ZingTruyen.Xyz

La Em Khong The La Ai Khac

Lâm Y Khải vỗ vỗ đầu Triệu Kha:

"Tớ đi tắm trước..."

"Chẹp."

Trong ký túc xá tối tăm, có người chép miệng thì sẽ rất rõ ràng. Lâm Y Khải và Triệu Kha nhìn nhau:

"..."

Lâm Y Khải cảm thấy sự bình yên ngoài mặt trong ký túc xá này không còn duy trì được nữa, khi nãy Triệu Kha đã siết chặt nắm đấm, không chịu nổi sự uất ức này. Cậu cũng vậy. Nhưng có lẽ bởi vì Mã Quần Diệu thường xuyên lắc lư trước mặt cậu, Lâm Y Khải cũng không đặc biệt tức giận với hành vi của La Bân, cậu chỉ cảm thấy đối phương giống như một tên hề.

Lâm Y Khải nghĩ như vậy, nhưng một số người khác thì không. Tóc còn ẩm ướt chưa sấy, Lâm Y Khải đã nghe thấy bên ngoài có tiếng "rầm", im lặng vài giây, sau đó tiếng kêu yếu ớt của Lưu Nha truyền vào tai cậu.

"Đừng đánh, đừng đánh, các cậu đừng đánh mà."

Lưu Nha nhỏ giọng, âm thanh không quá lớn, nhẹ nhàng hiền lành. Lâm Y Khải quấn khăn tắm trên cổ rời khỏi phòng tắm, ký túc xá đã bừa bộn cả lên, Triệu Kha và La Bân cùng nhau vật lộn dưới sàn, ghế ngã trên mặt đất, sách vở cũng rơi vãi trên sàn, còn có gối và chăn mền bị giẫm dưới lòng bàn chân.

Triệu Kha cao hơn, cũng khỏe hơn La Bân, dù cậu ta đang đè đầu La Bân, trông thì đang chiếm ưu thế nhưng trên thực tế La Bân đang cắn tay cậu ta, cậu đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không ngừng hét lên:

"Hôm nay mày chết hoặc là mày vẫn chết, tao nhịn mày lâu lắm rồi!"

La Bân không lên tiếng, cố gắng giãy dụa, đột nhiên nhìn thấy Lâm Y Khải khoan khoái đứng ở cửa thì ánh mắt đột nhiên thay đổi. Không biết tại sao, Lâm Y Khải lại nhìn thấy sự hận thù trong mắt đối phương? Không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, cậu kéo hai người ra:

"Có chuyện gì thì từ từ, đừng..."

Triệu Kha tức giận đến lỗ mũi như bốc khói:

" Cậu nghĩ thử xem, tớ xoay người nó "chậc", xoay người lại là nó "chậc", có thôi đi không? Bảy giờ ép tao tắt đèn lên giường nằm đã bực mình lắm rồi, xoay người còn chép miệng con mẹ mày à, tao hiền quá hả?"

Triệu Kha chửi đến mức phun nước bọt, bởi vì động tĩnh trước đó nên mấy ký túc xá bên cạnh chen chúc đến xem náo nhiệt. Bọn họ đều là học sinh cùng lớp, nhìn thấy ba người giằng co, trong lòng vừa tò mò vừa lo lắng. Chắc không ai bị thương đau nhỉ. La Bân cúi đầu, không phản ứng gì, Lâm Y Khải an ủi Triệu Kha một lúc, đang định nói rõ mọi chuyện với La Bân thì cậu ta đột nhiên nhào tới, Lâm Y Khải đang đi dép lê, bị trượt chân ngã xuống đất.

Trong cơn hoảng loạn cậu kéo màn cửa, đầu đập "ầm" một tiếng trên mặt đất. La Bân cũng nhào lên người cậu, xương sườn của Lâm Y Khải bị đè lên đau nhức.

"Dm mày điên hả?" Lâm Y Khải gầm lên.

Không biết La Bân lấy sức mạnh từ đâu ra mà Lâm Y Khải không kéo cậu ta ra được, Triệu Kha và Lưu Nha cũng tới giúp, La Bân đột nhiên đưa tay ra bóp cổ Lâm Y Khải.

"Do tụi mày hết."

"Do tụi mày sai!"

"Tụi mày muốn giết tao!"

Đôi mắt cậu ta không có tiêu cự, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ và hận thù, tĩnh mạch trên thái dương nổi lên, tay bóp cổ Lâm Y Khải rất mạnh. Lâm Y Khải cảm thấy khí quản của mình bị bóp nghẹt, càng ngày càng khó thở, lượng oxy trong phổi giảm mạnh. Triệu Kha cảm nhận được sự hung hãn của đôi tay La Bân trên cổ Lâm Y Khải, lo lắng đến mức đổ mồ hôi.

"Dm, mau tới giúp đi, thằng La Bân điên rồi!"

Cậu vừa hét lên, các sinh viên còn đang xem náo nhiệt bên ngoài đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình bèn chạy tới hỗ trợ, phải bốn năm nam sinh mới kéo được La Bân ra. Hắn ta bị kéo đi, tay còn quơ quào, miệng liên tục kêu:

"Giết tụi mày"

"Giết tụi mày".

Lâm Y Khải thuận lợi có được dưỡng khí, muốn ho cả phổi ra ngoài, cậu cố gắng ngồi dậy từ dưới đất, nhặt khăn lên, nhìn thấy bên trên đỏ tươi. Triệu Kha dùng hết sức lực để giữ La Bân lại, cậu ta và Lâm Y Khải đều nhìn thấy vết máu trên chiếc khăn, họ sửng sốt trong giây lát, sau đó Triệu Kha giao La Bân vào tay người bạn bên cạnh, đi qua ngồi xổm cạnh Lâm Y Khải.

Vừa rồi chắc chắn cậu đã bị va chạm, vết thương ở dưới mái tóc đen nên không nhìn thấy được, nhưng máu lại chảy xuống gáy. Lâm Y Khải ngồi dậy, chất lỏng màu đỏ chảy đến lưng, tạo thành một dải ruy băng màu đỏ chói mắt giữa cái áo phông.

Triệu Kha rên rỉ: "Lâm Y Khải, mày chảy máu rồi! Để tao đưa đi phòng y tế."

Lâm Y Khải đứng dậy, lau máu trên tay:

"Để tao tự đi."

Cậu thản nhiên lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác denim sẫm màu mặc vào, bên dưới mặc quần dài năm tấc màu đen. Để tránh hù dọa người khác, Lâm Y Khải còn đội lên đầu một chiếc mũ ngư dân. Triệu Kha do dự muốn nói lại thôi, Khải Khải, cậu có biết cậu như vậy càng làm người khác chú ý không?

-

Bác sĩ của trường đang khử trùng bàn ghế, trông thấy nam sinh đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào thì giật nảy mình, sao mà che kín vậy? Lâm Y Khải cởi mũ ra:

"Bác sĩ, em bị đụng đầu chảy máu."

Bác sĩ của trường lấy nhíp cong, kéo và một số dụng cụ khử trùng, bảo Lâm Y khải ngồi quay lưng về phía mình, rẽ hết tóc trên đầu cậu ra mới nhìn thấy vết thương, tuy không lớn nhưng rất sâu, máu không ngừng chảy.

"Em có chóng mặt không?" Cô hỏi Lâm Y Khải. Cậu thành thật gật đầu: "Một chút."

Bác sĩ cau mày nói:

"Sao em bất cẩn thế, đập vào đâu chứ cũng không được đập vào đầu. Nhìn vết thương kìa, sâu quá, bây giờ còn đang nóng, lỡ bị nhiễm trùng thì phải làm sao?"

Lâm Y Khải cúi đầu, dịu dàng ngoan ngoãn lại còn trông tủi thân.

" Phải cắt tóc đi rồi bôi thuốc." Bác sĩ cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

Lâm Y Khải dừng lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tất cả ạ?"

"Chỉ cần cắt phần sau đầu thôi." Bác sĩ của trường cầm chiếc kéo trong tay ra hiệu, như thể đã sẵn sàng khử trùng bất cứ lúc nào.

Lâm Y Khải: "..."

< Vậy thì sẽ thành ra cái kiểu gì đây!? Cậu có còn gặp được ai nữa không? ! >

"Chị, chị ơi, chị yêu dấu xinh đẹp ơi, chị có thể đừng cắt tóc được không? Em sẽ sát trùng và bôi thuốc mỗi ngày, tuyệt đối sẽ không để nhiễm trùng đâu, em xin thề."

Lâm Y Khải nói trở mặt là trở mặt, mở miệng là "chị" vô cùng tự nhiên. Giang Hà do dự, cô còn trẻ, không thể từ chối sự nịnh nọt như vậy của một cậu bé. Nhất là Lâm Y Khải rất đẹp trai, vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, mắt rưng rưng do đau đầu, cũng là ướt nhưng lại rất có phong thái xinh đẹp, vừa làm nũng là không ai chịu được.

Thực ra cũng không phải là không thể. Bây giờ thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, cũng không dễ viêm nhiễm như vậy. Giang Hà thả lỏng nói:

"Được rồi, em xoay người lại, cúi đầu xuống, chị bôi thuốc cho em."

Lâm Y Khải "Dạ" một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu.

Đợi một lúc lâu, cậu cảm thấy có bàn tay chạm vào tóc mình, Lâm Y Khải chỉ thấy có bóng tối bao trùm cậu, hình như bác sĩ của trường không cao như vậy nhỉ? Cậu quay đầu muốn nhìn, hai tay kia lập tức đè bả vai cậu:

"Đừng cử động."

Một giọng nói vô cảm vang lên bên tai, dù vậy, đối phương vừa nói ra hai chữ này thì Lâm Y Khải đã ngay lập tức nhận ra hắn là Mã Quần Diệu:

"Sao anh lại ở đây?"

Lâm Y Khải hỏi theo bản năng. Mã Quần Diệu khéo léo khử trùng vết thương cho Lâm Y Khải, đáp:

"Bọn họ uống nhiều quá, anh tới lấy thuốc giải rượu."

Âm thanh ném kẹp lên mâm vang vọng trong phòng băng bó to lớn. Mã Quần Diệu vừa bước vào đã nghe thấy Lâm Y Khải nũng nịu gọi chị, hắn không lên tiếng bước vào phòng băng bó, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một đống băng gạc đỏ dính máu trên mâm bên cạnh. Lại nhìn ai đó, vẫn có thể dửng dưng nũng nịu, sau đầu toàn là máu, tóc bết thành từng mảng, rất thảm nhưng chính cậu lại không cảm thấy gì.

Giang Hà và Mã Quần Diệu có mối quan hệ rất tốt, đối phương lặng lẽ đi tới, thì thầm vào tai cô vài lời, Giang Hà đưa đồ trong tay cho hắn rồi rời đi. Mã Quần Diệu ấn từng cục gạc lên, nhìn chúng nhuộm đỏ rồi thay bằng một cục khác. Sự lạnh lùng trong mắt hắn ngày càng mạnh mẽ hơn. Đoạn cổ lộ ra ngoài cũng có vết máu.

Rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu? Ở một nơi mà hắn không nhìn thấy, không hề biết. Động tác của Mã Quần Diệu nhẹ nhàng đến mức Lâm Y Khải hoàn toàn mất cảnh giác, mãi đến khi bị Mã Quần Diệu dùng tay mạnh mẽ kéo lại đối mặt với hắn, cậu mới giãy dụa.

"Lâm Y Khải, em bị người ta bắt nạt à?" Mã Quần Diệu chậm rãi hỏi.

--------------------Khải Khải: Có người đánh em... 🥺

🌟🌟🌟

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz