Le Cam Short
Thức ăn bán bên ngoài sao? Không nên cho bạn trai ănXách theo vali hành lý đến cửa nhà Lợi Lộ Tu, Cam Vọng Tinh vẫn còn hoảng hốt, sự tình phát triển tới mức này là điều cậu không nghĩ tới. Sau đêm hôm đó từ nhà Lợi Lộ Tu trở về, Cam Vọng Tinh luôn thất thần, chỉ cần yên tĩnh, sẽ không tự giác hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó.Khi gặp chuyện khó nghĩ cậu luôn gọi điện cho mẹ, Cam Vọng Tinh nghĩ mãi không ra liền trực tiếp gọi điện thoại cho Tỉnh Lung, lấy cớ là một người bạn nhờ đem những chuyện này nói cho Tỉnh Lung, không nghĩ tới Tỉnh Lung lại bất ngờ nói một câu:"Vậy con, bằng hữu của con khẳng định là thích người ta."Bị một câu này đánh cho tỉnh, hoang mang rối loạn cúp điện thoại, Cam Vọng Tinh suy nghĩ cả một buổi tối, cuối cùng vẫn nhận mệnh chính mình thực sự thích Lợi Lộ Tu.Sau khi suy nghĩ cẩn thận tâm ý, mỗi lần đối mặt Lợi Lộ Tu cậu đều có chút không được tự nhiên. Từ sau khi Lợi Lộ Tu xuất viện, vì muốn hắn ăn cơm thật ngon, Cam Vọng Tinh tranh thủ thời gian nghỉ trưa tiện đường đến nhà Lợi Lộ Tu làm cơm sau đó hai người ăn chung. Nói đi nói lại cũng rất kỳ quái, từ sau khi cậu bị thương, Lợi Lộ Tu luôn là chủ động giúp cậu thay thuốc. Nghĩ đến đây Cam Vọng Tinh không có tiền đồ vừa cao hứng vừa khẩn trương, rất sợ Lợi Lộ Tu phát hiện ra cậu bất thường. Giữa lúc Cam Vọng Tinh còn đang một thân xoắn xuýt, Lợi Lộ Tu lại tìm cậu nói chuyện. Lợi Lộ Tu khỏi bệnh nghỉ ngơi mấy ngày lại phải tiếp tục đi làm, mà công ty bọn họ lại vừa vặn an bài hắn đi công tác, lần này đi ít nhất cũng phải một tuần. Lúc này vấn đề liền xuất hiện, Tinh Tinh không thể đem đến cửa hàng thú cưng rồi, mà đem một con mèo cứ như vậy thả trong nhà hơn một tuần lễ, càng là không thể. Điều duy nhất Lợi Lộ Tu có thể nghĩ tới chính là nhờ Cam Vọng Tinh giúp đỡ, dù sao Tinh Tinh không ghét Cam Vọng Tinh. Suy nghĩ một lúc, Lợi Lộ Tu thẳng thắn đưa ra đề nghị bảo Cam Vọng Tinh đến nhà hắn ở.Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Lợi Lộ Tu, Cam Vọng Tinh căn bản vô pháp cự tuyệt, huống chi nói là ở nhà Lợi Lộ Tu, chi bằng nói hai người giống như ở chung, Cam Vọng Tinh nghĩ tới, tâm liền chấn động. Móc ra chìa khoá mở cửa, bên trong Tinh Tinh nghe được, xông tới, thân mật dụi dụi chân Cam Vọng Tinh. Xem tình huống hẳn là Lợi Lộ Tu đã đi rồi, hiện tại ở trong căn phòng này cũng chỉ còn lại Cam Vọng Tinh cùng Tinh Tinh thôi. Tinh Tinh còn thò đầu ra ngoài cửa xem, Cam Vọng Tinh có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên, ôm lấy Tinh Tinh, vuốt ve đầu của nó:"Đừng nhìn, lão Lợi đi rồi, một tuần này phải nghe lời anh nhé!."Mười giờ tối, Lợi Lộ Tu hoàn thành xong công việc, trở về đến khách sạn, tắm rửa một cái ngay cả tóc cũng chưa sấy khô đã thấy video call của Cam Vọng Tinh.Cam Vọng Tinh rất hào hứng sau khi người bên kia nhận điện thoại, trên màn hình trong nháy mắt hiện ra một khuôn mặt quen thuộc. Lợi Lộ Tu còn chưa có sấy khô tóc, chỉ mặc áo choàng tắm đơn giản. "Cam Vọng Tinh, cậu bây giờ chuẩn bị đi ngủ hả? Tinh Tinh ngày hôm nay có nghe lời không?" "Vâng, hôm nay đơn của em cũng không nhiều nên đã làm xong rồi, Tinh Tinh ngày hôm nay cũng rất ngoan."Tựa hồ là nghe được có người gọi nó, Tinh Tinh thật nhanh ghé sát vào, chỉ chốc lát sau Lợi Lộ Tu liền thấy một cái đầu mèo mềm mại xuất hiện cùng Cam Vọng Tinh trên màn hình, thấy Lợi Lộ Tu trong màn hình meo meo gọi nó, nó liền ngẩng đầu hướng về phía Cam Vọng Tinh meo meo kêu. Dường như khó hiểu Lợi Lộ Tu vì sao trong cái hộp nhỏ này. Cam Vọng Tinh ôm lấy Tinh Tinh, nắm chân nó hướng Lợi Lộ Tu chào hỏi. Nhìn trong màn hình Tinh Tinh một lớn một nhỏ, tâm tình Lợi Lộ Tu lúc này vô cùng thỏa mãn."Anh bây giờ hẳn là xong việc rồi nhỉ?! Đã ăn cơm chưa vậy?"Nhớ tới chính sự còn chưa hỏi, cậu rất sợ Lợi Lộ Tu lại ăn không đúng giờ."Ăn xong rồi, ăn thịt ướp mắm chiên, ngày mai lại đi ăn đậu phụ thối cậu nói, cả trà sữa nữa."Lợi Lộ Tu không nhanh không chậm nói, đã nghĩ xong ngày mai ăn món gì. Lần này đi công tác đúng quê nhà của Cam Vọng Tinh, cho nên mấy ngày hôm trước Cam Vọng Tinh cũng cùng Lợi Lộ Tu nói một đống những món đặc sản nơi đó, những nơi mà buổi tối hắn có thể đi tản bộ, không nghĩ tới hắn còn nhớ rất rõ. Cam Vọng Tinh vui vẻ, vô ý thức nhắc nhở:"Anh ăn đậu phụ thối chỉ cho ít ớt thôi nhé, quê nhà em mọi người ăn cay lắm, anh nếu như chịu không nổi thì đừng ăn, không lại đau dạ dày."Lợi Lộ Tu gật đầu, lại suy nghĩ một chút nhỏ giọng phản bác: "Thế nhưng món ăn của cậu làm cũng hơi cay, hơn nữa tôi hiện tại ăn quen rồi, so với trước đây cũng có thể ăn được một chút." Từ lần đầu tiên nấu ăn cho Lợi Lộ Tu, cậu chỉ cho vào một chút ớt, hắn đã bị cay đến chóp mũi đổ mồ hôi, lại không ngờ ăn thành quen, không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nhắc hắn chú ý một chút.Hai người cứ như vậy câu được câu không hàn huyên một hồi lâu, Tinh Tinh phát hiện Lợi Lộ Tu sẽ không từ trong hộp nhỏ đi ra, cũng liền không có hứng thú bỏ đi. Cậu thấy tóc hắn còn chưa sấy, giờ cũng đã muộn rồi vì vậy liền thúc giục Lợi Lộ Tu:"Lão Lợi, lão Lợi, anh đi sấy tóc đi! Lát còn đi ngủ, tóc ướt không tốt."Kỳ thực trong khoảng thời gian này ở chung, Cam Vọng Tinh phát hiện người này không phải lười sấy tóc, mà là hắn cảm thấy tóc ướt rất đẹp, bởi vì Lợi Lộ Tu đã từng hỏi Cam Vọng Tinh có muốn thử một chút không."Ừ, cúp máy tôi đi sấy". Lợi Lộ Tu thanh âm nghe buồn buồn, khả năng là buồn ngủ. "Cam Vọng Tinh, quên không bảo cậu, phòng ngủ cho khách lâu rồi chưa dọn dẹp, nếu như cậu lười, cứ vào phòng tôi mà ngủ.""Anh không ngại sao?" Cam Vọng Tinh kinh ngạc vài giây mới phản ứng lại, không thể tin được hỏi. Lợi Lộ Tu ngáp, thanh âm có điểm mập mờ không rõ: "Không sao hết, không ngại, đừng cho Tinh Tinh vào là được, nó rụng lông."Nói xong lấy tay nhu nhu hai mắt, Cam Vọng Tinh cũng không dây dưa nữa: "Lão Lợi, anh nhanh ngủ đi, đừng thức đêm, ngủ ngon.""Ừ, ngủ ngon, Cam Vọng Tinh." Nói xong, điện thoại cũng tắt, Cam Vọng Tinh rửa mặt một cái liền đi tới phòng ngủ của Lợi Lộ Tu. Đây là căn phòng ngủ không quá lớn, thế nhưng đồ vật bày biện đều rất chỉnh tề. Trên bàn sách còn đặt mấy quyển sách thiết kế thời trang, còn có cả tạp chí.Cam Vọng Tinh nằm trên giường Lợi Lộ Tu lật qua lật lại có điểm không ngủ được, chóp mũi tràn ngập một mùi thơm, cùng mùi trên người Lợi Lộ Tu rất giống, cũng không biết có phải mùi nước giặt không, rất dễ ngửi. Khí tức quen thuộc làm cho Cam Vọng Tinh cảm giác như Lợi Lộ Tu đang ngủ bên cạnh mình. Cam Vọng Tinh đề cử chỗ này quả thực rất thích hợp tản bộ, đáng tiếc chỉ có một mình hắn tới, mặc dù bây giờ trời đang mưa nhỏ, vẫn không ảnh hưởng tâm tình tản bộ của Lợi Lộ Tu, nếu như Cam Vọng Tinh cũng cùng đi nhất định sẽ càng thú vị a ! Cầm theo hộp đậu phụ thối vừa mua, nghĩ tới Cam Vọng Tinh đã nói với hắn cái này phải ăn nóng mới ngon, Lợi Lộ Tu liền trực tiếp mở ra dự định vừa đi vừa ăn. Đậu phụ đen kịt có điểm kỳ quái, Lợi Lộ Tu trước đây cũng chưa từng thấy qua, mùi cũng kỳ quái. Thế nhưng Cam Vọng Tinh đã giới thiệu vậy ăn hẳn là không có vấn đề, cầm lấy đũa trúc gắp một miếng cho vào miệng, hương nồng nóng bỏng, mùi thơm tê cay nhất thời tràn ngập khoang miệng, cộng thêm đậu phụ ngoài giòn trong mềm, quả thật rất ngon. Chỉ bất quá cái này có hơi cay, Lợi Lộ Tu vẫn là đánh giá cao chính mình, ăn miếng thứ nhất đã bị sặc đến ho khan. Mặc dù đối với hắn mà nói tương đối cay, nhưng vẫn là ăn ngon, lại gắp thêm một khối bỏ vào trong miệng, Lợi Lộ Tu bị cay đến lè lưỡi, trên trán cũng toát ra mồ hôi. Còn may đã mua trà sữa, Lợi Lộ Tu hút một ngụm lớn, trà sữa ngọt ngào cũng hóa giải vị cay trong miệng, uống vài ngụm trà sữa lại đột nhiên nghĩ tới chụp cái ảnh gửi cho Cam Vọng Tinh nhìn một chút thuận tiện còn có thể phát weibo gì đó. Hắn lập tức móc ra điện thoại di động, thay đổi thật nhiều góc độ rốt cục chụp được mấy bức ảnh đẹp mắt, lại chụp đậu phụ thối trên tay một chút. Chụp xong trực tiếp gửi hình qua cho Cam Vọng Tinh. Lại mở weibo bắt đầu đăng:"Trời mưa, không có việc gì, tiếp tục tản bộ!"[ Hình ảnh ][ Hình ảnh ][ Hình ảnh ][ Hình ảnh ], cũng không lâu lắm, một cái tin gửi qua, Lợi Lộ Tu mở ra liền nghe được Cam Vọng Tinh hào hứng hỏi mình: "Lão Lợi, lão Lợi đậu phụ thối ăn ngon không?""Ăn ngon, chỉ là có chút cay." "Trước cửa trường trung học của em có quán bún ốc ăn cũng rất ngon, anh có thể đi thử xem."Cam Vọng Tinh nói địa điểm, Lợi Lộ Tu lấy điện thoại di động tra bản đồ, thế nhưng thực sự cách chỗ làm việc của hắn quá xa. Nếu như đi cũng làm lỡ thời gian, cho nên Lợi Lộ Tu cũng không có đi, bất quá vẫn thật đáng tiếc:"Cam Vọng Tinh, chỗ đó quá xa, tôi lần này khả năng không đi được.""Không có việc gì a, chờ sau này rảnh rỗi em dẫn anh đi." Cam Vọng Tinh không để bụng nói, lúc đầu Lợi Lộ Tu còn có chút đáng tiếc, nghe được câu này liền phấn chấn hẳn.[ Hình ảnh ] Cam Vọng Tinh lại gửi qua vài hình ảnh, Lợi Lộ Tu mở ra từng ảnh, là một cái bánh gato rất kỳ quái, Lợi Lộ Tu còn không có hiểu rõ, Cam Vọng Tinh lại đoán được, gửi qua một tin nhắn thoại:"Xem, lão Lợi, em mới học làm đồ ăn cho mèo, nhìn thật giống cái bánh ngọt, cũng không tệ lắm phải không?""Tôi đã nói với cậu nó kén ăn lắm." Cam Vọng Tinh tâm tình thật tốt lại gửi một đoạn video tới. Trong video mèo trắng đầu cũng không ngẩng đang ăn đồ ăn trong bát, còn vui vẻ kêu lên hai tiếng. Lợi Lộ Tu nhìn một chút, đột nhiên cảm thấy đậu phụ thối trong tay không còn ngon rồi.Lợi Lộ Tu rời nhà đã một tuần lễ, tuy nói bọn họ mỗi ngày đều nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn gọi video trò chuyện. Cam Vọng Tinh vẫn là nhớ Lợi Lộ Tu.Sáng sớm hôm nay lúc rời giường chứng kiến Tinh Tinh hướng về ảnh chụp của Lợi Lộ Tu không ngừng kêu, càng phát giác mình và Tinh Tinh giống như là bị Lợi Lộ Tu vứt bỏ, sống nương tựa lẫn nhau. Tiện tay chụp được, muốn chia sẻ cho Lợi Lộ Tu, ảnh chụp vừa gửi, Cam Vọng Tinh định nhắn:"Nó rất nhớ anh" lại đổi thành "Tinh Tinh ngày hôm nay thật là nhớ anh." Cậu muốn giấu cả tâm tư của mình ở bên trong, cậu không dám quang minh chính đại bày tỏ. Chỉ dám len lén mượn danh nghĩa Tinh Tinh nói nhớ hắn, Cam Vọng Tinh cũng đã thấy vui vẻ.Một khắc trông thấy tin nhắn kia, Lợi Lộ Tu ngẩn người ra, lúc phản ứng lại mới biết là nói Tinh Tinh, chỉ bất quá hắn khá là đáng tiếc Cam Vọng Tinh nhắn tin, hắn rất muốn nghe cậu chính miệng nói nhớ hắn.Hắn một lần lại một lần thỏa hiệp để Cam Vọng Tinh tới gần, Lợi Lộ Tu liền ý thức được Cam Vọng Tinh đối với hắn là một người đặc biệt. Bất quá đối với một cây già 27 tuổi, lúc phát hiện tình cảm của mình. Không chỉ đơn giản là chuyện vui mừng của một người, hắn còn phải suy nghĩ Cam Vọng Tinh có nguyện ý hay không, nói thật hắn không dám suy nghĩ viển vông, nhưng lại sợ để mất đi cậu."Tôi cũng rất nhớ Tinh Tinh" Nhắn xong những lời này lại yên lặng ở trong lòng bổ sung một câu: "Rất nhớ cả hai Tinh Tinh."Tinh Tinh nghẹo đầu nhìn Cam Vọng Tinh không hiểu sao mới sáng sớm đã ngồi cười ngốc.Thời điểm mở cửa, gian phòng an tĩnh không có một chút tiếng động, Lợi Lộ Tu bước vào trong nhà, hắn hoàn thành công việc trước thời hạn, lúc trở về cũng quên không nói với Cam Vọng Tinh, giờ này chắc Cam Vọng Tinh vẫn còn đang ngủ. Tinh Tinh nghe được động tĩnh lặng lẽ đến bên cạnh hắn, Lợi Lộ Tu đưa tay lên miệng suỵt một cái, ý bảo nó không cần kêu sau đó đi vào phòng bếp, định đem đồ ăn mua dưới lầu bỏ vào tủ lạnh, lúc mở tủ lạnh ra mới phát hiện, tủ lạnh rất nhiều đồ, các loại rau dưa thịt cá trứng gà đen, đồ uống cũng được sắp xếp chỉnh tề. Lại nhìn quanh phòng bếp, không biết từ lúc nào, phòng bếp trống rỗng nay lại bày đầy những loại gia vị đủ loại mà Lợi Lộ Tu không thể nhận biết, còn có rất nhiều loại nồi. Hắn có chút ngẩn ngơ, cái nhà này giống như chưa từng thay đổi, lại giống như chậm chậm bắt đầu thay đổi không giống trước kia.Cam Vọng Tinh lúc thức dậy, còn có chút mơ mơ màng màng đi tới phòng khách, liếc mắt vào phòng bếp, liền thấy một thân ảnh, sợ đến tỉnh cả ngủ. Cậu từ từ tiến vào, trong bụng căng thẳng, tập trung nhìn lại thấy bóng lưng này rất quen mắt. Mà Lợi Lộ Tu tựa hồ cũng cảm ứng được quay người sang, liền chứng kiến Cam Vọng Tinh đầu tóc lộn xộn, đôi chân dài lộ ra dưới lớp áo phông rộng thùng thình."Lão Lợi, anh rốt cục đã trở về." Nhiệt khí cọ bên tai Lợi Lộ Tu có chút ngứa, một thân thể ấm áp dán lên người hắn, thời khắc này cậu ở thật gần."Ừ, tôi đã trở về." Cảm nhận được thanh âm bên tai thật gần, Cam Vọng Tinh lúc này mới vội vội vàng vàng buông tay ra, lại nghĩ tới mình chưa có mặc quần dài, nhất thời có điểm quẫn bách, vội vội vàng vàng nói:"A, trời ạ, em đi mặc quần đã." Nói xong, cũng không quay đầu chạy vào phòng.Buổi tối là ăn lẩu, Cam Vọng Tinh nói muốn chào mừng Lợi Lộ Tu trở về sớm nên đặc biệt chuẩn bị, các loại đồ nhúng nóng hổi trong nồi, thức ăn trong bát của hắn cũng là cậu gắp cho, nước lẩu đỏ chói nhưng Cam Vọng Tinh khẳng định không quá cay. Cam Vọng Tinh rất nhiệt tình nhúng đồ cho hắn, đợi chín lại gắp vào bát hắn. Nhiệt khí làm ánh mắt Lợi Lộ Tu có điểm mơ hồ, nhìn nước lẩu đang sôi trào trong nồi, Lợi Lộ Tu hơn nửa ngày rốt cục mở miệng hỏi: "Cam Vọng Tinh, cậu có muốn tiếp tục ở đây không?""A? Cái gì?" Cam Vọng Tinh suýt chút làm rơi đôi đũa trong tay, tưởng Cam Vọng Tinh chưa nghe rõ Lợi Lộ Tu lại kiên nhẫn lặp lại một lần: "Tôi nói, cậu có muốn cùng tôi thuê phòng không? Chỗ của tôi gần trường cậu hơn, cũng thuận tiện cậu đi giao hàng." Nói xong Lợi Lộ Tu cũng không dám nhìn về phía Cam Vọng Tinh, cúi đầu đâm cá viên trong bát.Cam Vọng Tinh thật bất ngờ, chuyện ở chung này trước đây cậu không dám nghĩ đến, chẳng ngờ lại nghe được từ chính miệng Lợi Lộ Tu. Có phải hắn cũng muốn cậu ở lại không? Nghĩ đến chuyện này làm Cam Vọng Tinh có chút lâng lâng:"Ừm, kỳ thực cũng có thể. Tiền thuê nhà gì gì đó chúng ta có thể chia đều." Cam Vọng Tinh cũng không tiện ở chùa người khác, Lợi Lộ Tu cũng không có bác bỏ ngay, mà là suy nghĩ một chút nói tiếp:"Tiền thuê nhà, cậu nấu cơm cho tôi ăn liền giảm giá." Dù sao mỗi ngày ăn đồ ăn bên ngoài cũng rất phí tiền. Hai người thương lượng một chút, như vậy cũng tạm được, đều là kết quả mỗi người mong muốn, cũng liền vui vẻ trong lòng. Nhìn Lợi Lộ Tu nói hoan nghênh với cậu, Cam Vọng Tinh cũng cười hì hì đáp một câu:"Về sau cũng xin chiếu cố nhiều hơn."Lợi Lộ Tu ngồi trước máy vi tính, một đồ vật được đặt tới trước mặt."Có người nhờ tôi đem cái này lên cho anh." Dương Lộ cố ý nhấn mạnh, ai chẳng biết bình thường trưa nào Lợi Lộ Tu cũng xuống căng tin ăn cơm nay đột nhiên lại có người đưa cơm đến tận cửa. Mọi người vừa nhìn liền biết có điểm bất thường. Bên ngoài giả bộ bọc túi của app giao đồ ăn, thức ăn bên trong vừa nhìn liền biết là cơm nhà nấu vô cùng tỉ mỉ, thoạt nhìn sắc hương vị đều có, so với đồ ăn bên ngoài ngon hơn rất nhiều.Lần này khiến mọi người suy đoán, có phải Lợi Lộ Tu có bạn gái rồi không, mỗi ngày đều đem cơm cho hắn, hơn nữa bản thân Lợi Lộ Tu cũng không có phủ nhận, mọi người cũng liền hiểu Lợi Lộ Tu đã có bạn gái. Dương Lộ nhìn chằm chằm hộp đồ ăn một chút, không khỏi có điểm chua xót, trong bụng cảm thán cô gái này cũng thật tốt quá a ! "Lợi lão sư, bạn gái anh thực sự cũng quá khéo tay rồi."Lợi Lộ Tu không nói gì thêm, lễ phép cười cười, nhưng là Dương Lộ thấy được trong mắt hắn đầy hạnh phúc. Dương Lộ ước ao thở dài:"Hầy, em không quấy rầy anh ăn cơm trưa tình yêu nữa." Dương Lộ đi rồi, Lợi Lộ Tu mới mở hộp giữ nhiệt ra, không phải hắn không muốn chia sẻ với đồng nghiệp, mà là hắn có điểm luyến tiếc công sức của Cam Vọng Tinh, dù sao giữa trưa bớt thời giờ tới công ty hắn đưa cơm cũng không dễ dàng gì.Hộp giữ nhiệt vừa mở ra, mùi cơm liền tràn ngập, ngày hôm nay Cam Vọng Tinh làm sườn heo xào chua ngọt, tô nhục, trứng xào cà chua cùng rau xào, ngoài ra còn một cái ly dương chi cam lộ mát lạnh (nước cốt được làm từ xoài và sữa kem béo). Trên hộp giữ nhiệt còn dán ghi chú:"Lão Lợi, lão Lợi phải nhớ ăn cơm trưa nha" Chữ viết tuy khó coi, Lợi Lộ Tu lại rất vui vẻ, cẩn thận từng li từng tí đem giấy lấy xuống cất vào ngăn kéo, trong ngăn kéo có rất nhiều giấy ghi chú. Làm xong những thứ này Lợi Lộ Tu bắt đầu thưởng thức cơm trưa."Các cậu đều là thanh niên, cái này thì tính là gì, không phải chỉ là uống chút rượu sao?"Quản lí ra vẻ không sao cả khoát khoát tay, không nhìn Lợi Lộ Tu nói mình bị bệnh bao tử."Nhưng mà" Lợi Lộ Tu lời còn chưa nói hết lại bị đánh gãy: "Nhưng mà, nhưng mà cái gì, cậu xem ai giống như cậu không, chỉ bảo cậu đi xã giao tiếp khách hàng thôi mà năm lần bảy lượt từ chối."Quản lí cầm văn kiện trên tay ném lên bàn, không chút khách khí mắng Lợi Lộ Tu. Hắn giật giật miệng, không nói gì đi ra khỏi phòng của quản lí.Trong bữa tiệc, người chung quanh vừa nói vừa cười đàm luận, không thèm để ý hình tượng cười ha ha, cao giọng lớn tiếng. Lợi Lộ Tu lại an tĩnh ngồi, người khác kính rượu quản lí, hắn có cơ hội thì giúp một tay uống, nói chung Lợi Lộ Tu chẳng bao giờ thích cái loại xã giao này. Sau khi kết thúc hắn vội vã bắt xe trở về.Đi tới cửa nhà, chìa khoá còn chưa lấy, cửa liền mở ra. Cam Vọng Tinh hơi giật mình ngơ ngác nhìn Lợi Lộ Tu:"Anh đã trễ thế này còn chưa về, em đang định đi tìm anh."Nói xong cũng phát hiện Lợi Lộ Tu lúc này trạng thái không đúng, một thân mùi rượu không nói, tâm tình của hắn cũng có vẻ không tốt lắm."Lại bị kéo đi uống rượu?" Lợi Lộ Tu gật đầu, Cam Vọng Tinh đỡ hắn ngồi xuống ghế sa lon, đau lòng nói:"Em đi nấu canh giải rượu cho anh, anh như vậy sáng mai lại khó chịu." Nói rồi vội vội vàng vàng đi tới nhà bếp, Lợi Lộ Tu ngồi trên sô pha nhìn bàn cơm vẫn chưa ai động, nghĩ người nọ ngây ngốc cùng Tinh Tinh ngồi ở phòng khách chờ hắn. Khi nào thì bắt đầu, ngoại trừ Tinh Tinh còn có một người khác ở nhà làm cơm chờ hắn, buổi tối trong thành phố này, cũng sẽ có một chiếc đèn vì hắn sáng.Tới Trung Quốc rất lâu rồi, Lợi Lộ Tu tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều trải qua, cũng có lúc rất ủy khuất, kỳ thực nhịn một chút không phải cũng đã vượt qua, nhiều năm như vậy Lợi Lộ Tu không phải vẫn chịu được sao? Chỉ là, chứng kiến trong mắt người nọ đều là dáng vẻ của hắn, thì ra cũng sẽ có người bởi vì hắn mà khổ sở.Lúc Cam Vọng Tinh bưng canh giải rượu tới liền thấy Lợi Lộ Tu viền mắt hồng hồng, cậu hoảng hồn:"Lão Lợi, có phải dạ dày anh lại khó chịu không, anh chờ em một chút em đi lấy thuốc dạ dày cho anh."Góc áo bị níu lại, một giây kế tiếp bị kéo, cậu được người kia ôm lấy, hắn một tay là có thể nhốt chặt cậu. Cậu cho tới bây giờ chưa nhìn thấy qua Lợi Lộ Tu như vậy, Cam Vọng Tinh không nói gì tùy ý hắn ôm, một tay khẽ vuốt lưng Lợi Lộ Tu. Qua một hồi lâu hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, Lợi Lộ Tu nhìn chằm chằm môi Cam Vọng Tinh, cuối cùng nhắm mắt lại hôn tới.Môi Lợi Lộ Tu thật lạnh, còn mang theo mùi rượu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, Cam Vọng Tinh bối rối, bên tai là tiếng tim đập kịch liệt, tất cả cũng quá không chân thật rồi. Cam Vọng Tinh rất cao hứng, lại chứng kiến Lợi Lộ Tu gương mặt hồng hồng, đột nhiên thanh tỉnh lão Lợi hẳn là uống say a ! Cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng đẩy Lợi Lộ Tu ra thanh âm buồn buồn nói:"Lão Lợi, anh uống say." Một khắc kia bị Cam Vọng Tinh đẩy ra Lợi Lộ Tu hối hận, hắn không có uống say, nhưng việc bây giờ hắn làm, cũng là mượn say làm liều, hắn xác thật quá kích động, đáng nhẽ việc này nên tìm một cơ hội thích hợp để nói, chứ không nên giống như bây giờ. Thế nhưng làm cũng đã làm rồi, Lợi Lộ Tu không thể làm gì khác hơn là cứng rắn nói:"Cam Vọng Tinh, tôi không có uống say, tôi biết tôi bây giờ đang làm gì, em hiểu tôi hôn em nghĩa là gì không? Nếu như em không thể tiếp nhận vậy cứ coi như tôi uống say đi!."Nói một hơi, Lợi Lộ Tu có điểm uể oải, này sợ rằng ngay cả bằng hữu cũng không thể làm rồi."Không thể, hôn cũng hôn rồi, không cho phép chối bỏ." Nghe được giọng nói Cam Vọng Tinh mang theo ủy khuất, Lợi Lộ Tu còn tưởng rằng nghe lầm, thấy hắn không để ý tới mình, Cam Vọng Tinh có chút gấp, cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc mới đẩy hắn ra, lão Lợi rõ ràng là thích cậu. Vì vậy lại vội vàng ôm lấy khuôn mặt Lợi Lộ Tu, ở trên môi hắn hôn chụt một cái, hung tợn nói:"Vậy em cũng hôn, không cho anh từ chối." Nhìn cậu giở tính trẻ con, Lợi Lộ Tu có điểm buồn cười:"Ừ, sẽ không chối bỏ." "Vậy bây giờ em là bạn trai của anh hả?" Chưa đạt được câu trả lời mong muốn, Cam Vọng Tinh lại tiếp tục hỏi. Lợi Lộ Tu giữ chặt cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói: "Ừ, là bạn trai của tôi".Lợi Lộ Tu cảm thấy hắn thật sự phải cảm ơn app giao đồ ăn, cảm tạ nó đã giúp hắn gặp được cậu.END
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz