéo băng quấn lại cẩn thận.Orm vẫn nhìn, ánh mắt đầy day dứt. Lingling chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay em:"Không sao mà. Đêm qua em đã làm rất ngoan rồi."Orm ngẩng lên, và giữa mùi cà phê, mùi bơ, khoảnh khắc ấy bình yên đến mức cô không dám nháy mắt, sợ rằng chỉ một cái chớp thôi, hình ảnh người phụ nữ trước mặt sẽ tan đi như một giấc mơ.Orm đặt ly cà phê xuống, đôi mắt vẫn dán vào bàn tay băng trắng của Lingling. Cảm giác tội lỗi lại dâng lên. Giọng em nhỏ, dè dặt: "Tối qua... sao chị lại..."Lingling ngẩng lên, nhưng không để Orm nói hết. Chị cắt lời bằng giọng chậm rãi, điềm tĩnh:"Vì chị biết chắc là em chưa bao giờ.""Và chị không cho phép bản thân mình vượt giới hạn khi em không thể tình nguyện đồng ý chuyện đó. Chị sẽ không để em phải hối hận vì một đêm say đâu."Câu nói nhẹ như hơi thở, nhưng rơi vào tai Orm lại nặng đến mức khiến tim em co lại. Em nhìn người phụ nữ trước mặt — người luôn có thể giữ bình tĩnh ngay cả khi mọi thứ rối tung — và lần đầu tiên trong đời, Orm cảm thấy an toàn khi để người khác ở gần.Em khẽ cười, mà cười không nổi, chỉ thấy mắt mình ươn ướt."Em xin lỗi..."Lingling lắc đầu, giọng mềm hẳn: "Không sao mà."Orm mím môi, cố kiềm, nhưng cổ họng nghẹn lại. Em không hiểu vì sao — vì ngại, vì biết ơn, hay vì thấy mình nhỏ bé trước sự bao dung đó. Chỉ biết rằng, ngay lúc ấy, em muốn được ở bên người này lâu hơn nữa, dù chỉ là để nghe giọng nói ấy thêm vài lần.Lingling thấy mắt em đỏ, thở dài, đứng dậy, đi vòng qua bàn. Chị ngồi xuống cạnh Orm, đưa tay xoa nhẹ lên đầu, giọng vừa cười vừa dỗ:"Sao lại khóc nữa... chị có làm gì em đâu."Orm khẽ cười qua nước mắt, mắt cụp xuống tránh ánh nhìn của chị.Lingling vẫn xoa đầu, ngón tay di chuyển nhè nhẹ như gió, và trong cái buổi sáng đầy mùi cà phê ấy, Orm chỉ nghe thấy một điều — trái tim mình đang bắt đầu muốn yêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz