ZingTruyen.Xyz

|Kimetsu no Yaiba| Sát Quỷ Đoàn cũng nhận quỷ sao?!

Chương 22

dha_bee

Bữa cơm chiều hôm nay có bầu không khí khá yên tĩnh.

Mấy ngày nay Tanjirou vẫn đang huấn luyện, nên lúc ăn cơm không thấy bóng dáng cậu. Hôm nay cậu cuối cùng cũng đến, ngồi xuống để ăn cơm một cách nghiêm túc.

Natsuten ngồi một bên, gặm quả táo, im lặng nhìn hai cây quạt của mình. Chiếc quạt màu vàng kim, bên trên có khắc hoa sen, hoa văn hướng lên, chỗ tay cầm....

...... là cầu vồng đủ màu

Nàng còn thực sự mong chờ xem cây quạt có thể trở nên xinh đẹp đến mức nào; sắc đẹp này, khi chiến đấu, khi chiến đấu cũng chói mắt quá rồi đó!

"Quả thật rất xinh đẹp." Tanjirou vừa đưa cơm vào miệng vừa thành thật khen, "Hợp với đôi mắt của Natsuten lắm, phải không, Genya?"

Genya hoàn toàn không để ý đến cậu.

Natsuten cầm lấy cây quạt một lần, run rẩy thử vận dụng một chút, cảm giác truyền vào tay hoàn toàn không có gì bất thường, chỉ là theo động tác của nàng, vẽ ra một đường cầu vồng rực rỡ.

Tanjirou ngồi bên cạnh Genya, háo hức khen ngợi không ngừng:

"Thật xinh đẹp! Đúng không, đúng không, Genya?"

Genya không nhịn được nữa, một cái tát vỗ rớt tay Tanjirou, giận dữ nói:

"Đừng có gọi tao bằng tên! Tao với mày chẳng thân thiết chút nào cả!"

Tanjirou với vẻ bối rối, nghi hoặc hỏi:

"Chúng ta là bạn mà?"

Genya nhìn cậu, càng nhìn càng thêm tức giận. Natsuten cảm thấy thái độ giận dữ của hai anh em này thật ra rất giống nhau. Sanemi giận dữ như một con sư tử khổng lồ, khiến nàng trước mặt hắn chỉ dám run bần bật. Còn Genya, giận dữ của cậu tuy hung dữ nhưng lại giống như một chú mèo nhỏ, chỉ biết giương nanh múa vuốt, không thực sự có móng vuốt sắc bén.

Mặc dù giận dữ, nhưng Genya không hề đáng sợ, trái lại còn có chút đáng yêu.

Cậu giương nanh múa vuốt, vẻ mặt như chú mèo nhỏ hung ác, nói:

"Có quỷ mới làm bạn với mày."

Natsuten ngẩng đầu, vô tội đáp:

"Tôi đúng là bạn của Tanjirou mà."

Genya: "...... Tao không muốn nói chuyện với tụi mày." Nhìn hai người, cậu càng tức giận.

Natsuten không hiểu nổi điểm khiến cậu giận, ngược lại càng cảm thấy thương cậu, thầm nghĩ:

"Chắc là kiểu ngại ngùng đi? Dù rất muốn làm bằng hữu với người ta, nhưng lại không thừa nhận, lời nói và tâm tư khác nhau......"

Shinazugawa Genya nổi giận hét:

"......Ra ngoài! Cả hai cút ra ngoài ngay!"

Natsuten càng cảm thấy Genya thật có ý tứ, nàng không dám trêu chọc đệ đệ của Shinazugawa, nhưng thật ra mọi chuyện lại thuận buồm xuôi gió:

"Vì sao vậy, cậu không muốn làm bạn với mỹ nữ sao......"

Từ phương xa truyền đến một tiếng nho nhỏ, gần như không nghe rõ.

Natsuten nghiêm mặt, dựng thẳng một ngón tay đặt bên miệng ra hiệu, ý bảo mọi người không cần lên tiếng.

Cẩn thận lắng nghe, trong đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió gào thét.

Natsuten nhíu mày, không chắc có nghe lầm hay không, hỏi:

"Tanjirou, cậu có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?"

Tanjirou cử động cánh mũi, rồi lắc đầu:

"Mùi lưu huỳnh ở đây quá nặng, tôi không ngửi thấy mùi gì khác."

Genya bị hành động của nàng làm hơi bối rối, nhưng vẫn phối hợp, hạ giọng: "Sao vậy?"

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, vang lên từng tiếng leng keng ngắn ngủi, hẳn là âm thanh từ một người đang rèn. Natsuten không khỏi hoài nghi, liệu tiếng động ấy có phải do thần kinh nàng quá căng thẳng mà sinh ra ảo giác?

Natsuten vừa nói đùa vừa nghiêm túc:

"Không sao chứ? Buổi tối ngủ cần chú ý an toàn mà. Genya, một mình ngủ có sợ không?"

Chưa đợi nàng nói xong, Natsuten đã bị Shinazugawa Genya quẳng ra, và ngay sau đó, Tanjirou cũng bị ném ra với vẻ mặt mờ mịt.

Hành vi bạo lực của "chú mèo nhỏ" này khiến họ vừa tức vừa thấy buồn cười, hung hăng nhưng cũng có phần đáng yêu, rồi cậu đóng cửa lại.

Natsuten thở dài:

"......Quá bất công rồi, tại sao lại muốn ném chúng ta ra vậy. Không muốn ở cùng chúng ta, nhưng thật ra chính cậu ấy......"

Tanjirou: "Sao cậu ấy giận dữ vậy."

Natsuten nhún vai, thở dài:

"Có lẽ là chưa ăn no."

Tanjirou thật lòng lo lắng:

"Hy vọng cậu có thể ăn cơm đầy đủ."

_____

Đêm đã khuya.

Natsuten nằm trên giường, lăn qua lộn lại, càng thêm cảm thấy bất an. Nàng không cảm nhận được hơi thở nào, cũng không nghe thấy âm thanh bất thường nào, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng.

Có lẽ là nàng quá nhạy cảm. Natsuten kéo ra cửa phòng, quyết định tối nay sẽ ngồi bên ngoài phòng Tanjirou để hỗ trợ gác đêm.

Không ngờ khi mở cửa, nàng phát hiện Tanjirou vẫn chưa ngủ. Bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra,  nghe ra là Tanjirou và một thiếu niên khác.

Natsuten gõ cửa: "Tanjirou? Tôi có thể vào không?"

Tanjirou đáp: "Cậu cứ vào đi."

Tanjirou và Nezuko đang đối mặt ngồi cùng Hà trụ. Natsuten và Tokito Muichiro chưa từng tiếp xúc quá nhiều, nhưng theo lời Rengoku, đây là vị kiếm sĩ thiên tài, hai tháng đã thăng cấp lên trụ.

Nezuko và kiếm sĩ thiên tài trước mặt lần này đều giữ biểu cảm nghiêm túc, nghiêng đầu đánh giá đối phương.

Chỉ vừa lúc Natsuten bước vào, Tokito Muichiro liền rút kiếm nhắm thẳng về phía nàng. Trên mặt cậu là vẻ tỉnh táo, không chút ngủ gật, thanh kiếm vững vàng hướng Natsuten:

"Cô là quỷ. Nhưng sao lại có cảm giác quen mắt?"

Tanjirou kinh ngạc kêu:

"Đây là Natsuten! Cùng chúng ta đi thực hiện nhiệm vụ! Là Chúa Công đưa cậu ấy về đây!"

Tokito Muichiro nghiêng đầu, càng thêm mê mang, rồi thu hồi thanh kiếm mà vẫn không rời mắt khỏi nàng:

"Phải không? Cô... thật kỳ lạ."

Natsuten chưa nghe rõ họ đang nói gì, thấy thanh kiẻm được thu lại, mới dám bước thêm một bước tiến lên, thuận tay đóng cửa lại:

"......Các cậu đang làm gì vậy?"

Tanjirou nói: "Người phụ trách rèn kiếm cho Tokito-san cùng Haganezuka-san dường như đang ở bên nhau. Chúng ta tính đi tìm người rèn kiếm cho Tokito-san. Natsuten, cậu có muốn đi không?"

Natsuten suy nghĩ về cây quạt bảy màu của mình. Tuy không phải rất muốn dfi nhưng nỗi bất an trong lòng vẫn chưa biến mất. Nỗi bất an này không thể căn cứ hay tùy tiện nói ra để tránh làm người khác thêm lo lắng, nên nàng chỉ nói:

"Vậy... cho tôi đi cùng một chút......"

Nghe tiếng cửa phía sau cử mở ra.

Natsuten nghi ngờ nói:

"Ai đến nữa vậy? Genya sao?"

Nhưng khi quay đầu, nàng đối diện một khuôn mặt già nua, dài đến hơn hai gang tay, trán sưng phồng. Một bên phát ra tiếng kỳ quái, một bên thân thể vặn vẹo bò vào phòng như một con quỷ.

Natsuten thét lên:

"......Á!!!" Kêu thảm vội ném cây quạt đi.

Làng này vốn đã được giấu kín rồi mà! Sao vẫn còn quỷ đi tìm tới chỗ này nữa chứ!

Cây quạt vốn rơi xuống không đem theo lực sát thương nào, nhưng lại một đường chém thẳng tới mặt con quỷ. Khuôn mặt già nua của quỷ trào nước mắt, khóc thút thít:

"Vì sao lại bắt nạt ta... Đau quá, đau quá, thật sự đau quá..."

"Dù không thấy con số, nhưng ngươi là Thượng Huyền quỷ đúng không? Đừng lừa dối!"

Trong sự yên lặng tuyệt đối, không một tiếng động nào, con quỷ tiếp cận. Natsuten và Tanjirou đều không phát hiện, ngay cả Tokito Muichiro cũng không hay biết. Natsuten muốn nhìn vào mắt hắn để thấy con số, nhưng không biết hắn ẩn nấp hay như thế nào, quét một vòng quanh cũng không tìm ra dấu vết nào.

Đối mặt với chất vấn của Natsuten, quỷ vẫn ôm mặt khóc thút thít, máu tươi nhỏ giọt từ khe ngón tay, nhưng bản thân hắn không có ý định chống trả. Khuôn mặt già nua của quỷ thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa hèn mọn, khiến Natsuten cầm cây quạt nhận bỗng nghi ngờ phán đoán của mình.

Natsuten hoài nghi phán đoán của bản thân, nhưng ngay cả Tokito Muichiro cũng không có phản ứng gì. Khi Natsuten và Tanjirou còn đang do dự, chưa dám hành động tùy tiện, Muichiro đã cầm kiếm vọt qua.

Ẩn mình giữa đám sương, thiếu niên dáng người tinh tế, quần áo rộng thùng thình, mọi động tác đều bị che giấu. Natsuten thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đầu quỷ đã rơi xuống.

Natsuten: "......?? Đây thật sự là Thượng Huyền sao??"

Tanjirou không mấy quan tâm:

"Đầu đã bị chặt, đừng mất cảnh giác!"

Natsuten nghiêm mặt, băng sương mù nổi lên trong nháy mắt.

Đầu quỷ rơi xuống không tan biến, ngược lại tách ra thành hai thân thể khác nhau. Khuôn mặt già nua không còn thấy nữa, thay vào đó là hai thanh niên cầm quạt và cây trượng.

Đối mặt với công kích của Natsuten, thanh niên dùng quạt không hề né tránh, chỉ cần vung lên là phá giải được đòn tấn công của nàng, thậm chí còn thổi bay Tokito Muichiro.

Bị thổi bay, Natsuten tuyệt vọng giơ tay kêu Tanjirou:

"Hà trụ đúng không? Cậu ấy bay mất rồi!"

"Đùa cái đầu mày, tao chỉ cảm thấy tức giận với mọi thứ xung quanh thôi. Cả về việc phải đứng đây cùng máy đấy... Karaku."

Con quỷ được gọi là Karaku, tay cầm cây quạt lá phong, cười nói:

"Tốt rồi, vậy thì tao thấy mừng vì được tách ra khỏi mày đấy."

Mắt hai con quỷ đột ngột dừng lại trên người Natsuten.

"Ngươi... thật khác thường, ngươi là ai?"

"Mặc kệ ngươi là ai, chắc chắn đều phải giết đi?" Karaku cười, nói:

"Tuy thoạt nhìn thật đặc biệt, nhưng thân là quỷ mà lại chơi với loài người hèn mọn, thật vô lý. Kẻ phản bội thì nên giết."

Bị nhìn chằm chằm, lông tơ trên lưng Natsuten dựng đứng. Khi nhìn vào đồng tử đối phương, cuối cùng nàng cũng thấy con số lộ ra, kèm theo một nụ cười:

"Ai nha, Thượng Huyền Tứ, thật đúng là có duyên với Thượng Huyền mà."

Thanh quạt lóe sáng cầu vồng, Natsuten không né tránh:

"Cảm thấy giết được ta sao? Vậy thì tới thử xem đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz